Nghịch Ngợm Cổ Phi
-
Chương 71: Phi sắt cổ
Ống tay áo rộng thùng thình rủ xuống, trong tay đã xuất hiện một cây quải trượng trên đầu là một con rắn màu đen, quải trượng nhìn qua thì thấy nửa vàng nửa sắt (phi kim phi thiết), hơi lóe ánh huỳnh quang.
Cũng không biết là dùng cái gì tạo ra. Ở trên là con rắn đen xì đầu hình tam giác, hốc mắt màu đỏ.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, hì hì cười nói: "Oa, binh khí của tên này thật cổ quái, cho tại hạ nhìn thử được không?"
Cũng không thấy hắn làm cách nào chỉ thấy tay hắn đã chộp tới quải trượng đầu rắn của tên hắc y nhân kia!
Động tác của hắn nhanh một cách quỷ mị, hắc y nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, gấp rút vỗ lên xà trượng. Hắc xà bỗng nhiên nhảy dựng lên, mở mồm to ra hướng tới bàn tay Phượng Thiên Vũ táp tới!
Làm sao nghĩ đến Phượng Thiên Vũ chưởng một cái, thay vì nắm chuyển sang phất một cái. Bàn tay co rụt lại, ống tay áo như một dãi lụa phất lên, một tiếng ‘ba’ vang lên, ống tay áo của hắn đánh vào phía trên đầu rắn. Con rắn kia vừa mới bay lên, lập tức tựa như bóng cao xu xì hơi, uể oải rớt xuống. Thân mình vặn vẹo một chút, chậm rãi cứng còng, chết ngay lập tức.
Tên kia sắc mặt nháy mắt tái nhợt, lui mạnh về phía sau từng bước, ống tay áo rộng thùng thình giương lên, ‘ba’ một tiếng thả ra một dãy sương mù. Trong sương mù hình như có vô số côn trùng bay lượn.
Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: "Cẩn thận, đây là phi sắt cổ......"
Phượng Thiên Vũ cười ngạo nghễ, quạt mở ra, quạt mạnh một cái! Hắn vận kình lực vào trong đó, cây quạt nho nhỏ nhưng quạt ra một cơn gió giống như cơn lốc, mang theo tiếng huýt gió sắc bén, thổi đám côn trùng như khói đen kia quay trở về!
Trong đám khói đen truyền đến một tiếng kêu rên, đợi cho khói đen tan hết, hắc y nhân đã không thấy hành tung. Ngay cả con rắn đen đã chết kia cũng bỗng nhiên không thấy bóng dáng.
Chạy trốn? Chết tiệt, người này đối với ta có ý định đối địch lớn như thế, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng buông tha mình!
Trong lòng Long Phù Nguyệt tim đập dồn dập, kêu lên: "Này, tại sao ngươi không đuổi theo?"
Phượng Thiên Vũ cười hì hì nói: " Vì sao ta phải đuổi theo? Quải trượng của hắn đã bị ta hủy, lấy được cũng không có gì hay để chơi."
"Hắn chút nữa biến ngươi thành người thiên cổ, ngươi lại buông tha hắn như vậy, nhất định hắn có thể tìm ngươi gây phiền toái." Long Phù Nguyệt uất ức.
"Ha ha, hắn tìm ta gây phiền toái, liên quan gì đến tiểu nha đầu nhà ngươi nhỉ?" Phượng Thiên Vũ vẻ mặt tươi cười vân đạm phong khinh.
Cũng không biết là dùng cái gì tạo ra. Ở trên là con rắn đen xì đầu hình tam giác, hốc mắt màu đỏ.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại, hì hì cười nói: "Oa, binh khí của tên này thật cổ quái, cho tại hạ nhìn thử được không?"
Cũng không thấy hắn làm cách nào chỉ thấy tay hắn đã chộp tới quải trượng đầu rắn của tên hắc y nhân kia!
Động tác của hắn nhanh một cách quỷ mị, hắc y nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, gấp rút vỗ lên xà trượng. Hắc xà bỗng nhiên nhảy dựng lên, mở mồm to ra hướng tới bàn tay Phượng Thiên Vũ táp tới!
Làm sao nghĩ đến Phượng Thiên Vũ chưởng một cái, thay vì nắm chuyển sang phất một cái. Bàn tay co rụt lại, ống tay áo như một dãi lụa phất lên, một tiếng ‘ba’ vang lên, ống tay áo của hắn đánh vào phía trên đầu rắn. Con rắn kia vừa mới bay lên, lập tức tựa như bóng cao xu xì hơi, uể oải rớt xuống. Thân mình vặn vẹo một chút, chậm rãi cứng còng, chết ngay lập tức.
Tên kia sắc mặt nháy mắt tái nhợt, lui mạnh về phía sau từng bước, ống tay áo rộng thùng thình giương lên, ‘ba’ một tiếng thả ra một dãy sương mù. Trong sương mù hình như có vô số côn trùng bay lượn.
Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: "Cẩn thận, đây là phi sắt cổ......"
Phượng Thiên Vũ cười ngạo nghễ, quạt mở ra, quạt mạnh một cái! Hắn vận kình lực vào trong đó, cây quạt nho nhỏ nhưng quạt ra một cơn gió giống như cơn lốc, mang theo tiếng huýt gió sắc bén, thổi đám côn trùng như khói đen kia quay trở về!
Trong đám khói đen truyền đến một tiếng kêu rên, đợi cho khói đen tan hết, hắc y nhân đã không thấy hành tung. Ngay cả con rắn đen đã chết kia cũng bỗng nhiên không thấy bóng dáng.
Chạy trốn? Chết tiệt, người này đối với ta có ý định đối địch lớn như thế, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng buông tha mình!
Trong lòng Long Phù Nguyệt tim đập dồn dập, kêu lên: "Này, tại sao ngươi không đuổi theo?"
Phượng Thiên Vũ cười hì hì nói: " Vì sao ta phải đuổi theo? Quải trượng của hắn đã bị ta hủy, lấy được cũng không có gì hay để chơi."
"Hắn chút nữa biến ngươi thành người thiên cổ, ngươi lại buông tha hắn như vậy, nhất định hắn có thể tìm ngươi gây phiền toái." Long Phù Nguyệt uất ức.
"Ha ha, hắn tìm ta gây phiền toái, liên quan gì đến tiểu nha đầu nhà ngươi nhỉ?" Phượng Thiên Vũ vẻ mặt tươi cười vân đạm phong khinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook