"Phó minh chủ, ngươi xem cái này nên làm thế nào cho phải! Những dược nhân này căn bản đánh không chết a!" Chớp mắt, sương mù bị Phó Bạch Chỉ xua tan lúc nãy lại tràn ngập ở bốn phía, một người chạy tới hốt hoảng hỏi Phó Bạch Chỉ biện pháp, nhưng điệu bộ của Phó Bạch Chỉ vẫn là chuyện không liên quan đến mình, từ vừa mới bắt đầu nàng liền phát hiện, hình như những dược nhân kia cũng không dám đến gần mình.

Phần e ngại này dường như không có liên quan tới nội lực của mình, mà là trên người mình có thể là tồn tại chút vị đạo khiến cho bọn họ e ngại.
Phó Bạch Chỉ bừng tỉnh nhớ tới, khoảng thời gian trước mình ngây ngô ở Minh tuyệt cung, dường như Hoa Dạ Ngữ thường làm những món ăn vị thuốc cho nàng, đồ ăn nhìn qua đen như mực quả thực xấu xí, nhưng cũng không khó ăn.

Nghĩ đến, nói không chừng ở trong đó có lẽ là có thuốc gì đó mà Minh tuyệt cung đặc chế, cho nên những dược nhân này mới không nhìn kỹ mình, hoặc là e ngại nàng.
"Phó minh chủ, ngươi nói gì đi, hiện tại tánh mạng của tất cả mọi người chúng ta đã nằm trong tay ngươi a." Thấy Phó Bạch Chỉ đang ngẩn người, người nọ có chút nóng nảy nắm tay áo Phó Bạch Chỉ, không thích bị người xa lạ đụng chạm Phó Bạch Chỉ không dấu vết bỏ qua hắn, đi lên trước vài bước, nhìn về một mảnh sương mù bị xua tan phía trước.
Những dược nhân này dường như có chút không giống với những dược nhân mà nàng biết, chúng nó không có tùy ý tàn sát, mà giống như là có quy củ, có kế hoạch tiến hành tàn sát.

Nhìn kỹ lại, dường như chúng nó chỉ đang chú trọng tiêu diệt người trong võ lâm, đối với quân sĩ triều đình lại làm như không thấy.

Phó Bạch Chỉ hoài nghi, nhất định là có người đang thao túng những dược nhân này, chứ không phải là tự chủ hoạt động, mà người kia, nhất định là trốn ở nơi nào đó.
"Ta dường như biết giải quyết thứ này như thế nào, nói chung, ra khỏi phiến sương mù này trước, sẽ tìm ra người điều khiển những dược nhân này." Phó Bạch Chỉ lên tiếng, nhanh chóng đi về địa phương trống trải phía trước, mọi người thấy động tác của nàng, cũng đều lách qua những dược nhân kia, bắt đầu chạy thục mạng về phía trước.

Những dược nhân kia có lẽ là thấy bọn họ muốn đi, cũng gào thét đuổi theo, hàm răng sắc bén lộ ra bên ngoài, gương mặt nát vụn lòng thòng phối hợp với biểu tình dử tợn, nhìn qua ghê tởm lại kinh người.
"Chờ một chút, phía trước hình như có người đến." Giữa lúc mọi người nóng lòng chạy trối chết, người đi đầu bỗng nhiên dừng lại, nhìn về đám người đông nghịt phía trước, hầu như sắc mặt của mọi người cũng không phải là rất xinh đẹp.

Mặt nạ đen kịt, trường bào màu đen gần như che khuất thân thể, còn có phần lệ khí âm lãnh không cách nào che giấu trên người.


Mọi người lúc này mới xác định, đằng trước không phải là dược nhân gì tới, mà là người của Minh tuyệt cung xuất hiện!
"Tà giáo yêu nghiệt, các ngươi cư nhiên dùng người luyện thuốc, biến từng người sống sờ sờ thành cái dáng vẻ ma quỷ này, hôm nay võ lâm chính phái nhất định phải diệt trừ các ngươi, diệt sạch tai họa!" Những chính phái nhân sĩ này đã sớm chịu không ít kinh hãi từ trùng độc và dược nhân, lúc này thấy người của Minh tuyệt cung xuất hiện, tự nhiên là phẫn hận không thôi.
Thấy bọn họ không nói hai lời liền muốn khai chiến, Phó Bạch Chỉ liếc nhìn hai người đứng ở chính giữa đoàn người, chính là hai người trong tứ đại ám sử của Hoa Dạ Ngữ, Ám Phong và Ám Hối.

Chỉ là nàng có chút nghĩ không thông, công việc lớn nhỏ thường ngày trong Minh tuyệt cung Hoa Dạ Ngữ đều sẽ giao cho Ám Ảnh xử lý, thế nào lúc này lại không thấy Ám Ảnh xuất hiện? Có phải hai người còn an bài những chuyện khác hay không?
Nhưng không đợi Phó Bạch Chỉ nghĩ rõ, Minh tuyệt cung và nhân sĩ chính phái đã bắt đầu đánh nhau, mắt thấy Ám Phong vươn tay, tùy tiện vung lên, cái tên vọt tới đứng bên cạnh liền hắn cấp tốc thối rữa, hóa thành một đống xương trắng.

Mà người gọi là Ám Hối cũng không biết là cầm thứ gì, rất nhỏ rất tinh vi, vả lại động tác cực nhanh, ném lên trên người một người, người nọ liền nhanh chóng tự bốc cháy.
Phó Bạch Chỉ trong lòng cả kinh, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy hai người kia xuất thủ, công phu hạ độc và nội lực tựa hồ cũng không kém, nhìn lại một đám người Minh tuyệt cung phía sau, Phó Bạch Chỉ đánh giá, trận này, chính phái nhất định là sẽ chịu thương vong nặng nề.
"Phân tán ra, dùng nội lực nín thở, không nên trúng độc của bọn họ." Phó Bạch Chỉ tĩnh táo chỉ huy nói, ngưng tụ nội lực lại, đánh một chưởng về phía đám người Minh tuyệt cung, chưởng này mang theo gần bảy thành nội lực của nàng, người của Minh tuyệt cung cảm giác được lực áp bách, vội vàng phân tán, nhưng vẫn có một ít người chưa kịp né tránh.

Âm thanh kịch liệt xông tới mặt, toàn bộ rừng Quỳ Hợi bắt đầu run rẩy kịch liệt, mà nơi chưởng phong của Phó Bạch Chỉ chạm tới, đúng là hé một vết nứt sâu mấy thước.
"Phó minh chủ quả nhiên lợi hại, không bằng hôm nay để hai người chúng ta bồi ngươi." Ám Phong và Ám Hối tất nhiên là nhận thức Phó Bạch Chỉ, cũng biết quan hệ trước đây của nàng và Hoa Dạ Ngữ, thấy Phó Bạch Chỉ thị uy như vậy, tự nhiên sẽ không dung túng.

Nghe được hai người khiêu chiến, Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được nội lực trong thân thể không ngừng xông lên, một thanh âm đang không ngừng nói cho nàng biết, chiến, chiến, chiến! Vô luận là người nào, nếu dám nghi ngờ nàng, nàng liền muốn người đó mất mặt.
Ám Phong và Ám Hối đem lực chú ý đều đặt ở trên người Phó Bạch Chỉ, thấy nàng nhảy lên một cái, đúng là trực tiếp vọt vào bọn họ bên này, hai người lộ vẻ kinh ngạc, liền vội vàng ứng đối Phó Bạch Chỉ.

Băng tâm bí quyết nội công tâm pháp cường đại, càng vận dụng, thì tình cảm của người sử dụng sẽ càng loãng.

Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được buồng tim của mình mang theo cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt, cái lạnh này khiến cho nàng không rảnh đi quan tâm những người khác, trong mắt, ngực, của nàng lúc này chỉ là muốn đánh thắng Ám phong và Ám Hối, không hơn.

Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mang theo sương lạnh buốt giá, Phó Bạch Chỉ đã sớm vứt bỏ kiếm pháp của Thương khung môn, mà chiêu kiếm bây giờ sử dụng, là hàn ảnh quyết kiệt xuất mà Thu Ánh Hàn sáng chế.

So với cái loại chiêu thức có hoa không quả của Thương khung môn, thì công pháp của Hàn tuyệt viện tất nhiên là tốt hơn, những người ở chỗ đây đều chưa thấy qua kiếm pháp của Hàn tuyệt viện, cũng chỉ có thể thấy Phó Bạch Chỉ nhanh chóng biến hóa thân hình, mà thân kiếm đúng là theo động tác của nàng lúc ẩn lúc hiện, có đôi khi lại giống như là thật sự biến mất, rồi bỗng nhiên lại xuất hiện ở sau lưng ngươi.

Nàng né tránh ám khí Ám Hối phóng tới, dùng nội lực cường đại ngăn cách khí độc ở bên ngoài cơ thể, thực lực dũng mãnh như vậy, quả thực để cho người chung quanh nhìn sửng sốt.
"Sư phụ, ngươi xem chiêu kiếm này có phương pháp nào phá giải không?" Trong rừng rậm, Mộc Tử Anh trốn ở phía sau cây, trong tay nàng nắm hồn sáo điều khiển dược nhân, mà phía sau nàng chính là sớm đã nằm vùng ở đây thật lâu Lục Uyên và Hách Liên thịnh.
"Chiêu kiếm này của nàng, quả thực tinh diệu hơn kiếm pháp Thương khung ta sáng chế, nhưng tuyệt đối không phải là không có phương pháp phá giải.

Chỉ là vi sư không nghĩ tới, cái người vô dụng trước đây, giờ lại là địch thủ của ta."
"Sư phụ nói đùa, người như thế, xách giày cho sư phụ cũng không xứng, nói gì là đối thủ.

Có điều Hoa Dạ Ngữ đến giờ vẫn chưa có đi ra, chúng ta còn phải đợi sao?" Hách Liên thịnh có chút hưng phấn nhìn đoàn người đang đánh nhau, trên mặt lộ vẻ cười đắc ý.

Hôm nay chính phái và tà giáo đánh trận này nhất định là lưỡng bại câu thương, nếu cuối cùng bọn họ xuất hiện, nhất định là ngư ông ngồi thu lợi.
"Hiện tại không vội, Thịnh nhi, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, không phải là muốn thừa dịp hôm nay một lần bắt hết những cái gọi là chính phái này, bất quá hôm nay vẫn chưa phải lúc.

Nội lực Phó Bạch Chỉ vượt qua sự tưởng tượng của ta, mục đích chủ yếu của chúng ta hôm nay vẫn là Minh tuyệt cung.

Chúng ta cần phải giữ thực lực để đối phó Hoa Dạ Ngữ, sau đó còn có một đống chuyện lớn cần phải xử lý, vào thời khắc này tiêu hao quá nhiều khí lực, không phải là hành động sáng suốt."

"Vậy ý của sư phụ là?" Nghe Lục Uyên nói như vậy, Hách Liên thịnh rõ ràng có chút thất vọng.

Trong mắt hắn hiện lên một tia không phục, tất nhiên là không có tránh được con mắt của người ngoài.
"Ngươi theo ta đi vào ám đạo Minh tuyệt cung, chúng ta trực tiếp lẻn vào bên trong cung điện, chuyện bên này, cứ giao cho Anh nhi phụ trách.

Anh nhi, ngươi tiếp tục điều khiển những dược nhân kia, mục tiêu chủ yếu chính là này võ lâm nhân sĩ, như vậy không những đem tội lỗi giá họa cho Hoa Dạ Ngữ, cũng có thể dọn sạch chướng ngại vật cho chúng ta."
"Dạ, đồ nhi tuân mệnh." Mộc Tử Anh tiếp tục thổi hồn sáo, mà Lục Uyên đã mang theo Hách Liên Thịnh lặng yên không hơi thở ly khai.

Nhìn Tiêu Y đánh nhau với Minh tuyệt cung dưới tàng cây, trong mắt Mộc Tử Anh lóe lên một tia đau đớn, nàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, đã khôi phục như lúc ban đầu.
"Phó chưởng môn, chớ có hiếu chiến, bên này sẽ không chịu nổi." Nửa nén hương trôi qua, nhưng Phó Bạch Chỉ vẫn còn đang dây dưa chiến đấu với Ám Phong Ám Hối.

Đám người trong võ lâm chỉ mới chống đỡ độc của Minh tuyệt cung đã đủ uể oải, lại còn phải đề phòng những dược nhân kia, sớm đã tới tình trạng kiệt sức.

Nghe bọn hắn giục, Phó Bạch Chỉ tự nhiên sẽ mặc kệ.
Đánh tới mấy trăm hiệp, nàng có thể cảm giác được Ám phong và Ám Hối đã sớm rơi xuống thế hạ phong, chiêu số của hai người cũng cơ hồ là dùng hết.

Phó Bạch Chỉ khóe miệng hơi hơi dãn ra, con ngươi màu nâu dần dần dẫn theo chút quầng sáng màu trắng xanh, nàng cất trường kiếm bên thắt lưng, hai tay tích tụ nội lực, tụ tập bụi bặm trên mặt đất, hình thành một tảng đá to lớn.

Ám Phong và Ám Hối thầm nghĩ không ổn, hai người vội vàng đứng chung, vận khởi nội công muốn chống lại một kích này của Phó Bạch Chỉ.
Trọng lượng cơ thể không ngừng nặng hơn, hai chân thậm chí cắm sâu xuống đất, nhìn hai người chật vật muốn chống lại phiến đá mình ném qua, Phó Bạch Chỉ cười, lại thêm vào một phần công lực, Ám phong và Ám Hối phun ra một ngụm máu tươi, lập tức liền bị phiến đá hình thành từ bùn đất đánh ra thật xa, bất tỉnh nhân sự.
"Đại gia nhanh đến đây, giết sạch bọn Minh tuyệt cung yêu tà này!" Thấy Phó Bạch Chỉ đánh bại Ám Phong Ám Hối, bọn chính phái nhân sĩ thật giống như đánh máu gà, rất nhanh lướt về phía đám người Minh tuyệt cung.

Nhưng mà, bọn họ mới vừa đi tới vài bước, cơ thể lại ngoài ý muốn chết lặng không chịu nổi, hô hấp cực khổ, nội lực mất hết, hai chân mềm nhũn liền ngã xuống đất.

Phó Bạch Chỉ thủy chung đứng tại chỗ không hề động đậy, có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng dùng thị lực, nàng có thể thấy rất rõ, từng sợi tơ màu bạc quấn trên cành cây, bột màu trắng lờ mờ phiêu tán trên không trung.

Trong lòng nàng có chút hài lòng, bởi vì đợi lâu như vậy, người nên tới, vẫn phải tới.
Ở trong rừng sương trắng bên kia, một cỗ kiệu đỏ sậm chậm rãi tới, cỗ kiệu không có che chút gì, cờ tua màu đen tán loạn ở bốn phía, tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng cô gái ngồi trên chủ vị.

Nàng nghiêng dựa vào trong ghế ngồi, mặt nạ màu bạc che khuất dung nhan tuyệt mỹ, nhưng không cách nào che khuất khí tức cường đại trên người nàng.
Nàng mặc váy dài màu lửa đỏ tươi đẹp hơn thường ngày rất nhiều, chỉ thêu màu vàng lượn quanh dưới chân váy và cổ áo, bờ vai lộ ra ngoài trắng nõn trong sáng, chằng qua là phía trên thình lình xuất hiện một đóa hoa tươi đẹp nở rộ màu đỏ, tựa như hoa bỉ ngạn, nhưng cũng không phải nó.

Cánh hoa tươi đẹp như máu tạo hình ở trên vai Hoa Dạ Ngữ, càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, nhìn một cái, Phó Bạch Chỉ lại có loại cảm giác bị hút đi hồn phách.
Dù cho không thấy rõ khuôn mặt của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ vẫn cảm thấy nàng đang cười, sự châm biếm trong đáy mắt cực kỳ rõ ràng, tầm mắt của nàng đảo qua từng người trước mặt, cuối cùng rơi vào trên người mình, ánh mắt này lạnh lùng xa cách, xen lẫn chút xem thường, để cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy buồng tim bị chận một cái.
Nàng ngồi trong kiệu, Ban Xi đáp xuống đầu vai nàng, mà ngón tay của nàng đang rơi xuống một giọt máu nhỏ màu đỏ thẫm.

Theo Hoa Dạ Ngữ đến, dường như tất cả vật độc trong rừng Quỳ Hợi này đều cảm nhận được cảm giác áp bách trên người nàng, tiếng động ồn ào trước đó dần dần biến mất, toàn bộ cánh rừng đều an tĩnh lại, ngay cả những dược nhân kia cũng trở nên chậm chạp không thôi, ánh mắt đờ đẫn nhìn về hướng Hoa Dạ Ngữ, trong mắt mang theo kính nể.
"Yêu nữ tà giáo cuối cùng cũng dám xuất hiện? Hôm nay võ lâm chính phái chúng ta nhất định phải lấy thủ cấp của ngươi!" Bọn lão giả của chính phái nhân sĩ hiển nhiên cũng là không nén được cơn tức giận, tử thương nhiều người như vậy, bây giờ nhìn thấy đầu sỏ gây nên Hoa Dạ Ngữ, đã nhịn không được sự căm hận trong lòng, thấy một bóng người nâng kiếm mà lên, Phó Bạch Chỉ liền thấy cái bóng của Ban Xi hiện lên bên người lão giả kia, ngay sau đó, ngực của hắn đã thình lình xuất hiện một lỗ thủng, Ban Xi đáp xuống bên cạnh thi thể hắn, hung hăng ăn trái tim của hắn.

Thấy cảnh tượng này, Phó Bạch Chỉ mặt không thay đổi nhìn Hoa Dạ Ngữ, lúc này đối phương mới chậm rãi đứng dậy, ra khỏi cỗ kiệu.
"Ban Xi, khó ăn như vậy ngươi cũng ăn được, nhất định là đói bụng lắm.

Hôm nay tất cả những người tự tiện xông vào Minh tuyệt cung, đều là thức ăn của ngươi."
-
Thím Bạo tả chi tiết cảnh quánh nhao quá tự nhiên thấy nó dài:.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương