Nghịch Thiên Phong Thủy Sư
-
Chương 42: Chuông vỡ
Dưới sự thúc giục của Tiêu Mai, giáo sư Tưởng cũng thuận theo gọi đám người cao to bên ngoài vào. Mười mấy người nối đuôi nhau đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh trong phòng khách thì ai nấy đều sững sờ, vẻ mặt mờ mịt.
Mọi người thấy trong phòng khách toàn là bột chu sa vẫn chưa được dọn dẹp, bột màu đỏ rắc từng vòng, giống như hình gọn sóng nước lăn tăn, cực kỳ sinh động, giống như một bức tranh tĩnh.
Chính giữa phần gợn sóng nước là phần bê tông bị vỡ, những kẽ nứt đan xen vào nhau như một lớp mạng nhện.
Mọi người vẫn còn đang ngẩn ra thì Tiêu Vũ Khải lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của họ: “Mấy người còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau đào lên cho tôi.”
“…Vâng.”
Nhóm người kia liền hoàn hồn lại, vội vàng dẹp suy nghĩ trong đầu đi, nhấc cuốc, cầm xẻng, ra sức làm việc. Họ đồng tâm hiệp lực lôi phần bê tông ra, dần để lộ phần bùn đất bên dưới.
Phần bùn đất khô ráo cũng khá rắn chắc. Nhưng lần này, dụng cụ đào sắc bén, bùn đất có chắc đến mấy cũng rã ra, dần dần được đào xúc lên.
Một lát sau, một chiếc hố sâu chừng 2m xuất hiện trước mặt mọi người. Đúng lúc này, có một người bổ xẻng xuống, bỗng vang lên tiếng “cạch” rất chói tai.
“Gặp đá à?”
“Không đúng, có phải là đào được gì đó không?”
Ngay lập tức, Tiêu Mai liền xông đến, hào hứng nói: “Mau lấy thứ đó lên, cẩn thận một chút nhé, đừng có làm hỏng nó đấy. Hay là mấy người lên đây đi, để tôi xuống đào…”
“Tiểu Mai, em đừng có mà làm loạn.” Tiêu Vũ Khải nghiêm mặt lại, bất ngờ giữ chặt vai Tiêu Mai, mắng: “Em ngoan ngoãn đứng yên đấy cho anh, đừng có mà xuống.”
Giáo sư Tưởng đứng cạnh khuyên bảo: “Đúng đấy, bùn đất bẩn lắm, con đừng để bị dính bẩn vào người.”
Tất nhiên, đây chỉ là cái cớ mà thôi. Thực ra thì cả hai người đều hiểu, họ đang lo rằng thứ gì đó đang bị chôn dưới đất nguy hiểm, có thể sẽ làm hại đến Tiêu Mai, nên hai người mới ra sức cản cô lại.
Tiêu Mai không hiểu hàm ý của hai người, tức giận bĩu môi, chu mỏ.
Cũng may là lúc này người đàn ông cao lớn dưới hố cũng cẩn thận gạt phần bùn đất đi, một góc của thứ kia cũng từ từ lộ ra trước mắt mọi người.
“Hả…”
Sau khi nhìn xuống, mọi người lại hơi hoảng sợ. Thứ kia đen kịt như sắt, dày như vách tường, nhìn thì giống như một miếng sắt lớn, nhưng lại hơi cong cong, không biết cụ thể là gì.
Vì phần lớn của thứ kia vẫn còn chôn dưới đất.
“Đào, đào, đào đi…”
Tiêu Mai nhìn rồi hô lên, chỉ hận là không thể lao ngay xuống đó, tự mình ra tay. Sau khi xác định thứ kia không gây nguy hiểm gì, Tiêu Vũ Khải cũng thoải mái vẫy tay, bảo người nhấc thứ đó lên.
Chỉ chốc lát sau, thứ kia đã được lấy hẳn lên mặt đất sau khi dọn sạch bùn đất. Lúc này, mọi người cũng nhìn rõ được hình dáng của nó rồi.
“Hóa ra là… cái chuông?” Tiêu Mai rất ngạc nhiên.
Đúng vậy, đó là một cái chuông, một chiếc chuông sắt có hình dạng và cấu tạo theo thời cổ đại.
Mọi người đứng vây quanh xem thử, chiếc chuông này cao khoảng 33cm, đường kính là 16cm, dày khoảng chưa đến 1cm, đường cong hoàn hảo. Bên thân chuông còn có một số lốm đốm đã chuyển sang màu xanh rồi.
Những vết chấm vàng xanh đó mang phong cách cổ xa xưa chứng tỏ thứ này đã có từ rất lâu đời. Nhưng điều khiến người ta cảm thấy tiếc nhất đó là mặt bên trong của chiếc chuông cổ đại loang màu này đã có một vết nứt rồi…
“Hình như nó mới bị nứt ra.”
Giáo sư Tưởng cúi đầu nhìn kĩ, thậm chí còn dùng cả đầu ngón tay sờ vào khe hở rồi kết luận: “Đúng vậy, nó mới bị nứt ra thôi, dấu vết này còn rất mới.”
“Chẳng lẽ là do vừa nãy bị xẻng xúc vào?” Tiểu Mai nhăn mũi lại, hơi bất mãn.
Người đàn ông đang đào hoảng hốt, đúng lúc này thì Tiêu Vũ Khải lại lắc đầu, điềm nhiên noi: “Chắc không phảig là do xẻng đâu … có thể là vừa nãy …”
“Hả?”
Giáo sư Tưởng liền hiểu ra, nói với vẻ ngạc nhiên: “Vũ Khải, ý của cháu, cái chuông này là do cậu Diệp… Sao có thể chứ, nó nằm sâu dưới cách 2m cơ mà.”
“Chuyện ly kỳ như vừa nãy cũng đã xảy ra thì có gì không thể xảy ra được chứ?”
Tiêu Vũ Khải mắt sáng rực: “Huống chi anh ta còn chẳng tò mò xem thứ này là gì, cũng không định ở lại xem đến hết. Có lẽ là đã biết trước là thứ này hỏng rồi…”
“Khốn nạn…” Tiêu Mai nghe hiểu xong, nói với vẻ nhỏ nhen: “Em nói mà, bảo sao anh ta lại đi nhanh đến thế, hóa ra là làm chuyện xấu nên bỏ trốn.”
“Tiêu Mai, đừng nói linh tinh.”
Giáo sư Tưởng cười ha hả, ông chẳng quan tâm đến nguyên nhân chuyện này là gì. Dù sao thì thấy được cái chuông này là ông yên tâm rồi. Mấy chuyện kỳ bí ở phòng khách là do thứ này quấy phá mà ra. Bây giờ kẻ đầu sỏ đã được đào lên, từ nay về sau gia đình ông được bình yên, coi như giải được một khúc mắc trong lòng ông rồi.
Nghĩ đến đó, giáo sư Tưởng liền quay đầu lại, nói: “Vũ Khải, con nhớ giữ chữ tín đấy. Đã đồng ý với cậu Diệp rồi thì phải nhớ giúp người ta gặp đại sư Thạch Tâm đấy, đừng có nuốt lời.”
“Con biết.” Tiêu Vũ Khải gật đầu rồi nói: “Việc này con sẽ thu xếp ổn thỏa.”
“Ừ, con làm việc, ông rất yên tâm.” Giáo sư Tưởng nghĩ một lát rồi nói thẳng: “Còn nữa, cậu Diệp đó cũng có thể coi là người tài hiếm gặp, con có thể thân thì cứ thân, nếu không được thì cũng đừng đắc tội với người ta. Con hiểu không?”
“Con biết.” Tiêu Vũ Khải gật đầu nói: “Có thể làm thân là tốt nhất, nếu không thì cứ cách xa thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Giáo sư Tưởng đồng ý.
“Ông ngoại…” Lúc này, Tiêu Mai lại giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Con muốn học phong thủy.”
“Gì cơ?” Giáo sư Tưởng ngẩn ra, rồi mở to mắt, ngạc nhiên nói: “Tiêu Mai, sao con lại có suy nghĩ đó vậy?”
Phải biết là, cho dù ông tin tưởng việc phong thủy không phải là mê tín dị đoan, thậm chí nó còn có sức mạnh huyền bí, nhưng trong lòng ông vẫn khá là kiêng dè, nếu có tốt thì ông cũng chỉ có ý định lợi dụng chứ chưa từng nghĩ tới việc sẽ học nó.
Kiêng kị, đề phòng, lơi dụng.
Những ý nghĩ này mới là tâm trạng của người bình thường.
Mà cảm giác hào hứng muốn học theo như Tiêu Mai, thì lại có vẻ hơi kỳ lạ.
Ngay cả Tiêu Vũ Khải cũng thấy bất ngờ, nhíu mày hỏi: “Tiêu Mai, em muốn học phong thủy làm gì?”
“Thú vị mà.”
Tiêu Mai cười tươi, vui vẻ nói: “Mọi người không thấy phong thủy thần kỳ à? Sau này em học thành rồi thì có thể giống như anh chàng kia, trở thành cao thủ tuyệt thế…”
Cao thủ tuyệt thế?
Giáo sư Tưởng và Tiêu Vũ Khải đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu. Họ đều không biết liệu Diệp Tuyền có phải là cao thủ tuyệt thế thật không, nói không chừng có khi Diệp Tuyền còn chẳng đánh lại nổi vệ sĩ của họ cũng nên. Nhưng có thể chắc chắn rằng Diệp Tuyền có bản lĩnh, có được tài năng thần kỳ mà người thường khó lý giải được trên phương diện phong thủy.
Nếu như Diệp Tuyền sẵn lòng dạy những phương pháp thần kỳ này…
Nghĩ đến đó, giáo sư Tưởng cười khẽ rồi nói: “Tiểu Mai, con muốn bái cậu Diệp làm thầy mình à?”
“Không, con trả anh ta tiền, bảo anh ta dạy con.” Tiêu Mai ung dung nói: “Cứ trả tiền theo giờ, một tiết học khoảng triệu, không sợ anh ta sẽ không động lòng.”
“Ha ha…”
Giáo sư Tưởng bật cười, cười sự ngây thơ của Tiêu Mai. Trong mắt của ông, cách làm của Tiêu Mai chắc chắn sẽ không thành công. Dù ông không biết rốt cuộc thì có bao nhiêu thầy phong thủy giỏi như Diệp Tuyền, nhưng ông có thể khẳng định rằng con số ấy không nhiều.
Nếu có nhiều thì bây giờ nghề phong thủy đã sớm trở thành trào lưu ở xã hội này rồi, chứ không yếu thế như bây giờ.
Tất nhiên, nguyên nhân chính mà giáo sư Tưởng nghĩ đến, đó là vì thầy phong thủy khá truyền thống, thích sống ẩn dật, giấu nghề, rất nhiều công phu giấu đáy va li, không chịu truyền cho người ngoài.
Vậy nên số lượng thầy phong thủy giỏi đương nhiên là ít. Nếu Tiêu Mai bái người ta làm thầy thì còn có khả năng được truyền dạy những kiến thức chân truyền. Không bái thầy, đưa vài triệu bạc mà muốn học được bản lĩnh thật sự thì đúng là chuyện hoang đường nực cười.
Mặc dù cảm thấy chuyện này rất buồn cười, nhưng giáo sư Tưởng lại không đành lòng đả kích Tiêu Mai, chỉ vừa cười vừa nói: “Vậy thì ông chúc Tiểu Mai thành công, được như ý muốn nhé.”
“Ông yên tâm, con sẽ thành công.” Tiêu Mai rất tự tin, cười híp mắt lại, vẻ mặt rất hưng phấn.
Mọi người thấy trong phòng khách toàn là bột chu sa vẫn chưa được dọn dẹp, bột màu đỏ rắc từng vòng, giống như hình gọn sóng nước lăn tăn, cực kỳ sinh động, giống như một bức tranh tĩnh.
Chính giữa phần gợn sóng nước là phần bê tông bị vỡ, những kẽ nứt đan xen vào nhau như một lớp mạng nhện.
Mọi người vẫn còn đang ngẩn ra thì Tiêu Vũ Khải lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của họ: “Mấy người còn ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau đào lên cho tôi.”
“…Vâng.”
Nhóm người kia liền hoàn hồn lại, vội vàng dẹp suy nghĩ trong đầu đi, nhấc cuốc, cầm xẻng, ra sức làm việc. Họ đồng tâm hiệp lực lôi phần bê tông ra, dần để lộ phần bùn đất bên dưới.
Phần bùn đất khô ráo cũng khá rắn chắc. Nhưng lần này, dụng cụ đào sắc bén, bùn đất có chắc đến mấy cũng rã ra, dần dần được đào xúc lên.
Một lát sau, một chiếc hố sâu chừng 2m xuất hiện trước mặt mọi người. Đúng lúc này, có một người bổ xẻng xuống, bỗng vang lên tiếng “cạch” rất chói tai.
“Gặp đá à?”
“Không đúng, có phải là đào được gì đó không?”
Ngay lập tức, Tiêu Mai liền xông đến, hào hứng nói: “Mau lấy thứ đó lên, cẩn thận một chút nhé, đừng có làm hỏng nó đấy. Hay là mấy người lên đây đi, để tôi xuống đào…”
“Tiểu Mai, em đừng có mà làm loạn.” Tiêu Vũ Khải nghiêm mặt lại, bất ngờ giữ chặt vai Tiêu Mai, mắng: “Em ngoan ngoãn đứng yên đấy cho anh, đừng có mà xuống.”
Giáo sư Tưởng đứng cạnh khuyên bảo: “Đúng đấy, bùn đất bẩn lắm, con đừng để bị dính bẩn vào người.”
Tất nhiên, đây chỉ là cái cớ mà thôi. Thực ra thì cả hai người đều hiểu, họ đang lo rằng thứ gì đó đang bị chôn dưới đất nguy hiểm, có thể sẽ làm hại đến Tiêu Mai, nên hai người mới ra sức cản cô lại.
Tiêu Mai không hiểu hàm ý của hai người, tức giận bĩu môi, chu mỏ.
Cũng may là lúc này người đàn ông cao lớn dưới hố cũng cẩn thận gạt phần bùn đất đi, một góc của thứ kia cũng từ từ lộ ra trước mắt mọi người.
“Hả…”
Sau khi nhìn xuống, mọi người lại hơi hoảng sợ. Thứ kia đen kịt như sắt, dày như vách tường, nhìn thì giống như một miếng sắt lớn, nhưng lại hơi cong cong, không biết cụ thể là gì.
Vì phần lớn của thứ kia vẫn còn chôn dưới đất.
“Đào, đào, đào đi…”
Tiêu Mai nhìn rồi hô lên, chỉ hận là không thể lao ngay xuống đó, tự mình ra tay. Sau khi xác định thứ kia không gây nguy hiểm gì, Tiêu Vũ Khải cũng thoải mái vẫy tay, bảo người nhấc thứ đó lên.
Chỉ chốc lát sau, thứ kia đã được lấy hẳn lên mặt đất sau khi dọn sạch bùn đất. Lúc này, mọi người cũng nhìn rõ được hình dáng của nó rồi.
“Hóa ra là… cái chuông?” Tiêu Mai rất ngạc nhiên.
Đúng vậy, đó là một cái chuông, một chiếc chuông sắt có hình dạng và cấu tạo theo thời cổ đại.
Mọi người đứng vây quanh xem thử, chiếc chuông này cao khoảng 33cm, đường kính là 16cm, dày khoảng chưa đến 1cm, đường cong hoàn hảo. Bên thân chuông còn có một số lốm đốm đã chuyển sang màu xanh rồi.
Những vết chấm vàng xanh đó mang phong cách cổ xa xưa chứng tỏ thứ này đã có từ rất lâu đời. Nhưng điều khiến người ta cảm thấy tiếc nhất đó là mặt bên trong của chiếc chuông cổ đại loang màu này đã có một vết nứt rồi…
“Hình như nó mới bị nứt ra.”
Giáo sư Tưởng cúi đầu nhìn kĩ, thậm chí còn dùng cả đầu ngón tay sờ vào khe hở rồi kết luận: “Đúng vậy, nó mới bị nứt ra thôi, dấu vết này còn rất mới.”
“Chẳng lẽ là do vừa nãy bị xẻng xúc vào?” Tiểu Mai nhăn mũi lại, hơi bất mãn.
Người đàn ông đang đào hoảng hốt, đúng lúc này thì Tiêu Vũ Khải lại lắc đầu, điềm nhiên noi: “Chắc không phảig là do xẻng đâu … có thể là vừa nãy …”
“Hả?”
Giáo sư Tưởng liền hiểu ra, nói với vẻ ngạc nhiên: “Vũ Khải, ý của cháu, cái chuông này là do cậu Diệp… Sao có thể chứ, nó nằm sâu dưới cách 2m cơ mà.”
“Chuyện ly kỳ như vừa nãy cũng đã xảy ra thì có gì không thể xảy ra được chứ?”
Tiêu Vũ Khải mắt sáng rực: “Huống chi anh ta còn chẳng tò mò xem thứ này là gì, cũng không định ở lại xem đến hết. Có lẽ là đã biết trước là thứ này hỏng rồi…”
“Khốn nạn…” Tiêu Mai nghe hiểu xong, nói với vẻ nhỏ nhen: “Em nói mà, bảo sao anh ta lại đi nhanh đến thế, hóa ra là làm chuyện xấu nên bỏ trốn.”
“Tiêu Mai, đừng nói linh tinh.”
Giáo sư Tưởng cười ha hả, ông chẳng quan tâm đến nguyên nhân chuyện này là gì. Dù sao thì thấy được cái chuông này là ông yên tâm rồi. Mấy chuyện kỳ bí ở phòng khách là do thứ này quấy phá mà ra. Bây giờ kẻ đầu sỏ đã được đào lên, từ nay về sau gia đình ông được bình yên, coi như giải được một khúc mắc trong lòng ông rồi.
Nghĩ đến đó, giáo sư Tưởng liền quay đầu lại, nói: “Vũ Khải, con nhớ giữ chữ tín đấy. Đã đồng ý với cậu Diệp rồi thì phải nhớ giúp người ta gặp đại sư Thạch Tâm đấy, đừng có nuốt lời.”
“Con biết.” Tiêu Vũ Khải gật đầu rồi nói: “Việc này con sẽ thu xếp ổn thỏa.”
“Ừ, con làm việc, ông rất yên tâm.” Giáo sư Tưởng nghĩ một lát rồi nói thẳng: “Còn nữa, cậu Diệp đó cũng có thể coi là người tài hiếm gặp, con có thể thân thì cứ thân, nếu không được thì cũng đừng đắc tội với người ta. Con hiểu không?”
“Con biết.” Tiêu Vũ Khải gật đầu nói: “Có thể làm thân là tốt nhất, nếu không thì cứ cách xa thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Giáo sư Tưởng đồng ý.
“Ông ngoại…” Lúc này, Tiêu Mai lại giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Con muốn học phong thủy.”
“Gì cơ?” Giáo sư Tưởng ngẩn ra, rồi mở to mắt, ngạc nhiên nói: “Tiêu Mai, sao con lại có suy nghĩ đó vậy?”
Phải biết là, cho dù ông tin tưởng việc phong thủy không phải là mê tín dị đoan, thậm chí nó còn có sức mạnh huyền bí, nhưng trong lòng ông vẫn khá là kiêng dè, nếu có tốt thì ông cũng chỉ có ý định lợi dụng chứ chưa từng nghĩ tới việc sẽ học nó.
Kiêng kị, đề phòng, lơi dụng.
Những ý nghĩ này mới là tâm trạng của người bình thường.
Mà cảm giác hào hứng muốn học theo như Tiêu Mai, thì lại có vẻ hơi kỳ lạ.
Ngay cả Tiêu Vũ Khải cũng thấy bất ngờ, nhíu mày hỏi: “Tiêu Mai, em muốn học phong thủy làm gì?”
“Thú vị mà.”
Tiêu Mai cười tươi, vui vẻ nói: “Mọi người không thấy phong thủy thần kỳ à? Sau này em học thành rồi thì có thể giống như anh chàng kia, trở thành cao thủ tuyệt thế…”
Cao thủ tuyệt thế?
Giáo sư Tưởng và Tiêu Vũ Khải đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu. Họ đều không biết liệu Diệp Tuyền có phải là cao thủ tuyệt thế thật không, nói không chừng có khi Diệp Tuyền còn chẳng đánh lại nổi vệ sĩ của họ cũng nên. Nhưng có thể chắc chắn rằng Diệp Tuyền có bản lĩnh, có được tài năng thần kỳ mà người thường khó lý giải được trên phương diện phong thủy.
Nếu như Diệp Tuyền sẵn lòng dạy những phương pháp thần kỳ này…
Nghĩ đến đó, giáo sư Tưởng cười khẽ rồi nói: “Tiểu Mai, con muốn bái cậu Diệp làm thầy mình à?”
“Không, con trả anh ta tiền, bảo anh ta dạy con.” Tiêu Mai ung dung nói: “Cứ trả tiền theo giờ, một tiết học khoảng triệu, không sợ anh ta sẽ không động lòng.”
“Ha ha…”
Giáo sư Tưởng bật cười, cười sự ngây thơ của Tiêu Mai. Trong mắt của ông, cách làm của Tiêu Mai chắc chắn sẽ không thành công. Dù ông không biết rốt cuộc thì có bao nhiêu thầy phong thủy giỏi như Diệp Tuyền, nhưng ông có thể khẳng định rằng con số ấy không nhiều.
Nếu có nhiều thì bây giờ nghề phong thủy đã sớm trở thành trào lưu ở xã hội này rồi, chứ không yếu thế như bây giờ.
Tất nhiên, nguyên nhân chính mà giáo sư Tưởng nghĩ đến, đó là vì thầy phong thủy khá truyền thống, thích sống ẩn dật, giấu nghề, rất nhiều công phu giấu đáy va li, không chịu truyền cho người ngoài.
Vậy nên số lượng thầy phong thủy giỏi đương nhiên là ít. Nếu Tiêu Mai bái người ta làm thầy thì còn có khả năng được truyền dạy những kiến thức chân truyền. Không bái thầy, đưa vài triệu bạc mà muốn học được bản lĩnh thật sự thì đúng là chuyện hoang đường nực cười.
Mặc dù cảm thấy chuyện này rất buồn cười, nhưng giáo sư Tưởng lại không đành lòng đả kích Tiêu Mai, chỉ vừa cười vừa nói: “Vậy thì ông chúc Tiểu Mai thành công, được như ý muốn nhé.”
“Ông yên tâm, con sẽ thành công.” Tiêu Mai rất tự tin, cười híp mắt lại, vẻ mặt rất hưng phấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook