Nghịch Thế Vũ Thần
Chương 207: Ta sợ nàng không vui

Ôn Linh Mật sửng sờ nhìn theo Vương Hạo Thần bóng lưng.

Cứ như vậy liền đi?

Nàng biết Vương Hạo Thần có lẽ là thuộc về dạng người không thích giao tiếp với người lạ, thế nhưng nàng cũng không phải cái gì người xấu, hắn làm gì phải tránh nàng như tránh tà như vậy?

Chẳng lẽ nàng bộ dáng thật rất khó coi sao? Hay là tên kia căn bản không thích nữ nhân?

Ôn Linh Mật tương đương không cam lòng, vội vàng hướng Vương Hạo Thần đuổi theo, vừa chạy vừa nói:

- Uy? Ngươi làm sao không muốn cùng ta đi đâu? Ta có thể bảo vệ ngươi a!

Vương Hạo Thần nhàn nhạt nhìn nàng một cái, hỏi:

- Ngươi rất mạnh?

Ôn Linh Mật gật gật đầu, có chút kiêu ngạo nói:

- Tại Đệ Thất Phong, ta khẳng định có thể bảo vệ ngươi an toàn!

Lời này của nàng ngược lại không giả, dù sao tại Đệ Thất Phong người khiến nàng kiêng kị căn bản không có bao nhiêu, muốn bảo vệ một cái Nhị Tinh Vũ Sư thật ra là dư xài.

- Không cần đâu!

Vương Hạo Thần thủy chung vẫn lắc đầu.

- Ngươi cứ như vậy chán ghét ta?

Ôn Linh Mật thực sự không hiểu được người trước mắt đang nghĩ cái gì, tên này cũng quá cứng đầu đi a?

Chẳng lẽ là vì không tín nhiệm nàng?

- Không có!

Vương Hạo Thần đối với nàng mang lòng cảnh giác, nhưng nói đến ghét thì cũng không đúng.

- Vậy đến cùng vì cái gì?

Ôn Linh Mật rất là tò mò hỏi.

Không nói đến thực lực của nàng, chỉ là cùng mỹ nữ như nàng đồng hành không phải đã là một chuyện tốt sao? Vì sao tên trước mắt lại năm lần bảy lượt từ chối?

- Ta có người trong lòng!

Vương Hạo Thần liếc nàng một cái, trầm giọng nói.

- Vậy thì sao?

Ôn Linh Mật vẫn mơ mơ hồ hồ, không hiểu rõ ý tứ của hắn.

- Ta sợ nàng không vui!

Vương Hạo Thần bỏ lại một câu như vậy, sau đó nhanh chóng rời đi.

Ôn Linh Mật nghe được lời nói của Vương Hạo Thần, cả người tựa như hóa đá đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, đối với câu trả lời của hắn mười phần kinh ngạc.

Đây chính là lý do mà hắn không muốn đi cùng nàng?

Là vì không muốn làm người trong lòng ghen?

Đây là cái lý do quái quỷ gì?

Ôn Linh Mật nàng theo Tam trưởng lão tu luyện nhiều năm, bởi vì tính chất công việc của sư phụ mà nàng cũng có cơ hội nhìn thấy rất nhiều loại người, trong đó, gần như tất cả số nam nhân mà nàng thấy đều người có năm thê bảy thiếp, bất quá sắc đẹp của nữ tử đối với họ vẫn luôn có sức hút rất lớn.

Thực ra Ôn Linh Mật không có thành kiến gì về chuyện nam nhân có nhiều phụ nữ vây quanh, dù sao thế giới này thực lực vi tôn, mỹ nhân yêu anh hùng là chuyện bình thường, thậm chí có thể xem là chân lý, nàng sống đến từng tuổi này còn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một người nam nhân chỉ yêu duy nhất một nữ nhân trong đời.

Thật ra nàng biết, không phải nữ nhân không muốn nam nhân của mình chỉ thuộc về một mình mình, chỉ là phần lớn bọn họ đều hiểu nam nhân của mình không phải là thứ họ có thể một mình độc chiếm, vì thế mới chấp nhận chia sẻ hắn với người khác.

Nói đến cuối cùng, có ai muốn chia sẻ người mình yêu nhất trong đời với một người khác?

Ôn Linh Mật tự hỏi chính mình đồng dạng không muốn như vậy.

Thế gian chung tình nam tử chung quy quá ít, nàng thật hoài nghi chính mình suốt đời cũng khó gặp gặp được loại nam nhân vạn dặm khó tìm kia.

Thế nhưng là, hôm nay nàng dường như đã gặp được một nam nhân như vậy.

Đương nhiên, Ôn Linh Mật không có hoàn toàn tin tưởng Vương Hạo Thần lời nói, bất quá bất kể như thế nào, nếu như hắn thực sự nói thật, vậy thì nữ nhân trong lòng hắn quả thật rất may mắn.

- Hi vọng ngươi lời nói là thật, lần sau gặp lại, ta nhất định phải kiểm chứng một chút!

Ôn Linh Mật trên mặt, hiện lên đạo giảo hoạt dáng tươi cười.

……………..

Vương Hạo Thần cắt đuôi Ôn Linh Mật về sau, liền để Tiểu Long dẫn đường, bắt đầu tìm kiếm cao cấp hơn linh tuyền.

Lời vừa rồi hắn nói với Ôn Linh Mật là không giả, hắn bây giờ đã có Nhạc Thi Dao, nàng cũng là người hắn yêu nhất trong đời, không thể lại tùy tiện như trước, nhất định phải cùng nữ giới giữ khoảng cách, hắn không muốn chia sẻ Nhạc Thi Dao với bất kỳ ai, vậy hắn cũng không cho rằng nàng sẽ muốn chia sẻ hắn với nữ nhân khác.

Nàng là nhân sinh của hắn, hắn còn cần gì đi tìm nữ nhân khác đâu?

Lấy Tiểu Long năng lực, muốn tìm một đầu linh tuyền là rất dễ dàng, thế nhưng cao cấp linh tuyền lại không đơn giản như vậy, dù sao cũng không phải rau cải trắng bên đường, còn cần tốn một chút thời gian.

Đại khái một lúc sau, Tiểu Long cũng dẫn được Vương Hạo Thần tìm đến một đầu linh tuyền.

Đầu linh tuyền này lớn hơn nhiều so với bất kỳ một đầu linh tuyền nào mà Vương Hạo Thần từng thấy trước này, hơn nữa thiên địa linh khí cũng vô cùng nồng đậm, thậm chí còn vượt qua bốn, năm đầu tam phẩm hạ đẳng linh tuyền cộng lại.

Đây là một đầu ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền.

Ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền, cấp độ này tại trong số linh tuyền tại Đệ Thất Phong đã không tính thấp, rất không dễ dàng tìm được, đối với những đệ tử có tu vi dưới Vũ Sư cao giai càng có sức hấp dẫn chí mạng.

Đáng tiếc, chỗ này sớm đã có người tìm đến trước hắn.

Lúc này, tại linh tuyền phía trước đứng đó tổng cộng bảy đạo thân ảnh, tu vi của những người này đều rất không kém, toàn bộ đạt tới Vũ Sư cảnh, yếu nhất đều có được Nhị Tinh Vũ Sư tu vi, mà mạnh nhất, thậm chí đạt tới Ngũ Tinh Vũ Sư đỉnh phong cấp bậc.

Theo y phục phân loại tới, những người ở nơi này hẳn là chia làm hai phe đội ngũ, một là Tử Dương Phong đội ngũ, một cái khác là Ngọc Tiêu Phong đội ngũ.

- Hai cái Ngũ Tinh Vũ Sư, xem ra cần tốn chút công phu!

Vương Hạo Thần nheo mắt nhìn xem hai đạo thân ảnh khí tức mạnh mẽ nhất trong bảy người.

Sau khi tu vi hắn đột phá đến Nhị Tinh Vũ Sư, hắn đối với Ngũ Tinh Vũ Sư đã không có nhiều như vậy kiêng kị, cho dù là hai cái, cũng không đủ khiến hắn lo lắng.

Tử Dương Phong người dẫn đội là một cái gọi Dương Vân đệ tử, hắn thân mặc võ bào, lưng đeo một cây thiết côn, trên người huyết khí hùng hậu, thực lực phi thường cường đại.

- Lâm Vũ Hinh! Ta lặp lại một lần nữa, đầu này linh tuyền linh khí, chúng ta muốn 7 thành!

Dương Vân thanh âm trầm trọng mà bá đạo nói.

- Linh tuyền là do chúng ta phát hiện trước, vì cái gì phải phân cho ngươi đến 7 thành?

Ngọc Tiêu Phong đội ngũ người dẫn đội Lâm Vũ Hinh là một cái dung mạo thanh lệ nữ đệ tử, niên kỷ không đến 20, tay cầm một thanh màu xanh bảo kiếm, nàng ánh mắt nhuệ khí nhìn chằm chằm Dương Vân, không có chút nào nhượng bộ ý tứ.

Các nàng không dễ dàng gì mới kiếm được một đầu ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền, làm sao cam tâm chịu nhường cho người khác?

- Lý do rất đơn giản, bởi vì các ngươi không phải đối thủ của chúng ta!

Dương Vân thản nhiên nói.

Muốn tranh bảo vật, liền nhiền nắm đấm của người nào cứng, chuyện đến sớm hay muộn cũng đừng nói, bởi vì cái đó quá mức ấu trĩ.

Dương Vân là tự tin vào thực lực đoàn đội của hắn, vì thế mới dám nói như vậy, nếu là từ đầu liền biết không phải đối thủ của người ta, chỉ sợ hắn ngay cả lá gan đi đến đây cũng không có.

Thực ra Dương Vân lời nói không phải không có đạo lý, Tử Dương Phong chi đội ngũ này có bốn người, trong đó Dương Vân thực lực mạnh nhất, có được Ngũ Tinh Vũ Sư đỉnh phong tu vi, phía sau hắn còn có một vị Tứ Tinh Vũ Sư và hai vị Nhị Tinh Vũ Sư đệ tử, trong khi đó Ngọc Tiêu Phong đội ngũ ngoại trừ Lâm Vũ Hinh thực lực không kém gì Dương Vân ra, cũng chỉ có một vị Tam Tinh Vũ Sư và một vị Nhị Tinh Vũ Sư đệ tử, bất kể là tại trên số lượng hay chất lượng so sánh, Tử Dương Phong bên này đều chiếm được lợi thế lớn.

Nếu không phải còn kiêng kị Lâm Vũ Hinh người này, Dương Vân rất có thể đã suất lĩnh đột ngũ của mình độc chiếm tòa này linh tuyền.

Lâm Vũ Hinh lông mày hơi nhíu lại, nàng không sợ Dương Vân, thậm chí nếu như phải đánh, thực lực của nàng có lẽ còn so với Dương Vân còn phải hơi mạnh hơn một chút, thế nhưng là Tử Dương Phong những người khác cũng không phải để bài trí, chỉ dựa vào hai vị sư muội phía sau nàng chỉ sợ không thủ được đầu linh tuyền kia.

Chẳng lẽ thật sự phải nhượng bộ sao?

Thế nhưng là, ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền không dễ gì mới tìm được, lần này từ bỏ, sau này không biết có còn cơ hội lại tìm đến một đầu hay không phải, muốn nàng cứ như vậy đem phần lớn lợi ích đưa ra ngoài, nàng thực sự không cam tâm.

Phải biết, chỉ cần có thể hấp thụ bên trong cái này ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền nồng đậm thiên địa linh khí, Lâm Vũ Hinh có lòng tin rất lớn có thể nếm thử đi trùng kích Lục Tinh Vũ Sư cảnh giới.

- Lâm Vũ Hinh! Lập tức nói ra các ngươi lựa chọn, bằng không chúng ta chỉ có thể động thủ!

Trong lúc Lâm Vũ Hinh còn đang suy tính thiệt hơn, Dương Vân ở một bên đã không có kiên nhẫn quát lớn, hắn không muốn để nàng kéo dài thời gian, sợ rằng sẽ có cường giả từ bên ngoài tìm đến nơi này, đến lúc đó không chừng lại phải chia cho đối phương một chén canh.

Mấy vị Tử Dương Phong đệ tử sau lưng hắn cũng hiểu ý nắm lên vũ khí, trừng mắt nhìn Lâm Vũ Hinh ba người, bộ dáng muốn động thủ tạo thêm áp lực cho bọn họ.

Lâm Vũ Hinh cười khổ, đánh thì đánh không lại, lúc này, nàng xem ra chỉ còn cách thỏa hiệp, dù sao chiếm được 3 thành linh khí xem như cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.

- Đầu linh tuyền này, ta muốn!

Đúng lúc Lâm Vũ Hinh đang muốn đáp lại, liền có một đạo thanh âm đạm mạc từ bên ngoài truyền vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương