Nghịch Hỏa
-
Chương 78
Lấy thẻ phòng mở cửa ra, trong phòng rất ấm áp, Phó Thừa đặt một căn phòng tiêu chuẩn. Ông lão đi vào, ngồi xuống giường, ông tức giận đến mức không muốn nói chuyện với Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu lấy ấm đun ấm nước rồi rót cho ông lão một ly nước đặt lên bàn cạnh giường ngủ, cậu ngồi ở giường bên kia, đối mặt với ông lão.
"Cháu tự uống đi." Ông lão giận dữ trừng mắt nhìn cậu: "Không có Phó Thừa ở bên cạnh thì không thể tự chăm sóc bản thân được à."
"Rất xin lỗi ông ngoại." Giang Tự Châu vươn tay nắm lấy bàn tay già nua của ông ngoại.
Ông lão thở dài, không đành lòng lạnh lùng với Giang Tự Châu, ông nói: "Hai đứa bắt đầu từ khi nào?"
Đã hơn mười giờ nhưng ông lão không hề buồn ngủ chút nào, ông dựa vào đầu giường nghe Giang Tự Châu kể lại toàn bộ chuyện của cậu với Phó Thừa.
Giang Tự Châu kể lại chi tiết, chính cậu cũng ngạc nhiên, không ngờ mình lại nhớ rõ từng chi tiết ngọt ngào khi ở bên Phó Thừa đến vậy.
Ông lão không hề ngắt lời cậu, sau khi Giang Tự Châu nói xong, ông thở một hơi thật dài.
"Ông ngoại, bọn cháu đều nghiêm túc, cháu chưa từng thích ai cả nhưng lại phải lòng Phó Thừa."
Giọng nói của Giang Tự Châu rất dễ nghe, lại càng không thể giấu được sự dịu dàng khi nói về Phó Thừa: "Lúc nãy cháu nhìn anh ấy rời đi một mình, có thể ông không cảm nhận được gì nhưng cháu lại cảm thấy rất đau lòng."
Sống đến tuổi này rồi, ông quả thật không theo kịp được xu hướng của giới trẻ nhưng dù sao ông vẫn muốn cháu ruột của mình được hạnh phúc. Ông lão không nói gì, im lặng uống cạn ly nước cầm trong tay.
"Chưa nói với ông thế Giang Uyên có biết không?" Ông lão đặt ly sang một bên: "Nó suốt ngày mặt nhăn mày nhó, xem chừng rất khó chấp nhận, chắc cháu phải tốn nhiều công sức lắm mới tuyết phục được."
"Chuyện này ba đã biết từ lâu rồi ạ, cách đây không lâu ba đã mời chúng cháu về nhà ăn cơm." Giang Tự Châu nói: "Ba rất thích Phó Thừa."
Ánh mắt của ông lão càng trở nên phức tạp hơn, ông luôn cho rằng mình là một người ông rất thoải mái trong mắt cháu trai, không ngờ ngay cả một người cứng ngắc như Giang Uyên cũng đã biết trước ông!
"Ngủ đi." Ông lão không muốn nói gì nữa, ông lật người kéo chăn lên nằm xuống.
Tranh thủ lúc Phó Thừa ra ngoài không có ai ở nhà, ông Phó không ngồi im mà đi loanh quanh trong nhà từ trong ra ngoài.
Những cái áo khoác nhỏ hơn một cỡ trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính, ly nước súc miệng và bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau trong phòng tắm, trái cây và rau quả trong tủ lạnh trông có vẻ không phải là thứ mà một người thô lỗ như Phó Thừa sẽ mua. Mọi thứ đều cho thấy rằng Giang Tự Châu đã sống ở đây.
Ông lão nhìn quanh, phát hiện dưới bàn trà có một hộp quà cực kỳ tinh xảo, ông không nhịn được tò mò mở ra xem, bên trong là nửa hộp bao cao su.
Ông lão tưởng rằng mình đến từng tuổi này rồi ắt hẳn đã trải nghiệm rất nhiều thứ, ấy vậy mà khi nhìn thấy ông vẫn bàng hoàng không nói nên lời, bỗng có tiếng bấm mật khẩu ở ngoài cửa, ông lão vội vàng đóng nắp lại, ngồi xuống ghế sofa.
Sau khi tiễn một ông Kha đi thì vẫn còn có một người khác đang đợi ở nhà, Phó Thừa biết ông nội mình không dễ nói chuyện, vừa rồi chỉ vì ông Kha phản ứng khá mạnh nên trông ông Phó mới có vẻ bình tĩnh.
"Về rồi à." Ông Phó nhướng mắt nhìn anh.
Phó Thừa đi tới, ngồi ở trên sofa, gọi ông nội.
"Ông Kha giận lắm phải không?" Ông Phó khoanh tay dựa vào ghế sofa hỏi.
Phó Thừa đáp: "Thật xin lỗi ông nội."
"Chuyện này cháu nói với ông Kha ấy, không cần nói với ông." Ông Phó xua tay nói: "Tiểu Châu là một đứa trẻ ngoan, người thì đẹp, tính cách lại tốt, ông rất thích nó, cháu đó, tính chất nghề nghiệp của cháu khiến người yêu phải lo lắng rất nhiều, cháu phải đối xử với Tiểu Châu tốt hơn nữa."
Ông Phó từng trải qua nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên ông rất cởi mở trong vậy đề này. Tuy nhiên ông vẫn bị tác động ít nhiều khi biết cháu trai thích đàn ông. Phó Thừa không ngờ ông nội lại bình tĩnh chấp nhận như vậy.
"Đáng lẽ cháu nên nói với ông sớm hơn." Ông Phó trừng mắt nhìn Phó Thừa: "Nếu cháu nói sớm hơn, hôm trước ở viện dưỡng lão ông đã không bảo cháu và Tiểu Châu làm anh em kết nghĩa rồi!"
Khuôn mặt ông lão lộ vẻ tiếc nuối, ông ngáp dài rồi đi vào phòng ngủ.
Những lời ông nói với Giang Tự Châu ban nãy không phải là giả, nếu có một ngày ông đi trước, ông thực sự rất lo lắng khi Phó Thừa chỉ còn lại một mình, bây giờ có Giang Tự Châu thì tốt rồi, ông Phó cảm thấy chẳng có gì để không hài lòng nữa.
Giang Tự Châu cả đêm ngủ không ngon giấc, cậu vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy bóng lưng Phó Thừa một mình đi ra ngoài, cậu trằn trọc mãi đến nửa đêm, sáng hôm sau cậu dậy sớm đi cùng ông ngoại đến nghĩa trang, vì cả đêm cậu trằn trọc không yên nên tinh thần hôm nay không tốt lắm.
Ông lão đi thăm An Hạ Uyển trước rồi cùng Giang Tự Châu đến thăm An Văn.
"Chị ơi, ông ngoại đến thăm chị này." Giang Tự Châu ngồi xổm trên mặt đất, đặt bó hoa trong tay trước bia mộ, nhẹ giọng nói.
Ông ngoại đứng ở phía sau Giang Tự Châu, đột nhiên hỏi: "Sao cái người vô danh thường xuyên mua hoa cho Văn Văn lại không đến nữa?"
Giang Tự Châu đứng lên: "Về sau có lẽ anh ấy sẽ không tới đây một mình nữa."
Ông lão không nói gì, im lặng gật đầu: "Mặc dù ông không biết người đó là ai, nhưng có thể thấy rằng người đó rất giàu tình cảm."
Ông Kha đứng ở phía sau Giang Tự Châu, nên ông không nhìn thấy khóe môi hơi cong lên của cậu.
"Ông cảm thấy đó là người theo đuổi chị gái ạ?" Giang Tự Châu quay người đứng cạnh ông ngoại, cố ý hỏi lại.
Ông ngoại tức giận trợn mắt nhìn cậu: "Một ông già như ông làm sao mà hiểu nổi chuyện tình cảm của mấy người trẻ các cháu, ông chỉ có thể nhìn qua từ các chi tiết nhỏ thôi, người này đã kiên trì gửi hoa cho Văn Văn nhiều năm như vậy cho thấy người ta rất chu đáo, ông đoán đây là một người hiền lành."
"Lúc đó trong nhà không ai biết rõ về tình trạng của chị cả, hằng ngày chị phải sống trong đau đớn nhưng lại không muốn nói một lời nào với gia đình".
Tuyết dày bao phủ bia mộ của An Văn, tạo nên một vẻ đẹp khác lạ, tay Giang Tự Châu lạnh cóng cuộn tròn trong tay áo.
"Lúc đó chị ấy thường viết thư cho một người, kể về gia đình, kể về tâm trạng của chị ấy và rất nhiều điều khác."
Ông thở dài tiếc nuối: "Vẫn là do chúng ta không làm tốt, có nhiều chuyện xảy ra mà không tránh được, may mà thời gian đó có một người tốt bụng ở bên nó."
"Người đó chính là Phó Thừa." Giang Tự Châu bổ sung thêm.
Ông ngoại:......
Ông cảm giác mình lại bị Giang Tự Châu lừa.
Có thể rút lại những lời vừa nói được không?
Mùa đông nhiệt độ thấp, Giang Tự Châu sợ ông lão bị cảm lạnh, nên chỉ đứng lại một lúc rồi từ từ rời đi.
"Tiểu Châu, đời người ngắn ngủi, lại phải trải qua nhiều thử thách khó khăn." Ông lão lên xe rồi cởi áo khoác ra, ông nhìn tuyết trắng vẫn chưa tan đọng trên hàng cây hai bên đường: "Năm nay cháu không còn cô đơn nữa, ông ngoại nên mừng cho cháu."
Giang Tự Châu sửng người, khó tin quay đầu nhìn ông ngoại: "Ông ngoại?"
"Lái xe cho tốt đi." Ông ngoại nói to: "Mau về khách sạn thu dọn đồ đạc. Giường trong khách sạn quá mềm, ngủ một đêm thôi mà lưng ông đã đau nhức hết rồi!"
Đến giờ ăn tối, Triệu Lâm bưng đĩa cơm đi thẳng tới bàn ăn, ngồi xuống trước mặt Phó Thừa.
"Đội trưởng Phó, hay là năm nay để anh Châu đến đây đón Tết luôn đi." Không có Tiêu Cương, Triệu Lâm chỉ có thể ăn một cái đùi gà của mình, cậu ta cúi đầu cắn một miếng: "Càng đông càng vui."
Tiết Kỳ An nheo mắt nhìn cậu ta: "Gần đây trông cậu có vẻ mập tròn béo tốt nhỉ, có phải đồ ăn bọn tôi mang đến cho Tiêu Cương cậu đều ăn hết rồi không?"
Triệu Lâm cười cười: "Bây giờ anh ấy không được vận động mạnh, cũng không ăn uống được gì nhiều."
Nhìn thấy cậu ta như vậy, Phó Thừa cũng cười nói: "Đêm giao thừa năm nay tôi sẽ không phân công cậu đi trực giao thừa, trong ngày sắp xếp về nhà đi."
Không ai muốn ở lại đội trực trong ngày đoàn viên gia đình như đêm giao thừa, Triệu Lâm biết rằng để có sắp xếp như vậy thì nhất định sẽ có đồng đội khác không được về nhà dịp Tết để làm nhiệm vụ thay cậu ta.
"Cảm ơn đội trưởng Phó, cảm ơn chỉ huy Tiết."
Tiết Kỳ An lại hỏi: "Năm nay cậu có về nhà ăn Tết không? Nếu cậu về, đội của chúng ta sẽ bố trí người đến bệnh viện chăm sóc Tiêu Cương."
Triệu Lâm là con một, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, hơn nữa, gia đình cậu ta không ở đây nên rất có thể năm nay cậu ta sẽ phải về nhà đón Tết.
Nhắc đến việc này, Triệu Lâm hơi xấu hổ, mặt cũng đỏ lên, cậu ta cúi đầu nhìn chằm chằm cơm trên đĩa của mình: "Tối nay bố mẹ em sẽ bay tới đây để đón năm mới."
"Ồ? Thế này là được gia đình ủng hộ rồi à?" Tiết Kỳ An húp một ngụm canh: "Tiêu Cương thế này là thành công rồi à?"
Triệu Lâm đỏ mặt nói: "Aiya, sao một hồi lại nói về em rồi, không phải đang nói chuyện để anh Châu sang đây cùng đón năm mới à!"
Màn hình điện thoại di động của Phó Thừa sáng lên, hiển thị một tin nhắn chưa đọc, Phó Thừa mở khóa bấm vào, đó là một bức ảnh được Giang Tự Châu gửi đến.
Hai ông lão đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà có nhiều lá bài vương vãi, có lẽ Giang Tự Châu đứng trong bếp để chụp tấm ảnh này.
Bầu trời bên ngoài đã tối, phía xa phản phất ánh sáng, hai ông lão ngồi nói chuyện, nhìn vẻ mặt thì có lẽ họ lại cãi nhau về chuyện chơi bài rồi.
Bức ảnh hiện lên sự ấm áp khó tả.
Sáng nay khi Giang Tự Châu thức dậy, cậu gửi tin nhắn cho Phó Thừa, nói sẽ đi thăm mộ với ông ngoại, sau đó hai người không liên lạc nữa, anh vốn nghĩ có lẽ phải mất một thời gian nữa mới có thể thuyết phục được ông ngoại nhưng không ngờ cậu lại đưa được ông ngoại về nhà.
Ông lão đã trở lại, thái độ cũng rõ ràng.
Sau đó Giang Tự Châu gửi tin nhắn thoại, cười nói: "Ông nội và ông ngoại nhất quyết kéo em chơi đấu địa chủ, em nói em không biết chơi, hai ông bảo sẽ dạy em, cuối cùng em bị thua 30 tệ*."
*30 tệ ≈ 103.000 Đồng
Cậu chưa nói xong thì ông Kha đã chen ngang cắt lời cậu: "Bảo tên nhóc Phó Thừa đó đưa lại cho cháu một phong bao đỏ là được chứ gì!"
Trước kia Giang Tự Châu luôn gọi là ông Phó, hôm nay đã đổi xưng hô chứng tỏ cả hai ông đều chấp nhận tình cảm của hai người.
Giang Tự Châu gửi tin nhắn sticker sang, con mèo cười toe toét trong mang hình khiến trái tim Phó Thừa mềm nhũn.
"Vất vả cho em rồi." Phó Thừa trả lời.
Người bên kia không trả lời mà tập trung cho việc cống tiền vào tay hai ông lão.
Giang Tự Châu lấy ấm đun ấm nước rồi rót cho ông lão một ly nước đặt lên bàn cạnh giường ngủ, cậu ngồi ở giường bên kia, đối mặt với ông lão.
"Cháu tự uống đi." Ông lão giận dữ trừng mắt nhìn cậu: "Không có Phó Thừa ở bên cạnh thì không thể tự chăm sóc bản thân được à."
"Rất xin lỗi ông ngoại." Giang Tự Châu vươn tay nắm lấy bàn tay già nua của ông ngoại.
Ông lão thở dài, không đành lòng lạnh lùng với Giang Tự Châu, ông nói: "Hai đứa bắt đầu từ khi nào?"
Đã hơn mười giờ nhưng ông lão không hề buồn ngủ chút nào, ông dựa vào đầu giường nghe Giang Tự Châu kể lại toàn bộ chuyện của cậu với Phó Thừa.
Giang Tự Châu kể lại chi tiết, chính cậu cũng ngạc nhiên, không ngờ mình lại nhớ rõ từng chi tiết ngọt ngào khi ở bên Phó Thừa đến vậy.
Ông lão không hề ngắt lời cậu, sau khi Giang Tự Châu nói xong, ông thở một hơi thật dài.
"Ông ngoại, bọn cháu đều nghiêm túc, cháu chưa từng thích ai cả nhưng lại phải lòng Phó Thừa."
Giọng nói của Giang Tự Châu rất dễ nghe, lại càng không thể giấu được sự dịu dàng khi nói về Phó Thừa: "Lúc nãy cháu nhìn anh ấy rời đi một mình, có thể ông không cảm nhận được gì nhưng cháu lại cảm thấy rất đau lòng."
Sống đến tuổi này rồi, ông quả thật không theo kịp được xu hướng của giới trẻ nhưng dù sao ông vẫn muốn cháu ruột của mình được hạnh phúc. Ông lão không nói gì, im lặng uống cạn ly nước cầm trong tay.
"Chưa nói với ông thế Giang Uyên có biết không?" Ông lão đặt ly sang một bên: "Nó suốt ngày mặt nhăn mày nhó, xem chừng rất khó chấp nhận, chắc cháu phải tốn nhiều công sức lắm mới tuyết phục được."
"Chuyện này ba đã biết từ lâu rồi ạ, cách đây không lâu ba đã mời chúng cháu về nhà ăn cơm." Giang Tự Châu nói: "Ba rất thích Phó Thừa."
Ánh mắt của ông lão càng trở nên phức tạp hơn, ông luôn cho rằng mình là một người ông rất thoải mái trong mắt cháu trai, không ngờ ngay cả một người cứng ngắc như Giang Uyên cũng đã biết trước ông!
"Ngủ đi." Ông lão không muốn nói gì nữa, ông lật người kéo chăn lên nằm xuống.
Tranh thủ lúc Phó Thừa ra ngoài không có ai ở nhà, ông Phó không ngồi im mà đi loanh quanh trong nhà từ trong ra ngoài.
Những cái áo khoác nhỏ hơn một cỡ trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính, ly nước súc miệng và bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau trong phòng tắm, trái cây và rau quả trong tủ lạnh trông có vẻ không phải là thứ mà một người thô lỗ như Phó Thừa sẽ mua. Mọi thứ đều cho thấy rằng Giang Tự Châu đã sống ở đây.
Ông lão nhìn quanh, phát hiện dưới bàn trà có một hộp quà cực kỳ tinh xảo, ông không nhịn được tò mò mở ra xem, bên trong là nửa hộp bao cao su.
Ông lão tưởng rằng mình đến từng tuổi này rồi ắt hẳn đã trải nghiệm rất nhiều thứ, ấy vậy mà khi nhìn thấy ông vẫn bàng hoàng không nói nên lời, bỗng có tiếng bấm mật khẩu ở ngoài cửa, ông lão vội vàng đóng nắp lại, ngồi xuống ghế sofa.
Sau khi tiễn một ông Kha đi thì vẫn còn có một người khác đang đợi ở nhà, Phó Thừa biết ông nội mình không dễ nói chuyện, vừa rồi chỉ vì ông Kha phản ứng khá mạnh nên trông ông Phó mới có vẻ bình tĩnh.
"Về rồi à." Ông Phó nhướng mắt nhìn anh.
Phó Thừa đi tới, ngồi ở trên sofa, gọi ông nội.
"Ông Kha giận lắm phải không?" Ông Phó khoanh tay dựa vào ghế sofa hỏi.
Phó Thừa đáp: "Thật xin lỗi ông nội."
"Chuyện này cháu nói với ông Kha ấy, không cần nói với ông." Ông Phó xua tay nói: "Tiểu Châu là một đứa trẻ ngoan, người thì đẹp, tính cách lại tốt, ông rất thích nó, cháu đó, tính chất nghề nghiệp của cháu khiến người yêu phải lo lắng rất nhiều, cháu phải đối xử với Tiểu Châu tốt hơn nữa."
Ông Phó từng trải qua nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên ông rất cởi mở trong vậy đề này. Tuy nhiên ông vẫn bị tác động ít nhiều khi biết cháu trai thích đàn ông. Phó Thừa không ngờ ông nội lại bình tĩnh chấp nhận như vậy.
"Đáng lẽ cháu nên nói với ông sớm hơn." Ông Phó trừng mắt nhìn Phó Thừa: "Nếu cháu nói sớm hơn, hôm trước ở viện dưỡng lão ông đã không bảo cháu và Tiểu Châu làm anh em kết nghĩa rồi!"
Khuôn mặt ông lão lộ vẻ tiếc nuối, ông ngáp dài rồi đi vào phòng ngủ.
Những lời ông nói với Giang Tự Châu ban nãy không phải là giả, nếu có một ngày ông đi trước, ông thực sự rất lo lắng khi Phó Thừa chỉ còn lại một mình, bây giờ có Giang Tự Châu thì tốt rồi, ông Phó cảm thấy chẳng có gì để không hài lòng nữa.
Giang Tự Châu cả đêm ngủ không ngon giấc, cậu vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy bóng lưng Phó Thừa một mình đi ra ngoài, cậu trằn trọc mãi đến nửa đêm, sáng hôm sau cậu dậy sớm đi cùng ông ngoại đến nghĩa trang, vì cả đêm cậu trằn trọc không yên nên tinh thần hôm nay không tốt lắm.
Ông lão đi thăm An Hạ Uyển trước rồi cùng Giang Tự Châu đến thăm An Văn.
"Chị ơi, ông ngoại đến thăm chị này." Giang Tự Châu ngồi xổm trên mặt đất, đặt bó hoa trong tay trước bia mộ, nhẹ giọng nói.
Ông ngoại đứng ở phía sau Giang Tự Châu, đột nhiên hỏi: "Sao cái người vô danh thường xuyên mua hoa cho Văn Văn lại không đến nữa?"
Giang Tự Châu đứng lên: "Về sau có lẽ anh ấy sẽ không tới đây một mình nữa."
Ông lão không nói gì, im lặng gật đầu: "Mặc dù ông không biết người đó là ai, nhưng có thể thấy rằng người đó rất giàu tình cảm."
Ông Kha đứng ở phía sau Giang Tự Châu, nên ông không nhìn thấy khóe môi hơi cong lên của cậu.
"Ông cảm thấy đó là người theo đuổi chị gái ạ?" Giang Tự Châu quay người đứng cạnh ông ngoại, cố ý hỏi lại.
Ông ngoại tức giận trợn mắt nhìn cậu: "Một ông già như ông làm sao mà hiểu nổi chuyện tình cảm của mấy người trẻ các cháu, ông chỉ có thể nhìn qua từ các chi tiết nhỏ thôi, người này đã kiên trì gửi hoa cho Văn Văn nhiều năm như vậy cho thấy người ta rất chu đáo, ông đoán đây là một người hiền lành."
"Lúc đó trong nhà không ai biết rõ về tình trạng của chị cả, hằng ngày chị phải sống trong đau đớn nhưng lại không muốn nói một lời nào với gia đình".
Tuyết dày bao phủ bia mộ của An Văn, tạo nên một vẻ đẹp khác lạ, tay Giang Tự Châu lạnh cóng cuộn tròn trong tay áo.
"Lúc đó chị ấy thường viết thư cho một người, kể về gia đình, kể về tâm trạng của chị ấy và rất nhiều điều khác."
Ông thở dài tiếc nuối: "Vẫn là do chúng ta không làm tốt, có nhiều chuyện xảy ra mà không tránh được, may mà thời gian đó có một người tốt bụng ở bên nó."
"Người đó chính là Phó Thừa." Giang Tự Châu bổ sung thêm.
Ông ngoại:......
Ông cảm giác mình lại bị Giang Tự Châu lừa.
Có thể rút lại những lời vừa nói được không?
Mùa đông nhiệt độ thấp, Giang Tự Châu sợ ông lão bị cảm lạnh, nên chỉ đứng lại một lúc rồi từ từ rời đi.
"Tiểu Châu, đời người ngắn ngủi, lại phải trải qua nhiều thử thách khó khăn." Ông lão lên xe rồi cởi áo khoác ra, ông nhìn tuyết trắng vẫn chưa tan đọng trên hàng cây hai bên đường: "Năm nay cháu không còn cô đơn nữa, ông ngoại nên mừng cho cháu."
Giang Tự Châu sửng người, khó tin quay đầu nhìn ông ngoại: "Ông ngoại?"
"Lái xe cho tốt đi." Ông ngoại nói to: "Mau về khách sạn thu dọn đồ đạc. Giường trong khách sạn quá mềm, ngủ một đêm thôi mà lưng ông đã đau nhức hết rồi!"
Đến giờ ăn tối, Triệu Lâm bưng đĩa cơm đi thẳng tới bàn ăn, ngồi xuống trước mặt Phó Thừa.
"Đội trưởng Phó, hay là năm nay để anh Châu đến đây đón Tết luôn đi." Không có Tiêu Cương, Triệu Lâm chỉ có thể ăn một cái đùi gà của mình, cậu ta cúi đầu cắn một miếng: "Càng đông càng vui."
Tiết Kỳ An nheo mắt nhìn cậu ta: "Gần đây trông cậu có vẻ mập tròn béo tốt nhỉ, có phải đồ ăn bọn tôi mang đến cho Tiêu Cương cậu đều ăn hết rồi không?"
Triệu Lâm cười cười: "Bây giờ anh ấy không được vận động mạnh, cũng không ăn uống được gì nhiều."
Nhìn thấy cậu ta như vậy, Phó Thừa cũng cười nói: "Đêm giao thừa năm nay tôi sẽ không phân công cậu đi trực giao thừa, trong ngày sắp xếp về nhà đi."
Không ai muốn ở lại đội trực trong ngày đoàn viên gia đình như đêm giao thừa, Triệu Lâm biết rằng để có sắp xếp như vậy thì nhất định sẽ có đồng đội khác không được về nhà dịp Tết để làm nhiệm vụ thay cậu ta.
"Cảm ơn đội trưởng Phó, cảm ơn chỉ huy Tiết."
Tiết Kỳ An lại hỏi: "Năm nay cậu có về nhà ăn Tết không? Nếu cậu về, đội của chúng ta sẽ bố trí người đến bệnh viện chăm sóc Tiêu Cương."
Triệu Lâm là con một, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, hơn nữa, gia đình cậu ta không ở đây nên rất có thể năm nay cậu ta sẽ phải về nhà đón Tết.
Nhắc đến việc này, Triệu Lâm hơi xấu hổ, mặt cũng đỏ lên, cậu ta cúi đầu nhìn chằm chằm cơm trên đĩa của mình: "Tối nay bố mẹ em sẽ bay tới đây để đón năm mới."
"Ồ? Thế này là được gia đình ủng hộ rồi à?" Tiết Kỳ An húp một ngụm canh: "Tiêu Cương thế này là thành công rồi à?"
Triệu Lâm đỏ mặt nói: "Aiya, sao một hồi lại nói về em rồi, không phải đang nói chuyện để anh Châu sang đây cùng đón năm mới à!"
Màn hình điện thoại di động của Phó Thừa sáng lên, hiển thị một tin nhắn chưa đọc, Phó Thừa mở khóa bấm vào, đó là một bức ảnh được Giang Tự Châu gửi đến.
Hai ông lão đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà có nhiều lá bài vương vãi, có lẽ Giang Tự Châu đứng trong bếp để chụp tấm ảnh này.
Bầu trời bên ngoài đã tối, phía xa phản phất ánh sáng, hai ông lão ngồi nói chuyện, nhìn vẻ mặt thì có lẽ họ lại cãi nhau về chuyện chơi bài rồi.
Bức ảnh hiện lên sự ấm áp khó tả.
Sáng nay khi Giang Tự Châu thức dậy, cậu gửi tin nhắn cho Phó Thừa, nói sẽ đi thăm mộ với ông ngoại, sau đó hai người không liên lạc nữa, anh vốn nghĩ có lẽ phải mất một thời gian nữa mới có thể thuyết phục được ông ngoại nhưng không ngờ cậu lại đưa được ông ngoại về nhà.
Ông lão đã trở lại, thái độ cũng rõ ràng.
Sau đó Giang Tự Châu gửi tin nhắn thoại, cười nói: "Ông nội và ông ngoại nhất quyết kéo em chơi đấu địa chủ, em nói em không biết chơi, hai ông bảo sẽ dạy em, cuối cùng em bị thua 30 tệ*."
*30 tệ ≈ 103.000 Đồng
Cậu chưa nói xong thì ông Kha đã chen ngang cắt lời cậu: "Bảo tên nhóc Phó Thừa đó đưa lại cho cháu một phong bao đỏ là được chứ gì!"
Trước kia Giang Tự Châu luôn gọi là ông Phó, hôm nay đã đổi xưng hô chứng tỏ cả hai ông đều chấp nhận tình cảm của hai người.
Giang Tự Châu gửi tin nhắn sticker sang, con mèo cười toe toét trong mang hình khiến trái tim Phó Thừa mềm nhũn.
"Vất vả cho em rồi." Phó Thừa trả lời.
Người bên kia không trả lời mà tập trung cho việc cống tiền vào tay hai ông lão.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook