Nghịch Thế Vũ Thần
Chương 209: Đến chiến

Tử Dương Phong đội ngũ hai vị Nhị Tinh Vũ Sư đệ tử trong lòng tự nhiên là không gì sánh được gấp gáp, muốn nhanh chóng giải quyết Vương Hạo Thần rồi quay lại trợ giúp Dương Vân.

Trong mắt bọn hắn, Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ là một kẻ vừa mới đột phá đến Nhị Tinh vũ Sư, căn bản không có cách nào cùng bọn hắn chống lại.

Thế nhưng là, chỉ đến khi giao thủ, bọn hắn mới biết mình sai!

Chỉ thấy Vương Hạo Thần cười lạnh một tiếng, sau lưng hiện ra một vòng hỏa luân do ba khỏa mặt trời kết thành, từ đó bốc lên vô tận hỏa kình, một chưởng tựa như hỏa thần chi thủ vỗ đi ra.

- Ầm! Ầm!

Tốc độ của Vương Hạo Thần qua nhanh, hai vị Nhị Tinh Vũ Sư chưa kịp phản ứng thì đã trúng đòn, cả người giống như con ruồi bị đập bay ra ngoài, trong miệng phát ra tiếng hét thảm.

Một chưởng của Vương Hạo Thần, coi như không dùng toàn lực, cũng không phải là dạng này chiến lực tạp nham Nhị Tinh Vũ Sư có thể chịu nổi.

- Làm sao lại mạnh như vậy?

Một vị Nhị Tinh Vũ Sư sắc mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu tươi, người kia chỉ là tùy tiện một chưởng, thế nhưng đã đem hắn trọng thương, lồng ngực kém một chút liền sụp xuống.

Đây là mẹ nó nào phải là cái gì Nhị Tinh Vũ Sư chiến lực, coi như là Tam Tinh thậm chí Tứ Tinh Vũ Sư cũng chưa hẳn đã mạnh đến mức độ này a!

Vương Hạo Thần không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp vận dụng Kinh Thần Thối đem hai người đá ngã trên mặt đất, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này hắn xuất thủ càng nặng, cơ hồ khiến hai người kia hoàn toàn mất đi chiến lực, không có nửa ngày điều trị cũng đừng hòng cử động được.

Dương Vân và Lâm Vũ Hinh còn chưa đánh được mấy chiêu, bên kia đã truyền đến tiếng hét thảm khiến bọn hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy một màn kia, Dương Vân sắc mặt lập tức trở nên đen như đáy nồi, muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

Hai tên phế vật kia làm sao lại vô dụng đến mức này? Vừa bắt đầu liền bị một kẻ tu vi ngang ngửa đánh bại cả hai?

Mà Lâm Vũ Hinh thì lại kinh dị nhìn Vương Hạo Thần một chút, trong lòng có chút mừng thầm, cục diện như vậy, có lẽ lại có lợi với nàng hơn.

Vương Hạo Thần trong chớp mắt đã xử lý kẻ ngáng đường, cũng không nhìn bọn hắn một chút, dù sao đối với loại vũ giả thực lực cỡ này, không đáng để hắn chú ý.

- Tu vi ta vừa đột phá, muốn tìm người thử nghiệm một chút thực lực, hai người kia... miễn cưỡng đủ!

Vương Hạo Thần trong lòng nghĩ thầm, lập tức thi triển Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, hóa thành một đạo tàn ảnh phóng tới trước mặt Dương Vân và Lâm Vũ Hinh, cưỡng ép xông vào tràng chiến của hai người.

Dương Vân và Lâm Vũ Hinh đồng thời biến sắc, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, người này chỉ là đánh bại hai tên Nhị Tinh Vũ Sư mà thôi, thật cho là bản thân đã vô địch thiên hạ, lại dám nhùng tay vào trận chiến của hai người bọn hắn?

Chẳng lẽ hắn cho là, bản thân có thực lực để đánh với hai người bọn họ một trận?

Vọng tưởng!

- Tiểu tử! Ngươi quá đề cao chính mình!

Dương Vân gằn giọng quát, thiết côn trong tay lập tức hướng Vương Hạo Thần hung hăng đánh tới.

Nếu Vương Hạo Thần tu vi vẫn là Nhất Tinh Vũ Sư, một côn này có lẽ có thể gây đôi chút khó khăn cho hắn, đáng tiếc lúc này... căn bản không đủ nhìn!

Vương Hạo Thần một quyền đánh tới, cùng Dương Vân đấu cứng, một cỗ bá lực kinh người từ nơi đầu quyền bạo phát mà ra, đem người sau đánh lui.

- Cái gì?

Dương Vân khó tin trừng mắt, hắn tuy là trọng thương, chiến lực chỉ có thể phát huy ra 7 thành, thế nhưng dù sao cũng đủ sánh với một vị Ngũ Tinh Vũ Sư thông thường, như thế nào có thể bị một tên Nhị Tinh Vũ Sư chính diện đánh lui?

- Thực lực rất mạnh, khó trách ngông cuồng như vậy!

Lâm Vũ Hinh trong mắt lộ ra một tia ngưng trọng, âm thầm thu hồi lòng khinh thị đối với Vương Hạo Thần, nàng biết, cục diện lúc này lại có biến số, bởi vì Vương Hạo Thần rất có thể là cường giả cùng cấp bậc với bọn hắn.

Vương Hạo Thần đem tầm mắt chuyển đến Lâm Vũ Hinh trên người, hắn đương nhiên cảm nhận được, người sau thực lực so với Dương Vân phải càng mạnh.

- Xoạt!

Diệu Nhật Kiếm rời vỏ, Vương Hạo Thần thi triển ra Thiên Long Kiếm Quyết đệ nhị thức Thiêm Long Vấn Tâm, đầy trời kiếm khí hóa thành một đầu chân long hư ảnh, nhanh như chớp hướng Lâm Vũ Hinh giết tới.

Lâm Vũ Hinh tự nhiên sẽ không e ngại hắn, trên thân bốc lên một cỗ hùng hậu mà nóng rực nguyên khí, trong tay trường kiếm thân kiếm vậy mà xuất hiện một đạo hỏa diễm chân thực,

Lâm Vũ Hinh tu luyện kiếm pháp, là một loại Linh cấp hạ phẩm kiếm pháp Hỏa Xà Kiếm Pháp, phối hợp với nàng hỏa thuộc tính nguyên khí và nửa bước kiếm ý cảnh giới, có thể bộc phát ra uy lực khá cường đại.

- Hỏa Xà Kiếm Pháp - Xích Hỏa Linh Xà!

Một kiếm đâm ra, kiếm khí bắn tung tóe hóa thành một đầu hỏa xà hư ảnh, đâm vào chân long hư ảnh.

Lâm Vũ Hinh đối với kiếm pháp mình vốn dĩ rất tự tin, thế nhưng chỉ một giây sau đó, chút tự tin đó của nàng liền bị đánh nát không còn lại chút nào.

Chỉ thấy chân long và hỏa xà hư ảnh chỉ vừa mới đụng vào nhau, cái sau liền trực tiếp bị đánh nát không còn lại chút gì.

Một kiếm của Vương Hạo Thần, bất kể là trên khí thế hay uy lực đều vững vàng ép Lâm Vũ Hinh kiếm pháp một đầu.

Xưa nay xà không bao giờ có thể đấu với long, lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Đương nhiên, một kiếm của Vương Hạo Thần sau khi va chạm cũng đã yếu đi nhiều, bị Lâm Vũ Hinh dễ dàng phá được, bất quá người sau rõ ràng đã thua trong hiệp đầu.

- Tiếp tục!

Vương Hạo Thần tung mình nhảy lên không trung, một cước mang theo bá lực kinh thiên động địa tựa như một đạo sao băng hướng Lâm Vũ Hinh dẫm xuống.

Kinh Thần Thối đệ lục thức - Lôi Đình Tích Lịch Chấn Thập Phương!

Thối còn chưa đến, khí thế như lôi đình vạn quân đã khiến kẻ địch ngộp thở.

Một cước Kinh Thần Thối này được sáng tạo như là để phá tận thiên hạ hộ thể nguyên khí!

Lâm Vũ Hinh trong lòng nghiêm nghị, vội vàng dốc toàn lực ứng phó, đem nguyên khí rót vào bên trong bảo kiếm, kích phát ra toàn bộ lực lượng bên trong nhất phẩm huyền khí chiến kiếm.

- Hỏa Xà Thổ Tín!

Lâm Vũ Hinh một thân lực lượng toàn bộ đều dồn vào một kiếm này, mũi kiếm tựa như một ngọn lửa đỏ rực đâm thẳng lên thương khung.

- Bang! var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Hai cỗ lực lượng mạnh mẽ va chạm, tạo ra một đạo chói tai tiếng vang.

Một cỗ xung lực cực mạnh truyền qua thân kiếm chấn động đến Lâm Vũ Hinh cánh tay, khiến cho nàng phải lui về phía sau hơn mười bước, hổ khẩu kém một chút liền rách toạc.

Hai người đấu cứng, Vương Hạo Thần lần nữa chiếm thượng phong.

Vương Hạo Thần trong mắt lộ ra một tia khinh thường, khoan hãy nói Lâm Vũ Hinh thực lực mạnh yếu thế nào, có lẽ có thể miễn cưỡng sánh với Trì Lăng Tiêu trước kia, thế nhưng tư duy võ đạo của nàng thực sự quá kém, trong mắt hắn có thể nói là tệ hại đến cực điểm.

Hắn công kích là từ trên cao đánh xuống, uy lực chỉ tăng không giảm, Lâm Vũ Hinh lại giảm từ bên dưới đánh lên, rõ ràng là lấy yếu đánh mạnh, cái này không phải ngu ngốc thì là gì?

Quả nhiên, tâm cơ thâm trầm, không có nghĩ là thiên phú võ đạo cũng cao siêu.

Mạnh! Quá mạnh! Lực lượng của hắn đã mạnh đến mức này, căn bản không có cách nào đấu cứng với hắn!

Lâm Vũ Hinh vận chuyển thể nội nguyên khí hóa giải cảm giác tê dại nơi cánh tay, trong lòng kinh hãi không gì sánh kịp, nàng rốt cuộc có chút hiểu rõ người trước mắt so với nàng tưởng tượng càng thêm đáng sợ.

Chỉ là một cước vừa rồi, liền khiến cho nàng tay cầm kiếm như bị sét đánh, suýt nữa bị đánh gãy.

Hắn thật sự chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư tu vi?

- Lâm Vũ Hinh! Người kia quá mạnh, ta và ngươi trước hết liên thủ đối phó hắn, nếu không đầu linh tuyền kia căn bản không đến lượt chúng ta sử dụng!

Trong lúc Lâm Vũ Hinh còn đang kinh hoàng, bên tai liền truyền đến một đạo truyền âm của Dương Vân.

Lâm Vũ Hinh sắc mặt hơi biến đổi một chút, khẽ cắn môi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, ở trong loạn đấu, kẻ mạnh sẽ bị kẻ yếu liên thủ đối phó, đây cũng không phải chuyện mới lạ gì.

Dương Vân và Lâm Vũ Hinh căn bản không ưa gì nhau, chỉ là vì Vương Hạo Thần quá mạnh, mới khiến cho bọn hắn không thể không liên thủ.

Dương Vân hiểu giờ không phải tính toán món nợ trước kia, mà phải lấy đại cục làm trọng, bởi vì hắn không muốn cứ như vậy từ bỏ đầu linh tuyền kia.

Nếu như Vương Hạo Thần ban đầu chỉ muốn một phần, bọn hắn có lẽ nhượng bộ, thế nhưng cái khó ở đây chính là hắn lại muốn toàn bộ a.

Cái này bảo bọn hắn làm sao cam tâm?

Dương Vân truyền âm xong liền lập tức xuất thủ, tỏ ra thiện ý.

Chỉ thấy hắn lách mình đến sau lưng Vương Hạo Thần, thiết côn trên thân xuất hiện từng đạo hoa văn nhàn nhạt, toàn lực hướng Vương Hạo Thần đỉnh đầu đánh tới.

Dương Vân chiêu thức tuy đơn giản nhưng lực lượng lại vô cùng bá đạo, thuộc về loại võ giả đi theo con đường lấy lực phá vạn pháp.

Cùng cảnh giới, một thân man lực của hắn coi như không tính là hàng đầu cũng có thể xem là không tầm thường.

Đáng tiếc, hôm nay hắn tìm sai người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương