Nghịch Thế Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất
3: Nếu Có Đời Sau Đánh Chết Cũng Sẽ Không Gả Cho Lăng Nghị!


Đám người Trương Khải lập tức nối đuôi nhau vào, mỗi người đều khó hiểu không dám động.
Bọn họ hiểu rất rõ sở thích của cậu Tần, người phụ nữ được chơi qua đều sẽ chia sẻ cho những tên đàn em như bọn họ.
Vừa nghĩ tới một lát nữa có thể tận hưởng thứ báu vật như Tê Thi Vận, trên mặt bọn họ hiện rõ sự hưng phấn.
Chỉ là hôm nay cậu Tần nhanh như vậy sao? "Ấn con điếm này xuống!"
Nghe thấy lời cậu Tân, lúc này bọn Trương Khải mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên nhấn Tề Thi Vận quỳ trên mặt đất.
Tân Minh Dương đi lên tát một bạt tai: "Dám ra tay với cậu đây, có phải mày chưa chết bao giờ đúng không?"
Khóe miệng Tề Thi Vận rướm máu, mắt lạnh nhìn Tân Minh Dương, không nói một lời.
"Nói thật cho mày biết, hiện tại con gái của mày vẫn đang nằm trong đống tuyết, vốn dĩ tao không có ý định đưa nó đến bệnh viện!"
Nghe nói như thế, vẻ mặt Tê Thi Vận khẽ giật mình, lập tức liều mạng giấy dụa, cuồng loạn hét về phía Tân Minh Dương: "Tân Minh Dương, tao giết mày, tao muốn giết chết mày! Mày sẽ không được chết tử tết"
"Không biết là tôi có được chết tử tế hay không, nhưng tôi biết lát nữa tôi sẽ làm cho em sướng chết!" Tân Minh Dương chẳng hề để ý, thuận tay bưng ly nước trên bàn lên, đung đưa trước mặt Tề Thi Vận.
"Biết đây là cái gì không?" "Cái này gọi là Lộ Thủy Uyên Ương, cho dù là lãnh cảm, chỉ cần uống một ngụm, cũng sẽ lập tức biến thành phụ nữ dâm đấng!"
"Không phải em rất lạnh lùng sao, được thôi, một chén này đều để cho em uống hết, để cho em thoải mái đến chết!"
Bọn Trương Khải nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn khó nhịn, ánh mắt nhìn về phía Tê Thi Vận cũng thay đổi.
Mà Tề Thi Vận đã sợ đến gương mặt tái nhợt, cần chặt răng, liều mạng giãy dụa, không cho đối phương mở miệng của mình.
"Còn dám phản kháng à?" Tân Minh Dương đưa tay tát thêm một cái nữa, sau đó bóp lấy mặt Tề Thi Vận, mở miệng của cô ra: "Uống hết cho ông đây!"
Mắt thấy cái ly sắp tới gần, Tê Thi Vận đột nhiên cúi xuống đầu, cắn một cái vào gan bàn tay của Tân Minh Dương, quyết không hé miệng.
Tân Minh Dương bị đau, trực tiếp lấy cái ly đánh lên đầu của Tề Thi Vận.
Máu hòa với Lộ Thủy Uyên Ương nhuộm đỏ mặt của Tề Thi Vận, Tân Minh Dương vẫn không hết hận, năm lấy tóc Tề Thi Vận, sau khi kéo lên thì ném thẳng xuống dưới đất.

"Bịch! một tiếng, Tê Thi Vận chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng con mắt không thể mở ra được nữa, chậm rãi nhăm lại.
Trong cơn mơ hồ, dường như cô lại nhìn thấy nền tuyết kia, trông thấy Tuyết Hi đang thoi thóp năm trên tuyết...
"Tuyết Hi, mẹ có lỗi với con...!Tuyết Hi đừng sợ, bây giờ mẹ sẽ đến với con đây:
Trước khi nhäm mắt lại, hình như cô vừa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nào đó...
"Tê Thi Vận ơi Tê Thi Vận, mày thật đúng là chẳng có tự trọng, sắp chết đến nơi, thế mà trong lòng còn nhớ đến anh ta.

Hết hi vọng đi, anh ta sớm đã nát như bùn rồi, cũng chẳng còn là người đàn ông lúc trước nữa rồi.
"Tê Thi Vận, mày phải nhớ kỹ, nếu có đời sau, cho dù có bị đánh chết cũng không được gả cho Lăng Nghị!"
Mí mắt khép lại, Tê Thi Vận lòng đầy tuyệt vọng hôn mê bất tỉnh.
"Ôi trời, không chịu được đòn như vậy sao." Tân Minh Dương dùng chân đá đá Tề Thi Vận, lập tức vẫy tay: "Thừa dịp còn chưa có chết, tặng cho các chú.

Chơi xong không cần mặc quần áo, trực tiếp ném ra ngoài tuyết đi."
"Tạ ơn cậu Tần!" Đám người reo hò, vẻ mặt kích động.
Tân Minh Dương chửi một câu “Thật là con mẹ nó mất hứng về phía Tê Thi Vận rồi vẫy tay đuổi đám người đi.
Bọn Trương Khải khiêng Tê Thi Vận lên muốn đi, kết quả Đùng một tiếng thật lớn, cửa chống trộm của căn hộ đổ xuống, một người đàn ông sắc mặt xám ngắt đứng ở cửa, hai mắt đỏ ngầu!
"Ôi, đây không phải tên phế vật nhà họ Lăng à, mày không ở nhà nằm chờ chết, tới đây làm gì?" Trương Khải cười nói, "Chẳng lẽ là biết chúng tao muốn chơi vợ mày, cũng muốn đến tham gia một chân à?"
Lăng Nghị nhìn thoáng qua người vợ vỡ đầu chảy máu, trong lồng ngực đau như vạn tiễn xuyên tim.
Anh không nói gì, dẫm lên cửa chống trộm đi vào.


"Mày có thái độ gì đấy?...!Cậu Tần nhìn trúng vợ mày là
phúc của mày, ở trước mặt cậu Tân, mày còn giả vờ ép bức làm cái đéo gì?"
Trương Khải nổi giận nói, vung nắm đấm muốn đánh về phía Lăng Nghị.
Lăng Nghị có thế nào anh ta hiểu rõ nhất, mình chỉ cần dùng ba phần lực, là có thể đánh cho anh răng rơi đầy đất.
Nhưng mà...
Chỉ thấy Lăng Nghị đưa tay lên vung một quyền, nện ở trên nắm tay của Trương Khải.
"Răng rắc một tiếng, bả vai của Trương Khải lập tức lộ ra xương trắng.

Nguyên cả cánh tay, bị một quyền của Lăng Nghị đánh xuyên qua!
Trương Khải còn chưa kịp kêu thảm, Lăng Nghị xuất liên tục hai cước, đá vào đầu gối của Trương Khải, hai tiếng Răng rắc lập tức truyền đến, lúc này thân thể của Trương Khải thấp hơn phân nửa, Quỳ trên mặt đất.
Chỉ là người bình thường quỳ xuống, bắp chân ở đẳng sau, nhưng đôi bắp chân của anh ta lại năm trước người.
",." Đầu tiên Trương Khải im lặng trong chốc lát, sau đó lập tức hét một tiếng đau xót, khiến cho ai nghe cũng phải rùng mình.
Tên đàn em phía sau anh ta, trước tiên buông Tề Thi Vận ra, nhìn Lăng Nghị như nhìn quái vật, vừa hoảng sợ vừa khó hiểu.
"Ngược lại không nhìn ra, thế mà tên phế vật này còn có khí lực lớn như vậy." Mặc dù trong lòng Tân Minh Dương cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Theo anh ta thấy, chẳng qua Lăng Nghị chỉ có sức lực lớn chút mà thôi, nếu thật sự đối đầu với người luyện võ hàng thật giá thật là anh ta thì chỉ cần vài phút sau sẽ bị đánh tới quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lăng Nghị vẫn là không nói chuyện, mà đi qua ôm Tề Thi Vận vào lòng, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt cô, đau lòng

đến sắp quên cả hô hấp.
Anh biết, những ngày tháng đau khổ của hai mẹ con cô gặp phải đều bởi vì tên khốn nạn là anh!
"Thật xin lỗi, anh sai rồi.

Thật xin lỗi!"
Lăng Nghị ôm Tề Thi Vận thật chặt, đưa hết linh khí vừa mới khôi phục vào trong cơ thể của cô, giúp cô nhanh chóng điều dưỡng vết thương.
"Còn thất thần làm gì? Cầm vũ khí lên, chơi chết nó đi!"
Tân Minh Dương quát to một tiếng, làm cho đám đàn em kia lấy lại tinh thần.
Mặc dù bọn họ sợ hãi sự mạnh mẽ vừa rồi của Lăng Nghị, nhưng bọn họ còn sợ cậu Tần quyền thế gập trời hơn.
Cho nên bọn họ rối rít lấy dao nhỏ từ trong túi quần ra, nơm nớp lo sợ đâm về phía Lăng Nghị.
Đối mặt với sự vây công của bảy tám người, Lăng Nghị chỉ ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, đã dọa cho bọn họ phải lùi về sau một bước dài.
Bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, can đảm vừa mới vực dậy đã bay hết không còn chút nào, ai cũng không dám tiến lên nửa bước.
Lăng Nghị không để ý đến bọn họ, mà ôm lấy Tê Thi Vận, từng bước từng bước đi về phía ghế sô pha, trong lúc đó không một ai dám động thủ.
Đợi đến khi anh nhanh không chậm đặt Tê Thi Vận xuống ghế sa lon, sau đó mới nhìn thoáng qua ly nước tan tành trên mặt đất.
"Nếu như thích bỏ thuốc cho người khác như thế, vậy tao cũng sẽ cho mày nếm thử mùi vị của thuốc là được “ Lăng Nghị cố gắng ngăn chặn sát ý.
Anh biết rõ, giết chết Tân Minh Dương là để cho anh ta được lợi.
"Chỉ dựa vào tên phế vật là mày? Cũng xứng à?" Tân Minh Dương hừ lạnh một tiếng, căn bản không đặt Lăng Nghị vào mắt.
Thẳng đến khi Lăng Nghị đi đến trước người anh ta một mét, anh ta mới đột nhiên ra tay, sử dụng chiêu Ưng trảo khóa cổ, ép thẳng đến cổ họng của Lăng Nghị.
Anh ta tự tin vô cùng, cho dù khí lực Lăng Nghị có lớn thế nào, cũng tuyệt đối không tiếp nổi chiêu Ưng trảo khóa cổ.

biến hóa vô cùng này của anh ta.

"Đùng! Một tiếng vang giòn, anh ta còn chưa khoá được cổ họng của Lăng Nghị, trên mặt mình đã truyền đến sự đau đớn, đồng thời còn kèm theo cả ù tai và trời đất quay cuồng.
"Màu mè." Lăng Nghị cười khẩy, lần nữa nhấc chân, lặp lại chiêu cũ, đá gãy hay đầu gối của Tân Minh Dương, làm cho.

anh ta Quỳ trên mặt đất.
"A...!"
Tân Minh Dương vừa muốn kêu, Lăng Nghị đã đập một bàn tay xuống, đánh rơi hết hàm răng của anh ta, máu lập tức chảy đầy đất, chỉ có thể phát ra từng tiếng Nghẹn ngào.
Lập tức Lăng Nghị tóm lấy cổ áo của Tân Minh Dương, làm cho anh ta hơi ghé vào ghế sa lon, hơi nhấc cái mông lên.

Làm xong những điều này, Lăng Nghị mới đi đến bên cạnh cái ly vỡ vụn kia, chân phải đạp nhẹ lên sàn nhà.

Ngàn vạn giọt nước đang rơi tán loạn lập tức bay lên giữa không trung, bị Lăng Nghị vung tay nắm chặt.

"Độ tinh khiết quá nhạt, thay chúng mày cho thêm chút."
Chỉ thấy ngón tay Lăng Nghị khẽ nhúc nhích, mấy sợi linh khí bản vào trong nước, ngàn vạn giọt nước kia lập tức lóe lên ánh nước màu đỏ.

Sau đó Lăng Nghị gảy nhẹ ngón trỏ, những giọt nước màu đỏ rơi vào đúng miệng của bảy tám tên đàn em kia.

Vốn dĩ Tân Minh Dương đang đau đến không muốn sống thấy thế, lúc này bị dọa đến trợn mắt hốc mồm, sau khi vội vàng phun ra mấy ngụm máu, hoảng sợ nhìn Lăng Nghị: Mày muốn làm gì? Mày là thứ ma quỷ, mày giết tao đi! Cầu xin mày, giết tao!"
Lăng Nghị không thèm để ý đến lời cầu xin của anh ta, một tay nâng Tề Thi Vận lên, một tay kéo theo Trương Khải, bình tĩnh rời khỏi phòng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương