Nghịch Thiên Phong Thủy Sư
-
Chương 27: Một cơ hội
Diệp Tuyền rất tinh tế, tất nhiên hiểu lời mời của Giang Cung chỉ khách sáo mà thôi. Anh lập tức thức thời cáo từ, khi đến rất vui vẻ mà khi về thì hơi mất hứng.
Trương Đại ở bên ngoài, vừa tiễn đám người giáo sư Tưởng đi, quay người lại thì đã nhìn thấy Diệp Tuyền, lập tức sửng sốt một chút: "Sao anh lại ra làm gì?"
"Còn có thể làm sao, bị đuổi ra ngoài chứ sao." Diệp Tuyền lắc đầu, lần nữa cảm thán, lập nghiệp thật khó.
Trương Đại nghe xong, lại nghĩ đến gặp đám người giáo sư Tưởng, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Dù sao tính cách Giang Cung đúng là không hề tốt đẹp gì, cảm giác hơi quái gở, cố chấp. Cũng không biết, làm sao mà Diệp Chiến làm bạn được với ông ta.
"Đi thôi."
Diệp Tuyền gọi xe, kêu Trương Đại trở về.
Trên xe, Diệp Tuyền hỏi: "Trương Đại, anh có biết đại sư Thạch Tâm của chùa Thiên Trúc không?"
"Đại sư Thạch Tâm?" Trương Đại sững sờ, sau đó kích động nói: "Đương nhiên biết, đây chính là cao tăng trứ danh Hàng Châu, những việc ông ta đã trải qua trong đời, có thể nói là truyền kỳ."
"Ồ, thật sao?" Diệp Tuyền cảm thấy thú vị nói: "Anh hãy kể tôi nghe một chút."
"Nên kể bắt đầu từ đâu nhỉ."
Trương Đại chần chừ một lúc, chậm rãi tìm từ: "Theo tôi được biết, năm nay, chắc đại sư Thạch Tâm đã hơn tám mươi tuổi rồi. Khi ông ta ra đời, quốc gia vẫn còn trong thời cuộc nhiễu nhương, cộng thêm trong nhà lại nghèo túng, nên khi ông ta bốn, năm tuổi, người nhà đã đưa lên chùa trên núi xuất gia làm hòa thượng."
"Không ngờ, đại sư Thạch Tâm lại có tư chất trời sinh để làm hòa thượng. Ông ta có bản lĩnh nhìn một lần thì không quên, nên chưa đầy mấy năm đã nhớ hết được toàn bộ kinh thư trong chùa."
Trương Đại thán phục: "Chính nhờ vào bản lĩnh này của đại sư Thạch Tâm, nên sau này trong thời kỳ chuyển sang chế độ mới, nhiều chùa chiền trên núi bị phá hủy, đến khi tình hình lắng lại, đại sư Thạch Tâm đã tự chép lại những kinh thư đã bị thiêu hủy, phục hồi mới lại, không sai một chữ."
"Lợi hại." Diệp Tuyền cũng hơi kinh ngạc, đây quả thực là Tàng Kinh Các di động.
"Đây chỉ một trong những sự tích truyền kỳ của ông ta, còn nhiều cái lợi hại hơn."
Trương Đại tiếp tục nói: "Trong vòng mười năm đó, có rất nhiều nhà sư vì không kiên trì được mà vội vã hoàn tục, chỉ có đại sư Thạch Tâm suốt ngày canh giữ ở trên núi, ngày đêm ngồi trên một tảng đá lớn tụng kinh. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, sau khi đủ mười năm, khối đá lớn mà ông ta ngồi lên bỗng nứt ra."
"Mọi người cảm thấy, đây chắc là có công mài sắt có ngày nên kim các cụ hay nói."
Trương Đại thở dài: "Ban đầu pháp hiệu của đại sư Thạch Tâm không phải cái tên này, mà là do ông ấy giữ vững mười năm khiến ngay cả tảng đá cũng có thể ngồi nứt, nên mọi người mới tôn xưng ông ta là đại sư Thạch Tâm, dần dần tên này đã trở thành pháp danh của ông ta."
"... Phục."
Diệp Tuyền tâm phục khẩu phục, nếu không có nghị lực ngoan cường, ai có thể kiên trì được mười năm chứ? Dù sao để tay lên ngực tự hỏi, anh khẳng định không có quyết tâm này.
Hơn nữa chuyện như vậy cũng không làm giả được. Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết. Mặt khác, những người lớn tuổi tận mắt nhìn thấy việc này chắc chắn chưa chết, họ chính là nhân chứng tốt nhất.
Mười năm kiên trì, mặc kệ gió mưa, chỉ bằng điểm này thì có được khen ngợi nữa cũng không đủ.
"Còn nữa là..."
Trương Đại đầy phấn khởi nói: "Vào thế kỷ trước, khi phong ba lắng lại, vì trùng tu chùa chiền đổ nát, đại sư Thạch Tâm đã bỏ ra ba năm đi khắp từng thôn làng, thị trấn, từng nhà, từng hộ của Hàng Châu để hoá duyên quyên tiền, ông ta đi rách vô số giày cỏ, rốt cuộc cũng có đủ tiền để trùng tu chùa chiền."
"Nhưng đến khi chùa chiền xây xong, đại sư Thạch Tâm lại từ bỏ vị trí trụ trì, ẩn cư trong Tàng Kinh Các, tiếp tục nghiên cứu Phật pháp, cho tới bây giờ..."
Dứt lời, Trương Đại tò mò nói: "Diệp Tuyền, vô duyên vô cớ, cậu nghe ngóng chuyện đại sư Thạch Tâm làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn đi thăm ông ấy sao? Cái này rất khó... Ông ấy không màng danh lợi, một lòng thanh tu, bình thường hiếm khi tiếp khách lạ..."
"Không gặp khách lạ?" Diệp Tuyền nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì phiền rồi."
"Làm sao thế?" Trương Đại không hiểu: "Có cái gì phiền chứ?"
"Vừa nãy Giang sư phụ có nói cho tôi một tin nội bộ." Diệp Tuyền giải thích: "Ông ta nói pháp hội năm nay sẽ do đại sư Thạch Tâm chủ trì. Nếu chúng ta muốn tham gia pháp hội, chỉ có thể tìm đại sư Thạch Tâm dàn xếp..."
"Cái gì? Thật hay giả?" Trương Đại giật mình, sau đó hết sức vui mừng: "Nếu là thật, thì tôi sẽ đón ba mẹ, người nhà đến, để họ cùng tham gia pháp hội năm nay."
Diệp Tuyền nguýt một cái, nhưng vẫn gật đầu nói: "Chắc Giang sư phụ sẽ không nói dối chuyện như thế này, nên chắc chắn không phải là giả."
"Quá tốt rồi..." Trương Đại nửa mừng nửa lo, hoàn toàn quên mất việc chính.
Diệp Tuyền không còn gì để nói, tất nhiên ai cũng có thể tham gia pháp hội, khách hành hương càng nhiều càng tốt, mới càng có vẻ long trọng náo nhiệt, đây cũng điều chùa chiền cầu cũng không được. Nhưng mục đích của họ là đưa pháp khí đi khai quang chứ không phải tham gia náo nhiệt...
Sau khi hưng phấn qua đi, Trương Đại cũng cảm thấy hơi kỳ quái, hoài nghi nói: "Vậy đây là sự thực sao? Phải biết, đại sư Thạch Tâm đã ẩn cư rất nhiều năm, bình thường chỉ ngày lễ tuyên truyền Phật pháp trọng đại mới nhìn thấy ông ta có mặt tham gia giảng kinh. Sao năm nay, ông ta lại chủ trì pháp hội?"
"Cái này tôi nào biết..."
Diệp Tuyền bỗng hiểu ra, suy tư: "Có điều, đây là một đầu mối. Nói không chừng đúng là có ẩn tình gì đó, nếu có thể thăm dò được, lại làm vui lòng... còn sợ không có cơ hội sao?"
"... Khụ."
Trương Đại nhắc nhở: "Cao tăng như đại sư Thạch Tâm không phải ai cũng có thể gặp được... hơn nữa, tôi cũng không quen hòa thượng trên chùa Thiên Trúc, ngay cả cơ hội nói bóng nói gió cũng không có."
"... Chú Chiến của tôi thì sao?" Diệp Tuyền không cam lòng hỏi: "Ông ấy đã ở Hàng Châu nhiều năm, chẳng lẽ lại không quen mấy đại sư sao?"
"Trong ấn tượng của tôi... không có." Trương Đại lắc đầu nói.
"Giao thiệp như vậy là không được rồi." Diệp Tuyền thở dài.
"... Việc này để nói sau, anh cứ từ từ suy nghĩ." Trương Đại bỗng nhiên cười nói: "Diệp Tuyền, trước mắt có một việc, nếu anh xử lý tốt, nói không chừng có thể xoay chuyển Nhất Diệp Cư."
"Chuyện gì?" Diệp Tuyền sững sờ, cảm thấy không hiểu.
"Anh biết không, giáo sư vừa nãy." Trương Đại cười lớn nói: "Ông ta nói, ngày mai muốn tới thăm Nhất Diệp Cư. Tôi chú ý quan sát biểu lộ của ông ta, chắc chắn là có chuyện cần nhờ..."
"Tôi dám khẳng định, chắc ông ta đã gặp phải vấn đề phong thủy gì đó mà bản thân không thể giải quyết được, nên mới muốn nhờ anh giúp đỡ. Nếu anh giúp ông ta giải quyết phiền phức một cách thuận lợi, thì chắc chắn sẽ là cơ hội vãn hồi danh dự cho Nhất Diệp Cư."
Trương Đại cười nói: "Hừ, những sinh viên đó đều là những đứa trẻ được nuông chiều nên xem thường chúng ta. Nhưng mà kết quả là ngay cả giáo sư của họ cũng phải xin chúng ta giúp đỡ, đúng là phong thủy luân chuyển."
Dù anh ta không đọc sách nhiều, nhưng về bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác chắc chắn không kém bất kỳ người nào. Chỉ là khi nãy ở sân sau, sao anh ta không nhìn ra sự xa lánh, xem thường của đám sinh viên kia chứ. Nhưng vì tôn trọng tri thức, nên anh ta mới nhẫn nại kiềm chế, rốt cuộc bây giờ có cảm giác mở mày mở mặt, khiến anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Thật sao?"
Ánh mắt Diệp Tuyền sáng lên, nói khẽ: "Như vậy xem ra, đây đúng là một cơ hội..."
Trương Đại ở bên ngoài, vừa tiễn đám người giáo sư Tưởng đi, quay người lại thì đã nhìn thấy Diệp Tuyền, lập tức sửng sốt một chút: "Sao anh lại ra làm gì?"
"Còn có thể làm sao, bị đuổi ra ngoài chứ sao." Diệp Tuyền lắc đầu, lần nữa cảm thán, lập nghiệp thật khó.
Trương Đại nghe xong, lại nghĩ đến gặp đám người giáo sư Tưởng, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Dù sao tính cách Giang Cung đúng là không hề tốt đẹp gì, cảm giác hơi quái gở, cố chấp. Cũng không biết, làm sao mà Diệp Chiến làm bạn được với ông ta.
"Đi thôi."
Diệp Tuyền gọi xe, kêu Trương Đại trở về.
Trên xe, Diệp Tuyền hỏi: "Trương Đại, anh có biết đại sư Thạch Tâm của chùa Thiên Trúc không?"
"Đại sư Thạch Tâm?" Trương Đại sững sờ, sau đó kích động nói: "Đương nhiên biết, đây chính là cao tăng trứ danh Hàng Châu, những việc ông ta đã trải qua trong đời, có thể nói là truyền kỳ."
"Ồ, thật sao?" Diệp Tuyền cảm thấy thú vị nói: "Anh hãy kể tôi nghe một chút."
"Nên kể bắt đầu từ đâu nhỉ."
Trương Đại chần chừ một lúc, chậm rãi tìm từ: "Theo tôi được biết, năm nay, chắc đại sư Thạch Tâm đã hơn tám mươi tuổi rồi. Khi ông ta ra đời, quốc gia vẫn còn trong thời cuộc nhiễu nhương, cộng thêm trong nhà lại nghèo túng, nên khi ông ta bốn, năm tuổi, người nhà đã đưa lên chùa trên núi xuất gia làm hòa thượng."
"Không ngờ, đại sư Thạch Tâm lại có tư chất trời sinh để làm hòa thượng. Ông ta có bản lĩnh nhìn một lần thì không quên, nên chưa đầy mấy năm đã nhớ hết được toàn bộ kinh thư trong chùa."
Trương Đại thán phục: "Chính nhờ vào bản lĩnh này của đại sư Thạch Tâm, nên sau này trong thời kỳ chuyển sang chế độ mới, nhiều chùa chiền trên núi bị phá hủy, đến khi tình hình lắng lại, đại sư Thạch Tâm đã tự chép lại những kinh thư đã bị thiêu hủy, phục hồi mới lại, không sai một chữ."
"Lợi hại." Diệp Tuyền cũng hơi kinh ngạc, đây quả thực là Tàng Kinh Các di động.
"Đây chỉ một trong những sự tích truyền kỳ của ông ta, còn nhiều cái lợi hại hơn."
Trương Đại tiếp tục nói: "Trong vòng mười năm đó, có rất nhiều nhà sư vì không kiên trì được mà vội vã hoàn tục, chỉ có đại sư Thạch Tâm suốt ngày canh giữ ở trên núi, ngày đêm ngồi trên một tảng đá lớn tụng kinh. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, sau khi đủ mười năm, khối đá lớn mà ông ta ngồi lên bỗng nứt ra."
"Mọi người cảm thấy, đây chắc là có công mài sắt có ngày nên kim các cụ hay nói."
Trương Đại thở dài: "Ban đầu pháp hiệu của đại sư Thạch Tâm không phải cái tên này, mà là do ông ấy giữ vững mười năm khiến ngay cả tảng đá cũng có thể ngồi nứt, nên mọi người mới tôn xưng ông ta là đại sư Thạch Tâm, dần dần tên này đã trở thành pháp danh của ông ta."
"... Phục."
Diệp Tuyền tâm phục khẩu phục, nếu không có nghị lực ngoan cường, ai có thể kiên trì được mười năm chứ? Dù sao để tay lên ngực tự hỏi, anh khẳng định không có quyết tâm này.
Hơn nữa chuyện như vậy cũng không làm giả được. Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết. Mặt khác, những người lớn tuổi tận mắt nhìn thấy việc này chắc chắn chưa chết, họ chính là nhân chứng tốt nhất.
Mười năm kiên trì, mặc kệ gió mưa, chỉ bằng điểm này thì có được khen ngợi nữa cũng không đủ.
"Còn nữa là..."
Trương Đại đầy phấn khởi nói: "Vào thế kỷ trước, khi phong ba lắng lại, vì trùng tu chùa chiền đổ nát, đại sư Thạch Tâm đã bỏ ra ba năm đi khắp từng thôn làng, thị trấn, từng nhà, từng hộ của Hàng Châu để hoá duyên quyên tiền, ông ta đi rách vô số giày cỏ, rốt cuộc cũng có đủ tiền để trùng tu chùa chiền."
"Nhưng đến khi chùa chiền xây xong, đại sư Thạch Tâm lại từ bỏ vị trí trụ trì, ẩn cư trong Tàng Kinh Các, tiếp tục nghiên cứu Phật pháp, cho tới bây giờ..."
Dứt lời, Trương Đại tò mò nói: "Diệp Tuyền, vô duyên vô cớ, cậu nghe ngóng chuyện đại sư Thạch Tâm làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn đi thăm ông ấy sao? Cái này rất khó... Ông ấy không màng danh lợi, một lòng thanh tu, bình thường hiếm khi tiếp khách lạ..."
"Không gặp khách lạ?" Diệp Tuyền nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì phiền rồi."
"Làm sao thế?" Trương Đại không hiểu: "Có cái gì phiền chứ?"
"Vừa nãy Giang sư phụ có nói cho tôi một tin nội bộ." Diệp Tuyền giải thích: "Ông ta nói pháp hội năm nay sẽ do đại sư Thạch Tâm chủ trì. Nếu chúng ta muốn tham gia pháp hội, chỉ có thể tìm đại sư Thạch Tâm dàn xếp..."
"Cái gì? Thật hay giả?" Trương Đại giật mình, sau đó hết sức vui mừng: "Nếu là thật, thì tôi sẽ đón ba mẹ, người nhà đến, để họ cùng tham gia pháp hội năm nay."
Diệp Tuyền nguýt một cái, nhưng vẫn gật đầu nói: "Chắc Giang sư phụ sẽ không nói dối chuyện như thế này, nên chắc chắn không phải là giả."
"Quá tốt rồi..." Trương Đại nửa mừng nửa lo, hoàn toàn quên mất việc chính.
Diệp Tuyền không còn gì để nói, tất nhiên ai cũng có thể tham gia pháp hội, khách hành hương càng nhiều càng tốt, mới càng có vẻ long trọng náo nhiệt, đây cũng điều chùa chiền cầu cũng không được. Nhưng mục đích của họ là đưa pháp khí đi khai quang chứ không phải tham gia náo nhiệt...
Sau khi hưng phấn qua đi, Trương Đại cũng cảm thấy hơi kỳ quái, hoài nghi nói: "Vậy đây là sự thực sao? Phải biết, đại sư Thạch Tâm đã ẩn cư rất nhiều năm, bình thường chỉ ngày lễ tuyên truyền Phật pháp trọng đại mới nhìn thấy ông ta có mặt tham gia giảng kinh. Sao năm nay, ông ta lại chủ trì pháp hội?"
"Cái này tôi nào biết..."
Diệp Tuyền bỗng hiểu ra, suy tư: "Có điều, đây là một đầu mối. Nói không chừng đúng là có ẩn tình gì đó, nếu có thể thăm dò được, lại làm vui lòng... còn sợ không có cơ hội sao?"
"... Khụ."
Trương Đại nhắc nhở: "Cao tăng như đại sư Thạch Tâm không phải ai cũng có thể gặp được... hơn nữa, tôi cũng không quen hòa thượng trên chùa Thiên Trúc, ngay cả cơ hội nói bóng nói gió cũng không có."
"... Chú Chiến của tôi thì sao?" Diệp Tuyền không cam lòng hỏi: "Ông ấy đã ở Hàng Châu nhiều năm, chẳng lẽ lại không quen mấy đại sư sao?"
"Trong ấn tượng của tôi... không có." Trương Đại lắc đầu nói.
"Giao thiệp như vậy là không được rồi." Diệp Tuyền thở dài.
"... Việc này để nói sau, anh cứ từ từ suy nghĩ." Trương Đại bỗng nhiên cười nói: "Diệp Tuyền, trước mắt có một việc, nếu anh xử lý tốt, nói không chừng có thể xoay chuyển Nhất Diệp Cư."
"Chuyện gì?" Diệp Tuyền sững sờ, cảm thấy không hiểu.
"Anh biết không, giáo sư vừa nãy." Trương Đại cười lớn nói: "Ông ta nói, ngày mai muốn tới thăm Nhất Diệp Cư. Tôi chú ý quan sát biểu lộ của ông ta, chắc chắn là có chuyện cần nhờ..."
"Tôi dám khẳng định, chắc ông ta đã gặp phải vấn đề phong thủy gì đó mà bản thân không thể giải quyết được, nên mới muốn nhờ anh giúp đỡ. Nếu anh giúp ông ta giải quyết phiền phức một cách thuận lợi, thì chắc chắn sẽ là cơ hội vãn hồi danh dự cho Nhất Diệp Cư."
Trương Đại cười nói: "Hừ, những sinh viên đó đều là những đứa trẻ được nuông chiều nên xem thường chúng ta. Nhưng mà kết quả là ngay cả giáo sư của họ cũng phải xin chúng ta giúp đỡ, đúng là phong thủy luân chuyển."
Dù anh ta không đọc sách nhiều, nhưng về bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác chắc chắn không kém bất kỳ người nào. Chỉ là khi nãy ở sân sau, sao anh ta không nhìn ra sự xa lánh, xem thường của đám sinh viên kia chứ. Nhưng vì tôn trọng tri thức, nên anh ta mới nhẫn nại kiềm chế, rốt cuộc bây giờ có cảm giác mở mày mở mặt, khiến anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Thật sao?"
Ánh mắt Diệp Tuyền sáng lên, nói khẽ: "Như vậy xem ra, đây đúng là một cơ hội..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook