Chương 1:

 

Lê Hương ngồi trên xe lửa từ nông thôn tới Hải Thành.

 

Từ năm chín tuổi, cô đã bị bỏ ở nông thôn, hôm nay mới được đón về, chỉ vì một lí do, Lê gia muốn gả con gái đến nhà họ Mạc xung hỉ.

 

Nghe nói chú rể ở nhà họ Mạc kia đang bệnh tình nguy kịch, Lê gia có hai cô con gái, đều không muốn gả, cho nên Lê gia mới đón cô người vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn trở về, cho cô gả thay đi xung hỉ.

 

Lúc này, Lê Hương ngồi ở giường nằm cầm sách xem, đột nhiên cửa mở ra, gió lạnh cùng với mùi máu tanh từ ngoài lùa vào.

 

Lê Hương ngước mát, chỉ thấy một thân hình cao lớn hiên ngang ngã từ ngoài vào.

 

Hôn mê bắt tỉnh.

 

Ngay sau đó, mấy người mặc đồ đen xông vào: “Lão đại, bây giờ không có ai, đưa tên đó xuống thẳng suối vàng thôi.”

 

“Ai bảo không có ai?”

 

Người đàn ông mặt sẹo cầm đầu nhìn về phía Lê Hương.

 

Lê Hương không nghĩ tới lại có tai vạ bất ngờ như vậy, người đàn ông đột nhiên ngã vào trong toa xe cô khiến cô gặp nguy hiểm tới tính mạng, trong mắt người đàn ông mặt sẹo đây sát ý, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu.

 

Lê Hương im hơi lặng tiếng nhìn thoáng qua vũ khí bọn họ trong tay, lập tức hoảng sợ xin tha nói. “Đừng giết tôi, tôi không thấy bất cứ cái gì cả.”

 

Mặt sẹo đi tới, nhìn mặt Lê Hương, tuy cô đeo khăn che mặt, nhìn không thây rõ chân dung, chỉ lộ ra một đôi mắt.

 

Đôi mắt này vô cùng sáng ngời, linh động tràn đầy thần thái.

 

Mặt sẹo chưa từng thấy có thấy đôi mắt nào xinh đẹp mà cuốn hút như vậy, giống như bị hút hồn, hơn nữa mấy ngày nay đều không chạm vào đàn bà, lập tức nảy lòng tham.

 

“Người đẹp à, bọn anh có thể không giết em, nhưng em phải hầu hạ mấy anh em kết nghĩa bọn anh cần thận đấy.”

 

Đôi lông mi như cánh bướm của Lê Hương chớp chớp, nhu nhược đáng thương nói: “Tôi không muốn chết, tôi rất sợ hãi, chỉ cần các anh không giết tôi, tôi nhất định hầu hạ các anh cần thận mà.”

 

Tiếng cầu xin mềm mại nhẹ nhàng của thiếu nữ khiến mặt sẹo không nhịn nổi nữa, nhào thẳng tới đè lên người Lê Hương.

 

“Lão đại, anh hưởng trước đi, chúng em tiễn người này lên đường đã, sau đó lại cho các anh em vui vẻ một phen.”

 

Trong tràng tiêng cười hèn hạ và cô gái quê vừa mềm vừa ấm, mặt sẹo thả vũ khí xuống, vươn tay cởi cúc áo Lê Hương.

 

Nhưng ngay sau đó, bị một bàn tay nhỏ nhắn trăng nõn giữ lại.

 

Mặt sẹo ngẩng đầu, lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt to sáng ngời của cô gái, lúc này, trong mắt cô đã không còn hoảng sợ nhu nhược mà lập lòe tia sáng lạnh.

 

“Cô”

 

Mặt sẹo vừa mở miệng, nhưng Lê Hương đã giơ tay, lưu loát đâm thẳng cây ngân châm trong tay vào đầu mặt sẹo.

 

Hai mắt mặt sẹo nhắm lại, té xỉu trên mặt đât.

 

“Lão đại!”

 

Mấy người mặc đồ đen kinh hãi, muốn tiến lên, nhưng lúc này, người đàn ông đang nằm trên mặt đất đột nhiên mở bừng mắt, ra tay cướp vũ khí của mấy người áo đen.

 

Mấy người áo đen lần lượt ngã xuống trên mặt đất.

 

Quả thực là sét đánh không kịp bưng tai.

 

Lê Hương ngồi dậy, ngay từ đầu cô đã biết người đàn ông này chỉ giả vờ hôn mê, máu trên người anh ta là của người khác.

 

Lê Hương ngước mắt nhìn, người đàn ông này cũng đang nhìn cô, đôi mắt anh ta cực kỳ thâm thúy và sắc bén, giống như mắt chỉm ưng, đáy mắt thăm thẳm như vực sâu khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng bị cuốn vào đó.

 

“Thiếu gia, chúng tôi đến trễ.”

 

Người cứu viện chạy tới, bắt đầu giải quyết hậu quả một cách ngay ngắn trật tự, thuộc hạ tin cậy đưa một cái khăn sạch sẽ cho người đàn ông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương