Mười hai giờ trưa đồng hồ báo thức vang lên, Phó Bạch Chỉ lười biếng từ trong cái chăn ấm áp thò đầu ra, híp mắt sờ chung quanh lấy cái mắt kiếng một tấc cũng không rời thân, đeo lên xong, lại tắt đi cái điện thoại di động ầm ĩ không ngừng.

Xem xem ngày, lại một năm trôi qua, nàng vẫn tầm thường như trước tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ ở nhà, buổi trưa thức dậy, tùy tiện uống ly cà phê, liền bắt đầu kế hoạch gõ chữ hôm nay.
Ngồi trước máy vi tính, khởi động máy, mở văn bản.

Nhìn hơn một trăm chương mình đã viết trước đó, Phó Bạch Chỉ đúng là có loại cảm giác xa lạ.

Nữ nhân vật chính trong văn là Hoa Dạ Ngữ, vai nam chính là Hách Liên Thịnh.

Nhưng có phải đã sót cái gì hay không? Vai nam chính này tuy rằng được mình miêu tả rất đẹp trai, nhưng so với nữ nhân vật chính Hoa Dạ Ngữ, lại kém rất nhiều.
Nàng là kiểu mẫu rất nhiều cô gái muốn trở thành, xinh đẹp quyến rũ, rồi còn một lòng tình thâm, võ công hơn người, lòng mang chính nghĩa, thường thường sẽ lộ ra ngây thơ mơ hồ dáng vẻ.

Một cô gái như thế, vai nam chính thực sự xứng với tình yêu của nàng sao? Phó Bạch Chỉ lần đầu tiên có loại nghi ngờ này, vậy, nếu như vai nam chính không xứng, thì ai sẽ xứng?
"Ngữ nhi...!Ngữ nhi..." Ở trong lòng nói thầm tiếng xưng hô này, Phó Bạch Chỉ chỉ cảm thấy ngực một trận đau tê tâm liệt phế, đau đến nàng hầu như muốn từ trên ghế té xuống.

Nàng vội vàng tìm thuốc để uống, nhưng ngực vẫn còn đau đớn vô cùng, như là có thứ gì ở trong lòng nàng bong ra từng chút, liên đới máu thịt của nàng đều phải bị rút ra.
Dần dần, màn ảnh máy vi tính tự mình vận chuyển, trên văn bản vốn trống không xuất hiện ký tự màu đen.

Hoa Dạ Ngữ sắc mặt tái nhợt nằm trong mặt tuyết, nàng không có hô hấp, không có nhiệt độ một người nên có, nhưng dung nhan tuyệt mỹ kia vẫn yên tĩnh tốt đẹp như thế.

Nhìn một màn miêu tả này, Phó Bạch Chỉ chật vật thở hổn hển, chỉ cảm thấy đường nhìn càng ngày càng không rõ, nhưng dáng vẻ của Hoa Dạ Ngữ lại càng xuất hiện rõ ràng trong đầu.

Mắt thấy hô hấp của nàng dần dần yếu ớt, Phó Bạch Chỉ như phát điên lắc lắc thân thể của nàng, không thể chết được, không thể chết được!
"Ngữ nhi! Ngữ nhi!" Chợt từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, Phó Bạch Chỉ ngồi dậy, kinh ngạc nhìn hết thảy chung quanh.

Nàng không có quên chuyện trước khi mình hôn mê, ngay khoảnh khắc nàng sắp đem kiếm nhọn đâm vào ngực, đã có một cổ áp lực vô hình đem kiếm kéo ra, sau đó nàng cũng hôn mê bất tỉnh.
Nhìn tay chân đã được vải bông băng bó kỹ của mình, mặc dù là băng bó, nhưng cũng không dụng tâm mà xử lý, chỉ là tùy ý xức một chút thuốc liền dùng vải rách băng kỹ lại.

Nhúc nhích người, Phó Bạch Chỉ phát hiện lúc này mình đang nằm ở trên mặt đất bên ngoài một tòa nhà, ở đây so với mặt tuyết bên ngoài không ấm hơn bao nhiêu, thân thể của nàng như trước lạnh đến chết lặng, ngay cả đứng thẳng trên mặt đất cũng rất trắc trở.
Phó Bạch Chỉ cắn chặt răng, giùng giằng từ dưới đất bò dậy.

Nàng không biết đây là nơi nào, lại mơ hồ có thể đoán được, có thể xây dựng tòa nhà giữa nơi cực lạnh này, sợ là chỉ có một mình Hàn tuyệt viện.

Phó Bạch Chỉ không biết là ai mang mình tới đây, cũng không biết Hoa Dạ Ngữ hiện tại ra sao.
Chống đỡ chân trái đã không còn cảm xúc chạy ngoài sân, Phó Bạch Chỉ nóng lòng tìm kiếm Hoa Dạ Ngữ, hoặc là tìm một người có thể nói chuyện với mình cũng tốt.


Ra tòa nhà nho nhỏ này, ngay sau đó đập vào mi mắt chính là hành lang gấp khúc đọng đầy tuyết, nghĩ đến gương mặt tái nhợt của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ từng trận lo lắng và sốt ruột, nàng không chỉ một lần ở giữa hành lang ngã sấp xuống, lập tức tiếp tục bò dậy, tìm người khác ở khắp viện, đáng tiếc không một ai xuất hiện trước mặt nàng.
"Ngữ nhi, ngữ nhi! Ngươi ở đâu! Có ai không! Ở đây có ai không!" Nửa quỳ giữa mặt tuyết, Phó Bạch Chỉ la lớn, như trước không có bất kỳ người nào đáp lại nàng.

Nhìn một cái cổng vòm hình trăng tròn cách đó không xa, nàng ôm một tia hy vọng cuối cùng chạy tới, vừa mới bước vào trong đó, liền phát hiện tòa nhà này rõ ràng không giống những cái khác.
Ở đây trồng rất nhiều hoa màu xanh nhạt, làm nổi bật lên mặt tuyết trắng noãn, có vẻ đẹp dị thường.

Phó Bạch Chỉ không biết tên loài hoa này, ở hiện đại và cổ đại đều chưa từng thấy qua.

Lướt qua một dải bụi hoa, Phó Bạch Chỉ rất nhanh đi vào trong đình viện, còn cách một khoảng liền thấy được bóng người ở bên cạnh bồn hoa.
Đó là một cô gái nhìn qua tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, nàng dường như không có nhận ra mình đến, mà là an tĩnh tựa vào trên người một con sư tử cả người trắng như tuyết.

Bộ lông của con sư tử đó vô cùng óng ánh lại trắng như tuyết, đúng là so với tuyết đọng trên mặt đất còn muốn lóng lánh hơn.

Nhưng so với mái tóc dài của cô gái kia, lại kém sắc hơn rất nhiều.
Tóc cô không phải là màu đen thường thấy của người cổ đại, mà là màu trắng bạc quá mức nổi bật.

Cũng không phải cái loại màu bạc người hiện đại cố ý nhuộm thành, mà là màu trắng bạc từ gốc đến ngọn, trời sinh tự nhiên nhất.

Gió lạnh phất qua sợi tóc màu bạc nàng xõa trên vai, tuyết rơi trên ngọn tóc của nàng, nhưng không hòa tan, mà là lất phất ở xung quanh, như là bị vật gì cách trở vậy.
Dần dần đến gần, Phó Bạch Chỉ thấy rõ dung mạo của cô gái.

Nàng mặc một bộ váy dài màu lam, cũng không mang giày, chân trần lộ ở bên ngoài, lại không có một chút dấu hiệu bị đông cứng bị thương, trắng nõn tinh xảo như trước.

Ngũ quan của nàng đặc biệt ôn nhu, lông mi hời hợt cong như trăng non, hai mảnh môi mỏng béo mập khép lại vừa phải, toàn thân đều tản ra hương thơm khác thường.

Nàng nhắm hai mắt, như là tiên nữ nằm ở đó, một màn thế này làm cho Phó Bạch Chỉ hơi hơi ngây người, rồi giống như là thấy được hy vọng, vội vàng vọt tới.
"Nơi này là Hàn tuyệt viện có đúng hay không? Là các ngươi đem ta mang về? Ngữ nhi ở đâu! Vết thương của nàng thế nào!" Phó Bạch Chỉ lòng như lửa đốt, trên tay cũng mất đi lực đạo, nàng kịch liệt lắc lắc cơ thể của cô gái kia, vết máu trên tay cũng làm dơ làn váy sạch sẻ của nàng.
Bị quấy rầy như vậy, nữ tử chậm rãi mở mắt ra, cùng Phó Bạch Chỉ bốn mắt nhìn nhau.

Đó là một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, con ngươi màu thủy lam như là trời, càng giống như là biển.

Nàng bình tĩnh nhìn mình, không có bất mãn vì bị đánh thức, không có bị mình quấy nhiễu mà ngạc nhiên, thậm chí ngay cả một chút gợn sóng cũng chưa từng có.

Cũng chỉ là thản nhiên, yên lặng nhìn mình.
Nhưng ánh mắt như thế lại làm cho Phó Bạch Chỉ cảm nhận được áp lực, thế cho nên đã quên buông cô gái này ra.


Con sư tử dưới thân bởi vì nàng chạm vào cô gái này mà bất mãn gào thét, há miệng lộ ra răng nanh bén nhọn.

Phó Bạch Chỉ trong lòng cả kinh, đang nghĩ biện pháp chuẩn bị tránh ra, đúng lúc này, bàn tay tinh tế trắng nõn bỗng nhiên che giữa nàng và sư tử, chính là cô gái bị mình đánh thức.

Chỉ thấy nàng lấy tay nhẹ nhẹ vỗ đầu con sư tử tuyết kia, dã thú vừa rồi còn hung mãnh trong nháy mắt liền như một con mèo nhỏ ngoan hiền nằm trên mặt đất, quả thực để cho Phó Bạch Chỉ xem thế là đủ rồi.
"Xin lỗi, là ta đường đột.

Chỉ là ta có chuyện rất trọng yếu, thực sự rất gấp.

Vị cô nương này chẳng biết xưng hô như thế nào, ta muốn biết cô gái đi cùng ta ở đâu.

Nàng bị thương rất nặng, thực sự không thể kéo dài." Phó Bạch Chỉ không biết cô gái trước mắt là ai, duy nhất có thể xác định chính là nàng tuyệt đối không đơn giản.

Để sớm nhìn thấy Hoa Dạ Ngữ, nàng phải tỉnh táo lại.
"Thu Ánh Hàn." Qua hồi lâu, cô gái kia rốt cuộc đã mở miệng, cũng không biết là khí hậu quá lạnh hay vốn là như vậy, âm thanh của nàng rất trong rất mỏng, mặc dù êm tai, lại lộ ra cảm giác làm cho không người nào có thể lơ là xa cách.

Thấy nàng đem đường nhìn rơi vào trên tay mình, Phó Bạch Chỉ lúc này mới phát hiện, mình như trước cố sức cầm lấy bả vai của nàng, làm cho y phục sạch sẻ của nàng tràn đầy vết bẩn cùng vết máu.
"Thu cô nương, cô gái đi cùng ta, nàng..." Thấy nữ tử vài lần ba lần đều không trả lời vấn đề của mình, Phó Bạch Chỉ hỏi lần nữa.
"Chết." Một chữ chết vừa ra, cho dù chỉ là một âm tiết rất nhanh rất nhẹ, lại làm cho ngực Phó Bạch Chỉ căng thẳng.

Nàng thừa nhận từ lúc tỉnh lại đến bây giờ nàng vẫn đang ôm tâm lý còn một tia may mắn, nàng hy vọng những thứ phát sinh trước khi mình hôn mê không phải là thật.

Hoa Dạ Ngữ không phải không có hô hấp, chỉ là do tay của mình bị đông cứng đến tê dại, mới không cảm giác được hơi thở của nàng.
Nhưng bây giờ nghe được người trước mắt nói ra cái chữ chết này chắc chắc như vậy, Phó Bạch Chỉ tuyệt đối không chấp nhận được.

Sao lại chết? Rõ ràng mình vẫn luôn truyền nội lực che chở tâm mạch của Hoa Dạ Ngữ, rõ ràng chỉ kém một chút, tại sao phải chết? Nếu ngữ nhi đã chết, người này cần gì phải cứu mình, cần gì để cho nàng sống lại nghe được lời đó, tiếp nhận nỗi đau mất đi người yêu lần nữa?
"Chết...!Ngươi nói thật nhẹ nhõm, nếu nàng đã chết, tại sao phải cứu ta trở về? Ta sớm đã nói, muốn cùng nàng đồng sinh cộng tử.

Nàng sợ lạnh, sợ một người.

Ngay bây giờ ta sẽ đi tìm nàng, bồi ở bên người nàng." Phó Bạch Chỉ thấp giọng nỉ non, thất hồn lạc phách hướng về phía cửa chính của tòa nhà mà đi.

Đúng lúc này, vai bỗng nhiên nặng một chút, cái cô gái gọi là Thu Ánh Hàn chỉ dùng một tay liền đem nàng nhấc tới, mang nàng vào trong một cái phòng.

Trong phòng và ngoài phòng chính là hai thế giới, trong phòng có rất nhiều lò lửa, ấm áp tựa như mùa hạ.

Một người sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, tóc dài màu tím đậm của nàng rơi lả tả, ngực kèm theo hô hấp phập phồng.

Một màn này để cho Phó Bạch Chỉ mù quáng, nàng vội vàng chạy tới, đem người ôm vào trong ngực.

Nhiều lần dùng cái lỗ tai đi nghe tim của nàng đập, dùng gương mặt nhẹ cọ gương mặt ấm áp của nàng.

Xác định người nọ thực sự vẫn còn ở bên cạnh mình, Phó Bạch Chỉ không khống chế được khóc lên
"Ngữ nhi, ta đã biết ngươi không có việc gì, ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy rời bỏ ta, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi còn ở bên cạnh ta." Phó Bạch Chỉ chưa từng nghĩ tới mình có ngày sẽ khóc đến hỗn loạn thế này, hoá ra cảm giác sống sót sau tai nạn lại đẹp như vậy tốt.

Nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hoa Dạ Ngữ, lưu luyến hôn khóe miệng của nàng, lúc này mới nhớ đến trong phòng còn có một người, quay đầu nhìn lại, liền thấy Thu Ánh Hàn đang đứng ở một bên, trên mặt không hề gợn sóng nhìn các nàng.
"Nói vậy ngươi chính là viện thủ Hàn tuyệt viện đi?" Phó Bạch Chỉ đứng ở trước mặt Thu Ánh Hàn, thử dò xét hỏi.

Ở trong nguyên gốc nàng không có cho Hàn tuyệt viện quá nhiều đất diễn, mà cái gọi là viện thủ cũng chưa từng xuất hiện qua.

Từ vừa rồi tiếp xúc đến xem, nàng nghĩ người này khí chất và phong thái đều không phải bất cứ một người nào có thể có.

Hôm đó ở Phong nguyệt quán, nữ tử mặc quần áo màu đen cũng đã nói Ánh Hàn tên này.
"Thu viện thủ, cám ơn ngươi đã cứu ta cùng sư muội của ta, ta rất cảm kích.

Ngày sau cho dù ngươi muốn ta làm bất cứ chuyện gì, Phó Bạch Chỉ ta nhất định bất chấp gian nguy, muôn lần chết không chối từ." Thấy Thu Ánh Hàn không có bác bỏ, Phó Bạch Chỉ liền biết suy đoán của mình chính xác.

Dù cho đối phương biểu hiện rất lạnh nhạt, nhưng Phó Bạch Chỉ là phát ra từ nội tâm cảm tạ nàng.

Nếu không phải người này ra tay cứu giúp, chỉ sợ mình và Hoa Dạ Ngữ đã sớm chết ở trong tuyết.
"Ta vẫn chưa cứu nàng, nàng như trước sẽ chết." Nghe qua lời Phó Bạch Chỉ nói, Thu Ánh Hàn thấp giọng trả lời.

Nàng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phó Bạch Chỉ, con ngươi màu thủy lam mang theo thách thức từ trên cao nhìn xuống.
"Thu viện thủ đây là ý gì? Lúc đầu ở dưới chân núi Thương khung, là hai vị đạo trưởng của Hàn tuyệt viện nói với ta, ngài là người duy nhất có thể cứu sư muội của ta.

Chỉ cần ngươi có thể trị hết thương thế của sư muội, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì."
Nghe đến người này không có giúp Hoa Dạ Ngữ trị thương, lòng của Phó Bạch Chỉ lại trầm xuống.

Nàng xoay người, dò xét mạch tượng của Hoa Dạ Ngữ.

Tuy rằng ổn định, nhưng như trước suy yếu được ngay.

Nghĩ tới nội thương của người này, chân mày Phó Bạch Chỉ nhíu chặc.

Nếu các nàng đã tới Hàn tuyệt viện, nàng liền nhất định phải khiến cho Thu Ánh Hàn chữa khỏi thương thế của Hoa Dạ Ngữ, dù cho cần một mạng đổi một mạng, nàng cũng bằng lòng.
"Dùng nội lực giúp nàng nối tâm mạch, ta sẽ chết." Mặc dù lời nói Phó Bạch Chỉ gây xúc động, nhưng Thu Ánh Hàn không cách nào động dung.


Nàng thấp giọng nói, lúc lời này vừa ra, thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Phó Bạch Chỉ
"Tại...!Tại sao lại như vậy?"
Câu trả lời của Thu Ánh Hàn để cho Phó Bạch Chỉ á khẩu không trả lời được, nhưng cũng có thể đủ đoán được một...!hai....!Hoa Dạ Ngữ bị nội thương rất nặng, một chưởng kia của Tạ Xuyên làm tâm mạch của nàng vỡ nát, quả thực là muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Hôm nay Thu Ánh Hàn nói có thể dùng nội lực đem tâm mạch nối lại, nghĩ cũng biết đây là chuyện cực kỳ hao tổn công lực, chỉ là Phó Bạch Chỉ không nghĩ tới kết quả sẽ là một mạng đổi một mạng.
Sinh mệnh chỉ có một lần, nếu đổi thành Phó Bạch Chỉ, nàng tất nhiên là sẽ hi sinh mình tới bảo toàn Hoa Dạ Ngữ, bởi vì nàng yêu nàng.

Nhưng hôm nay, Thu Ánh Hàn đối với các nàng mà nói ngay cả bạn bè cũng không tính, tối đa chỉ là người xa lạ.

Phó Bạch Chỉ không có biện pháp để cho Thu Ánh Hàn làm loại chuyện một mạng đổi một mạng này, nghĩ tới đây, nàng khổ sở nhìn vẫn còn đang hôn mê Hoa Dạ Ngữ, bất đắc dĩ cười rộ lên.
Cuối cùng, các nàng vẫn không thể cùng sinh.
"Thu viện thủ, cám ơn ngươi mang chúng ta về." Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ, ôn nhu cười yếu ớt.

Nàng chịu đủ cảm giác một người cô đơn tịch mịch rồi, không có Hoa Dạ Ngữ, nàng cái gì đều không phải là.
"Khoan đã." Thấy Phó Bạch Chỉ muốn dẫn Hoa Dạ Ngữ ly khai, Thu Ánh Hàn giơ tay lên đem nàng ngăn cản.
"Thu viện thủ còn có việc?" Phó Bạch Chỉ cúi đầu xuống, che giấu tất cả yếu đuối của mình.
"Ta có thể dùng mạng của ta đổi sự sống của nàng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một chuyện."
Tác giả có lời muốn nói: Như thế, thiên hô vạn hoán, viện thủ rốt cuộc sử xuất ra! Là một cô gái có màu tóc không bình thường, dùng thuốc nhuộm tóc cao cấp không phải là xu hướng, viện thủ của ta xinh đẹp như vậy, đã đem ta mê hoặc không muốn không muốn, bất quá...!Chính thức lên sân khấu liền lập được flag tử vong, ngươi cái này nhân vật phản diện làm không đủ tư cách! Lời này vừa ra, trực tiếp là đem sư tỷ của ta hù dọa mộng ép a! Bởi vậy có thể thấy được, tình cảnh sau đó có thể là...!Dưới mấy giờ.
Cảnh tượng một:
Viện thủ: Ta có thể dùng mạng của ta đổi sự sống của nàng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một chuyện, lấy toàn bộ Maltesers trắng của Liễu Tĩnh Mạt giao cho ta!
Sư tỷ: A? Cái gì? Ngươi muốn Maltesers trắng? Ngọa tào, vật kia đều bị ngữ nhi ăn a!
Kết cục: Bởi vì sư tỷ không nộp ra Maltesers trắng, viện thủ không chịu cứu ướt muội, ướt muội chết, cùng lúc đó, sư tỷ tự tử...
Cảnh tượng hai:
Viện thủ: Ta có thể dùng mạng của ta đổi sự sống của nàng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một chuyện, lưu lại bên cạnh ta, trở thành nô lệ của ta, để cho ta biến thành Nữ Vương đại nhân!
Sư tỷ: Cái gì? Hoá ra người ngươi coi trọng lại là ta? Trời ạ, không nghĩ tới viện thủ ngươi lớn lên một bộ mặt vạn năm công, nhưng thật ra là cái thụ a!
Viện thủ:...
Kết cục: Bởi vì sư tỷ biểu diễn sỉ nhục ta đại viện thủ, chết...
Cảnh tượng ba:
Viện thủ: Ta có thể dùng mạng của ta đổi sự sống của nàng, nhưng ngươi cần đáp ứng ta một chuyện, năm 2016, phải tao nhã! Không! Được đen tối!
Sư tỷ: Viện thủ, ngươi này dấu chấm không đúng lắm đi? Là phải tao nhã! Không nên! Đen tối!
Viện thủ: Ngươi quản ta, ngươi quản ta, ngươi quản ta! Ta cam tâm tình nguyện!
Kết cục: Sư tỷ...!Chết.
Ha ha ha.

Đột nhiên cảm thấy, chính văn rất nghiêm chỉnh, bị ta làm buồn nôn...!Hoàn toàn không đứng đắn.

Như thế, hôm nay là sinh nhật của luân gia, bày tỏ lại đẹp một tuổi, vẫy chào 22 như thế 2 tuổi, chính thức bước vào 23...!Luôn luôn có chút phiền muộn ngoài ý muốn.
- -
Không nghĩ tới Hiểu Bạo mới 23 tuổi a ~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương