Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
-
Chương 12
Chương 12:
“Sao anh đến?” Lê Hương vô cùng ngạc nhiên.
Mạc Tuân không có cảm xúc, giọng nói trâm thâp từ tôn: “Xem ra tôi đã bỏ lỡ một vở kịch hay.”
Lý Ngọc Lan không ngờ đột nhiên có người xông vào Lê gia, bà đánh giá người đàn ông bên cạnh Lê Hương, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần đen cao lớn anh tuấn, vô cùng khôi ngô, ban nãy anh ta ra ray vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ, toàn thân che giấu sự lãnh đạm mạnh mẽ.
Với tư cách là Lê phu nhân, Lý Ngọc Lan biết rõ tầng lớp thượng lưu ở Hải thành, bà chưa từng gặp nhân vật nào như thế này.
Ban nãy Tiểu Điệp nói với bà Lê Hương nuôi tên trai bao, lẽ nào chính là anh ta?
“Lê Hương, đây chính là tiểu trai bao mà cô nuôi.”
Trai bao?
Nghe thấy ba từ này, mày kiếm anh khí của Mạc Tuân cau lại, dường như có chút bất mãn, anh nhìn vào Lê Hương: “Trai bao, cô nói với bà ta?”
Lê Hương đánh eo, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: “Oan uỗng quá, tôi không có nói cái gì.”
Lý Ngọc Lan lại không đợi được nữa: “Các người cần ngắn người ở đó làm gì, một tên trai bao cũng không đối phó được, mau lên đi.”
Vài tên vị sĩ muốn tiến lên phía trước, nhưng Mạc Tuân nhẹ nhàng nhướng mí mắt, từ trên cao xuống do dự nhìn bọn họ một cái: “Đánh với tôi, các người?”
Vệ sĩ chỉ cảm thây tim đập nhanh, ào ào chạy trối chết.
Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương: “Về ăn cơm tối,? Đi thôi.”
“Ò, được.”
Lê Hương nhanh chóng đuổi theo phía sau Mạc Tuân và rời đi.
Lý Ngọc Lan tức đến toàn thân phát run, từ trước đến nay bà chưa từng gặp trai bao kiêu ngạo như vậy, một kẻ ăn cơm nhão, hào quang khí chất đó giống như những ông lớn ở vị trí cao, còn ở Lê gia bà ra vào tự do.
Thật đúng là sống lâu gặp hàng loạt.
Mấy tên vệ sĩ mà bà thuê với mức lương cao đều bỏ chạy, Lý Ngọc Lan chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Trước khi đi, Lê Hương ở bên tai bà nói một câu: “Chuyện hôm nay, tôi sẽ ghi nhớ.”
Trong chiễc xe hơi sang trọng, Lê Hương nhìn vào người đàn ông ở bên cạnh, thần sắc anh chuyên chú, cử chỉ tao nhã cao quý, thế nhưng không tìm thấy một chút dấu vết nào của trận đánh nhau ban nãy. Lúc này con ngươi mắt của Mạc Tuân nhìn qua: “Nếu tôi không đến, cô phải làm sao?”
Lê Hương căn môi: “Đánh nhau, tôi cũng có thể, nếu anh không đến, tôi cũng có thể xử lí bọn họ.”
Mạc Tuân nhớ đến tài liệu về cô, năm chín tuổi bị bỏ lại ở quê cô bị đám trẻ con tẩy chay và bắt nạt, gọi cô là đứa con hoang không cha không mẹ.
Đánh nhau đại khái chính là luyện tập được, lại thêm vào y thuật của cô, trên tàu hỏa cô còn có thể bình tĩnh giải quyết mấy người đàn ông mặt sẹo đó, mấy tên bảo vệ này đương nhiên không thành vấn đề.
“Con gái không nên đánh nhau, đánh nhau là chuyện của đàn ông.”
“Tôi không thích ÿ lại vào người khác, nhưng mà Mạc tiên sinh, ban nãy thật sự cảm ơn anh.”
Nhìn vào con ngươi mắt chân thành muốn cảm ơn của cô, Mạc Tuân nhướng mày kiếm: “Cô chỉ cảm ơn suông như vậy thôi sao?”
Lê Hương sửng sốt: “Vậy anh muốn tôi cảm ơn như thế nào?”
Ánh mắt của Mạc Tuân từ con ngươi mắt sáng của cô rơi xuống đôi môi đỏ mọng bị che bởi khăn che mặt của cô: “Phương thức phụ nữ cảm ơn đàn ông, cô không biết sao?”
Anh ta có ý gì?
Đôi mắt anh rơi xuống môi cô một cách tùy ý, như thể anh đang ám chỉ điều gì đó, cách tốt nhất để phụ nữ cảm ơn đàn ông đương nhiên là một cái hôn gió rồi.
Trái tim Lê Hương nhảy dựng lên, vành tai trắng như tuyết đỏ bừng: “Tôi không hiểu.”
Nói xong cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, không để ý đến anh nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook