Nghịch Thế Vũ Thần
-
Chương 88: Thiên Sinh Môn Kình Thiên Trụ (1)
Vũ Hoàng, chính là tông môn cao tầng chiến lực, Vũ Tông không ra, bọn hắn chính là cường giả cao cấp nhất tại Đông Hoa hoàng triều.
Thật lòng mà nói, Vũ Tông tại nơi này số lượng thực sự quá ít, hơn nữa không có một cái nào không phải là lão quái vật sống hơn trăm tuổi, bọn hắn tâm tư phần lớn đều đặt trên việc tu luyện, căn bản không quan tâm tông môn sự tình, trừ phi tông môn gặp rắc rối không thể giải quyết, khi đó bọn hắn bất đắc dĩ mới phải ra mặt.
Vũ Tông ít khi xuất hiện, các tông môn cao tầng tranh đấu lực lượng phần lớn đều là Vũ Hoàng, vì thế mỗi khi có Vũ Hoàng xuất thế, liền sẽ dẫn đến trong tông môn vô số người chú ý.
Thanh Nguyên Phong, một vị thân mặc đạo bào uy nghiêm nam tử đứng chắp tay, ánh mắt hướng Minh Thiên Phong nhìn qua, trong mắt một mảnh thâm thuý, để người ngoài rất khó nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Nếu có người ở đây, chắc chắn có thể nhận ra, đạo bào nam tử không phải ai khác chính là Thiên Sinh Môn đương nhiệm môn chủ - Tống Mặc Tuyên.
Tống Mặc Tuyên là đại đệ tử của tông chủ đời trước Trương Thanh Khuê, khi Tống Mặc Tuyên còn là một đệ tử, hắn cùng với Tiêu Hàn Hư, Lý Thiên Dương được xem là ba người có thiên phú tốt nhất tông môn thời điểm đó, tuy không bằng Trương Thanh Khuê, Lữ Thuần Quân thế hệ, thế nhưng như cũ không thể xem thường.
Sau khi Trương Thanh Khuê mất tích, Lữ Thuần Quân lui về làm thái thượng trưởng lão toạ trấn tông môn, Tống Mặc Tuyên, Tiêu Hàn Dư, Lý Thiên Dương cùng tranh đấu, sau cùng Tống Mặc Tuyên dành được thắng lợi, được bổ nhiệm làm Thiên Sinh Môn đời mới tông chủ.
Hiện tại, Tống Mặc Tuyên chính là Thiên Sinh Môn trên mặt nổi đệ nhất cường giả, thực lực của hắn tại Đông Hoa hoàng triều được liệt vào Hoàng Giả Bảng, là một trong những Vũ Hoàng mạnh nhất khu vực.
Chỉ là lúc này, Tống Mặc Tuyên ánh mắt lại hiếm có lộ ra một tia kinh ngạc.
- Tiêu sư đệ, ngươi vận khí thực sự quá tốt a! Vậy mà lại lấy được một cái hiền thê đáng sợ như vậy! Không đến 25 tuổi liền thành hoàng... chậc chậc, ta cũng không nhịn được có chút ghen tị với sư đệ a!
Nói đến sau cùng, Tống Mặc Tuyên khoé miệng liền hiện ra một tia cười đầy thâm ý.
……….
Hồng Thạch Phong, trên đỉnh núi đứng đó một đạo thân ảnh mặc xích bào đỏ rực như lửa, trên người toả ra một cỗ khí tức nóng rực cương mãnh khiến cho người khác phải e sợ không dám tiến lại gần.
Hồng Thạch Phong phong chủ, Lý Thiên Dương.
- Không nghĩ tới Nhạc Thi Dao nhanh như vậy liền thành Hoàng, nàng thiên phú thật đáng sợ! Ha ha, Tiêu Hàn Dư, trước đó ngươi dựa vào thủ đoạn tì tiện mới lấy được nàng làm vợ, thế nhưng bây giờ nàng đã thành Hoàng, ta xem ngươi có thể giữ nàng ở bên mình được bao lâu!
Hơn 8 năm trước, Thiên Sinh Môn có một nữ đệ tử tên gọi Nhạc Thi Dao, thiên phú kinh hãi thế tục, 18 tuổi Vũ Quân, mơ hồ có thể so sánh với năm xưa Trương Thanh Khuê, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, được vô số thiên tài tuấn kiệt theo đuổi, ngay cả hoàng thượng đều có ý muốn thu nàng làm hoàng hậu, mà tại Thiên Sinh Môn, Lý Thiên Dương và Tiêu Hàn Dư năm đó chính là hai người theo đuổi cuồng nhiệt nhất.
Vốn dĩ, hai người thân là Hồng Thạch Phong và Minh Thiên Phong hai vị tuyệt đại phong chủ, trong “ trận chiến “ này ai cũng không chiếm được thượng phong, thế nhưng sau cùng Tiêu Hàn Dư bởi vì một số lý do không tiện tiết lộ dành chiến thắng, lấy được Nhạc Thi Dao làm vợ, điều này dẫn đến quan hệ giữa Lý Thiên Dương và Tiêu Hàn Dư rạn nứt không thể hàn gắn.
Chung quy là, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a!
………
Minh Thiên Phong, Tiêu Hàn Dư vốn dĩ đang bế quan, thế nhưng bởi vì Nhạc Thi Dao đột phá Vũ Hoàng gây ra ba động khiến hắn từ trong luyện công tỉnh lại.
- Thi Dao! Nàng thành Hoàng rồi sao...
Tiêu Hàn Dư ánh mắt có chút phức tạp mà nặng nề, nếu là người khác, gặp mình hiền thê đột phá nhất định phải vui mừng khôn xiết, thế nhưng Tiêu Hàn Dư thì ngược lại, bởi vì hắn biết, Nhạc Thi Dao thực lực càng mình, thì hắn càng khó chế phục nàng, lâu nay hắn điên cuồng tu luyện, chính là muốn triệt để bỏ xa nàng, khiến cho Nhạc Thi Dao hết hi vọng, thế nhưng thiên phú của nữ nhân thực sự quá đáng sợ, không chỉ không bị hắn bỏ xa, ngược lại còn không ngừng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữ hắn và nàng, cho đến lúc này, Tiêu Hàn Dư cho dù không muốn thừa nhận cũng phải tin rằng, Nhạc Thi Dao tương lai nhất định sẽ vượt qua hắn, căn bản chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đến một lúc Nhạc Thi Dao thực lực chính thức vượt qua Tiêu Hàn Dư hắn, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực do trưởng bối ép buộc này thực sự có thể duy trì sao?
- Hừ! Trước đây ta đã từng nói, nàng đã là vợ của Tiêu Hàn Dư ta, vậy thì cả đời cũng không thể rời khỏi ta! Hi vọng nàng hiểu chuyện một chút, nếu không... ta nhất định sẽ không khách khí với nàng đâu!
Tiêu Hàn Dư ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng, đồ vật đã ở trong tay hắn, vậy tuyệt đối không có khả năng thả ra, cho dù một ngày Nhạc Thi Dao thực sự vượt qua hắn, hắn cũng có biện pháp chế phục nàng, nhiều lắm... là nhờ vị kia xuất thủ, bất quá nếu như không phải là đến bước đường cùng, Tiêu Hàn Dư sẽ không làm như vậy, bởi vì nếu làm thế, Thiên Sinh Môn chắc chắn sẽ rơi vào nội loạn.
……….
Thiên Sinh Môn có hai địa phương đặc biệt, địa phương đầu tiên là Thái Sinh Viện, là ẩn cư của các thái thượng trưởng lão, cũng như một số nhân vật đặc biệt trong tông môn, đệ tử bình thường theo lý thuyết mà nói thì không có tư cách tiến vào.
Địa phương thứ hai, là Thanh Thiên Điện, chính là một chỗ cấm địa thực sự của Thiên Sinh Môn, đồng thời là nơi ở của lão tổ Lữ Thuần Quân.
Thanh Thiên Điện được xây dựng trên Lôi Ngục Phong, ngọn núi Lữ Thuần Quân tu luyện khi còn là một đệ tử, tại Thiên Sinh Môn, người biết Thanh Thiên Điện tồn tại chỉ có vẻn vẹn mấy người.
Thanh Thiên Điện không tính là lớn, kiến trúc cũng vô cùng đơn sơ, trước điện có hai lão bộc đang đứng quét sân.
Hai lão bộc này dung mạo cực kỳ già nua, giống như đã gần cả trăm tuổi, khuôn mặt gầy gò tràn đầy nếp nhăn, cặp mắt híp lại hết cỡ, hầu như không thấy được con ngươi.
Ít người biết rằng, hai lão bộc này chính là hai cái nô bộc đã đi theo Lữ Thuần Quân từ khi hắn còn chưa thành danh, một người gọi là Manh lão, một người khác thì gọi là Trương lão.
- Lão Trương, người kia đột phá Vũ Hoàng thanh thế thật lớn, dường như không kém chủ nhân năm đó a!
Manh lão thanh âm già nua nói, con ngươi đục ngầu hiện ra một tia tinh quang.
Nếu là để cho người khác nghe được lại này của lão, e rằng sẽ thất kinh.
Chủ nhân của Manh lão và Trương lão chính là Thiên Sinh Môn kình thiên trụ Lữ Thuần Quân, Lữ Thuần Quân thiên phú cao như thế nào e rằng không cần nói cũng biết, khi hắn đột phá Vũ Hoàng thanh thế hai vị lão bộc cũng tận mắt nhìn thấy qua, căn bản không phải bình thường Vũ Hoàng có thể so sánh, thế nhưng bây giờ, Manh lão lại cho rằng Nhạc Thi Dao đột phá thanh thế lại có khả năng sánh ngang Lữ Thuần Quân, cái này không thể không khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Trương lão ánh mắt không kém Manh lão là bao, đồng dạng nhìn ra được chuyện này, tán đồng nói:
- Ngươi nói quả không sai! Bất quá đến cùng người nào đột phá mà lại gây ra thanh thế lớn như vậy?
Thanh thế khi đột phá có quan hệ rất lớn với thiên phú của chủ nhân, nếu người đột phá chỉ là một kẻ có thiên phú tầm thường, vậy thanh thế khẳng định cũng chỉ nằm gói gọn trong phạm vi cảnh giới vừa đột phá, thế nhưng nếu như người đột phá là người có thiên phú kinh hãi thế tục, vậy thanh thế khi đột phá nhất định sẽ viễn siêu thường nhân, thậm chí có khả năng so sánh với thanh thế khi đột phá của những người có tu vi cao hơn mình rất nhiều.
Hai lão bộc có chút ngưng thần nhìn về phía Minh Thiên Phong, bỗng nhiên, từ sau có một giọng nói vang lên:
- Thật không nghĩ tới, nha đầu kia lại có thể tiến bộ nhanh như vậy, không mất bao nhiêu thời gian liền thành Hoàng! Trời quả không tuyệt Thiên Sinh Môn ta!
Giọng nói cực kỳ già nua, thậm chí nếu như có người để ý, sẽ phát hiện ra trong giọng nói vậy mà còn có một tia tử khí mờ mịt như không, nếu chỉ mới nghe ắt sẽ khiến người ta liên tưởng tới một cái lão nhân gần đất xa trời, hầu như đã đạp nửa bước vào trong quan tài.
Trương, Manh nhị bộc nghe được thanh âm này liền giật mình, chủ nhân thanh âm này, bọn hắn đã quá quen thuộc, chính là người mà bọn hắn đã theo hầu hơn nửa thế kỷ.
Thiên Sinh Môn kình thiên trụ, Lữ Thuần Quân vào lúc này vậy mà cũng bị Nhạc Thi Dao đột phá Vũ Hoàng thanh thế làm cho kinh động mà đến!
Thật lòng mà nói, Vũ Tông tại nơi này số lượng thực sự quá ít, hơn nữa không có một cái nào không phải là lão quái vật sống hơn trăm tuổi, bọn hắn tâm tư phần lớn đều đặt trên việc tu luyện, căn bản không quan tâm tông môn sự tình, trừ phi tông môn gặp rắc rối không thể giải quyết, khi đó bọn hắn bất đắc dĩ mới phải ra mặt.
Vũ Tông ít khi xuất hiện, các tông môn cao tầng tranh đấu lực lượng phần lớn đều là Vũ Hoàng, vì thế mỗi khi có Vũ Hoàng xuất thế, liền sẽ dẫn đến trong tông môn vô số người chú ý.
Thanh Nguyên Phong, một vị thân mặc đạo bào uy nghiêm nam tử đứng chắp tay, ánh mắt hướng Minh Thiên Phong nhìn qua, trong mắt một mảnh thâm thuý, để người ngoài rất khó nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Nếu có người ở đây, chắc chắn có thể nhận ra, đạo bào nam tử không phải ai khác chính là Thiên Sinh Môn đương nhiệm môn chủ - Tống Mặc Tuyên.
Tống Mặc Tuyên là đại đệ tử của tông chủ đời trước Trương Thanh Khuê, khi Tống Mặc Tuyên còn là một đệ tử, hắn cùng với Tiêu Hàn Hư, Lý Thiên Dương được xem là ba người có thiên phú tốt nhất tông môn thời điểm đó, tuy không bằng Trương Thanh Khuê, Lữ Thuần Quân thế hệ, thế nhưng như cũ không thể xem thường.
Sau khi Trương Thanh Khuê mất tích, Lữ Thuần Quân lui về làm thái thượng trưởng lão toạ trấn tông môn, Tống Mặc Tuyên, Tiêu Hàn Dư, Lý Thiên Dương cùng tranh đấu, sau cùng Tống Mặc Tuyên dành được thắng lợi, được bổ nhiệm làm Thiên Sinh Môn đời mới tông chủ.
Hiện tại, Tống Mặc Tuyên chính là Thiên Sinh Môn trên mặt nổi đệ nhất cường giả, thực lực của hắn tại Đông Hoa hoàng triều được liệt vào Hoàng Giả Bảng, là một trong những Vũ Hoàng mạnh nhất khu vực.
Chỉ là lúc này, Tống Mặc Tuyên ánh mắt lại hiếm có lộ ra một tia kinh ngạc.
- Tiêu sư đệ, ngươi vận khí thực sự quá tốt a! Vậy mà lại lấy được một cái hiền thê đáng sợ như vậy! Không đến 25 tuổi liền thành hoàng... chậc chậc, ta cũng không nhịn được có chút ghen tị với sư đệ a!
Nói đến sau cùng, Tống Mặc Tuyên khoé miệng liền hiện ra một tia cười đầy thâm ý.
……….
Hồng Thạch Phong, trên đỉnh núi đứng đó một đạo thân ảnh mặc xích bào đỏ rực như lửa, trên người toả ra một cỗ khí tức nóng rực cương mãnh khiến cho người khác phải e sợ không dám tiến lại gần.
Hồng Thạch Phong phong chủ, Lý Thiên Dương.
- Không nghĩ tới Nhạc Thi Dao nhanh như vậy liền thành Hoàng, nàng thiên phú thật đáng sợ! Ha ha, Tiêu Hàn Dư, trước đó ngươi dựa vào thủ đoạn tì tiện mới lấy được nàng làm vợ, thế nhưng bây giờ nàng đã thành Hoàng, ta xem ngươi có thể giữ nàng ở bên mình được bao lâu!
Hơn 8 năm trước, Thiên Sinh Môn có một nữ đệ tử tên gọi Nhạc Thi Dao, thiên phú kinh hãi thế tục, 18 tuổi Vũ Quân, mơ hồ có thể so sánh với năm xưa Trương Thanh Khuê, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, được vô số thiên tài tuấn kiệt theo đuổi, ngay cả hoàng thượng đều có ý muốn thu nàng làm hoàng hậu, mà tại Thiên Sinh Môn, Lý Thiên Dương và Tiêu Hàn Dư năm đó chính là hai người theo đuổi cuồng nhiệt nhất.
Vốn dĩ, hai người thân là Hồng Thạch Phong và Minh Thiên Phong hai vị tuyệt đại phong chủ, trong “ trận chiến “ này ai cũng không chiếm được thượng phong, thế nhưng sau cùng Tiêu Hàn Dư bởi vì một số lý do không tiện tiết lộ dành chiến thắng, lấy được Nhạc Thi Dao làm vợ, điều này dẫn đến quan hệ giữa Lý Thiên Dương và Tiêu Hàn Dư rạn nứt không thể hàn gắn.
Chung quy là, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a!
………
Minh Thiên Phong, Tiêu Hàn Dư vốn dĩ đang bế quan, thế nhưng bởi vì Nhạc Thi Dao đột phá Vũ Hoàng gây ra ba động khiến hắn từ trong luyện công tỉnh lại.
- Thi Dao! Nàng thành Hoàng rồi sao...
Tiêu Hàn Dư ánh mắt có chút phức tạp mà nặng nề, nếu là người khác, gặp mình hiền thê đột phá nhất định phải vui mừng khôn xiết, thế nhưng Tiêu Hàn Dư thì ngược lại, bởi vì hắn biết, Nhạc Thi Dao thực lực càng mình, thì hắn càng khó chế phục nàng, lâu nay hắn điên cuồng tu luyện, chính là muốn triệt để bỏ xa nàng, khiến cho Nhạc Thi Dao hết hi vọng, thế nhưng thiên phú của nữ nhân thực sự quá đáng sợ, không chỉ không bị hắn bỏ xa, ngược lại còn không ngừng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữ hắn và nàng, cho đến lúc này, Tiêu Hàn Dư cho dù không muốn thừa nhận cũng phải tin rằng, Nhạc Thi Dao tương lai nhất định sẽ vượt qua hắn, căn bản chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đến một lúc Nhạc Thi Dao thực lực chính thức vượt qua Tiêu Hàn Dư hắn, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực do trưởng bối ép buộc này thực sự có thể duy trì sao?
- Hừ! Trước đây ta đã từng nói, nàng đã là vợ của Tiêu Hàn Dư ta, vậy thì cả đời cũng không thể rời khỏi ta! Hi vọng nàng hiểu chuyện một chút, nếu không... ta nhất định sẽ không khách khí với nàng đâu!
Tiêu Hàn Dư ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng, đồ vật đã ở trong tay hắn, vậy tuyệt đối không có khả năng thả ra, cho dù một ngày Nhạc Thi Dao thực sự vượt qua hắn, hắn cũng có biện pháp chế phục nàng, nhiều lắm... là nhờ vị kia xuất thủ, bất quá nếu như không phải là đến bước đường cùng, Tiêu Hàn Dư sẽ không làm như vậy, bởi vì nếu làm thế, Thiên Sinh Môn chắc chắn sẽ rơi vào nội loạn.
……….
Thiên Sinh Môn có hai địa phương đặc biệt, địa phương đầu tiên là Thái Sinh Viện, là ẩn cư của các thái thượng trưởng lão, cũng như một số nhân vật đặc biệt trong tông môn, đệ tử bình thường theo lý thuyết mà nói thì không có tư cách tiến vào.
Địa phương thứ hai, là Thanh Thiên Điện, chính là một chỗ cấm địa thực sự của Thiên Sinh Môn, đồng thời là nơi ở của lão tổ Lữ Thuần Quân.
Thanh Thiên Điện được xây dựng trên Lôi Ngục Phong, ngọn núi Lữ Thuần Quân tu luyện khi còn là một đệ tử, tại Thiên Sinh Môn, người biết Thanh Thiên Điện tồn tại chỉ có vẻn vẹn mấy người.
Thanh Thiên Điện không tính là lớn, kiến trúc cũng vô cùng đơn sơ, trước điện có hai lão bộc đang đứng quét sân.
Hai lão bộc này dung mạo cực kỳ già nua, giống như đã gần cả trăm tuổi, khuôn mặt gầy gò tràn đầy nếp nhăn, cặp mắt híp lại hết cỡ, hầu như không thấy được con ngươi.
Ít người biết rằng, hai lão bộc này chính là hai cái nô bộc đã đi theo Lữ Thuần Quân từ khi hắn còn chưa thành danh, một người gọi là Manh lão, một người khác thì gọi là Trương lão.
- Lão Trương, người kia đột phá Vũ Hoàng thanh thế thật lớn, dường như không kém chủ nhân năm đó a!
Manh lão thanh âm già nua nói, con ngươi đục ngầu hiện ra một tia tinh quang.
Nếu là để cho người khác nghe được lại này của lão, e rằng sẽ thất kinh.
Chủ nhân của Manh lão và Trương lão chính là Thiên Sinh Môn kình thiên trụ Lữ Thuần Quân, Lữ Thuần Quân thiên phú cao như thế nào e rằng không cần nói cũng biết, khi hắn đột phá Vũ Hoàng thanh thế hai vị lão bộc cũng tận mắt nhìn thấy qua, căn bản không phải bình thường Vũ Hoàng có thể so sánh, thế nhưng bây giờ, Manh lão lại cho rằng Nhạc Thi Dao đột phá thanh thế lại có khả năng sánh ngang Lữ Thuần Quân, cái này không thể không khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Trương lão ánh mắt không kém Manh lão là bao, đồng dạng nhìn ra được chuyện này, tán đồng nói:
- Ngươi nói quả không sai! Bất quá đến cùng người nào đột phá mà lại gây ra thanh thế lớn như vậy?
Thanh thế khi đột phá có quan hệ rất lớn với thiên phú của chủ nhân, nếu người đột phá chỉ là một kẻ có thiên phú tầm thường, vậy thanh thế khẳng định cũng chỉ nằm gói gọn trong phạm vi cảnh giới vừa đột phá, thế nhưng nếu như người đột phá là người có thiên phú kinh hãi thế tục, vậy thanh thế khi đột phá nhất định sẽ viễn siêu thường nhân, thậm chí có khả năng so sánh với thanh thế khi đột phá của những người có tu vi cao hơn mình rất nhiều.
Hai lão bộc có chút ngưng thần nhìn về phía Minh Thiên Phong, bỗng nhiên, từ sau có một giọng nói vang lên:
- Thật không nghĩ tới, nha đầu kia lại có thể tiến bộ nhanh như vậy, không mất bao nhiêu thời gian liền thành Hoàng! Trời quả không tuyệt Thiên Sinh Môn ta!
Giọng nói cực kỳ già nua, thậm chí nếu như có người để ý, sẽ phát hiện ra trong giọng nói vậy mà còn có một tia tử khí mờ mịt như không, nếu chỉ mới nghe ắt sẽ khiến người ta liên tưởng tới một cái lão nhân gần đất xa trời, hầu như đã đạp nửa bước vào trong quan tài.
Trương, Manh nhị bộc nghe được thanh âm này liền giật mình, chủ nhân thanh âm này, bọn hắn đã quá quen thuộc, chính là người mà bọn hắn đã theo hầu hơn nửa thế kỷ.
Thiên Sinh Môn kình thiên trụ, Lữ Thuần Quân vào lúc này vậy mà cũng bị Nhạc Thi Dao đột phá Vũ Hoàng thanh thế làm cho kinh động mà đến!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook