Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
-
Quyển 4 - Chương 57: Hắc ám lực bất chấp tất cả
Lời của hắn, khiến Quân Mộ Khuynh nở nụ cười, cười vô cùng xinh đẹp, cùng hắn đi Lâm Quân đại lục? Dùng tuyết ngưng thảo đến uy hiếp nàng? Tốt, thực sự là rất tốt, chỉ có điều có phải hắn đã không tìm hiểu kỹ, những người dùng những thứ ấy đến uy hiếp nàng, cuối cùng đều như thế nào!
Quân Mộ Khuynh nở nụ cười, khiến Thích Sênh nheo mắt lại, “Lời của ta rất buồn cười sao?” Nếu như nàng không đi theo hắn tới Lâm Quân, nãi nãi của nàng sẽ chết, chẳng lẽ nàng bằng lòng giương mắt nhìn Quân gia chủ mẫu chết đi sao? Nếu đã như thế, vậy thì nàng cần gì phải đến Bắc quốc lấy tuyết ngưng thảo.
“Thích Sênh lam hạ, không thể không nói, cách làm của ngươi thật sự là ngu không ai bằng!” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói, trong đôi mắt màu mực lộ ra hàn ý lạnh lùng.
Nhìn thấy bộ dạng Hàn Ngạo Thần lạnh như băng, Thích Sênh lạnh lùng cười, “Ngạo Tà công tử, ta nghĩ ngươi cũng không muốn để cho hắc ám chi thần biết bộ dáng của ngươi bây giờ, càng không muốn cho hắn biết, ngươi vì một nữ tử mà liều lĩnh, ngay cả Lâm Quân cũng không muốn trở về.”
Có ý gì!
Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, hiện tại nàng thực sự rất muốn đánh người trước mắt một trận, thế nhưng… Nàng thật sự có thể làm được sao?
Hàn Ngạo Thần, chính là một đại ngu ngốc!
Người của gia tộc Bắc Minh mờ mịt nhìn một màn trước mắt, bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì vậy? Thế nhưng xem ra, cô nương kia rất lợi hại, còn có quan hệ với ngũ đại gia tộc, Âm Nguyệt thành không phải là chỗ ở của gia chủ ngũ đại gia tộc sao? Gần đây Thương Khung đại lục xảy ra chuyện gì mà bọn hắn không biết sao?
Cảm giác được ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, người còn đang kinh ngạc đột nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng ưu nhã, vô cùng mê người.
“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi biết ta ghét nhất cái gì không?” Trong nụ cười ưu nhã mang theo vô tận nguy hiểm.
“Đương nhiên, bởi vì ta cũng không thích.” Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra một nụ cười, trong mắt cũng mang theo quang mang nguy hiểm.
Uy hiếp, Thích Sênh là đang uy hiếp hai người bọn họ, nên làm cho tốt nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!
Nụ cười tuyệt mỹ kia, người chung quanh chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh, cả người giống như là rơi vào trong hầm băng vậy, dù cho bọn hắn đã quen với khí hậu băng tuyết, nhưng bọn hắn vẫn cảm giác được lạnh lẽo thấu xương.
Thích Sênh đắc ý nhìn hai người trước mặt, hắn tự tin bọn họ không dám làm chuyện gì, tuyết ngưng thảo đang ở trên tay hắn, nhược điểm của Hàn Ngạo Thần cũng ở trong tay hắn, hai người bọn họ còn làm được gì.
Chỉ là, hắn thực sự đã nghĩ nhiều quá rồi, người trước mặt hắn, đều là hoa lạ, còn là hai biến thái, thời điểm hắn uy hiếp bọn họ, kết cục của hắn cũng đã được định trước rồi.
Khí tức lạnh như băng tản ra bốn phía, hai người tuyệt mỹ đứng ở nơi đầy trời ngập tuyết trắng, tùy ý đường hoàng.
Bắc Minh Băng ngơ ngẩn nhìn hai người trước mặt, vừa rồi người này gọi cô nương kia là Quân Mộ Khuynh! Thế nhưng sao nàng có thể biến thành cái dạng này? Quân Mộ Khuynh không phải tóc đỏ mắt đỏ sao?
“Băng nhi, nàng chính là thiên tài nghịch thiên ngươi nói sao?” Bắc Minh Trụy đột nhiên cảm thấy mình đã sai rồi, nếu người trước mắt thật sự là Quân Mộ Khuynh, vậy đắc tội thiên tài song nguyên tố, nhất định không phải là một chuyện tốt.
Huống hồ còn nghe nói thủ hạ của Quân Mộ Khuynh, mỗi một người đều là cao thủ, đối phó với ma thú mắt cũng không nháy một cái, ngay cả thần thú cũng thua dưới tay thủ hạ của nàng, chỉ có điều, Quân Mộ Khuynh này nhìn qua cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, sao có thể lợi hại như vậy?
Bắc Minh Băng không trả lời, hắn cũng không xác định được người trước mắt có phải là Quân Mộ Khuynh hay không, nhưng mà ngoại trừ gương mặt kia, những thứ khác, quả thực là tương tự như Quân Mộ Khuynh, ngay cả giọng điệu nói chuyện, cũng rất giống.
“Thích Sênh lam hạ, ngươi biết uy hiếp ta sẽ có hậu quả gì không?” Vốn đôi mắt Hàn Ngạo Thần đã đen, sau khi nói những lời này, càng thêm nồng nặc hơn, đôi mắt màu đen kia giống như y như là đêm tối vậy, yên lặng, tĩnh mịch, thế nhưng thường thì đêm tối yên lặng tĩnh mịch sẽ mang theo nguy hiểm khó có thể tưởng tượng.
Dùng hắc ám chi thần uy hiếp hắn, người trước mắt là người đầu tiên! Hắn sẽ biết hậu quả này sẽ như thế nào.
Thích Sênh vô tình nhìn Hàn Ngạo Thần, hắn cũng không tin, thân là điện chủ Hắc Ám thần điện, lại không e ngại hắc ám chi thần, hắn đã sớm nghe nói điện chủ Hắc Ám thần điện quanh năm không ở trong thần điện, hơn nữa ai cũng không biết hắn đi chỗ nào, mà gần đây hắc ám sứ giả đến, hắn gặp được sứ giả rồi hàn huyên mấy câu, mới biết hóa ra điện chủ Hắc Ám thần điện, chính là Mặc Ngạo Tạ của Thương Khung đại lục!
Thích Sênh bình tĩnh đến thời khắc này vẫn không biết, tử thần đã từ từ tiến tới gần hắn.
Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Thích Sênh, ai sẽ nghĩ tới một nam tử thư sinh vô hại như thế, mới thực sự là tai họa, hiện tại không cần nàng ra tay, Hàn Ngạo Thần cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bắc Minh Nguyên chậm rãi tỉnh lại, hắn mờ mịt nhìn xung quanh, cảm thấy được không gian nguyên tố bị xé rách không biết lúc nào đã khôi phục lại yên lặng, mà chính hắn một chút chuyện cũng không có, hắn chậm rãi ngồi dậy, khí tức cường đại đập vào mặt, khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Nhớ tới hiện tại hắn cũng đã ở cấp bậc đại thừa giả, thế nhưng khí tức mạnh mẽ kia đã nói rõ, có cao thủ mạnh hơn tồn tại!
Tất cả chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Hàn Ngạo Thần với Thích Sênh, người của gia tộc Bắc Minh cũng không có phát hiện Bắc Minh Nguyên đã tỉnh lại, một đôi mắt mở lớn nhìn chăm chằm không chớp.
Hắc ám lực dũng động xung quanh Hàn Ngạo Thần, lực lượng màu đen thần bí mà lại cao quý, không biết từ lúc nào, hắn đã khôi phục lại diện mạo của bản thân, dung mạo tuyệt đại kia, có thể làm người say mê, quên mất hết thảy tất cả thế gian.
Khí thế cường đại sôi trào ra chung quanh, Thích Sênh kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thần giống như là thấy quỷ vậy, hắn không khỏi lui về phía sau một bước.
“Đây, đây là cái gì!” Thích Sênh kinh ngạc nhìn khí dao động xung quanh, chẳng lẽ Quân Mộ Khuynh thật sự quan trọng với Mặc Ngạo Tạ đến như vậy, vì nàng, không tiếc đối địch với người Lâm Quân đại lục, hắn có biết đây là việc làm ngu xuẩn nhất hay không.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng Mặc Ngạo Tà là nhìn trúng thực lực của Quân Mộ Khuynh, cho nên mới ở bên cạnh nàng, hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải là như vậy, Mặc Ngạo Tà tuyệt đối không phải là muốn mượn hơi Quân Mộ Khuynh, mà còn có ý nghĩa khác, chỉ là không ngờ, điện chủ Hắc Ám thần điện cũng sẽ biết yêu.
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Quân Mộ Khuynh lười biếng đáp, nhìn lực lượng dao động trên người Hàn Ngạo Thần, không thể không nói, sau khi tấn chức đại thừa giả, hắn lại mạnh lên không ít, muốn đuổi kịp Hàn Ngạo Thần, thậm chí là vượt qua được hắn, còn phải cần một khoảng thời gian.
Thích Sênh hiện tại lại cảm thấy trong lòng có loại xúc động hối hận vì đã uy hiếp hai người trước mặt, không, không đúng, tại sao hắn phải sợ, điện chủ Hắc Ám thần điện thì như thế nào, hắn lớn lên ở Thương Khung đại lục, thực lực chưa chắc có thể hơn hẳn mình.
Nghĩ tới đây, khủng hoảng trong lòng Thích Sênh liền giảm bớt không ít, nhìn người trước mặt, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khinh thường.
Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nhìn người trước mắt, hai tay hắn chắp ở sau lưng, ưu nhã cất bước đi ra, trong nháy mắt đó, hết thảy ánh sáng trên trời, dường như cũng không sánh bằng huyễn quang chói mắt trên người hắn!
Hắc ám lực tùy ý ở chung quanh, hắn cũng chưa dùng tới đấu kỹ, mà trực tiếp sử dụng hắc ám lực, người này, tuyệt đối không thể để cho hắn trở lại Lâm Quân, hắn không thể để cho tiểu Khuynh Khuynh có nửa điểm nguy hiểm, tuyệt đối không thể!
Mà Thích Sênh đắc ý, đến bây giờ vẫn không rõ, bản thân đắc tội một người đáng sợ như thế nào.
Hắc ám lực vô hình lan tràn ra chung quanh, Hàn Ngạo Thần khẽ cười, vạn vật cũng xấu hổ, chỉ là khí tức lạnh như băng kia, lại làm cho người ta không lạnh mà run.
Người của gia tộc Bắc Minh cảm giác được khia tức băng lãnh xung quanh, hai tay liền ôm lấy người, cả người cũng bắt đầu run lên.
Sắc mặt thản nhiên của Thích Sênh đột nhiên đại biến, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn vùng đan điền chính mình, trên mặt lại cũng không còn đắc ý như trước.
“Ngươi…” Đây là hắc ám lực!
Trong lúc đang kinh hoảng, Thích Sênh không có chú ý tới tuyết ngưng thảo trong tay đang từ từ rơi ra, Hàn Ngạo Thần không chỉ dùng hắc ám lực nắm lấy nguyên thần ở trong cơ thể hắn, ngay cả tuyết ngưng thảo, hắn cũng lấy đi luôn.
“Mặc Ngạo Tà, ngươi đừng quên…”
“Thích Sênh lam hạ, là ngươi đã quên mất chuyện quan trọng nhất.” Hàn Ngạo Thần vẫn luôn không mở miệng khẽ mở cánh môi.
Hắn đã quên một việc? Hắn quên mất cái gì?
Tiểu nguyên thần đang bị Hàn Ngạo Thần bắt được, có nghĩa là tính mạng của hắn đã ở trên tay của Hàn Ngạo Thần, lúc này Thích Sênh, đâu còn nhớ nhiều như vậy.
Là hắn đã xem thường người trước mắt, điện chủ Hắc Ám thần điện, sao có thể yếu, hắc ám lực có thể xuyên qua tất cả, đừng nói chi là thân thể hắn, trong chớp mắt hắn đang đắc ý, hắc ám lực đã dần dần lan tràn tiến vào thân thể hắn.
Thảo nào ngay cả Quân Mộ Khuynh một chút cũng không sợ hãi, chỉ là Mặc Ngạo Tà giết mình, không sợ sẽ gây ra tranh chấp sao?
Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, đối mặt với khí thế cường đại của Hàn Ngạo Thần, một chút ảnh hưởng cũng không có, Thích Sênh nhìn tuyết ngưng thảo trong tay mình, không dám nhúc nhích nửa phần.
Mạng nhỏ đã nằm ở trên tay Hàn Ngạo Thần, Thích Sênh đâu còn lo lắng tuyết ngưng thảo là vật gì.
Người của gia tộc Bắc Minh thấy một màn như vậy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Bắc Minh Nguyên chậm rãi đi tới bên người Quân Mộ Khuynh.
“Tiểu nha đầu, bọn họ đây là đang làm cái gì?”
“Ngài cũng không biết, ta làm sao biết?” Quân Mộ Khuynh chau mày, cười như có như không hỏi lại.
Bắc Minh Nguyên sờ sờ mũi, không hỏi lại nữa, nàng nói cũng không sai, chính mình cũng không biết, thì sao nàng biết được, chỉ là, đây rốt cuộc là đang làm gì?
Chỉ là lực lượng kia, thực sự rất đáng sợ, nếu không phải là hắn tấn chức đại thừa giả, nhất định cũng giống như mọi người trong gia tộc, cảm giác được cỗ lực lượng bóp ở cổ của mình, mà cổ lực lượng này, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tính mạng của mình, hiện tại mặc dù hắn không có loại cảm giác này, thế nhưng lực lượng vô hình này, vẫn khiến cho hắn có loại cảm giác bị đè nén.
“Mặc Ngạo Tà! Ngươi dám giết ta!” Mãi đến khi nguyên thần của Thích Sênh bị bóp chặt hắn mới hiểu được, Hàn Ngạo Thần không chỉ muốn cướp đi tuyết ngưng thảo, hơn nữa còn muốn giết hắn.
Người của gia tộc Bắc Minh càng thêm nghi ngờ, mặc dù bọn hắn có chút khó chịu, thế nhưng cỗ lực lượng kia cũng không có làm thương tổn gì đến bọn hắn, hơn nữa nam tử này vẫn chưa có ra tay, vậy thì giết như thế nào? Tinh thần lực công kích sao?
“Việc ta làm, không có dám hay không, chỉ có muốn hay không.” Một câu đơn giản như vậy nói ra xong, sắc mặt Thích Sênh càng thêm tái nhợt, hắn cảm giác nguyên thần của mình bị hắc ám lực gắt gao bóp chặt trên tay, ngay cả một chút khí lực phản kháng cũng không có.
Nguyên thần đã bị người nắm được, hắn đâu dám động, chỉ cần Hàn Ngạo Thần nhẹ nhàng bóp, hắn liền chết.
Thích Sênh quá mức tự phụ, đến chết hắn cũng cho rằng Hàn Ngạo Thần không dám giết hắn, chỉ là hắn không biết, Hàn Ngạo Thần có thể ngồi lên vị trí điện chủ Hắc Ám thần điện, thì tâm đã sớm lạnh lẽo, không có chuyện gì là không dám làm, đương nhiên ngoại trừ chuyện về Quân Mộ Khuynh, thế nhưng người uy hiếp Quân Mộ Khuynh, không phải bị nàng giết chết, chính là đã biến mất trên thế giới này.
Sợ hãi tử vong bao phủ Thích Sênh, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được sợ hãi tử vong sau khi tiến vào cấp bậc tôn thần, tử vong đang tiến đến gần hắn.
Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Hàn Ngạo Thần rõ ràng có thể lập tức bóp nát nguyên thần của hắn, chỉ là lâu như vậy lâu không hạ thủ, chính là vì muốn để Thích Sênh hiểu rằng, muốn giết hắn, là một chuyện rất dễ dàng, ngay cả tay cũng không nhấc lên hắn liền mất mạng.
Thảo nào ngay cả Thánh Linh cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc hắn.
Bộ dạng của Hàn Ngạo Thần lúc này, khiến người của gia tộc Bắc Minh đều rối rít sợ hãi khủng hoảng, lực lượng vô hình kia nắm lấy nguyên thần của Thích Sênh thì không nói, còn vờn ở xung quanh cổ của bọn hắn.
Bọn hắn chỉ là đứng ở chỗ này, liền cảm giác lực lượng kia đang nắm lấy cổ của bọn hắn, bất kể bọn hắn giãy giụa thế nào, cũng thoát không được lực lượng vô hình kia.
Thích Sênh mở to mắt, âm thanh thủy tinh bị nghiền nát trong đan điền hắn vang lên, hắn cũng chưa kịp nói thêm một câu, nguyên thần liền bị bóp nát, thân thể thư sinh từ từ biến mất, thẳng đến cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Ở trong phòng một nơi cực kỳ xa, hai chữ “Thích Sênh” trên bài vị, ngay khi Thích Sênh biến mất trong nháy mắt, bài vị cũng lập tức gãy đôi.
Biến mất!
Người của gia tộc Bắc Minh trừng lớn hai mắt, cứ như vậy biến mất! Đây rốt cuộc là chuyện gì, một người sao có thể tự dưng biến mất?
Bắc Minh Nguyên há miệng, cuối cùng cũng không nói gì được, chấn động trong lòng cũng không kém bất cứ người nào.
Lực lượng xung quanh đang tản đi, Hàn Ngạo Thần chậm rãi thu hồi hắc ám lực, cảm giác bị đè nén, cũng chầm chậm biến mất không thấy, người của gia tộc Bắc Minh đều cảm thấy kinh ngạc, đây rốt cuộc là lực lượng gì, có thể thay tinh thần lực, còn có thể vô hình giết người.
Đây rốt cuộc là lực lượng gì? Ngay cả thi thể cũng biến mất không thấy.
Cho dù tinh thần lực cường đại, khi giết chết một người cũng không thể làm cho thi thể người đó biến mất không thấy, người trước mắt rốt cuộc là như thế nào làm được?
Còn có lực lượng kinh khủng vừa rồi kia rốt cuộc là cái gì!
Bản thể của Thích Sênh cũng không phải là trước mắt như bọn hắn đã thấy, vừa rồi chẳng qua là một phần lực lượng của hắn, đương nhiên là phần lớn nhất, phân ra ảnh phân thân tới, Hàn Ngạo Thần bóp nát nguyên thần của hắn, lúc này mới khiến hắn chết đi, ảnh phân thân đến, cũng cũng chỉ có nguyên thần nát, mới có thể làm cho bản thể chết theo.
Tuyết ngưng thảo xuất hiện ở trên tay Hàn Ngạo Thần, “Khuynh Khuynh.” Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, tuyết ngưng thảo nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Xem ra sau này không thể đắc tội ngươi.” Quân Mộ Khuynh trêu chọc nói, nàng biết Hàn Ngạo Thần vĩnh viễn sẽ không như vậy với nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không.
Hàn Ngạo Thần sửng sốt một chút, ủy khuất nhíu mày, “Tiểu Khuynh Khuynh biết rất rõ ràng ta sẽ không như vậy với ngươi.” Bảo hộ nàng còn không kịp, tại sao có thể đối đãi với nàng như vậy chứ.
Dựa vào! Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy một chút, nhịn xuống xúc động muốn đánh người.
“Vậy Thích Sênh kia sẽ chết sao?”
“Đương nhiên.” Nhất định rồi!
“Vậy thì tốt.” Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười.
Người của gia tộc Bắc Minh lập tức cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua, nhìn thấy một màn trước mắt, bọn hắn hiểu được một đạo lý, cho dù có đắc tội nam tử đó, cũng không nên đắc tội nữ tử này, vị cô nương này mới thực sự là người không nên đắc tội nhất a!
Chuyện của Thích Sênh đã xong, thế nhưng người của gia tộc Bắc Minh vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hai người bọn họ lại có thể làm như chưa có chuyện gì phát sinh, vẫn còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm…
Bọn họ có biết cái gì gọi là nguy hiểm hay không, mặc dù bọn họ cứu tổ tiên bọn hắn, thế nhưng giết người ở gia tộc Bắc Minh, lá gan có phải là lớn quá rồi hay không, kỳ thực trong lòng những người này đều hiểu, người trước mắt lợi hại như vậy, dù cho bọn hắn ra tay, cũng không bắt được bọn họ.
Bắc Minh Băng ho nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt hai người, “Ngươi thật sự là Quân Mộ Khuynh?”
Người của gia tộc Bắc Minh trừng lớn mắt, chẳng lẽ thiếu chủ của bọn hắn quen biết người trước mắt? Ba chữ Quân Mộ Khuynh vẫn tương đối quen tai, từ đầu tới cuối nữ tử này cũng chưa có ra tay, nhưng nụ cười tự tin kia của nàng, giống như là đã đoán trước rồi vậy.
“Nếu không thì sao?” Quân Mộ Khuynh liếc mắt.
“Lần này ngươi tới là vì muốn ta trả nhân tình sao?”
“Nhân tình?” Hắn thiếu nàng nhân tình lúc nào? Vì sao nàng lại không biết?
“Lần đó Liên nhi, không phải ngươi…”
“Nếu như ngươi nghĩ trả ta cái gì, vậy thì thực hiện ở chỗ ngươi sống đi, gia tộc Bắc Minh vĩnh viễn cũng không cướp đi vị trí của Hiên Viên Kiếm, đương nhiên, cũng phải bảo đảm gia tộc Nam Cung cũng không cướp.” Nếu hắn muốn trả nhân tình, vậy thì thành toàn cho hắn.
Mọi người gia tộc Bắc Minh mở to mắt, nhìn nữ tử trước mắt, nàng là sư tử ngoạm đi, biết rất rõ ràng bọn hắn đang mưu đồ vài chuyện, lại còn muốn thiếu chủ bọn hắn đáp ứng yêu cầu vô lễ này.
Bắc Minh Băng giật mình, “Được, ta đáp ứng.” Hắn vốn cũng không muốn những thứ đó.
“Tuyết ngưng thảo ta đã cầm, cảm ơn gì đó cũng không cần nói nữa, đây chỉ là giao dịch.” Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn nam tử trước mặt, kéo tay Hàn Ngạo Thần, xoay người rời đi.
Bắc Minh Băng đứng ở tại chỗ, nhìn hai thân ảnh đang rời đi, hắn biết, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không đến Bắc quốc nữa.
“Băng nhi, nàng là ai?” Bắc Minh Nguyên đi tới trước mặt Bắc Minh Băng, nhìn hai thân ảnh đang rời đi.
“Nàng là Quân Mộ Khuynh, là thiên tài song nguyên tố, tổ tiên, nàng cũng không phải là thiên tài bình thường.” Hơn nữa thiên tài này, giống biến thái hơn!
Dứt lời, Bắc Minh Nguyên hóa đá ở tại chỗ, hắn cứng ngắc cổ quay đầu nhìn hai thân ảnh bọn họ từ từ đi xa, song nguyên tố! Thiên tài!
“Vậy người còn lại là ai?” Mười năm hắn không đi ra ngoài, đối với chuyện bên ngoài, hắn cũng không biết rõ ràng, thế nhưng mười năm này thực sự xảy ra rất nhiều chuyện, gia tộc Bắc Minh sao có thể cướp vị trí của quốc chủ? Dù cho Bắc Minh Trụy muốn làm như vậy, hắn cũng sẽ không cho phép!
Bắc Minh Băng lắc lắc đầu, người kia quá mức thần bí, hắn cũng không biết là người nào, lại nói lần trước sau khi từ tử vong đảo đi ra, hắn cũng không có thăm dò nhiều về chuyện bên ngoài.
Hai thân ảnh rời khỏi Bắc quốc, cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, mà hành trình lần này bọn họ đi Bắc quốc, cũng thay đổi hoàn toàn vận mệnh của Bắc quốc, gia tộc Bắc Minh không soán quyền, gia tộc Nam Cung có gia tộc Bắc Minh ở đây, muốn cướp vị trí của người ta cũng là chuyện không thể nào.
“Chủ nhân, ta đói!” Chi Chi hữu khí vô lực nhìn Quân Mộ Khuynh, đôi mắt đen mở lớn nhìn ngực của nàng.
Nàng biết, chủ nhân giấu ma hạch ở chỗ đó, mỗi lần nàng ăn ma hạch, chủ nhân chính là lấy từ chỗ đó ra.
“Thời điểm ngươi rời khỏi hoàng cung Bắc quốc, không phải mới ăn một khối thịt nướng sao?” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy nhìn Chi Chi, lúc này mới vừa đi ra khỏi gia tộc Bắc Minh nó liền nói đói bụng? Có phải là quá khoa trương rồi hay không.
Chi Chi ủy khuất dùng hai móng vuốt phía trước kéo kéo lỗ tai của mình, lộ ra vẻ mặt đáng thương, bộ dáng manh ngốc, quả thực có thể khiến cho trái tim lạnh băng cũng tan thành nước.
“Thứ đó chỉ có một chút, cũng không đủ ta nhét kẻ răng, chủ nhân, ta muốn ma hạch.” Nàng muốn ăn ma hạch, muốn ăn ma hạch, ăn ma hạch ngon, thật nhiều thật nhiều ma hạch!
Dựa vào!
“Tiểu Khuynh Khuynh, hai là ngươi cho nó ăn linh đan đi.” Quả nhiên là một cật hóa, suốt ngày ăn không ngừng.
“Được rồi.”
Gật gật đầu Chi Chi trước mắt sáng ngời, oa! Kỳ thực chính là nàng muốn ăn linh đan a!
Quân Mộ Khuynh nở nụ cười, khiến Thích Sênh nheo mắt lại, “Lời của ta rất buồn cười sao?” Nếu như nàng không đi theo hắn tới Lâm Quân, nãi nãi của nàng sẽ chết, chẳng lẽ nàng bằng lòng giương mắt nhìn Quân gia chủ mẫu chết đi sao? Nếu đã như thế, vậy thì nàng cần gì phải đến Bắc quốc lấy tuyết ngưng thảo.
“Thích Sênh lam hạ, không thể không nói, cách làm của ngươi thật sự là ngu không ai bằng!” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói, trong đôi mắt màu mực lộ ra hàn ý lạnh lùng.
Nhìn thấy bộ dạng Hàn Ngạo Thần lạnh như băng, Thích Sênh lạnh lùng cười, “Ngạo Tà công tử, ta nghĩ ngươi cũng không muốn để cho hắc ám chi thần biết bộ dáng của ngươi bây giờ, càng không muốn cho hắn biết, ngươi vì một nữ tử mà liều lĩnh, ngay cả Lâm Quân cũng không muốn trở về.”
Có ý gì!
Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, hiện tại nàng thực sự rất muốn đánh người trước mắt một trận, thế nhưng… Nàng thật sự có thể làm được sao?
Hàn Ngạo Thần, chính là một đại ngu ngốc!
Người của gia tộc Bắc Minh mờ mịt nhìn một màn trước mắt, bọn họ rốt cuộc là đang nói cái gì vậy? Thế nhưng xem ra, cô nương kia rất lợi hại, còn có quan hệ với ngũ đại gia tộc, Âm Nguyệt thành không phải là chỗ ở của gia chủ ngũ đại gia tộc sao? Gần đây Thương Khung đại lục xảy ra chuyện gì mà bọn hắn không biết sao?
Cảm giác được ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, người còn đang kinh ngạc đột nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng ưu nhã, vô cùng mê người.
“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi biết ta ghét nhất cái gì không?” Trong nụ cười ưu nhã mang theo vô tận nguy hiểm.
“Đương nhiên, bởi vì ta cũng không thích.” Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra một nụ cười, trong mắt cũng mang theo quang mang nguy hiểm.
Uy hiếp, Thích Sênh là đang uy hiếp hai người bọn họ, nên làm cho tốt nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!
Nụ cười tuyệt mỹ kia, người chung quanh chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh, cả người giống như là rơi vào trong hầm băng vậy, dù cho bọn hắn đã quen với khí hậu băng tuyết, nhưng bọn hắn vẫn cảm giác được lạnh lẽo thấu xương.
Thích Sênh đắc ý nhìn hai người trước mặt, hắn tự tin bọn họ không dám làm chuyện gì, tuyết ngưng thảo đang ở trên tay hắn, nhược điểm của Hàn Ngạo Thần cũng ở trong tay hắn, hai người bọn họ còn làm được gì.
Chỉ là, hắn thực sự đã nghĩ nhiều quá rồi, người trước mặt hắn, đều là hoa lạ, còn là hai biến thái, thời điểm hắn uy hiếp bọn họ, kết cục của hắn cũng đã được định trước rồi.
Khí tức lạnh như băng tản ra bốn phía, hai người tuyệt mỹ đứng ở nơi đầy trời ngập tuyết trắng, tùy ý đường hoàng.
Bắc Minh Băng ngơ ngẩn nhìn hai người trước mặt, vừa rồi người này gọi cô nương kia là Quân Mộ Khuynh! Thế nhưng sao nàng có thể biến thành cái dạng này? Quân Mộ Khuynh không phải tóc đỏ mắt đỏ sao?
“Băng nhi, nàng chính là thiên tài nghịch thiên ngươi nói sao?” Bắc Minh Trụy đột nhiên cảm thấy mình đã sai rồi, nếu người trước mắt thật sự là Quân Mộ Khuynh, vậy đắc tội thiên tài song nguyên tố, nhất định không phải là một chuyện tốt.
Huống hồ còn nghe nói thủ hạ của Quân Mộ Khuynh, mỗi một người đều là cao thủ, đối phó với ma thú mắt cũng không nháy một cái, ngay cả thần thú cũng thua dưới tay thủ hạ của nàng, chỉ có điều, Quân Mộ Khuynh này nhìn qua cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, sao có thể lợi hại như vậy?
Bắc Minh Băng không trả lời, hắn cũng không xác định được người trước mắt có phải là Quân Mộ Khuynh hay không, nhưng mà ngoại trừ gương mặt kia, những thứ khác, quả thực là tương tự như Quân Mộ Khuynh, ngay cả giọng điệu nói chuyện, cũng rất giống.
“Thích Sênh lam hạ, ngươi biết uy hiếp ta sẽ có hậu quả gì không?” Vốn đôi mắt Hàn Ngạo Thần đã đen, sau khi nói những lời này, càng thêm nồng nặc hơn, đôi mắt màu đen kia giống như y như là đêm tối vậy, yên lặng, tĩnh mịch, thế nhưng thường thì đêm tối yên lặng tĩnh mịch sẽ mang theo nguy hiểm khó có thể tưởng tượng.
Dùng hắc ám chi thần uy hiếp hắn, người trước mắt là người đầu tiên! Hắn sẽ biết hậu quả này sẽ như thế nào.
Thích Sênh vô tình nhìn Hàn Ngạo Thần, hắn cũng không tin, thân là điện chủ Hắc Ám thần điện, lại không e ngại hắc ám chi thần, hắn đã sớm nghe nói điện chủ Hắc Ám thần điện quanh năm không ở trong thần điện, hơn nữa ai cũng không biết hắn đi chỗ nào, mà gần đây hắc ám sứ giả đến, hắn gặp được sứ giả rồi hàn huyên mấy câu, mới biết hóa ra điện chủ Hắc Ám thần điện, chính là Mặc Ngạo Tạ của Thương Khung đại lục!
Thích Sênh bình tĩnh đến thời khắc này vẫn không biết, tử thần đã từ từ tiến tới gần hắn.
Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Thích Sênh, ai sẽ nghĩ tới một nam tử thư sinh vô hại như thế, mới thực sự là tai họa, hiện tại không cần nàng ra tay, Hàn Ngạo Thần cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bắc Minh Nguyên chậm rãi tỉnh lại, hắn mờ mịt nhìn xung quanh, cảm thấy được không gian nguyên tố bị xé rách không biết lúc nào đã khôi phục lại yên lặng, mà chính hắn một chút chuyện cũng không có, hắn chậm rãi ngồi dậy, khí tức cường đại đập vào mặt, khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Nhớ tới hiện tại hắn cũng đã ở cấp bậc đại thừa giả, thế nhưng khí tức mạnh mẽ kia đã nói rõ, có cao thủ mạnh hơn tồn tại!
Tất cả chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Hàn Ngạo Thần với Thích Sênh, người của gia tộc Bắc Minh cũng không có phát hiện Bắc Minh Nguyên đã tỉnh lại, một đôi mắt mở lớn nhìn chăm chằm không chớp.
Hắc ám lực dũng động xung quanh Hàn Ngạo Thần, lực lượng màu đen thần bí mà lại cao quý, không biết từ lúc nào, hắn đã khôi phục lại diện mạo của bản thân, dung mạo tuyệt đại kia, có thể làm người say mê, quên mất hết thảy tất cả thế gian.
Khí thế cường đại sôi trào ra chung quanh, Thích Sênh kinh ngạc nhìn Hàn Ngạo Thần giống như là thấy quỷ vậy, hắn không khỏi lui về phía sau một bước.
“Đây, đây là cái gì!” Thích Sênh kinh ngạc nhìn khí dao động xung quanh, chẳng lẽ Quân Mộ Khuynh thật sự quan trọng với Mặc Ngạo Tạ đến như vậy, vì nàng, không tiếc đối địch với người Lâm Quân đại lục, hắn có biết đây là việc làm ngu xuẩn nhất hay không.
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng Mặc Ngạo Tà là nhìn trúng thực lực của Quân Mộ Khuynh, cho nên mới ở bên cạnh nàng, hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải là như vậy, Mặc Ngạo Tà tuyệt đối không phải là muốn mượn hơi Quân Mộ Khuynh, mà còn có ý nghĩa khác, chỉ là không ngờ, điện chủ Hắc Ám thần điện cũng sẽ biết yêu.
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Quân Mộ Khuynh lười biếng đáp, nhìn lực lượng dao động trên người Hàn Ngạo Thần, không thể không nói, sau khi tấn chức đại thừa giả, hắn lại mạnh lên không ít, muốn đuổi kịp Hàn Ngạo Thần, thậm chí là vượt qua được hắn, còn phải cần một khoảng thời gian.
Thích Sênh hiện tại lại cảm thấy trong lòng có loại xúc động hối hận vì đã uy hiếp hai người trước mặt, không, không đúng, tại sao hắn phải sợ, điện chủ Hắc Ám thần điện thì như thế nào, hắn lớn lên ở Thương Khung đại lục, thực lực chưa chắc có thể hơn hẳn mình.
Nghĩ tới đây, khủng hoảng trong lòng Thích Sênh liền giảm bớt không ít, nhìn người trước mặt, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khinh thường.
Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nhìn người trước mắt, hai tay hắn chắp ở sau lưng, ưu nhã cất bước đi ra, trong nháy mắt đó, hết thảy ánh sáng trên trời, dường như cũng không sánh bằng huyễn quang chói mắt trên người hắn!
Hắc ám lực tùy ý ở chung quanh, hắn cũng chưa dùng tới đấu kỹ, mà trực tiếp sử dụng hắc ám lực, người này, tuyệt đối không thể để cho hắn trở lại Lâm Quân, hắn không thể để cho tiểu Khuynh Khuynh có nửa điểm nguy hiểm, tuyệt đối không thể!
Mà Thích Sênh đắc ý, đến bây giờ vẫn không rõ, bản thân đắc tội một người đáng sợ như thế nào.
Hắc ám lực vô hình lan tràn ra chung quanh, Hàn Ngạo Thần khẽ cười, vạn vật cũng xấu hổ, chỉ là khí tức lạnh như băng kia, lại làm cho người ta không lạnh mà run.
Người của gia tộc Bắc Minh cảm giác được khia tức băng lãnh xung quanh, hai tay liền ôm lấy người, cả người cũng bắt đầu run lên.
Sắc mặt thản nhiên của Thích Sênh đột nhiên đại biến, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn vùng đan điền chính mình, trên mặt lại cũng không còn đắc ý như trước.
“Ngươi…” Đây là hắc ám lực!
Trong lúc đang kinh hoảng, Thích Sênh không có chú ý tới tuyết ngưng thảo trong tay đang từ từ rơi ra, Hàn Ngạo Thần không chỉ dùng hắc ám lực nắm lấy nguyên thần ở trong cơ thể hắn, ngay cả tuyết ngưng thảo, hắn cũng lấy đi luôn.
“Mặc Ngạo Tà, ngươi đừng quên…”
“Thích Sênh lam hạ, là ngươi đã quên mất chuyện quan trọng nhất.” Hàn Ngạo Thần vẫn luôn không mở miệng khẽ mở cánh môi.
Hắn đã quên một việc? Hắn quên mất cái gì?
Tiểu nguyên thần đang bị Hàn Ngạo Thần bắt được, có nghĩa là tính mạng của hắn đã ở trên tay của Hàn Ngạo Thần, lúc này Thích Sênh, đâu còn nhớ nhiều như vậy.
Là hắn đã xem thường người trước mắt, điện chủ Hắc Ám thần điện, sao có thể yếu, hắc ám lực có thể xuyên qua tất cả, đừng nói chi là thân thể hắn, trong chớp mắt hắn đang đắc ý, hắc ám lực đã dần dần lan tràn tiến vào thân thể hắn.
Thảo nào ngay cả Quân Mộ Khuynh một chút cũng không sợ hãi, chỉ là Mặc Ngạo Tà giết mình, không sợ sẽ gây ra tranh chấp sao?
Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, đối mặt với khí thế cường đại của Hàn Ngạo Thần, một chút ảnh hưởng cũng không có, Thích Sênh nhìn tuyết ngưng thảo trong tay mình, không dám nhúc nhích nửa phần.
Mạng nhỏ đã nằm ở trên tay Hàn Ngạo Thần, Thích Sênh đâu còn lo lắng tuyết ngưng thảo là vật gì.
Người của gia tộc Bắc Minh thấy một màn như vậy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Bắc Minh Nguyên chậm rãi đi tới bên người Quân Mộ Khuynh.
“Tiểu nha đầu, bọn họ đây là đang làm cái gì?”
“Ngài cũng không biết, ta làm sao biết?” Quân Mộ Khuynh chau mày, cười như có như không hỏi lại.
Bắc Minh Nguyên sờ sờ mũi, không hỏi lại nữa, nàng nói cũng không sai, chính mình cũng không biết, thì sao nàng biết được, chỉ là, đây rốt cuộc là đang làm gì?
Chỉ là lực lượng kia, thực sự rất đáng sợ, nếu không phải là hắn tấn chức đại thừa giả, nhất định cũng giống như mọi người trong gia tộc, cảm giác được cỗ lực lượng bóp ở cổ của mình, mà cổ lực lượng này, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy tính mạng của mình, hiện tại mặc dù hắn không có loại cảm giác này, thế nhưng lực lượng vô hình này, vẫn khiến cho hắn có loại cảm giác bị đè nén.
“Mặc Ngạo Tà! Ngươi dám giết ta!” Mãi đến khi nguyên thần của Thích Sênh bị bóp chặt hắn mới hiểu được, Hàn Ngạo Thần không chỉ muốn cướp đi tuyết ngưng thảo, hơn nữa còn muốn giết hắn.
Người của gia tộc Bắc Minh càng thêm nghi ngờ, mặc dù bọn hắn có chút khó chịu, thế nhưng cỗ lực lượng kia cũng không có làm thương tổn gì đến bọn hắn, hơn nữa nam tử này vẫn chưa có ra tay, vậy thì giết như thế nào? Tinh thần lực công kích sao?
“Việc ta làm, không có dám hay không, chỉ có muốn hay không.” Một câu đơn giản như vậy nói ra xong, sắc mặt Thích Sênh càng thêm tái nhợt, hắn cảm giác nguyên thần của mình bị hắc ám lực gắt gao bóp chặt trên tay, ngay cả một chút khí lực phản kháng cũng không có.
Nguyên thần đã bị người nắm được, hắn đâu dám động, chỉ cần Hàn Ngạo Thần nhẹ nhàng bóp, hắn liền chết.
Thích Sênh quá mức tự phụ, đến chết hắn cũng cho rằng Hàn Ngạo Thần không dám giết hắn, chỉ là hắn không biết, Hàn Ngạo Thần có thể ngồi lên vị trí điện chủ Hắc Ám thần điện, thì tâm đã sớm lạnh lẽo, không có chuyện gì là không dám làm, đương nhiên ngoại trừ chuyện về Quân Mộ Khuynh, thế nhưng người uy hiếp Quân Mộ Khuynh, không phải bị nàng giết chết, chính là đã biến mất trên thế giới này.
Sợ hãi tử vong bao phủ Thích Sênh, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được sợ hãi tử vong sau khi tiến vào cấp bậc tôn thần, tử vong đang tiến đến gần hắn.
Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Hàn Ngạo Thần rõ ràng có thể lập tức bóp nát nguyên thần của hắn, chỉ là lâu như vậy lâu không hạ thủ, chính là vì muốn để Thích Sênh hiểu rằng, muốn giết hắn, là một chuyện rất dễ dàng, ngay cả tay cũng không nhấc lên hắn liền mất mạng.
Thảo nào ngay cả Thánh Linh cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc hắn.
Bộ dạng của Hàn Ngạo Thần lúc này, khiến người của gia tộc Bắc Minh đều rối rít sợ hãi khủng hoảng, lực lượng vô hình kia nắm lấy nguyên thần của Thích Sênh thì không nói, còn vờn ở xung quanh cổ của bọn hắn.
Bọn hắn chỉ là đứng ở chỗ này, liền cảm giác lực lượng kia đang nắm lấy cổ của bọn hắn, bất kể bọn hắn giãy giụa thế nào, cũng thoát không được lực lượng vô hình kia.
Thích Sênh mở to mắt, âm thanh thủy tinh bị nghiền nát trong đan điền hắn vang lên, hắn cũng chưa kịp nói thêm một câu, nguyên thần liền bị bóp nát, thân thể thư sinh từ từ biến mất, thẳng đến cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Ở trong phòng một nơi cực kỳ xa, hai chữ “Thích Sênh” trên bài vị, ngay khi Thích Sênh biến mất trong nháy mắt, bài vị cũng lập tức gãy đôi.
Biến mất!
Người của gia tộc Bắc Minh trừng lớn hai mắt, cứ như vậy biến mất! Đây rốt cuộc là chuyện gì, một người sao có thể tự dưng biến mất?
Bắc Minh Nguyên há miệng, cuối cùng cũng không nói gì được, chấn động trong lòng cũng không kém bất cứ người nào.
Lực lượng xung quanh đang tản đi, Hàn Ngạo Thần chậm rãi thu hồi hắc ám lực, cảm giác bị đè nén, cũng chầm chậm biến mất không thấy, người của gia tộc Bắc Minh đều cảm thấy kinh ngạc, đây rốt cuộc là lực lượng gì, có thể thay tinh thần lực, còn có thể vô hình giết người.
Đây rốt cuộc là lực lượng gì? Ngay cả thi thể cũng biến mất không thấy.
Cho dù tinh thần lực cường đại, khi giết chết một người cũng không thể làm cho thi thể người đó biến mất không thấy, người trước mắt rốt cuộc là như thế nào làm được?
Còn có lực lượng kinh khủng vừa rồi kia rốt cuộc là cái gì!
Bản thể của Thích Sênh cũng không phải là trước mắt như bọn hắn đã thấy, vừa rồi chẳng qua là một phần lực lượng của hắn, đương nhiên là phần lớn nhất, phân ra ảnh phân thân tới, Hàn Ngạo Thần bóp nát nguyên thần của hắn, lúc này mới khiến hắn chết đi, ảnh phân thân đến, cũng cũng chỉ có nguyên thần nát, mới có thể làm cho bản thể chết theo.
Tuyết ngưng thảo xuất hiện ở trên tay Hàn Ngạo Thần, “Khuynh Khuynh.” Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, tuyết ngưng thảo nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Xem ra sau này không thể đắc tội ngươi.” Quân Mộ Khuynh trêu chọc nói, nàng biết Hàn Ngạo Thần vĩnh viễn sẽ không như vậy với nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không.
Hàn Ngạo Thần sửng sốt một chút, ủy khuất nhíu mày, “Tiểu Khuynh Khuynh biết rất rõ ràng ta sẽ không như vậy với ngươi.” Bảo hộ nàng còn không kịp, tại sao có thể đối đãi với nàng như vậy chứ.
Dựa vào! Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy một chút, nhịn xuống xúc động muốn đánh người.
“Vậy Thích Sênh kia sẽ chết sao?”
“Đương nhiên.” Nhất định rồi!
“Vậy thì tốt.” Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười.
Người của gia tộc Bắc Minh lập tức cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua, nhìn thấy một màn trước mắt, bọn hắn hiểu được một đạo lý, cho dù có đắc tội nam tử đó, cũng không nên đắc tội nữ tử này, vị cô nương này mới thực sự là người không nên đắc tội nhất a!
Chuyện của Thích Sênh đã xong, thế nhưng người của gia tộc Bắc Minh vẫn chưa lấy lại được tinh thần, hai người bọn họ lại có thể làm như chưa có chuyện gì phát sinh, vẫn còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện phiếm…
Bọn họ có biết cái gì gọi là nguy hiểm hay không, mặc dù bọn họ cứu tổ tiên bọn hắn, thế nhưng giết người ở gia tộc Bắc Minh, lá gan có phải là lớn quá rồi hay không, kỳ thực trong lòng những người này đều hiểu, người trước mắt lợi hại như vậy, dù cho bọn hắn ra tay, cũng không bắt được bọn họ.
Bắc Minh Băng ho nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt hai người, “Ngươi thật sự là Quân Mộ Khuynh?”
Người của gia tộc Bắc Minh trừng lớn mắt, chẳng lẽ thiếu chủ của bọn hắn quen biết người trước mắt? Ba chữ Quân Mộ Khuynh vẫn tương đối quen tai, từ đầu tới cuối nữ tử này cũng chưa có ra tay, nhưng nụ cười tự tin kia của nàng, giống như là đã đoán trước rồi vậy.
“Nếu không thì sao?” Quân Mộ Khuynh liếc mắt.
“Lần này ngươi tới là vì muốn ta trả nhân tình sao?”
“Nhân tình?” Hắn thiếu nàng nhân tình lúc nào? Vì sao nàng lại không biết?
“Lần đó Liên nhi, không phải ngươi…”
“Nếu như ngươi nghĩ trả ta cái gì, vậy thì thực hiện ở chỗ ngươi sống đi, gia tộc Bắc Minh vĩnh viễn cũng không cướp đi vị trí của Hiên Viên Kiếm, đương nhiên, cũng phải bảo đảm gia tộc Nam Cung cũng không cướp.” Nếu hắn muốn trả nhân tình, vậy thì thành toàn cho hắn.
Mọi người gia tộc Bắc Minh mở to mắt, nhìn nữ tử trước mắt, nàng là sư tử ngoạm đi, biết rất rõ ràng bọn hắn đang mưu đồ vài chuyện, lại còn muốn thiếu chủ bọn hắn đáp ứng yêu cầu vô lễ này.
Bắc Minh Băng giật mình, “Được, ta đáp ứng.” Hắn vốn cũng không muốn những thứ đó.
“Tuyết ngưng thảo ta đã cầm, cảm ơn gì đó cũng không cần nói nữa, đây chỉ là giao dịch.” Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn nam tử trước mặt, kéo tay Hàn Ngạo Thần, xoay người rời đi.
Bắc Minh Băng đứng ở tại chỗ, nhìn hai thân ảnh đang rời đi, hắn biết, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không đến Bắc quốc nữa.
“Băng nhi, nàng là ai?” Bắc Minh Nguyên đi tới trước mặt Bắc Minh Băng, nhìn hai thân ảnh đang rời đi.
“Nàng là Quân Mộ Khuynh, là thiên tài song nguyên tố, tổ tiên, nàng cũng không phải là thiên tài bình thường.” Hơn nữa thiên tài này, giống biến thái hơn!
Dứt lời, Bắc Minh Nguyên hóa đá ở tại chỗ, hắn cứng ngắc cổ quay đầu nhìn hai thân ảnh bọn họ từ từ đi xa, song nguyên tố! Thiên tài!
“Vậy người còn lại là ai?” Mười năm hắn không đi ra ngoài, đối với chuyện bên ngoài, hắn cũng không biết rõ ràng, thế nhưng mười năm này thực sự xảy ra rất nhiều chuyện, gia tộc Bắc Minh sao có thể cướp vị trí của quốc chủ? Dù cho Bắc Minh Trụy muốn làm như vậy, hắn cũng sẽ không cho phép!
Bắc Minh Băng lắc lắc đầu, người kia quá mức thần bí, hắn cũng không biết là người nào, lại nói lần trước sau khi từ tử vong đảo đi ra, hắn cũng không có thăm dò nhiều về chuyện bên ngoài.
Hai thân ảnh rời khỏi Bắc quốc, cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, mà hành trình lần này bọn họ đi Bắc quốc, cũng thay đổi hoàn toàn vận mệnh của Bắc quốc, gia tộc Bắc Minh không soán quyền, gia tộc Nam Cung có gia tộc Bắc Minh ở đây, muốn cướp vị trí của người ta cũng là chuyện không thể nào.
“Chủ nhân, ta đói!” Chi Chi hữu khí vô lực nhìn Quân Mộ Khuynh, đôi mắt đen mở lớn nhìn ngực của nàng.
Nàng biết, chủ nhân giấu ma hạch ở chỗ đó, mỗi lần nàng ăn ma hạch, chủ nhân chính là lấy từ chỗ đó ra.
“Thời điểm ngươi rời khỏi hoàng cung Bắc quốc, không phải mới ăn một khối thịt nướng sao?” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy nhìn Chi Chi, lúc này mới vừa đi ra khỏi gia tộc Bắc Minh nó liền nói đói bụng? Có phải là quá khoa trương rồi hay không.
Chi Chi ủy khuất dùng hai móng vuốt phía trước kéo kéo lỗ tai của mình, lộ ra vẻ mặt đáng thương, bộ dáng manh ngốc, quả thực có thể khiến cho trái tim lạnh băng cũng tan thành nước.
“Thứ đó chỉ có một chút, cũng không đủ ta nhét kẻ răng, chủ nhân, ta muốn ma hạch.” Nàng muốn ăn ma hạch, muốn ăn ma hạch, ăn ma hạch ngon, thật nhiều thật nhiều ma hạch!
Dựa vào!
“Tiểu Khuynh Khuynh, hai là ngươi cho nó ăn linh đan đi.” Quả nhiên là một cật hóa, suốt ngày ăn không ngừng.
“Được rồi.”
Gật gật đầu Chi Chi trước mắt sáng ngời, oa! Kỳ thực chính là nàng muốn ăn linh đan a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook