Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Quyển 2 - Chương 5: Phí bảo hộ?

Edit: Zi “Tiểu Khuynh, hôm qua ta cũng tới vội quá, chưa có dịp xem kĩ Hạ Hàn thành, ở đây còn náo nhiệt hơn Phù Thủy trấn nữa.” Bạch Tử Kỳ như một đứa trẻ, ngó đông ngó tây, không ngồi yên.

Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, thời gian nàng ở Phù Thủy trấn, Bạch gia không chen vào chuyện gì, cũng không để ý phân tranh cùng tứ gia khác, trong trí nhớ, người của ba gia tộc khác đều đến Quân gia bắt nạt mình, chỉ có Bạch gia là không, trước đây nàng còn thấy kỳ lạ, hiện tại xem ra, Bạch gia quả nhiên không đồng dạng như những gia tộc khác.

“Ngươi thích mấy thứ đó, vì sao không mua?” Quân Mộ Khuynh nhìn phía trước, một bộ dáng thờ ơ hỏi, nhưng thực ra trong lòng nàng rất hiếu kỳ.

Bạch Tử Kỳ cúi đầu nghịch ngón tay: “Ta nhìn là được rồi.” Bạch gia mặc dù không giống như những gia tộc khác, không tương tàn lẫn nhau, nhưng không có khá giả cho lắm.

Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, dừng bước: “Ngươi có thể mua thứ mình thích, ta cho ngươi vay một nghìn tinh thạch, sau này có thì trả lại cho ta là được.” ở thế giới người mạnh là vua chính là như vậy, ngươi không đủ mạnh thì chết như thế nào cũng không biết, cả nhà họ nếu không phải là Bạch gia thì chỉ sợ cũng sớm trở thành bàn đạp của người khác.

Quân Mộ Khuynh từ trong lòng lấy ra một túi tinh thạch nhỏ, nhét vào trong tay Bạch Tử Kỳ, trên mặt lộ ra ấm áp tươi cười.

BẠch Tử Kỳ viền mắt ươn ướt: “Cảm ơn.” Vốn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh cũng giống mình, từ nhỏ bị các gia tộc khác chèn ép, có lẽ cũng không như nhau, dù gì mình cũng có thể ngưng tụ nguyên tố, có tinh thần lực, mà nàng lúc nhỏ cái gì cũng không có, bị người ta xem là ngu ngốc, nhưng lần đầu gặp nàng, nàng đã cho mình quá nhiều kinh ngạc, nguyên lai truyền thuyết cũng không hẳn là sự thật.

“Không…”

“Ha hả… Bạch gia cùng Quân gia đều là tự thân khó bảo toàn, các ngươi đây là dựa vào lẫn nhau sao?” thanh âm kiêu ngạo từ sau các nàng truyền đến, BẠch Tử Kỳ sửng sốt một chút, hướng phía sau nhìn lại, thanh âm này quá quen thuộc với nàng.

“Ninh Sương!” nàng cũng tới!

“Nguyên lai Bạch tiểu thư còn nhớ ta a? Vậy có phải hay không cũng nên tự giác?” Ninh Sương chau chau mày, chỉ chỉ tinh thạch trong tay Bạch tử Kỳ, vẻ mặt đắc ý. (Con gái con đứa gì mà… quá nhục mặt)

Bạch Tử Kỳ nắm chặt tinh thạch trong tay, sắc mặt có chút khó coi, đây không phải là lần đầu tiên, từ nhỏ chỉ cần nàng có tinh thạch liền bị cướp đi, mà nàng ta ỷ là lục cấp đại kỹ sư thổ nguyên tố nên chẳng đem ai để vào mắt.

“Tự giác, người tự giác hẳn là ngươi mới đúng.” Chậc chậc, đây chính là thu bảo hộ phí trong truyền thuyết sao? Đây là lần đầu tiên nàng được thấy.

Thanh âm lạnh lẽo truyền đến trong tai Ninh Sương, Ninh Sương sắc mặt đại biến, rùng mình một cái, lúc này mới nhìn thẳng cái người ‘ngu ngốc’ của Phù Thủy trấn kia.

Khá lắm Ninh Sương, Ninh gia xếp thứ bốn trong ngũ đại gia tộc, không dám đắc tội với Quân gia, bình thường lại kiêu ngạo cũng chỉ dám động mồm, không ngờ lại đi bắt nạt Bạch gia xếp chót, Bạch Tử Kỳ thấy nàng thì sắc mặt liền trắng bệch, đây hẳn không phải là lần đầu tiên đi.

“Ngươi…” Ninh Sương nhìn thẳng Quân Mộ Khuynh, ngừng thở, ánh mắt dại ra nhìn Quân Mộ Khuynh.

Một thân rực đỏ kiêu ngạo, hai má tinh xảo, làm cho người ta không thể không thừa nhận người trước mắt sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân, khí chất ưu nhã tràn đầy, nàng như một đóa hỏa liên cao nhã, không đúng, trên người nàng tỏa ra hơi lạnh như băng, tuyệt đối không thể là hỏa liên, mà là băng liên, băng liên đỏ rực, làm người ta chỉ dám đứng xa mà không dám tới gần, càng làm cho người khác e ngại trong lòng, nhưng người này thật sự là Quân Mộ Khuynh ngu ngốc kia sao?

Ninh Sương chống lại cặp mắt đỏ rực nhưng con ngươi lại vô cùng lạnh lẽo kia, hoảng sợ lui về sau một bước.

Bạch Tử Kỳ mím môi, lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng mặc dù có thể ngưng tụ nguyên tố, nhưng người trước mắt là lục cấp đại kỹ sư, tiểu Khuynh sao một chút cũng không sợ vậy?

Bạch Tử Kỳ bị dọa ngốc hoàn toàn quên mất tứ cấp huyễn thú ngày đó là ai đã hạ gục cứu nàng? Quân Mộ Khuynh có thể dùng một chiêu giết chết để lấy ma hạch, có thể sợ lục cấp đại kỹ sư sao?

“Quân Mộ Khuynh, ngươi bất quá chỉ là một kẻ ngu ngốc, ngươi có tư cách gì đứng ở trước mặt Ninh Sương nói chuyện?” người đứng bên cạnh Ninh Sương trợn tròn mắt, vội vàng nói.

Thanh âm của đồng bạn vang lên, Ninh Sương mới hoàn hồn, nhưng vẫn thấy rùng mình, nhưng nghĩ đến Quân Mộ Khuynh là người không có đấu kỹ, không thể ngưng tụ nguyên tố, còn nhu nhược vô năng, sợ hãi trong lòng liền dần dần biến mất.

“Không tệ, ngươi có tư cách gì?” Nhinh Sương hoàn toàn quên mất run rẩy trong lòng, đắc ý hỏi.

“Chậc chậc, hiện tại biết, người Ninh gia chính là dựa vào cướp giật mà sống, xếp thứ tư trong ngũ đại gia tộc Ninh gia, lại là cường đạo a!” Quân Mộ Khuynh khoanh tay, ưu nhã đứng một bên, như có điều suy nghĩ chậm rãi nói, hàn ý trong mắt thẳng bức nhìn Ninh Sương, không có tư cách? Đây là lần thứ mấy từ khi nàng đến Hạ Hàn thành đã phải nghe câu này nhỉ?

Ninh Sương sắc mặt cứng đờ, châm chọc chỉ vào Bạch Tử Kỳ: “Ngươi mới là cường đạo, cả nhà các ngươi đều là cường đạo.”

Người xung quanh tụ tập càng lúc càng đông, người qua đường nhao nhao chỉ trích Ninh Sương, Ninh Sương đỏ mặt, nhưng vẫn muốn lấy tinh thạch trong tay Bạch Tử Kỳ.

Bạch Tử Kỳ mặt sinh động, nhìn thấy vẻ mặt kia của Ninh Sương, liền trở nên nhu nhược, nàng kinh hoảng ôm chặt túi tinh thạch trong tay, không muốn bị Ninh Sương cướp mất.

“Tiểu Kỳ, mặc kệ trước đây ngươi là vì bảo hộ ai, nhưng hiện tại ngươi phải hiểu được, không phải cứ thỏa hiệp thì có thể bảo vệ được mình hay cái gì đó, chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể tự thân bảo hộ, mà thỏa hiệp chỉ đem đến nguy hiểm về sau mà thôi.” Giọng nói băng lãnh mang theo vài phần nhu hòa, huyết hồng con ngươi nhìn Bạch Tử Kỳ, nàng như thấy được nữ hài trong trí nhớ kia. (ý là Quân Mộ Khuynh trước kia á)

Bạch Tử Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt chân thuần nhất nhìn Quân Mộ Khuynh: “Là vậy sao?” có thể chứ? Nàng có thể trở nên mạnh mẽ sao?

“Phải, ngươi quên rồi sao? Ta chính là một ví dụ tốt nhất.”

Ta là ví dụ tốt nhất, một câu nói đơn giản, làm Bạch Tử Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ, trong khoảng khắc nàng như được sinh ra một lần nữa, một lời nói của Quân Mộ Khuynh đã làm Bạch Tử Kỳ hiểu được rất nhiều đạo lý.

“Ninh Sương, ta sẽ không đưa cho ngươi!” Bạch Tử Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt không một chút sợ hãi nhìn thẳng Ninh Sương, mấy năm gần đây nàng ta đã cướp của mình rất nhiều.

“Tốt!” Bạch Tử Kỳ vừa nói xong, người vây xem không khỏi vỗ tay tán thưởng.

“Người Ninh gia quả không biết xấu hổ!” trong đám người phẫn nộ truyền đến một tiếng.

“Không biết xấu hổ!”

“Quân Mộ Khuynh!” Ninh Sương nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ đã làm mất đi lý trí, đều là Quân Mộ Khuynh, nếu không phải nàng thì hôm nay mình đã không mất mặt như vậy, Bạch Tử Kỳ nhu nhược cũng sẽ không phản kháng, đều là do Quân Mộ Khuynh hại, đều do nàng!

“Ta muốn giết ngươi!” Ninh Sương bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi đầy tơ máu, thần tình bắt đầu vặn vẹo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương