"Đủ rồi! Hai linh thú bọn mi có ăn hết không mà bắt về nhiều như vậy chứ?" Giơ tay túm lấy hai linh thú trắng bồng bềnh, Hàn Băng nhíu mày nhìn bọn chúng đang trợn mắt nhìn nhau.
"Xoạt xoạt xoạt!"
Phía bụi rậm đằng sau phát ra tiếng động, Hàn Băng nhìn thấy tiểu bạch xà nàng đã thả đi đang tha một con thỏ nhỏ bò đến.
"Xi xi xi!"
"..." Hàn Băng chớp mắt nhìn tiểu bạch xà đang hướng nàng lấy lòng, thử kiểm tra con thỏ nó mang đến.
Trên cổ thỏ có một vết cắn vô cùng rõ ràng, máu chảy ra từ miệng vết thương đã biến thành màu đen sẫm.
Hàn Băng "..."
Tiểu Hồ "..."
Tiểu Cầu "..."
"Chít chít chít!" Ngu ngốc!
"Con rắn ngu xuẩn, mi định đầu độc chủ nhân à?" Tiểu Hồ giơ chi trước lên, tát vào đầu tiểu bạch xà mấy cái.

"Xi xi xi!" Con hồ ly đáng ghét, lại dám đánh ta! Có tin ta cắn chết mi không?
"Cắn đi, ta sợ ngươi chắc, đồ con rắn ngu xuẩn!" Tiểu Hồ gầm gừ, cái đuôi kiêu ngạo quất qua mặt đất.
"Chít chít chít!" Đánh nhau đi! Đánh nhau đi! Tiểu Cầu một bên nhảy lên cổ cũ.
"..."
Hàn Băng không hiểu mấy linh thú đang nói gì với nhau, cân nhắc một hồi liền đứng dậy nhận lấy thịt thỏ và gà đã được làm sạch từ tay A Ngũ, bắt đầu xiên lên nướng.
Tách tách tách! Xì xèo! Bốp bốp bốp!
Mỡ từ thịt thỏ chảy xuống đống củi dưới đất, xung quanh nhanh chóng tỏa ra vị thơm khó cưỡng lại.
Ba linh thú bỏ lại cuộc chiến dang dở, chăm chú nhìn vào thịt nướng trên tay Hàn Băng.
"Không cãi nhau nữa sao?" Hàn Băng nhìn sáu con mắt đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay mình, đột nhiên bật cười.
"Nào, lại đây ăn một chút đi!"
Xé đồ ăn đều ra, Hàn Băng đặt vào vải sạch cho bọn chúng.

Tiểu bạch xà nhận được một cái đùi thỏ chưa kịp ăn đã bị Tiểu Cầu vèo phát nuốt mất.
Hàn Băng nhìn nó một cái, lại xé một cái đùi khác cho tiểu bạch xà.

Tiểu bạch xà nhìn nàng như nhìn bồ tát sống, há miệng ra định cắn xuống thì Tiểu Hồ một tát bay đến, cướp luôn đồ ăn của nó.
"...!Xi xi xi xi!" Bọn chúng cướp đồ ăn của ta! Hu hu hu, bọn chúng hợp lại bắt nạt ta!
Tiểu bạch xà uất ức bò đến chân Hàn Băng, nằm lên giày nàng kêu lên đầy ủy khuất.
Hàn Băng bất đắc dĩ nhìn hai mỗ linh thú nào đó hợp lực với nhau bắt nạt tiểu động vật, tự tay xé nhỏ từng miếng thịt đút cho tiểu bạch xà.
A Ngũ thì càng trực tiếp hơn, vứt nguyên hai con gà nướng xuống miếng vải trước mặt Tiểu Hồ và Tiểu Cầu.
"..."
Cái tên nhân loại đáng ghét, cũng không thèm chia nhỏ ra cho bọn ta như chủ nhân! Hừ!
Mặc dù bất mãn nhưng hai thú vẫn cắm đầu vào ăn.


Đồ ăn tới miệng mà không ăn là ngu dốt lắm đấy, tội gì mà không ăn chứ!
Nam Thiên Sang nhìn tiểu bạch xà quấn lấy Hàn Băng có chút ngạc nhiên, sau đó thử bóc một ít cá nướng ra, cẩn thận đút cho nó.
Tiểu bạch xà vui vẻ từ chân của nàng nhảy qua chân hắn, há to miệng nhận lấy đồ ăn ngon.
"Ha ha, ca ca nhìn nè, con rắn nhỏ này thật đáng yêu!" Nam Thiên Sang sờ sờ đầu rắn, khuôn mặt hớn hở.

"Vậy đệ nuôi đi!" Hàn Băng mỉm cười nhìn tiểu tử âu yếm tiểu bạch xà, quyết định vứt mỗ rắn nào đó cho hắn.
Nam Thiên Sang cẩn thận nhấc con rắn nhỏ lên tay, vuốt ve người nó một cách dịu dàng rồi gật đầu đồng ý.

Hắn vẫn rất thích mấy động vật nhỏ như vậy a!
Sau khi ăn xong, A Ngũ dọn dẹp sơ qua mọi thứ, sau đó ôm kiếm ngồi gần đống lửa nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Thiên Sang thì ôm lấy Tiểu bạch xà chui vào trong lều vải, giống như nhìn thấy trân bảo, cẩn thận ôm đi ngủ.
Hàn Băng sợ tiểu bạch xà sẽ sơ ý Nam Thiên Sang bị thương, liền nhét vào miệng nó một viên thuốc ức chế độc tố, sau đó khi nhìn nó nuốt xuống mới bỏ qua.
Tiểu Cầu no nê liền chui vào vạt áo nàng nằm ngủ, Tiểu Hồ nằm trong lòng Hàn Băng, thoải mái vươn tứ chi chợp mắt.
Chỉnh lại vị trí cây củi, Hàn Băng thầm suy nghĩ điểm đến tiếp theo.

Gần nơi nàng đang cắm trại chỉ có ba huyện thành nhỏ, nghe tin tức hỏi thăm được thì những nơi đó không có cảnh đẹp!
Bất quá, nếu đi thêm vài ngày đường rồi tới Phong Dương thành là một lựa chọn rất lý tưởng!
"Phong Dương thành..."
Hàn Băng lẩm nhẩm cái tên này trong đầu, dường như đã có người từng nhắc với nàng thì phải!
Không nhớ ra đã nghe cái tên này ở đâu, Hàn Băng liền dẹp bỏ suy nghĩ qua một bên, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
..................

"Chủ tử, phía bên ngoài có nghĩa nữ của Vân Phong điện muốn gặp người!" A Nhất từ ngoài tiến vào bẩm báo.
"Nói rằng bổn thánh tử đang bận rèn luyện võ công, bảo nàng ta đi về đi, sau này nếu không có gì quan trọng thì đừng đến." Tư Đồ Vũ Thiên không nhìn A Nhất một cái, giọng nói đầy lạnh lùng.
Hắn đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra màn trời đêm rải rác những vì sao, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh của Hàn Băng.
Không biết hiện tại nàng ấy đang làm gì nữa?! Liệu có nhớ đến hắn, nghĩ về hắn như hắn đang làm không? Thật muốn đến bên cạnh nàng ấy ngay lập tức!
Tiếng bước chân dồn dập bên ngoài cửa vang lên kéo suy nghĩ của Tư Đồ Vũ Thiên trở lại, ánh mắt hắn sắc bén nhìn người đang đẩy cửa vào.
"Tư Đồ ca ca! Tại sao lại không muốn gặp muội chứ?" Đỗ Nhu Sương hai mắt long lanh đẫm lệ đẩy cửa chạy tới trước mặt hắn, muốn vươn tay chạm vào người nam nhân trước mắt nhưng đột nhiên dừng lại.
"Đỗ cô nương, có phải trong mắt Vân Phong điện các người, Thánh Tử điện của bổn thánh tử là nơi muốn đến là đến, không quy củ, không quản giáo?" Tư Đồ Vũ Thiên lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân xinh đẹp kia, giọng nói cô lãnh.
"Không, không phải!" Đỗ Nhu Sương lắc đầu, những giọt nước mắt theo động tác của nàng chảy xuống hai bên gò má, muốn bao nhiêu nhu tình liền có bấy nhiêu.
"Tư Đồ ca ca, chỉ là Sương Nhi...."
"Đỗ cô nương, chúng ta không thân thiết đến như vậy! Hãy cứ như mọi người, gọi bổn thánh tử là Thánh Tử." Tư Đồ Vũ Thiên che ngang lời nàng ta, phất tay áo đi đến cạnh bàn thư án ngồi xuống.
"Đỗ cô nương, bổn thánh tử rất bận, xin thứ lỗi không thể đưa tiễn! A Nhất, tiễn Đỗ cô nương ra ngoài."
"Đỗ cô nương, mời!" A Nhất từ ngoài cửa tiến vào, đưa tay ra hiệu.
Đỗ Nhu Sương cắn cắn môi hồng, hai mắt nhìn nam nhân ngồi sau kỷ án tràn đầy si mê cùng không cam lòng, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ biết chấp nhận.
"Tư...!Thánh Tử ca ca, nếu huynh bận, vậy lần sau muội sẽ đến!"
Hí hí, mình mới mua xe nè mn! Nhân viên nghe mình cgai mà muốn mua AB ai cũng nhìn như sinh vật lạ hết á!
Xong có chị kia hỏi "sao không mua Vision hay Lead, chị thấy con gái toàn mua mấy dòng ý."
Mình "Dạ chị ơi, chắc em là con trai nên thích xe chạy nhanh chút, phi mới sướng! ????" cái rồi chị ý chớp chớp mắt nhìn mình không nói gì thêm ????????
...(**灬º‿º灬)♡**....


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương