Nghịch Thế Vũ Thần
-
Chương 34: Đuổi giết
Xích quang cùng với kim quang va chạm một hồi, sau đó một cái lại một cái chậm rãi tiêu tán.
Mà Lục Phong cùng Trương Diệm thì lại tập trung tinh thần, một khi phát hiện được Vương Hạo Thần thân ảnh, bọn hắn nhất định sẽ lập tức ra tay, cho đối phương một kích mất mạng.
Thế nhưng là, sau khi hào quang hoàn toàn biến mất, hai người lại chỉ nhìn thấy La Thiên Hành, còn Vương Hạo Thần thì đã không còn bóng dáng.
Lục Phong, Trương Diệm hai người đều sửng sốt, chẳng lẽ Vương Hạo Thần bị La Thiên Hành một kiếm vừa rồi chém thành cặn bã rồi sao?
Bất quá bọn hắn rất nhanh liền phủ nhận ý nghĩ này, bởi vì bọn hắn nhãn lực đủ để nhìn ra được, vừa rồi Vương Hạo Thần cùng La Thiên Hành đối kháng một kích, căn bản không có rơi vào hạ phong, càng không cần nói đến chuyện bị đối phương một kiếm giết chết.
-Hắn ở đằng kia!
Lục Phong đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này lại phát hiện một đạo thân ảnh được hướng nơi xa điên cuồng chạy đi, chính là Vương Haọ Thần.
-Khốn kiếp! Bị hắn lừa rồi!
Lục Phong khuôn mặt lập tức tái xanh, hắn biết mình bị đối phương chơi xỏ.
Thì ra vừa rồi, Vương Hạo Thần kỳ thực cũng không có ý định cùng La Thiên Hành liều mạng, hắn mặc dù cũng muốn toàn lực đánh một trận, thử nghiệm bản thân thực lực, thế nhưng hắn lại nặng nhẹ, cho dù hắn có thật sự thắng được La Thiên Hành thì Lục Phong cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, vì thế trong lúc chiến đấu vẫn không ngừng nghĩ biện pháp trốn thoát.
Vừa rồi, cơ hội của hắn rốt cuộc đến, Lục Phong cùng Trương Diệm đều cho là Vương Hạo Thần muốn cùng La Thiên Hành đánh một trận sống mái, trong lòng không có đề phòng hắn chạy trốn, hơn nữa lại bị hào quang che mắt một lúc, để cho Vương Hạo Thần nắm được thời cơ, lập tức mở đường chạy thoát.
Vương Hạo Thần đối với chuyện lâm trận bỏ chạy này cũng không xấu hổ, biết đối phương mạnh hơn mình vô số lần, đánh tiếp không có phần thắng mà còn không chạy, muốn ở lại đánh tới hơi thở cuối cùng thì đó không phải là can đảm, mà ngu xuẩn a!
-Đuổi theo cho ta!
Lục Phong nổi giận lôi đình quát, cùng với Trương Diệm lập tức đuổi theo Vương Hạo Thần.
Mà La Thiên Hành, vừa rồi mặc dù tiêu hao không nhỏ, thế nhưng cũng tức giận không kém, bởi vì để cho Vương Hạo Thần một cái tu vi thua kém hắn ba cái tiểu cảnh giới, chính là một chuyện vô cùng mất mặt, vì thế hắn cũng không quản nhiều thêm được, không chút chần chờ đồng dạng đuổi theo.
Vương Hạo Thần lúc này không dám có chút nào giữ lại, toàn lực thi triển Toàn Phong bộ pháp, hướng về phía một toà tiểu sơn gần đó chạy tới.
Hắn tu vi không bằng ba người kia, nguyên khí tiêu hao cũng sẽ nhanh hơn, chạy trên đường chính đó là muốn chết, chỉ có chạy vào sơn mạch, mượn địa thế núi rừng may ra mới thoát khỏi một kiếp.
Lục Phong thân là Thất Tinh Vũ Đồ, tu vi so với Vương Hạo Thần cao hơn bốn tiểu cảnh giới, tốc độ tự nhiên xa xa vượt qua Trương Diệm cùng La Thiên Hành, mỗi một bước bước ra đều cực nhanh, so với Vương Hạo Thần tốc độ còn nhanh hơn mấy phần.
Vương Hạo Thần vừa chạy không được bao xa, phía sau đã truyền đến một đạo kiếm phong rít gào, tự như một tia chớp hướng hắn sau lưng rơi xuống.
Một cỗ nguy hiểm chưa từng có cảm giác ập đến, để cho Vương Hạo Thần không khỏi rùng mình.
-Viêm Lôi Khí!
Vương Hạo Thần không xoay người lại, thế nhưng trên thân lại bốc lên cuồn cuộn xích hồng nguyên khí, mạnh mẽ lan toả, tạo thành vô số đạo nguyên khí phòng khí cản trước mặt đạo kia Lục Phong chém ra kiếm khí.
-Xẹt! Xẹt!
Đối mặt đạo kiếm khí, Vương Hạo Thần dựng lên lớp tường phòng hộ từ Viêm Lôi Khí căn bản không chống đỡ nổi, giống như đậu hủ bị đâm xuyên qua, mà đạo kiếm khí kia, thì vẫn như cũ tiếp cận Vương Hạo Thần phía sau.
Vương Hạo Thần phản ứng cực nhanh, Tử Lam Kiếm trong tay xoay ngược về sau lưng, chắn ở trước vị trí đạo kiếm khí kia đánh vào.
-Đang!
Kiếm khí đánh lên Tử Lam Kiếm trên thân, cũng không có chạm vào Vương Hạo Thần thân thể.
Rõ ràng, Lục Phong thực lực tuy rất mạnh, thế nhưng hắn vừa rồi đánh ra chỉ làm một đạo kiếm khí, uy lực không có vượt quá Lục Tinh Vũ Đồ cấp bậc công kích, lại trải qua lớp phòng hộ của Viêm Lôi Khí làm cho suy yếu, vì thế vô pháp đả thương Vương Hạo Thần.
Trái lại, lực lượng một đạo kiếm khí này của hắn còn để cho Vương Hạo Thần nhanh trí tận dụng, thân thể hướng về phía trước bắn mạnh mà đi, tốc độ trong khoảnh khắc tăng lên mấy lần, cùng Lục Phong đám người kéo dài khoảng cách.
-Hả?
Lục Phong sắc mặt hơi biến đổi, hắn một đạo kiếm khí vừa rồi mặc dù không thể so với hắn một kích toàn lực, thế nhưng cũng không ít, coi như là Lục Tinh Vũ Đồ bình thường đều sẽ gặp phiền toái, thế nhưng hắn không ngờ Vương Hạo Thần tu vi chỉ có Tam Tinh Vũ Đồ ngay cả quay người lại đều không cần, đã có thể ngăn cản hắn công kích, hơn nữa còn lợi dụng lực đạo chưa hao hết tăng tốc độ cho mình.
Thực lực cùng ý thức chiến đấu như vậy, quả nhiên là yêu nghiệt trong thiên tài!
-Kẻ này tuyệt đối không thể lưu!
Vương Hạo Thần biểu hiện càng kinh diễm, vậy Lục Phong sát tâm đối với hắn lại càng mạnh, chỉ thấy y âm thầm nghiến răng, một cặp mắt tràn ngập sát ý toàn lực đuổi theo không bỏ.
Vương Hạo Thần nhìn toà tiểu sơn đã ở ngay trước mắt, toà tiểu sơn này man thú không nhiều, thế nhưng đi vào chỗ sâu vẫn có khả năng gặp được Nhất cấp thượng đẳng man thú, dựa vào thực lực của hắn bây giờ, gặp được loại man thú này hoàn toàn chính là không có sức hoàn thủ, thế nhưng lúc này hắn đã ở vào tình thế ngàn cao treo sợi tóc, phía sau có cường địa truy đuổi, quay lại chỉ có một con đường chết, chạy vào trong núi chỗ sâu, may ra còn có cơ hội lật bàn.
Bốn người một đuổi ba truy, một đường chạy như điên tiến sâu vào trong ngọn núi, trên đường cũng gặp không ít man thú, thế nhưng một phần bởi vì bọn họ tốc độ quá nhanh, làm cho phần lớn man thú không kịp ứng, đồng thời lại bị khí thế trên người Lục Phong ba người doạ sợ, cũng không dám tiến lên tìm chết.
Bởi vì không có ngoại vật cản trở, Lục Phong, Trương Diệm, La Thiên Hành ba người càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với Vương Hạo Thần, theo tiến độ này, không bao lâu liền có thể hoàn toàn đuổi kịp.
Vương Hạo Thần một đường tiến vào bên trong một cái hạp cốc, trong đầu lại đang sầu mi khổ kiếm suy nghĩ đối sách, đúng lúc này, hắn tâm thần đột nhiên khẽ nhảy một cái, phát hiện bên cạnh truyền tới cỗ nguy hiểm khí tức, cũng không kịp suy nghĩ, vội mạnh mẽ đạp mạnh nện đất một cái, toàn lực nhảy lên cao.
-Vèo! Vèo!
Cùng lúc đó, hai đạo màu xám thân ảnh, từ trong rừng cây lao ra, vị trí hướng tới, đúng là Vương Hạo Thần vừa rồi chỗ đứng.
Đây là hai đầu màu xám cự sói, thế nhưng so với sói xám thông thường phải lớn hơn nhiều.
-Đây là... Phong Nha Lang!
Vương Hạo Thần khẽ nhíu mày một cái, hai đầu Phong Nha Lang này là Nhất giai trung đẳng man thú, thực lực chẳng qua tương đương với Tứ Tinh Vũ Đồ, hắn không để vào mắt, đang muốn ra tay diệt sát hai đầu súc sinh này, đồng tử đột nhiên lại co rụt, khuôn mặt anh tuấn trở nên có chút tái nhợt.
-Vương Hạo Thần! Lần này ta xem ngươi còn chạy đi đâu!
Lúc này, Lục Phong cùng với Trương Diệm, La Thiên Hành cũng đã đuổi tới, thế nhưng bọn hắn sắc mặt trong nháy mắt cũng lập tức cứng ngắc lại, cơ hồ không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Trước mặt bọn hắn bây giờ, là một khung cảnh cực kỳ khủng bố, trong hạp cốc, đứng đó hơn mấy chục đầu Phong Nha Lang, từng cái đều là toả ra hung lệ bạo ngược khí thế, lang đồng lạnh lẽo nhìn chằm chằm bốn người.
Mà ở trên hạp cốc chỗ cao nhất, có hai đầu Phong Nha Lang đang điên cuồng chiến đấu.
Hai đầu Phong Nha Lang này, hình thể so với bất kỳ một đầu Phong Nha Lang nào khác ở bên dưới đều to lớn hơn nhiều, hai khoả răng nanh cũng mọc dài trồi ra bên ngoài, hình dạng thập phần hung tợn, rõ ràng là hai đầu Nhị cấp Phong Nha Lang.
Tại ngọn núi này, có được hai đầu Nhị cấp Phong Nha Lang đã là cực kỳ đáng quý, có thể xem là vương giả tồn tại.
Phong Nha Lang sống thành bầy đàn, bình thường hiếm khi xảy ra xung đột, chỉ có khi tranh đoạt vương vị, mới có thể khiến hai đầu Phong Nha Lang đánh nhau, con chiến thắng, sẽ trở thành Phong Nha Lang Vương, thống liễm tộc đàn của nó tại địa phương này.
Mà khi hai đầu Phong Nha Lang cực mạnh đó chiến đấu, tộc đàn sẽ ở bên ngoài canh giữ, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến lại gần phạm vi quyết chiến, Vương Hạo Thần bởi vì bị đuổi giết, không cẩn thận mới chạy vào chỗ này, vì thế mới dẫn tới Phong Nha Lang tộc quần cảnh giác.
Mà Lục Phong cùng Trương Diệm thì lại tập trung tinh thần, một khi phát hiện được Vương Hạo Thần thân ảnh, bọn hắn nhất định sẽ lập tức ra tay, cho đối phương một kích mất mạng.
Thế nhưng là, sau khi hào quang hoàn toàn biến mất, hai người lại chỉ nhìn thấy La Thiên Hành, còn Vương Hạo Thần thì đã không còn bóng dáng.
Lục Phong, Trương Diệm hai người đều sửng sốt, chẳng lẽ Vương Hạo Thần bị La Thiên Hành một kiếm vừa rồi chém thành cặn bã rồi sao?
Bất quá bọn hắn rất nhanh liền phủ nhận ý nghĩ này, bởi vì bọn hắn nhãn lực đủ để nhìn ra được, vừa rồi Vương Hạo Thần cùng La Thiên Hành đối kháng một kích, căn bản không có rơi vào hạ phong, càng không cần nói đến chuyện bị đối phương một kiếm giết chết.
-Hắn ở đằng kia!
Lục Phong đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này lại phát hiện một đạo thân ảnh được hướng nơi xa điên cuồng chạy đi, chính là Vương Haọ Thần.
-Khốn kiếp! Bị hắn lừa rồi!
Lục Phong khuôn mặt lập tức tái xanh, hắn biết mình bị đối phương chơi xỏ.
Thì ra vừa rồi, Vương Hạo Thần kỳ thực cũng không có ý định cùng La Thiên Hành liều mạng, hắn mặc dù cũng muốn toàn lực đánh một trận, thử nghiệm bản thân thực lực, thế nhưng hắn lại nặng nhẹ, cho dù hắn có thật sự thắng được La Thiên Hành thì Lục Phong cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, vì thế trong lúc chiến đấu vẫn không ngừng nghĩ biện pháp trốn thoát.
Vừa rồi, cơ hội của hắn rốt cuộc đến, Lục Phong cùng Trương Diệm đều cho là Vương Hạo Thần muốn cùng La Thiên Hành đánh một trận sống mái, trong lòng không có đề phòng hắn chạy trốn, hơn nữa lại bị hào quang che mắt một lúc, để cho Vương Hạo Thần nắm được thời cơ, lập tức mở đường chạy thoát.
Vương Hạo Thần đối với chuyện lâm trận bỏ chạy này cũng không xấu hổ, biết đối phương mạnh hơn mình vô số lần, đánh tiếp không có phần thắng mà còn không chạy, muốn ở lại đánh tới hơi thở cuối cùng thì đó không phải là can đảm, mà ngu xuẩn a!
-Đuổi theo cho ta!
Lục Phong nổi giận lôi đình quát, cùng với Trương Diệm lập tức đuổi theo Vương Hạo Thần.
Mà La Thiên Hành, vừa rồi mặc dù tiêu hao không nhỏ, thế nhưng cũng tức giận không kém, bởi vì để cho Vương Hạo Thần một cái tu vi thua kém hắn ba cái tiểu cảnh giới, chính là một chuyện vô cùng mất mặt, vì thế hắn cũng không quản nhiều thêm được, không chút chần chờ đồng dạng đuổi theo.
Vương Hạo Thần lúc này không dám có chút nào giữ lại, toàn lực thi triển Toàn Phong bộ pháp, hướng về phía một toà tiểu sơn gần đó chạy tới.
Hắn tu vi không bằng ba người kia, nguyên khí tiêu hao cũng sẽ nhanh hơn, chạy trên đường chính đó là muốn chết, chỉ có chạy vào sơn mạch, mượn địa thế núi rừng may ra mới thoát khỏi một kiếp.
Lục Phong thân là Thất Tinh Vũ Đồ, tu vi so với Vương Hạo Thần cao hơn bốn tiểu cảnh giới, tốc độ tự nhiên xa xa vượt qua Trương Diệm cùng La Thiên Hành, mỗi một bước bước ra đều cực nhanh, so với Vương Hạo Thần tốc độ còn nhanh hơn mấy phần.
Vương Hạo Thần vừa chạy không được bao xa, phía sau đã truyền đến một đạo kiếm phong rít gào, tự như một tia chớp hướng hắn sau lưng rơi xuống.
Một cỗ nguy hiểm chưa từng có cảm giác ập đến, để cho Vương Hạo Thần không khỏi rùng mình.
-Viêm Lôi Khí!
Vương Hạo Thần không xoay người lại, thế nhưng trên thân lại bốc lên cuồn cuộn xích hồng nguyên khí, mạnh mẽ lan toả, tạo thành vô số đạo nguyên khí phòng khí cản trước mặt đạo kia Lục Phong chém ra kiếm khí.
-Xẹt! Xẹt!
Đối mặt đạo kiếm khí, Vương Hạo Thần dựng lên lớp tường phòng hộ từ Viêm Lôi Khí căn bản không chống đỡ nổi, giống như đậu hủ bị đâm xuyên qua, mà đạo kiếm khí kia, thì vẫn như cũ tiếp cận Vương Hạo Thần phía sau.
Vương Hạo Thần phản ứng cực nhanh, Tử Lam Kiếm trong tay xoay ngược về sau lưng, chắn ở trước vị trí đạo kiếm khí kia đánh vào.
-Đang!
Kiếm khí đánh lên Tử Lam Kiếm trên thân, cũng không có chạm vào Vương Hạo Thần thân thể.
Rõ ràng, Lục Phong thực lực tuy rất mạnh, thế nhưng hắn vừa rồi đánh ra chỉ làm một đạo kiếm khí, uy lực không có vượt quá Lục Tinh Vũ Đồ cấp bậc công kích, lại trải qua lớp phòng hộ của Viêm Lôi Khí làm cho suy yếu, vì thế vô pháp đả thương Vương Hạo Thần.
Trái lại, lực lượng một đạo kiếm khí này của hắn còn để cho Vương Hạo Thần nhanh trí tận dụng, thân thể hướng về phía trước bắn mạnh mà đi, tốc độ trong khoảnh khắc tăng lên mấy lần, cùng Lục Phong đám người kéo dài khoảng cách.
-Hả?
Lục Phong sắc mặt hơi biến đổi, hắn một đạo kiếm khí vừa rồi mặc dù không thể so với hắn một kích toàn lực, thế nhưng cũng không ít, coi như là Lục Tinh Vũ Đồ bình thường đều sẽ gặp phiền toái, thế nhưng hắn không ngờ Vương Hạo Thần tu vi chỉ có Tam Tinh Vũ Đồ ngay cả quay người lại đều không cần, đã có thể ngăn cản hắn công kích, hơn nữa còn lợi dụng lực đạo chưa hao hết tăng tốc độ cho mình.
Thực lực cùng ý thức chiến đấu như vậy, quả nhiên là yêu nghiệt trong thiên tài!
-Kẻ này tuyệt đối không thể lưu!
Vương Hạo Thần biểu hiện càng kinh diễm, vậy Lục Phong sát tâm đối với hắn lại càng mạnh, chỉ thấy y âm thầm nghiến răng, một cặp mắt tràn ngập sát ý toàn lực đuổi theo không bỏ.
Vương Hạo Thần nhìn toà tiểu sơn đã ở ngay trước mắt, toà tiểu sơn này man thú không nhiều, thế nhưng đi vào chỗ sâu vẫn có khả năng gặp được Nhất cấp thượng đẳng man thú, dựa vào thực lực của hắn bây giờ, gặp được loại man thú này hoàn toàn chính là không có sức hoàn thủ, thế nhưng lúc này hắn đã ở vào tình thế ngàn cao treo sợi tóc, phía sau có cường địa truy đuổi, quay lại chỉ có một con đường chết, chạy vào trong núi chỗ sâu, may ra còn có cơ hội lật bàn.
Bốn người một đuổi ba truy, một đường chạy như điên tiến sâu vào trong ngọn núi, trên đường cũng gặp không ít man thú, thế nhưng một phần bởi vì bọn họ tốc độ quá nhanh, làm cho phần lớn man thú không kịp ứng, đồng thời lại bị khí thế trên người Lục Phong ba người doạ sợ, cũng không dám tiến lên tìm chết.
Bởi vì không có ngoại vật cản trở, Lục Phong, Trương Diệm, La Thiên Hành ba người càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với Vương Hạo Thần, theo tiến độ này, không bao lâu liền có thể hoàn toàn đuổi kịp.
Vương Hạo Thần một đường tiến vào bên trong một cái hạp cốc, trong đầu lại đang sầu mi khổ kiếm suy nghĩ đối sách, đúng lúc này, hắn tâm thần đột nhiên khẽ nhảy một cái, phát hiện bên cạnh truyền tới cỗ nguy hiểm khí tức, cũng không kịp suy nghĩ, vội mạnh mẽ đạp mạnh nện đất một cái, toàn lực nhảy lên cao.
-Vèo! Vèo!
Cùng lúc đó, hai đạo màu xám thân ảnh, từ trong rừng cây lao ra, vị trí hướng tới, đúng là Vương Hạo Thần vừa rồi chỗ đứng.
Đây là hai đầu màu xám cự sói, thế nhưng so với sói xám thông thường phải lớn hơn nhiều.
-Đây là... Phong Nha Lang!
Vương Hạo Thần khẽ nhíu mày một cái, hai đầu Phong Nha Lang này là Nhất giai trung đẳng man thú, thực lực chẳng qua tương đương với Tứ Tinh Vũ Đồ, hắn không để vào mắt, đang muốn ra tay diệt sát hai đầu súc sinh này, đồng tử đột nhiên lại co rụt, khuôn mặt anh tuấn trở nên có chút tái nhợt.
-Vương Hạo Thần! Lần này ta xem ngươi còn chạy đi đâu!
Lúc này, Lục Phong cùng với Trương Diệm, La Thiên Hành cũng đã đuổi tới, thế nhưng bọn hắn sắc mặt trong nháy mắt cũng lập tức cứng ngắc lại, cơ hồ không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Trước mặt bọn hắn bây giờ, là một khung cảnh cực kỳ khủng bố, trong hạp cốc, đứng đó hơn mấy chục đầu Phong Nha Lang, từng cái đều là toả ra hung lệ bạo ngược khí thế, lang đồng lạnh lẽo nhìn chằm chằm bốn người.
Mà ở trên hạp cốc chỗ cao nhất, có hai đầu Phong Nha Lang đang điên cuồng chiến đấu.
Hai đầu Phong Nha Lang này, hình thể so với bất kỳ một đầu Phong Nha Lang nào khác ở bên dưới đều to lớn hơn nhiều, hai khoả răng nanh cũng mọc dài trồi ra bên ngoài, hình dạng thập phần hung tợn, rõ ràng là hai đầu Nhị cấp Phong Nha Lang.
Tại ngọn núi này, có được hai đầu Nhị cấp Phong Nha Lang đã là cực kỳ đáng quý, có thể xem là vương giả tồn tại.
Phong Nha Lang sống thành bầy đàn, bình thường hiếm khi xảy ra xung đột, chỉ có khi tranh đoạt vương vị, mới có thể khiến hai đầu Phong Nha Lang đánh nhau, con chiến thắng, sẽ trở thành Phong Nha Lang Vương, thống liễm tộc đàn của nó tại địa phương này.
Mà khi hai đầu Phong Nha Lang cực mạnh đó chiến đấu, tộc đàn sẽ ở bên ngoài canh giữ, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến lại gần phạm vi quyết chiến, Vương Hạo Thần bởi vì bị đuổi giết, không cẩn thận mới chạy vào chỗ này, vì thế mới dẫn tới Phong Nha Lang tộc quần cảnh giác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook