Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Quyển 4 - Chương 37: Hắn bị thương chân chứ không phải là eo mà!

Nhiều ma hạch như thế, đủ để nó ăn một trận, chủ nhân thật là tốt quá, những ngày sau này nó đã có ma hạch thượng đẳng để ăn, ma hạch thần thú, một ngày ăn một viên, có thể ăn hai mươi ngày, còn có trên trăm viên của linh thú…

Ôi trời ơi!

Khóe miệng Chi Chi đã tràn ra nước bọt, nghe thấy ăn, nó không bao giờ có thể bình tĩnh được.

“Chi Chi!” Chi Chi kêu một tiếng, trực tiếp “Vứt bỏ” Hỏa Liêm, nhảy đến trên vai Quân Mộ Khuynh, trong đôi mắt tràn đầy khát vọng.

Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Chi Chi, lạnh nhạt nói, “Ngươi gần đây ăn quá nhiều, từ hôm nay trở đi, một tháng ngưng! Cũng không được ăn!” Những ma hạch đó, ai nói là cho nó ăn?

“Chi!” Chi Chi bất mãn nhìn Quân Mộ Khuynh, tại sao có thể như vậy!

Chủ nhân không cho, nó liền hỏi Hỏa Liêm!

“Hỏa Liêm, một tháng này, nếu như ngươi dám cho nó một viên, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, vậy thì không chỉ là giết một trăm con linh thú, mười con thần thú, thời gian cũng không phải…”

“Chủ nhân, ngươi yên tâm ta tuyệt đối sẽ không cho!” Hỏa Liêm vội vàng bảo đảm, hắn cũng không muốn bị ngược đãi, thời gian nửa tháng, một trăm con linh thú cùng mười con thần thú, cũng đã là một việc rất khó khăn.

Hiện tại chủ nhân còn nói chưa tới nửa tháng, ngay cả số lượng cũng muốn tăng, cái này sao có thể!

“Rất tốt.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, “Hiện tại chúng ta trước…”

“Chủ nhân…” Thần thú hộ tống Hoa Thiên Nhiêu ôm vết thương đi về tới, ba con thần thú nằm bò trên mặt đất, xem ra, bị thương không nhẹ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt đỏ đậm lộ ra băng sương.

“Chủ nhân, bản thân Hoa Thiên Nhiêu đã bị trọng thương!” Thần thú đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, vết thương trên người vẫn còn đang chảy máu.

“Hoa sinh mệnh đã mất!”

“Những người đó cũng không tìm được hoa sinh mệnh.”

“Lấy cái này ăn đi.” Quân Mộ Khuynh vội vàng từ trong túi lấy ra một bình nhỏ, trong đó, đều là đan dược trung phẩm màu tím, mà nàng ngay cả chân mày cũng không nhăn một chút, liền cho ma thú trước mặt.

Ba con ma thú đều sững sờ nhìn đan dược trên tay, chủ nhân vậy mà lại cho chúng nó đan dược chữa thương!

“Làm sao vậy?” Thấy chúng nó không nhận lấy, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, đan dược màu tím mặc dù trân quý, nhưng ở trong mắt nàng, cũng không tính là cái gì, huống hồ những thứ này vốn là dùng để ăn.

“Cảm ơn chủ nhân.” Thần thú run rẩy vươn tay, nhận lấy đan dược trong tay Quân Mộ Khuynh, mỗi con ma thú một viên, nuốt vào, không lâu sau, chúng nó cảm thấy khá hơn nhiều, vừa định đem đan dược còn lại đưa cho Quân Mộ Khuynh.

“Chính các ngươi cầm đi, sau này các ngươi có thể ở lại chỗ này.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, lại từ trong nạp giới lấy ra mười quả kỳ dị quả. “Mười quả trái cây này, lúc các ngươi gần tấn chức thì ăn, có thể giúp các ngươi thuận lợi tấn chức.” Lấy ra mười quả kỳ dị quả, nàng trực tiếp nhét vào trong tay ma thú dẫn đầu.

Ba con ma thú lập tức quỳ xuống, “Chủ nhân, chúng ta đã sớm tâm phục khẩu phục với ngươi…”

“Cái này không phải dùng để mượn sức các ngươi, ta cũng chưa bao giờ cần mượn sức các ngươi.” Giọng điệu cuồng vọng, khiến ba con thần thú hơi sững sờ, nhưng cũng không thể nào phủ nhận, không sai, nhân loại trước mắt cho tới bây giờ cũng không cần mượn sức chúng nó.

“Nếu như các ngươi muốn nói cảm ơn, thì quên đi.” Quân Mộ Khuynh nhìn về phía trước, một thân ảnh rất nhanh đang bay tới, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt nàng.

Hàn Ngạo Thần Quân Mặc đi tới phía sau nàng, cảnh giác nhìn người xuất hiện trước mặt, bọn họ cũng đều biết lai giả bất thiện.

“Ngươi chính là Quân Mộ Khuynh?” Người tới là hai nữ tử, nhìn giống nhau như đúc, chỉ là một lạnh lùng như băng, một nhiệt tình như lửa.

Quân Mộ Khuynh không để ý đến, trái lại đi tới trước mặt Bá Hiêu Phong Nhận, “Giết các nàng, không cần đi giết ma thú, chính các ngươi chọn.”

Bá Hiêu Phong Nhận mạnh ngẩng đầu, chỉ đơn giản như vậy, không cần đi giết ma thú?

“Đương nhiên, các ngươi cũng không thể để các nàng làm bị thương chỗ nào, bằng không trừng phạt gấp bội!” Âm thanh lạnh như băng lại lần nữa vang lên, khiến Bá Hiêu Phong Nhận còn đang kinh ngạc lập tức cứng đờ tại chỗ.

Bọn họ nhìn tới hai nhân loại trước mặt, suy nghĩ, tình trạng bản thân hiện tại, vẫn cảm thấy, dù sao giết một người so với mười con thần thú, trăm con linh thú vẫn tốt hơn, nghĩ xong, bọn họ chậm rãi đứng lên, nhìn người đứng trước mặt.

“Nếu các ngươi đã lựa chọn, vậy thì các ngươi nhớ lấy, năm ngày sau, ta muốn nhìn thấy hai người các ngươi ở Hỏa Dung thành.” Hoa Thiên Nhiêu bị thương, còn phụ thân hắn cũng có chuyện, vậy Hỏa Dung thành nhất định sẽ có chuyện phát sinh, hiện tại vẫn chưa biết có bao nhiêu người đến.

Cái gì! Năm ngày!

Bá Hiêu với Phong Nhận rốt cuộc biết được một đạo lý, sau này trước khi làm chuyện gì, nhất định phải nghĩ đến suy nghĩ của chủ nhân, cũng sẽ không kích động như vậy, lúc đó bọn họ chỉ nghĩ đánh một trận, căn bản cũng không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì, hiện tại chủ nhân trở về, phải chịu phạt.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi dám coi thường hai tỷ muội chúng ta!” Nữ tử nhiệt tình như lửa, ngạo mạn nhìn Quân Mộ Khuynh, nếu không phải nghe nói trên đại lục này, người có thiên phú cao nhất chính là Quân Mộ Khuynh, hai tỷ muội các nàng cũng sẽ không chạy tới nơi xa này, nhưng Quân Mộ Khuynh này lại không biết tốt xấu, còn nói muốn giết các nàng.

Hàn Ngạo Thần nhìn cũng không nhìn hai người trước mắt, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Chúng ta có thể đi rồi.”

“Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, hi vọng tử nhân yêu kia sẽ không có việc gì.

Quân Mặc chậm rãi đi tới, một thân quần áo trắng tinh, khiến hắn có phong thái như thần tiên từ trên trời giáng xuống, mặc dù là ở địa phương như ‘địa ngục’ này, cũng không dính nước bùn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi, không bao giờ quay về nữa.

Bốn người “Vô gia” cũng đi tới phía sau Quân Mộ Khuynh, từ khi Vô Vũ có hỏa hạc, cũng không cần dựa vào Vô Nặc mang nàng đi lại trên trời nữa, ngồi ở trên lưng hỏa hạc, nàng có thể đi một ngày ngàn dặm.

Hỏa Linh Nhi với Tiểu Thiến vẫn chưa đạt tới đẳng cấp kỹ tôn sư, các nàng cũng chỉ thích ngồi ở trên lưng hỏa hạc, đi về hướng Hỏa Dung thành.

Quân Mộ Khuynh với Hàn Ngạo Thần cũng không quay đầu lại, đem hai người nhìn giống nhau như đúc ném lại phía sau, Quân Mặc cũng đi theo bọn họ rời đi, cứ như vậy, hai tỷ muội này, từ lúc vừa mới xuất hiện, cũng không được người đối đãi tốt.

“Đáng ghét, Quân Mộ Khuynh ngươi dám đối đãi với hai chúng ta như thế!” Nói xong hai người đang muốn đuổi theo, hai thân ảnh liền vọt đến trước mặt các nàng, ngăn cản các nàng rời đi.

“Hai người các ngươi tránh ra cho ta!” Nữ tử như lửa giận dữ hét, cho tới bây giờ chưa có người nào xem thường hai tỷ muội các nàng, Quân Mộ Khuynh không biết tốt xấu, các nàng phải giáo huấn nàng!

“Tránh ra? Người phía trước chính là chủ nhân của hai chúng ta, chỉ bằng hai người các ngươi, cũng muốn giết chủ nhân chúng ta, nằm mơ!” Phong Nhận lạnh lùng nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, chủ nhân đã đem các nàng giao cho hắn và Bá Hiêu làm một bữa ăn sáng!

Lạnh lùng Như Băng kéo tay tỷ tỷ mình, lãnh đạm nói một câu, “Thánh Thú.”

“Các ngươi vậy mà lại là Thánh Thú!” Như Hỏa khiếp sợ nhìn hai “người” trước mặt, sao có thể có Thánh Thú thần phục làm thủ hạ của nhân loại, nghe mệnh lệnh của nhân lọai, đây cũng không có khế ước, chỉ là thần phục, điều này sao có thể, rốt cuộc Quân Mộ Khuynh đã động tay động chân gì trên người ma thú, vì sao ma thú lại nghe theo mệnh lệnh của nàng?

Bá Hiêu với Phong Nhận cũng sửng sốt một chút, nhân loại trước mắt lại có thể nhận ra thân phận của bọn họ, xem ra là hai người bọn họ đã xem thường nhân loại  trước mặt.

“Đã biết thân phận của chúng ta, vậy chúng ta cũng không khách khí với các ngươi làm cái gì!” Phong Nhận lắc mình một cái, xuất hiện ở trước mặt nữ tử lạnh như băng, lộ ra móng vuốt sắc bén, chủ nhân cho bọn họ thời gian không nhiều, nhất định phải nhanh một chút đuổi theo bọn họ.

Bá Hiêu cũng rất nhanh bay tới trước mặt một nữ tử khác, đánh ra nắm đấm hung ác.

Rất nhanh hai người hai thú liền dây dưa thành một khối, mà Quân Mộ Khuynh mang người đi, cũng rất nhanh đi về hướng Hỏa Dung thành.

“Sao có thể có nhiều người đến như vậy? Những người này không muốn sống nữa sao?” Huyết Yểm ở trong lòng nghi ngờ nói, đại lục này, người bên kia đến quá nhiều cao thủ, nhiều có chút bất thường, một ít là vì tử vong đảo, còn một ít trực tiếp hướng về phía tiểu Khuynh mà đi.

Quân Mộ Khuynh nhẹ giọng hừ một tiếng, “Mặc kệ bọn họ là vì cái gì, chúng ta đều phải nhanh một chút tới Hỏa Dung thành!” Âm thanh lạnh như băng vang lên ở trong không gian, nàng sao lại không biết, những người này đến rốt cuộc là vì cái gì.

“Ta cảm thấy hình như bọn họ đang tìm gì đó.” Ngũ trảo kim long lượn quanh bầu trời ở Khóa long tháp, lười biếng nói.

Quân Mộ Khuynh không nói gì, nàng cũng cảm thấy vậy, “Hàn Ngạo Thần, chuyện Lâm Quân, ngươi vẫn không tính nói với ta sao?” Mặc dù biết trong lòng hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ, thế nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn không nhịn được hỏi, có lẽ có một số chuyện, là bọn hắn cũng không biết.

Hàn Ngạo Thần hơi sững sờ, nàng biết?

“Đợi chuyện này kết thúc, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ trả lời, hắn biết lừa không được nàng bao lâu, nhưng mà hắn vốn cũng không tính giấu giếm nàng.

Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, chuyên tâm đi về phía trước, hai người nói chuyện, không ai hiểu là chuyện gì xảy ra, thấy hai người bọn họ không nói thêm nữa, bọn hắn cũng không có hỏi nhiều, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân bọn họ, bọn hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

Nghe thấy đối thoại của bọn họ, chân mày Quân Mặc khẽ nhăn lại, mặc dù trong lòng có nghi hoặc cũng không có hỏi lại.

Mọi người đều nghĩ nhanh một chút đến Hỏa Dung thành, muốn nhìn một chút xem đã xảy ra chuyện gì, vì gấp rút lên đường, bọn họ cũng không có để ý nên mấy ngày liền cũng không có nghỉ ngơi, ai biết đợi lát nữa Hỏa Dung thành sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhìn thấy thành trấn hỏa hồng kia, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc đã biết vì sao chỗ này lại gọi là Hỏa Dung thành, xung quanh Hỏa Dung thành, có đầy dung nham, rơi vào trong dung nham, dù cho là thần, cũng không cách nào chạy thoát, người trong thành, đều mặc y phục màu đỏ.

“Đây là Hỏa Dung thành!” Tiểu Thiến kinh ngạc kêu lên, nàng chưa từng thấy qua địa phương như vậy, chỉ có điều nóng quá.

Quân Mộ Khuynh ngược lại không sợ, trên người nàng có thủy nguyên tố, hơn nữa hỏa diễm của nàng là kim ô hỏa, so với hỏa diễm ở Hỏa Dung thành, nóng rực mấy chục lần, tiểu hỏa diễm này đối với nàng mà nói, cũng không tính là cái gì.

“Xem ra, những người đó còn chưa có đuổi theo.” Nhìn cửa thành đóng chặt, cho dù ai cũng có thể nhìn ra, trong thành đã xảy ra chuyện không nhỏ.

Hoa Thiên Nhiêu là bằng hữu của bọn họ, bằng hữu gặp chuyện không may, nói thế nào bọn họ cũng không thể bỏ mặc chuyện này không để ý tới.

“Các ngươi là ai?” Người trên tường thành nhìn thấy trên không trung có người tới, cũng bắt đầu phòng bị, mấy ngày nay thường xuyên xuất hiện chuyện đánh lén, bây giờ xuất hiện người nào, bọn họ cũng sẽ không tin, ai biết những người này có phải là tới giết bọn hắn hay không.

“Tìm Hoa Cốc ra đây.” Quân Mộ Khuynh cũng lười nói lời vô ích cùng những người này, có Hoa Cốc ở đây, bọn họ dĩ nhiên có thể đi vào thành.

Người Hỏa Dung thành nghe Quân Mộ Khuynh tìm Hoa cốc, lập tức phái người đi tìm, không bao lâu, liền thấy Hoa Cốc thần sắc vội vã đi tới, khi hắn nhìn thấy người tới trên không trung, lộ ra một nụ cười.

“Quân cô nương, ngươi cũng tới sao! Mời!” Quân cô nương tới, mọi chuyện liền dễ xử lý hơn, thiếu chủ cũng nhất định không có chuyện gì, Hàn công tử cũng ở đây, đại thiếu gia Quân gia cũng ở đây, thế này là được rồi, bằng hữu của thiếu chủ thật là nghĩa khí, nghe nói có việc, toàn bộ đều tới.

Mấy người chậm rãi đi qua, tới trước mặt Hoa Cốc mới dừng lại, “Hoa Cốc, cái gì gọi là cũng? Còn có ai tới sao?” Còn có ai khi nghe thấy Hoa Thiên Nhiêu gặp chuyện không may lại đến Hỏa Dung thành.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết tử nhân yêu có chuyện sao, chúng ta dù gì cũng là huynh đệ.” Hạng Võ vén sợi tóc trên trán, chậm rãi đi tới trước mặt mấy người, vốn là gương mặt tuấn tú phong lưu phóng khoáng, nhưng sau này đụng phải Hàn Ngạo Thần với Quân Mặc, cũng không còn sáng sủa nữa.

Dựa vào! Ngạo Tà người này cũng không mang mặt nạ, lại cướp danh tiếng của hắn!

“Đúng rồi, ngươi là đồ lưu manh của hắn.” Quân Mộ Khuynh nhịn cười, thời điểm hai người bọn họ quen biết, liền đối chọi gay gắt, nghe nói Hoa Thiên Nhiêu có chuyện, Hạng Võ vậy mà cũng tới, xem ra tình cảm của bọn họ là từ đánh mới thành bạn.

“Quân Mộ Khuynh cho ta xin, ngươi đừng hủy hoại thanh danh của ta, ta là thẳng!” Hắn thật sự là thẳng!

Mọi người cười khúc khích, nhìn Hạng Võ vô lực giải thích, đều lắc đầu, xem ra Hạng Võ công tử cũng không có cách nào giải thích được.

“Tới cũng không chỉ một mình Hạng Võ hắn, Khuynh nhi, còn có chúng ta nữa!” La Tắc bất mãn đi tới trước mặt Hạng Võ, rõ ràng bọn hắn đều cùng đi, Khuynh nhi vậy mà lại chỉ nhìn thấy Hạng Võ, không nhìn tới ba người bọn hắn.

“Nhìn thấy được, các ngươi thế nào cũng tới?”

“Huynh đệ của huynh đệ, cũng là huynh đệ, liền tới đây nhìn một chút.” Hạ Trúc Thanh cười ha hả nói, không ngờ bọn họ đều tới.

“Khụ khụ… Chúng ta nên đi vào rồi nói.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói, hung hăng trừng ba người bọn hắn một cái, dọc theo con đường này, tiểu Khuynh Khuynh cũng không có nghỉ ngơi quá, bốn người bọn hắn còn dám quấn lấy tiểu Khuynh Khuynh để nói chuyện, muốn tìm đánh!

Bốn người vội vàng gật đầu, lúc này, bọn hắn cũng chú ý để bộ dạng tiều tụy của Quân Mộ Khuynh, hóa ra là Hàn Ngạo Thần đau lòng người trong lòng, bọn hắn vẫn là không nên nói quá nhiều, nếu không sẽ bị đánh.

Dọc đường đi tới Hoa phủ, Quân Mộ Khuynh biết được Hoa Thiên Nhiêu quả thực là bị trọng thương, chỉ có điều hoa sinh mệnh không có đánh mất, thành chủ Hoa Hiên của Hỏa Dung thành hiện tại đã không có việc gì.

Dưới sự uy hiếp của Hàn Ngạo Thần, mấy người không dám nhiều lời với Quân Mộ Khuynh nữa, đây không phải là người nào đó đau lòng sao, bọn họ cũng không tiện quấy rầy, nên đều rời đi, chỉ là lúc rời đi, trên mặt hiện lên nụ cười ái muội, như thế nào cũng không che giấu được.

Cho dù là người hay là thú, đều bị Hàn Ngạo Thần đuổi đi, không cho phép bọn họ tới gần gian phòng của Quân Mộ Khuynh nửa bước, lúc này hắn mới rời đi.

Quân Mộ Khuynh thở dài, lắc lắc cái cổ, một hơi ấm truyền đến, nàng từ gian phòng đi tới, liền nhìn thấy tận cùng trong gian phòng có ôn tuyền.

Hỏa Dung thành có phải là có chút quá xa xỉ hay không, trong phòng vậy mà lại có ôn tuyền, không phải là phòng nào cũng có chứ? Trong lòng nghi hoặc, Quân Mộ Khuynh vẫn là vui vẻ cởi y phục ra, tính toán ngâm trong ôn tuyền một chút, thả lỏng một chút.

Nàng chậm rãi cởi quần áo ra, đột nhiên, nàng nhìn thấy trên bả vai tay trái xuất hiện một vật, nàng giật mình nhìn lại.

“A!” Một tiếng thét chói tai kéo lại bước chân rời đi của người nào đó.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Ngạo Thần đi tới, liền nhìn thấy bộ dạng Quân Mộ Khuynh khỏa thân chỉ che một nửa dưới, lập tức cứng đờ ở tại chỗ.

“Hàn Ngạo Thần!” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi quát, người này hiện tại vậy mà lại tùy tiện dùng hắc ám lực, rõ ràng nàng đã khóa cửa gian phòng, hắn bây giờ có thể xuất hiện ở đây, không phải là dùng hắc ám lực, đến quỷ cũng sẽ không tin tưởng.

Ách…

Nhìn thấy Quân Mộ Khuynh tức giận, hắn nghiêng đầu sang bên cạnh, tiểu Khuynh Khuynh xấu hổ, hắn cũng không có biện pháp, hiện tại tiểu Khuynh Khuynh còn quá nhỏ…

“Phịch!” Hàn Ngạo Thần còn đang “Tự hỏi”, liền bị một vật nặng, đập vào đầu một cái, hắn quay đầu nhìn lại, Quân Mộ Khuynh vẫn mặc mấy bộ y phục kia, thiếu cũng đã mặc xong, không giống như vừa rồi.

“Ngươi tại sao lại tiến vào!” Người này, cứ như vậy xông tới! Nàng cho phép sao?

“Ta nghe thấy tiếng thét của ngươi.” Khụ khụ, Hàn Ngạo Thần xoay đầu sang bên cạnh, nếu như hắn là một nam nhân bình thường, tiểu Khuynh Khuynh đứng ở trước mặt hắn như thế, hắn sẽ không thể bình tĩnh.

“Vậy ngươi nhìn thấy gì?” Âm thanh của Quân Mộ Khuynh cũng mềm xuống, quay đầu liếc mắt nhìn trên vai, vì sao lại xuất hiện vật kia? Nàng thế nào cũng nghĩ không thông.

“Cái gì cũng không thấy.” Cho dù là nhìn thấy, hắn cũng sẽ không thừa nhận.

“Đi ra!” Quân Mộ Khuynh đen mặt, trực tiếp đuổi người.

“Ừm.” Hắn sợ nếu như mình không ra, sẽ làm ra chuyện gì khác…

Sau khi thấy Hàn Ngạo Thần đi ra ngoài, Quân Mộ Khuynh thở dài, chậm rãi đi tới gương đồng trước mặt, lại lần nữa hạ xuống y phục trên vai, ngay khi thân ảnh huyết hồng kia xuất hiện ở tron gương đồng, nàng lại lần nữa hít sâu một hơi, đỏ đậm trong mắt cũng lộ ra kinh ngạc.

Cái này… Vì sao lại có vật này xuất hiện?

Hình xăm huyết lang màu đỏ từ cánh tay Quân Mộ Khuynh đi lên, đầu của huyết lang chính là trên bả vai của nàng, đôi mắt như máu kia, làm cho người ta sợ hãi không ngớt, mà bức vẽ này giống như thật vậy, cho nên mới dọa sợ Quân Mộ Khuynh.

Vì sao lại như vậy? Quân Mộ Khuynh đè nén kinh ngạc trong lòng, sờ sờ huyết lang trên người, đầu óc trống rỗng, vì sao trên cánh tay của nàng lại xuất hiện mấy thứ này?

“Tiểu Khuynh, ngươi làm sao vậy? Vì sao ta lại cảm thấy tâm tình của ngươi kích động như vậy?” Huyết Yểm nghi ngờ hỏi, nó bình thường không nhìn tới bên ngoài, đương nhiên cũng không thấy trên vai Quân Mộ Khuynh có con huyết lang.

“Ta… Không có gì.” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, nhìn đầu sói, nàng hít một hơi, chậm rãi mặc y phục vào.

“Phải không?” Hắn không tin, lần đầu tiên nghe được tim nàng đập như vậy, cho dù đứng trước mặt nàng là kẻ địch rất lợi hại, cũng không thấy tim nàng đập nhanh như vậy, đột nhiên như vậy, nó còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì.

“Thực sự.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, trong đầu vẫn luôn không ngừng hồi tưởng lại hình dạng bức vẽ kia.

Không phải là sau khi đi đến tòa cung điện kia sẽ biến thành cái dạng này chứ? Nàng nhớ lúc đó ở cung điện, trên cánh tay, trên vai, cũng có cảm giác nóng rực, nhưng lúc đó nàng không có chú ý tới, bây giờ suy nghĩ một chút, thực sự là rất khả nghi.

Chỉ là đi tới chỗ đó, sẽ có hình xăm sói?

Cái này làm sao cũng không thể nào nói nổi đi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương