"Phó chưởng môn, ngươi đã về được vài ngày, thế nhưng vẫn chưa hề trao đổi với chúng ta chuyện đối phó bọn Minh tuyệt cung, hôm nay chúng ta đến đây, là hy vọng ngươi có thể nghiêm túc đối đãi việc này, sớm ngày vạch ra kế hoạch đánh chiếm, đừng tìm bất kỳ lý do gì trốn tránh nữa." Ánh nắng vừa mới lên, chính sảnh của Thương khung môn liền bu đầy người, Phó Bạch Chỉ đỡ đầu ngồi ở chủ vị, chán đến chết uống chén trà trước mặt.
Từ Hàn tuyệt viện trở lại Thương khung môn đã hơn mười ngày, nàng đích thật là như lời những người này nói, mỗi ngày ngoại trừ luyện công chính là đờ ra, cũng không có làm chuyện gì thật.

Trải qua trò cười của nàng và Hoa Dạ Ngữ ở Thương khung môn lần trước, nửa năm qua không có người nào đến Thương khung môn bái sư, quả thực là vắng lặng hơn quá khứ phồn vinh nhiều lắm, mà mỗi một người trong bọn danh môn chính phái kia đều cảm thấy bất an, phòng bị Minh tuyệt cung còn chưa đủ, chứ đừng nói gì đến thu nhận đệ tử mới.
"Mấy ngày nay Minh tuyệt cung cũng không có động tĩnh gì." Phó Bạch Chỉ thấp giọng trả lời, nhìn mấy lão đầu chính phái sau khi nghe mình nói vậy vểnh râu trợn mắt, bộ dáng dám tức giận lại không dám nói, không hiểu sao lại thoải mái.
"Phó chưởng môn, cũng không phải là bọn họ không có động tĩnh gì thì chúng ta sẽ ngồi chờ chết, chúng ta mời ngài trở về chủ trì đại cục, là muốn cho ngươi lập ra một phần kế sách đánh Minh tuyệt cung, hiện tại bọn họ..."
"Không xong, Phó chưởng môn, các vị chưởng môn, không xong! Cái...!Cái ả yêu nữ tà giáo kia, Minh tuyệt cung, đã điên rồi, đã điên rồi a!" Ngay lúc một đám người vây quanh Phó Bạch Chỉ muốn đòi cái ý kiến, bỗng nhiên có một gã đệ tử Thương khung môn hốt hoảng chạy tới, trên người hắn đầy rẫy bùn đất và máu tươi, nét mặt kinh hoàng.

Có lẽ là chạy quá nhanh, hắn ngã sấp trong chính sảnh, miệng vẫn nhắc đi nhắc lại những lời giống như vậy, rõ ràng là bị kinh sợ.
"Ngươi đừng vội, làm sao vậy, bọn Minh tuyệt cung lại làm chuyện gì!" Thấy tên đệ tử kia chạy vào, người trong những môn phái khác đều truy hỏi, mà người nọ thì lại lập tức khóc lên."Thưa các vị chưởng môn, Phó chưởng môn...!Minh tuyệt cung, bọn họ thật sự không phải là người a.

Hôm nay đệ tử cùng những đệ tử khác đi ngang qua trấn Tây Sơn, liền thấy bọn người Minh tuyệt cung đang tàn sát hàng loạt dân trong thành! Bọn họ quăng thật nhiều độc vào trong thành, rồi vào trong đó giết hết tất cả mọi người, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha, nếu không phải đệ tử chạy kịp lúc, chỉ sợ cũng sẽ chết trên tay của Minh tuyệt cung như những sư huynh đệ khác."
"Cái gì? Minh tuyệt cung dĩ nhiên giết hại dân trong thành, sao bọn họ dám làm vậy! Thật sự là quá tàn nhẫn, không hề có chút nhân tính! Phó chưởng môn, việc đã đến nước này, rốt cuộc ngươi còn chờ cái gì? Cho dù Hoa Dạ Ngữ đã từng là sư muội của ngươi, nhưng hôm nay nàng đã gia nhập ma đạo, còn làm ra chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành như vậy, yêu nữ như thế nếu không tru diệt, đừng nói là võ lâm, e rằng cả quốc gia cũng có thể trăm họ lầm than a."
Lão giả kia kích động nói, nhưng Phó Bạch Chỉ lại không thể nào tin nổi Hoa Dạ Ngữ sẽ làm như vậy, nhìn cả một phòng chờ đợi mình trả lời, Phó Bạch Chỉ đứng dậy, đi ra cửa."Đi thôi." Vừa nói xong, nàng đã vận khởi nội công nhanh chóng rời đi trước, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cũng đi theo sát.
Bọn họ đều là người trong võ lâm, nếu muốn cấp tốc đi đến mục đích, dĩ nhiên dùng khinh công là nhanh nhất.

Không qua mấy canh giờ, đoàn người đã tới trấn Tây Sơn.

Bởi vì liên tục dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía trước, không chỉ nói là đệ tử bình thường, ngay cả một vài trưởng lão nội công thâm hậu cũng không tránh được mệt mỏi rã rời, mà Phó Bạch Chỉ thì lại như không có chuyện gì, bình tĩnh đứng trước cửa thành.
Trấn Tây Sơn vốn là một cái trấn nhỏ giàu có, thế mà giờ đây, cái nơi người đến người đi này đã không có chút dấu hiệu của sự sống.

Toàn bộ thành trấn đều bị đốt cháy, thậm chí lan đến rừng thuốc Tây Sơn ở bên cạnh, cả một cánh rừng cũng thành một mảnh phế tích.

Kịch độc trở thành chướng khí trôi lơ lửng trên bầu trời, máu tươi nhuộm đỏ tường thành và mặt đất, thậm chí còn có một chút chân tay bị cụt vứt trên mặt đất.

Cảnh tượng này, thực sự giống như địa ngục nhân gian, khiến người ta không đành lòng nhìn nữa.

Dù cho không còn cảm nhận được thất tình lục dục, nhưng nhìn đến cảnh tượng như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng không thể không động dung.

Nàng không nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ thực sự sẽ làm ra loại sự tình này, dù cho đã đến cổ đại lâu như vậy, trong xương cốt nàng vẫn là một người hiện đại.

Người của một thành, không tới một vạn thì ít nhất cũng khoảng mấy ngàn, giờ đây đều trở thành hài cốt.
Nàng không bị chấn động quá lớn, nhưng rất muốn biết nguyên nhân Hoa Dạ Ngữ làm như vậy, nàng thế này, không chỉ làm nàng trở thành kẻ thù chung của võ lâm, triều đình cũng sẽ không bỏ qua nàng.

Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ không khỏi nhíu mày, nàng thủy chung là ích kỷ, so với tính mạng của cả một thành, nàng đương nhiên lại càng quan tâm đến sự an nguy của Hoa Dạ Ngữ hơn.
"Đây, đây quả thực không phải là chuyện một người nên làm! Minh tuyệt cung, bọn họ căn bản là đang giết hại người vô tội, giết những bách tính không liên quan.

Phó chưởng môn, chuyện đã đến loại tình trạng này, Minh tuyệt cung một ngày chưa trừ diệt, toàn bộ giang hồ thậm chí toàn bộ giang sơn xã tắc đều có thể gặp nguy hiểm, xin hãy ngài nhanh chóng lấy thân phận môn chủ Thương khung môn triệu tập tất cả võ lâm chính phái, bàn bạc việc tru diệt yêu nữ tà giáo Hoa Dạ Ngữ, trả lại sự yên ổn cho võ lâm a."
Một mảnh thành trống không hoang tàn chọc giận tất cả võ lâm nhân sĩ, bọn họ đều quỳ trên mặt đất, khẩn cầu Phó Bạch Chỉ chủ trì đại cục.

Thấy tình huống như vậy, nàng biết mình không có biện pháp từ chối, chỉ có thể gật đầu, hộ tống mọi người cùng nhau trở về Thương khung môn.
Mấy ngày sau, tất cả võ lâm chính phái tụ tập cùng một chỗ, bao quát một ít người của triều đình cũng đều tới đây.

Bọn họ tụ chung một chỗ chỉ có một mục tiêu, chính là diệt trừ đệ nhất tà giáo Minh tuyệt cung, giết chết yêu nữ tà giáo Hoa Dạ Ngữ.

Nghe bọn họ trong miệng nói Hoa Dạ Ngữ ác độc ra sao, thủ đoạn độc ác ra sao, xa hoa dâm đãng thế nào.

Phó Bạch Chỉ ôm trái tim không có nửa điểm phản ứng, phát hiện lòng mình không có chút khó chịu nào.
Nếu là lúc trước, nghe thấy có người nói Hoa Dạ Ngữ như vậy, nàng nhất định là sẽ phẫn nộ sẽ phản bác, mà nay, nàng chỉ có thể quan tâm Hoa Dạ Ngữ, lại không có biện pháp thật tâm lo lắng cho người này.

Biến hóa như thế để cho Phó Bạch Chỉ nghĩ tái nhợt vô lực, nàng nghĩ đến nhập thần, hoàn toàn không có phát hiện tất cả mọi người đều đang tập trung vào mình, cùng đợi câu trả lời của nàng.
"Phó chưởng môn, bây giờ võ lâm như rắn mất đầu, mà ngươi là người có võ công mạnh nhất trong tất cả chúng ta, hoàn toàn xứng đáng để kế nhiệm chức minh chủ võ lâm, chúng ta hợp lại, cùng nhau tru diệt bọn Minh tuyệt cung phản nghịch yêu tà."
"Cái này...!Tuổi của ta còn nhỏ, e rằng không ổn đâu." Phó Bạch Chỉ cũng không muốn đảm nhiệm chức vị minh chủ võ lâm, nàng luôn chán ghét phiền phức, mà sau khi tu tập quá băng tâm bí quyết, tính tình cũng ung dung đạm bạc rất nhiều.


Võ lâm ai thắng ai thua, cái giang sơn này ra sao, không có chút liên quan tới nàng.

Chẳng qua là nàng lo lắng cho Hoa Dạ Ngữ, mới ra khỏi Hàn tuyệt viện.
"Phó chưởng môn nói thế sai rồi, minh chủ võ lâm luôn luôn là chỗ người có năng lực hướng tới, chưa từng liên quan đến tuổi tác.

Công lực của ngài chúng ta rõ như ban ngày, xin Phó chưởng môn hãy buông bỏ tình cảm riêng tư, vì đại sự suy nghĩ." Thấy những người đó vừa nói vừa muốn lạy mình, Phó Bạch Chỉ chán ghét loại lời nói ra vẻ đạo mạo này, nàng tự hỏi hồi lâu, nếu không nói đến những chuyện phiền phức sau khi tiếp quản minh chủ, nếu như nàng ngồi ở vị trí này, thật ra càng thêm thuận tiện giúp đỡ Hoa Dạ Ngữ, giải quyết trận hài kịch vốn không nên phát sinh này.

Cuối cùng Phó Bạch Chỉ vẫn gật đầu một cái, đáp ứng chức vụ này.
Lệnh bài minh chủ võ lâm được giao vào trong tay nàng, giờ khắc này, Phó Bạch Chỉ sinh ra chút cảm giác hoảng hốt.

So với người khác, chắc nàng là người hiểu rõ nhất thế giới này.

Nàng là tác giả sáng lập ra thế giới này, không hiểu sao lại đến nơi này, làm cho quỹ đạo rối tung lên.

Cái lệnh bài trong tay mình, vốn là do Hoa Dạ Ngữ cầm, mà hôm nay mình lại phải lấy thân phận như vậy đối địch với nàng.
Nghi lại mọi chuyện đã xảy ra, Phó Bạch Chỉ lắc đầu.

Cho tới bây giờ nàng đều chỉ nghĩ tới một cuộc sống bình thường, nàng khẩn cầu điều đơn giản như thế, nhưng càng ngày nó lại cách nàng càng xa.
"Chúc mừng chưởng môn trở thành minh chủ võ lâm." Sau khi Phó Bạch Chỉ kế vị, chưởng môn những môn phái khác tự nhiên cũng rời khỏi chính sảnh đi nghỉ ngơi, thấy Mộc Tử Anh nửa quỳ ở trước mặt mình, Phó Bạch Chỉ tuy rằng còn phòng bị khó chịu với nàng, nhưng cũng không có nói thêm cái gì, chỉ ừ một tiếng.

Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên xấu hổ, mà lúc này, một người khác trong phòng lại mở miệng.
Men theo âm thanh nhìn qua, Phó Bạch Chỉ phát hiện, người này hình như đã lâu chưa xuất hiện, bản thân cũng mau quên hắn.

Gần một năm không gặp, nam tử này vẫn quen mặc một bộ bạch y, cười ôn hòa, chính là nam chính của thế giới này, Hách Liên Thịnh.

"Phó chưởng môn, thật không nghĩ đến mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều có thể đổi một thân phận, sau đó, sợ là ngay cả chưởng môn cũng không thể gọi, phải đổi giọng thành Phó minh chủ."
"Hách Liên công tử nói đùa, chẳng biết ngươi một cái thương nhân, sao lại ở đây." Phó Bạch Chỉ nói chuyện luôn không thích chừa mặt mũi cho Hách Liên Thịnh, nàng thật hiếu kỳ, rõ ràng người này không biết võ công, cũng không tham gia vào chuyện trong võ lâm, tới xem náo nhiệt gì.
"Phó minh chủ thật sự không biết sao? Bây giờ không chỉ là giang hồ, ngay cả triều đình cũng nghe nói Minh tuyệt cung gieo mầm tai vạ, dự định phái người tới can thiệp chuyện này.

Mặc dù ta chỉ là thương nhân, nhưng chí ít vào lúc này nên bỏ ra một phần sức lực, cung cấp chút đồ vật cần thiết tới để hỗ trợ, hơn nữa ta chính là theo chân phụ thân ngài, Lục Khải Lục lão tiên sinh cùng nhau tới, vừa rồi ngươi không thấy được sao?"
Hách Liên Thịnh có chút nghi ngờ nói, Phó Bạch Chỉ nhưng thật ra bị lời nói này của hắn làm cho sửng sốt.

Thảo nào vừa rồi nàng luôn cảm giác có một ánh mắt đang quan sát mình, nếu như không sai, hẳn là Lục Khải, sinh phụ của Lục Quý Ly - chủ nhân thân thể này.
Nói đến Lục gia, cũng là một thương hộ kỳ lạ.

Rõ ràng trong nhà có tiền, lại muốn đưa nữ nhi tới Thương khung môn học võ công, rồi sau đó không thèm dòm ngó tới nữ nhi suốt mấy năm.

Phó Bạch Chỉ đã từng tìm hiểu qua Lục gia, cũng có gửi thư tượng trưng báo bình an, lúc đó nàng chỉ là vì không để cho Lục gia hoài nghi Lục Quý Ly đã mất, ai biết nàng gửi thư đi, nhận được cũng chỉ là mấy chữ: không có chuyện gì không nên gửi thư.
Nghĩ tới thân phận của Lục Quý Ly ở Lục gia vốn cũng không cao, dù sao Lục gia còn có con nối dòng khác, bị quên như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng mừng rỡ nhẹ nhõm, dứt khoát đổi lại tên của mình.

Không nghĩ tới bây giờ mình thành minh chủ võ lâm, Lục Khải còn tới hiến tặng đồ tốt, thật đúng là...!Thế lực.
"Nga, không có chuyện gì các ngươi có thể lui ra trước, ta muốn nghỉ ngơi." Phó Bạch Chỉ chán ghét Hách Liên Thịnh, cũng chán ghét Mộc Tử Anh, hai người kia xúm lại xuất hiện ở trước mặt mình, thì nàng càng thêm chán ghét, không hề nghĩ ngợi trực tiếp hạ lệnh trục khách, bị Phó Bạch Chỉ đuổi đi, Hách Liên Thịnh và Mộc Tử Anh cũng không có tỏ ra bất mãn, mà là xoay người đi ra ngoài, thừa dịp không ai chú ý, phân công nhau ly khai Thương khung môn, cuối cùng đến một nơi hẻo lánh trong rừng chạm trán.
Hai người không tiếng động lặng lẽ đi tới một cái sơn động không dễ bị phát hiện ở trong núi, mới vừa đi vào liền nghe thấy từng đợt mùi máu tươi gay mũi buồn nôn, ở tận cùng bên trong sơn động, nam tử cả người áo đen ngồi ở đó, hai tay của hắn đều bị chặt đứt, dùng thiết chế thành tay giả để cử động.

Một mảng tóc trắng bệch nhuộm đầy máu tươi che lại gương mặt của hắn, khiến cho người ta nhìn không rõ khuôn mặt.
Lúc này hắn đang ăn một đứa trẻ đã chết, toàn thân đứa trẻ đều là máu, đầu bị gặm mất phân nửa, mấy canh giờ trước nó có thể vẫn là một đứa trẻ tung tăng vui đùa, mà giờ khắc này, lại thành thức ăn trong miệng người khác.

Âm thanh xương thịt bị nhai nuốt đặc biệt rõ ràng, người nghe được toàn thân tê dại, Mộc Tử Anh cố nén cảm giác buồn nôn, mà sắc mặt của Hách Liên Thịnh cũng không tốt hơn.
"Sư phụ, tất cả mọi chuyện đều đang nằm trong tay ngươi.

Phó Bạch Chỉ quả thực được chính phái đề cử làm minh chủ võ lâm, dự tính khai chiến với Minh tuyệt cung." Mộc Tử Anh cung kính nửa cong người, không dám ngẩng đầu nhìn người đang ăn trẻ con.

Một lát sau, thi thể trẻ con bị ăn một nửa bị ném xuống đất, phát sinh một tiếng vang, ngay sau đó, chính là tiếng cười điên cuồng của nam tử kia.
"Ha ha ha, tốt, tốt, hai người các ngươi làm không tệ, nếu không phải là các ngươi, kế hoạch cũng sẽ không hoàn thành nhanh như vậy.


Có điều Hoa Dạ Ngữ quá mức gian xảo, trực tiếp diệt đi rừng thuốc Tây Sơn và trấn Tây Sơn.

Vi sư thật vất vả mới luyện được mấy nghìn tên dược nhân, lại cứ dễ dàng bị nàng giết chết như vậy." Nam tử kia mở miệng nói chuyện, âm thanh mang theo một tia ngoan lệ.

Hắn dùng y phục lau máu tươi trên tay giả, đôi mắt hung ác mang theo sự khát máu.
"Sư phụ, lần này trấn Tây Sơn bị tàn sát chúng ta cũng không ngờ tới, chỉ bất quá cũng vì vậy mà Minh tuyệt cung trước mặt sau lưng đều có địch, triều đình đang trong thời kỳ đối kháng kẻ thù bên ngoài còn phái người tới nhúng tay, nhất định là bị chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành lần này chọc giận.

Lúc này đây, Hoa Dạ Ngữ tất nhiên sẽ bị diệt trừ, mà người của triều đình thành cũng sẽ hao tổn rất nhiều.

Đến lúc đó, Minh tuyệt cung và quỳ hợi lâm, chính là vật trong túi của sư phụ.

Nếu việc thành, mong rằng sư phụ đừng quên chuyện đã đáp ứng ta, nếu như tử sĩ luyện thành, nhà Hách Liên nắm giữ thiên hạ, tự nhiên sẽ có nhiều tiền giúp đỡ cho ngươi hơn."
Hách Liên Thịnh cung kính nói, trên mặt đã nhiều phần nụ cười xảo trá, nhà Hách Liên cũng không phải là thương gia thông thường, năm đó tổ phụ của Hách Liên Thịnh từng là trấn quốc vương tiếng tăm lừng lẫy Hách Liên Đoan.

Ngôi vị hoàng đế vốn là của Hách Liên Đoan, lại sai một bước thua vào tay tiên đế, cả nhà bị tịch thu tài sản giết chết, may là phụ thân của Hách Liên Thịnh năm đó được người hầu trung thành len lén mang đi mới thoát nạn, từ nay về sau không hỏi việc triều đình, mà là khiêm tốn buôn bán trong chốn giang hồ, ngầm chiêu binh mãi mã.

Bọn họ ngủ đông lâu như vậy, cấu kết với nước láng giềng, chế tạo trận mầm tai họa này, chính là vì một ngày có thể giành được ngôi vị hoàng đế.
Hách Liên Thịnh nghĩ đến thật đẹp, lại thấy người đang ngồi bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi đến gần hắn.

Nương theo bước đi của hắn, không khí chung quanh ngưng tụ lại thành từng đợt mùi máu tươi, Hách Liên Thịnh và Mộc Tử Anh cố nén cảm giác muốn ói, ngẩng đầu nhìn người.
"A Thịnh ngươi là đệ tử của ta, đương nhiên ta sẽ đối xử tử tế với ngươi, cũng xin Hách Liên lão tiên sinh yên tâm, nếu ta đoạt được Minh tuyệt cung, đương nhiên sẽ giúp hắn luyện ra vạn tên tử sĩ trước tiên.

Có điều, kế hoạch lần này không thể phớt lờ.

Dù sao Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ đều đã từng là đồ đệ của ta, hai người bọn họ tâm tư kín đáo, quả thực không dễ gạt gẫm.

Nhất là Phó Bạch Chỉ, nàng là Phó Bạch Chỉ, không phải Lục Quý Ly trước đây, các ngươi phải nhớ cẩn thận."
"Dạ, sư phụ."
"Ừ, lại đi giúp ta bắt vài đứa trẻ về đây, thần công của vi sư, lập tức có thể luyện thành.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương