Nghịch Lữ Lai Quy
-
Quyển 1 - Chương 5: Thiên Kính mê tung
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như nói tốc độ trước đây là đi vãn cảnh, thì tốc độ hiện tại chính là trên đường vãn cảnh không tìm thấy WC, cả nhóm người cơ hồ là thu thập hành trang nhanh chóng hết mức rồi dựa vào lão Mã nhớ đường mà tháo chạy điên cuồng, tóm lại là phải cách xa cái nơi thị phi này càng xa càng tốt.
Cơ mà Dương Quá nói cả rồi, chuyện không như ý trên đời này, có đến tám chín phần mười.
Sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, đó là câu nói chí lý nhất thiên hạ. Đoạn đường này mới chạy vội chưa được mấy lâu thì âm thanh sột xoạt làm cho người ta lạnh răng kia đã lại rộn lên rồi, Lý Tam Nhi thở hổn hển khóc thét: “Cái cái cái cái…… Cái quái gì đấy, đội cảm tử yêu tinh nhện kia vẫn còn không để yên à, sao lại cùng chạy tới thế này? Không phải chúng ta đạp nhầm lên động Bàn Ti đấy chứ? Chẳng lẽ là ghét nhóm chúng ta toàn là đực rựa dương khí quá nặng nên mới đi theo bổ sung tí âm khí hay sao?”
Sắc mặt Mạc Yến Nam đã biến thành màu gan lợn, câu chuyện này nói cho chúng ta biết, thành tích chạy đường dài ở trong trường học là quan trọng vô cùng, kiểu người như giáo sư Mạc mỗi năm đều dựa vào sự thông cảm để đỗ vớt kiểm tra, đến thời điểm quan trọng là không trông mong gì nổi.
Bước chân ông càng ngày càng nặng như thể kéo theo quả tạ trăm cân, chỉ cảm thấy mặt cát bên dưới như muốn hút tuột chân người ta vào, Mạc Yến Nam mơ mơ màng màng nghĩ, đừng có là cát chảy đó? Bên cạnh có người thấp giọng mắng câu gì, An Tiệp xốc ông lên: “Lão Mã dẫn đường, tôi chặn hậu!”
Người ta có cách nói diều đứt dây, còn Mạc Yến Nam hiện tại chính là cái diều đứt khí, nửa chết nửa sống đeo trên người An Tiệp thở không ra hơi, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ nghẽn khí mà chết, An Tiệp cười cười: “Giáo sư Mạc, cùng tôi chặn hậu chứ?”
Mạc Yến Nam đã mất khả năng lên tiếng.
Thẩm Kiến Thành cũng không quay đầu lại, ngược lại là Lý Tam Nhi quay lại liếc nhìn hai người: “Lão An, giáo sư Mạc, hai người liệu được không?!”
“Không được cũng phải được.” An Tiệp thuận miệng đáp qua loa, một tay nhấc khẩu SPAS-12S đạn ghém lên, quả súng máy do Italy sản xuất này hoành tráng cực kì, y nhếch miệng khẽ cười, quái vật đầu người cách đó không xa đã bắt đầu bọc đánh, tốp đầu tiên đối đầu trực diện với hỏa lực của An Tiệp.
Mạc Yến Nam đời này lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là “Khói súng”, tiếng nổ vang cực lớn, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng gầm rống giận dữ trộn lẫn với nhau, thân thể bị người lôi kéo càng không ngừng lùi về phía sau, quái vật tới gần, máu thịt tanh hôi thi thoảng rơi xuống mặt ông, mùi vị kia quanh quẩn khắp xung quanh gạt đi không được. Ông muốn hét, muốn gọi, chính là yết hầu như bị cái gì đó chặn ngang, mỗi một nhịp thở đều mang vị gỉ sắt đau đớn rát bỏng, những cái chân như đao sắc cực đại lúc ẩn lúc hiện trước mắt ông trong chiến trường thảm sát, thi thoảng lại tiếp xúc thân mật cận kề với một khuôn mặt người chết xanh xám.
Tố chất tâm lý không đạt yêu cầu đúng là không ổn, Mạc Yến Nam cảm thấy lúc này mà mình vẫn còn tỉnh táo đúng là một kì tích không tồi, tiềm lực của con người khi bị bức đến lúc cấp bách quả là vô hạn.
Bỗng dưng, động tác của An Tiệp dừng lại, Mạc Yến Nam nghe thấy giọng nói nhàn nhạt thản nhiên như chuyện không liên quan đến mình của y cất lên: “Giáo sư, chúng ta bị bao vây.”____Ông già khốn khổ suýt nữa thì bị nước miếng sặc chết.
Ông trợn mắt há mồm nhìn một vòng quái vật quây xung quanh dòm bọn họ lom lom, dần dần thu hẹp vòng vây từng bước từng bước lê đến, làm cho Mạc Yến Nam nhớ tới một câu rất không hợp thời: Mài dao xoèn xoẹt chĩa vào lợn dê.
Không may, lúc này lợn dê chính là hai người bọn họ.
“Sao…sao cậu không đánh nữa?” Mạc Yến Nam yếu ớt hỏi một tiếng.
An Tiệp cầm nhóc con to xác trong tay quơ quơ, sau đó tùy ý nhét vào một bên, rũ rũ quần áo trên người, nói ra một câu làm cho Mạc Yến Nam mém chút té xỉu: “Không có đạn.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
An Tiệp thở dài, liếc mắt nhìn Mạc Yến Nam một cái, y vốn là chẳng sợ gì, sở dĩ muốn kéo theo một tên phiền toái như vậy thứ nhất là do nhìn ông chạy không nổi muốn giúp một chút, thứ hai cũng có ý định mang ông ta ra làm đệm lưng, đợi lát nữa thật sự trốn không thoát sẽ quăng ra cản địch mấy hồi, dời đi sự chú ý của bầy quái vật, cái lũ chọc người muốn mửa này tuy đúng là có chút thông minh, nhưng mà dù sao thì chỉ số IQ cũng không cao, chơi trò phục kích còn non tay lắm. Y chậm rãi rút trong túi ra một con dao găm, không dài, nhưng sắc bén vô cùng, so với cái chân như đao của quái vật kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Việc cấp bách là phải trấn an cái phiền toái vẫn đang treo trên người mình này, đỡ cho tí nữa ông ta ngất vật ra đấy phải lôi theo còn ốm: “Không phải vẫn còn có cái này sao?”
Mạc Yến Nam nhìn nụ cười ung dung của y, trước mắt tối sầm, có thấy người ta đổi súng bắn chim lấy đại bác, chứ chưa thấy ai đổi đại bác lấy súng bắn chim bao giờ.
Không biết có phải do bị ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao kích thích hay không, đầu lĩnh quái vật đột nhiên kêu lên quái lạ, một đống mặt người chết nhanh chóng tập trung tới. Mạc Yến Nam vừa hoa cả mắt thì đã thấy cảnh tượng diễn ra như trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ một khoảnh khắc sau đã có mấy cái đầu rơi xuống, lũ quái vật quả nhiên mất đi phương châm cuộc đời, nhất thời xông vào tranh đoạt, rối tung rối nùi.
“Thực sự đoán đúng rồi.” An Tiệp nhướn mày,“Đi!”
Mạc Yến Nam kìm lòng không đậu giơ một tay lên bảo vệ đầu, đi theo đội trưởng cảm tử họ An luồn lách qua đao sắc và tử vong, còn phải coi chừng không tiếp xúc với đất cát và những cái đuôi quái quỷ của quái vật, ông cảm thấy tế bào vận động của mình đã dồn lên đến một trăm hai chục phần trăm, lúc còn bé bị chó săn đuổi cho chạy trối chết cũng không khỏe mạnh được đến thế này.
Rất nhanh sau chút kĩ xảo của An Tiệp đã mất đi hiệu lực, chỉ còn lại con quái vật thủ lĩnh rống lên những âm thanh hung dữ, một đám quái vật mặt người nguyên bản đang lộn xộn đã khẩn trương chỉnh quân xong, có tìm được đầu hay không cũng không dám tranh cướp nữa, dừng lại một chút đã phát hiện ra tung tích của hai người, lại bắt đầu tổ chức bao vây.
Chân dài chạy nhanh, thật sự là chân lý bất biến xưa nay, mà chân nhiều chạy cũng nhanh, mới đúng là chân lý tai vạ nhất đời người.
An Tiệp nhìn con dao găm quăn lưỡi trên tay___Quả nhiên là hàng hóa ở cửa hàng tiện lợi trong khu du lịch không thể tin tưởng được, bĩu môi ném sang một bên.
Thật sự là cùng đường mạt lộ.
Y âm thầm tính toán nên làm thế nào để ném cái cục phiền phức này ra ngoài, sau đó tìm cho mình một đương lui…
Vừa lúc đó, Mạc Yến Nam đột nhiên buông tay y ra. An Tiệp nhíu mày, nhìn ông với vẻ khó hiểu. Người giáo sư già mái tóc hoa râm cẩn thận sửa sang áo xống, mắt kính bám đầy bụi đất lại thêm khuôn mặt nhếch nhác bẩn thỉu, thế mà trong thời khắc đó lại vẫn giống như một hiền giả đứng trên bục giảng đĩnh đạc nói về chuyện học xưa nay.
“Tiểu An, cậu bỏ tôi ra, tự mình nghĩ cách trốn đi, nếu chúng nó ăn tôi cũng phải tốn chút thời gian, cậu chớp lấy cơ hội chạy mau, hội hợp với nhóm người lão Thẩm.”
Cái gì?
An Tiệp chớp mắt mấy lần, không tiêu hóa kịp thông tin này.
Mạc Yến Nam lại cười cười: “Tôi già rồi, ở đây cũng chỉ liên lụy mọi người thôi, như cậu nói rồi đó, tôi hẳn không nên tới.” Ông với tay vào ngực lấy cái ví có ảnh chụp, lại đeo một chuỗi vòng ngọc xanh lên tay An Tiệp, màu xanh của chuỗi ngọc không đồng nhất, hạt này xanh ngắt, hạt khác lại ánh lên biêng biếc, đậm nhạt không đều, còn lồng vào một mảnh bạch ngọc Thái Cực (1),“Chuỗi hạt này tôi mua ở trên đường về cho lũ trẻ, vốn nghĩ có nửa mảnh Thái Cực ở đây, hẳn là phải còn một nửa nữa hợp thành một khối hoàn chỉnh, kết quả đến nay vẫn không tìm đủ, có thể làm phiền cậu mang về……” Ông nói được một nửa thì bị An Tiệp kéo mạnh vào ngực lăn ra ngoài, nơi hai người vừa đứng bị một đao chân của quái vật chém qua, đao sắc cắt rách tay áo An Tiệp, cũng may mà lẩn nhanh nên da thịt không bị thương tích gì.
An Tiệp nhét lại cái ví vào ngực Mạc Yến Nam, nheo mắt lại đánh giá cẩn thận trận thế của quái vật: “Lão Mạc, ông nói vậy là coi tôi thành người thế nào?” Y vẫn một mực khách khí gọi “Giáo sư”, bây giờ lại đột nhiên sửa miệng, Mạc Yến Nam không hiểu sao lại bị hai tiếng “Lão Mạc” này làm cho nóng bừng hốc mắt.
An Tiệp biết chính mình bị thần kinh, người ta cũng có ý này mà còn không thuận nước đẩy thuyền. Chính là trong nháy mắt ông già này cố gắng kìm chế đôi tay run rẩy giao cho mình chuỗi ngọc kia, y lại đột nhiên làm chuyện ngốc nghếch, ôm ông ta lăn ra từ dưới đao sắc của quái vật còn suýt nữa ăn đủ ở bên trong. An Tiệp lấy lại bình tĩnh, tự nói với mình không không sao cả, bây giờ còn chưa tới thời cơ thích hợp đâu, đến lúc đó quăng ông ta cũng không muộn.
Quái mặt người không cho họ có cơ hội thở dốc, hai người còn chưa kịp đứng lên, một vòng công kích mới lại đến, mồm chậu máu và chân liêm đao ầm ầm hạ xuống, dù là An Tiệp cũng phải vừa lăn vừa bỏ mất sạch phong độ một hồi. Rõ ràng là lũ quái vật này rất có hứng thú với vị Mạc Yến Nam tâm hồn pha lê này, một mực dõi theo ông không tha.
Chính là con mồi bên cạnh người kia lại quá mức linh hoạt, nửa ầm ĩ cũng chỉ tóm được mỗi vải rách trên quần áo.
Quái mặt người hiển nhiên là không còn kiên nhẫn, rống lên “ngoào” một tiếng, hai người ngẩng đầu lên thấy nguy to rồi, cái đuôi hoành tráng của quái vật kia đang tản ra thành những đốm sáng lấp lánh làm cho lòng người phát lạnh, chi chít trùng điệp tuôn về phía hai người — An Tiệp cười khổ một tiếng, cái gì mới gọi là tuyệt cảnh đằng trước có lang đằng sau có hổ?
Làm sao bây giờ? Chạy thôi!
“Đi mau đi mau! Thứ này không thể đụng vào!” Mạc Yến Nam hoảng sợ kêu to thành tiếng.
Nhảm nhí, còn cần ngài nói sao? An Tiệp oán thầm, không ngờ câu sau của ông giáo sư già lại là: “Tôi đã nhìn ra, thứ kia muốn lấy đầu tôi, cậu ném tôi qua đó đi, chúng nó sẽ không đuổi theo nhanh như vậy.”
Khó mà tưởng được cái lão mọt sách này lại tinh ý thế…… An Tiệp dừng lại,“Ha” một tiếng:“Lão Mạc ngài bám tôi cho chắc đừng có lộn xộn!”
Mạc Yến Nam chỉ cảm thấy chân đạp khoảng không, cư nhiên bị An Tiệp mang theo bay lên không trung, người đàn ông này thân thể gầy teo lại ẩn giấu sức bật kinh người, mang theo một người tựa hồ vẫn dễ như trở bàn tay, y trực tiếp nhảy một phát lên lưng quái mặt người, con quái vật bị y đạp lên kêu thảm một tiếng___ lúc này An Tiệp cũng không đoán sai, trên tấm lưng cực đại của chúng nó không hề có bất cứ vũ khí công kích nào.
Trên khuôn mặt ôn tồn vốn có của người đàn ông nở một nụ cười đắc ý có chút vô lại.
Mạc Yến Nam như đang nằm mơ, bị An Tiệp kéo đi lần lượt nhảy lên lưng từng con quái vật, quái mặt người giận điên bò cả lên thân thể đồng bạn, giẫm đạp lẫn nhau, lưỡi đao sắc nhọn khua tới khua lui, tình huống hỗn loạn cực kỳ.
An Tiệp mong muốn chính là sự hỗn loạn đó, đợi sau khi Mạc Yến Nam thở được mấy hơi, hai người đã xuất quỷ nhập thần chui ra khỏi vòng vây, nói thì dễ dàng, thế nhưng trong vòng hung hiểm đó chỉ cần sai một tí mảy may, chậm một giây một khắc cũng đủ để từng ấy dao sắc đao nhọn băm cho thành nhân bánh.
Mạc Yến Nam suy nghĩ, người anh em An Tiệp này không phải là cao thủ lánh đời trong sách viết đó chứ? Thảo nào dám một thân một mình chạy vào đại mạc, đúng là tài cao gan lớn mà!
Đáng tiếc tâm tình đồng bạn của ông ta tuyệt không thoải mái chút nào, An Tiệp bỏ xa lũ quái vật còn chưa kịp thở một hơi đã cảm thấy dưới chân có cái gì không đúng, y hơi chột dạ hỏi một câu: “Lão Mạc, ông xem dưới chân chúng ta, hình như không giống…..”
Mạc Yến Nam cảm thấy rõ ràng thân thể mình đang lún xuống, mở to hai mắt: “Cát lún!”
Ông đệch, đúng là trời tuyệt đường người không chiến mà bại. An Tiệp thậm chí chưa cảm khái xong, cát lún dưới chân cơ hồ không phải cát lún bình thường, tốc độ kéo xuống nhanh đến hoảng hồn, mới thốt được một câu, chỉ chốc lát sau cả hai người đã bị cát vàng nuốt chửng.
Trong miệng trong mũi bị lấp đầy toàn cát, hít thở khó khăn làm cho buồng phổi nhức nhối, trong tầm mắt đen kịt một mảnh, chính là có một cánh tay vẫn nắm tay y không buông, An Tiệp thấy kì quái tại sao đến tận lúc này thần trí mình vẫn còn rõ ràng, bản thân cư nhiên theo cùng một con mọt sách già chôn thây dưới cát.
Không thể nói là tiếc nuối, cũng không thể coi là thống khổ, ngược lại, có một loại cảm giác được giải thoát rất hoang đường.
Thế nhưng không chờ cho y kịp hồi tưởng những gì đã thấy đã qua một đời này, trong ngực lại đột nhiên buông lỏng, buồng phổi đón lấy một lượng không khí dũng mãnh tiến vào, sặc đến ho khan không thôi, có người liên mồm hỏi: “Sao rồi sao rồi? Hai người còn sống phải không đó? Anh em của tôi ơi, cứ nghĩ hai người quang vinh anh dũng……” Giọng nói mang theo sung sướng nồng đậm, An Tiệp cơ hồ nhịn không được muốn bật cười.
Là Lý Tam Nhi.
Y mở to mắt, ánh đèn trên tay bạn đường chiếu vào mắt y một hồi đau đớn, sau nửa ngày phục hồi tinh thần lại y mới có thể cẩn thận đánh giá bốn bề___
Không thể nào ____“Đây là…… Thiên Kính Thành…”
___________________
Chú thích:
(1) bạch ngọc thái cực: Miếng ngọc chỉ có một nửa hình thái cực, ta không tìm ra cái màu trắng, lấy tạm cái này vậy.
Nếu như nói tốc độ trước đây là đi vãn cảnh, thì tốc độ hiện tại chính là trên đường vãn cảnh không tìm thấy WC, cả nhóm người cơ hồ là thu thập hành trang nhanh chóng hết mức rồi dựa vào lão Mã nhớ đường mà tháo chạy điên cuồng, tóm lại là phải cách xa cái nơi thị phi này càng xa càng tốt.
Cơ mà Dương Quá nói cả rồi, chuyện không như ý trên đời này, có đến tám chín phần mười.
Sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, đó là câu nói chí lý nhất thiên hạ. Đoạn đường này mới chạy vội chưa được mấy lâu thì âm thanh sột xoạt làm cho người ta lạnh răng kia đã lại rộn lên rồi, Lý Tam Nhi thở hổn hển khóc thét: “Cái cái cái cái…… Cái quái gì đấy, đội cảm tử yêu tinh nhện kia vẫn còn không để yên à, sao lại cùng chạy tới thế này? Không phải chúng ta đạp nhầm lên động Bàn Ti đấy chứ? Chẳng lẽ là ghét nhóm chúng ta toàn là đực rựa dương khí quá nặng nên mới đi theo bổ sung tí âm khí hay sao?”
Sắc mặt Mạc Yến Nam đã biến thành màu gan lợn, câu chuyện này nói cho chúng ta biết, thành tích chạy đường dài ở trong trường học là quan trọng vô cùng, kiểu người như giáo sư Mạc mỗi năm đều dựa vào sự thông cảm để đỗ vớt kiểm tra, đến thời điểm quan trọng là không trông mong gì nổi.
Bước chân ông càng ngày càng nặng như thể kéo theo quả tạ trăm cân, chỉ cảm thấy mặt cát bên dưới như muốn hút tuột chân người ta vào, Mạc Yến Nam mơ mơ màng màng nghĩ, đừng có là cát chảy đó? Bên cạnh có người thấp giọng mắng câu gì, An Tiệp xốc ông lên: “Lão Mã dẫn đường, tôi chặn hậu!”
Người ta có cách nói diều đứt dây, còn Mạc Yến Nam hiện tại chính là cái diều đứt khí, nửa chết nửa sống đeo trên người An Tiệp thở không ra hơi, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ nghẽn khí mà chết, An Tiệp cười cười: “Giáo sư Mạc, cùng tôi chặn hậu chứ?”
Mạc Yến Nam đã mất khả năng lên tiếng.
Thẩm Kiến Thành cũng không quay đầu lại, ngược lại là Lý Tam Nhi quay lại liếc nhìn hai người: “Lão An, giáo sư Mạc, hai người liệu được không?!”
“Không được cũng phải được.” An Tiệp thuận miệng đáp qua loa, một tay nhấc khẩu SPAS-12S đạn ghém lên, quả súng máy do Italy sản xuất này hoành tráng cực kì, y nhếch miệng khẽ cười, quái vật đầu người cách đó không xa đã bắt đầu bọc đánh, tốp đầu tiên đối đầu trực diện với hỏa lực của An Tiệp.
Mạc Yến Nam đời này lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là “Khói súng”, tiếng nổ vang cực lớn, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng gầm rống giận dữ trộn lẫn với nhau, thân thể bị người lôi kéo càng không ngừng lùi về phía sau, quái vật tới gần, máu thịt tanh hôi thi thoảng rơi xuống mặt ông, mùi vị kia quanh quẩn khắp xung quanh gạt đi không được. Ông muốn hét, muốn gọi, chính là yết hầu như bị cái gì đó chặn ngang, mỗi một nhịp thở đều mang vị gỉ sắt đau đớn rát bỏng, những cái chân như đao sắc cực đại lúc ẩn lúc hiện trước mắt ông trong chiến trường thảm sát, thi thoảng lại tiếp xúc thân mật cận kề với một khuôn mặt người chết xanh xám.
Tố chất tâm lý không đạt yêu cầu đúng là không ổn, Mạc Yến Nam cảm thấy lúc này mà mình vẫn còn tỉnh táo đúng là một kì tích không tồi, tiềm lực của con người khi bị bức đến lúc cấp bách quả là vô hạn.
Bỗng dưng, động tác của An Tiệp dừng lại, Mạc Yến Nam nghe thấy giọng nói nhàn nhạt thản nhiên như chuyện không liên quan đến mình của y cất lên: “Giáo sư, chúng ta bị bao vây.”____Ông già khốn khổ suýt nữa thì bị nước miếng sặc chết.
Ông trợn mắt há mồm nhìn một vòng quái vật quây xung quanh dòm bọn họ lom lom, dần dần thu hẹp vòng vây từng bước từng bước lê đến, làm cho Mạc Yến Nam nhớ tới một câu rất không hợp thời: Mài dao xoèn xoẹt chĩa vào lợn dê.
Không may, lúc này lợn dê chính là hai người bọn họ.
“Sao…sao cậu không đánh nữa?” Mạc Yến Nam yếu ớt hỏi một tiếng.
An Tiệp cầm nhóc con to xác trong tay quơ quơ, sau đó tùy ý nhét vào một bên, rũ rũ quần áo trên người, nói ra một câu làm cho Mạc Yến Nam mém chút té xỉu: “Không có đạn.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
An Tiệp thở dài, liếc mắt nhìn Mạc Yến Nam một cái, y vốn là chẳng sợ gì, sở dĩ muốn kéo theo một tên phiền toái như vậy thứ nhất là do nhìn ông chạy không nổi muốn giúp một chút, thứ hai cũng có ý định mang ông ta ra làm đệm lưng, đợi lát nữa thật sự trốn không thoát sẽ quăng ra cản địch mấy hồi, dời đi sự chú ý của bầy quái vật, cái lũ chọc người muốn mửa này tuy đúng là có chút thông minh, nhưng mà dù sao thì chỉ số IQ cũng không cao, chơi trò phục kích còn non tay lắm. Y chậm rãi rút trong túi ra một con dao găm, không dài, nhưng sắc bén vô cùng, so với cái chân như đao của quái vật kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Việc cấp bách là phải trấn an cái phiền toái vẫn đang treo trên người mình này, đỡ cho tí nữa ông ta ngất vật ra đấy phải lôi theo còn ốm: “Không phải vẫn còn có cái này sao?”
Mạc Yến Nam nhìn nụ cười ung dung của y, trước mắt tối sầm, có thấy người ta đổi súng bắn chim lấy đại bác, chứ chưa thấy ai đổi đại bác lấy súng bắn chim bao giờ.
Không biết có phải do bị ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao kích thích hay không, đầu lĩnh quái vật đột nhiên kêu lên quái lạ, một đống mặt người chết nhanh chóng tập trung tới. Mạc Yến Nam vừa hoa cả mắt thì đã thấy cảnh tượng diễn ra như trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ một khoảnh khắc sau đã có mấy cái đầu rơi xuống, lũ quái vật quả nhiên mất đi phương châm cuộc đời, nhất thời xông vào tranh đoạt, rối tung rối nùi.
“Thực sự đoán đúng rồi.” An Tiệp nhướn mày,“Đi!”
Mạc Yến Nam kìm lòng không đậu giơ một tay lên bảo vệ đầu, đi theo đội trưởng cảm tử họ An luồn lách qua đao sắc và tử vong, còn phải coi chừng không tiếp xúc với đất cát và những cái đuôi quái quỷ của quái vật, ông cảm thấy tế bào vận động của mình đã dồn lên đến một trăm hai chục phần trăm, lúc còn bé bị chó săn đuổi cho chạy trối chết cũng không khỏe mạnh được đến thế này.
Rất nhanh sau chút kĩ xảo của An Tiệp đã mất đi hiệu lực, chỉ còn lại con quái vật thủ lĩnh rống lên những âm thanh hung dữ, một đám quái vật mặt người nguyên bản đang lộn xộn đã khẩn trương chỉnh quân xong, có tìm được đầu hay không cũng không dám tranh cướp nữa, dừng lại một chút đã phát hiện ra tung tích của hai người, lại bắt đầu tổ chức bao vây.
Chân dài chạy nhanh, thật sự là chân lý bất biến xưa nay, mà chân nhiều chạy cũng nhanh, mới đúng là chân lý tai vạ nhất đời người.
An Tiệp nhìn con dao găm quăn lưỡi trên tay___Quả nhiên là hàng hóa ở cửa hàng tiện lợi trong khu du lịch không thể tin tưởng được, bĩu môi ném sang một bên.
Thật sự là cùng đường mạt lộ.
Y âm thầm tính toán nên làm thế nào để ném cái cục phiền phức này ra ngoài, sau đó tìm cho mình một đương lui…
Vừa lúc đó, Mạc Yến Nam đột nhiên buông tay y ra. An Tiệp nhíu mày, nhìn ông với vẻ khó hiểu. Người giáo sư già mái tóc hoa râm cẩn thận sửa sang áo xống, mắt kính bám đầy bụi đất lại thêm khuôn mặt nhếch nhác bẩn thỉu, thế mà trong thời khắc đó lại vẫn giống như một hiền giả đứng trên bục giảng đĩnh đạc nói về chuyện học xưa nay.
“Tiểu An, cậu bỏ tôi ra, tự mình nghĩ cách trốn đi, nếu chúng nó ăn tôi cũng phải tốn chút thời gian, cậu chớp lấy cơ hội chạy mau, hội hợp với nhóm người lão Thẩm.”
Cái gì?
An Tiệp chớp mắt mấy lần, không tiêu hóa kịp thông tin này.
Mạc Yến Nam lại cười cười: “Tôi già rồi, ở đây cũng chỉ liên lụy mọi người thôi, như cậu nói rồi đó, tôi hẳn không nên tới.” Ông với tay vào ngực lấy cái ví có ảnh chụp, lại đeo một chuỗi vòng ngọc xanh lên tay An Tiệp, màu xanh của chuỗi ngọc không đồng nhất, hạt này xanh ngắt, hạt khác lại ánh lên biêng biếc, đậm nhạt không đều, còn lồng vào một mảnh bạch ngọc Thái Cực (1),“Chuỗi hạt này tôi mua ở trên đường về cho lũ trẻ, vốn nghĩ có nửa mảnh Thái Cực ở đây, hẳn là phải còn một nửa nữa hợp thành một khối hoàn chỉnh, kết quả đến nay vẫn không tìm đủ, có thể làm phiền cậu mang về……” Ông nói được một nửa thì bị An Tiệp kéo mạnh vào ngực lăn ra ngoài, nơi hai người vừa đứng bị một đao chân của quái vật chém qua, đao sắc cắt rách tay áo An Tiệp, cũng may mà lẩn nhanh nên da thịt không bị thương tích gì.
An Tiệp nhét lại cái ví vào ngực Mạc Yến Nam, nheo mắt lại đánh giá cẩn thận trận thế của quái vật: “Lão Mạc, ông nói vậy là coi tôi thành người thế nào?” Y vẫn một mực khách khí gọi “Giáo sư”, bây giờ lại đột nhiên sửa miệng, Mạc Yến Nam không hiểu sao lại bị hai tiếng “Lão Mạc” này làm cho nóng bừng hốc mắt.
An Tiệp biết chính mình bị thần kinh, người ta cũng có ý này mà còn không thuận nước đẩy thuyền. Chính là trong nháy mắt ông già này cố gắng kìm chế đôi tay run rẩy giao cho mình chuỗi ngọc kia, y lại đột nhiên làm chuyện ngốc nghếch, ôm ông ta lăn ra từ dưới đao sắc của quái vật còn suýt nữa ăn đủ ở bên trong. An Tiệp lấy lại bình tĩnh, tự nói với mình không không sao cả, bây giờ còn chưa tới thời cơ thích hợp đâu, đến lúc đó quăng ông ta cũng không muộn.
Quái mặt người không cho họ có cơ hội thở dốc, hai người còn chưa kịp đứng lên, một vòng công kích mới lại đến, mồm chậu máu và chân liêm đao ầm ầm hạ xuống, dù là An Tiệp cũng phải vừa lăn vừa bỏ mất sạch phong độ một hồi. Rõ ràng là lũ quái vật này rất có hứng thú với vị Mạc Yến Nam tâm hồn pha lê này, một mực dõi theo ông không tha.
Chính là con mồi bên cạnh người kia lại quá mức linh hoạt, nửa ầm ĩ cũng chỉ tóm được mỗi vải rách trên quần áo.
Quái mặt người hiển nhiên là không còn kiên nhẫn, rống lên “ngoào” một tiếng, hai người ngẩng đầu lên thấy nguy to rồi, cái đuôi hoành tráng của quái vật kia đang tản ra thành những đốm sáng lấp lánh làm cho lòng người phát lạnh, chi chít trùng điệp tuôn về phía hai người — An Tiệp cười khổ một tiếng, cái gì mới gọi là tuyệt cảnh đằng trước có lang đằng sau có hổ?
Làm sao bây giờ? Chạy thôi!
“Đi mau đi mau! Thứ này không thể đụng vào!” Mạc Yến Nam hoảng sợ kêu to thành tiếng.
Nhảm nhí, còn cần ngài nói sao? An Tiệp oán thầm, không ngờ câu sau của ông giáo sư già lại là: “Tôi đã nhìn ra, thứ kia muốn lấy đầu tôi, cậu ném tôi qua đó đi, chúng nó sẽ không đuổi theo nhanh như vậy.”
Khó mà tưởng được cái lão mọt sách này lại tinh ý thế…… An Tiệp dừng lại,“Ha” một tiếng:“Lão Mạc ngài bám tôi cho chắc đừng có lộn xộn!”
Mạc Yến Nam chỉ cảm thấy chân đạp khoảng không, cư nhiên bị An Tiệp mang theo bay lên không trung, người đàn ông này thân thể gầy teo lại ẩn giấu sức bật kinh người, mang theo một người tựa hồ vẫn dễ như trở bàn tay, y trực tiếp nhảy một phát lên lưng quái mặt người, con quái vật bị y đạp lên kêu thảm một tiếng___ lúc này An Tiệp cũng không đoán sai, trên tấm lưng cực đại của chúng nó không hề có bất cứ vũ khí công kích nào.
Trên khuôn mặt ôn tồn vốn có của người đàn ông nở một nụ cười đắc ý có chút vô lại.
Mạc Yến Nam như đang nằm mơ, bị An Tiệp kéo đi lần lượt nhảy lên lưng từng con quái vật, quái mặt người giận điên bò cả lên thân thể đồng bạn, giẫm đạp lẫn nhau, lưỡi đao sắc nhọn khua tới khua lui, tình huống hỗn loạn cực kỳ.
An Tiệp mong muốn chính là sự hỗn loạn đó, đợi sau khi Mạc Yến Nam thở được mấy hơi, hai người đã xuất quỷ nhập thần chui ra khỏi vòng vây, nói thì dễ dàng, thế nhưng trong vòng hung hiểm đó chỉ cần sai một tí mảy may, chậm một giây một khắc cũng đủ để từng ấy dao sắc đao nhọn băm cho thành nhân bánh.
Mạc Yến Nam suy nghĩ, người anh em An Tiệp này không phải là cao thủ lánh đời trong sách viết đó chứ? Thảo nào dám một thân một mình chạy vào đại mạc, đúng là tài cao gan lớn mà!
Đáng tiếc tâm tình đồng bạn của ông ta tuyệt không thoải mái chút nào, An Tiệp bỏ xa lũ quái vật còn chưa kịp thở một hơi đã cảm thấy dưới chân có cái gì không đúng, y hơi chột dạ hỏi một câu: “Lão Mạc, ông xem dưới chân chúng ta, hình như không giống…..”
Mạc Yến Nam cảm thấy rõ ràng thân thể mình đang lún xuống, mở to hai mắt: “Cát lún!”
Ông đệch, đúng là trời tuyệt đường người không chiến mà bại. An Tiệp thậm chí chưa cảm khái xong, cát lún dưới chân cơ hồ không phải cát lún bình thường, tốc độ kéo xuống nhanh đến hoảng hồn, mới thốt được một câu, chỉ chốc lát sau cả hai người đã bị cát vàng nuốt chửng.
Trong miệng trong mũi bị lấp đầy toàn cát, hít thở khó khăn làm cho buồng phổi nhức nhối, trong tầm mắt đen kịt một mảnh, chính là có một cánh tay vẫn nắm tay y không buông, An Tiệp thấy kì quái tại sao đến tận lúc này thần trí mình vẫn còn rõ ràng, bản thân cư nhiên theo cùng một con mọt sách già chôn thây dưới cát.
Không thể nói là tiếc nuối, cũng không thể coi là thống khổ, ngược lại, có một loại cảm giác được giải thoát rất hoang đường.
Thế nhưng không chờ cho y kịp hồi tưởng những gì đã thấy đã qua một đời này, trong ngực lại đột nhiên buông lỏng, buồng phổi đón lấy một lượng không khí dũng mãnh tiến vào, sặc đến ho khan không thôi, có người liên mồm hỏi: “Sao rồi sao rồi? Hai người còn sống phải không đó? Anh em của tôi ơi, cứ nghĩ hai người quang vinh anh dũng……” Giọng nói mang theo sung sướng nồng đậm, An Tiệp cơ hồ nhịn không được muốn bật cười.
Là Lý Tam Nhi.
Y mở to mắt, ánh đèn trên tay bạn đường chiếu vào mắt y một hồi đau đớn, sau nửa ngày phục hồi tinh thần lại y mới có thể cẩn thận đánh giá bốn bề___
Không thể nào ____“Đây là…… Thiên Kính Thành…”
___________________
Chú thích:
(1) bạch ngọc thái cực: Miếng ngọc chỉ có một nửa hình thái cực, ta không tìm ra cái màu trắng, lấy tạm cái này vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook