Bàn tay không thành thật đặt bên hông vuốt ve bụng dưới, động tác quen thuộc thế này, người thường ngày hay làm chính là mình, mà nay lại đổi thành Hoa Dạ Ngữ.

Giật giật cơ thể mỏi nhừ, Phó Bạch Chỉ giờ mới hiểu được, hoá ra bị áp nhiều hơn, thực sự sẽ không thể xuống giường.

Từ mấy ngày hôm trước sau khi mình đồng ý để cho Hoa Dạ Ngữ khi dễ tuyệt đối không phản công, người này đúng là ở trên đến nghiện, mỗi ngày vào buổi tối không đem mình lăn qua lăn lại một phen sẽ không bỏ qua.

Liếc nhìn những vết tích hồng nhạt, đỏ tươi trên người, Phó Bạch Chỉ vốn muốn rời giường chất vấn Hoa Dạ Ngữ một phen, nhưng cuối cùng bởi vì xương sống thắt lưng không tốt, lại nằm vào lòng đối phương.
"Ngữ nhi đáng ghét quá, hiện tại xương sống thắt lưng của ta đều đau, ngươi còn muốn như thế nào nữa." Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên có chút hối hận nói ra lời hứa không trả đòn, đã nhiều ngày bị Hoa Dạ Ngữ không biết tiết chế đòi hỏi, nàng nghĩ cơ thể đều muốn rời ra từng mảnh.

Hơn nữa, ngữ nhi như vậy muốn mình, ngay cả Phó Bạch Chỉ cũng có thể cảm giác được thân thể của nàng ẩm ướt, lẽ nào ngữ nhi chịu đựng như thế cũng không thấy khó chịu sao?
"Sư tỷ đừng giận, đêm nay để ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta lại tiếp tục là tốt rồi." Đòi được nợ nần trước kia, Hoa Dạ Ngữ có thể nói là thần thanh khí sảng.

Nàng hài lòng nói, hôn xuống vành tai Phó Bạch Chỉ, thấy người trong lòng nhẹ nhàng run run, liền cưng chìu cười rộ lên, thay Phó Bạch Chỉ xoa vòng eo ê ẩm.
Nghe Hoa Dạ Ngữ nói rõ ngày mai còn muốn tiếp tục, Phó Bạch Chỉ tỏ vẻ không phản bác, ngực cũng đã quyết định biện pháp phải phản công.

Mấy ngày nay hai người ở Thương khung môn có phần rất thanh nhàn, mỗi ngày không phải dính cùng một chỗ, thì là để cho Hoa Dạ Ngữ theo mình đến thư phòng xử lý công vụ.


Phó Bạch Chỉ sẽ thường xuyên nghĩ, nếu từ nay về sau Hoa Dạ Ngữ không trở về Minh tuyệt cung, cứ như vậy ở lại bên cạnh mình cũng tốt.
Nhưng cái ý nghĩ này vừa ra, Phó Bạch Chỉ liền cảm giác mình quá mức ích kỷ.

Nói cho cùng, Hoa Dạ Ngữ vẫn đứng đầu một cung Minh tuyệt cung, hôm nay lại phải ở chỗ này mai danh ẩn tích, ngược lại cũng thật là khổ cho nàng.

Nghĩ đến mình không có biện pháp rời khỏi Thương khung môn, lại không thể làm cho Hoa Dạ Ngữ lưu lại, ngực chính là một trận hậm hực.

Các nàng chung quy sẽ ngăn cách hai nơi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Phó Bạch Chỉ chưa từng nghĩ tới mình đến thế giới này còn muốn hưởng thụ một lần cảm giác yêu xa, cổ đại mặc dù không có những loại phương tiện giao thông nhanh gọn như hiện đại, vận dụng khinh công cũng thuận tiện.
"Ngữ nhi, sinh nhật của ngươi là ngày nào?" An tĩnh nằm ở trong lòng Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Bởi vì Hoa Dạ Ngữ là cô nhi, cho nên ở trong nguyên bản nàng cũng không có viết ngày sinh của Hoa Dạ Ngữ, nếu hôm nay nàng đã là người yêu của mình, Phó Bạch Chỉ liền muốn cho nàng trải qua sinh nhật lần thứ nhất.
"Sinh nhật sao? Ta cũng không biết, từ lúc ta có thể nhớ mọi việc, chính là Hoa gia gia trước đây vẫn mang theo ta." Nói đến sinh nhật, Hoa Dạ Ngữ trả lời rất nhẹ nhàng, nàng từ nhỏ liền biết mình không giống những hài tử khác, nàng không cha không mẹ, cũng không biết mình sinh vào lúc nào.

Chúc mừng sinh nhật loại sự tình này nàng chẳng bao giờ trải nghiệm qua, lại càng không hiểu sẽ là loại cảm giác gì.
"Như vậy đi, không bằng liền xem hôm nay là ngày sinh của ngữ nhi được không? Ngày hôm nay ta tới chúc mừng sinh nhật cho ngươi." Phó Bạch Chỉ ôm lấy Hoa Dạ Ngữ, nhẹ giọng nói, dáng vẻ thành khẩn của nàng để cho Hoa Dạ Ngữ không cách nào cự tuyệt, liền gật đầu đáp ứng.


Thấy Phó Bạch Chỉ vui vẻ đứng dậy, nói muốn làm mì sinh nhật cùng với bánh ga-tô chưa từng nghe tới cho mình, Hoa Dạ Ngữ siết chặc góc chăn, vui vẻ cười.
Nàng cũng không thèm để ý sinh nhật, cũng không bắt buộc Phó Bạch Chỉ giúp nàng chúc mừng.

Chỉ cần có thể cùng người này ở chung một chỗ, nàng đã rất vui vẻ.
Nếu quyết định phải giúp Hoa Dạ Ngữ trải qua sinh nhật, Phó Bạch Chỉ tự nhiên phải nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng.

Đầu tiên nàng đi nhà bếp làm mì trường thọ, lại làm một cái bánh ngọt hình tròn, coi như là bánh ga-tô.

Dù sao ở cổ đại không có cách nào làm bánh kem, mà thức ăn ngọt ngây như vậy, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ cũng không thích ăn.

Làm xong hết, Phó Bạch Chỉ để cho Hoa Dạ Ngữ thay lại trang phục nữ, mang nàng đi ra phía sau núi, đặc biệt phân phó đệ tử bất luận là chuyện gì cũng không nên quấy rầy.

Hôm nay, là ngày dành riêng cho nàng và Hoa Dạ Ngữ.
Mùa đông ban ngày trôi qua rất nhanh, màn đêm vội vã đến.


Ngồi trên nóc nhà, dùng lửa hâm nóng rượu, tản ra mùi hương nhẹ nhàng tinh khiết, Hoa Dạ Ngữ ngồi ở trong lòng Phó Bạch Chỉ, hai người an tĩnh tựa sát vào nhau, thỉnh thoảng uống một hớp rượu nóng làm ấm người, lòng tràn đầy vui sướng
"Ngữ nhi, sinh nhật vui vẻ." Cầm hoa lúc nãy hái trên nóc nhà đặt vào trong tay Hoa Dạ Ngữ, trong mắt người trong lòng lóe lên một tia vui sướng.
"A chỉ, cám ơn ngươi.

Ngươi là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này." Hoa Dạ Ngữ không nghĩ tới vượt qua lần sinh nhật thứ nhất trong đời là tốt đẹp thế này, có người yêu bên người, nàng cần vậy là đủ rồi.
Trước đây, Hoa Dạ Ngữ không chỉ một lần nổi lên ý niệm buông tha Phó Bạch Chỉ trong đầu.

Sáu năm trước đối phương kiên quyết ly khai để cho lòng nàng chua xót, mà ở trong Minh tuyệt cung đếm không hết ngày, chịu đựng Diêm La bà giày vò, Hoa Dạ Ngữ không biết mình còn có thể sống sót hay không, cũng chính là khi đó, nàng thực sự muốn buông tha Phó Bạch Chỉ.

Mà nay, nàng rúc vào trong ngực nàng, dù cho biết những ngày hạnh phúc thế này trôi qua một ngày liền sẽ ít đi một ngày, nhưng nàng vẫn ích kỷ không muốn buông người này ra.
Nàng yêu Phó Bạch Chỉ, phần yêu này tan vào trong xương tủy, Phó Bạch Chỉ giống như là đôi cánh duy trì sự sống của nàng, nếu không có Phó Bạch Chỉ, nàng thực sự không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu.

Mà bây giờ, chỉ cần nghĩ đến mỗi ngày đều có thể cùng a chỉ vui vẻ ở cùng một chỗ, nàng không muốn chết.

Nàng sẽ cố gắng kiên trì, đau xót bao nhiêu không quan hệ, nàng cũng chịu đựng được.
"Nếu ngươi hài lòng, sau này mỗi năm ta đều có thể cùng ngươi, giúp ngươi mừng sinh nhật."
"A chỉ, hôm nay đã là sinh nhật của ta, ngươi đáp ứng một cái yêu cầu của ta được không?" Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu, nghiêng cổ hôn lên mặt Phó Bạch Chỉ, hơi hơi ôm lấy khóe miệng.
"Đừng nói một cái, dù là một trăm, ta đều đáp ứng ngữ nhi."
Phó Bạch Chỉ nói xong, liền thấy Hoa Dạ Ngữ kéo quần áo ra, gỡ ngọc bội hình nửa vầng trăng trên cổ xuống, khối ngọc bội này các nàng mỗi người giữ phân nửa, Phó Bạch Chỉ vẫn treo ở bên hông, còn Hoa Dạ Ngữ thì đeo trên cổ.
"Ta nghĩ đem cái ngọc bội này tặng cho ngươi, trước đây nó vốn là một đôi, nhưng nửa mảnh này ở cạnh ta đã lâu, hiện tại cũng nên đưa lại cho chính chủ."

"Sao lại giao cho ta? Chúng ta cứ mỗi người một nửa như vậy không tốt sao?" Phó Bạch Chỉ nghi ngờ cầm mảnh ngọc bội Hoa Dạ Ngữ cho mình, không hiểu hỏi.
"Ta muốn a chỉ giữ trọn vẹn vật này, huống hồ đây vốn là ta mua để đưa cho ngươi, a chỉ vừa rồi còn nói đồng ý yêu cầu của ta, hiện tại liền muốn đổi ý sao?"
"Thế nhưng, này..." Phó Bạch Chỉ không rõ Hoa Dạ Ngữ vì sao phải đưa ngọc bội kia cho mình, nàng luôn cảm thấy có chổ nào rất kỳ quái, nhưng lại không nói ra được.
"Đừng chần chừ, ta giúp a chỉ đeo, ngày sau nếu ngươi nguyện ý, có thể tìm cái sư phụ nối lại ngọc bội." Hoa Dạ Ngữ nói, đưa tay đem ngọc bội mang đến trên cổ của Phó Bạch Chỉ.

Thấy nàng chắc chắc như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng không tiện cự tuyệt nữa.
"Được rồi, y theo ngươi.

Chờ ngày mai tiệc rượu tiếp đãi những môn phái kia qua đi, ta liền mang ngươi xuống núi đi vòng vòng." Phó Bạch Chỉ nói, lại rót thêm một chén rượu nhỏ, chỉ là nàng chưa kịp cầm lên, một cái bóng màu đen chợt bay tới, vừa lúc rơi vào chén kia trước, cúi đầu uống rượu trong ly.

Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới Ban Xi cũng sẽ theo tới, còn đoạt rượu mình uống, nhịn không được cười rộ lên.
"Ngữ nhi, chim chóc ngươi nuôi cũng nghịch ngợm giống như ngươi." Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ, hai người lẳng lặng nhìn ánh trăng trên không, đến nửa đêm, những bông tuyết nhỏ bay bay trên bầu trời, ánh trăng được tôn lên càng thêm mê người.

Chớp mắt, một bầu rượu đã vào bụng Phó Bạch Chỉ, nàng cười tựa vào trên lưng của Hoa Dạ Ngữ mà ngủ.

Nghe nàng hô hấp đều đều, lúc này dáng tươi cười của Hoa Dạ Ngữ mới biến mất, nhìn ở bên cạnh Ban Xi.
"Ta đã đem mạch máu của ngươi dẫn tới trên người a chỉ, ngày sau nàng sẽ là chủ nhân của ngươi, ngươi phải bảo hộ nàng chu đáo."
-
Chúc mọi người Noel vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương