Nghịch Phách Hồn Loạn Thế
-
Chương 25: Nhược tinh hiển lộ
Nhược Tinh đấu tại võ đài dành cho bảng ma pháp và bảng súng.
Tin tức Tư Thần đấu thắng Tạ Lỗi khí thể đệ tam tầng rất mau lọt vào tai hắn.
Từ lúc bắt đầu thức tỉnh khí thể và tu luyện. Hiện tại Nhược Tinh mới nếm được cảm giác thế nào là uy hiếp.
Một Hỉ Sử Mạn Khái La được cao tầng Nhược gia coi trọng, đánh giá thiên phú vượt cả hắn. Nhược Tinh để vào nửa mắt, không cho là vậy.
Đến vòng 1, Hỉ Sử lộ diện bản thân khí thể đã thức tỉnh. Nhược Tinh tin rằng Mạn Khái La phục dụng đan dược hay bí thuật nào đó giúp Hỉ Sử thức tỉnh khí thể sớm với dự tính.
Vậy Tư Thần đâu?
Thông tin gia cảnh Tư Thần được điền là mồ côi. Xuất thân nghèo tại một góc hẻm nhỏ Tâm Lan thành. Không gia thế, không người thân. Ngư Tuyết Lam miệng gọi hắn " Tư ca! ". Nhưng ai cũng nhận ra họ không có máu mủ.
Xuất thân thấp hèn, không gia thế, không người thân, không địa vị. Tài nguyên tu luyện không có.
Dựa vào đâu Ngư Tuyết Lam cò kè mãi bên hắn.
Dựa vào đâu hắn có tư cách uy hiếp địa vị Nhược Tinh này.
Dựa vào đâu hắn có thực lực đánh bại người có khí thể đệ tam tầng.
Muốn Tư Thần trả lời, hắn trả lời cũng không ra, hắn không phải là không có tài nguyên tu luyện... Có điều... Chả lẽ nói do Hịch Soái nấu thuốc bồi bổ hắn hàng ngày nên tư chất đột phá. Lấy cái cớ này không tệ đi. Nghe là biết nhảm nhí. Hịch Soái là muốn Tư Thần uống thuốc đến béo lên, trông có tí da thịt.
Thiên tài có cao ngạo của thiên tài. Nhược Tinh không ngoại lệ, từ bé sinh ra là tông gia, thiên phú được cả gia tộc tung hô, đến bà cố là đệ nhất cao thủ gia tộc vốn tầm mắt cao cũng rất coi trọng hắn.
Tư Thần và Hỉ Sử!
Uy hiếp chức danh thiên tài của ta. Hai ngươi không đủ.
Tiêu soái bước lên võ đài, Nhược Tinh khinh thường tên đấu thủ trước mặt. " Chi bằng lấy ngươi làm đá lót đường cho ta đi! "
Tên đấu thủ nghe lời lẽ không mấy tôn trọng của Nhược Tinh thì giận dỗi. Tốt xấu gì hắn cũng là khí thể đệ nhị tầng. " Khuyên đại thiếu gia đừng quá khinh thường ta! "
Bộ dáng tên kia như lên mặt với hắn khiến Nhược Tinh rất không thích, giờ thì loại sâu kiến nào cũng dám có gan đấu với hắn đấy " Bằng vào ngươi! Cút! "
Khí lực áp đảo Nhược Tinh phát ra làm tên kia sợ té ngã ra sau, lấp bấp nói " Khí thể đệ... Đệ tứ tầng! "
Mọi người được một phen kinh hãi, Nhược Tinh dùng đệ tứ tầng khí thể chứng thực với toàn bộ những kẻ nghi ngờ đem hắn ra so sánh rằng: hắn là chân chính đệ nhất thiên tài.
" Hai đệ biểu hiện quá xuất sắc, ca đây rất nở mày nở mặt vì hai đứa! " Hịch Soái phấn khích hét rần rần.
Quản gia bận tối mặt, hết chữa trị cho Tư Thần, bày biện thức ăn lên bàn.
" Ăn ăn, ăn no để chiều có sức đánh tiếp nào. " Hịch Soái gắp la liệt thức ăn bỏ vào chén của Tư Thần.
Mỗi lần ăn cơm với Tư Thần, Hịch Soái nhớ mãi không quên. Tư Thần cầm đũa mò huơ, đụng trúng được đĩa đồ ăn nào là hắn gắp đĩa đó, ăn im lặng.
Có lần gắp lộn bát Hịch Soái, sau gắp lộn sang bát Hỉ Sử. Hai người ăn tiếp không dị nghị. Hịch Soái định tốt bụng gắp giùm hắn, nhưng quản gia giảng rằng:
" Thiếu gia, cậu Tư Thần tuổi còn nhỏ lại sống khép kín. Cậu ấy là người thích sống tự lập, nếu người ra tay giúp những việc nhỏ nhặt thế này thì sẽ làm tổn thương lòng tự ái của cậu ấy. "
Hịch Soái thấy quản gia nói đúng, Tư Thần thiếu khuyết tầm nhìn nên không cần kẻ khác thương cảm.
Hịch Soái đã nghĩ như vậy cho đến khi.... Một ngày nọ đẹp trời, Tư Thần gắp một miếng cá kho tiêu trong đĩa cá kho vốn bình thường. Ai thấy vậy cũng rất vô tư, họ nghĩ Tư Thần cái gì cũng ăn được, không kém chọn.
Tư Thần ngồi im ăn... Im lặng... Không động đũa nữa, không ai nhận ra điều không ổn, nghĩ Tư Thần là no rồi.
Tiếng hít hà nhỏ hơn muỗi kêu, không ai chú ý. Tận khi hắn lí nhí nói một chữ " Nước! ".
Kịp hoảng hồn nhận ra, Tư Thần ăn cay cực kém. Ăn trúng hạt tiêu, hắn uống tận 2 ly nước. Tiếng hít hít hà hà không dứt.
Rút kinh nghiệm lần đó, Hịch Soái vứt phăng lời quản gia dạy ra khỏi đầu, gắp tất cả các món vào bát sẵn cho Tư Thần, còn tỉ mỉ coi mình có bỏ sót hay bỏ lộn món nào cay không.
Tầm nhìn chỗ Hịch Soái lựa rất tốt, lô tầng thứ 2, ngước một cái là võ đài rõ ràng trước mắt. Vừa ăn vừa coi giao đấu võ đài, người giàu hưởng thụ.
Nhai nhai miếng thịt bò không ngừng than vãn, " Hầy, hai đệ giỏi thật. Lão đầu nhà ta mắng ta không biết lấy hai đệ làm gương mà cố gắng. ", lại liếc qua lão quản gia.
Quản gia bị liếc thì cười trừ. Đầu xỏ vụ khen Tư Thần và Hỉ Sử không ngớt với lão gia tử nhà Hịch Soái là ông chứ đâu.
Quản gia vờ chuyển đề tài " Thiếu gia, tôi nghe được tin tức. "
" Hửm, tin gì thế? "
" Nhược Tinh đại thiếu gia đã là khí thể đệ tứ tầng. "
Phẹt!!!
Hịch Soái phun hết ngụm canh mình húp. Ngư Tuyết Lam la oai oái mắng hắn. Hên là phun không trúng ai.
Quản gia tốt bụng đưa khăn tay cho hắn lau sạch nước canh.
" Hầy, thiết nghĩ người có khí thể đệ tam tầng xuất hiện trong cuộc thi là cao nhất rồi. Ngờ đâu tên Nhược Tinh này biến thái đến mức có đệ tứ tầng. Thây kệ hắn, hắn ở bảng ma pháp mà, chả liên can gì mấy! "
" Thiếu gia... Thật ra lão gia hối thúc người mau thức tỉnh khí thể. Không thì cắt tiền tiêu vặt của ngài! "
" Gì chứ? Đó đâu phải chuyện ta làm chủ được đâu. Chừng nào nó muốn thức tỉnh thì tự thức chứ! "
Hể! Quản gia mặt bất mãn thở dài, " Thiếu gia thật làm biếng. "
" Êu êu, ta nghe rồi đó! "
" Trận kế tiếp, Cát Mông Lặc đấu với Tạ Lỗi! "
" A, tên hồi nãy đấu thua Tư ca á hả! "
Trận đấu giữa hai khí thể đệ tam tầng gây hứng thú với mọi người. Cuộc đối chọi giữa hai con người cùng đẳng thường rất gây gắt và lôi cuốn.
Tạ Lỗi lên võ đài, vẫn còn thù trận thua Tư Thần lúc nãy, bị bà già kia mắng chửi vì nhiệm vụ thắng bại không vui gì mấy, hắn muốn dùng Cát Mông Lặc là bàn đạp lấy lại mặt mũi đã mất.
" Trận đấu bắt đầu! "
Không có pha gây cấn như dự kiến, Cát Mông Lặc một chưởng vỗ bay Tạ Lỗi và thắng.
Đơn giản không thể hơn.
Mạnh yếu gì Tạ Lỗi cũng là khí thể đệ tam tầng. Một chưởng vả văng, quá bàng hoàng đi.
" Ừm, thiếu gia. Tên Cát Mông Lặc này che giấu thực lực không tồi. Một chưởng kia e rằng...! "
" Là... Là...! " Hịch Soái run, chưởng kia chắc đau lắm. Đánh nhanh gọn lẹ luôn mà. Nhìn tên Tạ Lỗi bất tỉnh sải lai kìa, thiệt đáng thương. Tiểu tứ nhà mình tốn một phen công sức đánh bại Tạ Lỗi, riêng phần Cát Mông Lặc tán ' nhẹ ' rồi thôi.
" Hừ, ra vậy! " Hỉ Sử buông một câu, ngồi ăn tiếp.
" Sao... Kể ta nghe với! " Hịch Soái tò mò chết mất.
" Lão quản gia tầm mắt cao siêu hơn ta. Hỏi ông ấy đi! "
Nhận tín hiệu tò mò của thiếu gia, lão quản gia nói " Tạ Lỗi mới chân ướt chân ráo bước vào đệ tam tầng nên bị Cát Mông Lặc đánh bại không có gì là lạ. Lạ chỗ tên Cát Mông Lặc này, hình như giấu nghề. "
" Giấu... Giống Nhược Tinh á, giấu thực lực đệ tứ tầng! "
" Ơ không... Là giấu quyền pháp! Bộ quyền pháp rất lợi hại là đằng khác! "
" Lợi hại thế nào? " Hịch Soái muốn moi ra hết thông tin đấu thủ để có lợi cho Tư Thần.
Quản gia thở dài rồi thở dài " Thiếu gia quên rồi sao? Cát Mông Lặc đó là đại đệ tử Tạ gia bồi dưỡng. Ngài có gặp qua rồi mà! "
" Ta còn nhỏ, không nhớ nỗi cái chuyện vụn vặt đó! " tiểu thiếu gia cãi bướng.
" Vâng, cái tán Cát Mông Lặc thi triển nhìn tựa đơn giản, nương theo trí nhớ của lão già này. Đó là Đại Sơn quyền pháp tu đại thành. "
" Đại thành! Không phải chiêu thứ ba trong Đại Sơn quyền pháp à? " Hịch Soái hỏi.
" Tu hết ba chiêu Đại Sơn quyền pháp, kết hợp uy lực chúng lại liền là chân chính tu thành Đại Sơn quyền. Cát Mông Lặc vốn đệ tam tầng đỉnh phong thêm tu đại thành Đại Sơn công pháp. Tạ Lỗi nào phải đối thủ! "
" Ghê gớm! Ghê gớm! " Hịch Soái cảm thán.
Ngư Tuyết Lam bận rộn gắp thức ăn vào bát Tư Thần. Hắn sớm đã quên Tạ Lỗi là ai.
Về phía Hỉ Sử, vốn ngay từ đầu không đặt Cát Mông Lặc vào diện quan tâm.
Một bảng có mười người. Không nhất thiết phải đấu thắng hết 9 người còn lại, quán quân là người có điểm thắng đầu người cao nhất trong bảng.
Ví dụ như 9 tên kia thắng 6 trận, ngươi thắng 7 trận. Ngươi là quán quân.
__________ Tư Ca _________
Tư Thần và Hỉ Sử nâng số bàn thắng lên thành 6.
Được nghỉ ngơi 4 ngày mới tới lượt Tư Thần đấu. Hỉ Sử là 2 ngày sau. Vỏn vẹn 3 lượt cuối.
Tư Thần vốn định những ngày này tranh thủ thời cơ khai đệ nhị tầng. Hỉ Sử qua sân bên khu 2 luyện kiếm.
Xui xẻo nhất Hịch Soái, không phải thí sinh tham gia thi đấu nên bắt buộc phải đi học, vắng bóng 2 thằng đệ, hắn ăn không vô bài giảng của Uông lão sư.
Linh lực cao có lợi vô cùng trong việc đột phá, kéo theo khí lực đệ nhị tầng tăng vọt gấp bội. Nên người có linh lực kém, trong việc tu luyện khí lực triệt để chịu thiệt.
Năm ngoái Tư Thần bị nhận định là âm linh lực và mém bị đuổi đi.
Vương vai, ra ngoài tập luyện cho cứng xương cốt. Kí túc xá khu 1 khá dài, dẫu được đặc cách học chung ở khu 2 nhưng nhóm Tư Thần vẫn ở kí túc xá khu 1.
Bạn bè trang lứa hâm mộ tôn ba người Tư Thần sánh ngang hàng anh. Không dám bén mãng lại gần. Độ tuổi này là trẻ con còn ham chơi không hứng thú tu luyện nên thành ra sâu sau kí túc xá coi như thuộc quyền sở hữu riêng của Hỉ Sử và Tư Thần.
Việc Ngư Tuyết Lam sống chung phòng họ, tạm thời an toàn, chưa bị phát hiện.
Cùng lúc, Hịch Soái và Hỉ Sử bộ dáng mới từ khu 2 trở về.
Đột phá xong, khí lực dao động quanh người Tư Thần chưa tan biến hết. Hỉ Sử nhận ra, ôn hòa hỏi " Cậu khai thông đệ nhị tầng rồi à. Chúc mừng! "
" Ừm! " Tư Thần không giấu giếm, gật đầu thẳng thừng.
" Nè nè, mai là trận đấu của tiểu tam. Đệ có đi không? "
Tư Thần ngẩn người một lúc, rốt cuộc thốt ra được một chữ " Được! "
Phương Thiểm Tâm lèm bèm " Ham chơi tí không sao, nhóc thành công đột phá khí thể đệ nhị tầng, tranh thủ tu thành Bá Ngọc Thể khi trước bỏ dỡ mau mau đi. "
" Hỉ Sử, đấu với ta! "
" Hể? " Tư Thần buông lời thách đấu làm Hịch Soái khó hiểu.
Hỉ Sử chấp nhận, chuyện hai người họ rủ nhau đi đánh đâu có hiếm.
________ Tư Ca _______
Nhược Phong Đoạn vã mồ hôi, thông thường việc tuyển chọn thế hệ đệ tử hạch tâm mỗi lần tổ chức cuộc thi là việc của hắn.
Đơn giản là lọc danh sách đệ tử thi đấu, chọn ra ai đủ tiêu chuẩn. Tu vi đệ tử khí thể đệ tam tầng chiếm ưu thế rất lớn, nên mọi lần đều chọn họ làm đệ tử hạch tâm.
Ngờ đâu năm nay lòi ra một Tư Thần đánh bại người có khí thể đệ tam tầng. Lại lòi ra thêm một Hỉ Sử Mạn Khái La càn quét đấu thủ nhà khác đầy nhẹ nhàng.
Toàn bộ cao tầng gia tộc gấp rút mở họp bàn.
" Năm nay Nhược gia chúng ta đúng là nhặt được bảo rồi. Tận 5 đệ tử có khí thể đệ tam tầng. Vui mừng nhất là Nhược Tinh đại thiếu gia! Nhược Tuân, ông đúng là có phúc, cháu trai tài giỏi như thế! " lão già áo xanh khen ngợi lấy lòng.
" Nhược Phong Đoạn sinh ra cậu quý tử tài giỏi đến thế khiến ta thật ghen tị. Chả bù cho thằng nghịch tử nhà ta, nó chăm chỉ bằng một góc Nhược Tinh cũng đỡ. "
Nhược Tuân nào không nhìn ra thái độ nịnh bợ của họ, nhưng cháu trai tài năng đủ làm ông hãnh diện, cười híp mắt, các vết nhăn xô lại.
Có vị trưởng lão không ưa bọn người hùa nhau nịnh bợ kia, vội ngắt lời " Các vị chớ vội. Chúng ta còn hai hạt giống sáng giá cần phải thảo luận đâu nào. Hai đứa trẻ này còn rất nhỏ tuổi, nếu được chú trọng bồi dưỡng, tiền đồ mai sau của chúng.... Các vị hiểu ý ta nói chứ! "
" Lão già này hiểu rõ, Nhược gia ta chiếm được hai đại thiên tài cái thế này. Thực lực gia tộc ta ắt không thua kém các môn phái! " trưởng lão áo bào đỏ tâm tình kích động.
" Cái khó là chúng ta phải làm gì để hai đứa nó toàn tâm toàn ý phục vụ vì Nhược gia! "
" Về phần tên tiểu tử tên Tư Thần này không khó, hắn sinh ra mồ côi, nghe báo cáo là còn bị mù nữa. Lấy việc chữa mắt cho hắn làm ân huệ! Hắn nợ Nhược gia ta một ân tình. "
" Khoan hãy vội, các ngươi không nghi ngờ gì à? Một đứa nhóc mồ côi thì lấy đâu ra thân thủ và tu vi bất phàm vậy chứ? " câu này của trưởng lão áo cam làm dấy lên lòng nghi ngờ của mọi người.
" Có lý, phẩm chất công pháp nó thi triển không tầm thường! "
" Với cả nó có vẻ thân mỗi Hỉ Sử Mạn Khái La và Hịch Soái Tái Khắc Lỵ. Có khi nó là nội gián Mạn Khái La cài vào không? "
Một vị trưởng lão cười rộ lên " Nội gián Mạn Khái La cài vào, ta không nghĩ như thế. Cài một nhân tài tầm cỡ Hỉ Sử là đủ, cần gì tốn thêm một Tư Thần! Mạn Khái La không dám bỏ ra cái giá lớn thế! "
" Với quên rồi sao, Mạn Khái La gia tộc đã trục xuất Tịch Uyên Mạn Khái La. "
" Ai biết được bọn Mạn Khái La mưu tính gì? "
Ý kiến bàn cãi dần theo chiều hướng bất đồng, không ai phục ai.
Nhược Tuân đứng dậy ổn định cuộc họp " Các vị, xin bình tĩnh. Có một việc các vị chưa rõ! "
" Quan trọng lắm à? " lão áo đỏ tâm trạng đang rất không tốt. Cãi nhau với mấy lão cổ hủ thật nhức đầu.
" Đủ quan trọng để giải bày nghi ngờ trong lòng các vị. Tịch Uyên Mạn Khái La bị trục xuất, các vị biết nguyên nhân không? "
" Hừ! " mọi người đồng loạt im lặng tỏ vẻ không biết.
Nhược Tuân không bắt bọn họ tò mò lâu " Tịch Uyên Mạn Khái La vốn vô sinh, âm mưu giết con trai riêng của chồng nên bị trục xuất! "
Lão già hồi nãy gắt gao nhất cho rằng Hỉ Sử và Tư Thần là gián điệp, lão luống cuống " Vậy Hỉ Sử Mạn Khái La là...? "
Lão áo bào đỏ kết luận " Còn nghi ngờ gì nữa. Tịch Uyên kia biết rõ Mạn Khái La gia tộc và Nhược gia quan hệ không tốt, cô ta có gan sống tại Tâm Lan thành, lại có gan cho Hỉ Sử tham gia cuộc thi do gia tộc chúng ta tổ chức. Tâm cơ cô ta đã quá rõ ràng, Nhược gia hận gia tộc Mạn Khái La một, cô ta hận Mạn Khái La đã ruồng bỏ mình đầy nhục nhã gấp mười! "
Có người sáng tỏ " Cô ta dùng Hỉ Sử làm bàn đạp để giúp cô ta trả thù Mạn Khái La. Hú chi Hỉ Sử không phải con ruột nên cô ta không sợ Nhược gia làm gì bất lợi với nó. "
Nhược Tuân gật đầu " Chính xác! Lợi dụng mối thù đôi bên, tận dụng cuộc thi để Hỉ Sử trình diện thực lực, thu hút chú ý của chúng ta. Lòng thành đủ rộng rãi! "
Tin tức Tư Thần đấu thắng Tạ Lỗi khí thể đệ tam tầng rất mau lọt vào tai hắn.
Từ lúc bắt đầu thức tỉnh khí thể và tu luyện. Hiện tại Nhược Tinh mới nếm được cảm giác thế nào là uy hiếp.
Một Hỉ Sử Mạn Khái La được cao tầng Nhược gia coi trọng, đánh giá thiên phú vượt cả hắn. Nhược Tinh để vào nửa mắt, không cho là vậy.
Đến vòng 1, Hỉ Sử lộ diện bản thân khí thể đã thức tỉnh. Nhược Tinh tin rằng Mạn Khái La phục dụng đan dược hay bí thuật nào đó giúp Hỉ Sử thức tỉnh khí thể sớm với dự tính.
Vậy Tư Thần đâu?
Thông tin gia cảnh Tư Thần được điền là mồ côi. Xuất thân nghèo tại một góc hẻm nhỏ Tâm Lan thành. Không gia thế, không người thân. Ngư Tuyết Lam miệng gọi hắn " Tư ca! ". Nhưng ai cũng nhận ra họ không có máu mủ.
Xuất thân thấp hèn, không gia thế, không người thân, không địa vị. Tài nguyên tu luyện không có.
Dựa vào đâu Ngư Tuyết Lam cò kè mãi bên hắn.
Dựa vào đâu hắn có tư cách uy hiếp địa vị Nhược Tinh này.
Dựa vào đâu hắn có thực lực đánh bại người có khí thể đệ tam tầng.
Muốn Tư Thần trả lời, hắn trả lời cũng không ra, hắn không phải là không có tài nguyên tu luyện... Có điều... Chả lẽ nói do Hịch Soái nấu thuốc bồi bổ hắn hàng ngày nên tư chất đột phá. Lấy cái cớ này không tệ đi. Nghe là biết nhảm nhí. Hịch Soái là muốn Tư Thần uống thuốc đến béo lên, trông có tí da thịt.
Thiên tài có cao ngạo của thiên tài. Nhược Tinh không ngoại lệ, từ bé sinh ra là tông gia, thiên phú được cả gia tộc tung hô, đến bà cố là đệ nhất cao thủ gia tộc vốn tầm mắt cao cũng rất coi trọng hắn.
Tư Thần và Hỉ Sử!
Uy hiếp chức danh thiên tài của ta. Hai ngươi không đủ.
Tiêu soái bước lên võ đài, Nhược Tinh khinh thường tên đấu thủ trước mặt. " Chi bằng lấy ngươi làm đá lót đường cho ta đi! "
Tên đấu thủ nghe lời lẽ không mấy tôn trọng của Nhược Tinh thì giận dỗi. Tốt xấu gì hắn cũng là khí thể đệ nhị tầng. " Khuyên đại thiếu gia đừng quá khinh thường ta! "
Bộ dáng tên kia như lên mặt với hắn khiến Nhược Tinh rất không thích, giờ thì loại sâu kiến nào cũng dám có gan đấu với hắn đấy " Bằng vào ngươi! Cút! "
Khí lực áp đảo Nhược Tinh phát ra làm tên kia sợ té ngã ra sau, lấp bấp nói " Khí thể đệ... Đệ tứ tầng! "
Mọi người được một phen kinh hãi, Nhược Tinh dùng đệ tứ tầng khí thể chứng thực với toàn bộ những kẻ nghi ngờ đem hắn ra so sánh rằng: hắn là chân chính đệ nhất thiên tài.
" Hai đệ biểu hiện quá xuất sắc, ca đây rất nở mày nở mặt vì hai đứa! " Hịch Soái phấn khích hét rần rần.
Quản gia bận tối mặt, hết chữa trị cho Tư Thần, bày biện thức ăn lên bàn.
" Ăn ăn, ăn no để chiều có sức đánh tiếp nào. " Hịch Soái gắp la liệt thức ăn bỏ vào chén của Tư Thần.
Mỗi lần ăn cơm với Tư Thần, Hịch Soái nhớ mãi không quên. Tư Thần cầm đũa mò huơ, đụng trúng được đĩa đồ ăn nào là hắn gắp đĩa đó, ăn im lặng.
Có lần gắp lộn bát Hịch Soái, sau gắp lộn sang bát Hỉ Sử. Hai người ăn tiếp không dị nghị. Hịch Soái định tốt bụng gắp giùm hắn, nhưng quản gia giảng rằng:
" Thiếu gia, cậu Tư Thần tuổi còn nhỏ lại sống khép kín. Cậu ấy là người thích sống tự lập, nếu người ra tay giúp những việc nhỏ nhặt thế này thì sẽ làm tổn thương lòng tự ái của cậu ấy. "
Hịch Soái thấy quản gia nói đúng, Tư Thần thiếu khuyết tầm nhìn nên không cần kẻ khác thương cảm.
Hịch Soái đã nghĩ như vậy cho đến khi.... Một ngày nọ đẹp trời, Tư Thần gắp một miếng cá kho tiêu trong đĩa cá kho vốn bình thường. Ai thấy vậy cũng rất vô tư, họ nghĩ Tư Thần cái gì cũng ăn được, không kém chọn.
Tư Thần ngồi im ăn... Im lặng... Không động đũa nữa, không ai nhận ra điều không ổn, nghĩ Tư Thần là no rồi.
Tiếng hít hà nhỏ hơn muỗi kêu, không ai chú ý. Tận khi hắn lí nhí nói một chữ " Nước! ".
Kịp hoảng hồn nhận ra, Tư Thần ăn cay cực kém. Ăn trúng hạt tiêu, hắn uống tận 2 ly nước. Tiếng hít hít hà hà không dứt.
Rút kinh nghiệm lần đó, Hịch Soái vứt phăng lời quản gia dạy ra khỏi đầu, gắp tất cả các món vào bát sẵn cho Tư Thần, còn tỉ mỉ coi mình có bỏ sót hay bỏ lộn món nào cay không.
Tầm nhìn chỗ Hịch Soái lựa rất tốt, lô tầng thứ 2, ngước một cái là võ đài rõ ràng trước mắt. Vừa ăn vừa coi giao đấu võ đài, người giàu hưởng thụ.
Nhai nhai miếng thịt bò không ngừng than vãn, " Hầy, hai đệ giỏi thật. Lão đầu nhà ta mắng ta không biết lấy hai đệ làm gương mà cố gắng. ", lại liếc qua lão quản gia.
Quản gia bị liếc thì cười trừ. Đầu xỏ vụ khen Tư Thần và Hỉ Sử không ngớt với lão gia tử nhà Hịch Soái là ông chứ đâu.
Quản gia vờ chuyển đề tài " Thiếu gia, tôi nghe được tin tức. "
" Hửm, tin gì thế? "
" Nhược Tinh đại thiếu gia đã là khí thể đệ tứ tầng. "
Phẹt!!!
Hịch Soái phun hết ngụm canh mình húp. Ngư Tuyết Lam la oai oái mắng hắn. Hên là phun không trúng ai.
Quản gia tốt bụng đưa khăn tay cho hắn lau sạch nước canh.
" Hầy, thiết nghĩ người có khí thể đệ tam tầng xuất hiện trong cuộc thi là cao nhất rồi. Ngờ đâu tên Nhược Tinh này biến thái đến mức có đệ tứ tầng. Thây kệ hắn, hắn ở bảng ma pháp mà, chả liên can gì mấy! "
" Thiếu gia... Thật ra lão gia hối thúc người mau thức tỉnh khí thể. Không thì cắt tiền tiêu vặt của ngài! "
" Gì chứ? Đó đâu phải chuyện ta làm chủ được đâu. Chừng nào nó muốn thức tỉnh thì tự thức chứ! "
Hể! Quản gia mặt bất mãn thở dài, " Thiếu gia thật làm biếng. "
" Êu êu, ta nghe rồi đó! "
" Trận kế tiếp, Cát Mông Lặc đấu với Tạ Lỗi! "
" A, tên hồi nãy đấu thua Tư ca á hả! "
Trận đấu giữa hai khí thể đệ tam tầng gây hứng thú với mọi người. Cuộc đối chọi giữa hai con người cùng đẳng thường rất gây gắt và lôi cuốn.
Tạ Lỗi lên võ đài, vẫn còn thù trận thua Tư Thần lúc nãy, bị bà già kia mắng chửi vì nhiệm vụ thắng bại không vui gì mấy, hắn muốn dùng Cát Mông Lặc là bàn đạp lấy lại mặt mũi đã mất.
" Trận đấu bắt đầu! "
Không có pha gây cấn như dự kiến, Cát Mông Lặc một chưởng vỗ bay Tạ Lỗi và thắng.
Đơn giản không thể hơn.
Mạnh yếu gì Tạ Lỗi cũng là khí thể đệ tam tầng. Một chưởng vả văng, quá bàng hoàng đi.
" Ừm, thiếu gia. Tên Cát Mông Lặc này che giấu thực lực không tồi. Một chưởng kia e rằng...! "
" Là... Là...! " Hịch Soái run, chưởng kia chắc đau lắm. Đánh nhanh gọn lẹ luôn mà. Nhìn tên Tạ Lỗi bất tỉnh sải lai kìa, thiệt đáng thương. Tiểu tứ nhà mình tốn một phen công sức đánh bại Tạ Lỗi, riêng phần Cát Mông Lặc tán ' nhẹ ' rồi thôi.
" Hừ, ra vậy! " Hỉ Sử buông một câu, ngồi ăn tiếp.
" Sao... Kể ta nghe với! " Hịch Soái tò mò chết mất.
" Lão quản gia tầm mắt cao siêu hơn ta. Hỏi ông ấy đi! "
Nhận tín hiệu tò mò của thiếu gia, lão quản gia nói " Tạ Lỗi mới chân ướt chân ráo bước vào đệ tam tầng nên bị Cát Mông Lặc đánh bại không có gì là lạ. Lạ chỗ tên Cát Mông Lặc này, hình như giấu nghề. "
" Giấu... Giống Nhược Tinh á, giấu thực lực đệ tứ tầng! "
" Ơ không... Là giấu quyền pháp! Bộ quyền pháp rất lợi hại là đằng khác! "
" Lợi hại thế nào? " Hịch Soái muốn moi ra hết thông tin đấu thủ để có lợi cho Tư Thần.
Quản gia thở dài rồi thở dài " Thiếu gia quên rồi sao? Cát Mông Lặc đó là đại đệ tử Tạ gia bồi dưỡng. Ngài có gặp qua rồi mà! "
" Ta còn nhỏ, không nhớ nỗi cái chuyện vụn vặt đó! " tiểu thiếu gia cãi bướng.
" Vâng, cái tán Cát Mông Lặc thi triển nhìn tựa đơn giản, nương theo trí nhớ của lão già này. Đó là Đại Sơn quyền pháp tu đại thành. "
" Đại thành! Không phải chiêu thứ ba trong Đại Sơn quyền pháp à? " Hịch Soái hỏi.
" Tu hết ba chiêu Đại Sơn quyền pháp, kết hợp uy lực chúng lại liền là chân chính tu thành Đại Sơn quyền. Cát Mông Lặc vốn đệ tam tầng đỉnh phong thêm tu đại thành Đại Sơn công pháp. Tạ Lỗi nào phải đối thủ! "
" Ghê gớm! Ghê gớm! " Hịch Soái cảm thán.
Ngư Tuyết Lam bận rộn gắp thức ăn vào bát Tư Thần. Hắn sớm đã quên Tạ Lỗi là ai.
Về phía Hỉ Sử, vốn ngay từ đầu không đặt Cát Mông Lặc vào diện quan tâm.
Một bảng có mười người. Không nhất thiết phải đấu thắng hết 9 người còn lại, quán quân là người có điểm thắng đầu người cao nhất trong bảng.
Ví dụ như 9 tên kia thắng 6 trận, ngươi thắng 7 trận. Ngươi là quán quân.
__________ Tư Ca _________
Tư Thần và Hỉ Sử nâng số bàn thắng lên thành 6.
Được nghỉ ngơi 4 ngày mới tới lượt Tư Thần đấu. Hỉ Sử là 2 ngày sau. Vỏn vẹn 3 lượt cuối.
Tư Thần vốn định những ngày này tranh thủ thời cơ khai đệ nhị tầng. Hỉ Sử qua sân bên khu 2 luyện kiếm.
Xui xẻo nhất Hịch Soái, không phải thí sinh tham gia thi đấu nên bắt buộc phải đi học, vắng bóng 2 thằng đệ, hắn ăn không vô bài giảng của Uông lão sư.
Linh lực cao có lợi vô cùng trong việc đột phá, kéo theo khí lực đệ nhị tầng tăng vọt gấp bội. Nên người có linh lực kém, trong việc tu luyện khí lực triệt để chịu thiệt.
Năm ngoái Tư Thần bị nhận định là âm linh lực và mém bị đuổi đi.
Vương vai, ra ngoài tập luyện cho cứng xương cốt. Kí túc xá khu 1 khá dài, dẫu được đặc cách học chung ở khu 2 nhưng nhóm Tư Thần vẫn ở kí túc xá khu 1.
Bạn bè trang lứa hâm mộ tôn ba người Tư Thần sánh ngang hàng anh. Không dám bén mãng lại gần. Độ tuổi này là trẻ con còn ham chơi không hứng thú tu luyện nên thành ra sâu sau kí túc xá coi như thuộc quyền sở hữu riêng của Hỉ Sử và Tư Thần.
Việc Ngư Tuyết Lam sống chung phòng họ, tạm thời an toàn, chưa bị phát hiện.
Cùng lúc, Hịch Soái và Hỉ Sử bộ dáng mới từ khu 2 trở về.
Đột phá xong, khí lực dao động quanh người Tư Thần chưa tan biến hết. Hỉ Sử nhận ra, ôn hòa hỏi " Cậu khai thông đệ nhị tầng rồi à. Chúc mừng! "
" Ừm! " Tư Thần không giấu giếm, gật đầu thẳng thừng.
" Nè nè, mai là trận đấu của tiểu tam. Đệ có đi không? "
Tư Thần ngẩn người một lúc, rốt cuộc thốt ra được một chữ " Được! "
Phương Thiểm Tâm lèm bèm " Ham chơi tí không sao, nhóc thành công đột phá khí thể đệ nhị tầng, tranh thủ tu thành Bá Ngọc Thể khi trước bỏ dỡ mau mau đi. "
" Hỉ Sử, đấu với ta! "
" Hể? " Tư Thần buông lời thách đấu làm Hịch Soái khó hiểu.
Hỉ Sử chấp nhận, chuyện hai người họ rủ nhau đi đánh đâu có hiếm.
________ Tư Ca _______
Nhược Phong Đoạn vã mồ hôi, thông thường việc tuyển chọn thế hệ đệ tử hạch tâm mỗi lần tổ chức cuộc thi là việc của hắn.
Đơn giản là lọc danh sách đệ tử thi đấu, chọn ra ai đủ tiêu chuẩn. Tu vi đệ tử khí thể đệ tam tầng chiếm ưu thế rất lớn, nên mọi lần đều chọn họ làm đệ tử hạch tâm.
Ngờ đâu năm nay lòi ra một Tư Thần đánh bại người có khí thể đệ tam tầng. Lại lòi ra thêm một Hỉ Sử Mạn Khái La càn quét đấu thủ nhà khác đầy nhẹ nhàng.
Toàn bộ cao tầng gia tộc gấp rút mở họp bàn.
" Năm nay Nhược gia chúng ta đúng là nhặt được bảo rồi. Tận 5 đệ tử có khí thể đệ tam tầng. Vui mừng nhất là Nhược Tinh đại thiếu gia! Nhược Tuân, ông đúng là có phúc, cháu trai tài giỏi như thế! " lão già áo xanh khen ngợi lấy lòng.
" Nhược Phong Đoạn sinh ra cậu quý tử tài giỏi đến thế khiến ta thật ghen tị. Chả bù cho thằng nghịch tử nhà ta, nó chăm chỉ bằng một góc Nhược Tinh cũng đỡ. "
Nhược Tuân nào không nhìn ra thái độ nịnh bợ của họ, nhưng cháu trai tài năng đủ làm ông hãnh diện, cười híp mắt, các vết nhăn xô lại.
Có vị trưởng lão không ưa bọn người hùa nhau nịnh bợ kia, vội ngắt lời " Các vị chớ vội. Chúng ta còn hai hạt giống sáng giá cần phải thảo luận đâu nào. Hai đứa trẻ này còn rất nhỏ tuổi, nếu được chú trọng bồi dưỡng, tiền đồ mai sau của chúng.... Các vị hiểu ý ta nói chứ! "
" Lão già này hiểu rõ, Nhược gia ta chiếm được hai đại thiên tài cái thế này. Thực lực gia tộc ta ắt không thua kém các môn phái! " trưởng lão áo bào đỏ tâm tình kích động.
" Cái khó là chúng ta phải làm gì để hai đứa nó toàn tâm toàn ý phục vụ vì Nhược gia! "
" Về phần tên tiểu tử tên Tư Thần này không khó, hắn sinh ra mồ côi, nghe báo cáo là còn bị mù nữa. Lấy việc chữa mắt cho hắn làm ân huệ! Hắn nợ Nhược gia ta một ân tình. "
" Khoan hãy vội, các ngươi không nghi ngờ gì à? Một đứa nhóc mồ côi thì lấy đâu ra thân thủ và tu vi bất phàm vậy chứ? " câu này của trưởng lão áo cam làm dấy lên lòng nghi ngờ của mọi người.
" Có lý, phẩm chất công pháp nó thi triển không tầm thường! "
" Với cả nó có vẻ thân mỗi Hỉ Sử Mạn Khái La và Hịch Soái Tái Khắc Lỵ. Có khi nó là nội gián Mạn Khái La cài vào không? "
Một vị trưởng lão cười rộ lên " Nội gián Mạn Khái La cài vào, ta không nghĩ như thế. Cài một nhân tài tầm cỡ Hỉ Sử là đủ, cần gì tốn thêm một Tư Thần! Mạn Khái La không dám bỏ ra cái giá lớn thế! "
" Với quên rồi sao, Mạn Khái La gia tộc đã trục xuất Tịch Uyên Mạn Khái La. "
" Ai biết được bọn Mạn Khái La mưu tính gì? "
Ý kiến bàn cãi dần theo chiều hướng bất đồng, không ai phục ai.
Nhược Tuân đứng dậy ổn định cuộc họp " Các vị, xin bình tĩnh. Có một việc các vị chưa rõ! "
" Quan trọng lắm à? " lão áo đỏ tâm trạng đang rất không tốt. Cãi nhau với mấy lão cổ hủ thật nhức đầu.
" Đủ quan trọng để giải bày nghi ngờ trong lòng các vị. Tịch Uyên Mạn Khái La bị trục xuất, các vị biết nguyên nhân không? "
" Hừ! " mọi người đồng loạt im lặng tỏ vẻ không biết.
Nhược Tuân không bắt bọn họ tò mò lâu " Tịch Uyên Mạn Khái La vốn vô sinh, âm mưu giết con trai riêng của chồng nên bị trục xuất! "
Lão già hồi nãy gắt gao nhất cho rằng Hỉ Sử và Tư Thần là gián điệp, lão luống cuống " Vậy Hỉ Sử Mạn Khái La là...? "
Lão áo bào đỏ kết luận " Còn nghi ngờ gì nữa. Tịch Uyên kia biết rõ Mạn Khái La gia tộc và Nhược gia quan hệ không tốt, cô ta có gan sống tại Tâm Lan thành, lại có gan cho Hỉ Sử tham gia cuộc thi do gia tộc chúng ta tổ chức. Tâm cơ cô ta đã quá rõ ràng, Nhược gia hận gia tộc Mạn Khái La một, cô ta hận Mạn Khái La đã ruồng bỏ mình đầy nhục nhã gấp mười! "
Có người sáng tỏ " Cô ta dùng Hỉ Sử làm bàn đạp để giúp cô ta trả thù Mạn Khái La. Hú chi Hỉ Sử không phải con ruột nên cô ta không sợ Nhược gia làm gì bất lợi với nó. "
Nhược Tuân gật đầu " Chính xác! Lợi dụng mối thù đôi bên, tận dụng cuộc thi để Hỉ Sử trình diện thực lực, thu hút chú ý của chúng ta. Lòng thành đủ rộng rãi! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook