Nghịch Long
-
Chương 27: Linh Hải Dị Biến 1
Khi những thứ xa lạ kia dung nhập vào thức hải của hắn cũng chính là lúc hắn nhập mộng cảnh, mộng cảnh kéo dài như vô tận hắn thấy mình như là người chứng kiến dự thay đổi của lịch sử ; những nhân vật truyền kỳ trong thế giới cổ tích cũng như những nhân vật truyền kỳ của việt nam, Từng người từng người một đều xuất hiện trong mộng cảnh của hắn.
- Thật là một giấc mộng điên rồ - hắn lẩm bẩm một câu như để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn.
Trong lúc đang cố loại bỏ những hình ảnh điên rồ kia ra khỏi đầu thì hắn cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang có dị động
- Chẳng lẽ muốn đột phá - hắn thầm nói một câu rồi ngay tức thì đưa thần thức của mình vào linh hải ; hiện trạng linh hải của hắn vẫn như cũ, vẫn là khối lập phương một thước vuông nhưng bên trong khối lập phương ấy dường như đã có dị biến
- A - hắn thét một tiếng thật to rồi đem thần thức trở ra ngoài
- khó thở quá - hắn hô hấp nặng nhọc rồi phán một câu, chẳng lẽ linh hải của mình có dị biến ; ở bên trong linh hải con rồng kia không như thường ngày bay lượn khắp linh hải mà nó như chìm sâu vào trong linh hải
- linh hải tràn đầy nước chứng tỏ mình đang ở thời kỳ trúc cơ đỉnh phong, nhưng tại sao bản thân mình dung nhập vào linh hải của mình lại cảm thấy khó chịu như vậy - sau khi bình tĩnh thì hắn không ngừng phân tích, nhưng dù nghĩ thế nào thì cũng chẳng ra được một đáp án hợp lý
- Chẳng lẽ do con rồng kia tác oai tác quái, mà nếu là do con rồng kia vậy thì nguyên do chính là huyết mạch của bản thân rồi - khi con người không tìm ra nguyên nhân thì họ luôn đổ lỗi cho một vài thứ họ nhìn thấy trước mắt, hắn cũng vậy suy nghĩ không ra thì cứ tạm cho là tại huyết mạch của bản thân mình đi
Nói xong hắn liền vứt cái việc này ra khỏi đầu, hắn chính là kẻ như vậy, không bao giờ đi tìm hiểu một thứ mà khiến bản thân hắn đau đầu cũng như mất thời gian, hắn không phải là kẻ suốt ngày nói chuyện đúng sai, mặc kệ cho nó ra sao thì ra - đúng sai thì có tác dụng gì? chẳng phải cũng chỉ là một câu trả lời thôi sao?
- Nhưng linh lực của mình tại sao lại biến động, chẳng lẽ linh mạch ẩn có dị biến - tuy rằng nói không bận tâm nhưng hắn cũng không phải là kẻ không có trước sau, những việc hiện tại không thể giải thích thì để sau nhưng những việc cần câu trả lời cho hiện tại thì nhất quyết hắn phải đi tìm hiểu
Đưa thần thức của mình dạo một vòng linh mạch hắn thấy linh mạch ẩn của bản thân vẫn nằm ở vị trí cũ không có gì thay đổi, chỉ có điều nó không còn là những linh hải khô cạn nữa mà chúng dường như đã bị lấp đầy bởi linh lực ; hắn đưa thần thức lại gần một cái linh hải ẩn gần nhất quan sát
- Nóng quá - tuy chưa cho thần thức xâm nhập vào linh hải nhưng hắn đã cảm nhận được sức nóng nơi đây, cái nóng này như thêu đốt linh hồn hắn vậy khiến hắn không dám mạo hiểm tới gần
- là hoả linh lực - hắn xác nhận ngay, chỉ có hoả linh lực mới tạo ra sức nóng như vậy được, và cũng chỉ có hoả linh lực mới có màu sắc như vậy
- tại sao linh mạch ẩn của mình lại tràn đầy hoả linh lực? không những vậy nó ta còn cảm thấy quen thuộc như vậy? - nói tới đây làm hắn nhớ tới một cảnh tượng trong mộng ; một trong những nhân vật mà hắn đã gặp LANG LIÊU - một đan đạo tu sỹ tài ba đã luyện thành hai viên đan dược độc nhất vô nhị, trong mộng cảnh vị LANG LIÊU này chính là một đan sư đại tài, người đã dùng những nguyên liệu bình thường để tạo ra hai loại đan dược cực phẩm khiến cho đan thần trố mắt lên khen ngợi, sau này chính nhờ hai viên đan dược một vuông một tròn này mà đã giúp người đột phá thần cảnh trong đan đạo, tạo ra một truyền kỳ bất diệt trong giới đan sư
- Là đan hoả, chắc chắn là nó - đan hoả của vị đan thần LANG LIÊU - hắn cho ra một đáp án mà hắn cho là đúng nhất, vì thực sự hắn tìm không ra nguyên nhân, tuy rằng đây là một đáp án điên rồ nhưng là đáp án mà hắn cho là hợp lý nhất, ngàn năm bên cạnh LANG LIÊU đại sư, thứ hắn quyen thuộc nhất chính là nó
- Linh hải này hoả khí vượng, chúng cô đặc tựa dung nham! chẳng lẽ cũng tới đỉnh ngưng dịch kỳ rồi - hắn lẩm bẩm một câu rồi bỏ qua hoả linh hải tiến tới linh hải ẩn thứ hai
Lần này hắn quyết định không liều lĩnh xông tới nữa mà đứng ở xa quan sát trước đã, lonh hải ẩn này nhìn qua không có gì đặc biệt, điểm mổi trội duy nhất là thay vì không màu thì nó lại có màu vàng, một màu nâu thuần khiết ; không những vậy nhìn qua thì cũng biết linh hải này đã tràn đầy
- Là thổ thuộc tính - hắn cho ngay ra đáp án rồi cho thần thức tiến vào xem xét vì trong suy nghĩ của hắn thổ thuộc tính thường là những tu sỹ phòng thủ mà không có thuộc tính công kích nhưng khi tiến vào thì hắn đã lầm, một sai lầm nghiêm trọng ; khi hắn cho thần thức vào thì dường như có một lực hút kỳ lạ kéo hắn xuống, hắn cố vùng vẫy nhưng càng ngày thì hắn thấy mình càng lún sâu vào đó
- trọng lực, may thay đang ở giai đoạn ngưng dịch, nếu không thì có lẽ không xong rồi - thoát ra trong gang tấc thì hắn thầm cảm thấy may mắn, may mắn thay tu vi của linh hải này chỉ là ngưng dịch kỳ mà bản thân thần thức của hắn đã là nguyên anh kỳ chứ nếu không thật khó lường được hậu quả
- là trọng lực thuần khiết - nói tới đây hắn lại liên tưởng tới vị SƠN TINH đại tu sỹ, một tu sỹ hệ thổ hiếm có trong mộng cảnh, người đời cứ nghĩ rằng thổ thuộc tính hoàn toàn không có lực công kích nhưng SƠN TINH đại tu sỹ đã chứng minh điều ngược lại, SƠN TINH đại tu sỹ mang theo áo nghĩa trọng lực này đánh đông dẹp bắc khiến cho hải tộc sợ hải bỏ chạy không còn dám bén mảng tới đất liền nữa, không dừng lại ở đó khi cuộc chiến với hải tộc kết thúc SƠN TINH đại tu sỹ một mình xông vào hải cung đại chiến cùng hải vương. tuy rằng đó là một trận hoà nhưng chẳng khác nào là một trận thắng cả ; hải vương nắm giữ thiên thời địa lợi mà cũng chỉ hoà được với SƠN TINH đại tu sỹ thì chứng tỏ trọng lực áo nghĩa của ngài không phải đơn giản
Ngây ngốc một hồi thì hắn cũng bừng tỉnh lại, hít một hơi thật sâu rồi đi đến linh hải ẩn tiếp theo ; có kinh nghiệm từ lần trước hắn không dại mà tiến vào nữa nhưng người tính không bằng trời tính, vừa bước tới gần linh hải ẩn thứ ba thì hắn như một con thiêu thân không tự chủ được mình lao vút vào trong linh hải
- sức gió thật khủng khiếp - hắn đang ở trong linh hải nhìn ra xung quanh, xung quanh hắn chính là một cái vòi rồng khổng lồ, mà hắn thì đang đứng ngay trung tâm của vòi rồng, cố ổn định lại thần thức thì hắn phát hiện một sự thật phũ phàng - hắn không có lối thoát, xung qunh hắn là những ngọn gió chúng xoay tròn như những cơn lốc khổng lồ
- chẳng lẽ đây là phong ngục của vị nữ thần MỊ CHÂU trong mộng cảnh - trong mộng cảnh vị đại tu sỹ MỊ CHÂU đại tu sỹ này vốn là một vị công chúa của nước việt, nàng được biết đến là một nàng công chúa xinh đẹp và dịu dàng, vốn mang huyết mạch của thiên nga thuần khiết vì vậy nàng luôn ưa chuộng hoà bình, nàng yêu say đắm một người con trai tên là TRỌNG THUỶ của nước láng giềng, vì tình yêu với chàng cũng như yêu chuộng hoà bình, nàng hoàn toàn không muốn có chiến tranh vì vậy nàng đã đề nghị vua cha cầu thân. Nhưng không ngờ vì sự thuần khiết của nàng mà đất nước âu lạc chìm trong khói lửa, quá uất hận với tình nhân vì chàng đã phụ nàng, quá ân hận vì chính nàng đã đem đến tai ương cho tộc nhân của mình, quá thương tâm cho người cha già phải bỏ đất nước của mình kéo theo nàng chạy trốn. Nàng đã tỉnh cơn mộng, vốn là một tu sỹ mạnh mẽ cùng một huyết mạch độc nhất vô nhị nàng điên cuồng trong ân hận, tu vi của nàng tăng tiến thần tốc, mỗi một bước chạy của nàng thì tu vi của nàng lại tiến thêm một bước cho tới khi nó tới đỉnh điểm thì cũng là lúc hai cha con nàng bị bao vây
Vì thương cha già, vì uất hận với tình lang, vì thương cảm cho toàn dân tộc nàng đã sáng chế ra một bí kỹ cực mạnh - phong ngục - nàng dùng máu huyết của mình để thi triển phong ngục, một thế giới lốc xoáy giam cầm tất cả những tu sỹ của đich kể cả người tình của nàng. tuy rằng sau cuộc chiến ấy nàng cũng đã hi sinh nhưng bí kỹ phong ngục này lại khiến cho toàn bộ tu sỹ thèm khát có được, một bí kỹ có thể giam cầm hàng trăm tu sỹ đồng cấp làm cho tên tuổi của nàng lưu danh cho đến ngàn đời sau
- Thật là một giấc mộng điên rồ - hắn lẩm bẩm một câu như để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn.
Trong lúc đang cố loại bỏ những hình ảnh điên rồ kia ra khỏi đầu thì hắn cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang có dị động
- Chẳng lẽ muốn đột phá - hắn thầm nói một câu rồi ngay tức thì đưa thần thức của mình vào linh hải ; hiện trạng linh hải của hắn vẫn như cũ, vẫn là khối lập phương một thước vuông nhưng bên trong khối lập phương ấy dường như đã có dị biến
- A - hắn thét một tiếng thật to rồi đem thần thức trở ra ngoài
- khó thở quá - hắn hô hấp nặng nhọc rồi phán một câu, chẳng lẽ linh hải của mình có dị biến ; ở bên trong linh hải con rồng kia không như thường ngày bay lượn khắp linh hải mà nó như chìm sâu vào trong linh hải
- linh hải tràn đầy nước chứng tỏ mình đang ở thời kỳ trúc cơ đỉnh phong, nhưng tại sao bản thân mình dung nhập vào linh hải của mình lại cảm thấy khó chịu như vậy - sau khi bình tĩnh thì hắn không ngừng phân tích, nhưng dù nghĩ thế nào thì cũng chẳng ra được một đáp án hợp lý
- Chẳng lẽ do con rồng kia tác oai tác quái, mà nếu là do con rồng kia vậy thì nguyên do chính là huyết mạch của bản thân rồi - khi con người không tìm ra nguyên nhân thì họ luôn đổ lỗi cho một vài thứ họ nhìn thấy trước mắt, hắn cũng vậy suy nghĩ không ra thì cứ tạm cho là tại huyết mạch của bản thân mình đi
Nói xong hắn liền vứt cái việc này ra khỏi đầu, hắn chính là kẻ như vậy, không bao giờ đi tìm hiểu một thứ mà khiến bản thân hắn đau đầu cũng như mất thời gian, hắn không phải là kẻ suốt ngày nói chuyện đúng sai, mặc kệ cho nó ra sao thì ra - đúng sai thì có tác dụng gì? chẳng phải cũng chỉ là một câu trả lời thôi sao?
- Nhưng linh lực của mình tại sao lại biến động, chẳng lẽ linh mạch ẩn có dị biến - tuy rằng nói không bận tâm nhưng hắn cũng không phải là kẻ không có trước sau, những việc hiện tại không thể giải thích thì để sau nhưng những việc cần câu trả lời cho hiện tại thì nhất quyết hắn phải đi tìm hiểu
Đưa thần thức của mình dạo một vòng linh mạch hắn thấy linh mạch ẩn của bản thân vẫn nằm ở vị trí cũ không có gì thay đổi, chỉ có điều nó không còn là những linh hải khô cạn nữa mà chúng dường như đã bị lấp đầy bởi linh lực ; hắn đưa thần thức lại gần một cái linh hải ẩn gần nhất quan sát
- Nóng quá - tuy chưa cho thần thức xâm nhập vào linh hải nhưng hắn đã cảm nhận được sức nóng nơi đây, cái nóng này như thêu đốt linh hồn hắn vậy khiến hắn không dám mạo hiểm tới gần
- là hoả linh lực - hắn xác nhận ngay, chỉ có hoả linh lực mới tạo ra sức nóng như vậy được, và cũng chỉ có hoả linh lực mới có màu sắc như vậy
- tại sao linh mạch ẩn của mình lại tràn đầy hoả linh lực? không những vậy nó ta còn cảm thấy quen thuộc như vậy? - nói tới đây làm hắn nhớ tới một cảnh tượng trong mộng ; một trong những nhân vật mà hắn đã gặp LANG LIÊU - một đan đạo tu sỹ tài ba đã luyện thành hai viên đan dược độc nhất vô nhị, trong mộng cảnh vị LANG LIÊU này chính là một đan sư đại tài, người đã dùng những nguyên liệu bình thường để tạo ra hai loại đan dược cực phẩm khiến cho đan thần trố mắt lên khen ngợi, sau này chính nhờ hai viên đan dược một vuông một tròn này mà đã giúp người đột phá thần cảnh trong đan đạo, tạo ra một truyền kỳ bất diệt trong giới đan sư
- Là đan hoả, chắc chắn là nó - đan hoả của vị đan thần LANG LIÊU - hắn cho ra một đáp án mà hắn cho là đúng nhất, vì thực sự hắn tìm không ra nguyên nhân, tuy rằng đây là một đáp án điên rồ nhưng là đáp án mà hắn cho là hợp lý nhất, ngàn năm bên cạnh LANG LIÊU đại sư, thứ hắn quyen thuộc nhất chính là nó
- Linh hải này hoả khí vượng, chúng cô đặc tựa dung nham! chẳng lẽ cũng tới đỉnh ngưng dịch kỳ rồi - hắn lẩm bẩm một câu rồi bỏ qua hoả linh hải tiến tới linh hải ẩn thứ hai
Lần này hắn quyết định không liều lĩnh xông tới nữa mà đứng ở xa quan sát trước đã, lonh hải ẩn này nhìn qua không có gì đặc biệt, điểm mổi trội duy nhất là thay vì không màu thì nó lại có màu vàng, một màu nâu thuần khiết ; không những vậy nhìn qua thì cũng biết linh hải này đã tràn đầy
- Là thổ thuộc tính - hắn cho ngay ra đáp án rồi cho thần thức tiến vào xem xét vì trong suy nghĩ của hắn thổ thuộc tính thường là những tu sỹ phòng thủ mà không có thuộc tính công kích nhưng khi tiến vào thì hắn đã lầm, một sai lầm nghiêm trọng ; khi hắn cho thần thức vào thì dường như có một lực hút kỳ lạ kéo hắn xuống, hắn cố vùng vẫy nhưng càng ngày thì hắn thấy mình càng lún sâu vào đó
- trọng lực, may thay đang ở giai đoạn ngưng dịch, nếu không thì có lẽ không xong rồi - thoát ra trong gang tấc thì hắn thầm cảm thấy may mắn, may mắn thay tu vi của linh hải này chỉ là ngưng dịch kỳ mà bản thân thần thức của hắn đã là nguyên anh kỳ chứ nếu không thật khó lường được hậu quả
- là trọng lực thuần khiết - nói tới đây hắn lại liên tưởng tới vị SƠN TINH đại tu sỹ, một tu sỹ hệ thổ hiếm có trong mộng cảnh, người đời cứ nghĩ rằng thổ thuộc tính hoàn toàn không có lực công kích nhưng SƠN TINH đại tu sỹ đã chứng minh điều ngược lại, SƠN TINH đại tu sỹ mang theo áo nghĩa trọng lực này đánh đông dẹp bắc khiến cho hải tộc sợ hải bỏ chạy không còn dám bén mảng tới đất liền nữa, không dừng lại ở đó khi cuộc chiến với hải tộc kết thúc SƠN TINH đại tu sỹ một mình xông vào hải cung đại chiến cùng hải vương. tuy rằng đó là một trận hoà nhưng chẳng khác nào là một trận thắng cả ; hải vương nắm giữ thiên thời địa lợi mà cũng chỉ hoà được với SƠN TINH đại tu sỹ thì chứng tỏ trọng lực áo nghĩa của ngài không phải đơn giản
Ngây ngốc một hồi thì hắn cũng bừng tỉnh lại, hít một hơi thật sâu rồi đi đến linh hải ẩn tiếp theo ; có kinh nghiệm từ lần trước hắn không dại mà tiến vào nữa nhưng người tính không bằng trời tính, vừa bước tới gần linh hải ẩn thứ ba thì hắn như một con thiêu thân không tự chủ được mình lao vút vào trong linh hải
- sức gió thật khủng khiếp - hắn đang ở trong linh hải nhìn ra xung quanh, xung quanh hắn chính là một cái vòi rồng khổng lồ, mà hắn thì đang đứng ngay trung tâm của vòi rồng, cố ổn định lại thần thức thì hắn phát hiện một sự thật phũ phàng - hắn không có lối thoát, xung qunh hắn là những ngọn gió chúng xoay tròn như những cơn lốc khổng lồ
- chẳng lẽ đây là phong ngục của vị nữ thần MỊ CHÂU trong mộng cảnh - trong mộng cảnh vị đại tu sỹ MỊ CHÂU đại tu sỹ này vốn là một vị công chúa của nước việt, nàng được biết đến là một nàng công chúa xinh đẹp và dịu dàng, vốn mang huyết mạch của thiên nga thuần khiết vì vậy nàng luôn ưa chuộng hoà bình, nàng yêu say đắm một người con trai tên là TRỌNG THUỶ của nước láng giềng, vì tình yêu với chàng cũng như yêu chuộng hoà bình, nàng hoàn toàn không muốn có chiến tranh vì vậy nàng đã đề nghị vua cha cầu thân. Nhưng không ngờ vì sự thuần khiết của nàng mà đất nước âu lạc chìm trong khói lửa, quá uất hận với tình nhân vì chàng đã phụ nàng, quá ân hận vì chính nàng đã đem đến tai ương cho tộc nhân của mình, quá thương tâm cho người cha già phải bỏ đất nước của mình kéo theo nàng chạy trốn. Nàng đã tỉnh cơn mộng, vốn là một tu sỹ mạnh mẽ cùng một huyết mạch độc nhất vô nhị nàng điên cuồng trong ân hận, tu vi của nàng tăng tiến thần tốc, mỗi một bước chạy của nàng thì tu vi của nàng lại tiến thêm một bước cho tới khi nó tới đỉnh điểm thì cũng là lúc hai cha con nàng bị bao vây
Vì thương cha già, vì uất hận với tình lang, vì thương cảm cho toàn dân tộc nàng đã sáng chế ra một bí kỹ cực mạnh - phong ngục - nàng dùng máu huyết của mình để thi triển phong ngục, một thế giới lốc xoáy giam cầm tất cả những tu sỹ của đich kể cả người tình của nàng. tuy rằng sau cuộc chiến ấy nàng cũng đã hi sinh nhưng bí kỹ phong ngục này lại khiến cho toàn bộ tu sỹ thèm khát có được, một bí kỹ có thể giam cầm hàng trăm tu sỹ đồng cấp làm cho tên tuổi của nàng lưu danh cho đến ngàn đời sau
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook