Nghịch Thế Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất
31: Nghe Bọn Họ Nói Như Vậy


Lúc họ về phòng bệnh thu dọn đồ đạc, các bệnh nhân cùng phòng trông thấy Tuyết Hi tự đi lại được, ai nấy đều ngẩn người, trố mắt, ngạc nhiên ra mặt...
“Trình độ y thuật của bác sĩ Vương quả là cao siêu, mổ xong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã có thể xuống giường, tự đi lại được!”
“Xem ra tôi quyết định tới bệnh viện này chữa bệnh là quá chuẩn rồi.

Dạo trước còn có người khuyên tôi nên tới bệnh viện Tân Hoàng, hừ, so với nơi này thì bệnh viện Tân Hoàng chỉ là rác rưởi!”
“Thi Vận à, tôi thấy người ta mổ xong đâu có bình phục nhanh như vậy đâu, có phải bọn cô dúi phong bì cho bác sĩ Vương nên mới hồi phục thần tốc như vậy không?” Dì Vương hỏi thẳng.
Nghe bọn họ nói như vậy, Tê Thi Vận dở khóc dở cười nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Tuy nhiên, cô không muốn phóng đại chuyện này, cũng không muốn Tuyết Hi bị chú ý quá mức nên lập tức giải thích:
“Dì Vương à, chuyện này không kỳ diệu như mọi người nói đâu, bác sĩ Vương bảo là do thể chất của Tuyết Hi khỏe mạnh mà vết thương cũng không nặng nên chỉ cần nằm viện truyền nước mấy ngày là được, không cần phải mổ.”

Còn kỳ tích y học mà bác sĩ Vương nói thì Tâ Thi Vận chẳng hề để tâm.
Các bệnh nhân cùng chung phòng bệnh nghe Tề Thi Vận nói vậy mới hiểu ra, hóa ra là bọn họ hiểu nhầm.
Dẫu vậy, mọi người vẫn đua nhau lại chúc mừng Tuyết Hi có thể mau chóng xuất viện.
Thậm chí dì Vương còn cho Tuyết Hi một bao lì xì, mặc kệ Tê Thi Vận từ chối thế nào cũng vẫn bảt Tuyết Hi nhận.
Tê Thi Vận không còn cách nào khác, đành bảo Tuyết Hi cảm ơn bà ấy.
Sau khi về phòng, Lăng Nghị lập tức cầm hóa đơn viện phí đi làm thủ tục xuất viện.
Dì Vương thấy Lăng Nghị không có ở đây, bèn nói với Tê Thi Vận: “Mấy ngày nay tôi quan sát thì thấy có vẻ như chồng cô đã thực sự thay đổi rồi.

Nếu như không đến mức không thể chịu đựng được nữa thì cô về nhà nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy đi, nếu còn có thể sống với nhau được nữa thì cố gắng tiếp tục, tục ngữ có câu quay đầu là bờ mà, cô bảo có phải không?”
Tê Thi Vận cũng biết mấy ngày nay biểu hiện của Lăng Nghị không tồi, bất kể cô nói gì anh cũng không nổi giận, lại càng không động tay động chân với cô và Tuyết Hi như hồi xưa.
Thế nhưng cô đã từng phải thất vọng quá nhiều lần rồi, cũng đã thấy Lăng Nghị diễn kịch nhiều rồi, cho nên, dù được dì Vương khuyên bảo, cũng đã gật đầu vâng dạ nhưng cô không hề định nghe theo.
Sau khi cảm ơn dì Vương, Tê Thi Vận bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc nhìn thấy đơn ly hôn trong túi áo, cô không khỏi ngẩn người.
Cô chợt nghĩ, có phải Lăng Nghị thay đổi là vì nhìn thấy giấy ly hôn, anh sợ nên mới thay đổi hay không?
Cô cảm thấy rất có khả năng là như vậy.
Tuy nhiên, cô cũng chẳng băn khoăn chuyện này lâu, lặng lẽ giấu giấy ly hôn xuống dưới đáy túi, đặt áo lên che lại, vờ như không hề nhìn thấy nó.

Đồ đạc của hai mẹ con không có nhiều, chỉ thu dọn một chút là xong.
Trái lại, Lăng Nghị đi làm thủ tục xuất viện mất hơn một tiếng đồng hồ, tới hơn bốn giờ mới cầm một xấp tiền trở về.
Lăng Nghị đưa tiền cho Tê Thi Vận cầm rồi dẫn Tuyết Hi đi chào tạm biệt các dì, các ông, các bà, sau đó dắt tay cô bé rời khỏi phòng bệnh.
Trên đường trở về, Lăng Nghị vốn định gọi xe taxi nhưng Tuyết Hi không chịu, khăng khăng đòi tự đi bộ về.
Có lẽ là vì từng không đi lại được nên Tuyết Hi cực kỳ quý trọng cơ hội được đi lại.

Trên đường đi, cô bé rất hoạt bát, nhảy chỗ này chỗ kia trên nền tuyết, cực kỳ vui vẻ.
Tê Thi Vận đi theo đằng sau cô bé, liên tục nhắc nhở cô bé phải cẩn thận, coi chừng ngã.

Lăng Nghị xách túi lớn, túi bé đi sau cùng, xem hai mẹ con một người chạy, một người đuổi theo sau, hạnh phúc làm tim anh tưởng chừng như tan chảy.

“Đây mới là cuộc đời chứ!” Lăng Nghị nhìn lên bầu trời, không nhịn được cảm khái.


Làm bậc đế tôn của muôn ngàn tiên nhân thì sao nào?
Có thể so được với cảnh có vợ, có con và một chiếc giường sưởi ấm áp không?
Ngoài cổng bệnh viện, Ngô Càn đứng giữa sân tuyết, nhìn theo bóng lưng gia đình ba người bọn họ, lấy điện thoại ra gọi điện cho Hàn Nhược Tuyết.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói lạnh tanh của Hàn Nhược Tuyết vang lên bên đầu bên kia.

“Thưa cô chủ, tôi cảm thấy cô chủ có thể trở về được rồi.” Ngô Càn cố gẳng hết sức kiềm nén cảm xúc kích động trong lòng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương