Nghịch Thế Vũ Thần
-
Chương 227: Phân chia
Ngay vào lúc Hồng Thượng Võ xuất chiêu, Vương Hạo Thần đã biết chính mình một chiêu này không có bao nhiêu hi vọng chiến thắng, thế nhưng tên đã lên cung không bắn không được, lúc này căn bản không có biện pháp vãn hồi, chỉ còn cách dốc tận lực ra mà thí.
Dù là biết rõ không thể thắng, cũng vẫn phải chiến, không chiến, sẽ bại càng thảm.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Sát chiêu của hai người tung ra đều có uy lực kinh thiên động địa, cây cối xung quanh ở phạm vị gần đều bị sóng năng lượng dư ba làm cho gãy đổ, không gian trở nên có chút hoang tàn.
- Oanh!
Hồng Thượng Võ thi triển bí thuật tăng lên thực lực phối hợp với sát chiêu Lôi Vương Diệt Đạo, bất kể là về mặt khí thế hay lực lượng đều đã nhỉnh hơn Vương Hạo Thần, chỉ thấy lôi quang đại thịnh, lôi điện chiến thần hư ảnh toàn thân tản mát ra một cỗ sát phát khí tức, cùng Vương Hạo Thần chính diện giao chiến lại vững vàng đem đối phương áp chế.
Kinh Thần Thối uy lực đến đáy là hết, thối lực bị hóa giải từ từ giảm mạnh, thế nhưng Hồng Thượng Võ sau lưng lôi điện chiến thần vẫn uy mãnh không chút suy giảm.
- Phá!
Hồng Thượng Võ hét lớn một tiếng, song quyền trực tiếp phá vỡ Vương Hạo Thần thế công, lôi điện chi lực quanh thân bạo phát đến cực điểm, trực tiếp đem Vương Hạo Thần chấn bay.
Tuy rằng công kích của Hồng Thượng Võ sau một phen giao đấu vừa rồi uy lực đã có phần giảm bớt, thế nhưng vẫn vô cùng đáng sợ, Vương Hạo Thần không khác gì lĩnh trọn một viên đạn pháo vào người.
Vương Hạo Thần cũng đã có sự chuẩn bị trước, không chỉ toàn lực vận chuyển Vạn Đạo Thông Thiên Quyết hộ thể, mà còn đem nguyên khí rót vào trong Hắc Long Chiến Pháp, nếm thử kích hoạt trong đó pháp văn.
Hắn một mực không có sử dụng Hắc Long Chiến Giáp, bởi vì hắn không có kinh nghiệm sử dụng huyền khí chiến pháp, mờ mịt dùng loạn coi như có thể tăng lên chiến lực của hắn, cũng sẽ khiến hắn tương đương bị động.
Thế nhưng lúc này hắn đã không có thời gian quản được nhiều như vậy, chỉ dựa vào nhục thân của hắn chắc chắn không chịu nổi Lôi Vương Diệt Đạo một kích, cho dù không chết cũng trọng thương mất đi chiến lực, vạn bất đắc dĩ đành phải đem hi vọng ký thác lên Hắc Long Chiến Giáp.
Kỳ thực Vương Hạo Thần trong lòng cũng không có nắm chắc, dù sao không phải bất cứ một món huyền khí nào đều có pháp văn của riêng mình, hơn nữa coi như Hắc Long Chiến Giáp thật sự có ẩn chứa pháp văn, nhưng nó đã bị hư hại cực nặng, còn bị vứt bỏ không biết bao nhiêu năm, ai biết trong đó pháp văn còn có được bao nhiêu đạo có thể hoạt động?
Để cho hắn kinh ngạc chính là, nguyên khí đi vào trong Hắc Long Chiến Giáp về sau, ngoài dự liệu vậy mà thật sự cảm ứng được pháp văn tồn tại.
Pháp văn được nguyên khí dẫn động, lập tức phát sáng đi lên.
Kỳ lạ chính là, Hắc Long Chiến Giáp bên trong pháp văn lại có hình dạng rất đặc biệt, tựa như long văn đồng dạng.
Vương Hạo Thần không kịp chần chờ, lập tức đem còn lại thể nội nguyên khí toàn lực rót vào trong Hắc Long Chiến Giáp, cấp tốc kích phát tối đa số lượng pháp văn mà hắn có thể kích hoạt.
Chỉ trong chớp mắt, từng đạo pháp văn nối tiếp nhau phát sáng, đếm tổng cộng, cũng chỉ có bảy đạo.
Tuy chỉ có thể thắp sáng bảy đạo pháp văn, thế nhưng khí thế trên đó phát ra đã tương đương kinh người.
- Rống!
Hắc Long Chiến Giáp từ trong truyền ra một đạo cỗ lão tiếng long ngâm, trong lúc mơ hồ, tựa như có bảy đạo long ảnh màu đen bay ra bao quanh Vương Hạo Thần đem hắn bảo vệ ở bên trong.
Lớp phòng hộ chỉ vừa mới dựng lên, công kích đã đến ngay trước mặt, trước uy lực khủng khiếp của sát chiêu này, ngay cả Vương Hạo Thần cũng không thể đứng vững mà trực tiếp bị đánh bay đi.
Lôi Vương Diệt Đạo một kích vô cùng đáng sợ, không chỉ đánh bay Vương Hạo Thần mà còn quét sạch mọi thứ trong phạm vị cực gần trên đường đi.
Chỉ là, Lôi Vương Diệt Đạo là một trong những sát chiêu mạnh nhất của Hồng Thượng Võ, lấy thực lực hắn lúc này muốn thi triển vẫn có chút miễn cưỡng, thậm chí cần phải dựa vào bí pháp tương trợ mới làm nổi, hơn nữa tiêu hao cũng cực kỳ to lớn, cơ hồ rút sạch gần tám thành nguyên khí của hắn.
Hồng Thượng Võ phải điều tức hồi khí, khuôn mặt trắng bệch mới miễn cưỡng khôi phục chút huyết sắc.
Trúng một đòn Lôi Vương Diệt Đạo, không trọng thương cũng khó! Trận chiến này xem như giải quyết!
Hồng Thượng Võ không nhìn thấy Vương Hạo Thần thân ảnh, bất quá hắn cũng không thật lo lắng đến tính mạng của đối phương, bởi vì người sau thực lực cùng hắn không sai biệt nhiều, coi như bị hắn đánh bại, nhiều nhất chỉ trọng thương mất đi sức chiến đấu, không có khả năng chết đi.
Thật lòng mà nói, đây là trận chiến khó khăn nhất của Hồng Thượng Võ từ khi xuất đạo đến nay, Vương Hạo Thần là một đối thủ khiến hắn vừa kính vừa phục, đồng thời cũng cho hắn áp lực không nhỏ, biết được thế gian anh kiệt có rất nhiều, nếu như chính mình không nỗ lực tu luyện thì nhất định sẽ bị người khác siêu việt.
Hôm nay hắn thắng Vương Hạo Thần, thế nhưng hắn cũng không dám tự đắc, bởi vì đối phương tu vi còn không bằng mình đã có thể chiến với mình đến mức như vậy, nếu là hai người tu vi ngang ngửa, liệu hắn có còn có phần thắng hay không?
- Người như vậy, chỉ mong sau này chỉ làm đối thủ, không nên làm kẻ địch!
Hồng Thượng Võ nghĩ thầm, sau đó liền quay người hướng về phía đầu lục phẩm hạ đẳng linh tuyền kia đi tới.
- Hồng huynh! Trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa đánh xong, ngươi muốn đi đâu?
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng nhiên có một đạo không mặn không nhạt thanh âm truyền đến.
Hồng Thượng Võ giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Hạo Thần thân ảnh từ trong bụi mù đi ra.
Vương Hạo Thần một thân áo trắng đã hủy, chỉ còn lại Hắc Long Chiến Giáp màu đen bên trong vẫn không chút suy tốn, trên người khí tức vẫn hùng hậu dường như thương thể không nặng.
- Cái gì? Trúng phải Lôi Vương Diệt Đạo mà hắn vẫn không sao?
Hồng Thượng Võ có chút hoài nghi chính mình nhìn nhầm.
Hắn dốc toàn lực thi triển Lôi Vương Diệt Đạo, coi như là Thất Tinh Vũ Sư cũng không dám không nhìn chiêu này.
Vương Hạo Thần lĩnh trọn một đòn này lại không chút suy tổn? Làm sao có thể?
Hồng Thượng Võ hắn tuyệt đối không tin!
- Vương huynh quả nhiên thực lực kinh người, sát chiêu của tại hạ vậy mà không làm ngươi bị thương chút nào!
Hồng Thượng Võ ôm quyền nói, hai mắt vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của Vương Hạo Thần, muốn nhìn ra một chút mánh khóe.
Chỉ gặp Vương Hạo Thần hô hấp ổn trọng, khí thế trên người vẫn rất hùng hậu, ngoài việc quần áo có chút rách rưới ra thì căn bản không có dấu hiệu bị thương.
- Nếu như ta không có chiến giáp bảo vệ, một chiêu vừa rồi của ngươi e rằng ít nhất cũng có thể khiến ta trọng thương nặng! Bất quá ngươi có thể thi triển chiêu đó mấy lần? Chỉ sợ bây giờ ngươi ngay cả sức tái đấu với ta một trận cũng không có đi a?
Vương Hạo Thần có thâm ý nhìn Hồng Thượng Võ khẽ cười nói.
Hồng Thượng Võ trong lòng khẽ run lên, một chiêu vừa rồi xác thực đã rút sạch phần lớn nguyên khí trong người hắn, lúc này hắn tuy không đến mức không còn sức chiến đấu, thế nhưng cũng đã không kém bao nhiêu.
Đây một phần là bởi vì tác dụng phụ của bí pháp mà Hồng Thượng Võ đã sử dụng cách đây không lâu, tuy rằng có thể trong thời gian ngắn tăng lên thực lực của bản thân, nhưng tiếp sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu.
Đương nhiên, Hồng Thượng Võ không phải kẻ ngốc, không khả năng để cho mình yếu thế trước mặt kẻ địch, thần sắc vẫn trấn định như thường, nói:
- Tại hạ tiêu hao đúng là không nhỏ, nhưng nếu Vương huynh muốn đánh, ta đương nhiên sẽ phụng bồi đến cùng!
Vương Hạo Thần mí mắt hơi cụp xuống, nói:
- Thật sao? Vậy thì ta không khách khí!
Lời nói vừa dứt, Vương Hạo Thần đã đạp lên Ngự Phong Lưu Ảnh bộ pháp, nhanh như chớp lao đến Hồng Thượng Võ trước mặt, một cước tựa như giao long xuất hải đạp đi ra.
Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô!
Hồng Thượng Võ đồng tử co rụt lại, vội vung chưởng lên cản lại.
- Bang!
Thối lực của Vương Hạo Thần vẫn bá đạo tuyệt luân, trong khi Hồng Thượng Võ đã không ở trạng thái thập túc, hai người chỉ vừa giao thủ, người sau liền lập tức bị đẩy lui.
Hồng Thượng Võ bị thối lực chấn đến tê dại cánh tay, sắc mặt tái nhợt thêm một phần, trong lòng lại càng thêm hoang mang.
Chẳng lẽ Vương Hạo Thần thật sự không hề bị thương? Nếu không làm sao có thể còn mạnh mẽ như vậy?
- Ngươi quả nhiên không còn lại bao nhiêu chiến lực, vậy tiếp đó, chúng ta liền phân ra thắng bại đi!
Vương Hạo Thần trên thân chiến ý sôi trào, khí thế càng thêm bá đạo cường liệt.
- Chậm đã!
Mắt thấy Vương Hạo Thần lại muốn công đến, Hồng Thượng Võ liền vội vàng nói.
- Làm sao? Muốn trực tiếp nhận thua?
Vương Hạo Thần nhìn Hồng Thượng Võ cười lạnh nói.
Hồng Thượng Võ tận lực bảo trì chính mình bình tĩnh, hắn trong lòng 8, 9 thành đã tin tưởng Vương Hạo Thần không bị thương nặng, mà hắn cũng biết rõ, lúc này nếu mình tỏ ra yếu thế, tiếp đó chỗ tốt liền không đến lượt mình hưởng.
- Vương huynh, ta thừa nhận lúc này ta đánh không lại ngươi! Bất quá ta cũng không có sức liều mạng, nếu như lại đánh, cho dù ngươi thắng cũng chỉ là thắng thảm, thậm chí có khả năng là lưỡng bại cầu thương! Ngươi cảm thấy vậy có đáng không?
Vương Hạo Thần nghe vậy, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, trong mắt lướt qua vẻ do dự, vừa vặn bị Hồng Thượng Võ bắt được.
Hồng Thượng Võ biết mình có tư cách nói ra những lời kia, Vương Hạo Thần có lẽ cũng hiểu rõ điều đó, vì thế mới do dự.
- Vương huynh, đánh tiếp chúng ta cả hai đều không lợi, nếu không chúng ta trước tiên dừng tay ngồi xuống nói chuyện một chút?
Hồng Thượng Võ tranh thủ rèn sắt nhân lúc còn nóng.
- Nói đi nói lại, vẫn là ngươi không dám cùng ta liều chết!
Vương Hạo Thần đột nhiên cười lạnh nói.
- Không phải không dám, chỉ là không đáng!
Hồng Thượng Võ không kiêu ngạo không tự ti nói
Vương Hạo Thần bộ dáng chần chờ hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng thu lại trên thân chiến ý, trầm giọng nói:
- Đầu linh tuyền kia bên trong thiên địa linh khí, ta muốn bảy thành!
Ngọa tào! Tên này cũng thật biết dùng công phu sư tử ngoạm, há miệng liền trực tiếp muốn đến bảy thành thiên địa linh khí của một đầu lục phẩm hạ đẳng linh tuyền.
- Vương huynh! Cái này có phải hay không có chút không công đạo?
Hồng Thượng Võ bình tĩnh nói, bộ dáng là không chịu nhượng bộ.
- Công đạo? Ngươi đánh thì đánh không lại ta, ngươi còn cái gì muốn cùng ta đoạt đồ vật? Bảy thành đã là giới hạn thấp nhất của ta, nếu như ngươi không chịu vậy liền đánh đi! Ta cũng muốn xem ngươi liều mạng có thể cho ta bao nhiêu khó khăn!
Vương Hạo Thần lạnh lùng nói, điệu bộ càng thêm cường ngạnh, trên thân lần nữa nổi lên chiến ý, một bước cũng không chịu lui.
Hồng Thượng Võ thấy Vương Hạo Thần bộ dạng, liền biết hắn là không chịu nhường bộ, nếu như chính mình không chịu lùi một bước, chỉ sợ hai người rất có thể lại phải đánh một trận.
Thế nhưng là Hồng Thượng Võ cũng nguyện ý cùng Vương Hạo Thần liều mạng, bởi vì người chịu thiệt chắc chắn sẽ là hắn, hơn nữa cũng không đáng.
Hồng Thượng Võ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải ép mình hài lòng với kết quả hiện tại, miễn cưỡng nhượng bộ nói:
- Được! Nhưng phải để ta xuống đó trước!
Vương Hạo Thần nhìn chằm chằm Hồng Thượng Võ, lạnh nhạt nói:
- Có thể!
Cả hai người bọn hắn trên thực tế đều không muốn đánh tiếp, vì thế mới chấp nhận phương thức phần chia này.
Dù là biết rõ không thể thắng, cũng vẫn phải chiến, không chiến, sẽ bại càng thảm.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Sát chiêu của hai người tung ra đều có uy lực kinh thiên động địa, cây cối xung quanh ở phạm vị gần đều bị sóng năng lượng dư ba làm cho gãy đổ, không gian trở nên có chút hoang tàn.
- Oanh!
Hồng Thượng Võ thi triển bí thuật tăng lên thực lực phối hợp với sát chiêu Lôi Vương Diệt Đạo, bất kể là về mặt khí thế hay lực lượng đều đã nhỉnh hơn Vương Hạo Thần, chỉ thấy lôi quang đại thịnh, lôi điện chiến thần hư ảnh toàn thân tản mát ra một cỗ sát phát khí tức, cùng Vương Hạo Thần chính diện giao chiến lại vững vàng đem đối phương áp chế.
Kinh Thần Thối uy lực đến đáy là hết, thối lực bị hóa giải từ từ giảm mạnh, thế nhưng Hồng Thượng Võ sau lưng lôi điện chiến thần vẫn uy mãnh không chút suy giảm.
- Phá!
Hồng Thượng Võ hét lớn một tiếng, song quyền trực tiếp phá vỡ Vương Hạo Thần thế công, lôi điện chi lực quanh thân bạo phát đến cực điểm, trực tiếp đem Vương Hạo Thần chấn bay.
Tuy rằng công kích của Hồng Thượng Võ sau một phen giao đấu vừa rồi uy lực đã có phần giảm bớt, thế nhưng vẫn vô cùng đáng sợ, Vương Hạo Thần không khác gì lĩnh trọn một viên đạn pháo vào người.
Vương Hạo Thần cũng đã có sự chuẩn bị trước, không chỉ toàn lực vận chuyển Vạn Đạo Thông Thiên Quyết hộ thể, mà còn đem nguyên khí rót vào trong Hắc Long Chiến Pháp, nếm thử kích hoạt trong đó pháp văn.
Hắn một mực không có sử dụng Hắc Long Chiến Giáp, bởi vì hắn không có kinh nghiệm sử dụng huyền khí chiến pháp, mờ mịt dùng loạn coi như có thể tăng lên chiến lực của hắn, cũng sẽ khiến hắn tương đương bị động.
Thế nhưng lúc này hắn đã không có thời gian quản được nhiều như vậy, chỉ dựa vào nhục thân của hắn chắc chắn không chịu nổi Lôi Vương Diệt Đạo một kích, cho dù không chết cũng trọng thương mất đi chiến lực, vạn bất đắc dĩ đành phải đem hi vọng ký thác lên Hắc Long Chiến Giáp.
Kỳ thực Vương Hạo Thần trong lòng cũng không có nắm chắc, dù sao không phải bất cứ một món huyền khí nào đều có pháp văn của riêng mình, hơn nữa coi như Hắc Long Chiến Giáp thật sự có ẩn chứa pháp văn, nhưng nó đã bị hư hại cực nặng, còn bị vứt bỏ không biết bao nhiêu năm, ai biết trong đó pháp văn còn có được bao nhiêu đạo có thể hoạt động?
Để cho hắn kinh ngạc chính là, nguyên khí đi vào trong Hắc Long Chiến Giáp về sau, ngoài dự liệu vậy mà thật sự cảm ứng được pháp văn tồn tại.
Pháp văn được nguyên khí dẫn động, lập tức phát sáng đi lên.
Kỳ lạ chính là, Hắc Long Chiến Giáp bên trong pháp văn lại có hình dạng rất đặc biệt, tựa như long văn đồng dạng.
Vương Hạo Thần không kịp chần chờ, lập tức đem còn lại thể nội nguyên khí toàn lực rót vào trong Hắc Long Chiến Giáp, cấp tốc kích phát tối đa số lượng pháp văn mà hắn có thể kích hoạt.
Chỉ trong chớp mắt, từng đạo pháp văn nối tiếp nhau phát sáng, đếm tổng cộng, cũng chỉ có bảy đạo.
Tuy chỉ có thể thắp sáng bảy đạo pháp văn, thế nhưng khí thế trên đó phát ra đã tương đương kinh người.
- Rống!
Hắc Long Chiến Giáp từ trong truyền ra một đạo cỗ lão tiếng long ngâm, trong lúc mơ hồ, tựa như có bảy đạo long ảnh màu đen bay ra bao quanh Vương Hạo Thần đem hắn bảo vệ ở bên trong.
Lớp phòng hộ chỉ vừa mới dựng lên, công kích đã đến ngay trước mặt, trước uy lực khủng khiếp của sát chiêu này, ngay cả Vương Hạo Thần cũng không thể đứng vững mà trực tiếp bị đánh bay đi.
Lôi Vương Diệt Đạo một kích vô cùng đáng sợ, không chỉ đánh bay Vương Hạo Thần mà còn quét sạch mọi thứ trong phạm vị cực gần trên đường đi.
Chỉ là, Lôi Vương Diệt Đạo là một trong những sát chiêu mạnh nhất của Hồng Thượng Võ, lấy thực lực hắn lúc này muốn thi triển vẫn có chút miễn cưỡng, thậm chí cần phải dựa vào bí pháp tương trợ mới làm nổi, hơn nữa tiêu hao cũng cực kỳ to lớn, cơ hồ rút sạch gần tám thành nguyên khí của hắn.
Hồng Thượng Võ phải điều tức hồi khí, khuôn mặt trắng bệch mới miễn cưỡng khôi phục chút huyết sắc.
Trúng một đòn Lôi Vương Diệt Đạo, không trọng thương cũng khó! Trận chiến này xem như giải quyết!
Hồng Thượng Võ không nhìn thấy Vương Hạo Thần thân ảnh, bất quá hắn cũng không thật lo lắng đến tính mạng của đối phương, bởi vì người sau thực lực cùng hắn không sai biệt nhiều, coi như bị hắn đánh bại, nhiều nhất chỉ trọng thương mất đi sức chiến đấu, không có khả năng chết đi.
Thật lòng mà nói, đây là trận chiến khó khăn nhất của Hồng Thượng Võ từ khi xuất đạo đến nay, Vương Hạo Thần là một đối thủ khiến hắn vừa kính vừa phục, đồng thời cũng cho hắn áp lực không nhỏ, biết được thế gian anh kiệt có rất nhiều, nếu như chính mình không nỗ lực tu luyện thì nhất định sẽ bị người khác siêu việt.
Hôm nay hắn thắng Vương Hạo Thần, thế nhưng hắn cũng không dám tự đắc, bởi vì đối phương tu vi còn không bằng mình đã có thể chiến với mình đến mức như vậy, nếu là hai người tu vi ngang ngửa, liệu hắn có còn có phần thắng hay không?
- Người như vậy, chỉ mong sau này chỉ làm đối thủ, không nên làm kẻ địch!
Hồng Thượng Võ nghĩ thầm, sau đó liền quay người hướng về phía đầu lục phẩm hạ đẳng linh tuyền kia đi tới.
- Hồng huynh! Trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa đánh xong, ngươi muốn đi đâu?
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng nhiên có một đạo không mặn không nhạt thanh âm truyền đến.
Hồng Thượng Võ giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Hạo Thần thân ảnh từ trong bụi mù đi ra.
Vương Hạo Thần một thân áo trắng đã hủy, chỉ còn lại Hắc Long Chiến Giáp màu đen bên trong vẫn không chút suy tốn, trên người khí tức vẫn hùng hậu dường như thương thể không nặng.
- Cái gì? Trúng phải Lôi Vương Diệt Đạo mà hắn vẫn không sao?
Hồng Thượng Võ có chút hoài nghi chính mình nhìn nhầm.
Hắn dốc toàn lực thi triển Lôi Vương Diệt Đạo, coi như là Thất Tinh Vũ Sư cũng không dám không nhìn chiêu này.
Vương Hạo Thần lĩnh trọn một đòn này lại không chút suy tổn? Làm sao có thể?
Hồng Thượng Võ hắn tuyệt đối không tin!
- Vương huynh quả nhiên thực lực kinh người, sát chiêu của tại hạ vậy mà không làm ngươi bị thương chút nào!
Hồng Thượng Võ ôm quyền nói, hai mắt vẫn chăm chú quan sát biểu hiện của Vương Hạo Thần, muốn nhìn ra một chút mánh khóe.
Chỉ gặp Vương Hạo Thần hô hấp ổn trọng, khí thế trên người vẫn rất hùng hậu, ngoài việc quần áo có chút rách rưới ra thì căn bản không có dấu hiệu bị thương.
- Nếu như ta không có chiến giáp bảo vệ, một chiêu vừa rồi của ngươi e rằng ít nhất cũng có thể khiến ta trọng thương nặng! Bất quá ngươi có thể thi triển chiêu đó mấy lần? Chỉ sợ bây giờ ngươi ngay cả sức tái đấu với ta một trận cũng không có đi a?
Vương Hạo Thần có thâm ý nhìn Hồng Thượng Võ khẽ cười nói.
Hồng Thượng Võ trong lòng khẽ run lên, một chiêu vừa rồi xác thực đã rút sạch phần lớn nguyên khí trong người hắn, lúc này hắn tuy không đến mức không còn sức chiến đấu, thế nhưng cũng đã không kém bao nhiêu.
Đây một phần là bởi vì tác dụng phụ của bí pháp mà Hồng Thượng Võ đã sử dụng cách đây không lâu, tuy rằng có thể trong thời gian ngắn tăng lên thực lực của bản thân, nhưng tiếp sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu.
Đương nhiên, Hồng Thượng Võ không phải kẻ ngốc, không khả năng để cho mình yếu thế trước mặt kẻ địch, thần sắc vẫn trấn định như thường, nói:
- Tại hạ tiêu hao đúng là không nhỏ, nhưng nếu Vương huynh muốn đánh, ta đương nhiên sẽ phụng bồi đến cùng!
Vương Hạo Thần mí mắt hơi cụp xuống, nói:
- Thật sao? Vậy thì ta không khách khí!
Lời nói vừa dứt, Vương Hạo Thần đã đạp lên Ngự Phong Lưu Ảnh bộ pháp, nhanh như chớp lao đến Hồng Thượng Võ trước mặt, một cước tựa như giao long xuất hải đạp đi ra.
Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô!
Hồng Thượng Võ đồng tử co rụt lại, vội vung chưởng lên cản lại.
- Bang!
Thối lực của Vương Hạo Thần vẫn bá đạo tuyệt luân, trong khi Hồng Thượng Võ đã không ở trạng thái thập túc, hai người chỉ vừa giao thủ, người sau liền lập tức bị đẩy lui.
Hồng Thượng Võ bị thối lực chấn đến tê dại cánh tay, sắc mặt tái nhợt thêm một phần, trong lòng lại càng thêm hoang mang.
Chẳng lẽ Vương Hạo Thần thật sự không hề bị thương? Nếu không làm sao có thể còn mạnh mẽ như vậy?
- Ngươi quả nhiên không còn lại bao nhiêu chiến lực, vậy tiếp đó, chúng ta liền phân ra thắng bại đi!
Vương Hạo Thần trên thân chiến ý sôi trào, khí thế càng thêm bá đạo cường liệt.
- Chậm đã!
Mắt thấy Vương Hạo Thần lại muốn công đến, Hồng Thượng Võ liền vội vàng nói.
- Làm sao? Muốn trực tiếp nhận thua?
Vương Hạo Thần nhìn Hồng Thượng Võ cười lạnh nói.
Hồng Thượng Võ tận lực bảo trì chính mình bình tĩnh, hắn trong lòng 8, 9 thành đã tin tưởng Vương Hạo Thần không bị thương nặng, mà hắn cũng biết rõ, lúc này nếu mình tỏ ra yếu thế, tiếp đó chỗ tốt liền không đến lượt mình hưởng.
- Vương huynh, ta thừa nhận lúc này ta đánh không lại ngươi! Bất quá ta cũng không có sức liều mạng, nếu như lại đánh, cho dù ngươi thắng cũng chỉ là thắng thảm, thậm chí có khả năng là lưỡng bại cầu thương! Ngươi cảm thấy vậy có đáng không?
Vương Hạo Thần nghe vậy, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, trong mắt lướt qua vẻ do dự, vừa vặn bị Hồng Thượng Võ bắt được.
Hồng Thượng Võ biết mình có tư cách nói ra những lời kia, Vương Hạo Thần có lẽ cũng hiểu rõ điều đó, vì thế mới do dự.
- Vương huynh, đánh tiếp chúng ta cả hai đều không lợi, nếu không chúng ta trước tiên dừng tay ngồi xuống nói chuyện một chút?
Hồng Thượng Võ tranh thủ rèn sắt nhân lúc còn nóng.
- Nói đi nói lại, vẫn là ngươi không dám cùng ta liều chết!
Vương Hạo Thần đột nhiên cười lạnh nói.
- Không phải không dám, chỉ là không đáng!
Hồng Thượng Võ không kiêu ngạo không tự ti nói
Vương Hạo Thần bộ dáng chần chờ hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng thu lại trên thân chiến ý, trầm giọng nói:
- Đầu linh tuyền kia bên trong thiên địa linh khí, ta muốn bảy thành!
Ngọa tào! Tên này cũng thật biết dùng công phu sư tử ngoạm, há miệng liền trực tiếp muốn đến bảy thành thiên địa linh khí của một đầu lục phẩm hạ đẳng linh tuyền.
- Vương huynh! Cái này có phải hay không có chút không công đạo?
Hồng Thượng Võ bình tĩnh nói, bộ dáng là không chịu nhượng bộ.
- Công đạo? Ngươi đánh thì đánh không lại ta, ngươi còn cái gì muốn cùng ta đoạt đồ vật? Bảy thành đã là giới hạn thấp nhất của ta, nếu như ngươi không chịu vậy liền đánh đi! Ta cũng muốn xem ngươi liều mạng có thể cho ta bao nhiêu khó khăn!
Vương Hạo Thần lạnh lùng nói, điệu bộ càng thêm cường ngạnh, trên thân lần nữa nổi lên chiến ý, một bước cũng không chịu lui.
Hồng Thượng Võ thấy Vương Hạo Thần bộ dạng, liền biết hắn là không chịu nhường bộ, nếu như chính mình không chịu lùi một bước, chỉ sợ hai người rất có thể lại phải đánh một trận.
Thế nhưng là Hồng Thượng Võ cũng nguyện ý cùng Vương Hạo Thần liều mạng, bởi vì người chịu thiệt chắc chắn sẽ là hắn, hơn nữa cũng không đáng.
Hồng Thượng Võ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành phải ép mình hài lòng với kết quả hiện tại, miễn cưỡng nhượng bộ nói:
- Được! Nhưng phải để ta xuống đó trước!
Vương Hạo Thần nhìn chằm chằm Hồng Thượng Võ, lạnh nhạt nói:
- Có thể!
Cả hai người bọn hắn trên thực tế đều không muốn đánh tiếp, vì thế mới chấp nhận phương thức phần chia này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook