Vô tri vô giác không biết ngủ bao lâu, khi Phó Bạch Chỉ khôi phục ý thức, nàng phát hiện mình đang ngủ trên chiếc giường lạ.

Căn phòng này rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, trừ những thứ đó ra thì không còn gì khác.

Sau khi tỉnh lại, Phó Bạch Chỉ có chút kinh ngạc sờ thân thể của chính mình, vén quần áo lên, nàng phát hiện vết thương trên bụng mình được băng bó bằng băng gạc màu trắng, tuy rằng không biết tốt đến cỡ nào, nhưng mình làm ra động tác đứng dậy đã không còn đau nữa.
Nhưng mà, thương tích này chẳng qua là việc nhỏ, Phó Bạch Chỉ cảm giác mình khác trước, về phần khác ở chỗ nào, nàng cũng không nói nên lời, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, nàng cảm giác mình không có gì khác với trước đây, rồi lại có khác biệt thật lớn.

Hóa ra là mình thực sự không chết, là Thu Ánh Hàn đã cứu nàng? Còn mang nàng tới đây?
Mặc kệ ra sao, chỉ cần nghĩ đến mình không chết, Phó Bạch Chỉ liền cảm thấy mừng rỡ vạn phần, liên đới khóe miệng cũng không tự chủ được nâng lên, đến lúc này nàng mới rõ ràng ý thức được, đến tột cùng là mình thay đổi chỗ nào.

Nàng có chút ngơ ngác sờ nhịp tim đang rung động bên trong lồng ngực, vật thể ở trong đó đập mạnh mẽ mà có sức sống, đã không còn là một mảnh trống rỗng, trái lại lắp đầy cái gì đó mình không nói ra được.
Nghĩ tới những chuyện phát sinh mấy ngày qua, nghĩ đến Thương khung môn bị huỷ diệt, Lục Uyên chết, sau đó...!chính là Hoa Dạ Ngữ rời đi.


Phó Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn chăn bông, thẳng đến khi có giọt nước nhỏ ở phía trên, nàng mới phát hiện, trong lúc vô tình mình thật sự khóc ra.

Tình cảm này tới rất đột nhiên cũng quá xa xỉ, rõ ràng là khóc, nhưng Phó Bạch Chỉ lại nhịn không được xòe khóe miệng.
Phó Bạch Chỉ, cuối cùng đã trở về.
"Ngươi đã tỉnh rồi? Ngươi khóc cái gì?" Ngay lúc Phó Bạch Chỉ vừa khóc vừa cười, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, nàng nhìn Mộc Tử Anh đi tới, không nghĩ tới người này xuất hiện, tuy rằng vừa ngủ một giấc, nhưng nàng cũng không quên người này quy phục Minh tuyệt cung, Phó Bạch Chỉ theo bản năng muốn tập hợp nội lực chống cự, nhưng lại phát hiện nội lực trong cơ thể mình biến mất rất nhiều, căn bản là không tập hợp được.
Xem ra, thật sự là Thu Ánh Hàn đã cứu mình, đồng thời cũng phế bỏ băng tâm bí quyết mà mình không muốn lại giữ lại.

Tuy rằng trong lúc nhất thời không có nội lực để cho Phó Bạch Chỉ có chút không thích ứng, nhưng chí ít nàng nên vui mừng, mình cứ như vậy lượm về một cái mạng.

Nếu không phải là Thu Ánh Hàn giúp mình, chỉ sợ cho dù nàng không chết dưới tình huống bị thương nặng, thì phế bỏ võ công cũng sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng.
"Hẳn không phải là ngươi đã cứu ta đi?" Phó Bạch Chỉ cảnh giác nhìn Mộc Tử Anh, tựa hồ là nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm nàng, Mộc Tử Anh đem thuốc để ở một bên, dần dần nhớ lại những chuyện xảy ra trong một tháng nay.

Ngày đó nàng một mình lên núi Thương khung, vốn tưởng rằng Lục Uyên đã giải quyết xong Phó Bạch Chỉ, lại không nghĩ rằng người chết, ngược lại là Lục Uyên người trước đó đã thề sẽ thắng.

Nhìn người mình theo đuôi hai mươi mấy năm cứ như vậy mà chết đi, lòng Mộc Tử Anh có loại cảm giác phức tạp.

Thân thể của mẹ nàng không tốt, mà chính nàng cũng là người yếu nhiều bệnh, cơ hồ là vừa mới sinh ra, thì thầy thuốc đã kết luận nàng sống không quá mười tuổi.

Nhưng mà, dù cho mang số phận như vậy, Mộc Tử Anh không tin, cũng không cam chịu số mệnh.
Về sau mẫu thân của nàng bởi vì bệnh tật mà qua đời, dù vậy, Mộc Tử Anh cũng không có buông tha hy vọng sống sót.

Lần lượt từ trong ốm đau mà khôi phục, một mình nàng tiếp tục kiên trì, nếu như trong cái đêm mưa to ấy không phải Lục Uyên mang nàng về Thương khung môn, dạy nàng võ công, thì nhất định Mộc Tử Anh nàng không sống được lâu như vậy, còn gặp được người khiến cho nàng để ý nhất cuộc đời này.
Lục Uyên có ân tái sinh với Mộc Tử Anh, mà đối phương cũng đã sớm nói với mình, hắn không phải là người tốt, không phải cái gọi là chưởng môn chính phái, mà là Hắc cổ tuyệt sát giết người không chớp mắt.

Dù vậy, Mộc Tử Anh vẫn quyết định đi theo Lục Uyên, cho đến hôm nay.


Có đôi khi nàng cũng sẽ cảm thấy Lục Uyên sai, tàn nhẫn, nhưng người trong giang hồ, có mấy ai là tuyệt đối đúng đắn, nếu như vào lúc này nàng phản bội Lục Uyên, làm sao được an bình.
Kết quả sau cùng không trọng yếu, Mộc Tử Anh mong muốn, bất quá là một phần bình an.

Bây giờ Lục Uyên đã chết, nàng cũng không cần tiếp tục ở lại Minh tuyệt cung.

Kể từ sau đó, đương kim thánh thượng nghe nói Lục Uyên đã chết, đặc biệt ban cho Thương khung môn một tấm biển, phong thành môn phái đệ nhất võ lâm, lại cho bạc, phái người trùng kiến Thương khung môn, đến nay đã khôi phục vinh quang, thậm chí còn hơn trước kia.

Bởi vì đối với bên ngoài Phó Bạch Chỉ đã chết, Tiêu Y liền làm nhậm chức chưởng môn mới.
Nước Hồ vốn là liên kết với Lục Uyên, hôm nay Lục Uyên đã chết, bọn họ không có nội ứng, mà đương kim thánh thượng cũng đã sớm phát hiện ý đồ của bọn họ, tự nhiên là không chiến mà bại, ảo não chạy về tiểu quốc gia của mình.

Tất cả mọi thứ đều đã xong xuôi trong một tháng này, Mộc Tử Anh dùng một cây đuốc đốt sạch tất cả dược nhân, mà Minh tuyệt cung như rắn mất đầu, từ đấy mai danh ẩn tích, không ai biết Phó Bạch Chỉ còn sống, tiếng tăm của nàng, cũng ở lại trên giang hồ.
"Cho nên nói, ta mê man một tháng?" Nghe Mộc Tử Anh giải thích những điều này, Phó Bạch Chỉ hơi hơi ngây người.

Nàng không nghĩ tới mình lại ngủ lâu như vậy, hơn nữa Thương khung môn lại còn gặp họa mà được phúc, không chỉ có xây lại, còn tìm về danh dự trước kia, nghĩ đến, dù cho mình bị coi là một người đã chết cũng không sao, ngược lại thì có thể mượn đó mà ly khai chốn giang hồ loạn lạc này.
"Hôm đó ta vừa lên lên núi, ngươi đã bất tỉnh nhân sự, bất quá dường như có người xử lý qua thương thế của ngươi." Còn có một chút, Mộc Tử Anh cũng không nói gì, nàng phát hiện sau khi Phó Bạch Chỉ tỉnh lại dường như gần gũi hơn trước đây một chút, mà cảm giác áp bách trên người nàng cũng theo đó mà mất đi, không biết có phải là ảo giác hay không, Mộc Tử Anh mơ hồ nghĩ, giống như là Phó Bạch Chỉ thay đổi thành người khác.

"Cám ơn ngươi mang ta về." Nếu Mộc Tử Anh chăm sóc mình một tháng, tuy rằng lòng còn nhớ chuyện trước kia, nhưng Phó Bạch Chỉ cũng phải nói cảm tạ.
"Không cần, coi như là cả hai chúng ta đều nhường một bước.

Ngươi đã tỉnh, ta cũng nên đi tìm người ta nên tìm, cũng không biết sau khi nàng làm chưởng môn tính tình có tệ hơn hay không."
Mộc Tử Anh nói, trên mặt dần dần nở một nụ cười, nhìn sự mong đợi trong mắt nàng, Phó Bạch Chỉ biết nàng muốn đi tìm ai.

Chuyện của nàng và Tiêu y, với tư cách là một người đứng xem Phó Bạch Chỉ thấy rõ, hai người đều có tình ý với nhau, trước đây bởi vì hiểu lầm mà tách ra, hiện tại đã không còn cản trở.

Nhìn Mộc Tử Anh ly khai, Phó Bạch Chỉ nằm ở trên giường, lẳng lặng suy nghĩ về mọi thứ của mình và Hoa Dạ Ngữ, viền mắt lại nổi lên màu đỏ tươi.
Nàng nhìn tay phải run run của mỏng manh của Hoa Dạ Ngữ.

Cái loại cảm giác lưỡi dao đâm vào trong cơ thể đến nay vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, nghĩ đến gương mặt trắng bệch không một chút máu của Hoa Dạ Ngữ, nghĩ đến vào lúc mình không biết nàng đã sớm đem thể chất bách độc bất xâm của nàng cho mình, Phó Bạch Chỉ dùng mu bàn tay che khuất hai tròng mắt ướt át, khổ sở câu dẫn ra khóe miệng.
"Ngữ nhi, mọi thứ đều kết thúc, cho dù trước đây ngươi đã nói không bao giờ muốn gặp ta nữa, nhưng ta lúc đó và ta lúc này khác nhau, có phải ta có thể chơi xấu đi gặp ngươi lần nữa hay không?" Vấn đề của Phó Bạch Chỉ không ai trả lời, nhưng trong lòng nàng đã có đáp án, khi mở mắt ra, trong con ngươi đã có nhiều kiên định.
Ngữ nhi, chờ ta..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương