Nghịch Thế Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất
-
25: Đương Nhiên Là Chắc Chắn Rồi
Thấy cuối cùng Lăng Nghị cũng chịu nhận, Lục Phong đã sắp cười thành tiếng.
Trên đời này còn có chuyện gì thoải mái hơn bỏ mấy triệu là có thể chà đạp tôn nghiêm của đàn ông chứ?
Mà Tống Hiểu Giai càng xem thường Lăng Nghị hơn, quả nhiên là đứa nghèo nàn, vừa nghe đến tiền lập tức đến giới hạn, thật may là lúc trước không có ở bên anh ta!
"Đương nhiên là chắc chắn rồi, chỉ cần con gái của anh cần dùng đến, cứ việc mua!" Lục Phong vung tay lên, ra vẻ vô cùng phóng khoáng.
Nhưng thật ra chỉ cần để ý kỹ, cũng có thể thấy được ý của câu nói này: Mua thuốc, nhất định phải là thứ con gái cần dùng đến.
Nói cách khác, anh có thể nhiều mua thuốc khác, nhưng chỉ cần anh mua rồi, những thứ thuốc đó con gái anh sẽ đều phải dùng đến, đây không phải nguyền rủa con gái anh mắc nhiều bệnh sao?
Cho nên tuy Lục Phong nói vô cùng phóng khoáng, nhưng thật ra đã nắn bóp Lăng Nghị hết rồi, chắc chắn anh sẽ không tùy tiện mua.
"Không cần, tôi chỉ cần ba vị thuốc." Lăng Nghị vừa nói vừa đi về phía tủ thuốc.
Lục Phong nghe nói như thế, cằm sắp cười rơi xuống nhất, chỉ nghe anh ta nhỏ giọng nói với Tống Hiểu Giai: "Chỉ ba vị thuốc mà thôi, chỉ có chút đấy đã thèm, quả nhiên là đứa nghèo không có công ăn việc làm."
Tống Hiểu Giai gật đầu phụ họa nói: "Cả đời anh ta cũng chỉ thế thôi, bùn nhão không chát được tường."
Triệu Khải đứng sau tủ thuốc trông thấy Lăng Nghị, lúc này lộ ra khuôn mặt tươi cười, vô cùng khách khí nói: "Anh Lăng, xin mời anh ra chỗ nghỉ ngơi chờ trong chốc lát, tôi sẽ lập tức lấy thuốc cho anh."
"Không cần, thời gian của tôi đang gấp, cứ chờ ở đây đi."
"Được rồi, tôi lập tức đi lấy."
Triệu Khải nói xong, quả nhiên quay người chạy về phía kho.
Trong quá trình chờ đợi, Lăng Nghị nói: "Ba vị thuốc này hơi quý, nếu hiện tại anh đổi ý, còn kịp."
"Em Lăng, đây là xem thường tôi sao? Ba vị thuốc mà thôi, có thể đắt cỡ nào?" Lục Phong nhịn không được cười nhạo.
Lúc này Tống Hiểu Giai nói tiếp: "Chồng à, anh phải hiểu một chút, dù sao người ta cũng không có công việc, bây giờ con gái lại bị bệnh, có lẽ anh cảm thấy chỉ là mưa bụi, nhưng có lẽ người ta lại cảm thấy là một khoản tiền lớn."
"Cũng đúng." Lục Phong gật đầu, giả vờ suy tư một lát, lập tức nói: "Em Lăng à, là đàn ông, không có công việc sao được? Như thế này, trước mắt khách sạn chúng tôi đang cần tuyển dụng bảo vệ, tôi chừa cho anh một chỗ, thế nào?"
Lúc này Tống Hiểu Giai nói thêm vào: "Đúng nha, anh không cần lo lắng không được chọn, Lục Phong là giám đốc khách sạn, chỉ cần một câu của anh ấy, anh cũng không cần phỏng vấn, là có thể trực tiếp vào cương vị."
Nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ, trong lòng Lăng Nghị không có chút gợn sóng nào, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Anh thật sự không đổi ý à?"
"Loại chuyện giúp người vì niềm vui này, ai đổi ý thì người đó là cháu trai!" Lục Phong trực tiếp chốt kèo, miễn cho Lăng Nghị đổi ý.
Mà giọng anh ta nói chuyện rất lớn, dẫn tới không ít người trong quán thuốc vây xem.
Đúng lúc này, Triệu Khải bưng ba chiếc hộp tinh xảo được đóng gói cẩn thận đi tới, sau đó bày ở trước mặt Lăng Nghị, theo thứ tự giới thiệu cho Lăng Nghị: "Đây là Bách Dị Quả, đây là U Minh Hoa, đây là Quân Tử Thất...!Xin hỏi anh quẹt thẻ hay chuyển khoản?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook