Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 113: Hai người này đứa nhỏ không ngoan

Nối xương bằng phương pháp bình thường hoàn toàn ứng phó không được. Cũng chỉ có thể cầu vị Nam Vực quỷ y—— Sư phụ của hắn hỗ trợ.

Nếu như thời gian trì hoãn lâu một chút nữa, như vậy một chân này của Long Phù Nguyệt liền giữ không được.Cho nên đêm đó hắn liền đem bồ câu đưa tin, cấp tốc đem sư phụ mời đến.

Nam Vực thần y này tính tình cực quái, tuy rằng y thuật cực kỳ cao minh, nhưng ông ta luôn luôn có thói quen độc lai độc vãng, gần như ai có tiền cũng không làm gì được, nếu ông ta không muốn chữa bệnh cho ai, dù cho Thiên Vương Đại gia đến đây thì cũng là không thể nào lay chuyển.

Bất quá, ông ấy cũng có một nhược điểm là cực kỳ bao che cho người nhà. Ông ta chọn đồ nhi cực nghiêm ngặt, hơn nữa cực kỳ tùy tính. Bao nhiêu năm qua có nhiều người muốn bái ông ta làm sư, thế nhưng ngay cả con mắt cũng không nhìn xuống xem đó là người như thế nào. Cố tính đi vân du tứ hải, sau đó đụng phải đứa nhỏ, liền khảo sát nó, sau đó vụng trộm ôm đi, chỉ lưu lại một phong thư, chứng minh lão nhân gia đã có ghé qua. Cũng không xem thử cha mẹ của tiểu hài tử này bộ dáng như thế nào.

Cũng may ánh mắt lão nhân này cực cao, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ trộm hai hài tử đi như vậy mà thôi.

Hai đứa nhỏ không may bị bắt đi này, dĩ nhiên là là Đông Phương Diệu Bạch cùng Phượng Thiên Vũ.

Đông Phương Diệu Bạch kế thừa y thuật của ông ấy, mà Phượng Thiên Vũ lại kế thừa võ công của ông, hai đứa nhỏ này ngộ tính đều cực cao. Làm cho lão đầu như ông hết sức hưng phấn.

Những ngày ở trên núi, ông và đại đồ đệ so tài dùng độc, cùng nhị đồ đề luận võ công, thường thường đem Đông Phương Diệu Bạch dùng độc chỉ còn lại có nửa cái mạng, cũng thường thường đem Phượng Thiên Vũ đánh mặt mũi bầm dập.

Nhưng đó cũng chính là một loại giáo dục, làm cho hai người bọn họ công phu đều đột nhiên tăng cao, vài năm công phu liền như thay gân đổi cốt,Diệu Bạch y thuật luyện được xuất thần nhập hóa, mà võ công của Phượng Thiên Vũ cũng là trò giỏi hơn thầy, đến khi năm hai hài tử ấy tròn mười tám tuổi, ông ta liền trước sau đem bọn họ một cước đá xuống núi, đắc ý nghĩ đến lúc xuất sư rồi, có thể đi ra ngoài gây họa cho cho thế nhân.

Sau khi hai người xuống núi, mỗi người đi một ngả, Phượng Thiên Vũ trở về nước của mình, mà Đông Phương Diệu Bạch lại thích cuộc sống phiêu bạc, đâu cũng là nhà

Chẳng qua năm kia Đông Phương Diệu Bạch bỗng nhiên không rõ hành tung, không có người nào biết qua hành tung của hắn. Lão nhân gia sau khi biết, đau lòng không thôi, đấm ngực, giậm chân, chỉ kém không ở trên mặt đất lăn lộn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương