Nghịch Thần
-
Chương 20: Chiêu từ túc đức thánh thuận thái hậu
Quạ đen kêu inh ỏi trên trên tòa thánh điện Phụng An, linh cữu của Tề Đan Yên tạm thời được đặt ở trong điện. Lúc Hạng Tuế Chiêm cưỡng ép Kính Hiên đi vào, Cẩm Tú đã mặc y phục cho Tề Đan Yên, đem dạ minh châu nhét vào trong miệng nàng. Thấy hoàng thượng đến, Cẩm Tú nhanh chóng quỳ xuống, bẩm báo nói: ". . .Hoàng, hoàng thượng, thái hậu đã thay trang phục xong xuôi, Tử Ngư. . .Tử Ngư đã được Tiểu Đông mang theo. . .Đi. . .Hiện tại e là đã đi theo thái hậu rồi, nô tỳ. . ."
"Ngươi làm rất tốt, không hổ là người mà trẫm đã đặc biệt bồi dưỡng để nối nghiệp chưởng sự ma ma”. Kính Hiên rất đắc ý, đi tới còn sờ sờ cái đầu đang cúi thấp của Cẩm Tú, như là sờ một con chó con.
Hạng Tuế Chiêm yên lặng đi tới một bên quan tài, thấy Tề Đan Yên chết nằm trong quan tài, một thân hoa phục, đội mũ phượng rực rỡ, bên gối còn một ít đồ bằng ngọc và vàng. Nàng ngủ vô cùng an tĩnh. Hạng Tuế Chiêm nghiêng người đến, đưa tay sờ mặt của nàng, chỉ cảm thấy bên trong trắng mịn mang theo chút thô ráp, nhìn lại tay mình, trên tay là bột màu trắng, lại nhìn qua chỗ hắn đã sờ, da dẻ hình như lộ ra chút màu đen.
Người bị trúng kịch độc, trên mặt mới hiện ra màu đen.
Hạng Tuế Chiêm bỗng nhiên nở nụ cười, đỡ quan tài, nhìn Tề Đan Yên một chút, ban đầu cười nhẹ, sau đó là cười lớn tiếng.
"Hắn điên rồi. . ." Kính Hiên lặng lẽ nhìn Cẩm Tú nói.
Cẩm Tú hiểm độc nói, "Hoàng thượng nhất định không thể để hắn sống, nhất định phải tịch thu gia sản và chém đầu cả nhà Hạng gia”.
"Cả nhà? Vậy chẳng phải là ngay cả hoàng hậu cũng phải chém? Vậy thì không được." Kính Hiên cười hì hì, "Ta vừa thân chính thì giết cả nhà Hạng gia, sẽ khiến cho tất cả võ tướng khủng hoảng và bất mãn. Ta muốn lưu lại Hạng Tuế Chiêm một thời gian, dù sao thì hắn cũng điên rồi”.
"Ta đồng ý với ngươi." Hạng Tuế Chiêm ngắt ngang lời thì thầm của bọn họ, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng như lúc trước, "An táng thái hậu cho tốt, ta đồng ý với lời của ngươi."
Chờ sau khi thái hậu an táng xong, trước tiên ta sẽ hành thích vua giết những tên gian thần tặc tử, sau đó sẽ diệt bộ tộc Khuyển Nhung, đem toàn bộ thi thể của các ngươi dựng ở chỗ mà Tề Đan Yên được chôn cất, làm binh mã cho nàng —— đây mới là những điều mà hắn muốn làm nhất.
"Vậy mới tốt chứ." Kính Hiên cười nói, "Người đâu, chọn ngày lành tháng tốt tổ chức tang sự! Mặt khác trẫm muốn đích thân viết thư cho tộc trưởng Khuyển Nhung, để hắn mau mau đem con gái và đồ cưới đưa đến Thịnh Kinh”.
Hạng Tuế Chiêm đứng tại chỗ hồi lâu, tâm tình không rõ.
Kính Hiên nhìn hắn đầy vẻ đề phòng, mãi đến tận khi hắn bỗng nhiên đi ra ngoài điện, cả người mới xụi lơ trên mặt đất, vỗ ngực hô to: "A a! Má ui! Cuối cùng cũng coi như là dùng kế hoãn binh bảo vệ cái mạng của ta một thời gian! Sau khi an táng Thái hậu xong, chắc chắc hắn sẽ không tha cho ta, vì vậy tang lễ của thái hậu và hôn lễ của hắn phải được tổ chức cùng một ngày, trước tiên ổn định Khuyển Nhung rồi tính tiếp! Ôi, làm hoàng đế khó khăn quá đi, sớm biết thế này đã để cho tên tiểu đệ chết sớm của ta làm cho rồi!”
Cẩm Tú thấy tình hình như vậy thì mau chóng bước lại kéo hắn lên, vừa mới khom lưng, trên cổ bỗng nhiên bị vật gì đó đâm vào, nơi cổ họng mát lạnh, máu tươi ở động mạch cổ theo chủy thủ rút ra thì giống như súng bắn nước phun vọt ra ngoài.
Kính Hiên - Người khởi xướng gương mặt đầy máu, buồn nôn bỏ lại chủy thủ nôn khan từng trận, "Ụa, ụa ụa! Sặc chết ta rồi gào gào gào!"
Tiểu Tạp tử vội vàng từ ngoài điện chạy vào, móc khăn mặt ra lau mặt cho Kính Hiên.
"Loại người mà chỉ cần một ít bạc là có thể bán đứng chủ nhân của mình có giữ lại cũng vô dụng, không bằng cho chôn cùng thái hậu đi”. Kính Hiên khinh thường nói, đem Tiểu Tạp tử đuổi ra ngoài, bên trong điện chỉ còn lại hắn và cái quan tài. Hắn khụ khụ hai tiếng, chỉ thấy Tiểu Đông mang theo Tử Ngư từ trong góc chui ra, ngoan ngoãn quỳ trước mặt hắn.
"Trẫm vất vả lắm mới bảo vệ được tính mạng mình từ trong tay của Hạng Tuế Chiêm đó." Kính Hiên lòng vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng nói, "Hai người các ngươi nghe cho rõ, thái hậu nhất thời không tỉnh lại được, cũng giống như đã chết rồi. Các ngươi quỳ ở đây trông coi linh cửu, nhớ khóc lóc mấy ngày, đút nước cho nàng uống, chờ khi nàng tỉnh rồi, thì mang nàng xuất cung theo mật đạo mà trước đây trẫm đã tìm được. Tử Ngư. . ."
Tử Ngư mang theo xấu hổ với sùng kính, dập đầu nói: "Tử Ngư nguyện ý nghe hoàng thượng sai bảo."
Hôm nay mới biết, tiểu hoàng đế tài trí hơn người, nhìn xa trông rộng, sau xem qua mật chỉ, mấy năm qua đã an bày phương pháp giúp đỡ Tề Đan Yên trốn đi để bảo toàn tính mạng, trước tiên thu mua Cẩm Tú giả làm gián điệp bán tình báo, thu mua Tiểu Đông bị cự tuyệt, biết thái giám này trung thành, nên phân phó nhiệm vụ quan trọng hơn. Tử Ngư tự cho là kín kẽ không một lỗ hổng, nhưng đã sớm bị Kính Hiên vững vàng nắm giữ trong tay. Bọn họ bị hoàng thượng phân cho những vai diễn để diễn một vở kịch lớn, chẳng qua là do lúc trước Tề Đan Yên cứu Kính Hiên một mạng, hắn cảm kích trong lòng, quyết định cho nàng xuất cung tự mình tìm con đường mưu sinh. Thấy Hạng Tuế Chiêm nảy sinh tình cảm với nàng, chính hắn đang ở trong cung cũng biết rõ lòng người bạc bẽo, vì vậy quyết định thành toàn cho đôi bích nhân này.
Cuối cùng ngay cả Hạng Tuế Chiêm cũng bị lừa gạt .
"Sau khi xuất cung tìm một chỗ để cho thái hậu điều dưỡng thân thể, thuốc này vẫn có mấy phần độc tính. Trong lúc đó không được phép liên lạc với chủ nhân Hạng Tuế Chiêm của ngươi, hắn lại muốn giết trẫm, thực là quá xấu xa mà, trẫm phải ngược hắn, ngược hắn, ngược chết hắn!” Kính Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dạ" Tử Ngư lau nước mắt nói.
"Tiểu Đông, ngươi đối với chủ nhân thực sự trung thành. Từ Ninh cung vô chủ, ngươi cũng không cần ở nơi này hầu hạ nữa, sau này đến bên người trẫm đi. Tiểu Tạp tử trung thành thì có trung thành, nhưng mà không được lanh lợi như ngươi” Kính Hiên phủi mông một cái, đi ra khỏi Phụng an Thánh điện.
Phong hào của Tề Đan Yên được quyết định là “Chiêu Từ Túc Đức Thánh Thuận Thái Hậu", hai tháng sau "Chôn cất" .
Người đời sau này, khi xem quốc sử của Đại Kiền được ghi chép thế này: "Tề thái hậu, người đất Thục, phong hào Thánh Thuận thái hậu. Sau khi hoàng đế băng hà, vì quốc gia mà tham chính. Dạy bảo ấu đế, nghiêm chỉnh chăm chỉ, buông rèm chấp chính, không dám bỏ dở. Năm Nhân Võ thứ 8 bất ngờ chết ở Từ Ninh Cung, đêm 30. Võ Đế cảm tạ đức độ hiền lành của bà nên phong cho bà danh hào là Túc Đức Thánh Thuận Thái Hậu’, an táng vào thái lăng.
Tóm gọn lại chính là vì giúp đỡ ấu đế, lao lực vất vả quá độ mà bệnh chết, thật là mỹ danh thiên cổ.
Hạng Tuế Chiêm được hoàng thượng đặc biệt cho phép, sau đại tang của thái hậu, kết thân với Khuyển Nhung. Kính Hiên vì động viên hắn, đồng thời vì tăng áp lực lên Uy Viễn tướng quân, ban cho hắn tước vị Công hầu đệ nhất đẳng, chỉ đứng sau thân vương. Hạng Tuế Chiêm thực ra hoàn toàn không hề cảm kích, trong khi hôn lễ được long trọng cử hành, hắn đã sớm dùng hổ phù điều binh khiển tướng trong tay bao vây Thịnh Kinh. Trong đêm tân hôn, giết chết con gái tộc trưởng Khuyển Nhung, sau đó lập tức tàn sát Tử Cấm thành.
Kính Hiên nhận được mật báo, nói ba mươi dặm bên ngoài Thịnh Kinh đều là quân binh trú đóng, Hạng Tuế Chiêm muốn làm phản. Hắn nghĩ thầm, mưu phản cái gì chứ, Hạng Tuế Chiêm làm vậy là muốn giết cả nhà của ta a a a! Cũng may hắn có con át chủ bài là Tề Đan Yên này ahaha! Nghĩ tới đây, Kính Hiên vung tay áo lên, lớn tiếng nói: "Hạng tướng quân chỉ là muốn diễn tập quân sự mà thôi, chúng ta không cần quan tâm đến hắn. Ngày hôm nay là ngày vui của hắn, các ngươi phái nhiều người đến quý phủ của hắn, theo dõi hắn.... A a, không phải, là đi chúc mừng hắn, cần phải bảo đảm hắn thuận lợi vào động phòng!"
Hôn lễ bắt đầu như thường lệ, suốt toàn bộ quá trình mặt của Hạng Tuế Chiêm không hề có cảm xúc, còn có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, sau khi tam bái kết thúc lại rất vô lễ xoay người rời đi, gạt tân nương sang một bên. Hỏi hắn đi làm gì à? Đi lấy kiếm! Hắn đem nhuyễn kiếm đặt ở bên hông, ra lệnh cho Hạng Thanh Phong giải tán khách mời đến đây dự lễ. Cuối cùng, hắn mang theo vẻ mặt hung tàn, đẩy cánh cửa động phòng ra.
Mấy ma ma bên trong không biết tình huống bên ngoài, thấy Hạng Tuế Chiêm đi vào, nên mau chóng thu xếp chuẩn bị rượu lễ thành hôn cho bọn họ, cầm một trái táo đỏ, đậu phộng, cây long nhãn, hạt dưa ở trong tay rải lên giường, mang ý nghĩa là "Sớm sinh quý tử" . nhưng ở trong mắt của Hạng Tuế Chiêm, những lễ nghi phiền phức này đều không cần, hắn chỉ trầm mặt xuống, gầm nhẹ một câu"Cút ra ngoài.", hai ma ma liền bỏ chạy, vừa chạy vừa bàn tán ——
"Chưa từng thấy tân lang nào giống như tướng quân vậy, nôn nóng ghê quá.”.
“Nghe nói là đã nín hơn bốn mươi năm mới đụng tới nữ nhân, chẳng trách hắn nôn nóng như thế”.
“Nôn nóng quá sẽ không làm được chuyện gì ha ha ha ~~"
"Đúng vậy, nóng vội sẽ ăn không được đậu hũ nóng đâu."
Hạng Tuế Chiêm đứng ở trước giường gỗ tử đàn, nơi này là nơi mà lần đầu tiên hắn và Tề Đan Yên tiếp xúc da thịt thân mật, hiện tại, lại có một nữ tử mặc hồng y, che khăn voan đỏ đang yên tĩnh ngồi giữa mép giường, có lẽ lòng mang theo sự chờ đợi, chờ hắn vì nàng mà vén khăn voan lên.
Hắn còn nhớ lúc đưa tang Tề Đan Yên, bầu trời trong xanh, mặt trời chói chang, một chút cũng không giống như có đại tang xơ xác tiêu điều, thậm chí còn có chim khách bay lên cành cây kêu loạn xạ. Nàng làm người lương thiện, khờ khạo, đối với người khác không có một chút đề phòng, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vốn nên ở đất Thục tìm một nhà khá giả gả qua đó, sinh mấy đứa con trai và gái, lo liệu việc nhà, làm phu nhân sang quý, cả đời bình an. Nếu như nàng thật sự có thể bình an như vậy, hắn tình nguyện đời này không gặp nàng khi nàng trở thành thái hậu. Không nghĩ tới hắn có ý định bảo vệ nàng chu toàn, cuối cùng vẫn không thể nào bảo vệ đươc nàng.
Phong hào cao quý thì đã sao, chôn cất chỗ cao sang thì thế nào, cũng không sánh bằng khi nàng còn sống. Thời gian vào triều, hắn luôn có cảm giác nàng còn ngồi sau bức rèm che, lặng lẽ nhìn hắn.
"Ngươi đi đi." Hạng Tuế Chiêm từ lâu đã rút nhuyễn kiếm ra, lại bỗng nhiên thu về, "Ta sai người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, ngươi về Khuyển Nhung đi, không được đến Trung Nguyên nữa”.
Nữ tử đang che mặt này dù sao cũng vô tội, hắn nhất thời khó dằn nổi cơn giận, quyết ý tiêu diệt Khuyển Nhung, bây giờ suy nghĩ lại cái chết của Tề Đan Yên không có liên quan gì đến Khuyển Nhung, cô gái này có lẽ cũng ngây thơ giống Tề Đan Yên, để cho nàng trở về cố hương, một đời bình an cũng tốt.
Tân nương cọ sát, giống như là lấy món gì đó trong tay áo, chỉ thấy một thỏi vàng ròng bóng xuất hiện trong tay nàng.
Hạng Tuế Chiêm nhíu chặt lông mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thỏi vàng ròng.
Tân nương đem thỏi vàng ròng ném dưới chân hắn, phát ra một tiếng "Đông", lập tức nén giọng kêu nhỏ: "Tướng quân, ngài làm rơi vàng kia.”
Lệ khí với sát khí trong mắt Hạng Tuế Chiêm đột nhiên biến mất không còn dấu vết, thân thể căng chặt chẽ chuẩn bị chiến đấu bỗng nhiên giãn ra, hắn dùng sức nhắm mắt lại, một hồi lâu mới mở ra, bên trong tân phòng đèn đuốc vẫn sáng choang như trước, màn che đỏ thẫm treo đầy bốn phía, tân nương vẫn còn ngồi trên mép giường, dưới làn váy hoa màu đỏ thẫm, một đôi hài tân nương màu đỏ viền chỉ vàng bắt chéo, đong đưa.
Hạng Tuế Chiêm tiến lên một bước, xốc khăn voan hồng lên.
"Chàng giỏi lắm Hạng Tuế Chiêm! Xương cốt ta còn chưa tan, chàng đã dám đồng ý cưới con gái tộc trưởng Khuyển Nhung!” Tề Đan Yên đưa ngón trỏ ra, giận dữ chỉ vào mặt Hạng Tuế Chiêm, "Nếu không phải Tử Ngư mang ta trốn ra từ mật đạo trong cung, lại thay mận đổi đào, để ta giả mạo làm con gái tộc trưởng Khuyển Nhung thì chàng thực sự phải làm tân lang rồi! Chàng có lương tâm hay không! Lúc ta vì chàng sinh Quỳ nhi đau đớn thế nào, hiện tại chàng lại kết hồn với nữ nhân khác a a a!! Chàng khốn kiếp! Chàng phụ lòng ta! ! Chàng không phải là người hu hu hu!"
Hạng Tuế Chiêm hoá đá ngay tại chỗ, nhìn Tề Đan Yên náo loạn khóc lớn, hắn chậm rãi nhìn về phía đông, trong lòng chỉ có một ý nghĩ ——
Cừu Kính Hiên, F*ck cả tổ tông hàng xóm nhà mi! (╰_╯)
Tiểu Tạp tử khom người đi vào Noãn các: “Hoàng thượng, hoàng hậu cầu kiến ngoài điện."
"Không gặp không gặp!" Hoàng Hà lũ lụt, Kính Hiên đang vất vả chăm chú xem tấu chương một lúc, lần này rất không bình tĩnh xua tay.
Tiểu Tạp tử đi ra ngoài một lúc, sau đó Tiểu Đông đi vào, nghiêm mặt cười nói: "Hoàng thượng, hoàng hậu đi rồi."
"Ai bảo nàng đi ?" Kính Hiên ném tẩu chương trong tay, ngay cả giày cũng không mang chạy nhanh ra ngoài, "Hạng Vũ! Đứng lại!"
Hạng Vũ sắc mặt có chút lúng túng, xoay người nói: "Hoàng thượng vạn phúc."
"Vạn phúc?" Kính Hiên ra lệnh cung nữ thái giám hầu hạ đều tránh đi rất xa, nhìn nàng châm chọc nói: Hoàng hậu bị cấm túc mấy tháng, mới vừa được đặc xá, đã nhanh chân chạy đến chỗ của trẫm thỉnh an, có phải sau khi tĩnh tâm, biết mình sai mười phần rồi không?”
"Thần thiếp đối với hoàng thượng chứa rất nhiều hiểu lầm, thỉnh hoàng thượng đại nhân đại lượng”. Mặt Hạng vũ lúc trắng lúc xanh, ngày hôm qua Tiểu Đông đến Phượng Ý cung truyền khẩu dụ của hoàng thượng bãi bỏ lệnh cấm, còn lén nói cho nàng biết, Kính Hiên để cho Tề Đan Yên lấy thân phận con gái của tộc trưởng Khuyển Nhung gả cho Hạng Tuế Chiêm, từ thái hậu đã biến thành tướng quân phu nhân, còn miễn cho Hạng Tuế Chiêm đi canh giữ biên cương, để hắn đóng giữ Thịnh Kinh. Nàng mới biết, thì ra Kính Hiên không hề nham hiểm như vậy, thì ra hắn làm tất cả đều là vì tác thành cho bá phụ và thái hậu. Mặc dù biết Kính Hiên nhờ vào đó đã triệt để thu mua được Hạng Tuế Chiêm, vẫn là vì bảo vệ ngôi vị hoàng đế và giang sơn của mình, trong lòng Hạng Vũ vẫn có một tia cảm kích và khâm phục đối với Kính Hiên.
"Hoàng hậu lúc này ngoan ngoãn quá nhỉ, mấy tháng trước còn giống như đàn bà chanh chua hất đổ hết điểm tâm của trẫm, chỉ vào mặt trẫm mà mắng trẫm không phải người, hình như đâu có phải là sắc mặt này.” Kính Hiên hả hê nhịp nhịp chân, cực kì châm chọc cùng đả kích "Hoàng hậu từ trước đến giờ cao cao tại thượng, bỗng nhiên đến thỉnh an trẫm, trẫm không chịu nổi đâu. Chỉ sợ ngày nào đó hoàng hậu lại có một chút mất hứng, chạy tới hành hung trẫm, tốt xấu gì trẫm cũng là hoàng thượng, ôi, lúc đó mất mặt biết bao?”
Hạng Vũ vừa nghe, khôi phục bản tính, lườm hắn một cái, "Hoàng thượng nói không sai, nếu ta làm người chán ghét như thế, sau này sẽ không xuất hiện ở trước mặt hoàng thượng nữa! Hoàng thượng vẫn nên mau chóng đồng ý với kiến nghị của bách quan tuyển một ít nữ tử quý tộc vào cung đi!” Nói dứt lời, nàng tức giận giậm một cái chân, xoay người rời đi.
"Ai ai! Hoàng hậu! Hoàng hậu!" Kính Hiên đưa tay đi ra, kêu nàng hai tiếng, nhưng không hề thấy người kia có ý định dừng lại, "Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Hu hu hu! Nàng đừng nóng giận mà, ta chỉ là thuận miệng nói một chút thôi mà . . ." Hắn vô cùng không có cốt khí theo sát bên cạnh, cong mông theo kéo tay áo nàng, bị nàng ngăn lại, hắn lại mặt dày mà đuổi theo, "Tiểu Vũ? Đừng nóng giận nữa mà . . . . . Ta sai rồi, ta sai rồi! Hôm nay ta đến trong cung nàng dùng cơm trưa có được không? Bữa tối cũng ăn ở chỗ nàng luôn! Món chân giò hun khói, món súp loãng cùng với món vịt quay rượu lâu lắm rồi ta chưa được ăn! Tiểu Vũ đừng đi nhanh như vậy, nàng tự mình làm cho ta mấy bánh ngọt hoa hồng được không... .”
Tiểu Đông và Tiểu Tạp tử thấy Kính Hiên một đường chạy theo Hạng Vũ, từng người thở dài, lắc đầu một cái.
"Ngươi làm rất tốt, không hổ là người mà trẫm đã đặc biệt bồi dưỡng để nối nghiệp chưởng sự ma ma”. Kính Hiên rất đắc ý, đi tới còn sờ sờ cái đầu đang cúi thấp của Cẩm Tú, như là sờ một con chó con.
Hạng Tuế Chiêm yên lặng đi tới một bên quan tài, thấy Tề Đan Yên chết nằm trong quan tài, một thân hoa phục, đội mũ phượng rực rỡ, bên gối còn một ít đồ bằng ngọc và vàng. Nàng ngủ vô cùng an tĩnh. Hạng Tuế Chiêm nghiêng người đến, đưa tay sờ mặt của nàng, chỉ cảm thấy bên trong trắng mịn mang theo chút thô ráp, nhìn lại tay mình, trên tay là bột màu trắng, lại nhìn qua chỗ hắn đã sờ, da dẻ hình như lộ ra chút màu đen.
Người bị trúng kịch độc, trên mặt mới hiện ra màu đen.
Hạng Tuế Chiêm bỗng nhiên nở nụ cười, đỡ quan tài, nhìn Tề Đan Yên một chút, ban đầu cười nhẹ, sau đó là cười lớn tiếng.
"Hắn điên rồi. . ." Kính Hiên lặng lẽ nhìn Cẩm Tú nói.
Cẩm Tú hiểm độc nói, "Hoàng thượng nhất định không thể để hắn sống, nhất định phải tịch thu gia sản và chém đầu cả nhà Hạng gia”.
"Cả nhà? Vậy chẳng phải là ngay cả hoàng hậu cũng phải chém? Vậy thì không được." Kính Hiên cười hì hì, "Ta vừa thân chính thì giết cả nhà Hạng gia, sẽ khiến cho tất cả võ tướng khủng hoảng và bất mãn. Ta muốn lưu lại Hạng Tuế Chiêm một thời gian, dù sao thì hắn cũng điên rồi”.
"Ta đồng ý với ngươi." Hạng Tuế Chiêm ngắt ngang lời thì thầm của bọn họ, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng như lúc trước, "An táng thái hậu cho tốt, ta đồng ý với lời của ngươi."
Chờ sau khi thái hậu an táng xong, trước tiên ta sẽ hành thích vua giết những tên gian thần tặc tử, sau đó sẽ diệt bộ tộc Khuyển Nhung, đem toàn bộ thi thể của các ngươi dựng ở chỗ mà Tề Đan Yên được chôn cất, làm binh mã cho nàng —— đây mới là những điều mà hắn muốn làm nhất.
"Vậy mới tốt chứ." Kính Hiên cười nói, "Người đâu, chọn ngày lành tháng tốt tổ chức tang sự! Mặt khác trẫm muốn đích thân viết thư cho tộc trưởng Khuyển Nhung, để hắn mau mau đem con gái và đồ cưới đưa đến Thịnh Kinh”.
Hạng Tuế Chiêm đứng tại chỗ hồi lâu, tâm tình không rõ.
Kính Hiên nhìn hắn đầy vẻ đề phòng, mãi đến tận khi hắn bỗng nhiên đi ra ngoài điện, cả người mới xụi lơ trên mặt đất, vỗ ngực hô to: "A a! Má ui! Cuối cùng cũng coi như là dùng kế hoãn binh bảo vệ cái mạng của ta một thời gian! Sau khi an táng Thái hậu xong, chắc chắc hắn sẽ không tha cho ta, vì vậy tang lễ của thái hậu và hôn lễ của hắn phải được tổ chức cùng một ngày, trước tiên ổn định Khuyển Nhung rồi tính tiếp! Ôi, làm hoàng đế khó khăn quá đi, sớm biết thế này đã để cho tên tiểu đệ chết sớm của ta làm cho rồi!”
Cẩm Tú thấy tình hình như vậy thì mau chóng bước lại kéo hắn lên, vừa mới khom lưng, trên cổ bỗng nhiên bị vật gì đó đâm vào, nơi cổ họng mát lạnh, máu tươi ở động mạch cổ theo chủy thủ rút ra thì giống như súng bắn nước phun vọt ra ngoài.
Kính Hiên - Người khởi xướng gương mặt đầy máu, buồn nôn bỏ lại chủy thủ nôn khan từng trận, "Ụa, ụa ụa! Sặc chết ta rồi gào gào gào!"
Tiểu Tạp tử vội vàng từ ngoài điện chạy vào, móc khăn mặt ra lau mặt cho Kính Hiên.
"Loại người mà chỉ cần một ít bạc là có thể bán đứng chủ nhân của mình có giữ lại cũng vô dụng, không bằng cho chôn cùng thái hậu đi”. Kính Hiên khinh thường nói, đem Tiểu Tạp tử đuổi ra ngoài, bên trong điện chỉ còn lại hắn và cái quan tài. Hắn khụ khụ hai tiếng, chỉ thấy Tiểu Đông mang theo Tử Ngư từ trong góc chui ra, ngoan ngoãn quỳ trước mặt hắn.
"Trẫm vất vả lắm mới bảo vệ được tính mạng mình từ trong tay của Hạng Tuế Chiêm đó." Kính Hiên lòng vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng nói, "Hai người các ngươi nghe cho rõ, thái hậu nhất thời không tỉnh lại được, cũng giống như đã chết rồi. Các ngươi quỳ ở đây trông coi linh cửu, nhớ khóc lóc mấy ngày, đút nước cho nàng uống, chờ khi nàng tỉnh rồi, thì mang nàng xuất cung theo mật đạo mà trước đây trẫm đã tìm được. Tử Ngư. . ."
Tử Ngư mang theo xấu hổ với sùng kính, dập đầu nói: "Tử Ngư nguyện ý nghe hoàng thượng sai bảo."
Hôm nay mới biết, tiểu hoàng đế tài trí hơn người, nhìn xa trông rộng, sau xem qua mật chỉ, mấy năm qua đã an bày phương pháp giúp đỡ Tề Đan Yên trốn đi để bảo toàn tính mạng, trước tiên thu mua Cẩm Tú giả làm gián điệp bán tình báo, thu mua Tiểu Đông bị cự tuyệt, biết thái giám này trung thành, nên phân phó nhiệm vụ quan trọng hơn. Tử Ngư tự cho là kín kẽ không một lỗ hổng, nhưng đã sớm bị Kính Hiên vững vàng nắm giữ trong tay. Bọn họ bị hoàng thượng phân cho những vai diễn để diễn một vở kịch lớn, chẳng qua là do lúc trước Tề Đan Yên cứu Kính Hiên một mạng, hắn cảm kích trong lòng, quyết định cho nàng xuất cung tự mình tìm con đường mưu sinh. Thấy Hạng Tuế Chiêm nảy sinh tình cảm với nàng, chính hắn đang ở trong cung cũng biết rõ lòng người bạc bẽo, vì vậy quyết định thành toàn cho đôi bích nhân này.
Cuối cùng ngay cả Hạng Tuế Chiêm cũng bị lừa gạt .
"Sau khi xuất cung tìm một chỗ để cho thái hậu điều dưỡng thân thể, thuốc này vẫn có mấy phần độc tính. Trong lúc đó không được phép liên lạc với chủ nhân Hạng Tuế Chiêm của ngươi, hắn lại muốn giết trẫm, thực là quá xấu xa mà, trẫm phải ngược hắn, ngược hắn, ngược chết hắn!” Kính Hiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dạ" Tử Ngư lau nước mắt nói.
"Tiểu Đông, ngươi đối với chủ nhân thực sự trung thành. Từ Ninh cung vô chủ, ngươi cũng không cần ở nơi này hầu hạ nữa, sau này đến bên người trẫm đi. Tiểu Tạp tử trung thành thì có trung thành, nhưng mà không được lanh lợi như ngươi” Kính Hiên phủi mông một cái, đi ra khỏi Phụng an Thánh điện.
Phong hào của Tề Đan Yên được quyết định là “Chiêu Từ Túc Đức Thánh Thuận Thái Hậu", hai tháng sau "Chôn cất" .
Người đời sau này, khi xem quốc sử của Đại Kiền được ghi chép thế này: "Tề thái hậu, người đất Thục, phong hào Thánh Thuận thái hậu. Sau khi hoàng đế băng hà, vì quốc gia mà tham chính. Dạy bảo ấu đế, nghiêm chỉnh chăm chỉ, buông rèm chấp chính, không dám bỏ dở. Năm Nhân Võ thứ 8 bất ngờ chết ở Từ Ninh Cung, đêm 30. Võ Đế cảm tạ đức độ hiền lành của bà nên phong cho bà danh hào là Túc Đức Thánh Thuận Thái Hậu’, an táng vào thái lăng.
Tóm gọn lại chính là vì giúp đỡ ấu đế, lao lực vất vả quá độ mà bệnh chết, thật là mỹ danh thiên cổ.
Hạng Tuế Chiêm được hoàng thượng đặc biệt cho phép, sau đại tang của thái hậu, kết thân với Khuyển Nhung. Kính Hiên vì động viên hắn, đồng thời vì tăng áp lực lên Uy Viễn tướng quân, ban cho hắn tước vị Công hầu đệ nhất đẳng, chỉ đứng sau thân vương. Hạng Tuế Chiêm thực ra hoàn toàn không hề cảm kích, trong khi hôn lễ được long trọng cử hành, hắn đã sớm dùng hổ phù điều binh khiển tướng trong tay bao vây Thịnh Kinh. Trong đêm tân hôn, giết chết con gái tộc trưởng Khuyển Nhung, sau đó lập tức tàn sát Tử Cấm thành.
Kính Hiên nhận được mật báo, nói ba mươi dặm bên ngoài Thịnh Kinh đều là quân binh trú đóng, Hạng Tuế Chiêm muốn làm phản. Hắn nghĩ thầm, mưu phản cái gì chứ, Hạng Tuế Chiêm làm vậy là muốn giết cả nhà của ta a a a! Cũng may hắn có con át chủ bài là Tề Đan Yên này ahaha! Nghĩ tới đây, Kính Hiên vung tay áo lên, lớn tiếng nói: "Hạng tướng quân chỉ là muốn diễn tập quân sự mà thôi, chúng ta không cần quan tâm đến hắn. Ngày hôm nay là ngày vui của hắn, các ngươi phái nhiều người đến quý phủ của hắn, theo dõi hắn.... A a, không phải, là đi chúc mừng hắn, cần phải bảo đảm hắn thuận lợi vào động phòng!"
Hôn lễ bắt đầu như thường lệ, suốt toàn bộ quá trình mặt của Hạng Tuế Chiêm không hề có cảm xúc, còn có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, sau khi tam bái kết thúc lại rất vô lễ xoay người rời đi, gạt tân nương sang một bên. Hỏi hắn đi làm gì à? Đi lấy kiếm! Hắn đem nhuyễn kiếm đặt ở bên hông, ra lệnh cho Hạng Thanh Phong giải tán khách mời đến đây dự lễ. Cuối cùng, hắn mang theo vẻ mặt hung tàn, đẩy cánh cửa động phòng ra.
Mấy ma ma bên trong không biết tình huống bên ngoài, thấy Hạng Tuế Chiêm đi vào, nên mau chóng thu xếp chuẩn bị rượu lễ thành hôn cho bọn họ, cầm một trái táo đỏ, đậu phộng, cây long nhãn, hạt dưa ở trong tay rải lên giường, mang ý nghĩa là "Sớm sinh quý tử" . nhưng ở trong mắt của Hạng Tuế Chiêm, những lễ nghi phiền phức này đều không cần, hắn chỉ trầm mặt xuống, gầm nhẹ một câu"Cút ra ngoài.", hai ma ma liền bỏ chạy, vừa chạy vừa bàn tán ——
"Chưa từng thấy tân lang nào giống như tướng quân vậy, nôn nóng ghê quá.”.
“Nghe nói là đã nín hơn bốn mươi năm mới đụng tới nữ nhân, chẳng trách hắn nôn nóng như thế”.
“Nôn nóng quá sẽ không làm được chuyện gì ha ha ha ~~"
"Đúng vậy, nóng vội sẽ ăn không được đậu hũ nóng đâu."
Hạng Tuế Chiêm đứng ở trước giường gỗ tử đàn, nơi này là nơi mà lần đầu tiên hắn và Tề Đan Yên tiếp xúc da thịt thân mật, hiện tại, lại có một nữ tử mặc hồng y, che khăn voan đỏ đang yên tĩnh ngồi giữa mép giường, có lẽ lòng mang theo sự chờ đợi, chờ hắn vì nàng mà vén khăn voan lên.
Hắn còn nhớ lúc đưa tang Tề Đan Yên, bầu trời trong xanh, mặt trời chói chang, một chút cũng không giống như có đại tang xơ xác tiêu điều, thậm chí còn có chim khách bay lên cành cây kêu loạn xạ. Nàng làm người lương thiện, khờ khạo, đối với người khác không có một chút đề phòng, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vốn nên ở đất Thục tìm một nhà khá giả gả qua đó, sinh mấy đứa con trai và gái, lo liệu việc nhà, làm phu nhân sang quý, cả đời bình an. Nếu như nàng thật sự có thể bình an như vậy, hắn tình nguyện đời này không gặp nàng khi nàng trở thành thái hậu. Không nghĩ tới hắn có ý định bảo vệ nàng chu toàn, cuối cùng vẫn không thể nào bảo vệ đươc nàng.
Phong hào cao quý thì đã sao, chôn cất chỗ cao sang thì thế nào, cũng không sánh bằng khi nàng còn sống. Thời gian vào triều, hắn luôn có cảm giác nàng còn ngồi sau bức rèm che, lặng lẽ nhìn hắn.
"Ngươi đi đi." Hạng Tuế Chiêm từ lâu đã rút nhuyễn kiếm ra, lại bỗng nhiên thu về, "Ta sai người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, ngươi về Khuyển Nhung đi, không được đến Trung Nguyên nữa”.
Nữ tử đang che mặt này dù sao cũng vô tội, hắn nhất thời khó dằn nổi cơn giận, quyết ý tiêu diệt Khuyển Nhung, bây giờ suy nghĩ lại cái chết của Tề Đan Yên không có liên quan gì đến Khuyển Nhung, cô gái này có lẽ cũng ngây thơ giống Tề Đan Yên, để cho nàng trở về cố hương, một đời bình an cũng tốt.
Tân nương cọ sát, giống như là lấy món gì đó trong tay áo, chỉ thấy một thỏi vàng ròng bóng xuất hiện trong tay nàng.
Hạng Tuế Chiêm nhíu chặt lông mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thỏi vàng ròng.
Tân nương đem thỏi vàng ròng ném dưới chân hắn, phát ra một tiếng "Đông", lập tức nén giọng kêu nhỏ: "Tướng quân, ngài làm rơi vàng kia.”
Lệ khí với sát khí trong mắt Hạng Tuế Chiêm đột nhiên biến mất không còn dấu vết, thân thể căng chặt chẽ chuẩn bị chiến đấu bỗng nhiên giãn ra, hắn dùng sức nhắm mắt lại, một hồi lâu mới mở ra, bên trong tân phòng đèn đuốc vẫn sáng choang như trước, màn che đỏ thẫm treo đầy bốn phía, tân nương vẫn còn ngồi trên mép giường, dưới làn váy hoa màu đỏ thẫm, một đôi hài tân nương màu đỏ viền chỉ vàng bắt chéo, đong đưa.
Hạng Tuế Chiêm tiến lên một bước, xốc khăn voan hồng lên.
"Chàng giỏi lắm Hạng Tuế Chiêm! Xương cốt ta còn chưa tan, chàng đã dám đồng ý cưới con gái tộc trưởng Khuyển Nhung!” Tề Đan Yên đưa ngón trỏ ra, giận dữ chỉ vào mặt Hạng Tuế Chiêm, "Nếu không phải Tử Ngư mang ta trốn ra từ mật đạo trong cung, lại thay mận đổi đào, để ta giả mạo làm con gái tộc trưởng Khuyển Nhung thì chàng thực sự phải làm tân lang rồi! Chàng có lương tâm hay không! Lúc ta vì chàng sinh Quỳ nhi đau đớn thế nào, hiện tại chàng lại kết hồn với nữ nhân khác a a a!! Chàng khốn kiếp! Chàng phụ lòng ta! ! Chàng không phải là người hu hu hu!"
Hạng Tuế Chiêm hoá đá ngay tại chỗ, nhìn Tề Đan Yên náo loạn khóc lớn, hắn chậm rãi nhìn về phía đông, trong lòng chỉ có một ý nghĩ ——
Cừu Kính Hiên, F*ck cả tổ tông hàng xóm nhà mi! (╰_╯)
Tiểu Tạp tử khom người đi vào Noãn các: “Hoàng thượng, hoàng hậu cầu kiến ngoài điện."
"Không gặp không gặp!" Hoàng Hà lũ lụt, Kính Hiên đang vất vả chăm chú xem tấu chương một lúc, lần này rất không bình tĩnh xua tay.
Tiểu Tạp tử đi ra ngoài một lúc, sau đó Tiểu Đông đi vào, nghiêm mặt cười nói: "Hoàng thượng, hoàng hậu đi rồi."
"Ai bảo nàng đi ?" Kính Hiên ném tẩu chương trong tay, ngay cả giày cũng không mang chạy nhanh ra ngoài, "Hạng Vũ! Đứng lại!"
Hạng Vũ sắc mặt có chút lúng túng, xoay người nói: "Hoàng thượng vạn phúc."
"Vạn phúc?" Kính Hiên ra lệnh cung nữ thái giám hầu hạ đều tránh đi rất xa, nhìn nàng châm chọc nói: Hoàng hậu bị cấm túc mấy tháng, mới vừa được đặc xá, đã nhanh chân chạy đến chỗ của trẫm thỉnh an, có phải sau khi tĩnh tâm, biết mình sai mười phần rồi không?”
"Thần thiếp đối với hoàng thượng chứa rất nhiều hiểu lầm, thỉnh hoàng thượng đại nhân đại lượng”. Mặt Hạng vũ lúc trắng lúc xanh, ngày hôm qua Tiểu Đông đến Phượng Ý cung truyền khẩu dụ của hoàng thượng bãi bỏ lệnh cấm, còn lén nói cho nàng biết, Kính Hiên để cho Tề Đan Yên lấy thân phận con gái của tộc trưởng Khuyển Nhung gả cho Hạng Tuế Chiêm, từ thái hậu đã biến thành tướng quân phu nhân, còn miễn cho Hạng Tuế Chiêm đi canh giữ biên cương, để hắn đóng giữ Thịnh Kinh. Nàng mới biết, thì ra Kính Hiên không hề nham hiểm như vậy, thì ra hắn làm tất cả đều là vì tác thành cho bá phụ và thái hậu. Mặc dù biết Kính Hiên nhờ vào đó đã triệt để thu mua được Hạng Tuế Chiêm, vẫn là vì bảo vệ ngôi vị hoàng đế và giang sơn của mình, trong lòng Hạng Vũ vẫn có một tia cảm kích và khâm phục đối với Kính Hiên.
"Hoàng hậu lúc này ngoan ngoãn quá nhỉ, mấy tháng trước còn giống như đàn bà chanh chua hất đổ hết điểm tâm của trẫm, chỉ vào mặt trẫm mà mắng trẫm không phải người, hình như đâu có phải là sắc mặt này.” Kính Hiên hả hê nhịp nhịp chân, cực kì châm chọc cùng đả kích "Hoàng hậu từ trước đến giờ cao cao tại thượng, bỗng nhiên đến thỉnh an trẫm, trẫm không chịu nổi đâu. Chỉ sợ ngày nào đó hoàng hậu lại có một chút mất hứng, chạy tới hành hung trẫm, tốt xấu gì trẫm cũng là hoàng thượng, ôi, lúc đó mất mặt biết bao?”
Hạng Vũ vừa nghe, khôi phục bản tính, lườm hắn một cái, "Hoàng thượng nói không sai, nếu ta làm người chán ghét như thế, sau này sẽ không xuất hiện ở trước mặt hoàng thượng nữa! Hoàng thượng vẫn nên mau chóng đồng ý với kiến nghị của bách quan tuyển một ít nữ tử quý tộc vào cung đi!” Nói dứt lời, nàng tức giận giậm một cái chân, xoay người rời đi.
"Ai ai! Hoàng hậu! Hoàng hậu!" Kính Hiên đưa tay đi ra, kêu nàng hai tiếng, nhưng không hề thấy người kia có ý định dừng lại, "Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Hu hu hu! Nàng đừng nóng giận mà, ta chỉ là thuận miệng nói một chút thôi mà . . ." Hắn vô cùng không có cốt khí theo sát bên cạnh, cong mông theo kéo tay áo nàng, bị nàng ngăn lại, hắn lại mặt dày mà đuổi theo, "Tiểu Vũ? Đừng nóng giận nữa mà . . . . . Ta sai rồi, ta sai rồi! Hôm nay ta đến trong cung nàng dùng cơm trưa có được không? Bữa tối cũng ăn ở chỗ nàng luôn! Món chân giò hun khói, món súp loãng cùng với món vịt quay rượu lâu lắm rồi ta chưa được ăn! Tiểu Vũ đừng đi nhanh như vậy, nàng tự mình làm cho ta mấy bánh ngọt hoa hồng được không... .”
Tiểu Đông và Tiểu Tạp tử thấy Kính Hiên một đường chạy theo Hạng Vũ, từng người thở dài, lắc đầu một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook