Nghịch Thiên Ngự Thú Sư
Quyển 2 - Chương 20: Hạng võ mặt dày

Edit: Zi Mấy đệ tử vây xem cổ cứng ngắc nhìn Quân Mộ Khuynh, nhao nhao nuốt nước miếng. Quân Mộ Khuynh có ham mê này sao? Một đao liền đem sinh mạng cắt rụng, quá kinh khủng.

“Ngươi làm vậy sẽ bị phạt!” Thanh âm băng lãnh truyền tới từ phía sau, Quân Mộ Khuynh không xoay người, nam tử âm lãnh kia chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, vô tình nhìn người rên rỉ trên mặt đất, trên mặt mang theo một vẻ tiếu ý.

“Hắn đã tiếp nhận khiêu chiến của ta.” Quân Mộ Khuynh liếc nam tử kia một cái, xoay người ly khai, người Ninh gia bất quá chỉ toàn tiểu nhân hèn hạ mà thôi.

Nam tử nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh ly khai, đột nhiên một lục quang thoáng qua, hắn vung tay áo lên, Ninh Kiền nằm trên mặt đất lập tức bị ném ra xa ba trượng. “Mất mặt!” nói xong cũng ly khai, thần tình nghi hoặc trên mặt thoáng qua.

Từ lúc bắt đầu nàng không có ngưng tụ đấu kỹ, là không muốn hay là không thể? Có lẽ là không muốn đi, không có ngưng tụ đấu kỹ mà còn có thể đem Ninh Kiền đánh bị thương đến vậy, lời đồn đại không nhất định là thật.

Một màn vừa xong làm tất cả tân sinh một lần nữa ngây ngốc một chỗ! Đây là tình huống gì? Lãnh Hải Đường là top năm phong vân bảng, mọi người đều gọi hắn là Lãnh Xà, bởi vì tính cách hắn âm lãnh, giống như rắn, hôm nay Lãnh Xà lại để ý đến mấy chuyện hư hỏng như vậy? Sao có thể?

Gần đây có chuyện gì? Mấy hôm trước top năm phong vân bảng Hạng Võ tiền bối cũng bị hạ xuống làm nhị đẳng sinh, hôm nay, Lãnh Xà lại rãnh rỗi quản mấy chuyện cỏn con.

“A! Đúng rồi!” Giữa đám người vây xem đột nhiên truyền ra một thanh âm.

Mọi người lập tức chú ý qua đó, đối mặt với ánh mắt mọi người, người nọ kích động chỉ vào hướng Quân Mộ Khuynh vừa ly khai: “Ta nhớ vừa rồi có một đạo lục quang hướng tới trên cổ Quân Mộ Khuynh!”

Thanh âm này như một tiếng sấm trong lòng mọi người, đạo lục quang kia không phải là ngẫu nhiên, là Ninh Kiền muốn ám sát Quân Mộ Khuynh.

“A phi! Cái gì tiền bối, lại đối đãi ác độc với tân sinh như vậy!” Nói xong, người nọ phất tay áo đi thẳng.

Thối! Người như vậy không đáng đồng tình!

Tất cả mọi người không thèm để ý đến Ninh Kiền, ai cũng biết một đạo lục quang kia, nếu Quân Mộ Khuynh không tránh thoát, vậy người nằm ở đây bây giờ không phải là Ninh Kiền mà đã là nàng, người như vậy có cái gì tốt để đồng tình?

Ninh Kiền nằm trên mặt đất, phẫn hận nhìn hướng Quân Mộ Khuynh ly khai, trong mắt thoáng qua một tia độc quang, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cuối cùng trực tiếp ngất đi, người đi qua không ai thèm dừng lại mang hắn đi cứu chữa.

Sau khi mọi người rời đi, không quên thảo luận chuyện vừa rồi, họ dường như quên mất, ba chữ Quân Mộ Khuynh trong mắt họ trước đã từng là trò cười, hiện tại, bọn họ nghĩ tới hồng sắc thân ảnh kia đều cảm thấy kính trọng.

Quân Mộ Khuynh a! Là Quân Mộ Khuynh!

Từ đầu tới cuối cũng không ngưng tụ đấu kỹ, không chỉ thắng bảy cấp kỹ linh sư Ninh Kiền, còn đem rễ sinh mạng của hắn cắt rụng, bọn họ suy nghĩ một chút liền cảm thấy đau ‘bi’. (+.+)

Quân Mộ Khuynh đi được đoạn thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nàng bước thẳng tới, không có ý nghĩ dừng lại.

“Quân Mộ Khuynh!” Hạng Võ mở miệng kêu lên, trên mặt treo nụ cười trêu tức, bộ dáng hắn lúc này giống du côn lưu manh trên phố, chẳng có chút nào ra dáng con cháu nhà giàu.

Quân Mộ Khuynh dừng bước, nhìn thẳng vào Hạng Võ, “Thế nào? Còn muốn đánh tiếp?” Chuyện ngày đó qua đí, nàng cũng không nghĩ Hạng Võ lại còn có thể đứng ở đây đợi nàng, nói không chừng hắn là tới tìm nàng đánh nhau một trận, nàng hiện tại không muốn đánh với hắn.

“Ôi… Ngươi sao có thể nói ta như vậy? Ta là cái loại người háo thắng như vậy sao?” Hạng Võ than thở nói, tay còn không quên ôm ngực, giống như Quân Mộ Khuynh làm tổn thương tim hắn. (Ta thấy ca này thật hợp với Hoa Thiên Nhiêu nha)

Bà mẹ nó, vậy mà nói Quân Mộ Khuynh không thể ngưng tụ đấu kỹ, một tiểu thư ngu ngốc phế vật, chẳng lẽ người Quân gia có cách so sánh khác người. Cầm ngọc thô chưa mài mà tưởng là đá?

Quân Mộ Khuynh chau chau mày, hắn không phải là kẻ háo thắng? Nàng quả thật nhìn không ra, nếu hắn không phải vì hiếu thắng, Hạng Võ ngày hôm nay vẫn còn là nhất đẳng sinh của học viện, sao có thể bị lão đầu kia giáng cấp, thiếu chút nữa bị đuổi học rồi.

“Được rồi, được rồi! Ta thừa nhận mình là kẻ háo thắng. Tiểu nha đầu, ngươi có thể tốt với ta một chút, làm ta hài lòng có được không? Dù sao ta bị giáng cấp ngươi cũng có một phần trách nhiệm.” Lão đầu kia quá thiên vị, cuối cùng chỉ phạt có mỗi mình hắn, bất quá đối với hắn nhất đẳng sinh hay nhị đẳng gì đó không có gì khác, trừ đãi ngộ kém một chút, những thứ khác không có gì thay đổi.

Hắn nghe nói nàng đả thương công chúa, không biết là thật hay giả, nếu là thật, hắn quá bội phục nàng! Cái ngu ngốc công chúa kia rốt cuộc cũng có người giáo huấn nàng.

Quân Mộ Khuynh không nói gì, hắn đây là chơi xấu?

“Tiểu nha đầu, thỉnh thoảng phải cười lên một cái, đến đến, cười với gia một cái!” Hạng Võ thấy Quân Mộ Khuynh không nói gì, chưa từ bỏ ý định trêu chọc, một màn vừa rồi hắn cũng thấy, nghĩ đến Ninh Kiền, hắn vui mừng vì bình thường mình không lười biếng, nếu không hiện tại rễ giống sẽ vĩnh viễn ly khai. (Chắc chết quá, hahaha)

“Có việc gì thì nói thẳng!” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ mở miệng, bản lĩnh chơi xấu của người này quả là lợi hại, nàng không mở miệng có phải hay không hắn sẽ không để nàng rời đi?

Hạng Võ bĩu môi lắc đầu, Quân Mộ Khuynh không có cười như ý muốn của hắn. “Tiểu nha đầu quá không đáng yêu, lời của sư huynh cũng không nghe! Ngươi đây là định đi tới chiến trường khu?”

Tiến vào chiến trường khu, sẽ phải chuẩn bị bị người ta khiêu chiến, trước giờ chẳng có tân sinh nào dám bén mảng tới, có điều quy luật này không bao gồm cả Quân Mộ Khuynh.

“Điểm của ngươi khi vào Nam Ngưng học viện là bao nhiêu?” Quân Mộ Khuynh không trả lời, bước chân thay thế ngôn ngữ, nàng chỉ là muốn đi nhìn chiến trường khu một chút. Chỉ là không ngờ, chưa đến đó mà đã bị người ta chặn đường khiêu chiến.

Hạng Võ sờ sờ mũi: “Hình như là chín mươi tám điểm.” Tiểu nha đầu chay mặn đều không ăn, hắn không có biện pháp.

“Hình như?” Quân Mộ Khuynh liếc Hạng Võ một cái, càng nhìn càng thấy hắn giống lưu manh, người này thật là con cháu nhà giàu?

“Ta chưa bao giờ nhìn qua. Nha đầu, trên bảng phong vân của học viện cũng có ghi lại điểm của những học sinh ưu tú, chậc… Thật hy vọng có người có thể đánh vỡ điểm của Hàn Ngạo Thần.” Nói đến Hàn Ngạo Thần, Hạng Võ trên mặt phẫn hận, tên kia chiếm đệ nhất phong vân bảng đã năm năm, vẫn chưa có người có thể kéo hắn xuống.

Hàn Ngạo Thần? Là người chiếm đệ nhất năm năm qua? Đối với chuyện của hắn, nàng có nghe được một ít, khắp nơi trong trường đều là sự tích của hắn, muốn không biết tới cũng không được.

Trên phong vân bảng của Nam Ngưng học viện, từ khi sáng lập tới nay, đều ghi lại một trăm người ưu tú nhất, năm năm trước, Hàn Ngạo Thần đứng hạng nhất cho tới giờ vẫn chưa có ai kéo hắn xuống được, mọi người giờ cũng không đánh mục tiêu lên vị trí đó mà chuyển sang đệ nhị phong vân bảng.

Thấy Quân Mộ Khuynh không mở miệng, Hạng Võ tự kỷ nói: “Ta thế nhưng là xếp thứ năm phong vân bảng, nha đầu, ngươi có phải hay không động tâm với ta?” Hắn tự kỷ sửa lại mái tóc, đắc ý nhìn người bên cạnh. Hắn cho rằng nàng cũng giống với mọi người, luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, nhưng một âm thanh lạnh lẽo lại làm cho hắn thiếu chút nữa té ngã.

“Xếp thứ năm phong vân bảng lại là mặt hàng như ngươi sao? Xem ra cũng không có gì hay!” Hàn Ngạo Thần, chính là Thần thiếu gia gì đó sao? Đệ nhất phong vân bảng, không có người có thể đánh vỡ thành tích của hắn? Không biết đó là một người như thế nào?

Hạng Võ vẻ mặt bị thương nhìn Quân Mộ Khuynh: “Nha đầu, ngươi không thể nói như vậy, ta còn chưa có xuất toàn lực đâu, ta thấy ngươi là tân sinh mới cố ý nhường ngươi thôi. Này, ta nói ngươi có nghe không vậy?” Hạng Võ mặt dày kiếm cớ, hoàn toàn quên trận đấu ngày đó, hắn dùng chín phần lực lượng ngưng tụ đấu kỹ cuối cùng bị tách còn một phần ba.

Quân Mộ Khuynh yên lặng đi, không thèm đem lời nói của hắn bỏ vào tai, Hạng Võ mặt囧 囧 theo sau, trong lòng lại một lần nữa cảm thán, nha đầu này một chút cũng không đáng yêu.

Hai người sóng vai đi ra học viện, cũng không phát hiện được có một đôi mắt đang quan sát họ từ phía sau, không, chính xác mà nói là đang nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn thân ảnh đỏ như lửa kia chậm rãi đi xa, trong mắt đột nhiên lóe ra tiếu ý, khi ánh mắt chuyển tới Hạng Võ, ánh mắt dần trở nên phức tạp, không rõ là vui hay là giận, hay là ưu sầu.

“Nha đầu!”

“Ta có tên!”

Ánh mắt lạnh băng bắn về phía người mặt dày nào đó, chỉ thấy hắn lập tức gật gật đầu, “Được được được, tiểu Khuynh.”

“Chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh cau mày, quay đầu nhìn về phía sau, không phát hiện ra ai cả.

Là ảo giác sao?

“Làm sao vậy?” Hạng Võ thấy Quân Mộ Khuynh nhìn về phía sau, hiếu kỳ nhìn sang, cũng không thấy gì.

“Không có gì!” Ảo giác? Không giống, nàng chắc chắn là có người ở trong bóng tối nhìn mình, vừa vặn nàng quay lại lập tức biến mất, rốt cuộc là ai?

“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, nãy giờ nói chuyện lâu như vậy ngươi có phải hay không là đã động tâm với ta? Ta biết, mỗi lần có nữ tử thấy ta đều yêu ta, cho nên ngươi không cần ngại, ta thấy thực lực ngươi cũng không tồi, nói không chừng sẽ tiếp nhận sự theo đuổi của ngươi cũng nên.” Hạng Võ tự kỷ nói tiếp, một mạt đắc ý, nói xong còn không quên vuốt mái tóc, tự kỷ sờ sờ cái cằm láng bóng, gật gật đầu.



“A nè nè! Nha đầu… Ách, tiểu Khuynh… Ngươi không cần ngại đâu.” Hạng Võ vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng đổi lại chỉ là một cái liếc mắt.



“Ngươi xem, ta có gì là không tốt? Còn được xếp trong đệ ngũ phong vân bảng.” Hạng Võ đột nhiên cảm giác cái danh tiếng trên phong vân bảng thật có ích, mặc dù hắn ở trước mặt tiểu nha đầu này xém chút đã bị thua trên tay nàng.

“Tiểu Khuynh nhi, ngươi không thể làm ta thỏa mãn một chút được sao?” Hạng Võ ủ rũ nhìn Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến khinh bỉ Hạng Võ, hắn thế nào không biết xấu hổ như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương