Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
-
Quyển 4 - Chương 69: Xem thử đệ nhất thiên tài của thương khung đại lục 2
Trong phòng một mảnh bừa bãi, Gia Cát Dung Dung đã hôn mê bất tỉnh, Hỏa Huỳnh ủy khuất ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng kia là đã sắp khóc.
Sắc mặt Quân Chấn Quân Đan cũng không tốt lắm, tình trạng của chủ mẫu nhìn qua không ổn lắm, không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao? Vì sao đột nhiên lại biến thành cái dạng này?
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn gian phòng bừa bộn, “Ngươi không phải nói không có chuyện gì sao?” Cái này mà bảo là không có việc gì?
“Ta cũng không biết vì sao.” Hỏa Huỳnh ủy khuất ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Đây có thể là chủ mẫu làm.” Quân Đan nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Hỏa Huỳnh, không nhịn được liền mở miệng nói giúp nàng, tôn tiểu thư như vậy, sẽ dọa sợ người ta, Hỏa Huỳnh cô nương là cao thủ không sai, nhưng mỗi lần nói chuyện với nàng, nàng đều luôn đỏ mặt, đâu chịu nổi bị tôn tiểu thư trừng mắt như vậy.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy, nàng đương nhiên biết đây là do nãi nãi đứng dậy, vì quá mức suy yếu dẫn đến té ngã, còn cần hắn tới nói sao, nàng nói là Hỏa Huỳnh quá mức sơ ý, nếu quá mức tự tin thì sau này sẽ gặp nhiều thua thiệt.
“Mau chóng cho nàng ăn đan dược đi.” Quân Chấn khẩn trương nói.
Quân Mộ Khuynh không chút do dự, đi tới bên giường, lấy ra một cái bình nhỏ đổ ra một viên đan dược màu tím nhét vào trong miệng Gia Cát Dung Dung, một loạt động tác, không chậm trễ chút nào.
“Đây thật sự là đan dược chữa thương!” Quân Đan sợ đến ngây người, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tôn tiểu thư chẳng những đã tìm được tuyết ngưng cỏ, còn tới Mộ Dung thành để cho người ta luyện chế đan dược, nàng làm sao làm được?
Mộ Dung Phượng Minh không thể nào luyện chế đan dược cho nàng a, một người tâm cao khí ngạo như vậy, ngay cả gia chủ tới nói với hắn, hắn cũng không vui, vậy thì làm sao tôn tiểu thư lại làm được.
“Ừm.” Quân Mộ Khuynh tùy ý đáp một tiếng, đây thật sự là đan dược chữa thương, nhưng mà bọn họ cũng không cần phải làm vẻ mặt này chứ.
Sau khi ăn đan dược, sắc mặt của Gia Cát Dung Dung đã chuyển biến tốt hơn, lúc này mấy người mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại đã không có việc gì, chỉ cần đợi Gia Cát Dung Dung tỉnh lại, vết thương của nàng có thể tự mình điều trị, hơn nữa có đan dược của Mộ Dung Phượng Minh, nàng rất nhanh sẽ không có việc gì.
Hỏa Huỳnh giống như một tiểu tức phụ làm sai chuyện, đứng cúi đầu ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Quân Mộ Khuynh, nàng cũng không dám nói gì, chỉ có hai chữ thật sâu khắc ở trong lòng nàng, xong rồi!
“Để người của ngươi trở về đi.” Nhìn Gia Cát Dung Dung, Quân Mộ Khuynh cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Ừm, hả?” Không cần phải bảo vệ Âm Nguyệt thành nữa sao?
“Người của ngươi có thể đi trở về, nhưng ngươi thì phải ở lại, coi như là bù đắp thiếu sót cho chuyện này.” Con ma thú này, có thể ra vẻ ma thú một chút không? Ngây thơ thành cái dạng này, tâm tư cũng không biết che giấu đi một chút, nàng thật sự lo lắng thay cho cuộc sống sau này của Hỏa Huỳnh.
Hỏa Huỳnh ngớ người, ngây ngốc hỏi, “Ngươi không thêm điều kiện?” Tốt như vậy.
“Ngươi muốn thêm?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Hỏa Huỳnh, nhíu mày.
Hỏa Huỳnh vội vàng lắc đầu, còn lại năm điều kiện, vậy là được rồi, nàng cũng không hy vọng có nhiều thêm, sau khi hoàn thành xong những chuyện Quân Mộ Khuynh giao phó, nàng sẽ trở về a!
“Vậy còn không mau đi đi.” Gương mặt Quân Mộ Khuynh âm trầm, bình thường thấy nàng ta rất cơ trí, nhìn thấy cách làm việc của nàng ta cũng không tệ, cho nên mới không thêm điều kiện, chỉ có điều chẳng lẽ bản thân nàng là loại người thừa nước đục thả câu hay sao?
Nếu như lúc này Hỏa Huỳnh nghe thấy câu nói trong đầu Quân Mộ Khuynh, nhất định sẽ mạnh gật đầu.
“Được!” Hỏa Huỳnh vội vàng xoay người rời đi, thật may là Quân Mộ Khuynh nói để những đồng bạn của nàng trở về, nếu không nàng cũng không biết phải làm thế nào, mấy ngày này bọn hắn ở thế giới nhân loại, đều cảm thấy khó chịu, nếu như ở thêm mấy ngày nữa, nhất định là sẽ phát điên.
Nhìn thấy một cao thủ, lại nghe lời Quân Mộ Khuynh như thế, Quân Chấn cũng cảm thấy khó tin.
“Nha đầu, rốt cuộc thì ngươi đã làm gì người ta, sao người ta lại nghe lời ngươi nói như thế?” Cao thủ tôn giả trở lên, nghe lời của nàng, đây có phải là có chút kỳ quái hay không?
Quân Mộ Khuynh liếc mắt, nàng có thể làm gì một con Thánh Thú chứ? Lại nhớ tới lúc trở về gặp được hai người kia, nàng chậm rãi đứng lên.
“Ngươi đi ra ngoài một chút.”
Trên trán Quân Chấn trượt xuống mấy đường hắc tuyến, đây là muốn cùng gia gia nói chuyện sao!
Cũng không biết mới vừa rồi là ai nói tiểu nha đầu tốt nhất đừng trở về, hiện tại hình như đã quên mất những lời này rồi.
Nhưng mà không biết Quân Mộ Khuynh tìm hắn có chuyện gì, Quân Chấn nghi hoặc vẫn đi theo ra ngoài, tiểu nha đầu hiếm khi tìm hắn, hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng mới tìm đến hắn, hắn không thể không đi.
Nha đầu này, rốt cuộc lúc nào mới có thể kêu một tiếng gia gia đây!
Đứng ở bên ngoài, Quân Mộ Khuynh nhìn bầu trời, rốt cuộc còn có chuyện gì là nàng không biết đây, chuyện Lâm Quân bên kia, nàng cũng đã biết không ít, cũng biết “Bọn họ” ở Lâm Quân đại lục, nhưng rốt cuộc thì Lâm Quân còn có chuyện gì mà nàng không biết.
Nồng đậm bi thương tỏa ra xung quanh Quân Mộ Khuynh, Quân Chấn đi qua liền sửng sốt, hắn chưa từng thấy tiểu nha đầu có dáng vẻ này, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì, tiểu tử đi cùng nàng đâu?
“Nha đầu, Hàn tiểu tử đâu?” Chẳng lẽ là hắn xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Hắn đã trở về rồi.” Nghe thấy động tĩnh phía sau, trong nháy mắt nồng đậm bi thương liền biến mất, Quân Mộ Khuynh xoay người lạnh lùng nhìn người phía sau đi tới.
Quân Chấn sửng sốt một chút rồi ho nhẹ một tiếng, “Ngươi tìm ta ra đây là muốn hỏi cái gì?” Hay là nàng đã biết chuyện.
“Ta đang trên đường trở về thì gặp được hai người.” Đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua.
“Người nào?” Quân Chấn nhíu mày, trong lòng xông lên một dự cảm bất an.
“Không biết, nhưng bọn họ nói rất nhiều lời kỳ lạ.” Quân Mộ Khuynh vẫn nhìn Quân Chấn, dường như muốn từ trên gương mặt già nua này nhìn thấu chuyện gì đó.
“Nói cái gì?” Quân Chấn khẩn trương hỏi.
“Bọn họ nói, ta là con gái của người kia, còn nói… Ngươi không bảo vệ tốt người kia.” Nàng gần như đã có thể xác định, người kia chính là mẫu thân, chỉ là nàng muốn chính tai nghe thấy Quân Chấn nói với mình, cho dù là nói một câu, đúng vậy cũng tốt.
Quân Chấn trừng lớn mắt, “Bọn họ còn nói cái gì?”
“Rốt cuộc thì có bao nhiêu chuyện ngươi lừa gạt ba người chúng ta?” Phụ thân không ở bên cạnh bọn họ, người duy nhất biết chuyện của mẫu thân, trừ hắn ra ngay cả nãi nãi cũng không biết.
Quân Chấn sửng sốt, xoay người đi đến bên cạnh, “Có một số việc, chờ đến thời điểm thích hợp mới có thể nói cho các ngươi biết, bao gồm… chuyện của mẫu thân ngươi, cũng bao gồm, chuyện của ông ngoại ngươi.” Có một số việc, xem ra là giấu giếm không được, nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng cũng nên đi tìm bọn họ.
“Ông ngoại!” Quân Mộ Khuynh bị những lời này làm kinh ngạc, nàng nghĩ hai người chắc có liên quan đến mẫu thân, thế nhưng cũng không nghĩ tới mình còn có ông ngoại a, trong trí nhớ mẫu thân cũng không có nói qua chuyện về ông ngoại.
“Đứa nhỏ ngốc, mỗi người đều có ông ngoại, ngươi đương nhiên cũng không ngoại lệ.” Quân Chấn sủng nịch liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Vậy… Người đuổi giết ta, có phải là do ông ngoại phái tới hay không?” Quân Mộ Khuynh dè dặt hỏi, hai chữ ông ngoại đối với nàng mà nói rất là xa lạ, xa lạ đến mức cho tới bây giờ cũng chưa có tiếp xúc qua.
Quân Chấn lắc lắc đầu, “Đương nhiên không phải, dù cho lão già kia không muốn nương của ngươi gả cho phụ thân ngươi, nhưng đó là đứa con gái mà hắn thương yêu nhất a, hắn yêu ai yêu cả đường đi, sao có thể hạ sát thủ với ngươi được.” Kỳ thực Khuynh nhi một chút cũng không giống mẫu thân nàng, bất kể là tính cách hay là diện mạo, thế nhưng lão già kia cũng sẽ không làm gì với nàng.
Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, dường như người dè dặt hỏi mới rồi không phải là nàng vậy
“Ta không hi vọng, chuyện của mẫu thân ta lại được nghe từ trong miệng người khác.” Ông ngoại…
Quân Chấn nhìn hình bóng màu đỏ dần đi xa rồi rơi vào tới trầm tư, nếu đã không gạt được vậy thì cũng không cần giấu nữa, lần sau sẽ nói cho nàng biết vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, trên mặt Quân Chấn nở một nụ cười, xoay người đi về, gần đây thời buổi rối loạn, ai biết ngày mai sẽ biến thành bộ dáng gì đây.
Rời khỏi Quân gia, Quân Mộ Khuynh đi ở trên đường, khí tức đè nén ở chung quanh đã biến mất, khỏi phải nói cũng biết, đây là do Hỏa Huỳnh để các Thánh Thú rời đi, làm việc cũng rất nhanh.
Thân ảnh đỏ rực đi ở trên đường, mọi người đều biết là ai đã trở về.
Chuyện của Quân Mộ Khuynh còn cần phải nói nhiều sao? Đấy đương nhiên là không cần, còn có người nào không biết chuyện của Quân Mộ Khuynh, trước không nói tới chỗ khác, ở Âm Nguyệt thành này từ ông lão tám mươi tuổi, cho tới đứa nhỏ ba tuổi đều biết, Quân Mộ Khuynh là một thiên tài có thiên phú biến thái, còn là song nguyên tố, hơn nữa còn có thần thú, mà quan trọng nhất chính là, Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh.
Nhớ ngày đó, sau khi tin tức này được truyền ra, trái tim bao nhiêu người đều tan vỡ.
Xích Quân công tử mà bọn họ sùng bái, không chỉ là nữ, hơn nữa còn là Quân Mộ Khuynh của Quân gia!
Việc này khiến bọn họ sao có thể tiếp nhận được!
Người trên đường nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, muốn đi lên nói chuyện với nàng, nhưng lại sợ thực lực của Quân Mộ Khuynh, khí tức lạnh như băng kia, cũng đã khiến cho người ta lui lại mấy trượng, đâu có người nào dám đi lên nói chuyện với nàng nữa, trừ phi người kia là không muốn sống.
Một người ở bên trong tửu lâu nhìn thấy thân ảnh đi ở trên đường, trong lòng liền kích động không nói nên lời, hắn xoay người bước nhanh đi ra ngoài, để mọi người lại ở đó.
“Phong Diễm, ngươi đi đâu vậy!”
Nàng đã trở về!
Phong Diễm cất bước đi nhanh về phía trước, trong lòng kích động khó có thể bình tĩnh lại.
Nhìn thân ảnh đi chầm chậm ở phía trước, Phong Diễm dừng bước lại, hắn không biết mình nên lấy lý do gì để đi lên nói chuyện với nàng.
“Phong gia chủ đi theo ta như vậy không biết là có chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, lạnh lùng nhìn người phía sau đã đi theo rất lâu, Phong Diễm đi theo sau nàng, lại không nói gì, thật không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì nữa.
Phong Diễm sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười dịu dàng, “Nhìn thấy Quân cô nương đã trở về, muốn hỏi xem ngươi gần đây thế nào rồi.” Đúng, hắn muốn biết chính là nàng gần đây thế nào.
Nữ tử kia ngay từ đầu đã chói mắt, không biết vì sao, những người đó lại nói nàng như thế, nàng rõ ràng chói mắt như thế, ở trên cao không thể với tới, mọi người chỉ có thể ngưỡng vọng.
“Rất tốt.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói ra hai chữ.
Phong Diễm nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng khỏe là tốt rồi.
“Còn có chuyện gì sao?” Hắn hôm nay có vẻ lạ.
“Không có, Quân cô nương gần đây nên cẩn thận một chút, Âm Nguyệt thành đã không phải là Âm Nguyệt thành trước đây.” Không biết bắt đầu từ lúc nào, Âm Nguyệt thành xuất hiện rất nhiều người lạ, ngay cả ngũ đại đấu kỹ gia tộc bọn họ cũng không để vào mắt.
“Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, đi trên đường nàng cũng phát hiện, Âm Nguyệt thành gần đây trở nên rất kỳ quái, có rất nhiều cao thủ không cảm giác được khí tức xuất hiện.
“Ta còn phải trở về Quân gia, thôi thì ở đây chúc mừng Phong gia chủ chưởng quản Phong gia, cái này, xem như là quà tặng cho ngươi.” Quân Mộ Khuynh từ trong nạp giới lấy ra một quả linh lung quả Phong nguyên tố, đưa cho Phong Diễm, Phong gia ở trên tay hắn, có thể tốt hơn trước đây rất nhiều.
Phong Diễm khiếp sợ nhìn người trước mắt, linh lung quả Phong nguyên tố!
“Ngươi không muốn?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, linh lung của nàng đã không nhiều lắm, hắn vẫn còn chê ít sao?
“Cảm ơn.” Phong Diễm vươn tay, cẩn thận nhận lấy linh lung quả, nhẹ nhàng đặt vào trong nạp giới.
“Không cần.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người đi về phía trước.
Phong Diễm nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt nở nụ cười, cứ như vậy rất tốt, cần gì phải cầu hơn nữa.
Mãi đến khi bóng dáng của Quân Mộ Khuynh biến mất trong biển người, Phong Diễm mới xoay người đi trở về, còn đi chưa được mấy bước, ba thân ảnh quen thuộc liền xuất hiện trước mặt hắn, ba người đều lộ ra nụ cười đắc ý.
“Lại là các ngươi!”
“Không tệ, Phong gia chủ, mấy ngày không gặp, càng tỏ ra đắc ý, Quân Mộ Khuynh thật đúng là danh tác, ngay cả linh lung quả Phong nguyên tố, cũng có thể tùy tiện tặng ngươi.” Nam tử dẫn đầu châm chọc nói, trong đôi lộ ra tia đố kỵ.
Chỉ một câu nói như vậy, khiến mọi người chung quanh, đều dừng bước kinh ngạc nhìn Phong Diễm.
Linh lung quả Phong nguyên tố!
Quân Mộ Khuynh tặng, việc này có phải là quá hào phóng rồi hay không!
“Ngươi nhìn lầm rồi.” Phong Diễm lạnh nhạt nói một câu, cất bước rời đi, gần đây người của Lôi gia càng ngày càng kiêu ngạo, mà trước mắt chính là Lôi Tang tân gia chủ của Lôi gia.
Cách đây không lâu Lôi Trầm cũng đã chết rồi, Lôi Tang chẳng qua là con rối do Lôi Tu đưa lên làm gia chủ mà thôi, hiện tại làm chủ toàn bộ Lôi gia đều là Lôi Tu, người trước mắt ỷ thế hiếp người, so với Lôi Trầm trước đây còn muốn quá đáng hơn, Lôi gia hiện tại không chỉ là đứng hạng cuối gia tộc, nhưng mà hành động kia so với Quân gia còn muốn cuồng vọng hơn.
Lôi Tang nhìn bóng lưng Phong Diễm rời đi, hừ nhẹ một tiếng, tự cho là mình thanh cao, chẳng phải ở trước mặt Quân Mộ Khuynh hắn cũng phải ngoan ngoãn sao, nếu không như vậy, sao Quân Mộ Khuynh có thể đưa cho hắn linh lung quả Phong nguyên tố, cùng là phong nguyên tố, dựa vào cái gì Phong Diễm lại có được đãi ngộ tốt hơn hắn chứ!
Lôi Tang tức giận, trong lòng càng nghĩ càng thấy bất bình, hắn với Phong Diễm, không chỉ đều có Phong nguyên tố, còn đồng thời lên làm gia chủ, đều là gia chủ, Phong Diễm lại tiêu sái hơn hắn.
“Hừ! Đắc ý cái gì mà đắc ý!” Lôi Tang bất mãn thối một tiếng.
Người ở phía sau hắn đột nhiên cười rộ lên, “Lôi gia chủ đã bất mãn Phong Diễm như vậy, tại sao lại không ra tay đoạt lấy thứ mình muốn?” Âm thanh trầm thấp mang theo vui vẻ.
Một quả linh lung quả phong nguyên tố, mặc dù không ai biết ăn vào thì có thể tấn chức bao nhiêu cấp, nhưng chỉ cần ăn được dù sao cũng có lợi, hơn nữa, linh lung quả này có thể gặp nhưng không thể cầu, Phong Diễm có được một quả, hắn sẽ có thể tấn chức nhanh hơn.
“Hai vị đại nhân có chủ ý gì hay sao?” Lôi Tang thấp giọng hỏi, trên mặt tràn đầy tươi cười, hiện tại Lôi gia còn cần mấy người này, hắn không thể đắc tội.
“Hừ!” Một người trong đó nhìn theo bóng lưng Phong Diễm rời đi, muốn làm cho ngũ đại gia tộc biến mất ở đại lục này, Phong gia chính là mục tiêu đầu tiên phải ra tay, Quân gia bây giờ đã có Quân Mộ Khuynh, thế nhưng không biết từ nơi nào Quân Mộ Khuynh tìm tới cao thủ lợi hại như vậy, bọn họ dù như thế nào cũng không thể tùy tiện động vào Quân gia, thế nhưng Phong gia thì lại không giống vậy.
Quân Mộ Khuynh nào biết, chính mình thật tâm tặng Phong Diễm một quả linh lung quả, vốn là muốn cho hắn dùng để tấn chức, kết quả lại dẫn tới họa sát thân.
Đi dạo ở Âm Nguyệt thành một vòng, Quân Mộ Khuynh càng nhìn càng thấy không thích hợp, ở đây xuất hiện rất nhiều người lạ, càng kỳ quái chính là, những người này đều mang vòng tay triệu hoán, điều này cũng nói rõ, những người này là triệu hoán sư, không phải là đấu kỹ sư.
Âm Nguyệt thành luôn là đấu kỹ sư nhiều hơn, bởi vì gia chủ ngũ đại gia tộc ở đây, hiện tại lại xuất hiện nhiều triệu hoán sư, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hiện tại Tử Kỳ cũng không ở Âm Nguyệt thành, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Phong Diễm chỉ nói nàng cẩn thận một chút, nói hiện tại Âm Nguyệt thành đã không phải như trước đây, hay là nói, không như trước đây chính là chỉ Âm Nguyệt thành xuất hiện rất nhiều triệu hoán sư, hình như đây cũng là một trong những khả năng.
Đi mệt, Quân Mộ Khuynh cũng không có ý định đi tiếp nữa, dù cho đi tiếp, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chuyện rồi cũng sẽ biết, nàng chờ.
Sau khi đi một vòng, Quân Mộ Khuynh xoay người đi trở về, Hàn Ngạo Thần không ở đây, nàng cũng không thể ở trong khách sạn, hiện tại cũng chỉ có thể ở lại Quân gia, đây là việc không có biện pháp.
Đã mấy lần trở về, Quân Mộ Khuynh vẫn là lần đầu tiên từ cửa lớn đi vào, không người nào dám ngăn cản buớc chân Quân Mộ Khuynh, hiện tại ở Quân gia ai còn không biết Quân Mộ Khuynh lợi hại, trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng không chỉ tìm được tuyết ngưng thảo, hơn nữa còn đem đan được Mộ Dung thành luyện xong đem về cứu chủ mẫu.
Công lao lớn như vậy, còn có ai dám đắc tội Quân Mộ Khuynh, người mắt sáng cũng thấy ngay cả gia chủ cũng không làm được, nhưng mà cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh, bọn họ cần gì phải tính toán nhiều như vậy.
Những người này hiển nhiên chính là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, đổi thành bất cứ người nào ở Quân gia, trong thời gian ngắn như vậy, tuyệt đối không thể tìm được tuyết ngưng thảo, hơn nữa còn phải để Mộ Dung thành giúp điều chế đan dược.
Quân Mộ Khuynh vừa đi vào Quân gia, liền bị người kéo đi, nhìn người gấp gáp trước mặt, Quân Mộ Khuynh trái lại có vẻ thản nhiên hơn.
Mãi đến khi đi đến thư phòng, Quân Chấn mới dừng bước lại, hắn thở hồng hộc nhìn người trước mặt, há miệng lại chưa nói gì, hít thở hổn hễn hồi lâu hắn cũng chưa nói ra được, cuối cùng hắn đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi ngồi xuống.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Hắn cần gì phải kích động như vậy.
“Ngươi đi Mộ Dung thành?”
“Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng đương nhiên đi Mộ Dung thành.
“Vậy chuyện Mộ Dung thành bị phá hủy ngươi có biết không?” Lúc nghe thấy tin tức này, hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, Mộ Dung thành bị ma thú vây đánh, hiện tại thành một đống đổ nát, hơn một nghìn người Mộ Dung thành, hiện tại chỉ còn lại không được một trăm.
“Biết.” Nàng đương nhiên biết, những ma thú ấy còn được nàng tiễn đi mà, nếu không nàng cũng không trở về trễ như vậy.
“Vậy ngươi không sao chứ?” Quân Chấn quan sát Quân Mộ Khuynh một lần từ trên xuống dưới, nhìn bộ dạng của nha đầu này có lẽ là không có chuyện gì.
“Ngươi thấy ta có việc gì không?” Nếu như nàng có chuyện gì, còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này sao, đúng là hỏi thừa, chỉ có điều khó tin được là lão già này cũng lo lắng cho nàng.
Quân Chấn hoài nghi liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, ho nhẹ một tiếng, nhíu mày hỏi, “Mộ Dung thành cuối cùng không có việc gì, không phải là bởi vì ngươi?”
“Ừm…”
“Ầm!” Cánh cửa liền bị đạp ra, Quân Đan vội vội vàng vàng đi tới, “Gia chủ, không xong!”
Sắc mặt Quân Chấn Quân Đan cũng không tốt lắm, tình trạng của chủ mẫu nhìn qua không ổn lắm, không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao? Vì sao đột nhiên lại biến thành cái dạng này?
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn gian phòng bừa bộn, “Ngươi không phải nói không có chuyện gì sao?” Cái này mà bảo là không có việc gì?
“Ta cũng không biết vì sao.” Hỏa Huỳnh ủy khuất ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Đây có thể là chủ mẫu làm.” Quân Đan nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Hỏa Huỳnh, không nhịn được liền mở miệng nói giúp nàng, tôn tiểu thư như vậy, sẽ dọa sợ người ta, Hỏa Huỳnh cô nương là cao thủ không sai, nhưng mỗi lần nói chuyện với nàng, nàng đều luôn đỏ mặt, đâu chịu nổi bị tôn tiểu thư trừng mắt như vậy.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy, nàng đương nhiên biết đây là do nãi nãi đứng dậy, vì quá mức suy yếu dẫn đến té ngã, còn cần hắn tới nói sao, nàng nói là Hỏa Huỳnh quá mức sơ ý, nếu quá mức tự tin thì sau này sẽ gặp nhiều thua thiệt.
“Mau chóng cho nàng ăn đan dược đi.” Quân Chấn khẩn trương nói.
Quân Mộ Khuynh không chút do dự, đi tới bên giường, lấy ra một cái bình nhỏ đổ ra một viên đan dược màu tím nhét vào trong miệng Gia Cát Dung Dung, một loạt động tác, không chậm trễ chút nào.
“Đây thật sự là đan dược chữa thương!” Quân Đan sợ đến ngây người, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tôn tiểu thư chẳng những đã tìm được tuyết ngưng cỏ, còn tới Mộ Dung thành để cho người ta luyện chế đan dược, nàng làm sao làm được?
Mộ Dung Phượng Minh không thể nào luyện chế đan dược cho nàng a, một người tâm cao khí ngạo như vậy, ngay cả gia chủ tới nói với hắn, hắn cũng không vui, vậy thì làm sao tôn tiểu thư lại làm được.
“Ừm.” Quân Mộ Khuynh tùy ý đáp một tiếng, đây thật sự là đan dược chữa thương, nhưng mà bọn họ cũng không cần phải làm vẻ mặt này chứ.
Sau khi ăn đan dược, sắc mặt của Gia Cát Dung Dung đã chuyển biến tốt hơn, lúc này mấy người mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại đã không có việc gì, chỉ cần đợi Gia Cát Dung Dung tỉnh lại, vết thương của nàng có thể tự mình điều trị, hơn nữa có đan dược của Mộ Dung Phượng Minh, nàng rất nhanh sẽ không có việc gì.
Hỏa Huỳnh giống như một tiểu tức phụ làm sai chuyện, đứng cúi đầu ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Quân Mộ Khuynh, nàng cũng không dám nói gì, chỉ có hai chữ thật sâu khắc ở trong lòng nàng, xong rồi!
“Để người của ngươi trở về đi.” Nhìn Gia Cát Dung Dung, Quân Mộ Khuynh cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Ừm, hả?” Không cần phải bảo vệ Âm Nguyệt thành nữa sao?
“Người của ngươi có thể đi trở về, nhưng ngươi thì phải ở lại, coi như là bù đắp thiếu sót cho chuyện này.” Con ma thú này, có thể ra vẻ ma thú một chút không? Ngây thơ thành cái dạng này, tâm tư cũng không biết che giấu đi một chút, nàng thật sự lo lắng thay cho cuộc sống sau này của Hỏa Huỳnh.
Hỏa Huỳnh ngớ người, ngây ngốc hỏi, “Ngươi không thêm điều kiện?” Tốt như vậy.
“Ngươi muốn thêm?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Hỏa Huỳnh, nhíu mày.
Hỏa Huỳnh vội vàng lắc đầu, còn lại năm điều kiện, vậy là được rồi, nàng cũng không hy vọng có nhiều thêm, sau khi hoàn thành xong những chuyện Quân Mộ Khuynh giao phó, nàng sẽ trở về a!
“Vậy còn không mau đi đi.” Gương mặt Quân Mộ Khuynh âm trầm, bình thường thấy nàng ta rất cơ trí, nhìn thấy cách làm việc của nàng ta cũng không tệ, cho nên mới không thêm điều kiện, chỉ có điều chẳng lẽ bản thân nàng là loại người thừa nước đục thả câu hay sao?
Nếu như lúc này Hỏa Huỳnh nghe thấy câu nói trong đầu Quân Mộ Khuynh, nhất định sẽ mạnh gật đầu.
“Được!” Hỏa Huỳnh vội vàng xoay người rời đi, thật may là Quân Mộ Khuynh nói để những đồng bạn của nàng trở về, nếu không nàng cũng không biết phải làm thế nào, mấy ngày này bọn hắn ở thế giới nhân loại, đều cảm thấy khó chịu, nếu như ở thêm mấy ngày nữa, nhất định là sẽ phát điên.
Nhìn thấy một cao thủ, lại nghe lời Quân Mộ Khuynh như thế, Quân Chấn cũng cảm thấy khó tin.
“Nha đầu, rốt cuộc thì ngươi đã làm gì người ta, sao người ta lại nghe lời ngươi nói như thế?” Cao thủ tôn giả trở lên, nghe lời của nàng, đây có phải là có chút kỳ quái hay không?
Quân Mộ Khuynh liếc mắt, nàng có thể làm gì một con Thánh Thú chứ? Lại nhớ tới lúc trở về gặp được hai người kia, nàng chậm rãi đứng lên.
“Ngươi đi ra ngoài một chút.”
Trên trán Quân Chấn trượt xuống mấy đường hắc tuyến, đây là muốn cùng gia gia nói chuyện sao!
Cũng không biết mới vừa rồi là ai nói tiểu nha đầu tốt nhất đừng trở về, hiện tại hình như đã quên mất những lời này rồi.
Nhưng mà không biết Quân Mộ Khuynh tìm hắn có chuyện gì, Quân Chấn nghi hoặc vẫn đi theo ra ngoài, tiểu nha đầu hiếm khi tìm hắn, hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng mới tìm đến hắn, hắn không thể không đi.
Nha đầu này, rốt cuộc lúc nào mới có thể kêu một tiếng gia gia đây!
Đứng ở bên ngoài, Quân Mộ Khuynh nhìn bầu trời, rốt cuộc còn có chuyện gì là nàng không biết đây, chuyện Lâm Quân bên kia, nàng cũng đã biết không ít, cũng biết “Bọn họ” ở Lâm Quân đại lục, nhưng rốt cuộc thì Lâm Quân còn có chuyện gì mà nàng không biết.
Nồng đậm bi thương tỏa ra xung quanh Quân Mộ Khuynh, Quân Chấn đi qua liền sửng sốt, hắn chưa từng thấy tiểu nha đầu có dáng vẻ này, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì, tiểu tử đi cùng nàng đâu?
“Nha đầu, Hàn tiểu tử đâu?” Chẳng lẽ là hắn xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Hắn đã trở về rồi.” Nghe thấy động tĩnh phía sau, trong nháy mắt nồng đậm bi thương liền biến mất, Quân Mộ Khuynh xoay người lạnh lùng nhìn người phía sau đi tới.
Quân Chấn sửng sốt một chút rồi ho nhẹ một tiếng, “Ngươi tìm ta ra đây là muốn hỏi cái gì?” Hay là nàng đã biết chuyện.
“Ta đang trên đường trở về thì gặp được hai người.” Đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua.
“Người nào?” Quân Chấn nhíu mày, trong lòng xông lên một dự cảm bất an.
“Không biết, nhưng bọn họ nói rất nhiều lời kỳ lạ.” Quân Mộ Khuynh vẫn nhìn Quân Chấn, dường như muốn từ trên gương mặt già nua này nhìn thấu chuyện gì đó.
“Nói cái gì?” Quân Chấn khẩn trương hỏi.
“Bọn họ nói, ta là con gái của người kia, còn nói… Ngươi không bảo vệ tốt người kia.” Nàng gần như đã có thể xác định, người kia chính là mẫu thân, chỉ là nàng muốn chính tai nghe thấy Quân Chấn nói với mình, cho dù là nói một câu, đúng vậy cũng tốt.
Quân Chấn trừng lớn mắt, “Bọn họ còn nói cái gì?”
“Rốt cuộc thì có bao nhiêu chuyện ngươi lừa gạt ba người chúng ta?” Phụ thân không ở bên cạnh bọn họ, người duy nhất biết chuyện của mẫu thân, trừ hắn ra ngay cả nãi nãi cũng không biết.
Quân Chấn sửng sốt, xoay người đi đến bên cạnh, “Có một số việc, chờ đến thời điểm thích hợp mới có thể nói cho các ngươi biết, bao gồm… chuyện của mẫu thân ngươi, cũng bao gồm, chuyện của ông ngoại ngươi.” Có một số việc, xem ra là giấu giếm không được, nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng cũng nên đi tìm bọn họ.
“Ông ngoại!” Quân Mộ Khuynh bị những lời này làm kinh ngạc, nàng nghĩ hai người chắc có liên quan đến mẫu thân, thế nhưng cũng không nghĩ tới mình còn có ông ngoại a, trong trí nhớ mẫu thân cũng không có nói qua chuyện về ông ngoại.
“Đứa nhỏ ngốc, mỗi người đều có ông ngoại, ngươi đương nhiên cũng không ngoại lệ.” Quân Chấn sủng nịch liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Vậy… Người đuổi giết ta, có phải là do ông ngoại phái tới hay không?” Quân Mộ Khuynh dè dặt hỏi, hai chữ ông ngoại đối với nàng mà nói rất là xa lạ, xa lạ đến mức cho tới bây giờ cũng chưa có tiếp xúc qua.
Quân Chấn lắc lắc đầu, “Đương nhiên không phải, dù cho lão già kia không muốn nương của ngươi gả cho phụ thân ngươi, nhưng đó là đứa con gái mà hắn thương yêu nhất a, hắn yêu ai yêu cả đường đi, sao có thể hạ sát thủ với ngươi được.” Kỳ thực Khuynh nhi một chút cũng không giống mẫu thân nàng, bất kể là tính cách hay là diện mạo, thế nhưng lão già kia cũng sẽ không làm gì với nàng.
Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, dường như người dè dặt hỏi mới rồi không phải là nàng vậy
“Ta không hi vọng, chuyện của mẫu thân ta lại được nghe từ trong miệng người khác.” Ông ngoại…
Quân Chấn nhìn hình bóng màu đỏ dần đi xa rồi rơi vào tới trầm tư, nếu đã không gạt được vậy thì cũng không cần giấu nữa, lần sau sẽ nói cho nàng biết vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, trên mặt Quân Chấn nở một nụ cười, xoay người đi về, gần đây thời buổi rối loạn, ai biết ngày mai sẽ biến thành bộ dáng gì đây.
Rời khỏi Quân gia, Quân Mộ Khuynh đi ở trên đường, khí tức đè nén ở chung quanh đã biến mất, khỏi phải nói cũng biết, đây là do Hỏa Huỳnh để các Thánh Thú rời đi, làm việc cũng rất nhanh.
Thân ảnh đỏ rực đi ở trên đường, mọi người đều biết là ai đã trở về.
Chuyện của Quân Mộ Khuynh còn cần phải nói nhiều sao? Đấy đương nhiên là không cần, còn có người nào không biết chuyện của Quân Mộ Khuynh, trước không nói tới chỗ khác, ở Âm Nguyệt thành này từ ông lão tám mươi tuổi, cho tới đứa nhỏ ba tuổi đều biết, Quân Mộ Khuynh là một thiên tài có thiên phú biến thái, còn là song nguyên tố, hơn nữa còn có thần thú, mà quan trọng nhất chính là, Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh.
Nhớ ngày đó, sau khi tin tức này được truyền ra, trái tim bao nhiêu người đều tan vỡ.
Xích Quân công tử mà bọn họ sùng bái, không chỉ là nữ, hơn nữa còn là Quân Mộ Khuynh của Quân gia!
Việc này khiến bọn họ sao có thể tiếp nhận được!
Người trên đường nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, muốn đi lên nói chuyện với nàng, nhưng lại sợ thực lực của Quân Mộ Khuynh, khí tức lạnh như băng kia, cũng đã khiến cho người ta lui lại mấy trượng, đâu có người nào dám đi lên nói chuyện với nàng nữa, trừ phi người kia là không muốn sống.
Một người ở bên trong tửu lâu nhìn thấy thân ảnh đi ở trên đường, trong lòng liền kích động không nói nên lời, hắn xoay người bước nhanh đi ra ngoài, để mọi người lại ở đó.
“Phong Diễm, ngươi đi đâu vậy!”
Nàng đã trở về!
Phong Diễm cất bước đi nhanh về phía trước, trong lòng kích động khó có thể bình tĩnh lại.
Nhìn thân ảnh đi chầm chậm ở phía trước, Phong Diễm dừng bước lại, hắn không biết mình nên lấy lý do gì để đi lên nói chuyện với nàng.
“Phong gia chủ đi theo ta như vậy không biết là có chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, lạnh lùng nhìn người phía sau đã đi theo rất lâu, Phong Diễm đi theo sau nàng, lại không nói gì, thật không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì nữa.
Phong Diễm sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười dịu dàng, “Nhìn thấy Quân cô nương đã trở về, muốn hỏi xem ngươi gần đây thế nào rồi.” Đúng, hắn muốn biết chính là nàng gần đây thế nào.
Nữ tử kia ngay từ đầu đã chói mắt, không biết vì sao, những người đó lại nói nàng như thế, nàng rõ ràng chói mắt như thế, ở trên cao không thể với tới, mọi người chỉ có thể ngưỡng vọng.
“Rất tốt.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói ra hai chữ.
Phong Diễm nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng khỏe là tốt rồi.
“Còn có chuyện gì sao?” Hắn hôm nay có vẻ lạ.
“Không có, Quân cô nương gần đây nên cẩn thận một chút, Âm Nguyệt thành đã không phải là Âm Nguyệt thành trước đây.” Không biết bắt đầu từ lúc nào, Âm Nguyệt thành xuất hiện rất nhiều người lạ, ngay cả ngũ đại đấu kỹ gia tộc bọn họ cũng không để vào mắt.
“Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, đi trên đường nàng cũng phát hiện, Âm Nguyệt thành gần đây trở nên rất kỳ quái, có rất nhiều cao thủ không cảm giác được khí tức xuất hiện.
“Ta còn phải trở về Quân gia, thôi thì ở đây chúc mừng Phong gia chủ chưởng quản Phong gia, cái này, xem như là quà tặng cho ngươi.” Quân Mộ Khuynh từ trong nạp giới lấy ra một quả linh lung quả Phong nguyên tố, đưa cho Phong Diễm, Phong gia ở trên tay hắn, có thể tốt hơn trước đây rất nhiều.
Phong Diễm khiếp sợ nhìn người trước mắt, linh lung quả Phong nguyên tố!
“Ngươi không muốn?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, linh lung của nàng đã không nhiều lắm, hắn vẫn còn chê ít sao?
“Cảm ơn.” Phong Diễm vươn tay, cẩn thận nhận lấy linh lung quả, nhẹ nhàng đặt vào trong nạp giới.
“Không cần.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người đi về phía trước.
Phong Diễm nhìn Quân Mộ Khuynh, trên mặt nở nụ cười, cứ như vậy rất tốt, cần gì phải cầu hơn nữa.
Mãi đến khi bóng dáng của Quân Mộ Khuynh biến mất trong biển người, Phong Diễm mới xoay người đi trở về, còn đi chưa được mấy bước, ba thân ảnh quen thuộc liền xuất hiện trước mặt hắn, ba người đều lộ ra nụ cười đắc ý.
“Lại là các ngươi!”
“Không tệ, Phong gia chủ, mấy ngày không gặp, càng tỏ ra đắc ý, Quân Mộ Khuynh thật đúng là danh tác, ngay cả linh lung quả Phong nguyên tố, cũng có thể tùy tiện tặng ngươi.” Nam tử dẫn đầu châm chọc nói, trong đôi lộ ra tia đố kỵ.
Chỉ một câu nói như vậy, khiến mọi người chung quanh, đều dừng bước kinh ngạc nhìn Phong Diễm.
Linh lung quả Phong nguyên tố!
Quân Mộ Khuynh tặng, việc này có phải là quá hào phóng rồi hay không!
“Ngươi nhìn lầm rồi.” Phong Diễm lạnh nhạt nói một câu, cất bước rời đi, gần đây người của Lôi gia càng ngày càng kiêu ngạo, mà trước mắt chính là Lôi Tang tân gia chủ của Lôi gia.
Cách đây không lâu Lôi Trầm cũng đã chết rồi, Lôi Tang chẳng qua là con rối do Lôi Tu đưa lên làm gia chủ mà thôi, hiện tại làm chủ toàn bộ Lôi gia đều là Lôi Tu, người trước mắt ỷ thế hiếp người, so với Lôi Trầm trước đây còn muốn quá đáng hơn, Lôi gia hiện tại không chỉ là đứng hạng cuối gia tộc, nhưng mà hành động kia so với Quân gia còn muốn cuồng vọng hơn.
Lôi Tang nhìn bóng lưng Phong Diễm rời đi, hừ nhẹ một tiếng, tự cho là mình thanh cao, chẳng phải ở trước mặt Quân Mộ Khuynh hắn cũng phải ngoan ngoãn sao, nếu không như vậy, sao Quân Mộ Khuynh có thể đưa cho hắn linh lung quả Phong nguyên tố, cùng là phong nguyên tố, dựa vào cái gì Phong Diễm lại có được đãi ngộ tốt hơn hắn chứ!
Lôi Tang tức giận, trong lòng càng nghĩ càng thấy bất bình, hắn với Phong Diễm, không chỉ đều có Phong nguyên tố, còn đồng thời lên làm gia chủ, đều là gia chủ, Phong Diễm lại tiêu sái hơn hắn.
“Hừ! Đắc ý cái gì mà đắc ý!” Lôi Tang bất mãn thối một tiếng.
Người ở phía sau hắn đột nhiên cười rộ lên, “Lôi gia chủ đã bất mãn Phong Diễm như vậy, tại sao lại không ra tay đoạt lấy thứ mình muốn?” Âm thanh trầm thấp mang theo vui vẻ.
Một quả linh lung quả phong nguyên tố, mặc dù không ai biết ăn vào thì có thể tấn chức bao nhiêu cấp, nhưng chỉ cần ăn được dù sao cũng có lợi, hơn nữa, linh lung quả này có thể gặp nhưng không thể cầu, Phong Diễm có được một quả, hắn sẽ có thể tấn chức nhanh hơn.
“Hai vị đại nhân có chủ ý gì hay sao?” Lôi Tang thấp giọng hỏi, trên mặt tràn đầy tươi cười, hiện tại Lôi gia còn cần mấy người này, hắn không thể đắc tội.
“Hừ!” Một người trong đó nhìn theo bóng lưng Phong Diễm rời đi, muốn làm cho ngũ đại gia tộc biến mất ở đại lục này, Phong gia chính là mục tiêu đầu tiên phải ra tay, Quân gia bây giờ đã có Quân Mộ Khuynh, thế nhưng không biết từ nơi nào Quân Mộ Khuynh tìm tới cao thủ lợi hại như vậy, bọn họ dù như thế nào cũng không thể tùy tiện động vào Quân gia, thế nhưng Phong gia thì lại không giống vậy.
Quân Mộ Khuynh nào biết, chính mình thật tâm tặng Phong Diễm một quả linh lung quả, vốn là muốn cho hắn dùng để tấn chức, kết quả lại dẫn tới họa sát thân.
Đi dạo ở Âm Nguyệt thành một vòng, Quân Mộ Khuynh càng nhìn càng thấy không thích hợp, ở đây xuất hiện rất nhiều người lạ, càng kỳ quái chính là, những người này đều mang vòng tay triệu hoán, điều này cũng nói rõ, những người này là triệu hoán sư, không phải là đấu kỹ sư.
Âm Nguyệt thành luôn là đấu kỹ sư nhiều hơn, bởi vì gia chủ ngũ đại gia tộc ở đây, hiện tại lại xuất hiện nhiều triệu hoán sư, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hiện tại Tử Kỳ cũng không ở Âm Nguyệt thành, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Phong Diễm chỉ nói nàng cẩn thận một chút, nói hiện tại Âm Nguyệt thành đã không phải như trước đây, hay là nói, không như trước đây chính là chỉ Âm Nguyệt thành xuất hiện rất nhiều triệu hoán sư, hình như đây cũng là một trong những khả năng.
Đi mệt, Quân Mộ Khuynh cũng không có ý định đi tiếp nữa, dù cho đi tiếp, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chuyện rồi cũng sẽ biết, nàng chờ.
Sau khi đi một vòng, Quân Mộ Khuynh xoay người đi trở về, Hàn Ngạo Thần không ở đây, nàng cũng không thể ở trong khách sạn, hiện tại cũng chỉ có thể ở lại Quân gia, đây là việc không có biện pháp.
Đã mấy lần trở về, Quân Mộ Khuynh vẫn là lần đầu tiên từ cửa lớn đi vào, không người nào dám ngăn cản buớc chân Quân Mộ Khuynh, hiện tại ở Quân gia ai còn không biết Quân Mộ Khuynh lợi hại, trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng không chỉ tìm được tuyết ngưng thảo, hơn nữa còn đem đan được Mộ Dung thành luyện xong đem về cứu chủ mẫu.
Công lao lớn như vậy, còn có ai dám đắc tội Quân Mộ Khuynh, người mắt sáng cũng thấy ngay cả gia chủ cũng không làm được, nhưng mà cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh, bọn họ cần gì phải tính toán nhiều như vậy.
Những người này hiển nhiên chính là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, đổi thành bất cứ người nào ở Quân gia, trong thời gian ngắn như vậy, tuyệt đối không thể tìm được tuyết ngưng thảo, hơn nữa còn phải để Mộ Dung thành giúp điều chế đan dược.
Quân Mộ Khuynh vừa đi vào Quân gia, liền bị người kéo đi, nhìn người gấp gáp trước mặt, Quân Mộ Khuynh trái lại có vẻ thản nhiên hơn.
Mãi đến khi đi đến thư phòng, Quân Chấn mới dừng bước lại, hắn thở hồng hộc nhìn người trước mặt, há miệng lại chưa nói gì, hít thở hổn hễn hồi lâu hắn cũng chưa nói ra được, cuối cùng hắn đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi ngồi xuống.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” Hắn cần gì phải kích động như vậy.
“Ngươi đi Mộ Dung thành?”
“Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng đương nhiên đi Mộ Dung thành.
“Vậy chuyện Mộ Dung thành bị phá hủy ngươi có biết không?” Lúc nghe thấy tin tức này, hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, Mộ Dung thành bị ma thú vây đánh, hiện tại thành một đống đổ nát, hơn một nghìn người Mộ Dung thành, hiện tại chỉ còn lại không được một trăm.
“Biết.” Nàng đương nhiên biết, những ma thú ấy còn được nàng tiễn đi mà, nếu không nàng cũng không trở về trễ như vậy.
“Vậy ngươi không sao chứ?” Quân Chấn quan sát Quân Mộ Khuynh một lần từ trên xuống dưới, nhìn bộ dạng của nha đầu này có lẽ là không có chuyện gì.
“Ngươi thấy ta có việc gì không?” Nếu như nàng có chuyện gì, còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này sao, đúng là hỏi thừa, chỉ có điều khó tin được là lão già này cũng lo lắng cho nàng.
Quân Chấn hoài nghi liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, ho nhẹ một tiếng, nhíu mày hỏi, “Mộ Dung thành cuối cùng không có việc gì, không phải là bởi vì ngươi?”
“Ừm…”
“Ầm!” Cánh cửa liền bị đạp ra, Quân Đan vội vội vàng vàng đi tới, “Gia chủ, không xong!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook