Mấy ngày qua, trên giang hồ nghị luận ầm ỉ, lời đồn nổi lên bốn phía.

Cung chủ đương thời của Minh tuyệt cung Hoa Dạ Ngữ, lần trước sau khi trúng một chưởng của Tạ Xuyên không những không chết, thậm chí không bệnh không họa trở về Minh tuyệt cung, bắt rất nhiều nữ tử trong các môn phái về để độc chiếm, ngày đêm hư hỏng.

Mà những ngày qua hành vi của Minh tuyệt cung cũng phách lối, không chỉ dẫn tới chính phái bất mãn, còn làm cho các tà giáo khác hoài nghi.
Sa trướng đỏ rực bị gió thổi phất lên, trên chiếc giường siêu lớn có một cô gái đang ngồi nghiêng.

Trên người nàng chỉ có chiếc váy đỏ bằng voan mỏng, đôi chân trần thon thả trắng như tuyết sáng long lanh, nhẹ nhàng đung đưa ở bên giường, cánh môi của cô tươi đẹp như lửa, vẻ mặt lười biếng mà câu hoặc, khiến cho người bên ngoài không thể dời mắt.

Nàng tựa vào trong lòng một đám nữ tử, nhẹ nhàng ôm lấy khóe miệng, một hơi uống cạn sạch rượu trước mặt.
"Cung chủ tửu lượng tốt, nô tỳ lại rót đầy cho ngươi." Không hề nghi ngờ, nơi này là Minh tuyệt cung, mà cô gái trên giường, chính là Hoa Dạ Ngữ.

Mấy ngày nay nàng gần như chưa từng thanh tỉnh, mỗi ngày mở mắt ra chính là uống rượu mua vui.

Tất cả mọi người cho là nàng rất vui vẻ, mà Hoa Dạ Ngữ cũng cho là như vậy.

Muốn lừa gạt mọi người, sẽ phải lừa gạt mình trước đã.
"Ám Ảnh...!Giúp ta...!Lấy thêm bầu rượu tới." Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói, tựa ở trong lòng Úc Sầm, ăn quả dâu tây nàng đút tới.

Chỉ thấy đôi môi anh đào kia hé mở, đem quả dâu tây xinh xắn hồng nhạt nuốt vào trong miệng.

Cánh môi hồng càng tôn lên vẻ tươi đẹp của quả dâu tây, đúng là hết sức xinh đẹp.

Úc Sầm ngơ ngác nhìn Hoa Dạ Ngữ ở trong lòng, nàng từ chưa thấy qua có nữ nhân nào sinh ra liền đẹp đẽ như Hoa Dạ Ngữ vậy.

Nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày một tiếng cười đều tản ra nồng nặc câu hoặc.

Mày liễu tuỳ tiện đường hoàng, mắt phượng lộ ra chút mờ mịt.

Ngũ quan tinh xảo đẹp đến mức tìm không ra chút tì vết, thậm chí cho Úc Sầm một loại ảo giác, nữ nhân này không chỉ có lúc cố ý câu dẫn người khác mới như một yêu tinh, ngay cả dáng vẻ thường ngày uống rượu ăn gì đó, cũng đang vô tình ôm lấy ánh mắt của mọi người.
"Cung chủ, ngươi thật là đẹp." Úc Sầm nhẹ giọng nói, cúi đầu hôn cổ Hoa Dạ Ngữ, nhiều người ở đây như vậy, tuy rằng cảm thấy chán ghét, nhưng Hoa Dạ Ngữ cũng không có cự tuyệt.

Nàng nhắm mắt lại hừ nhẹ, âm cuối vô cùng gợi cảm.

Nhưng tâm tư đã bay xa, nghĩ tới mấy ngày nay không hề gặp mặt Phó Bạch Chỉ.
Từ sau khi tìm tới những thế thân này, mình cũng không có đơn độc chung đụng với Phó Bạch Chỉ nữa, mấy ngày nay ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy.

Hoa Dạ Ngữ nhớ nàng, sẽ không có ai hiểu rõ cái loại cảm thụ gần trong gang tấc, nhưng không thể gặp cũng không thể đụng như nàng.

Nhưng nàng biết, cho dù tim nhớ đến phát đau, đầu nghĩ đến phát điên, nàng cũng không thể biểu hiện một chút xíu sự quan tâm dành cho Phó Bạch Chỉ.
Vướng mắc giữa các nàng, nên ở chỗ này, do chính nàng chấm dứt.
"Cung chủ, như vậy co thoải mái hơn chút nào không?" Để cho Hoa Dạ Ngữ nằm thẳng ở trên giường, những cô gái kia lấy lòng giúp Hoa Dạ Ngữ đấm bóp cơ thể, trên mặt lộ vẻ nịnh nọt.

Cảm thấy có mấy người thậm chí đánh bạo đụng vào vòng eo và bụng dưới của mình, Hoa Dạ Ngữ cố nén xung động phải đánh đuổi các nàng, chống đỡ cơ thể muốn đứng lên, nhưng vào lúc này, lại nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tới cửa.
Bước chân kia rất chậm, nặng nề như đeo tảng đá nghìn cân, hoặc giống như mỗi khi hạ một bước thì sẽ suy nghĩ có nên hạ xuống bước tiếp theo hay không.

Men theo âm thanh, Hoa Dạ Ngữ nhìn sang, liền thấy Phó Bạch Chỉ mặt không thay đổi đứng ở đó, đang lẳng lặng nhìn mình.

Trong nháy mắt đó, Hoa Dạ Ngữ sinh ra một chút hoảng loạn.


Không cần nghĩ cũng biết, dáng vẻ lúc này của mình nhất định là như giang hồ đồn đãi, hoang dâm vô độ, phóng đãng vô sỉ.
Nhưng Hoa Dạ Ngữ cũng biết, Phó Bạch Chỉ không sẽ để ý dáng vẻ bây giờ của mình là gì, nàng không cảm giác được tức giận, cũng không cảm giác được sự quan tâm đối với mình.

Chỉ sợ coi như mình thực sự trằn trọc vui vẻ dưới thân người khác, trong lòng của người này cũng sẽ không sinh ra chút gợn sóng nào.
A chỉ của nàng, đã không còn quan tâm, mình là thê tử của nàng.
"Ngọn gió nào đã đem a chỉ thổi tới a, không phải mấy ngày nay đều xem lời mời của ta như vô hình sao? Thế nào hôm nay lại muốn gia nhập nha? Tới tới, ta còn giữ chỗ cho ngươi, ngươi phải hầu hạ ta thật tốt nga." Thấy Phó Bạch Chỉ đứng ở bên giường, Hoa Dạ Ngữ tiếu ý càng sâu, sau khi nàng nói qua, Phó Bạch Chỉ yên lặng nhìn nàng, không nói được lời nào.
Mấy ngày này, không phải nàng không biết Hoa Dạ Ngữ làm những chuyện kia, mắt thấy nữ tử từng thuộc về mình hôm nay lại có nhiều nữ nhân như vậy.

Trong lòng nàng hẳn là nên khổ sở, hẳn là nên thống khổ, thậm chí còn phải tức giận.

Đáng tiếc, ngoại trừ sát ý khó hiểu phát ra trong ngày đầu tiên, rốt cuộc nàng cũng không cảm nhận được quá nhiều tình cảm.
Nhìn Hoa Dạ Ngữ phóng đãng như vậy, nàng xác thực khó chịu, nghĩ tới người này sẽ cùng những người này làm chuyện thân mật từng làm với mình, trong lòng cũng có chút kỳ quái phản cảm.

Nhưng Phó Bạch Chỉ chung quy không còn là Phó Bạch Chỉ trước kia, nàng biết nếu là mình của trước đây nhìn thấy cảnh này, tất nhiên sẽ liều lĩnh đánh đuổi những kẻ gọi là thế thân kia, để cho Hoa Dạ Ngữ chỉ thuộc về một mình mình.
Nụ cười của nàng, vẻ đẹp của nàng, mặt câu người của nàng, ngay cả cái danh nghĩa thê tử đó, đều là dành riêng cho Phó Bạch Chỉ trước đây, không phải cho mình.
Mấy ngày nay Phó Bạch Chỉ vẫn luôn suy nghĩ, có phải là do mình quá mức ích kỷ, mới khiến cho nàng và Hoa Dạ Ngữ đi cho tới bây giờ này bước hay không.

Nàng biết rõ mình không có tình cảm, không cách nào cho Hoa Dạ Ngữ thêm cái gì.

Nhưng vẫn cố chấp ở lại bên người nàng, nỗ lực rồi lại vô dụng diễn vai mình trước đây.

Nhưng cách làm như thế, lại làm cho chính nàng uể oải, để cho Hoa Dạ Ngữ tự trách.
Các nàng đã không trở về được nữa, Hoa Dạ Ngữ không cách nào chấp nhận mình như vậy, mà Phó Bạch Chỉ cũng thực sự diễn mệt rồi.


Hôm nay thấy Hoa Dạ Ngữ hài lòng thế này, Phó Bạch Chỉ cũng không còn ràng buộc.

So với mỗi ngày phải ở lại chỗ này nhìn Hoa Dạ Ngữ cùng những người này thân mật, không bằng quay về Hàn tuyệt viện một mình, ngược lại cũng thanh tĩnh.
"Hoa Dạ Ngữ, hôm nay ta tới, là muốn từ giả ngươi, ngày mai ta phải rời khỏi đây." Nghe cách xưng hô của Phó Bạch Chỉ đối với mình, Hoa Dạ Ngữ chậm rãi mở mắt ra, tiện đà lẳng lặng nhìn nàng.

Những cô gái xung quanh cũng không biết những lời này của Phó Bạch Chỉ có ý gì, vẫn ở bên tai Hoa Dạ Ngữ nói chuyện, chỉ có Úc Sầm nhíu mày nhìn hai người bọn họ, thức thời lui xuống.
"Ngươi phải về Hàn tuyệt viện?" Hoa Dạ Ngữ đứng lên, chân trần giẫm lên trên mặt đất, nhìn hai tròng mắt không hề gợn sóng của Phó Bạch Chỉ, nặn ra một nụ cười.
"Ngươi đã không cần ta nữa, đã như vậy, ta tiếp tục ở lại chỗ này cũng như không." Phó Bạch Chỉ nhíu mày nói, thấy Hoa Dạ Ngữ giẫm chân trần lên trên mặt đất, hơi cúi người xuống, đem chân của nàng nắm ở trong tay, giúp nàng mang giày.
Động tác này nàng chỉ dựa theo thói quen làm ra, nhưng sau khi phát giác, ngay cả chính nàng cũng lấy làm kinh hãi.

Cảm nhận được cơ thể Hoa Dạ Ngữ đang hơi hơi phát run, Phó Bạch Chỉ cũng không rõ tại sao mình lại làm như vậy.

Chỉ là vừa mới nhìn đến, cứ làm.

Đó có lẽ là phản ứng tự nhiên và thói quen đã cắm rễ dưới đáy lòng Phó Bạch Chỉ.
Nhìn gò má dịu dàng của Phó Bạch Chỉ, cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của nàng dán tại mình mắt cá chân, nụ cười của Hoa Dạ Ngữ cứng lại.

Trước đây, các nàng cũng từng thân mật giống bây giờ.

Mỗi khi mình ăn vạ không muốn động, Phó Bạch Chỉ liền sẽ giúp mình mặc quần áo mang giày, gò má nàng lúc đó, cũng giống như vậy.

Chỉ tiếc, người vẫn còn đó, nhưng tâm lại thay đổi.

Hoa Dạ Ngữ miễn cưỡng nặn ra dáng tươi cười, dường như tất cả khí lực đều dùng vào nụ cười này, khiến cho thân thể của nàng có chút lơ lửng, liền ngã vào trong lòng Phó Bạch Chỉ.
"Uống nhiều rượu, đúng thật là có chút choáng váng.

A chỉ ngươi bây giờ là muốn vứt bỏ ta, một mình ly khai?" Hoa Dạ Ngữ nói, vẻ mặt lại khôi phục bình thường, ánh mắt nàng dẫn theo vài phần châm biếm, khinh thường liếc nhìn Phó Bạch Chỉ, cái ánh mắt này, người nọ thấy rất rõ ràng.
"Cũng không phải là vứt bỏ, mà là bây giờ ngươi đã không còn cần ta nữa, ta cũng không muốn ở chỗ này tiêu hao thời gian."

Phó Bạch Chỉ bình tĩnh nói, lần này nàng đến đây, cũng không phải là trưng cầu ý kiến của Hoa Dạ Ngữ, mà là báo cho biết nàng, mình phải ly khai.

Mặc kệ Hoa Dạ Ngữ đồng ý hay không, nàng cũng phải đi.

Dù sao lấy công lực hiện nay của nàng, nếu nàng muốn chạy, ai cũng không ngăn được.
"Hoá ra, ở trong lòng ngươi, lưu lại bên cạnh ta chính là cái gọi là cho hết thời gian.

Tốt, ngươi đi đi, như lời ngươi nói, ngươi ở lại chỗ này đích xác không có tác dụng gì.

Ta có nhiều người có tình cảm biết làm người khác vui như vậy hầu hạ, giữ loại người như cái xác không hồn như ngươi, đích thực không có tác dụng gì."
Hoa Dạ Ngữ biết mình nói rất quá đáng, mà nàng cũng biết, thời điểm mình nói ra điều này, ngực còn khó chịu hơn Phó Bạch Chỉ.

Mắt thấy Phó Bạch Chỉ xoay người muốn rời khỏi, Hoa Dạ Ngữ bất chấp mọi thứ, cơ thể làm ra phản ứng tự nhiên, như người chết chìm, bắt lấy vạt áo Phó Bạch Chỉ, giống như đó chính là cái phao cứu mạng nàng.
"A chỉ đi gấp như vậy làm cái gì? Ngày mai ngươi đã ly khai, vậy tối nay chúng ta chung đụng một đêm cuối cùng, không bằng ngươi theo ta uống vài chén thế nào? Coi như ta tiễn ngươi." Hoa Dạ Ngữ nói, gọi tất cả mọi người lui xuống, trong cả căn phòng cũng chỉ còn lại nàng và Phó Bạch Chỉ hai người, nghe nàng nói như vậy, Phó Bạch Chỉ do dự một chút, đường nhìn không cẩn thận quét qua dấu vết tươi đẹp trên cổ nàng, trong mắt lóe lên một tia bài xích.
"Không cần, nếu ta đối với ngươi mà nói chẳng qua là cái xác chết biết đi, làm sao có thể cùng ngươi uống rượu, hay là ngươi đi tìm những người đó cùng ngươi đi." Phó Bạch Chỉ nói xong, bỏ tay của Hoa Dạ Ngữ ra, cũng không quay đầu lại xoay người ly khai.

Nhìn cảnh nàng từ từ biến mất, Hoa Dạ Ngữ lui ra phía sau vài bước, chậm rãi ngồi lên trên giường.

Nàng biết Phó Bạch Chỉ nhìn thấy cái gì, cũng biết hôm nay ở trong lòng nàng mình là một người thế nào.

Những thứ này đều là kết quả nàng muốn, nhưng tới lúc đạt được, làm cách nào nàng cũng không vui.
Đem rượu còn dư lại trên bàn uống cạn, cồn kích thích cơ thể, để cho sắc mặt của Hoa Dạ Ngữ trắng hơn vài phần.

Thực ra bây giờ cơ thể nàng không thích hợp uống rượu, rượu kia sẽ kích thích độc trong người, nói thẳng ra, chính là phát độc liên tục.

Hoa Dạ Ngữ không quan tâm thời gian bị giảm bớt, những ngày còn lại, đã đủ để nàng làm xong mọi chuyện.
Nghĩ như vậy, Hoa Dạ Ngữ vén ống tay áo lên, nhìn vết máu rỉ ra trên cổ tay, hơi hơi xuất thần..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương