Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Quyển 4 - Chương 12: Vì ta xả hận

Nhưng mà… Nam tử kia là ai, vì sao lại hiểu biết về chuyện của Mộ Dung thành như thế, ngay cả chuyện bốn người kia tới phòng luyện đan của hắn, hắn cũng biết.

“Bốn người các ngươi cứ như vậy sao? Bình thường không phải luôn ở trước mặt ta nói là mình rất lợi hại sao, hiện tại chỉ là mấy kỹ tôn sư đã làm các ngươi thở không nổi rồi?” thanh âm chế nhạo truyền đến bên tai, mấy người vốn đang thở hổn hển nghe được thanh âm này lại lập tức sôi trào chiến ý.

Bọn họ tức giận trừng mắt liếc Quân Mộ Khuynh, biểu tình vô cùng kiên định, bất kể như thế nào, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho Quân Mộ Khuynh khinh thường bọn họ, cho bọn họ là vô dụng.

Mộ Dung Phượng Minh hoài nghi liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng đối đãi với người của mình sao có thể bình tĩnh như thế, hơn nữa lúc bọn họ sắp thua tới nơi rồi còn có thể nói ra mấy câu châm chọc như thế, chẳng lẽ nàng không sợ bọn họ thua thì sẽ làm mất mặt nàng sao?

Mộ Dung Phượng Minh còn đang nghi hoặc đột nhiên kinh ngạc phát hiện, vốn mấy người đang ở thế hạ phong không biết vì sao đột nhiên tăng chiến ý, mặc dù người của hắn không ngừng ăn linh đan để tăng tinh thần lực cũng không thể là đối thủ của bọn họ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, không dựa vào linh đan bọn họ sao có thể thoáng cái làm cho tinh thần lực quay về?

Đột nhiên hắn nhìn thấy khóe miệng của Quân Mộ Khuynh cong lên nụ cười đắc ý, bỗng nhiên nhớ lại lời vừa rồi của Quân Mộ Khuynh, nàng chắc chắn là cố ý chọc tức mấy người bọn hắn, để cho bon hắn tức giận nên tăng thực lực của mình.

Thối! Quả nhiên là hèn hạ.

“Ta nghĩ Mộ Dung công tử hiện đang nghĩ trong lòng ta là người hèn hạ đi, có điều, hiện tại không nhìn một chút ai mới là người hèn hạ, ta chẳng làm gì hết, còn người của Mộ Dung thành lại đối với bốn người không có chút danh tiếng gì dùng đan dược để chống lại, thật đúng là…”

“Quân Mộ Khuynh, ngươi câm miệng cho ta.” Mộ Dung Phượng Minh không phục quát, không sai, nàng lấy chuyện này uy hiếp hắn, nàng thành công.

“Ngươi nghĩ ta uy hiếp ngươi sao?” người vẫn đang nhìn đánh nhau đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn Mộ Dung Phượng Minh.

Mộ Dung Phượng Minh liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói, ngươi thì làm gì có ý tốt.

Lòng tiểu nhân!

Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi: “Cho các ngươi một khắc, chậm hơn nữa ta sẽ không đợi các ngươi đâu.” Muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù gì cũng không phải là chuyện của nàng, người của Mộ Dung thành dù sao cũng không phải là người của nàng, không cần thiết phải nói nhiều. (một khắc bằng 15ph)

Hàn Ngạo Thần lắc lắc đầu, Mộ Dung Phượng Minh đến giờ cũng không biết rằng linh đan không phải la vạn năng, thực lực của một người dựa vào linh đan mà tấn chức, để thắng lợi, là một hành vi vô cùng ngu ngốc.

Bốn người còn đang tranh đấu nghe thấy lời kia cùng ngữ khí lạnh lẽo, sau lưng cứng đờ, trong lòng cũng khẩn trương.

Nữ nhân này! Chỉ cho bọn họ có một khắc, biết rõ bây giờ bọn họ đã rơi vào trạng thái mệt mỏi, sao có thể xong trong một khắc chứ, một khắc sao có thể đánh thắng được mấy người kia, nếu như bây giờ Vô Vũ có ma thú thì còn may ra.

Quân Mộ Khuynh cho rằng nàng biến thái thì người khác cũng vậy sao.

Một khắc đồng hồ! Một khắc đồng hồ!

Vốn bốn người không phục, càng trở nên tức giận, ba người Vô Nặc, Vô Sơ, Vô Phi ngưng tụ đấu kỹ càng lúc càng nhanh, chiêu sau hung ác hơn chiêu trước.

Điều này lập tức làm cho mấy người xung quanh sợ đến mức rớt tròng mắt ra ngoài, biểu tình kia giống như là thấy quỷ vậy.

Đây là có chuyện gì, vừa rồi ba người này gần như sắp thua rồi, thế nào thoáng cái lại lợi hại đến vậy, đâu có thấy bọn họ ăn gì đâu, chỉ có hai câu Quân Mộ Khuynh nói ra là có thể làm cho lực lượng của bọn họ tăng lên một cách nhanh chóng, có lộn không vậy.

Thần kỳ như thế, còn cần đan dược làm cái gì. Còn cần luyện đan sư làm gì.

Nhìn thấy đối thủ đột nhiên mạnh mẽ lên, người của Mộ Dung thành người cũng kinh hoảng, hơn nữa bọn họ cũng cảm giác được xung quanh có một cỗ lực lượng vô hình tấn công tinh thần lực của bọn họ, kiềm chế tinh thần lực của bọn họ, cái này là… tinh thần lực công kích!

Đệch! Rốt cuộc là tên biến thái nào, ngay cả chiêu này cũng quăng ra, chẳng lẽ hắn không sợ tinh thần lực của mình không đủ sẽ bị phản hệ sao?

Hiển nhiên, người của Mộ Dung thành nghĩ nhiều rồi, bởi vì người thi triển tinh thần lực công kích chẳng những sẽ không bị phản hệ mà còn có thể làm cho bọn họ thảm bại nhiều hơn.

Nhìn người của mình càng lúc càng rơi vào thế yếu, Mộ Dung Phượng Minh cũng không biết là vì sao, ăn đan dược của hắn, không thể bị biến thành như vậy, chuyện này không nên xuất hiện, rốt cuộc là sai ở đâu, đúng rồi, là Quân Mộ Khuynh, nhất định là Quân Mộ Khuynh đã làm cái gì đó mới có thể làm cho chuyện biến thành như vậy.

Vừa nghĩ tới là Quân Mộ Khuynh quấy rối, Mộ Dung Phượng Minh bùng nổ lửa giận, hắn thở phì phò đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nhưng chưa tới gần liền bị một lực lượng ngăn cản bước chân, không thể bước thêm tới.

Đây là có chuyện gì, vì sao có thể như vậy, hắn sao có cảm giác mình bị hạn chế.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi rốt cuộc làm chuyện hèn hạ gì.” Mộ Dung Phượng Minh chỉ vào Quân Mộ Khuynh rống lên, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ thua ai, bây giờ lại bị bại trước Quân Mộ Khuynh, làm sao hắn có thể nuốt được cục tức này.

Thân ảnh đỏ đậm chậm rãi xoay người, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo: “Mộ Dung thiếu gia, bản cô nương chỉ là đứng ở đây, chuyện gì cũng không làm, người của ngươi thua, liên quan gì tới ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, cứ như là nàng không biết gì hết.

Bá Hiêu, Hỏa Liêm, Thiểm Điện lặp tức co quắp khóe miệng, rõ ràng là chủ nhân âm thầm giúp đỡ mấy người kia, lại còn nói nàng không làm gì, quá không biết xấu hổ.

Đôi mắt Hỏa Linh Nhi lóe sáng, nhìn Quân Mộ Khuynh, rõ ràng cô nương cố ý kích thích mấy người kia, sau đó lại âm thầm giúp đỡ, thế mà giờ lại làm như vô tội nàng không làm gì cả, đây là trò gì nha.

“Ta… ngươi!” Hắn đúng là không có chứng cứ, càng không xác định được là ai ra tay.

“Nếu các hạ không xác định được thì cẩn thận lời nói của mình.” Quân Mộ Khuynh vòng qua Mộ Dung Phượng Minh, chậm rãi đi tới gần chỗ mấy người đang đánh: “Còn một chút thời gian, nếu các ngươi không thể thắng được thì chúng ta đi trước đây.” Thanh âm lạnh nhạt vang lên, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác.

Vô Nặc trừng mắc liếc Quân Mộ Khuynh môt cái, nữ nhân này chẳng lẽ không biết khi đang đấu thì không được phân tâm sao, nàng lại tới đây quấy rối bọn họ, đợi lát nữa bọn họ sẽ tìm nàng tính sổ.

Quân Mặc im lặng nhìn trận đấu, thì ra có thể khích lệ người ta như vậy cũng được, làm cho thực lực của người khác tăng lên không ít trong nháy mắt, chiêu này thực sự không tệ.

Lý trí của Mộ Dung Phượng Minh dường như gần sụp đổ, nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn làm như không nhìn thấy, cứ lạnh nhạt đứng trước mặt hắn, nói mấy câu tức chết người không đền mạng, Quân Mộ Khuynh đã nói thì ai cãi thắng được nàng.

Quả nhiên, sau vài lời của Quân Mộ Khuynh, tốc độ mấy người đột nhiên nhanh hơn, lực lượng cũng mạnh hơn.

Người của Mộ Dung thành lập tức trợn tròn mắt, Quân Mộ Khuynh đã làm gì vậy, chỉ nói vài câu liền có thể so sánh với mấy viên linh đan.

“Đủ rồi!” Mộ Dung Phượng Minh rốt cuộc không nhịn được rống lên, giận trừng mắt nhìn mấy người trước mặt, toàn thân tỏa ra khí tức nguy hiểm.

Người Mộ Dung thành vội vàng thu tay lại, nhìn thấy mấy đấu kỹ bay tới trước mặt, chỉ đơn giản ngưng tụ mấy tấm chắn phòng ngự chứ không dám tấn công nữa.

“Các ngươi xem, Mộ Dung công tử đã bảo dừng, các ngươi còn động thủ, người ta sẽ bảo chúng xấu đó nha.” Quân Mộ Khuynh thờ ơ nói, nụ cười càng lúc càng sau, chỉ một chút này đã không nhịn được, xem ra vị thiếu gia nào đó thật là thiếu kiên nhẫn.

Thấy công tử nhà mình đang tích cực nhẫn nhịn, người của Mộ Dung thành nhao nhao lau mồ hôi, ngay cả mấy người vừa rồi đánh nhau cũng chậm rãi đi tới, cẩn thận từng chút một nhìn Mộ Dung Phượng Minh.

“Nếu đã đánh xong chúng ta cũng nên đi thôi, không cần tiễn.” Quân Mộ Khuynh cười ha hả nhìn Mộ Dung Phượng Minh, khóe miệng dần cong cong.

“Quân…”

“Oa! Không phải là đang đánh nhau sao?” thanh âm kinh ngạc vang lên, cắt ngang lời Mộ Dung Phượng Minh đang định nói.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, mới phát hiện, lúc bọn họ đang tập trung nhìn chủ tử bọn họ cùng với Quân Mộ Khuynh, thì những người kia không biết đã tới gần lúc nào, hơn nữa, bọn họ lại không hề phát hiện.

Mộ Dung Phượng Minh nhịn xuống lửa giận, lạnh lùng nhìn người tới, biểu tình giống như người ta thiếu hắn mấy tram vạn tiền, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra là tâm tình hắn đang vô cùng khó chịu.

“A? Mắt ngươi sao lại là màu đỏ?” thiếu nữ chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nghi ngờ hỏi, nàng chưa từng thấy người có mắt và tóc màu đỏ bao giờ.

Đối mặt với sự kinh ngạc của người trước mắt, Quân Mộ Khuynh hờ hững quay đầu, bước đi: “Đi thôi.” Nàng không muốn tiếp xúc với nhiều người, chuyện nàng đi tử vong đảo, càng ít người biết càng tốt.

Hơn nữa, người này, hình như còn rất nhỏ, chuyện gì cũng kinh ngạc được.

“Ngươi sao lại đi rồi! Ta vừa nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”người đang nghi hoặc về Quân Mộ Khuynh, thấy nàng muốn rời đi, chu chu miệng, trên mặt lộ vẻ bất mãn, nói chuyện với nàng, vậy mà nàng không trả lời, thật đúng là không lịch sự chút nào.

“Chủ nhân nhà ta không cần trả lời bất luận thắc mắc nào của ngươi.” Bá Hiêu lạnh lùng trả lời, đi nhanh theo sau.

Hàn Ngạo Thần không biết từ lúc nào đã đi theo bên người Quân Mộ Khuynh, hai tay hắn chắp ra đằng sau, có vẻ vô cùng tự nhiên hài hòa.

Nhìn bộ dáng tức giận của Mộ Dung Phượng Minh, Quân Mặc nhíu mày, hắn nhận ra, từ lúc bắt đầu người này đã muốn đối địch với Khuynh nhi rồi.

“Mộ Dung công tử, mặc dù ngươi là người của Mộ Dung thành, Quân Mặc vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, Khuynh nhi là muội muội của ta.” Nói xong, Quân Mặc quay đầu rời đi.

Mộ Dung Phượng Minh giật mình, nhìn thân ảnh Quân Mặc, hắn sao lại quên mất Quân Mộ Khuynh là người của QUân gia chứ, mà phụ thân hắn đã từng nói với hắn, đắc tội ai cũng không thể đắc tội với Quân gia, bất kể là vì thực lực của Quân gia hay là vì thiên phú biến thái, cũng đủ có thể làm cho bất cứ kẻ nào trên đại lục này sợ hãi.

Mà đấy cũng là lý do vì sao Quân gia vẫn có thể là đệ nhất đấu kỹ gia tộc, có điều hình như từ lúc xảy ra chuyện cho tới giờ, hắn đã cùng Quân Mộ Khuynh phát sinh ra mâu thuẫn, đều chưa từng nghĩ tới nàng người của Quân gia.

Thấy công tử nhà mình sững sờ, người của Mộ Dung đi lên bên cạnh: “Đại công tử, chúng ta đi thôi, nhị công tử đang đợi chúng ta ở phía trước cũng lâu rồi.” một người to gan nói, cẩn thận từng li từng tí nhìn công tử nhà mình, hắn là lần đầu tiên thấy công tử giận lớn như thế.

“Các ngươi…”

“Đi!” Mộ Dung Phượng Minh liếc mấy người đột nhiên xuất hiện, cũng không để ý tới nữa, thậm chí cũng không thèm nhìn thêm một cái, liền mang theo người của mình rời đi.

Nhìn mọi người rời đi rồi, nàng sửng sốt, lần đầu tiên nàng bị người ta lơ, cũng không ai cho nàng một cái nhìn, bọn họ sao có thể bắt nạt người như vậy chứ.

“Liên nhi.” Nghe thanh âm phía sau gọi, nàng vội vàng xoay người.

“Ta ở đây!” Liên nhi la lớn lên, trong lòng có chút ủy khuất, mấy người kia rõ ràng là không thèm nhìn sự tồn tại của nàng, nàng nhất định phải mách đại ca, còn có Lâm đại ca nữa.

Sau khi Liên nhi la lên, lập tức liền thấy bốn năm người vội vã chạy tới, nàng thấy nàng không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi thế nào lại chạy tới đây.” Nam tử dẫn đầu quở trách nói, nhưng trong giọng nói chỉ có sự sủng nịch.

“Ta nghe thấy bên này có người đánh nhau, liền chạy tới nhìn, kết quả lúc tới bọn họ đã đánh xong rồi.” Liên nhi bẹp bẹp miệng bất mãn nói, hơn nữa, cái hồng y nữ tử kia lại không để ý tới nàng, ngay cả nam tử kia cũng không để ý tới nàng.

Nam tử nghe Liên nhi nói xong, nhíu mày, nhìn xung quanh, rõ ràng ở đây đúng là có dấu vết tranh đấu, hơn nữa chỉ sợ là không phải đơn đấu.

“Ngươi biết rõ người ta đánh nhau còn chạy tới nhìn, không cẩn thận bị thương thì làm sao?” một thiếu niên khác ở bên cạnh ôn nhu nói, trong thanh âm còn theo một chút sủng nịch, còn có một chút bất đắc dĩ, tiểu tổ tông này sao lại bỏ qua cơ hội nhìn người ta tỉ thí chứ.

“Lâm đại ca, ngươi rõ ràng biết là ta sẽ không sao, hơn nữa ngươi không biết đâu, ta vừa thấy một nữ tử, nàng đẹp ơi là đẹp, nàng đứng ở đó, giống như một bông hoa tuyết liên trên đỉnh núi tuyết băng giá, rõ ràng một thân đỏ rực, lại làm cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo.” Liên nhi nhớ lại, liền cảm thấy đúng là như vậy, là do thế nên nàng mới bị hấp dẫn chạy ra, người kia lớn lên thật là đẹp, nếu như nàng có thể cười một cái thật là tốt.

“Nữ tử?” nghe thấy Liên nhi nói, hai nam tử cau mày.

“Đúng vậy, lúc ta đi tới nói chuyện với nàng, nàng không thèm để ý tới ta, sau đó liền mang theo thủ hạ rời đi, ta còn không biết nàng tên là gì, nhưng mà tóc với mắt nàng đều là màu đỏ, cũng không biết là vì sao.” Nàng chưa từng thấy qua người nào như thế, ngay cả tóc và mắt đều là màu đỏ.

Hai nam tử nhìn nhau, đều cảm thấy Liên nhi nói mê sảng, trên đời này sao có thể có người ngay cả tóc và mắt đều là màu đỏ chứ, có điều vì để nàng không nghĩ nhiều nữa nên bọn họ cũng không bác bỏ lời nói của nàng.

“Được, chúng ta đi làm chính sự trước, nếu như người ngươi muốn nhìn thấy, nhất định có thể nhìn thấy lần nữa.” vị Lâm đại ca ở trong miệng Liên nhi nói mỉm cười, nàng chẳng qua chỉ là một nha đầu tám tuổi, đôi khi hay suy nghĩ lung tung cũng không có gì lạ.

Liên nhi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu, nàng biết chính sự quan trọng, nhưng nàng vẫn hi vọng có thể gặp được người kia, hỏi xem nàng tên gì, sau này mới có thể tìm được nàng.

Mấy người lập tức đi tiếp, xung quanh ngoại trừ dấu vết tranh đấu lưu lại cũng không còn cái gì khác.

Quân Mộ Khuynh đi ở phía trước, nhìn bốn người chật vật giúp đỡ nhau đi theo kịp, khóe miệng khẽ nhếch, rốt cuộc cũng dừng bước.

“Thế nào, không định giải thích sao?” nàng quay đầu nhìn ba người vết thương đầy người, bởi vì Vô Vũ là triệu hoán sư nên nàng chỉ có thể đứng ở một bên, không có tham gia trận đánh, có điều trên người cũng có một vài vết thương.

Vô Phi liếc Quân Mộ Khuynh một cái, hừ nhẹ một tiếng, dù sao nàng cũng không có ý định nói cho Quân Mộ Khuynh là chuyện gì, vừa rồi nàng không chịu giúp bọn hắn, còn đứng ở một bên nói mát.

Thấy bốn người bọn họ lên tiếng, Hỏa Liêm bất đắc dĩ lắc đầu: “Bốn người các ngươi thật không hoài nghi vì sao các ngươi có thể đột nhiên ngưng tụ đấu kỹ nhanh như vậy sao? Mà người của Mộ Dung thành bên kia lại chỉ có thể buông tay?” bốn người ngu ngốc, chủ nhân giúp bọn họ, bọn họ cũng không biết.

Bốn người gật gật đầu, bọn họ đương nhiên nghi hoặc, có mấy lần, rõ ràng là bọn họ sắp chịu không nổi, đột nhiên không biết ở đâu ra một luồng tinh thần lực nhô ra giúp bọn hắn, hơn nữa còn giúp bọn họ ngưng tụ đấu kỹ.

“Nói các ngươi ngu thật đúng ngu mà, tất cả mọi người đều nhìn ra, chuyện vừa rồi, rõ ràng là chủ nhân ra tay giúp đỡ các ngươi, các ngươi cư nhiên không biết.” Thiểm Điện lắc lắc đầu nói, ngay cả Hắc Dực cũng nhìn ra, mấy người bọn hắn cư nhiên nhìn không ra, không phải là ngu ngốc thì là gì.

Cái gì!

Bốn người mở to mắt, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, bọn họ nói, tinh thần lực cường đại vừa rồi là do Quân Mộ Khuynh giúp bọn họ?

“Trả lời câu hỏi của ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, thuận tiền trừng mắt nhìn Hỏa Liêm với Thiểm Điện một cái, mấy tên đây đúng là nhiều chuyện.

Mặc kệ có phải là thật hay không, bốn người đã không còn tức giận nữa: “Là hai năm trước, Vô Vũ bị thương, sau đó chúng ta đi vào Mộ Dung thành tìm đan dược, bị người ta phát hiện, sau đó mới biết chỗ chúng ta vào chính là phòng luyện đan của Mộ Dung đại công tử Mộ Dung thành.” Lúc đó bọn họ chỉ là muốn tùy tiện tìm mấy viên đan dược, ai ngờ lại chạy tới chỗ của Mộ Dung Phượng Minh.

“Trộm đan dược, không tệ không tệ, ít nhất cũng giúp ta xả hận.” nghĩ tới lúc trước, Mộ Dung Phượng Minh ỷ vào mình có đan dược, nàng liền khó chịu, hiện tại rốt cuộc cũng cân bằng, bốn tên này mặc dù có lúc khó trị, nhưng cũng có vài phần tác dụng.

Dọa!

Mọi người nhao nhao trừng mắt, bọn họ còn tưởng sẽ phải chịu xử phạt, kết quả lại là một câu nói như vậy, giữa nàng với Mộ Dung Phượng Minh rốt cuộc là có ân oán gì, nhìn thấy đan dược của đối phương bị trộm nàng lại vui tới vậy.

Hàn Ngạo Thần nhẹ nhàng cười, khóe miệng chậm rãi cong lên, tạo thành một độ cong hoàn mỹ, chuyện lúc đó, hắn có nhìn thấy.

“Mỗi lần ngươi đều ở đó nhìn lén.” Quân Mộ Khuynh trừng mắt liếc Hàn Ngạo Thần một cái, theo nàng ở Linh Lung sơn, ở hắc rừng rậm, hắn đều nhìn lén.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ta là quang minh chính đại nhìn, chỉ là mọi người không phát hiện thôi.” Lúc đó hắn đứng ở mặt trên, chỉ là do bọn họ không phát hiện, này không thể trách hắn được.

Nếu Quân Mộ Khuynh biết được ý nghĩ lúc này của Hàn Ngạo Thần, nhất định sẽ hung hắng đấm hắn một cái, ai cũng nói nàng vô sỉ hèn hạ, chẳng lẽ bọn họ đều mắt mù, không nhìn ra bên người nàng còn có một người vô sỉ hơn nàng gấp mười lần sao, tại sao lại không nhìn ra, không có thiên lý nha.

“Chủ nhân, ta hiện tại có chút hối hận vì sao lúc trước không đi cùng ngươi tới hắc rừng rậm.” nếu không nó cũng có thể nhìn thấy một màn kia, đã có thể biết tại sao nàng cùng với người của Mộ Dung thành kết oán.

“Được rồi được rồi, ta không muốn lại gặp phải người của Mộ Dung thành đâu, đi nhanh lên đi.” Nàng cũng không muốn gặp cái tên Mộ Dung Phượng Minh kia nữa, sau đó lại cùng hắn đánh một trận, người nọ thua thì không nói gì, nàng chỉ sợ, cứ tiếp tục tức giận như thế, trái tim của Mộ Dung Phượng Minh cũng chịu không nỗi, nếu thật sự như thế, thật là lỗi lầm nha.

Mới vừa đi hai bước, Quân Mộ Khuynh dừng lại: “À, này cho các ngươi.” Ném cho bọn hắn một cái bình nhỏ, lại tiếp tục đi.

Thân ảnh đỏ rực xẹt qua trên không trung, như một tia chớp màu đỏ bắn ra.

Quân Mộ Khuynh đã đi ở phía trước, mọi người lập tức theo sau, mà bốn người Vô Nặc, Vô Sơ, Vô Phi, Vô Vũ lại dại ra, nhìn bình nhỏ trong tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương