Nghịch Phong Nhi Hành
-
Chương 21: Phiên ngoại 2: sự cố ngoài ý muốn của anh trai
☼ PHIÊN NGOẠI 2: SỰ CỐ NGOÀI Ý MUỐN CỦA ANH TRAI ☼
Người phụ nữ ấy dựa vào cửa sổ, quay đầu lại cười với hắn, khuôn mặt tươi cười dịu dàng lộ ra một bên má lúm đồng tiền. Mái tóc dài luôn được cô buộc lên, mặc kệ nhiều ngày lạnh đến đâu chăng nữa, cô vẫn đi chân trần.
Bộ sườn xám đơn giản, vải dệt bằng bông, một người nhỏ nhắn như cô mặc vào có phần rộng, theo cổ áo lộ ra nửa chiếc cổ trắng ngần như tuyết. Ngoài cửa sổ là một cây mai.
Tiếu Đằng nhịn không được khẽ gọi, nhưng chẳng thể mở miệng, yết hầu khô khốc. "Lăng..."
Lăng Di.
Hắn chưa bao giờ kêu cô như thế, dường như rất sợ chỉ cần gọi thế thôi, cả hai ngay lập tức sẽ biến thành xa lạ. Nhưng hắn hận, hận tại sao giữa họ lại chẳng có sự rõ ràng, tại sao giữa họ lại có một phần quan hệ huyết thống mỏng manh.
Cùng là cấm kỵ cả thôi. Vì sao với những kẻ khác thì được, mà với hắn, hắn lại không thể lấy cô?
Giữa huyết thống loạn luân và đồng tính luyến ái, thứ nào đại nghịch bất đạo hơn? Hắn không rõ.
Quá khứ nhiều năm đến thế, chung quy vẫn chẳng cách nào tiêu tan.
Sau đó, hắn kết hôn với cô con gái nhỏ của Đồng gia, một người vô cùng can đảm, trưởng thành sớm, đẫy đà mà xinh đẹp. Mặc kệ hắn thích hay không, thời gian cứ dần trôi, người vợ ấy còn sinh cho hắn một người con trai và ba con gái.
Việc ấy ít nhất chứng minh ở phương diện nào đó, hắn là một người chồng đủ tư cách.
Nhưng vợ hắn lại có thể vào cái tuổi mà phụ nữ thường trở nên an phận, bỏ trốn theo người.
Chỉ để lại một câu, nói rằng chịu không nổi hắn.
Cô ta chịu không nổi cái gì của hắn? Hắn cho cô áo lông thú, kim cương, khu nhà cấp cao, xe sang trọng, trang phục cô ta mặc vào tại những buổi tiệc rượu tuyệt đối không thua kém bất kỳ quý bà nào, có người hầu kẻ hạ, ra vào đều có vệ sĩ, có thể mua sắm vô hạn, đi ra ngoài thường xuyên đến mức phi cơ trực thăng cứ cất cách mãi, hắn cũng chưa từng mặt nhíu mày nhăn. Cô ta có cái gì không hài lòng?
Con cái hắn cũng vậy, thứ gì hắn cho cũng là tốt nhất. Cho chúng vào trường học tốt nhất, mời giáo viên dạy kèm tốt nhất, cho đồ chơi tốt nhất, thú cưng tốt nhất... Nhưng chúng nào có nhận ra được nhiệt tình của hắn đâu. Tuy vẫn lễ phép cung kính đó, nhưng luôn xa lánh, thái độ giống như thứ nước không lạnh nhưng chỉ có nửa phần ấm.
Ngay cả Tiếu Huyền cũng vậy. Đứa em trai bản thân hắn yêu thương đến thế, vậy mà vì một thằng đàn ông chẳng đáng để tâm mà thiếu chút nữa phản bội hắn.
Những người cả đời này hắn đối xử ấm áp cũng chỉ còn người phụ nữ kia mà thôi. Vậy mà cô cũng không chút do dự, bỏ hắn mà đi.
Hắn, hóa ra kém cỏi đến vậy sao?
...
Tiếu Đằng tỉnh lại trong cơn đau đớn toàn thân khác thường, ngoài đau đầu do say rượu, thắt lưng cũng khó chịu, nửa người dưới cơ hồ mất đi cảm giác. Đau đến mức kỳ lạ, người kiên cường như hắn cũng nhịn không được mà khẽ hừ, rồi sau đó miễn cưỡng mở mắt ra.
Trần nhà hoa mỹ nơi phòng khách sạn đập vào mắt, Tiếu Đằng vô thức lại hừ một tiếng.
Hắn đi thật xa để đến đây bàn chuyện làm ăn, nơi ở và việc đưa rước đều là do đối phương an bài, đối phương vẫn là người chủ tương đối tận tình, ít nhất khách sạn hắn ở có thể coi là thoải mái, buổi tối ngâm nước nóng, mát xa, rồi sau đó ở quầy bar uống rượu cũng rất tận hứng.
Chẳng qua, cái loại đau muốn chết trên người này là sao chứ?
Tiếu Đằng cau mày, một tay chống lên trán, miễn cưỡng đứng dậy, chờ thấy rõ tình huống rồi thì đồng tử bỗng nhiên mở lớn.
Trên chiếc giường rộng còn có một người khác nữa, từ trong chăn lộ ra bả vai trần trụi.
Là một người tuổi trẻ tuấn tú, gương mặt như được họa thành... Là một gã đàn ông.
Gã ta còn mang vẻ thỏa mãn với hương vị ngọt ngào, mặt xoay về phía hắn, nghiêng người mà ngủ. Tiếu Đằng tuy rất không muốn tin, nhưng nháy mắt liền hiểu được đau đớn trên người là do chuyện gì xảy ra, nhất thời như bị ngũ lôi đánh trúng.
Hắn phải dùng một phút mới trấn định được, nghiến răng nghiến lợi, bất chấp đau đớn mà dọn dẹp sạch sẽ, miễn cưỡng mặc quần áo vào.
Đứng dậy xuống giường thì hắn ý thức được, đây cũng không phải phòng mình. Sau khi ra khỏi cửa ghi nhớ rõ số phòng xong, Tiếu Đằng tập tễnh vào thang máy.
Trở lại phòng của bản thân, tắm từ đầu đến chân một lần, rồi sau đó gọi điện thoại kêu tên thư ký không làm tròn bổn phận tới.
"Tối qua ông làm gì?"
Lão quản gia kiêm thư ký, thời gian làm việc ở Tiếu gia còn nhiều hơn cả Tiếu Đằng, có chút sợ hãi, "Cậu chủ muốn một mình uống rượu, kêu tôi trở về phòng trước. Nơi này rất an toàn, nên tôi..."
"Thôi quên đi." Tiếu Đằng cố gắng ngồi vững vàng trên ghế sa lon, chỉ cảm thấy phiền toái không chịu nổi, sau đó viết số phòng đưa cho ông ấy, "Gã khách trong phòng này, mặc kệ là thân phận gì, mặc kệ dùng phương pháp gì, giải quyết hắn. Sạch sẽ chút."
Thư ký ra ngoài, Tiếu Đằng ngồi thở hổn hển trong chốc lát, ngứa tay, chụp lấy bình hoa trên bàn trà ném xuống đất.
Hắn làm thế vốn là muốn hả giận, không nghĩ tới cái bình rơi trên tấm thảm dày chẳng những khồng hề bị thương đến một cọng tóc, ngay cả âm thanh phát ra cũng không có. Ngược lại hắn bởi dùng sức quá mạnh, lưng đau thiếu chút nữa co rút, thế là lại giận sôi lên, cơ hồ bị chọc tức đến mức muốn bất tỉnh.
Tiếu Đằng cũng coi như là kẻ trải qua không ít sóng gió, nếu không có bản lĩnh đối phó với đủ loại sự cố ngoài ý muốn, thì hắn cũng chẳng tiếp tục đứng được trên thương trường. Vậy mà 'sự cố ngoài ý muốn này' đã khiêu chiến thần kinh hắn quá mức.
Buổi chiều phải bắt đầu thảo luận việc làm ăn lớn, Tiếu Đằng dù tức giận đến choáng đầu hoa mắt, vẫn đi xuống lầu ăn cơm trưa.
Hắn cần trí tuệ và thể lực dồi dào, 'thất thân' đã đủ xui lắm rồi, nếu còn vì trạng thái quá kém mà khiến luôn việc thỏa thuận điều kiện hợp đồng không thể thuận lợi như bên ta dự định nữa, thì dù cái gã khốn nạn không có mắt kia bị biến thành bùn cũng chẳng thể nào giải được nỗi hận của hắn.
Trong phòng ăn, Tiếu Đằng muốn ăn hết phần tôm hùm, đối diện là món nước sốt sánh lại chán ngấy, vậy là có chút ghê tởm, hắn mới vừa đứng lên muốn đi lấy món khác đã nghe có người hô to: "Mỹ nhân..."
Một tiếng này nghe thật sự rất buồn cười và thất lễ, không biết kẻ nào xui đến mức bị kêu phải.
Tiếu Đằng giương mắt nhìn lại, đã thấy gã kia lộ vẻ tươi cười, vẫy tay với hắn, "Hi." hết sức rõ ràng.
Tiếu Đằng lập tức nghe được tiếng dây thần kinh mình đứt phực, vẻ bình tĩnh trên mặt không thể duy trì được nữa, bởi vì phẫn nộ và kinh ngạc mà toàn thân chẳng thể khắc chế được, run lên.
Chưa kịp bùng nổ, lão thư ký trước đó bị đuổi đi liền vội vàng đi tới, có chút sợ hãi, "Cậu chủ."
Tiếu Đằng miễn cưỡng kiềm chế bản thân, nghiến răng, thấp giọng nói: "Vương Cảnh, chuyện quái gì thế? Tôi nhìn thấy hồn ma sao?"
Gọi thẳng tên người trợ lý vạn năng mà vai vế lớn hơn hắn ra, có thể thấy được hắn là thật sự bị chọc tức mất rồi.
"Tôi vừa muốn báo cho cậu chủ một tiếng. Người này thân phận đặc biệt, chúng ta bây giờ chưa thể động thủ."
"Chẳng phải tôi đã nói mặc kệ là ai cũng không được tha sao?!"
"Cậu chủ." Vương Cảnh chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, mặc kệ hắn bao nhiêu tuổi vẫn gọi hắn là cậu chủ, "Đó là Dung Lục của Dung gia ở Giang Nam."
". . . . . ."
Là kẻ hôm nay hắn phải bàn chuyện làm ăn cùng.
Các dòng họ bên Dung gia có không ít, nhưng người thuộc họ nội thì đến đời cha của Dung Lục chỉ có ông ấy là con một, Dung Thính Nghĩa cũng chỉ có một đứa con trai là Dung Lục mà thôi.
Nghe nói con cháu họ bị vận mệnh chết yểu, Dung phu nhân rất khó khăn mới có thể mang thai, không những vậy bà còn sinh non hai lần, lớn tuổi rồi mới sinh hạ được một cậu con trai, vậy nhưng thằng bé lại yếu ớt nhiều bệnh. Sợ nó chết trẻ nên gọi là 'Lục', lừa gạt quỷ thần rằng trước đó đã có năm anh chị em chết non, tốt xấu gì cũng hãy buông tha đứa trẻ này.
Lúc Dung Lục đầy tháng, gần như tất cả những người máu mặt nổi danh đều đến chúc mừng. Tiếu Đằng đi theo cha, đã từng tự tay ôm lấy đứa bé quý như vàng ấy, cha còn bên cạnh cứ mãi dặn dò ngàn vạn lần đừng trượt tay làm cậu nhóc ngã.
Kết quả hiện tại... Tiếu Đằng hung tợn tóm lấy cổ áo của gã đang khẽ cười tự động đưa lại kia, kiên quyết lôi gã ta đi, lôi tới một góc sáng sủa.
Gã bị kéo đến mức kinh ngạc chẳng hiểu gì, "Sao bất ngờ thô bạo với tôi thế? Tối qua hai ta rõ ràng còn..."
Chưa kịp nói tiếng nào, Tiếu Đằng thiếu chút nữa thở không được, hận không thể bóp chết gã ta. "Thằng khốn này, tối qua mày làm gì ông?"
"Ế? Thì đôi ta làm tình."
Tiếu Đằng tức giận đến run rẩy, "Trước đó!"
"À, tôi ở quán bar thấy anh là loại tôi thích, mời anh uống rượu, sau đó anh tỏ vẻ hứng thú với tôi, vậy là chúng ta liền..."
Sợi dây lý trí của Tiếu Đằng trong nháy mắt đứt đoạn, "Nói bậy! Ông có mù cũng cóc thèm hứng thú với mày, ông đây cũng chả phải biến thái."
Dung Lục sờ mũi, "Tôi cũng có phải biến thái đâu."
"Ông đây không phải đồng tính luyến ái!"
Dung Lục có chút ngạc nhiên, "Thật không?"
Nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Tiếu Đằng không giống vờ vịt, gã ta vội giải thích: "Tôi xin lỗi, tôi đâu biết anh không phải. Nhưng mà, lúc ấy anh uống rượu một mình, còn nói với tôi cái gì về đồng tính luyến ái, còn nói cô đơn quá, tôi liền..."
Sắc mặt Tiếu Đằng nhất thời đen hơn phân nửa, "Làm quái gì có chuyện đó!?"
Dung Lục lại hoàn toàn chẳng sợ hãi, cười hì hì, "Là thật mà. Không phải chỉ có vậy đâu nha, anh còn cọ cọ trong lòng ngực tôi, thế nên tôi mới nghĩ ngay anh và tôi là cùng một loại."
Trước mắt Tiếu Đằng đen kịt, "Ăn nói nhảm nhí! Ông đây không phải!"
"Xem ra là tôi hiểu lầm, rất rất xin lỗi." Dung Lục nói xong lại không cam lòng, "Nhưng phản ứng của anh rất nồng nhiệt mà, sau khi đôi ta vào cửa thì bắt đầu hôn môi, rồi làm một lần trên ghế sa lon, làm lần nữa ở sát đất cạnh cửa sổ, tiếp đó nữa..."
Tiếu Đằng nghe được tiếng gân xanh của mình đập thình thịch không ngừng, nghiến răng nghiến lợi, "Im miệng!"
"Hừm" Dung Lục khiêm tốn tỉnh lại, "Thật xin lỗi vì đã quấy rối anh, những thương tổn do tôi tạo ra tôi sẽ đền bù." Dừng một chút, gã ta còn muốn bồi thêm: "Nhưng mà..."
"Không được 'nhưng mà' nữa!"
Dung Lục dùng ánh mắt tiếc hận nhìn hắn, "Sao anh dễ giận quá vậy. Đừng có như thế, tức giận nhiều không tốt cho cơ thể đâu, bộ dáng cũng sẽ dần khó coi. Anh xem đi, bên này đã có nếp nhăn..."
Lần đầu tiên, Tiếu Đằng hiểu được cảm giác tức giận đến mức muốn hạ đường huyết vì mất máu, "Mày, mày..."
"A." Dung Lục nhìn đồng hồ, "Vô cùng xin lỗi, tôi có hẹn người bàn chuyện, hiện tại phải đi, chẳng qua hẹn ở trong quán này. Tôi đưa số điện thoại cho anh, buổi tối anh có thể liên hệ với tôi."
Tiếu Đằng hít vào, hung tợn, "Không cần."
"Chà." Dung Lục ngẫm nghĩ, "Vậy anh cho tôi số điện thoại đi."
". . . . . ." Tiếu Đằng phải hít vào vài lần mới bình tĩnh được, "Cũng không cần!"
"Hả? Nhưng mà..."
"Ông chính là người mày hẹn."
"A!" Dung Lục hiển nhiên cũng rất giật mình, cao thấp đánh giá hắn, "Anh là Tiếu Đằng?" Rồi sau đó thì thào: "Không giống, tuyệt đối không giống..."
"Giống cái gì?"
"Những người khác gọi anh là quỷ dạ xoa tuần tra ven biển..."
Tiếu Đằng khó khăn lắm mới trấn định được cơ thể bắt đầu run rẩy, "Mày, mày..."
"Đó có phải tôi nói đâu. Tất nhiên tôi cảm thấy anh nhìn tốt lắm, bằng không tôi cũng chẳng ôm anh."
Tiếu Đằng khắc chế xúc động muốn một súng bắn chết gã, hung ác nói: "Mày hãy nghe cho ông. Làm việc này với ông rồi, mày vẫn cứ tưởng bở mày còn đường sống mà quay về chứ gì? Đừng tưởng ông đây không dám động vào mày, Dung gia ông mà muốn cùng có thể trêu."
Dung Lục dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn: "Nói thì đúng vậy. Nhưng tôi mà gặp chuyện không may, gia đình tôi nhất định sẽ cố hết sức mà điều tra nguyên nhân tôi chết, ngay cả cọng tóc cũng không buông tha. Đến lúc đó họ mà biết hai ta đã từng thân thiết, chỉ sợ là không chỉ mình anh và tôi..."
Tiếu Đằng không thở được, mặt xanh mét.
Dung Lục lộ ra thần sắc áy náy, "Đương nhiên, chuyện này là tôi không đúng, chưa biết rõ ràng mà đã xuống tay, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Tiếu Đằng lạnh lùng nhìn gã.
Trên gương mặt Dung Lục mang theo nụ cười sẽ làm các cô gái ý loạn tình mê, "Tôi không phải kẻ bội tình bạc nghĩa, anh cứ yên tâm."
Tiếu Đằng cảm thấy sắp phát điên rồi, "Mày, mày..."
"A, đừng như vậy nữa mà, tôi nói giỡn thôi." Dung Lục vội giải thích: "Tuy là rất thất lễ, nhưng nhất thời tôi cũng chẳng nghĩ ra sự bồi thường nào khác, bây giờ chỉ có thể vậy thôi. Mà chúng ta không cần phải nói đến việc chính sao? Anh đưa hợp đồng cho tôi đi."
Tuy tức giận nhưng ý nghĩ Tiếu Đằng vẫn tỉnh táo, biết rõ sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt hơn hiện tại, thế là cùng nhau trở lại vị trí, kêu Vương Cảnh đưa tài liệu ra.
Dung Lục cầm lấy xấp hợp đồng dày cộm kia, xem rất nhanh, lại lấy bút sửa chữa vài chỗ, đánh dấu vài chỗ rồi đưa trả lại cho Tiếu Đằng.
"Đây là hợp đồng mới. Không biết anh có vừa lòng?"
Tiếu Đằng có phần hoài nghi chẳng biết tên kia có thật xem không, nhưng sau khi lật lật thì cảm giác có chút phức tạp.
Những chỗ giăng bẫy đều bị gã ta phát hiện, hơn nữa còn sửa lại, con mắt kẻ này quả thật rất tỉnh táo. Nhưng điều kiện trên hợp đồng này, nếu lấy kết quả bây giờ so với tình thế ban đầu chẳng ai chịu nhường ai, thì quả thật coi như tốt đẹp ngoài dự kiến.
Tưởng tượng đến nguyên nhân Dung Lục lành nghề như thế lại khiến hắn căm tức.
"Sao rồi?"
Tiếu Đằng buông hợp đồng, cố hết sức ra vẻ bình tĩnh, "Tôi chấp nhận."
Dung Lục nhẹ nhàng thở phào, lộ ra nụ cười có một bên má lúm đồng tiền, "Như vậy, vì hợp tác vui vẻ, hãy uống một ly nào."
Tiếu Đằng gân xanh nhảy dựng, "Tôi sẽ không uống rượu với cậu lần nữa."
"Hử? Nhưng mà..."
"Không được nói 'nhưng mà'!"
Chuyện này tuy rằng dừng ở đây, nhưng Tiếu Đằng mỗi khi nhớ tới, vẫn tức giận đến choáng váng.
Chẳng qua, hắn không thừa nhận cũng không được, Dung Lục nói rất có lý. Bản thân chịu xui xẻo còn đỡ hỏng bét hơn việc có người biết hắn bị áp đảo. Chỉ vừa nghĩ tới có thể bị kẻ thứ ba biết phát sinh qua loại sự tình này thôi, hắn liền từ bỏ kế hoạch bóp chết Dung Lục, nhưng dục vọng thì càng mãnh liệt hơn.
Sáng sớm Tiếu Đằng ngồi ở đại sảnh lật báo, đang nghĩ tới buổi tiệc sinh nhật tối nay phải xã giao thế nào, Vương Cảnh cầm một chiếc hộp có mặt sa tanh đi tới, "Cậu chủ, Dung gia sáng nay gửi quà tới chúc mừng."
"Ừ." Tiếu Đằng không chút để ý, "Quà mừng của Dung gia không phải đã sớm nhận sao?"
Mở hộp ra, bên trong là một miếng ngọc bích màu xanh trong suốt, gần như không hề có tì vết, sáng long lanh. Ngay cả Tiếu Đằng cũng phải nhướng mày.
Cha luôn giáo huấn hắn, ngọc là thứ tốt, lấy ngọc dưỡng người, có thể giảm bớt sự tàn ác của hắn. Đối với thứ mang lại cảm xúc lạnh lẽo này hắn cũng rất có hứng thú.
"Đây là quà của riêng Dung Lục thiếu gia."
Trong lòng Tiếu Đằng có phần cảm động. Sinh nhật nào của hắn cũng chẳng gióng trống khua chiêng, Dung gia và hắn cũng không có nhiều giao tình, cả nhà gửi chung một đại lễ đã đủ rồi, vậy mà Dung Lục còn đưa thêm cho hắn, người này cũng thật có lòng.
"Cậu chủ, còn có thứ này đưa tới chung." Giọng Vương Cảnh luôn trấn định cũng có chút sợ hãi.
Đưa lên là bó hoa hồng lớn đỏ thẫm đến chói mắt.
Tiếu Đằng nghe thấy tiếng gân xanh trên trán đứt phực, "Cho dù hắn ta là Dung Lục, cũng giết hắn cho tôi!"
"Cậu, cậu chủ!"
Thế là những ngày sau này của quản gia vạn năng kiêm thư ký Vương Cảnh trở nên không được dễ chịu là mấy.
♣ Toàn văn hoàn ♣
Người phụ nữ ấy dựa vào cửa sổ, quay đầu lại cười với hắn, khuôn mặt tươi cười dịu dàng lộ ra một bên má lúm đồng tiền. Mái tóc dài luôn được cô buộc lên, mặc kệ nhiều ngày lạnh đến đâu chăng nữa, cô vẫn đi chân trần.
Bộ sườn xám đơn giản, vải dệt bằng bông, một người nhỏ nhắn như cô mặc vào có phần rộng, theo cổ áo lộ ra nửa chiếc cổ trắng ngần như tuyết. Ngoài cửa sổ là một cây mai.
Tiếu Đằng nhịn không được khẽ gọi, nhưng chẳng thể mở miệng, yết hầu khô khốc. "Lăng..."
Lăng Di.
Hắn chưa bao giờ kêu cô như thế, dường như rất sợ chỉ cần gọi thế thôi, cả hai ngay lập tức sẽ biến thành xa lạ. Nhưng hắn hận, hận tại sao giữa họ lại chẳng có sự rõ ràng, tại sao giữa họ lại có một phần quan hệ huyết thống mỏng manh.
Cùng là cấm kỵ cả thôi. Vì sao với những kẻ khác thì được, mà với hắn, hắn lại không thể lấy cô?
Giữa huyết thống loạn luân và đồng tính luyến ái, thứ nào đại nghịch bất đạo hơn? Hắn không rõ.
Quá khứ nhiều năm đến thế, chung quy vẫn chẳng cách nào tiêu tan.
Sau đó, hắn kết hôn với cô con gái nhỏ của Đồng gia, một người vô cùng can đảm, trưởng thành sớm, đẫy đà mà xinh đẹp. Mặc kệ hắn thích hay không, thời gian cứ dần trôi, người vợ ấy còn sinh cho hắn một người con trai và ba con gái.
Việc ấy ít nhất chứng minh ở phương diện nào đó, hắn là một người chồng đủ tư cách.
Nhưng vợ hắn lại có thể vào cái tuổi mà phụ nữ thường trở nên an phận, bỏ trốn theo người.
Chỉ để lại một câu, nói rằng chịu không nổi hắn.
Cô ta chịu không nổi cái gì của hắn? Hắn cho cô áo lông thú, kim cương, khu nhà cấp cao, xe sang trọng, trang phục cô ta mặc vào tại những buổi tiệc rượu tuyệt đối không thua kém bất kỳ quý bà nào, có người hầu kẻ hạ, ra vào đều có vệ sĩ, có thể mua sắm vô hạn, đi ra ngoài thường xuyên đến mức phi cơ trực thăng cứ cất cách mãi, hắn cũng chưa từng mặt nhíu mày nhăn. Cô ta có cái gì không hài lòng?
Con cái hắn cũng vậy, thứ gì hắn cho cũng là tốt nhất. Cho chúng vào trường học tốt nhất, mời giáo viên dạy kèm tốt nhất, cho đồ chơi tốt nhất, thú cưng tốt nhất... Nhưng chúng nào có nhận ra được nhiệt tình của hắn đâu. Tuy vẫn lễ phép cung kính đó, nhưng luôn xa lánh, thái độ giống như thứ nước không lạnh nhưng chỉ có nửa phần ấm.
Ngay cả Tiếu Huyền cũng vậy. Đứa em trai bản thân hắn yêu thương đến thế, vậy mà vì một thằng đàn ông chẳng đáng để tâm mà thiếu chút nữa phản bội hắn.
Những người cả đời này hắn đối xử ấm áp cũng chỉ còn người phụ nữ kia mà thôi. Vậy mà cô cũng không chút do dự, bỏ hắn mà đi.
Hắn, hóa ra kém cỏi đến vậy sao?
...
Tiếu Đằng tỉnh lại trong cơn đau đớn toàn thân khác thường, ngoài đau đầu do say rượu, thắt lưng cũng khó chịu, nửa người dưới cơ hồ mất đi cảm giác. Đau đến mức kỳ lạ, người kiên cường như hắn cũng nhịn không được mà khẽ hừ, rồi sau đó miễn cưỡng mở mắt ra.
Trần nhà hoa mỹ nơi phòng khách sạn đập vào mắt, Tiếu Đằng vô thức lại hừ một tiếng.
Hắn đi thật xa để đến đây bàn chuyện làm ăn, nơi ở và việc đưa rước đều là do đối phương an bài, đối phương vẫn là người chủ tương đối tận tình, ít nhất khách sạn hắn ở có thể coi là thoải mái, buổi tối ngâm nước nóng, mát xa, rồi sau đó ở quầy bar uống rượu cũng rất tận hứng.
Chẳng qua, cái loại đau muốn chết trên người này là sao chứ?
Tiếu Đằng cau mày, một tay chống lên trán, miễn cưỡng đứng dậy, chờ thấy rõ tình huống rồi thì đồng tử bỗng nhiên mở lớn.
Trên chiếc giường rộng còn có một người khác nữa, từ trong chăn lộ ra bả vai trần trụi.
Là một người tuổi trẻ tuấn tú, gương mặt như được họa thành... Là một gã đàn ông.
Gã ta còn mang vẻ thỏa mãn với hương vị ngọt ngào, mặt xoay về phía hắn, nghiêng người mà ngủ. Tiếu Đằng tuy rất không muốn tin, nhưng nháy mắt liền hiểu được đau đớn trên người là do chuyện gì xảy ra, nhất thời như bị ngũ lôi đánh trúng.
Hắn phải dùng một phút mới trấn định được, nghiến răng nghiến lợi, bất chấp đau đớn mà dọn dẹp sạch sẽ, miễn cưỡng mặc quần áo vào.
Đứng dậy xuống giường thì hắn ý thức được, đây cũng không phải phòng mình. Sau khi ra khỏi cửa ghi nhớ rõ số phòng xong, Tiếu Đằng tập tễnh vào thang máy.
Trở lại phòng của bản thân, tắm từ đầu đến chân một lần, rồi sau đó gọi điện thoại kêu tên thư ký không làm tròn bổn phận tới.
"Tối qua ông làm gì?"
Lão quản gia kiêm thư ký, thời gian làm việc ở Tiếu gia còn nhiều hơn cả Tiếu Đằng, có chút sợ hãi, "Cậu chủ muốn một mình uống rượu, kêu tôi trở về phòng trước. Nơi này rất an toàn, nên tôi..."
"Thôi quên đi." Tiếu Đằng cố gắng ngồi vững vàng trên ghế sa lon, chỉ cảm thấy phiền toái không chịu nổi, sau đó viết số phòng đưa cho ông ấy, "Gã khách trong phòng này, mặc kệ là thân phận gì, mặc kệ dùng phương pháp gì, giải quyết hắn. Sạch sẽ chút."
Thư ký ra ngoài, Tiếu Đằng ngồi thở hổn hển trong chốc lát, ngứa tay, chụp lấy bình hoa trên bàn trà ném xuống đất.
Hắn làm thế vốn là muốn hả giận, không nghĩ tới cái bình rơi trên tấm thảm dày chẳng những khồng hề bị thương đến một cọng tóc, ngay cả âm thanh phát ra cũng không có. Ngược lại hắn bởi dùng sức quá mạnh, lưng đau thiếu chút nữa co rút, thế là lại giận sôi lên, cơ hồ bị chọc tức đến mức muốn bất tỉnh.
Tiếu Đằng cũng coi như là kẻ trải qua không ít sóng gió, nếu không có bản lĩnh đối phó với đủ loại sự cố ngoài ý muốn, thì hắn cũng chẳng tiếp tục đứng được trên thương trường. Vậy mà 'sự cố ngoài ý muốn này' đã khiêu chiến thần kinh hắn quá mức.
Buổi chiều phải bắt đầu thảo luận việc làm ăn lớn, Tiếu Đằng dù tức giận đến choáng đầu hoa mắt, vẫn đi xuống lầu ăn cơm trưa.
Hắn cần trí tuệ và thể lực dồi dào, 'thất thân' đã đủ xui lắm rồi, nếu còn vì trạng thái quá kém mà khiến luôn việc thỏa thuận điều kiện hợp đồng không thể thuận lợi như bên ta dự định nữa, thì dù cái gã khốn nạn không có mắt kia bị biến thành bùn cũng chẳng thể nào giải được nỗi hận của hắn.
Trong phòng ăn, Tiếu Đằng muốn ăn hết phần tôm hùm, đối diện là món nước sốt sánh lại chán ngấy, vậy là có chút ghê tởm, hắn mới vừa đứng lên muốn đi lấy món khác đã nghe có người hô to: "Mỹ nhân..."
Một tiếng này nghe thật sự rất buồn cười và thất lễ, không biết kẻ nào xui đến mức bị kêu phải.
Tiếu Đằng giương mắt nhìn lại, đã thấy gã kia lộ vẻ tươi cười, vẫy tay với hắn, "Hi." hết sức rõ ràng.
Tiếu Đằng lập tức nghe được tiếng dây thần kinh mình đứt phực, vẻ bình tĩnh trên mặt không thể duy trì được nữa, bởi vì phẫn nộ và kinh ngạc mà toàn thân chẳng thể khắc chế được, run lên.
Chưa kịp bùng nổ, lão thư ký trước đó bị đuổi đi liền vội vàng đi tới, có chút sợ hãi, "Cậu chủ."
Tiếu Đằng miễn cưỡng kiềm chế bản thân, nghiến răng, thấp giọng nói: "Vương Cảnh, chuyện quái gì thế? Tôi nhìn thấy hồn ma sao?"
Gọi thẳng tên người trợ lý vạn năng mà vai vế lớn hơn hắn ra, có thể thấy được hắn là thật sự bị chọc tức mất rồi.
"Tôi vừa muốn báo cho cậu chủ một tiếng. Người này thân phận đặc biệt, chúng ta bây giờ chưa thể động thủ."
"Chẳng phải tôi đã nói mặc kệ là ai cũng không được tha sao?!"
"Cậu chủ." Vương Cảnh chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, mặc kệ hắn bao nhiêu tuổi vẫn gọi hắn là cậu chủ, "Đó là Dung Lục của Dung gia ở Giang Nam."
". . . . . ."
Là kẻ hôm nay hắn phải bàn chuyện làm ăn cùng.
Các dòng họ bên Dung gia có không ít, nhưng người thuộc họ nội thì đến đời cha của Dung Lục chỉ có ông ấy là con một, Dung Thính Nghĩa cũng chỉ có một đứa con trai là Dung Lục mà thôi.
Nghe nói con cháu họ bị vận mệnh chết yểu, Dung phu nhân rất khó khăn mới có thể mang thai, không những vậy bà còn sinh non hai lần, lớn tuổi rồi mới sinh hạ được một cậu con trai, vậy nhưng thằng bé lại yếu ớt nhiều bệnh. Sợ nó chết trẻ nên gọi là 'Lục', lừa gạt quỷ thần rằng trước đó đã có năm anh chị em chết non, tốt xấu gì cũng hãy buông tha đứa trẻ này.
Lúc Dung Lục đầy tháng, gần như tất cả những người máu mặt nổi danh đều đến chúc mừng. Tiếu Đằng đi theo cha, đã từng tự tay ôm lấy đứa bé quý như vàng ấy, cha còn bên cạnh cứ mãi dặn dò ngàn vạn lần đừng trượt tay làm cậu nhóc ngã.
Kết quả hiện tại... Tiếu Đằng hung tợn tóm lấy cổ áo của gã đang khẽ cười tự động đưa lại kia, kiên quyết lôi gã ta đi, lôi tới một góc sáng sủa.
Gã bị kéo đến mức kinh ngạc chẳng hiểu gì, "Sao bất ngờ thô bạo với tôi thế? Tối qua hai ta rõ ràng còn..."
Chưa kịp nói tiếng nào, Tiếu Đằng thiếu chút nữa thở không được, hận không thể bóp chết gã ta. "Thằng khốn này, tối qua mày làm gì ông?"
"Ế? Thì đôi ta làm tình."
Tiếu Đằng tức giận đến run rẩy, "Trước đó!"
"À, tôi ở quán bar thấy anh là loại tôi thích, mời anh uống rượu, sau đó anh tỏ vẻ hứng thú với tôi, vậy là chúng ta liền..."
Sợi dây lý trí của Tiếu Đằng trong nháy mắt đứt đoạn, "Nói bậy! Ông có mù cũng cóc thèm hứng thú với mày, ông đây cũng chả phải biến thái."
Dung Lục sờ mũi, "Tôi cũng có phải biến thái đâu."
"Ông đây không phải đồng tính luyến ái!"
Dung Lục có chút ngạc nhiên, "Thật không?"
Nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Tiếu Đằng không giống vờ vịt, gã ta vội giải thích: "Tôi xin lỗi, tôi đâu biết anh không phải. Nhưng mà, lúc ấy anh uống rượu một mình, còn nói với tôi cái gì về đồng tính luyến ái, còn nói cô đơn quá, tôi liền..."
Sắc mặt Tiếu Đằng nhất thời đen hơn phân nửa, "Làm quái gì có chuyện đó!?"
Dung Lục lại hoàn toàn chẳng sợ hãi, cười hì hì, "Là thật mà. Không phải chỉ có vậy đâu nha, anh còn cọ cọ trong lòng ngực tôi, thế nên tôi mới nghĩ ngay anh và tôi là cùng một loại."
Trước mắt Tiếu Đằng đen kịt, "Ăn nói nhảm nhí! Ông đây không phải!"
"Xem ra là tôi hiểu lầm, rất rất xin lỗi." Dung Lục nói xong lại không cam lòng, "Nhưng phản ứng của anh rất nồng nhiệt mà, sau khi đôi ta vào cửa thì bắt đầu hôn môi, rồi làm một lần trên ghế sa lon, làm lần nữa ở sát đất cạnh cửa sổ, tiếp đó nữa..."
Tiếu Đằng nghe được tiếng gân xanh của mình đập thình thịch không ngừng, nghiến răng nghiến lợi, "Im miệng!"
"Hừm" Dung Lục khiêm tốn tỉnh lại, "Thật xin lỗi vì đã quấy rối anh, những thương tổn do tôi tạo ra tôi sẽ đền bù." Dừng một chút, gã ta còn muốn bồi thêm: "Nhưng mà..."
"Không được 'nhưng mà' nữa!"
Dung Lục dùng ánh mắt tiếc hận nhìn hắn, "Sao anh dễ giận quá vậy. Đừng có như thế, tức giận nhiều không tốt cho cơ thể đâu, bộ dáng cũng sẽ dần khó coi. Anh xem đi, bên này đã có nếp nhăn..."
Lần đầu tiên, Tiếu Đằng hiểu được cảm giác tức giận đến mức muốn hạ đường huyết vì mất máu, "Mày, mày..."
"A." Dung Lục nhìn đồng hồ, "Vô cùng xin lỗi, tôi có hẹn người bàn chuyện, hiện tại phải đi, chẳng qua hẹn ở trong quán này. Tôi đưa số điện thoại cho anh, buổi tối anh có thể liên hệ với tôi."
Tiếu Đằng hít vào, hung tợn, "Không cần."
"Chà." Dung Lục ngẫm nghĩ, "Vậy anh cho tôi số điện thoại đi."
". . . . . ." Tiếu Đằng phải hít vào vài lần mới bình tĩnh được, "Cũng không cần!"
"Hả? Nhưng mà..."
"Ông chính là người mày hẹn."
"A!" Dung Lục hiển nhiên cũng rất giật mình, cao thấp đánh giá hắn, "Anh là Tiếu Đằng?" Rồi sau đó thì thào: "Không giống, tuyệt đối không giống..."
"Giống cái gì?"
"Những người khác gọi anh là quỷ dạ xoa tuần tra ven biển..."
Tiếu Đằng khó khăn lắm mới trấn định được cơ thể bắt đầu run rẩy, "Mày, mày..."
"Đó có phải tôi nói đâu. Tất nhiên tôi cảm thấy anh nhìn tốt lắm, bằng không tôi cũng chẳng ôm anh."
Tiếu Đằng khắc chế xúc động muốn một súng bắn chết gã, hung ác nói: "Mày hãy nghe cho ông. Làm việc này với ông rồi, mày vẫn cứ tưởng bở mày còn đường sống mà quay về chứ gì? Đừng tưởng ông đây không dám động vào mày, Dung gia ông mà muốn cùng có thể trêu."
Dung Lục dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn: "Nói thì đúng vậy. Nhưng tôi mà gặp chuyện không may, gia đình tôi nhất định sẽ cố hết sức mà điều tra nguyên nhân tôi chết, ngay cả cọng tóc cũng không buông tha. Đến lúc đó họ mà biết hai ta đã từng thân thiết, chỉ sợ là không chỉ mình anh và tôi..."
Tiếu Đằng không thở được, mặt xanh mét.
Dung Lục lộ ra thần sắc áy náy, "Đương nhiên, chuyện này là tôi không đúng, chưa biết rõ ràng mà đã xuống tay, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Tiếu Đằng lạnh lùng nhìn gã.
Trên gương mặt Dung Lục mang theo nụ cười sẽ làm các cô gái ý loạn tình mê, "Tôi không phải kẻ bội tình bạc nghĩa, anh cứ yên tâm."
Tiếu Đằng cảm thấy sắp phát điên rồi, "Mày, mày..."
"A, đừng như vậy nữa mà, tôi nói giỡn thôi." Dung Lục vội giải thích: "Tuy là rất thất lễ, nhưng nhất thời tôi cũng chẳng nghĩ ra sự bồi thường nào khác, bây giờ chỉ có thể vậy thôi. Mà chúng ta không cần phải nói đến việc chính sao? Anh đưa hợp đồng cho tôi đi."
Tuy tức giận nhưng ý nghĩ Tiếu Đằng vẫn tỉnh táo, biết rõ sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt hơn hiện tại, thế là cùng nhau trở lại vị trí, kêu Vương Cảnh đưa tài liệu ra.
Dung Lục cầm lấy xấp hợp đồng dày cộm kia, xem rất nhanh, lại lấy bút sửa chữa vài chỗ, đánh dấu vài chỗ rồi đưa trả lại cho Tiếu Đằng.
"Đây là hợp đồng mới. Không biết anh có vừa lòng?"
Tiếu Đằng có phần hoài nghi chẳng biết tên kia có thật xem không, nhưng sau khi lật lật thì cảm giác có chút phức tạp.
Những chỗ giăng bẫy đều bị gã ta phát hiện, hơn nữa còn sửa lại, con mắt kẻ này quả thật rất tỉnh táo. Nhưng điều kiện trên hợp đồng này, nếu lấy kết quả bây giờ so với tình thế ban đầu chẳng ai chịu nhường ai, thì quả thật coi như tốt đẹp ngoài dự kiến.
Tưởng tượng đến nguyên nhân Dung Lục lành nghề như thế lại khiến hắn căm tức.
"Sao rồi?"
Tiếu Đằng buông hợp đồng, cố hết sức ra vẻ bình tĩnh, "Tôi chấp nhận."
Dung Lục nhẹ nhàng thở phào, lộ ra nụ cười có một bên má lúm đồng tiền, "Như vậy, vì hợp tác vui vẻ, hãy uống một ly nào."
Tiếu Đằng gân xanh nhảy dựng, "Tôi sẽ không uống rượu với cậu lần nữa."
"Hử? Nhưng mà..."
"Không được nói 'nhưng mà'!"
Chuyện này tuy rằng dừng ở đây, nhưng Tiếu Đằng mỗi khi nhớ tới, vẫn tức giận đến choáng váng.
Chẳng qua, hắn không thừa nhận cũng không được, Dung Lục nói rất có lý. Bản thân chịu xui xẻo còn đỡ hỏng bét hơn việc có người biết hắn bị áp đảo. Chỉ vừa nghĩ tới có thể bị kẻ thứ ba biết phát sinh qua loại sự tình này thôi, hắn liền từ bỏ kế hoạch bóp chết Dung Lục, nhưng dục vọng thì càng mãnh liệt hơn.
Sáng sớm Tiếu Đằng ngồi ở đại sảnh lật báo, đang nghĩ tới buổi tiệc sinh nhật tối nay phải xã giao thế nào, Vương Cảnh cầm một chiếc hộp có mặt sa tanh đi tới, "Cậu chủ, Dung gia sáng nay gửi quà tới chúc mừng."
"Ừ." Tiếu Đằng không chút để ý, "Quà mừng của Dung gia không phải đã sớm nhận sao?"
Mở hộp ra, bên trong là một miếng ngọc bích màu xanh trong suốt, gần như không hề có tì vết, sáng long lanh. Ngay cả Tiếu Đằng cũng phải nhướng mày.
Cha luôn giáo huấn hắn, ngọc là thứ tốt, lấy ngọc dưỡng người, có thể giảm bớt sự tàn ác của hắn. Đối với thứ mang lại cảm xúc lạnh lẽo này hắn cũng rất có hứng thú.
"Đây là quà của riêng Dung Lục thiếu gia."
Trong lòng Tiếu Đằng có phần cảm động. Sinh nhật nào của hắn cũng chẳng gióng trống khua chiêng, Dung gia và hắn cũng không có nhiều giao tình, cả nhà gửi chung một đại lễ đã đủ rồi, vậy mà Dung Lục còn đưa thêm cho hắn, người này cũng thật có lòng.
"Cậu chủ, còn có thứ này đưa tới chung." Giọng Vương Cảnh luôn trấn định cũng có chút sợ hãi.
Đưa lên là bó hoa hồng lớn đỏ thẫm đến chói mắt.
Tiếu Đằng nghe thấy tiếng gân xanh trên trán đứt phực, "Cho dù hắn ta là Dung Lục, cũng giết hắn cho tôi!"
"Cậu, cậu chủ!"
Thế là những ngày sau này của quản gia vạn năng kiêm thư ký Vương Cảnh trở nên không được dễ chịu là mấy.
♣ Toàn văn hoàn ♣
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook