Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
-
Quyển 4 - Chương 80: Gọi hết người của ngươi ra đây
Edit: Zi
Quân Mộ Khuynh tới!
Quân Mộ Khuynh tới Phong gia!
Quân Mộ Khuynh đến tìm Phong gia gia chủ!
Tin tức này làm cho người của Phong gia đều chấn động, chuyện lần này của Quân gia, Quân Mộ Khuynh muốn nhúng tay vào sao?
Người của Phong gia cảm thấy rất khó hiểu, dù sao, năm đó Quân Mộ Khuynh đã quyết tuyệt nói mình không phải là người của Quân gia, chuyện của Quân gia không có một chút liên quan gì tới nàng, lần này lại vì chuyện với Lôi gia mà giúp đỡ Quân gia, nếu không phải thì Quân Mộ Khuynh tới đây làm gì chứ?
Phong gia gia chủ tự mình tiếp đãi Quân Mộ Khuynh, những người khác cũng không dám đứng vây xem, bên trong phòng khách của Phong gia, Quân Mộ Khuynh ngồi ở một bên, Thủy Nhận và Hỏa Huỳnh đứng ở sau lưng nàng.
Hỏa Huỳnh là bị Quân Mộ Khuynh trực tiếp kéo tới, nghe nói nàng đang bế quan, lúc đầu Quân Mộ Khuynh vốn cũng do dự không biết có nên gọi nàng ra hay không, nhưng mà Hỏa Huỳnh đâu phải là loại người dễ dàng ngồi im bế quan chứ.
Nghe nói Quân Mộ Khuynh muốn đi ra ngoài, lập tức đi theo liền.
Phong Diễm nhìn đôi nam nữ đứng sau lưng Quân Mộ Khuynh, hai người này rõ ràng không phải là hai người đi theo nàng lúc nàng tới Âm Nguyệt thành, trong lòng âm thầm thán phục, không biết Quân Mộ Khuynh rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ bên người, hai người trước vừa đi, hiện tại lại thêm hai người, thậm chí hắn có cảm giác, hai người này lợi hại hơn nhiều so với hai người trước.
“Quân cô nương đến Phong gia là vì chuyện của Lôi gia sao?” ân oán giữa Lôi gia và Quân Mộ Khuynh, tất cả mọi người trong ngũ đại gia tộc đều biết.
Lúc thân phận Xích Quân của nàng còn chưa bị vạch trần, nàng đã giết con trai của Lôi Tố, lúc đó cũng đã kết ân oán với người của Lôi gia, nghe nói, trước kia, nàng bị người khác hãm hại, nói là sát nữ, cũng bởi vì Lôi gia, chỉ bằng nhiêu đó thôi nàng đã không thể phóng cho Lôi gia được rồi.
Lôi gia đúng thật sự cũng rất quá đáng, chỉ là, nếu được quyết định, mình vẫn hi vọng ngũ đại gia tộc không có tranh chấp, nhưng sau khi Quân gia chấp nhận thư khiêu chiến thì hắn cũng đã có quyết định rồi.
“Nếu ta nói là đúng vậy, ngươi sẽ đáp ứng chứ?” Quân Mộ Khuynh trực tiếp hỏi, nam tử này, nàng đã gặp hắn cách đây năm năm, từ một người lúc đầu vô cùng ngạo mạn, đến bây giờ khi hắn gặp mình đều lộ ra mấy phần khiêm tôn, nàng đều nhìn thấu hết ở trong mắt, chỉ có điều, nàng không biết được là chuyện gì đã làm cho hắn thay đổi lớn đến như vậy.
“Sẽ.” Phong Diễm không chút do dự liền đáp ứng, chỉ cần là chuyện của nàng, hắn đều sẽ đáp ứng.
“Cảm ơn.” Câu cảm ơn này là thực tâm.
Phong Diễm cười nhẹ: “Quân cô nương, sau này có chuyện gì muốn nhờ đến Phong gia, chỉ cần sai người qua đây nói một tiếng là được rồi, không cần đích thân ngươi phải qua đây.” Chỉ cần là nàng muốn, hắn nhất định sẽ làm.
Nếu không, hắn tiếp nhận Phong gia còn có ý nghĩa gì nữa, tất cả những chuyện này đều không phải là vì nàng hay sao.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, nàng nghiêm túc nhìn Phong Diễm nhưng vẫn không thể nhìn ra được cái gì, liền chậm rãi đứng dậy, nàng vẫn nghĩ Phong gia là khó khăn nhất, bởi vì nàng với Phong gia dù sao cũng không có giao tiếp nhiều, hiện tại xem ra, Phong gia lại biến thành dễ dàng nhất.
“Nếu đã như thế thì ta xin phép đi hai nhà còn lại.” nói xong, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người rời đi.
Phong Diễm nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, ánh mắt lộ ra vẻ cay đắng, nếu như lúc này nàng xoay người lại thì sẽ hiểu rõ là vì sao.
Hỏa Lưu Tinh chậm rãi đi tới bên cạnh, nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, cười nói: “Ngươi vì nàng, không tiếc hi sinh tất cả, nhưng vì sao lại không cho nàng biết tâm ý của ngươi?” nếu như ngay từ đầu hắn để cho Quân Mộ Khuynh biết được tâm ý của mình, bây giờ nhất định chuyện sẽ khác rất nhiều.
“Người ở bên cạnh nàng, không phải ta, mà ta cũng không có tư cách đó.” Chỉ cần đứng sau lưng nàng là tốt rồi, thỉnh thoảng được thấy nàng một lần, là đủ rồi.
Hỏa Lưu Tinh lắc lắc đầu, hắn vì lo lắng cho vị bằng hữu này của mình mà từ luyện khí lò tới đây, chính là vì chuyện của Quân Mộ Khuynh, người này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Quân Mộ Khuynh đi ra khỏi Phong gia liền trực tiếp hướng tới Ninh gia, mà nàng vĩnh viễn sẽ không biết được rằng, ở phía sau nàng luôn có một người đứng đó, có thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.
Ninh Hạc nghe thấy Quân Mộ Khuynh tới lập tức đi ra, hắn nằm mơ cũng thấy cảnh Lôi gia bị xóa tên khỏi ngũ đại gia tộc, sao có thể không đồng ý việc Quân gia khai chiến với Lôi gia được chứ, chỉ cần Lôi gia không còn, vị trí thứ ba của bọn họ mới có thể duy trì được, sau này không cần phải lo gì nữa.
Ninh Hạc đi từ trong phòng ra, bộ dáng hèn mọn, Quân Mộ Khuynh nhìn thấy thật sự chẳng muốn đi vào tẹo nào, nếu không phải là còn có Ninh Ưng ở đây, nàng đã trực tiếp vung tay rời đi.
Thương Khung đại lục, không có Lôi gia, nhưng còn có Ninh gia, nếu Ninh gia còn để loại người này tiếp tục làm gia chủ, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ đi theo vết xe đổ của Lôi gia mà thôi, hắn vẫn nên thu bớt tham vọng đi.
Quân Mộ Khuynh vừa ngồi xuống, còn chưa mở miệng nói thì Ninh Hạc đã lập tức nói: “Mặc kệ Quân gia có quyết định gì, chỉ cần muốn, Ninh gia đều sẽ hỗ trợ hết sức.” Ninh Hạc không nói hai liền trực tiếp đề đạc.
Quân Mộ Khuynh thấy Ninh Hạc đồng ý thống khoái như vậy, hai mắt nheo lại, rồi dãn ra, hai khoanh trước ngực.
“Ninh gia chủ đồng ý nhanh như vậy, không phải là có yêu cầu gì đấy chứ?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt hỏi, trước đồng ý, sau lại đưa yêu cầu, cách làm của Ninh Hạc cũng không tệ.
Lời của Quân Mộ Khuynh lập tức làm Ninh Hạc cười: “Quân tiểu thư quả nhiên là người thông minh, ta muốn để cho Ninh gia vĩnh viễn ở vị trí thứ ba.” Hắn không cần nhiều, vị trí thứ ba là được rồi, nếu như Ninh gia bị Bạch gia vượt lên vậy thì Ninh gia chỉ sợ sẽ biến thành một Lôi gia thứ hai.
Vĩnh viễn duy trì ở vị trí thứ ba, điều kiện này thật đúng là khó khăn a: “Chuyện vêf tỉ thí, một mình ta không thể đảm bảo được.”
Ninh Hạc nhịn xuống cảm giác kích động, mỉm cười nói: “Nếu ngay cả Quân tiểu thu cũng không thể đảm bảo thì còn ai có thể đảm bảo được.” Lôi gia không phải là bị một thanh thần khí của nàng mà biến thành cái dạng này hay sao, hắn mới không muốn bị biến thành một Ninh gia thứ hai đâu.
Thủy Nhận đứng ở một bên, nghe thấy yêu cầu vô lễ của Ninh Hạc liền chế nhạo cười: “Lời này của Ninh gia chủ sai rồi, chủ nhân đương nhiên không thể quyết định, đây là chuyện của gia tộc các ngươi, chủ nhân chúng ta đương nhiên là bất lực.” hắn thật là trực tiếp a, nếu các ngươi không chọc chủ nhân, vị trí thứ ba của các ngươi ai có thể đụng được.
Sắc mặt của Ninh Hạc cứng đờ, Quân Mộ Khuynh không chịu đáp ứng yêu cầu của hắn, sao có thể được.
Hắn vừa định nói thì Ninh Ưng ho nhẹ một tiếng, hung hăng trừng Ninh Hạc một cái: “Quân tiểu thư, gia chủ chúng ta chỉ nói đùa thôi, chuyện xếp hạng của ngũ đại gia tộc, đương nhiên là chuyện riêng của mỗi nhà.” Hắn bị mất mặt còn chưa đủ hay sao?
Ninh Hạc liếc nhìn Ninh Ưng, chuyện của Ninh gia lúc nào thì đến phiên hắn quyết định rồi.
“Như vậy là tốt nhất.” Hỏa Huỳnh hừ nhẹ một cái, nhân loại này còn dám đặt yêu cầu? Thật chẳng bằng Phong gia nhẹ nhàng ôn nhu kia, muốn sớm chết à?
“Nếu đã như vậy thì chúng ta đi trước.” Quân Mộ Khuynh hờ hững liếc mắt nhìn Ninh Ưng, xoay người rời đi, trước đây không lâu, giữa mình và Ninh gia cũng có ân oán, nhưng mà, chưa được bao lâu, Ninh gia vậy mà cũng không có động tĩnh gì, Ninh Ưng cũng không phải vừa thấy nàng là lập tức đòi chém giết, cho nên mới nói, chuyện trên thế gian này thật sự là khó đoán.
Thế sự vô thường, chắc là muốn nói như vậy đi.
Thủy Nhận và Hỏa Huỳnh đi ở phía sau Quân Mộ Khuynh, một tấc cũng không rời, Ninh Ưng nhìn Quân Mộ Khuynh vô cùng kinh ngạc, lúc trước là ai nói nàng là một tiểu thư vô năng ngu ngốc vậy, nhìn xem, nàng cứ thế mà thay đổi vận mạng của mình.
Hiện tại, trên Thương Khung đại lục đã sớm quên mất tiểu thư vô năng ngu ngốc kia, bây giờ chỉ có thể nhớ tới một song nguyên tố thiên tài Quân Mộ Khuynh.
Hiện giờ ở trên Thương Khung đại lục này, Quân Mộ Khuynh đã không còn là một cái tên sỉ nhục của Quân gia mà là truyền kỳ, thiên tài đến mức nào, nghịch thiên đến mức nào.
Đi ra khỏi Ninh gia, Hỏa Huỳnh liền lập tức bất mãn, nàng chu chu miệng, thờ phì phì nói: “Quân Mộ Khuynh, ngươi làm gì mà phải nói nhiều lời với tên nhân loại kia như vậy?” thật là quá đáng, không biết xấu hổ, nghĩ mình là ai chứ, bọn họ không phải là rất muốn làm cho Lôi gia biến mất hay sao, lại còn dám nhân cơ hội này đòi điều kiện.
“Có rất nhiều chuyện ngươi còn phải học tập thêm.” Thủy Nhận cười nhạt, nhân loại chính là như vậy, hắn đã thấy rất nhiều, không thể trách được.
“Cái gì chứ!” Lại cần phải học nữa sao, làm người thật sự khó như vậy sao?
Bây giờ nàng tự nhận là bắt đầu học đi, cần phải học bao lâu mới có thể hiểu được chứ, không biết Thủy Nhận sao có thể biết được nhiều như vậy, thật là hiếu kỳ, hắn ở bên người Quân Mộ Khuynh, có điều nhìn bộ dáng hắn chắc là sẽ không nói đâu, nàng vẫn không nên hỏi để khỏi bị mất mặt.
“Đúng là cần phải học tập thêm nhiều.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hỏa Huỳnh, xoay người đi về hướng Bạch gia, cũng không biết Tử Kỳ như thế nào rồi, nàng hẳn là sẽ không trở lại Nam Ngưng học viện đâu.
Hỏa Huỳnh chu chu miệng, nhưng lại không phản đối, đúng là như vậy, nàng còn nhiều chuyện không biết, thật khó chịu a.
Dọc đường đi, bọn họ cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng hướng về Bạch gia đi tới, Phong gia và Ninh gia cũng đã đáp ứng, hiện tại chỉ còn lại mỗi Bạch gia, lão đầu khôn khéo kia của Bạch gia cũng phải là người dễ dụ, không biết phải nói chuyện với hắn như thế nào mới có thể chu toàn được mọi việc.
Đứng ở cổng Bạch gia, trong mắt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia lạnh lẽo, rất tốt, nàng còn chưa vào tới Bạch gia đã bị Bạch Phi Vân bày cho một đạo, nói không chừng bên trong còn một đống chuyện đang chờ nàng đâu.
Nhất định là Bạch Phi Vân đã biết hai nhà kia đã đáp ứng, quyết định cuối cùng hiện đang nằm trong tay mình nên mới cuồng vọng như thế, muốn cố ý giết uy phong của nàng đây mà.
Chỉ là, có phải hắn đã nghĩ quá nhiều rồi không, người khác có thể sẽ bị hắn chặn đầu được, nhưng Quân Mộ Khuynh nàng thì sẽ không, hiện tại dám bày một đạo này, vậy thì cũng đừng trách mình không nhìn mặt mũi của Tử Kỳ.
Khóe miệng của Quân Mộ Khuynh khẽ kéo ra một nụ cười lạnh như băng, cửa lớn của Bạch gia cuối cùng cũng được mở ra, Bạch Tử Thông từ trong bước ra.
“Quân cô nương tới, thất lễ.” Bạch Tử Thông lúng túng nói, mất nửa ngày gia chủ mới cho hắn đi ra, mặc dù Quân Mộ Khuynh không nói gì nhưng ai biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, hiện tại bày một đạo như thế nào, nàng nhất định sẽ đáp trả lại.
“Không có việc gì.” Quân Mộ Khuynh cho hắn một ánh mắt lạnh lùng, bước đi vào, ba chữ thất lễ là có thể dễ dàng xong chuyện sao, ai đồng ý? Ai sẽ đồng ý?
Bạch Tử Thông đi ở phía sau lưng Quân Mộ Khuynh, cảm giác được khí tức lạnh lẽo kia, vờn xung quanh như có như không, xem ra, trong ba gia tộc, đây là lần nàng tức giận nhất, thảm rồi, gia chủ sao không tự đi đối mặt với Quân Mộ Khuynh chứ.
Quân Mộ Khuynh đi tới phòng khách, không nhìn thấy thân ảnh của Bạch Phi Vân: “Bạch công tử có thể làm chủ sao?”
“Gia chủ nói, dẫn ngươi tới hậu viện nói chuyện.” Bạch Tử Thông nho nhã lễ độ nói, hắn sợ nếu như mình mình lỡ vô lễ một chút thôi thì sẽ bị hai người sau lưng Quân Mộ Khuynh, một tay bóp chết.
Liếc nhìn Bạch Tử Thông một cái, Quân Mộ Khuynh đi nhanh về phía trước, nàng đảo muốn nhìn xem Bạch Phi Vân còn muốn chơi trò gì nữa.
Bạch Tử THông đi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh mới biết cái gì gọi là bi kịch, chính là đây, còn có chuyện gì có thể bi kịch hơn so với chuyện Quân Mộ Khuynh tức giận chứ, chỉ mỗi uy áp của cao thủ của hai người đằng sau cũng đủ làm cho hắn thở không nổi rồi, còn thêm hơi thở lạnh băng phát ra từ trên người nàng nữa, đây chẳng khác gì hành hạ người chứ.
Thảo nào có nhiều người sợ Quân Mộ Khuynh tới gần như vậy, bởi vì chỉ có những người đã từng ở gần nàng mới có thể biết được nàng khủng bố tới mức nào.
Quân Mộ Khuynh thản nhiên đi về phía trước, dường như không nhìn thấy mồ hôi lớn nhỏ trên mặt Bạch Tử Thông vậy.
“Uống! Ha!”
Quân Mộ Khuynh mang theo Thủy Nhận và Hỏa Huỳnh đi vào, liền thấy Bạch Phi Vân đang rèn luyện khí lực của mình, nhìn bộ dáng kia chắc là đã kiên trì được một thời gian dài rồi.
“Gia chủ các ngươi thường xuyên như vậy sao?” thật là một lão già kỳ quặc, không hề giống với những đấu kỹ sư khác, những đấu kỹ sư bình thường đều luôn chú trọng đấu kỹ của chính mình chứ không hề để ý đến lực đạo, thế cho nên chỉ cần võ giả có thể thành công phá tan đấu kỹ của đấu kỹ sư thì đấu kỹ sư sẽ không có một chút lực nào để đánh trả.
Hiện tại hắn rèn luyện khí lực như vậy, tích lũy theo thời gian, lực đạo của hắn sẽ dần mạnh lên, cho dù gặp phải võ sĩ hay triệu hoán sư cũng không cần lo lắng không thể phản kháng được.
Lão già kỳ quái.
“Thường xuyên, có điều khi chúng ta hỏi hắn vì sao lại làm vậy thì hắn lại chẳng chịu nói, chỉ nói với chúng ta là một ngày nào đó chúng ta sẽ minh bạch là chuyện gì.” Lời này hắn đều nghe nhiều lần rồi, chỉ là tới tận bây giờ vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra.
Quân Mộ Khuynh nhìn Bạch Phi Vân giơ hai tảng đá lớn, mỗi tay một tảng, giơ thẳng lên trời, lên xuống để rèn luyện, nhìn hắn mồ hôi đầy đầu còn có khuôn mặt đỏ ửng, xem ra là hắn đã kiên trì lâu rồi.
Thảo nào nàng phải đứng ở cửa đợi lâu như vậy đều không nhìn thấy người của Bạch gia đâu, không phải là lão già này có ý mà vì hắn ở đây rèn luyện nên không có người nào dám tới quấy rầy.
Nghĩ tới đây, con ngươi đỏ đậm nheo lại, Quân Mộ Khuynh nhìn người trước mặt, phi thân thoáng qua một cái, một cước đá một tảng đá nặng hơn trăm cân ở bên cạnh, hướng về phía Bạch Phi Vân bay tới.
Bạch Phi Vân còn đang rèn luyện đột nhiên cảm giác được có gì đó bay đến, vội vã xoay người, nhìn thấy tảng đá kia bay tới, vội vàng vươn tay, chống đỡ tảng đá lớn kia đang bay tới.
PHANH! Ba tảng đá chạm vào nhau, lập tức nát bấy, Bạch Phi Vân lui về sau mấy bước, còn không quên dùng nguyên tố lực của mình bảo vệ bản thaan.
“Ai, ai?” Bạch Phi Vân nhìn về phía khói bay mù mịt đằng trước, chỉ vào hai người hai thú đứng ở trước mặt, vừa ngồi quá nguy hiểm, nếu hắn không chú ý không phải là đã bị hòn đá kia đập trúng đầu rồi sao.
Hắn cúi đầu nhìn bột phấn ở dưới đất, thái dương trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, một tảng đá trăm cân lại có thể phá tan hai tảng đá một trăm cân của hắn, đây là chuyện người thường có thể làm được hay sao? Ánh mắt hắn nhìn về thân ảnh màu đỏ kia, chẳng lẽ là nàng làm?
Bạch Tử Thông nhìn thấy một cước kia của Quân Mộ Khuynh, liền trực tiếp bị dọa sợ ngẩn cả người, một cước của Quân Mộ Khuynh có thể đạp bay một tảng đá trăm cân? Chuyện này có phải là hơi quá rồi không?
Một trăm cân đối với võ sĩ chẳng đáng gì, nhưng có được bao nhiêu đấu kỹ sư có thể làm được như Bạch Phi Vân chứ.
Nhưng một cước của Quân Mộ Khuynh lại có thể đạp bay được một tảng đá trăm cân. Chỉ một cước, hơn nữa nhìn qua như Quân Mộ Khuynh chẳng dùng đến bao nhiêu sức lực, đây là chuyện gì, trên người Quân Mộ Khuynh sao lại có thể có lực đạo lợi hại như vậy?
“Con nhóc Quân gia, vừa rồi tảng đá kia là ngươi ném qua sao?” Bach Phi Vân bước đi qua, nàng đây chính là đánh lén, đánh lén.
“Ta không ném.” Quân Mộ Khuynh vô tội nói, nàng là đá.
“Phải không?’ Bạch Phi Vân hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, vì sao lời này của nàng chẳng đáng tin gì hết vậy.
“Ta chỉ đá một cước mà thôi.” Quân Mộ Khuynh nhún vai, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Câu trả lời của nàng thành công làm Bạch Phi Vân đau sốc hông, nàng chỉ là đá một cước, chỉ đá một cước mà thôi! Hình như vẻ mặt của nàng còn vô cùng tự nhiên, nàng có biết tảng đá kia nặng bao nhiêu không? Một trăm cân, cho dù là hắn cũng không thể một cước đạp bay a.
Bạch Phi Vân thần bí hề hề tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Nhóc con nhà Quân gia, ngươi có phải là võ sĩ hay không?’ đừng nói giỡn chớ, nàng đã là song nguyên tố đấu kỹ sư, nếu còn là võ sĩ vậy sẽ hù chết người đó, hơn nữa nếu đúng vậy thì người ở Thương Khung đại lục này muốn sống làm sao đây.
Bạch Phi Vân vô cùng thấp thỏm nhìn Quân Mộ Khuynh, thấy nàng không trả lời, trong lòng càng thêm khẩn trương.
“Bạch gia lão gia gia, ta đến đây không phải để nói chuyện ta có thể đá bay tảng đá.” Quân Mộ Khuynh ngọt ngào cười, trên khuôn mặt tinh xảo lập tức hiện ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Bạch Phi Vân thấy Quân Mộ Khuynh không nói, cũng không hỏi lại: “Ta muốn nói với ngươi chuyện của Tử Kỳ.” chuyện tảng đá kia có thể không nói nhưng mà chuyện của Tử Kỳ nhất định phải nói.
“Chuyện của Tử Kỳ đâu có liên quan gì tới ta, đây không phải là chuyện trong nhà các ngươi sao?” Tử Kỳ không phải đã sớm rời khỏi đây rồi sao? Hai người các nàng cũng đã lâu rồi không gặp, rốt cuộc là hắn muốn gì.
“Sao không liên quan tới ngươi, nhóc con Quân gia, ngươi có biết hay không, nàng là một thiên tài của Bạch gia ta.” Bạch Phi Vân kích động nói, một thế hệ thiên tài mới như vậy, hắn đều xem họ như bảo bối, chỉ sợ họ xảy ra nửa chuyện gì, chỉ sợ một khi có chút sơ xuất là mất đi, thế nhưng, chỉ vì nàng mà xú nha đầu kia mới một hai đòi đi ra ngoài lịch luyện.
Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, đối mặt với Bạch Phi Vân đang kích động, nàng bĩu môi: “Thiên tài Bạch gia của các ngươi thì có liên quan gì tới ta chứ?”
“Nha đầu Bạch Tử Kỳ kia, nói nói là, muốn giống như ngươi, đi lịch luyện bốn phương, để tăng trưởng thực lực của chính mình!” mặc dù đây là việc tốt, nhưng mà nha đầu kia đã hơn một năm rồi không có tin tức gì của nàng.
“Đây là chuyện tốt mà.” Quân Mộ Khuynh gật đầu một cách đương nhiên, đây đúng là chuyện tốt mà.
“Một năm rưỡi nay đã không có tin tức của nàng, ngươi nói đây là có chuyện gì tốt chứ?” nếu không phải vì bài vị chưa bị vỡ gãy, hắn đều đã cho rằng nha đầu kia đã chết.
Hiện tại hắn chỉ có thể nhờ vào bài vị mà an ủi chính bản thân mình, ngày nào hắn cũng nơm nớp lo sợ, cứ phải đi ghé nhìn một lần, lần nào cũng rất sợ phải nhìn thấy bài vị kia gãy vỡ.
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” nói nhiều như vậy, rốt cuộc là hắn muốn gì đây.
“Ngươi biết nàng ở đâu sao? Phải nói thật!” hai người các nàng có quan hệ tốt nhe vậy, nàng nhất định phải biết nha đầu Bạch Tử Kỳ kia ở đâu.
Quân Mộ Khuynh lắc đầu, lúc nàng rời khỏi Âm Nguyệt thành không gặp bất kỳ ai, lão già Quân gia kia là sớm mai phục sẵn nên mới gặp phải, nếu không ngay cả hắn cũng không biết nàng đã rời đi.
“Ta mặc kệ, mặc kệ, ngươi phải biết.” Bạch Phi Vân chơi xấu nhìn Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh tới!
Quân Mộ Khuynh tới Phong gia!
Quân Mộ Khuynh đến tìm Phong gia gia chủ!
Tin tức này làm cho người của Phong gia đều chấn động, chuyện lần này của Quân gia, Quân Mộ Khuynh muốn nhúng tay vào sao?
Người của Phong gia cảm thấy rất khó hiểu, dù sao, năm đó Quân Mộ Khuynh đã quyết tuyệt nói mình không phải là người của Quân gia, chuyện của Quân gia không có một chút liên quan gì tới nàng, lần này lại vì chuyện với Lôi gia mà giúp đỡ Quân gia, nếu không phải thì Quân Mộ Khuynh tới đây làm gì chứ?
Phong gia gia chủ tự mình tiếp đãi Quân Mộ Khuynh, những người khác cũng không dám đứng vây xem, bên trong phòng khách của Phong gia, Quân Mộ Khuynh ngồi ở một bên, Thủy Nhận và Hỏa Huỳnh đứng ở sau lưng nàng.
Hỏa Huỳnh là bị Quân Mộ Khuynh trực tiếp kéo tới, nghe nói nàng đang bế quan, lúc đầu Quân Mộ Khuynh vốn cũng do dự không biết có nên gọi nàng ra hay không, nhưng mà Hỏa Huỳnh đâu phải là loại người dễ dàng ngồi im bế quan chứ.
Nghe nói Quân Mộ Khuynh muốn đi ra ngoài, lập tức đi theo liền.
Phong Diễm nhìn đôi nam nữ đứng sau lưng Quân Mộ Khuynh, hai người này rõ ràng không phải là hai người đi theo nàng lúc nàng tới Âm Nguyệt thành, trong lòng âm thầm thán phục, không biết Quân Mộ Khuynh rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ bên người, hai người trước vừa đi, hiện tại lại thêm hai người, thậm chí hắn có cảm giác, hai người này lợi hại hơn nhiều so với hai người trước.
“Quân cô nương đến Phong gia là vì chuyện của Lôi gia sao?” ân oán giữa Lôi gia và Quân Mộ Khuynh, tất cả mọi người trong ngũ đại gia tộc đều biết.
Lúc thân phận Xích Quân của nàng còn chưa bị vạch trần, nàng đã giết con trai của Lôi Tố, lúc đó cũng đã kết ân oán với người của Lôi gia, nghe nói, trước kia, nàng bị người khác hãm hại, nói là sát nữ, cũng bởi vì Lôi gia, chỉ bằng nhiêu đó thôi nàng đã không thể phóng cho Lôi gia được rồi.
Lôi gia đúng thật sự cũng rất quá đáng, chỉ là, nếu được quyết định, mình vẫn hi vọng ngũ đại gia tộc không có tranh chấp, nhưng sau khi Quân gia chấp nhận thư khiêu chiến thì hắn cũng đã có quyết định rồi.
“Nếu ta nói là đúng vậy, ngươi sẽ đáp ứng chứ?” Quân Mộ Khuynh trực tiếp hỏi, nam tử này, nàng đã gặp hắn cách đây năm năm, từ một người lúc đầu vô cùng ngạo mạn, đến bây giờ khi hắn gặp mình đều lộ ra mấy phần khiêm tôn, nàng đều nhìn thấu hết ở trong mắt, chỉ có điều, nàng không biết được là chuyện gì đã làm cho hắn thay đổi lớn đến như vậy.
“Sẽ.” Phong Diễm không chút do dự liền đáp ứng, chỉ cần là chuyện của nàng, hắn đều sẽ đáp ứng.
“Cảm ơn.” Câu cảm ơn này là thực tâm.
Phong Diễm cười nhẹ: “Quân cô nương, sau này có chuyện gì muốn nhờ đến Phong gia, chỉ cần sai người qua đây nói một tiếng là được rồi, không cần đích thân ngươi phải qua đây.” Chỉ cần là nàng muốn, hắn nhất định sẽ làm.
Nếu không, hắn tiếp nhận Phong gia còn có ý nghĩa gì nữa, tất cả những chuyện này đều không phải là vì nàng hay sao.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, nàng nghiêm túc nhìn Phong Diễm nhưng vẫn không thể nhìn ra được cái gì, liền chậm rãi đứng dậy, nàng vẫn nghĩ Phong gia là khó khăn nhất, bởi vì nàng với Phong gia dù sao cũng không có giao tiếp nhiều, hiện tại xem ra, Phong gia lại biến thành dễ dàng nhất.
“Nếu đã như thế thì ta xin phép đi hai nhà còn lại.” nói xong, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người rời đi.
Phong Diễm nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, ánh mắt lộ ra vẻ cay đắng, nếu như lúc này nàng xoay người lại thì sẽ hiểu rõ là vì sao.
Hỏa Lưu Tinh chậm rãi đi tới bên cạnh, nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, cười nói: “Ngươi vì nàng, không tiếc hi sinh tất cả, nhưng vì sao lại không cho nàng biết tâm ý của ngươi?” nếu như ngay từ đầu hắn để cho Quân Mộ Khuynh biết được tâm ý của mình, bây giờ nhất định chuyện sẽ khác rất nhiều.
“Người ở bên cạnh nàng, không phải ta, mà ta cũng không có tư cách đó.” Chỉ cần đứng sau lưng nàng là tốt rồi, thỉnh thoảng được thấy nàng một lần, là đủ rồi.
Hỏa Lưu Tinh lắc lắc đầu, hắn vì lo lắng cho vị bằng hữu này của mình mà từ luyện khí lò tới đây, chính là vì chuyện của Quân Mộ Khuynh, người này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Quân Mộ Khuynh đi ra khỏi Phong gia liền trực tiếp hướng tới Ninh gia, mà nàng vĩnh viễn sẽ không biết được rằng, ở phía sau nàng luôn có một người đứng đó, có thể vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.
Ninh Hạc nghe thấy Quân Mộ Khuynh tới lập tức đi ra, hắn nằm mơ cũng thấy cảnh Lôi gia bị xóa tên khỏi ngũ đại gia tộc, sao có thể không đồng ý việc Quân gia khai chiến với Lôi gia được chứ, chỉ cần Lôi gia không còn, vị trí thứ ba của bọn họ mới có thể duy trì được, sau này không cần phải lo gì nữa.
Ninh Hạc đi từ trong phòng ra, bộ dáng hèn mọn, Quân Mộ Khuynh nhìn thấy thật sự chẳng muốn đi vào tẹo nào, nếu không phải là còn có Ninh Ưng ở đây, nàng đã trực tiếp vung tay rời đi.
Thương Khung đại lục, không có Lôi gia, nhưng còn có Ninh gia, nếu Ninh gia còn để loại người này tiếp tục làm gia chủ, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ đi theo vết xe đổ của Lôi gia mà thôi, hắn vẫn nên thu bớt tham vọng đi.
Quân Mộ Khuynh vừa ngồi xuống, còn chưa mở miệng nói thì Ninh Hạc đã lập tức nói: “Mặc kệ Quân gia có quyết định gì, chỉ cần muốn, Ninh gia đều sẽ hỗ trợ hết sức.” Ninh Hạc không nói hai liền trực tiếp đề đạc.
Quân Mộ Khuynh thấy Ninh Hạc đồng ý thống khoái như vậy, hai mắt nheo lại, rồi dãn ra, hai khoanh trước ngực.
“Ninh gia chủ đồng ý nhanh như vậy, không phải là có yêu cầu gì đấy chứ?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt hỏi, trước đồng ý, sau lại đưa yêu cầu, cách làm của Ninh Hạc cũng không tệ.
Lời của Quân Mộ Khuynh lập tức làm Ninh Hạc cười: “Quân tiểu thư quả nhiên là người thông minh, ta muốn để cho Ninh gia vĩnh viễn ở vị trí thứ ba.” Hắn không cần nhiều, vị trí thứ ba là được rồi, nếu như Ninh gia bị Bạch gia vượt lên vậy thì Ninh gia chỉ sợ sẽ biến thành một Lôi gia thứ hai.
Vĩnh viễn duy trì ở vị trí thứ ba, điều kiện này thật đúng là khó khăn a: “Chuyện vêf tỉ thí, một mình ta không thể đảm bảo được.”
Ninh Hạc nhịn xuống cảm giác kích động, mỉm cười nói: “Nếu ngay cả Quân tiểu thu cũng không thể đảm bảo thì còn ai có thể đảm bảo được.” Lôi gia không phải là bị một thanh thần khí của nàng mà biến thành cái dạng này hay sao, hắn mới không muốn bị biến thành một Ninh gia thứ hai đâu.
Thủy Nhận đứng ở một bên, nghe thấy yêu cầu vô lễ của Ninh Hạc liền chế nhạo cười: “Lời này của Ninh gia chủ sai rồi, chủ nhân đương nhiên không thể quyết định, đây là chuyện của gia tộc các ngươi, chủ nhân chúng ta đương nhiên là bất lực.” hắn thật là trực tiếp a, nếu các ngươi không chọc chủ nhân, vị trí thứ ba của các ngươi ai có thể đụng được.
Sắc mặt của Ninh Hạc cứng đờ, Quân Mộ Khuynh không chịu đáp ứng yêu cầu của hắn, sao có thể được.
Hắn vừa định nói thì Ninh Ưng ho nhẹ một tiếng, hung hăng trừng Ninh Hạc một cái: “Quân tiểu thư, gia chủ chúng ta chỉ nói đùa thôi, chuyện xếp hạng của ngũ đại gia tộc, đương nhiên là chuyện riêng của mỗi nhà.” Hắn bị mất mặt còn chưa đủ hay sao?
Ninh Hạc liếc nhìn Ninh Ưng, chuyện của Ninh gia lúc nào thì đến phiên hắn quyết định rồi.
“Như vậy là tốt nhất.” Hỏa Huỳnh hừ nhẹ một cái, nhân loại này còn dám đặt yêu cầu? Thật chẳng bằng Phong gia nhẹ nhàng ôn nhu kia, muốn sớm chết à?
“Nếu đã như vậy thì chúng ta đi trước.” Quân Mộ Khuynh hờ hững liếc mắt nhìn Ninh Ưng, xoay người rời đi, trước đây không lâu, giữa mình và Ninh gia cũng có ân oán, nhưng mà, chưa được bao lâu, Ninh gia vậy mà cũng không có động tĩnh gì, Ninh Ưng cũng không phải vừa thấy nàng là lập tức đòi chém giết, cho nên mới nói, chuyện trên thế gian này thật sự là khó đoán.
Thế sự vô thường, chắc là muốn nói như vậy đi.
Thủy Nhận và Hỏa Huỳnh đi ở phía sau Quân Mộ Khuynh, một tấc cũng không rời, Ninh Ưng nhìn Quân Mộ Khuynh vô cùng kinh ngạc, lúc trước là ai nói nàng là một tiểu thư vô năng ngu ngốc vậy, nhìn xem, nàng cứ thế mà thay đổi vận mạng của mình.
Hiện tại, trên Thương Khung đại lục đã sớm quên mất tiểu thư vô năng ngu ngốc kia, bây giờ chỉ có thể nhớ tới một song nguyên tố thiên tài Quân Mộ Khuynh.
Hiện giờ ở trên Thương Khung đại lục này, Quân Mộ Khuynh đã không còn là một cái tên sỉ nhục của Quân gia mà là truyền kỳ, thiên tài đến mức nào, nghịch thiên đến mức nào.
Đi ra khỏi Ninh gia, Hỏa Huỳnh liền lập tức bất mãn, nàng chu chu miệng, thờ phì phì nói: “Quân Mộ Khuynh, ngươi làm gì mà phải nói nhiều lời với tên nhân loại kia như vậy?” thật là quá đáng, không biết xấu hổ, nghĩ mình là ai chứ, bọn họ không phải là rất muốn làm cho Lôi gia biến mất hay sao, lại còn dám nhân cơ hội này đòi điều kiện.
“Có rất nhiều chuyện ngươi còn phải học tập thêm.” Thủy Nhận cười nhạt, nhân loại chính là như vậy, hắn đã thấy rất nhiều, không thể trách được.
“Cái gì chứ!” Lại cần phải học nữa sao, làm người thật sự khó như vậy sao?
Bây giờ nàng tự nhận là bắt đầu học đi, cần phải học bao lâu mới có thể hiểu được chứ, không biết Thủy Nhận sao có thể biết được nhiều như vậy, thật là hiếu kỳ, hắn ở bên người Quân Mộ Khuynh, có điều nhìn bộ dáng hắn chắc là sẽ không nói đâu, nàng vẫn không nên hỏi để khỏi bị mất mặt.
“Đúng là cần phải học tập thêm nhiều.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hỏa Huỳnh, xoay người đi về hướng Bạch gia, cũng không biết Tử Kỳ như thế nào rồi, nàng hẳn là sẽ không trở lại Nam Ngưng học viện đâu.
Hỏa Huỳnh chu chu miệng, nhưng lại không phản đối, đúng là như vậy, nàng còn nhiều chuyện không biết, thật khó chịu a.
Dọc đường đi, bọn họ cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng hướng về Bạch gia đi tới, Phong gia và Ninh gia cũng đã đáp ứng, hiện tại chỉ còn lại mỗi Bạch gia, lão đầu khôn khéo kia của Bạch gia cũng phải là người dễ dụ, không biết phải nói chuyện với hắn như thế nào mới có thể chu toàn được mọi việc.
Đứng ở cổng Bạch gia, trong mắt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia lạnh lẽo, rất tốt, nàng còn chưa vào tới Bạch gia đã bị Bạch Phi Vân bày cho một đạo, nói không chừng bên trong còn một đống chuyện đang chờ nàng đâu.
Nhất định là Bạch Phi Vân đã biết hai nhà kia đã đáp ứng, quyết định cuối cùng hiện đang nằm trong tay mình nên mới cuồng vọng như thế, muốn cố ý giết uy phong của nàng đây mà.
Chỉ là, có phải hắn đã nghĩ quá nhiều rồi không, người khác có thể sẽ bị hắn chặn đầu được, nhưng Quân Mộ Khuynh nàng thì sẽ không, hiện tại dám bày một đạo này, vậy thì cũng đừng trách mình không nhìn mặt mũi của Tử Kỳ.
Khóe miệng của Quân Mộ Khuynh khẽ kéo ra một nụ cười lạnh như băng, cửa lớn của Bạch gia cuối cùng cũng được mở ra, Bạch Tử Thông từ trong bước ra.
“Quân cô nương tới, thất lễ.” Bạch Tử Thông lúng túng nói, mất nửa ngày gia chủ mới cho hắn đi ra, mặc dù Quân Mộ Khuynh không nói gì nhưng ai biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, hiện tại bày một đạo như thế nào, nàng nhất định sẽ đáp trả lại.
“Không có việc gì.” Quân Mộ Khuynh cho hắn một ánh mắt lạnh lùng, bước đi vào, ba chữ thất lễ là có thể dễ dàng xong chuyện sao, ai đồng ý? Ai sẽ đồng ý?
Bạch Tử Thông đi ở phía sau lưng Quân Mộ Khuynh, cảm giác được khí tức lạnh lẽo kia, vờn xung quanh như có như không, xem ra, trong ba gia tộc, đây là lần nàng tức giận nhất, thảm rồi, gia chủ sao không tự đi đối mặt với Quân Mộ Khuynh chứ.
Quân Mộ Khuynh đi tới phòng khách, không nhìn thấy thân ảnh của Bạch Phi Vân: “Bạch công tử có thể làm chủ sao?”
“Gia chủ nói, dẫn ngươi tới hậu viện nói chuyện.” Bạch Tử Thông nho nhã lễ độ nói, hắn sợ nếu như mình mình lỡ vô lễ một chút thôi thì sẽ bị hai người sau lưng Quân Mộ Khuynh, một tay bóp chết.
Liếc nhìn Bạch Tử Thông một cái, Quân Mộ Khuynh đi nhanh về phía trước, nàng đảo muốn nhìn xem Bạch Phi Vân còn muốn chơi trò gì nữa.
Bạch Tử THông đi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh mới biết cái gì gọi là bi kịch, chính là đây, còn có chuyện gì có thể bi kịch hơn so với chuyện Quân Mộ Khuynh tức giận chứ, chỉ mỗi uy áp của cao thủ của hai người đằng sau cũng đủ làm cho hắn thở không nổi rồi, còn thêm hơi thở lạnh băng phát ra từ trên người nàng nữa, đây chẳng khác gì hành hạ người chứ.
Thảo nào có nhiều người sợ Quân Mộ Khuynh tới gần như vậy, bởi vì chỉ có những người đã từng ở gần nàng mới có thể biết được nàng khủng bố tới mức nào.
Quân Mộ Khuynh thản nhiên đi về phía trước, dường như không nhìn thấy mồ hôi lớn nhỏ trên mặt Bạch Tử Thông vậy.
“Uống! Ha!”
Quân Mộ Khuynh mang theo Thủy Nhận và Hỏa Huỳnh đi vào, liền thấy Bạch Phi Vân đang rèn luyện khí lực của mình, nhìn bộ dáng kia chắc là đã kiên trì được một thời gian dài rồi.
“Gia chủ các ngươi thường xuyên như vậy sao?” thật là một lão già kỳ quặc, không hề giống với những đấu kỹ sư khác, những đấu kỹ sư bình thường đều luôn chú trọng đấu kỹ của chính mình chứ không hề để ý đến lực đạo, thế cho nên chỉ cần võ giả có thể thành công phá tan đấu kỹ của đấu kỹ sư thì đấu kỹ sư sẽ không có một chút lực nào để đánh trả.
Hiện tại hắn rèn luyện khí lực như vậy, tích lũy theo thời gian, lực đạo của hắn sẽ dần mạnh lên, cho dù gặp phải võ sĩ hay triệu hoán sư cũng không cần lo lắng không thể phản kháng được.
Lão già kỳ quái.
“Thường xuyên, có điều khi chúng ta hỏi hắn vì sao lại làm vậy thì hắn lại chẳng chịu nói, chỉ nói với chúng ta là một ngày nào đó chúng ta sẽ minh bạch là chuyện gì.” Lời này hắn đều nghe nhiều lần rồi, chỉ là tới tận bây giờ vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra.
Quân Mộ Khuynh nhìn Bạch Phi Vân giơ hai tảng đá lớn, mỗi tay một tảng, giơ thẳng lên trời, lên xuống để rèn luyện, nhìn hắn mồ hôi đầy đầu còn có khuôn mặt đỏ ửng, xem ra là hắn đã kiên trì lâu rồi.
Thảo nào nàng phải đứng ở cửa đợi lâu như vậy đều không nhìn thấy người của Bạch gia đâu, không phải là lão già này có ý mà vì hắn ở đây rèn luyện nên không có người nào dám tới quấy rầy.
Nghĩ tới đây, con ngươi đỏ đậm nheo lại, Quân Mộ Khuynh nhìn người trước mặt, phi thân thoáng qua một cái, một cước đá một tảng đá nặng hơn trăm cân ở bên cạnh, hướng về phía Bạch Phi Vân bay tới.
Bạch Phi Vân còn đang rèn luyện đột nhiên cảm giác được có gì đó bay đến, vội vã xoay người, nhìn thấy tảng đá kia bay tới, vội vàng vươn tay, chống đỡ tảng đá lớn kia đang bay tới.
PHANH! Ba tảng đá chạm vào nhau, lập tức nát bấy, Bạch Phi Vân lui về sau mấy bước, còn không quên dùng nguyên tố lực của mình bảo vệ bản thaan.
“Ai, ai?” Bạch Phi Vân nhìn về phía khói bay mù mịt đằng trước, chỉ vào hai người hai thú đứng ở trước mặt, vừa ngồi quá nguy hiểm, nếu hắn không chú ý không phải là đã bị hòn đá kia đập trúng đầu rồi sao.
Hắn cúi đầu nhìn bột phấn ở dưới đất, thái dương trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, một tảng đá trăm cân lại có thể phá tan hai tảng đá một trăm cân của hắn, đây là chuyện người thường có thể làm được hay sao? Ánh mắt hắn nhìn về thân ảnh màu đỏ kia, chẳng lẽ là nàng làm?
Bạch Tử Thông nhìn thấy một cước kia của Quân Mộ Khuynh, liền trực tiếp bị dọa sợ ngẩn cả người, một cước của Quân Mộ Khuynh có thể đạp bay một tảng đá trăm cân? Chuyện này có phải là hơi quá rồi không?
Một trăm cân đối với võ sĩ chẳng đáng gì, nhưng có được bao nhiêu đấu kỹ sư có thể làm được như Bạch Phi Vân chứ.
Nhưng một cước của Quân Mộ Khuynh lại có thể đạp bay được một tảng đá trăm cân. Chỉ một cước, hơn nữa nhìn qua như Quân Mộ Khuynh chẳng dùng đến bao nhiêu sức lực, đây là chuyện gì, trên người Quân Mộ Khuynh sao lại có thể có lực đạo lợi hại như vậy?
“Con nhóc Quân gia, vừa rồi tảng đá kia là ngươi ném qua sao?” Bach Phi Vân bước đi qua, nàng đây chính là đánh lén, đánh lén.
“Ta không ném.” Quân Mộ Khuynh vô tội nói, nàng là đá.
“Phải không?’ Bạch Phi Vân hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, vì sao lời này của nàng chẳng đáng tin gì hết vậy.
“Ta chỉ đá một cước mà thôi.” Quân Mộ Khuynh nhún vai, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Câu trả lời của nàng thành công làm Bạch Phi Vân đau sốc hông, nàng chỉ là đá một cước, chỉ đá một cước mà thôi! Hình như vẻ mặt của nàng còn vô cùng tự nhiên, nàng có biết tảng đá kia nặng bao nhiêu không? Một trăm cân, cho dù là hắn cũng không thể một cước đạp bay a.
Bạch Phi Vân thần bí hề hề tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Nhóc con nhà Quân gia, ngươi có phải là võ sĩ hay không?’ đừng nói giỡn chớ, nàng đã là song nguyên tố đấu kỹ sư, nếu còn là võ sĩ vậy sẽ hù chết người đó, hơn nữa nếu đúng vậy thì người ở Thương Khung đại lục này muốn sống làm sao đây.
Bạch Phi Vân vô cùng thấp thỏm nhìn Quân Mộ Khuynh, thấy nàng không trả lời, trong lòng càng thêm khẩn trương.
“Bạch gia lão gia gia, ta đến đây không phải để nói chuyện ta có thể đá bay tảng đá.” Quân Mộ Khuynh ngọt ngào cười, trên khuôn mặt tinh xảo lập tức hiện ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Bạch Phi Vân thấy Quân Mộ Khuynh không nói, cũng không hỏi lại: “Ta muốn nói với ngươi chuyện của Tử Kỳ.” chuyện tảng đá kia có thể không nói nhưng mà chuyện của Tử Kỳ nhất định phải nói.
“Chuyện của Tử Kỳ đâu có liên quan gì tới ta, đây không phải là chuyện trong nhà các ngươi sao?” Tử Kỳ không phải đã sớm rời khỏi đây rồi sao? Hai người các nàng cũng đã lâu rồi không gặp, rốt cuộc là hắn muốn gì.
“Sao không liên quan tới ngươi, nhóc con Quân gia, ngươi có biết hay không, nàng là một thiên tài của Bạch gia ta.” Bạch Phi Vân kích động nói, một thế hệ thiên tài mới như vậy, hắn đều xem họ như bảo bối, chỉ sợ họ xảy ra nửa chuyện gì, chỉ sợ một khi có chút sơ xuất là mất đi, thế nhưng, chỉ vì nàng mà xú nha đầu kia mới một hai đòi đi ra ngoài lịch luyện.
Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, đối mặt với Bạch Phi Vân đang kích động, nàng bĩu môi: “Thiên tài Bạch gia của các ngươi thì có liên quan gì tới ta chứ?”
“Nha đầu Bạch Tử Kỳ kia, nói nói là, muốn giống như ngươi, đi lịch luyện bốn phương, để tăng trưởng thực lực của chính mình!” mặc dù đây là việc tốt, nhưng mà nha đầu kia đã hơn một năm rồi không có tin tức gì của nàng.
“Đây là chuyện tốt mà.” Quân Mộ Khuynh gật đầu một cách đương nhiên, đây đúng là chuyện tốt mà.
“Một năm rưỡi nay đã không có tin tức của nàng, ngươi nói đây là có chuyện gì tốt chứ?” nếu không phải vì bài vị chưa bị vỡ gãy, hắn đều đã cho rằng nha đầu kia đã chết.
Hiện tại hắn chỉ có thể nhờ vào bài vị mà an ủi chính bản thân mình, ngày nào hắn cũng nơm nớp lo sợ, cứ phải đi ghé nhìn một lần, lần nào cũng rất sợ phải nhìn thấy bài vị kia gãy vỡ.
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” nói nhiều như vậy, rốt cuộc là hắn muốn gì đây.
“Ngươi biết nàng ở đâu sao? Phải nói thật!” hai người các nàng có quan hệ tốt nhe vậy, nàng nhất định phải biết nha đầu Bạch Tử Kỳ kia ở đâu.
Quân Mộ Khuynh lắc đầu, lúc nàng rời khỏi Âm Nguyệt thành không gặp bất kỳ ai, lão già Quân gia kia là sớm mai phục sẵn nên mới gặp phải, nếu không ngay cả hắn cũng không biết nàng đã rời đi.
“Ta mặc kệ, mặc kệ, ngươi phải biết.” Bạch Phi Vân chơi xấu nhìn Quân Mộ Khuynh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook