Nghịch Thiên Phong Thủy Sư
-
Chương 37: Tiêu Vũ Khải
Sau khi nghe Diệp Tuyền khuyên nhủ, mọi người liền xuống núi, lại quay về biệt thự. Nhưng vừa tới cổng biệt thự, tất cả đều kinh ngạc phát hiện, có mấy chiếc siêu xe xuất hiện.
Chiếc nào cũng sáng loáng, đường cong kim loại đẹp đẽ, hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn liền biết là siêu xe sang chảnh. Tiêu Mai nhìn thấy, mắt cười cong cong thành hình trăng non, vô cùng vui vẻ: “Ông ngoại, anh trai cháu tới rồi.”
“Vũ Khải tới à?” Giáo sư Tưởng có chút bất ngờ, cũng hơi vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn cứ trách: “Tiêu Mai, đã bảo cháu đừng có gọi điện cho nó, sao lại không nghe lời chứ.”
“Cháu cũng bảo anh ấy đừng tới...” Tiêu Mai cười hì hì, nói: “Nhưng anh ấy không nghe, cháu cũng không còn cách nào khác.”
“Ai tới cơ?” Diệp Tuyền thuận miệng hỏi, cũng không chú ý lắm. Dù sao, anh cũng thỏa thuận xong với giáo sư Tưởng rồi, cho dù là ai tới cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Anh trai tôi...” Tiêu Mai nhăn nhăn mũi, đe dọa: “Anh liệu hồn, anh trai tôi rất thông minh, nếu anh dám lừa chúng tôi, cẩn thận anh ấy tính sổ với anh đấy.”
Diệp Tuyền nhún vai, nói: “Cô yên tâm, là một thầy phong thủy, trước nay coi trọng nhất là danh tiếng, không làm ăn vớ vẩn. Nếu danh tiếng bị hủy hoại thì coi như thất nghiệp, không thể sống trong giới này được nữa. Tôi mở cửa hàng công khai, không phải là thầy bói giang hồ, sao có thể vì nhất thời tham lợi mà tự đập bảng hiệu của mình chứ.”
“Mong là anh nói thật.” Tiêu Mai mở hàng rào, vẫy tay nói: “Ông ngoại, chúng ta vào nhà thôi.”
Mọi người lần lượt đi vào nhà trước.
Không chờ bọn họ tới gần biệt thự, cửa nhà cũng mở ra, bảy, tám người vạm vỡ đi tới.
Mấy người đàn ông này đều mặc quần đen, áo sơ mi trắng thắt cà vạt, đeo kính râm, dáng vẻ hung dung, hơi thở lạnh lùng. Bọn họ vây xung quanh một thanh niên cũng đang đi về phía này, giống như một dàn sao vây quanh mặt trăng vậy.
Diệp Tuyền thuận theo nhìn qua đó, cũng không khỏi sửng sốt.
Người đàn ông đó cực kỳ đẹp trai, khôi ngô tuấn tú, dáng người cân đối, mặt mày như ngọc, ngọc thụ lâm phong. Đặc biệt đôi chân dài kia dễ khiến cho người khác cảm thấy tự ti. Nhất là, xung quanh có đám vệ sỹ cao to vạm vỡ làm nền, khí chất của anh ta càng được tôn lên, giống như một ngôi sao điện ảnh, tràn ngập sức hút khó diễn tả bằng lời.
Diệp Tuyền vừa nhìn, ấn tượng đầu tiên chính là, đây mới là công tử nhà giàu, phong thái tổng tài bá đạo.
“Anh ơi...”
Cùng lúc đó, Tiêu Mai nhảy cẫng lên, vừa chạy tới vừa gọi to.
“Cẩn thận.”
Người đàn ông đó đưa tay ra đỡ, lúc này, trên gương mặt cao ngạo nở nụ cười, như làn gió xuân ùa về xua tan đi bầu không khí lạnh lẽo, toàn bộ khung cảnh trở nên ấm áp, tươi sáng hơn nhiều.
“Anh, sao giờ anh mới tới?” Tiêu Mai giống như một chú gấu koala bám vắt vẻo trên tay chàng trai, nũng nịu: “Em với ông ngoại chờ anh mãi.”
“Nay đi bị tắc đường, anh cũng hết cách.” Chàng thanh niên giải thích một câu rồi quay về phía giáo sư Tưởng gọi một tiếng “ông ngoại”, sau đó, ánh mắt bỗng chuyển hướng liếc sang nhìn Diệp Tuyền, lập tức thay đổi, bén nhọn như mũi dao, gió thét.
Trong chớp mắt, Diệp Tuyền dường như có ảo giác, nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống vài độ.
Giáo sư Tưởng tươi cười, hiền từ nói: “Vũ Khải à, cháu bận vậy, tới đây làm gì chứ.”
“Toàn chuyện nhỏ, giao cho nhân viên chuyên môn là được ạ.” Tiêu Vũ Khải thản nhiên nói: “Nếu có mỗi chút việc nhỏ cũng không làm xong thì con trả lương cao nuôi bọn họ có ích gì...”
“Cũng đúng.”
Giáo sư Tưởng cười, theo tầm mắt Tiêu Vũ Khải nhìn về phía Diệp Tuyền, thuận tiện giới thiệu luôn: “Vũ Khải, đây là cậu Diệp... cậu ấy tới giúp ông... giải quyết chút vấn đề.”
“Con biết, thầy phong thủy Diệp.” Tiêu Vũ Khải chìa tay ra, giọng nói chẳng thân thiện: “Nghe danh đã lâu.”
“À...”
Diệp Tuyền chớp mắt, không có vẻ sợ hãi, thoải mái bắt tay với anh ta: “Danh chưa dám nói tới, tôi mới vào nghề, không có danh tiếng gì. Nhưng tôi tin là mình sớm muộn gì cũng nổi tiếng một phương.”
Anh tràn ngập tự tin, không chút chột da. Nếu không có nổi chí khí này thì thà đừng làm nghề này nữa.
Tiêu Vũ Khải khựng lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Anh ta rút tay về, hờ hững nói: “Anh Diệp, nghe nói biệt thự của ông ngoại tôi có quỷ phá.”
“Quỷ phá?” Diệp Tuyền quay lại nhìn Tiêu Mai, sau đó lắc đầu cười nhạo, nói: “Ai nói thế... ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ. Anh Tiêu, mọi người đều là người văn minh của xã hội hiện đại, đừng có mê tín.”
“... Đúng là tôi không tin.”
Tiêu Vũ Khải thấy kinh ngạc, có chút bất ngờ trước câu trả lời của Diệp Tuyền. Nhưng vẻ mặt anh ta không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: “Vì vậy tôi gọi người tới đây, tính đào nhà lên xem rốt cuộc là có quỷ phá hay là có người giở trò quỷ.”
“Sao cơ?” Giáo sư Tưởng nghe thấy, không khỏi kinh ngạc: “Vũ Khải, con...”
“Ông ngoại, chuyện này ông nên nói với con từ sớm.”
Tiêu Vũ Khải không hài lòng nói: “Nếu sớm biết thì giao cho con xử lý là được rồi.”
“... Vũ Khải, bình thường con bận việc lớn, việc nhỏ, sao còn bắt con lo nghĩ chuyện này chứ.” Giáo sư Tưởng cười nói: “Ông có thể tự giải quyết...”
Tiêu Vũ Khải không tranh cãi, chỉ nói: “Chuyện của người lớn trong nhà thì không phân chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ có hết lòng hay không thôi. Nếu ông nội với ba mẹ biết con không chăm sóc ông thật tốt, sẽ mắng con mất.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Tiêu Mai vô cùng đồng ý, lè lưỡi nói: “Còn may là con chưa nói với mẹ, nếu không mẹ nhất định sẽ bay về đây ngay, mắng bọn con một trận ra trò.”
“Ông biết, hai đứa đều là cháu ngoan.” Giáo sư Tưởng cười hớn hở, nói: “Nhưng ông còn chưa về hưu đâu nhé, không tới mức phải để mấy đứa chăm sóc. Huống chi việc này sắp giải quyết xong rồi...”
“Giải quyết thế nào ạ?” Tiêu Vũ Khải hỏi.
“Anh.” Tiêu Mai lập tức báo cáo, ngón tay nhỏ trắng trẻo chỉ Diệp Tuyền: “Anh ta nói dưới phòng khách của ông ngoại có chôn thứ gì đấy...”
Ánh mắt Tiêu Vũ Khải lạnh lùng, lập tức phất tay: “Bảo bọn họ đào lên.”
“Vâng...” Đám đàn ông vạm vỡ lập tức bắt tay vào làm.
“Này này này!”
Lúc này, Trương Đại không vui, không nhịn được mà kêu la: “Sao anh có thể như vậy chứ... anh đây là cướp công. Nếu đào ra đồ gì thật thì tính là ai đã giải quyết vấn đề đây?”
“Đương nhiên là... anh của tôi.” Tiêu Mai cười hì hì nói: “Dù sao anh tôi cũng tính lật hết căn nhà lên kiểm tra kỹ, đương nhiên sẽ đào cả ba tấc đất...”
“... Tiểu Mai, đừng nói lung tung.” Giáo sư Tưởng khẽ mắng một câu, cười nói: “Cậu Diệp, cậu yên tâm. Tôi sẽ không quên chuyện đã đồng ý với cậu.”
“Thế còn được.” Trương Đại hài lòng.
Nhưng lúc này, Tiêu Vũ Khải lại cau mày, lạnh lùng nói: “Bất kể ông ngoại tôi nhận lời gì với mấy người, đến lúc đó đến tìm trực tiếp tôi là được.”
“Tìm anh?” Trương Đại sửng sốt, cảm thấy khó chịu: “Đây là muốn quỵt nợ hả?”
“Không phải quỵt.”
Tiêu Vũ Khải thản nhiên nói: “Chẳng là bây giờ chuyện này tạm thời giao toàn quyền cho tôi phụ trách. Ông ngoại tôi lớn tuổi rồi, tôi không muốn ông làm việc vất vả nên muốn nhận, không được sao?”
“Vũ Khải...”
Giáo sư Tưởng khó xử, với trí tuệ của mình, đương nhiên ông nhìn ra Tiêu Vũ Khải không tin phong thủy, sợ ông bị lừa. Lòng hiếu thảo của cháu trai, ông đương nhiên hiểu.
Nhưng đứng ở lập trường của Diệp Tuyền, không tránh khỏi có suy nghĩ ông ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván...
Chiếc nào cũng sáng loáng, đường cong kim loại đẹp đẽ, hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn liền biết là siêu xe sang chảnh. Tiêu Mai nhìn thấy, mắt cười cong cong thành hình trăng non, vô cùng vui vẻ: “Ông ngoại, anh trai cháu tới rồi.”
“Vũ Khải tới à?” Giáo sư Tưởng có chút bất ngờ, cũng hơi vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn cứ trách: “Tiêu Mai, đã bảo cháu đừng có gọi điện cho nó, sao lại không nghe lời chứ.”
“Cháu cũng bảo anh ấy đừng tới...” Tiêu Mai cười hì hì, nói: “Nhưng anh ấy không nghe, cháu cũng không còn cách nào khác.”
“Ai tới cơ?” Diệp Tuyền thuận miệng hỏi, cũng không chú ý lắm. Dù sao, anh cũng thỏa thuận xong với giáo sư Tưởng rồi, cho dù là ai tới cũng chẳng ảnh hưởng gì.
“Anh trai tôi...” Tiêu Mai nhăn nhăn mũi, đe dọa: “Anh liệu hồn, anh trai tôi rất thông minh, nếu anh dám lừa chúng tôi, cẩn thận anh ấy tính sổ với anh đấy.”
Diệp Tuyền nhún vai, nói: “Cô yên tâm, là một thầy phong thủy, trước nay coi trọng nhất là danh tiếng, không làm ăn vớ vẩn. Nếu danh tiếng bị hủy hoại thì coi như thất nghiệp, không thể sống trong giới này được nữa. Tôi mở cửa hàng công khai, không phải là thầy bói giang hồ, sao có thể vì nhất thời tham lợi mà tự đập bảng hiệu của mình chứ.”
“Mong là anh nói thật.” Tiêu Mai mở hàng rào, vẫy tay nói: “Ông ngoại, chúng ta vào nhà thôi.”
Mọi người lần lượt đi vào nhà trước.
Không chờ bọn họ tới gần biệt thự, cửa nhà cũng mở ra, bảy, tám người vạm vỡ đi tới.
Mấy người đàn ông này đều mặc quần đen, áo sơ mi trắng thắt cà vạt, đeo kính râm, dáng vẻ hung dung, hơi thở lạnh lùng. Bọn họ vây xung quanh một thanh niên cũng đang đi về phía này, giống như một dàn sao vây quanh mặt trăng vậy.
Diệp Tuyền thuận theo nhìn qua đó, cũng không khỏi sửng sốt.
Người đàn ông đó cực kỳ đẹp trai, khôi ngô tuấn tú, dáng người cân đối, mặt mày như ngọc, ngọc thụ lâm phong. Đặc biệt đôi chân dài kia dễ khiến cho người khác cảm thấy tự ti. Nhất là, xung quanh có đám vệ sỹ cao to vạm vỡ làm nền, khí chất của anh ta càng được tôn lên, giống như một ngôi sao điện ảnh, tràn ngập sức hút khó diễn tả bằng lời.
Diệp Tuyền vừa nhìn, ấn tượng đầu tiên chính là, đây mới là công tử nhà giàu, phong thái tổng tài bá đạo.
“Anh ơi...”
Cùng lúc đó, Tiêu Mai nhảy cẫng lên, vừa chạy tới vừa gọi to.
“Cẩn thận.”
Người đàn ông đó đưa tay ra đỡ, lúc này, trên gương mặt cao ngạo nở nụ cười, như làn gió xuân ùa về xua tan đi bầu không khí lạnh lẽo, toàn bộ khung cảnh trở nên ấm áp, tươi sáng hơn nhiều.
“Anh, sao giờ anh mới tới?” Tiêu Mai giống như một chú gấu koala bám vắt vẻo trên tay chàng trai, nũng nịu: “Em với ông ngoại chờ anh mãi.”
“Nay đi bị tắc đường, anh cũng hết cách.” Chàng thanh niên giải thích một câu rồi quay về phía giáo sư Tưởng gọi một tiếng “ông ngoại”, sau đó, ánh mắt bỗng chuyển hướng liếc sang nhìn Diệp Tuyền, lập tức thay đổi, bén nhọn như mũi dao, gió thét.
Trong chớp mắt, Diệp Tuyền dường như có ảo giác, nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống vài độ.
Giáo sư Tưởng tươi cười, hiền từ nói: “Vũ Khải à, cháu bận vậy, tới đây làm gì chứ.”
“Toàn chuyện nhỏ, giao cho nhân viên chuyên môn là được ạ.” Tiêu Vũ Khải thản nhiên nói: “Nếu có mỗi chút việc nhỏ cũng không làm xong thì con trả lương cao nuôi bọn họ có ích gì...”
“Cũng đúng.”
Giáo sư Tưởng cười, theo tầm mắt Tiêu Vũ Khải nhìn về phía Diệp Tuyền, thuận tiện giới thiệu luôn: “Vũ Khải, đây là cậu Diệp... cậu ấy tới giúp ông... giải quyết chút vấn đề.”
“Con biết, thầy phong thủy Diệp.” Tiêu Vũ Khải chìa tay ra, giọng nói chẳng thân thiện: “Nghe danh đã lâu.”
“À...”
Diệp Tuyền chớp mắt, không có vẻ sợ hãi, thoải mái bắt tay với anh ta: “Danh chưa dám nói tới, tôi mới vào nghề, không có danh tiếng gì. Nhưng tôi tin là mình sớm muộn gì cũng nổi tiếng một phương.”
Anh tràn ngập tự tin, không chút chột da. Nếu không có nổi chí khí này thì thà đừng làm nghề này nữa.
Tiêu Vũ Khải khựng lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Anh ta rút tay về, hờ hững nói: “Anh Diệp, nghe nói biệt thự của ông ngoại tôi có quỷ phá.”
“Quỷ phá?” Diệp Tuyền quay lại nhìn Tiêu Mai, sau đó lắc đầu cười nhạo, nói: “Ai nói thế... ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ. Anh Tiêu, mọi người đều là người văn minh của xã hội hiện đại, đừng có mê tín.”
“... Đúng là tôi không tin.”
Tiêu Vũ Khải thấy kinh ngạc, có chút bất ngờ trước câu trả lời của Diệp Tuyền. Nhưng vẻ mặt anh ta không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: “Vì vậy tôi gọi người tới đây, tính đào nhà lên xem rốt cuộc là có quỷ phá hay là có người giở trò quỷ.”
“Sao cơ?” Giáo sư Tưởng nghe thấy, không khỏi kinh ngạc: “Vũ Khải, con...”
“Ông ngoại, chuyện này ông nên nói với con từ sớm.”
Tiêu Vũ Khải không hài lòng nói: “Nếu sớm biết thì giao cho con xử lý là được rồi.”
“... Vũ Khải, bình thường con bận việc lớn, việc nhỏ, sao còn bắt con lo nghĩ chuyện này chứ.” Giáo sư Tưởng cười nói: “Ông có thể tự giải quyết...”
Tiêu Vũ Khải không tranh cãi, chỉ nói: “Chuyện của người lớn trong nhà thì không phân chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ có hết lòng hay không thôi. Nếu ông nội với ba mẹ biết con không chăm sóc ông thật tốt, sẽ mắng con mất.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Tiêu Mai vô cùng đồng ý, lè lưỡi nói: “Còn may là con chưa nói với mẹ, nếu không mẹ nhất định sẽ bay về đây ngay, mắng bọn con một trận ra trò.”
“Ông biết, hai đứa đều là cháu ngoan.” Giáo sư Tưởng cười hớn hở, nói: “Nhưng ông còn chưa về hưu đâu nhé, không tới mức phải để mấy đứa chăm sóc. Huống chi việc này sắp giải quyết xong rồi...”
“Giải quyết thế nào ạ?” Tiêu Vũ Khải hỏi.
“Anh.” Tiêu Mai lập tức báo cáo, ngón tay nhỏ trắng trẻo chỉ Diệp Tuyền: “Anh ta nói dưới phòng khách của ông ngoại có chôn thứ gì đấy...”
Ánh mắt Tiêu Vũ Khải lạnh lùng, lập tức phất tay: “Bảo bọn họ đào lên.”
“Vâng...” Đám đàn ông vạm vỡ lập tức bắt tay vào làm.
“Này này này!”
Lúc này, Trương Đại không vui, không nhịn được mà kêu la: “Sao anh có thể như vậy chứ... anh đây là cướp công. Nếu đào ra đồ gì thật thì tính là ai đã giải quyết vấn đề đây?”
“Đương nhiên là... anh của tôi.” Tiêu Mai cười hì hì nói: “Dù sao anh tôi cũng tính lật hết căn nhà lên kiểm tra kỹ, đương nhiên sẽ đào cả ba tấc đất...”
“... Tiểu Mai, đừng nói lung tung.” Giáo sư Tưởng khẽ mắng một câu, cười nói: “Cậu Diệp, cậu yên tâm. Tôi sẽ không quên chuyện đã đồng ý với cậu.”
“Thế còn được.” Trương Đại hài lòng.
Nhưng lúc này, Tiêu Vũ Khải lại cau mày, lạnh lùng nói: “Bất kể ông ngoại tôi nhận lời gì với mấy người, đến lúc đó đến tìm trực tiếp tôi là được.”
“Tìm anh?” Trương Đại sửng sốt, cảm thấy khó chịu: “Đây là muốn quỵt nợ hả?”
“Không phải quỵt.”
Tiêu Vũ Khải thản nhiên nói: “Chẳng là bây giờ chuyện này tạm thời giao toàn quyền cho tôi phụ trách. Ông ngoại tôi lớn tuổi rồi, tôi không muốn ông làm việc vất vả nên muốn nhận, không được sao?”
“Vũ Khải...”
Giáo sư Tưởng khó xử, với trí tuệ của mình, đương nhiên ông nhìn ra Tiêu Vũ Khải không tin phong thủy, sợ ông bị lừa. Lòng hiếu thảo của cháu trai, ông đương nhiên hiểu.
Nhưng đứng ở lập trường của Diệp Tuyền, không tránh khỏi có suy nghĩ ông ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook