Nghịch Ngợm Cổ Phi
-
Chương 86: Nàng vẫn chỉ là một đứa bé
“Vậy……… vậy ngươi chạy tới đây làm gì?” Vị giáo Vương kia dường như không tin lời hắn nói…. Đôi mắt bỗng sáng lên, nở nụ cười lạnh, trong giọng nói ẩn ẩn lộ ra tia sắc bén: “Có phải ngươi là cố ý làm bộ chẳng để ý đến nàng đúng không? Nếu nàng đối với ngươi không quan trọng, thì ngươi cũng sẽ không để nàng ở trong cái lều nhỏ, mà không phải giam chung một chỗ cùng với các nữ nô khác …..”
Phượng Thiên Vũ khe khẽ thở dài: “Thì ra ta chỉ là làm bộ như chẳng để ý sao?”
Lời chưa nói xong, bỗng nhiên một đạo hàn quang từ ống tay áo của hắn bay ra, nhằm thẳng ngực Long Phù Nguyệt mà tới!
Không ai ngờ hắn sẽ tung ra chiêu ấy, giáo Vương kia hoảng sợ, theo bản năng đem Long Phù Nguyệt né sang một bên, nhưng vẫn chậm, cây chủy thủ cắm vào cánh tay Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng, trên cánh tay trái cây chủy thủ hơi rung động, máu trào ra. Phút chốc đã nhuộm đỏ thân hình nàng.
Long Phù Nguyệt sửng sốt, tên biến thái này lại ra tay với nàng? Cũng không biết vì sao, ngực Long Phù Nguyệt bỗng nhiên đau đớn, nàng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, mong tìm ra chút manh mỗi từ trong mắt hắn, nhưng, hắn chỉ liếc nàng một cái rồi coi như nàng không tồn tại.
Giáo Vương kia trăm lần không ngờ Phượng Thiên Vũ sẽ ra tay đối với Long Phù Nguyệt, không kip nghĩ trong lúc cấp bách điểm chỉ trên tay nàng, cho máu ngừng chảy. Tức giận nói: “Sao ngươi có thể ra tay với nàng?! Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
Phượng Thiên Vũ tự nhiên gõ gõ bao kiếm tạo thành tiếng vang: “Chỉ là một kẻ hèn mọn mà thôi, giữ nàng cũng chẳng có tác dụng gì. Vân Dịch Thiên, nghe nói ngươi ở trên giang hồ cũng có vị trí không nhỏ, ta cũng sớm muốn lãnh giáo ngươi mấy chiêu, nếu ngươi thắng thì muốn gì cũng được.”
Giáo Vương kia tên đúng là Vân Dịch Thiên, vừa nghe Phượng Thiên Vũ gọi tên mình, liền biết hắn đối với mình đã nắm rõ tám, chín phần.
Không khỏi vừa sợ, vừa giận, lạnh lùng nói: “Người khác sợ Chiến thần Tu La, chứ ta thì không coi ngươi ra gì. Ta và ngươi đều nổi danh trên giang hồ, công phu cũng không thua kém nhau là mấy…..chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.”
Phượng Thiên Vũ lông mày hơi nhíu, khẽ cười nói: “Tốt, nhưng mà, nha đầu này rất vướng chân vướng tay, không bằng trước tiên đem nàng giết chết, ta và ngươi lại thống thống khoái khoái tỷ thí một trận như thế nào?"
Phượng Thiên Vũ khe khẽ thở dài: “Thì ra ta chỉ là làm bộ như chẳng để ý sao?”
Lời chưa nói xong, bỗng nhiên một đạo hàn quang từ ống tay áo của hắn bay ra, nhằm thẳng ngực Long Phù Nguyệt mà tới!
Không ai ngờ hắn sẽ tung ra chiêu ấy, giáo Vương kia hoảng sợ, theo bản năng đem Long Phù Nguyệt né sang một bên, nhưng vẫn chậm, cây chủy thủ cắm vào cánh tay Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng, trên cánh tay trái cây chủy thủ hơi rung động, máu trào ra. Phút chốc đã nhuộm đỏ thân hình nàng.
Long Phù Nguyệt sửng sốt, tên biến thái này lại ra tay với nàng? Cũng không biết vì sao, ngực Long Phù Nguyệt bỗng nhiên đau đớn, nàng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, mong tìm ra chút manh mỗi từ trong mắt hắn, nhưng, hắn chỉ liếc nàng một cái rồi coi như nàng không tồn tại.
Giáo Vương kia trăm lần không ngờ Phượng Thiên Vũ sẽ ra tay đối với Long Phù Nguyệt, không kip nghĩ trong lúc cấp bách điểm chỉ trên tay nàng, cho máu ngừng chảy. Tức giận nói: “Sao ngươi có thể ra tay với nàng?! Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
Phượng Thiên Vũ tự nhiên gõ gõ bao kiếm tạo thành tiếng vang: “Chỉ là một kẻ hèn mọn mà thôi, giữ nàng cũng chẳng có tác dụng gì. Vân Dịch Thiên, nghe nói ngươi ở trên giang hồ cũng có vị trí không nhỏ, ta cũng sớm muốn lãnh giáo ngươi mấy chiêu, nếu ngươi thắng thì muốn gì cũng được.”
Giáo Vương kia tên đúng là Vân Dịch Thiên, vừa nghe Phượng Thiên Vũ gọi tên mình, liền biết hắn đối với mình đã nắm rõ tám, chín phần.
Không khỏi vừa sợ, vừa giận, lạnh lùng nói: “Người khác sợ Chiến thần Tu La, chứ ta thì không coi ngươi ra gì. Ta và ngươi đều nổi danh trên giang hồ, công phu cũng không thua kém nhau là mấy…..chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.”
Phượng Thiên Vũ lông mày hơi nhíu, khẽ cười nói: “Tốt, nhưng mà, nha đầu này rất vướng chân vướng tay, không bằng trước tiên đem nàng giết chết, ta và ngươi lại thống thống khoái khoái tỷ thí một trận như thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook