Ánh nến lúc sáng lúc tối, làm cả gian nhà cũng hơi hơi lay động theo, ngồi ở trong phòng, Phó Bạch Chỉ nhìn quyển sổ trong tay, phía trên là tên từng người một, trước đó bọn họ đều còn là một sinh mạng hoạt bát, bây giờ đã hóa thành hài cốt, được nàng ghi lại trong danh sách.
"Chưởng môn sư tỷ..." Lúc này người đến đây hồi báo đứng ở trước cửa chính là Mộc Tử Anh, nàng thấy Phó Bạch Chỉ vẫn trầm mặc không nói, cau mày lên tiếng nhắc nhở, lúc này mới để cho đang thất thần Phó Bạch Chỉ hoàn hồn.
"Sao."
"Đây chính là những đệ tử Thương khung môn bị sát hại gần đây, loại độc bọn họ trúng cũng giống như đại sư huynh, chắc là cung chủ Minh tuyệt cung, Hoa Dạ Ngữ tự mình xuất thủ."
"Ta biết rồi." Nghe xong lời Mộc Tử Anh nói, Phó Bạch Chỉ thấp giọng trả lời, nhưng cái phản ứng bình tĩnh này, hiển nhiên làm cho đối phương bất mãn.

Nàng không biết có chuyện gì xảy ra giữa Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, từ sau lần từ biệt ở Thương khung môn, lúc gặp lại chính là hôm nay.

Hoa Dạ Ngữ không chỉ hạ lệnh truy sát Phó Bạch Chỉ, mà Phó Bạch Chỉ cũng trở lại Thương khung môn, còn tiếp nhận chức vị minh chủ võ lâm.

Hai người loại quan hệ này, sẽ phải ở thế đối lập.
"Nếu chưởng môn sư tỷ đã biết, nên hiểu vì sao Hoa Dạ Ngữ phải làm như vậy.

Cửu sư muội từ nhỏ tính cách ôn hòa, càng hiếm khi ra tay giết người.

Hôm nay nàng tàn sát đệ tử Thương khung môn chúng ta, hẳn là không tránh khỏi liên quan tới ngươi đi?"
"Ngươi muốn nói cái gì?" Nghe Mộc Tử Anh nói một câu ẩn ý như vậy, Phó Bạch Chỉ đứng dậy đi tới trước mặt nàng, trong mắt mang theo vài tia lãnh ý cùng cảnh cáo.

Nàng không có quên khi đó ở Thương khung môn, Mộc Tử Anh bán đứng mình và Hoa Dạ Ngữ như thế nào.

Nếu không phải nàng mật báo cho Tạ Xuyên, làm sao hai người bọn họ lại bị truy sát thảm hại như vậy.
"Ta chẳng qua là bàn công việc, sư tỷ cần gì căng thẳng như thế? Giờ đây ngươi đã là minh chủ võ lâm, không một ai có thể làm gì được ngươi.

Ta biết ngươi vẫn còn nhớ việc trước đây Thương khung môn đối địch với ngươi, bất quá lúc đó cũng là do tình thế bức bách.


Nếu trước đây ta không báo cho Tạ lão tiền bối biết, chỉ sợ hôm nay thanh danh của Thương khung môn đã mất hết, bị những chính phái khác khinh thường, sư phụ một đời vang danh, cũng sẽ có vết nhơ."
"Ngươi thật biết nói chuyện, có điều, những kẻ phản bội tất nhiên ta vẫn sẽ nhớ kỹ, nếu ngươi lại làm ra chuyện gì, đừng trách ta không khách khí."
"Sư tỷ từ sau khi luyện thành võ công, tính cách cũng ác hơn rất nhiều.

Hôm nay ta tới đây chỉ là muốn nói, nếu chưởng môn sư tỷ đã quyết ý muốn chiến đấu với Minh tuyệt cung, thì đừng kéo dài nữa.

Mới mấy ngày ngắn ngủi, bên trong môn phái đã có mười mấy gã đệ tử trúng độc bỏ mình.

Nhiều người chết như vậy, vị trí minh chủ này của sư tỷ cũng sẽ có người hoài nghi."
"Ngươi uy hiếp ta?" Nghe Mộc Tử Anh nói, Phó Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, bây giờ nàng muốn giết người này dễ như trở bàn tay, mà trong lòng nàng cũng xác xác thật thật nổi lên sát ý.
"Không dám không dám, xin chưởng môn sư tỷ thu hồi lại nội lực, hiện tại ngươi là chưởng môn, là minh chủ võ lâm, ta không có bất kỳ lập trường nào đối kháng với ngươi.

Ta chỉ hy vọng ngươi có thể làm ra việc giúp Thương khung môn chúng ta vực dậy, chứ không phải là một mực che chở cho yêu nghiệt của tà giáo."
"Không cần ngươi nói, lui ra đi." Đã nói đến nước này, Phó Bạch Chỉ cũng không muốn nói tiếp với Mộc Tử Anh nữa.

Nàng xoay người đóng cửa lại, nửa cởi quần áo nằm ở trên giường, nhưng dù thế nào lòng cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Tiếp nhận chức vụ minh chủ võ lâm đã hơn mười ngày, mà trong mấy ngày này, mỗi ngày đều có người bức bách nàng khai chiến với Minh tuyệt cung, thậm chí đã có người định ra kế hoạch, chỉ chờ mình ra lệnh một tiếng liền đi thực thi.
Phó Bạch Chỉ vốn định lấy thân phận của mình đè ép bọn họ, trì hoãn kế hoạch vô kỳ hạn, nhưng Minh tuyệt cung lại ngày càng kiêu ngạo.

Nghĩ đến cái chết của những đệ tử trong môn phái gần đây, cho tới bây giờ Phó Bạch Chỉ luôn là người ích kỷ, không có quá nhiều quan hệ với việc nàng có luyện băng tâm bí quyết hay không.

Nàng không thèm để ý đến tính mạng của những người không quen với mình này, đừng nói hơn mười người, dù là hơn trăm ngàn người, đặt ở trong lòng nàng, cũng không bằng một mình Hoa Dạ Ngữ.
Mà việc nàng buồn bực lúc này, chính là do mang tới Hoa Dạ Ngữ.


Mộc Tử Anh nói đúng, lấy tính cách của Hoa Dạ Ngữ, cho tới bây giờ đều không phải là người thủ đoạn độc ác, hôm nay thái độ của nàng lại khác thường huyết tẩy võ lâm chính phái, đích thật là có liên quan với mình.

Có thể là do sự thay đổi cùng với việc rời đi của mình khiến cho nàng thay đổi, mới dùng phương thức này trả thù mình.
Nếu giết mình có thể cởi ra nút thắt trong lòng nàng, có thể để cho nàng tiêu tan cơn giận, Phó Bạch Chỉ cũng không phải là người rất sợ chết.

Chỉ tiếc, giữa các nàng từ sư tỷ muội đi tới người xa lạ, lại từ người xa lạ biến thành người yêu, giờ đây lại muốn dùng cái phương thức ngươi chết ta sống làm đoạn kết, quả thực khiến người ta có chút khổ sở.
Phó Bạch Chỉ đang suy nghĩ, lại nghe thấy được trong phòng có mùi vị khác thường, nàng âm thầm vận công chống cự, làm bộ ngủ rất sâu.

Không lâu sau, cửa sổ phát ra một tiếng vang nhỏ, theo đó trong phòng xuất hiện thêm một người.

Vị đạo trên thân người này để cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng cho nàng cảm giác vô cùng xa lạ.

Cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương sờ gò má của mình, lướt qua cái trán đến chóp mũi, rồi đến cằm.

Tiện đà dời xuống phía dưới, muốn kéo ra y phục của mình.
Phó Bạch Chỉ thoáng chốc đã đứng dậy, rút thanh ở kiếm bên giường ra đâm về phía người nọ, người nọ hiển nhiên có chuẩn bị, dễ dàng tránh thoát đường kiếm sắc bén của nàng, nhẹ giọng bật cười.

Nghe tiếng cười đó, lúc này Phó Bạch Chỉ mới nhờ ánh trăng thấy rõ người tới, không khỏi cả kinh trong lòng.
Nàng thích đỏ, chẳng biết từ khi nào thì bắt đầu, cái người đã từng yêu thích mặc quần áo màu nhạt sắc này, đã đổi tất cả quần áo trong tủ đồ thành màu đỏ.

Có lẽ là vì phối hợp với danh xưng yêu nữ tà giáo, hoặc là, cái người trước kia, đã sớm thay đổi.
Ở trong bóng đêm mờ nhạt, bộ váy đỏ rực của nàng tươi đẹp, tựa như được phun máu, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Mái tóc dài màu tím thẫm của nàng hơi hơi bồng bềnh, tiếng cười mang theo chút lạnh ý.


Người này là Hoa Dạ Ngữ, rồi lại để cho Phó Bạch Chỉ nghĩ nàng cũng không phải là Hoa Dạ Ngữ.

Mặt nạ màu trắng bạc che khuất cả khuôn mặt nàng, chỉ có cặp mắt lộ ra ngoài.

Rõ ràng là dung mạo mình quen thuộc, lúc này lại làm cho Phó Bạch Chỉ cảm thấy người trước mắt là một kẻ giả mạo.
"Sao Phó chưởng môn lại ngủ sớm như vậy, ta còn muốn đến đây ôn chút chuyện cũ với ngươi.

Bất quá, hiện tại cũng như nhau." Hoa Dạ Ngữ nói xong, cũng không chờ Phó Bạch Chỉ trả lời, trong tay đã xuất ra vài sợi chỉ bạc, thấy nàng không nói hai lời liền động thủ, Phó Bạch Chỉ nhíu mày, vội vàng né tránh những sợi tơ màu bạc này.

Nàng nhớ rõ, trên chỉ bạc của Hoa Dạ Ngữ đều dính máu của nàng, tùy tiện vẽ ra một vết thương liền sẽ trúng độc.
"Phó chưởng môn lẫn tránh thật nhanh, thế nào, sợ ta tới vậy sao?" Thấy Phó Bạch Chỉ chỉ tránh mà không đánh trả, con ngươi đen của Hoa Dạ Ngữ hiện lên một tia yêu thương, lại nhanh chóng biến mất.

Hai người vẫn đang đánh nhau trong gian phòng nhỏ hẹp.

So với Phó Bạch Chỉ, nội công của Hoa Dạ Ngữ thua kém hơn nhiều, nên cũng chỉ có thể dùng phương pháp nàng quen thuộc để xuất chiêu.
Phó Bạch Chỉ biết rõ đối phương đánh không lại mình, cũng không muốn đánh trả, nàng thủy chung không tin người trước mắt là Hoa Dạ Ngữ mà mình quen biết.

Nàng ra chiêu rất nhanh, xuất thủ cũng lưu loát, mặc dù biết này những sợi chỉ bạc tùy tiện tạo ra một vết thương liền có thể lấy đi tính mạng của mình, vẫn như cũ không lưu tình.

Nghe thấy động tĩnh sau lưng, Phó Bạch Chỉ vội vàng nghiêng người né tránh, liền thấy Ban Xi đã đáp xuống trên vai Hoa Dạ Ngữ, lẳng lặng chăm chú nhìn mình.
"Ngươi thật sự muốn giết ta?" Phó Bạch Chỉ thấp giọng hỏi, mặc dù nội tâm không quá nhấp nhô, nhưng suy cho cùng vẫn không thoải mái.

Nàng không nghĩ tới có một ngày mình và Hoa Dạ Ngữ sẽ chỉa mũi dao về phía nhau, ngay cả Ban Xi cũng mang qua đây.

Nội lực của băng tâm bí quyết thúc đẩy nàng hiếu chiến, mặc dù nàng mạnh mẽ khắc chế, nhưng nội lực cuồn cuộn không ngừng vẫn tràn đầy toàn thân nàng.
Trong lúc nhất thời không ai nói nữa, mà vấn đề của Phó Bạch Chỉ cũng không được trả lời, thấy Ban Xi rất nhanh bay về phía bản thân, Phó Bạch Chỉ giơ tay lên ngưng tụ nội lực, ngăn chặn Ban Xi lại, mắt thấy Hoa Dạ Ngữ ở bên cạnh bất động thanh sắc, Phó Bạch Chỉ lại càng khó chịu, nàng tăng thêm chút nội lực, một chưởng đánh bay Ban Xi.

Nhìn con chim kia kêu rên một tiếng liền rơi xuống mặt đất, Phó Bạch Chỉ rất nhanh vọt tới bên người Hoa Dạ Ngữ, lại thấy đối phương bỗng nhiên cười rộ lên, chợt từ trong lòng ngực rút ra một thanh loan đao, nghênh đón mình.

Nội công của Phó Bạch Chỉ tuy mạnh, nhưng ở phương diện khinh công và tốc độ đích xác không bằng Hoa Dạ Ngữ, thấy né tránh không được, nàng miễn cưỡng nghiêng người, vẫn không thể nào đi vòng qua hoàn toàn.

Đau đớn trên cánh tay truyền tới đặc biệt rõ ràng, mà mùi máu tươi thì càng nồng nặc gay mũi.

Chỉ thấy cánh tay phải của Phó Bạch Chỉ đã xuất hiện một vết rách vừa sâu vừa dài, từ cổ tay kéo dài đến cánh tay, trường kiếm của nàng rơi trên mặt đất, một bên ống tay áo bị nhuộm thành màu đỏ, nàng không có vội vã cầm máu, mà là chậm rãi đi tới trước mặt Hoa Dạ Ngữ, dùng bàn tay nhuốm máu sờ mặt nạ trên mặt nàng.
"Ngươi là ai..." Phó Bạch Chỉ thấp giọng hỏi, dưới cái mặt nạ lạnh lẽo này, rốt cuộc là gương mặt nào? Là dung nhan mình quen thuộc, hay không còn là người mà mình quen thuộc.

Nàng không còn biết hỉ nộ ái ố, nhưng vào lúc này lại cảm thấy đau.

Phần đau này không phải là nỗi đau thể xác, nhưng lại làm cho nàng vừa khổ sở vừa chán chường, để cho nàng cái gì cũng không muốn làm tiếp.

Cái cảm giác vừa vô lực vừa luống cuống này, tương tự như lúc nàng bất lực nhìn Hoa Dạ Ngữ bị thương.
"Mới có một khoảng thời gian, Phó chưởng môn đã không còn nhận ra ta sao?" Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ vẫn ung dung như trước, nàng vừa cười vừa nói, chậm rãi vươn tay, tháo xuống mặt mặt nạ màu bạc.

Mấy tháng không gặp, gương mặt của nàng dường như gầy đi một ít, vẫn xinh đẹp như vậy.

Mắt phượng hẹp dài hơi hơi nhướng lên, đen nhánh lóng lánh như ngọc sao, mang theo vài tia châm biếm, rồi lại câu người được ngay.
Phó Bạch Chỉ mím môi nhìn nàng, lại thấy nàng giơ đoản kiếm lên, chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu lưu lại ở phía trên.

Cánh môi đỏ rực sau khi nhuốm máu càng trở nên diêm dúa lẳng lơ, Phó Bạch Chỉ có chút hoảng sợ nhìn Hoa Dạ Ngữ, giờ khắc này, nàng thật sự không nhận ra người này.
"Ngươi rốt cuộc là ai..." Phó Bạch Chỉ lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi dưới đất.

Hoa Dạ Ngữ này nàng không biết, nàng cũng không thừa nhận.

Sao người này, lại trở nên quá đáng còn hơn chính mình.

Mình không có tâm, nàng cũng không có tình hay sao? Phó Bạch Chỉ nói xong, Hoa Dạ Ngữ cười càng thêm xinh đẹp, thấy nàng tiến sát tới, đôi môi dán lên gò má của mình, đem máu cọ lên mặt mình, Phó Bạch Chỉ có thể cảm nhận được thân thể Hoa Dạ Ngữ rất lạnh, lạnh lẽo giống như là một khối băng.
"A chỉ đang nói cái gì vậy, ta...!đương nhiên là Hoa Dạ Ngữ a.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương