Nghịch Hỏa
-
Chương 5
*Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v... Ngoài ra đây còn là từ ngữ chỉ loại tinh thần ham học hỏi, thu nhặt cái mới, ví dụ như khoa học kỹ thuật, hoặc là chỉ việc ăn cắp chất xám.
Nói gắn gọn thì trong tình huống này nó có nghĩa là đập chậu cướp hoa
Mưa hè đến nhanh đi nhanh, trước giờ cơm chiều, bầu trời đã quang đãng trở lại. Sau cơn mưa, không khí rất trong lành, sau khi Giang Tự Châu mang hộp cơm vào phòng bếp rửa sạch sẽ rồi cất đi thì hai ông lão mới chuyển bàn cờ ra sân.
Phó Thừa và Giang Tự Châu sóng bước đi về phía cổng.
"Anh đi tới đây bằng gì vậy?" Giang Tự Châu vừa đi vừa hỏi: "Từ Hoài Dương đến đây hơi xa."
"Tàu điện ngầm." Hai người đi gần tới cổng chính, bên phải là bãi đậu xe, sắp đến ngã rẽ, Phó Thừa đi chậm lại.
"Giờ trở về đội à? Để tôi đưa anh về nhé." Giang Tự Châu đứng lại nói.
Lúc trước để ứng phó với các nhiệm vụ đột xuất trong kỳ nghỉ, Phó Thừa đã mua một căn nhà gần làng đại học, anh cũng định ghé qua đó, anh liếc nhìn tay Giang Tự Châu rồi nói: "Vết thương trên tay cậu vẫn chưa được xử lý, hay để tôi lái xe cho."
"Vậy thì làm phiền anh rồi." Giang Tự Châu chớp chớp mắt rồi lấy chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho Phó Thừa.
Vẫn còn một đoạn nữa mới đến chỗ đỗ xe, bước chân của Giang Tự Châu chợt nhẹ lại. Phó Thừa đưa mắt nhìn theo thì thấy một con mèo đen cuộn tròn trên đầu xe thể thao màu trắng, nhìn có vẻ là mèo con, nó đang nhắm mắt sưởi nắng.
Nghe thấy tiếng bước chân, tai mèo con giật giật, chắc là nó không sợ người nên vẫn nằm yên tại chỗ.
Trong mắt Giang Tự Châu hiện lên chút vui vẻ, cậu vươn tay bế mèo con lên.
"Cẩn thận chút." Phó Thừa ngăn cậu lại, anh nắm lấy sau gáy mềm mại của mèo con, thấy mèo con không có ý phản kháng thì mới đặt nó vào trong ngực Giang Tự Châu.
Mèo con trông chỉ mới một hai tháng tuổi, toàn thân nó đen kịt, chỉ có hai tai nhỏ là trắng tuyết, khi được đặt vào vòng tay của Giang Tự Châu thì mèo con mở đôi mắt ướt át nhìn cậu.
"Xấu thế, chắc là mèo hoang không chủ rồi." Phó Thừa sờ sờ mèo con rồi mở khóa xe.
Giang Tự Châu cúi xuống đặt mèo con xuống đất, không ngờ mèo con lại có vẻ không muốn rời đi, nó đứng đó kêu meo meo rồi lại bò vào trong ngực cậu.
Giang Tự Châu thử mấy lần đều không được, đành phải ôm mèo con vào lòng rồi đi vòng đến ghế phụ: "Trong sân có một con mèo cái đang mang thai, chắc đây là con của nó."
Phó Thừa liếc nhìn sang: "Đưa nó về à?"
"Đúng vậy." Giang Tự Châu bình tĩnh nói: "Lúc con mèo cái đó mang thai, tôi đã cho nó ăn rất nhiều đó."
Tiếng động cơ vang lên, ô tô đi khỏi viện dưỡng lão.
"Trong đội cứu hỏa có được nuôi mèo không?" Giang Tự Châu hỏi.
Phó Thừa đã lái xe từ viện dưỡng lão đến làng đại học không biết bao nhiêu lần nên anh không cần bật định vị, lúc ra ngoài anh bật đèn xi nhan: " Trong đội đã có năm con chó cứu hộ rồi."
Giang Tự Châu rất thích nuôi động vật, nghe nói đội cứu hỏa đã có chó cứu hộ, hai mắt cậu sáng lên, nghiêng đầu nhìn Phó Thừa: "Chó cứu hộ?"
"Ừm, đều là đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu với chúng tôi đấy." Phó Thừa nhìn về phía trước: "Có cơ hội thì cậu có thể đến xem."
"Nhất định rồi." Giang Tự Châu nhướng mày: "Vậy thì để mèo con ở quán cà phê đi, khi nào đội trưởng Phó rảnh thì có thể đến xem nó."
Bình thường lái xe về mất gần bốn mươi phút, hai người cứ thế trò chuyện suốt đường đi, khi Phó Thừa đỗ xe trước cửa "Ngã Rẽ", cả hai đều cảm thấy mình vẫn còn chuyện muốn nói.
"Thêm bạn bè nhé?" Giang Tự Châu đưa điện thoại ra: "Có cơ hội thì tôi sẽ gửi ảnh mèo cho anh xem."
Phó Thừa lấy điện thoại ra quét mã, mới phát hiện avatar của họ có điểm tương đồng.
Hình đại diện của Phó Thừa là một chú chó cứu hộ màu đen rất khỏe khoắn, còn hình đại diện của Giang Tự Châu là một con mèo lông ngắn mập mạp với đôi mắt nheo nheo lười biếng.
"Vậy tôi vào trước." Giang Tự Châu lấy chìa khóa xe từ tay Phó Thừa, một tay cậu ôm mèo con, tay kia vẫy chào anh.
"Chủ tiệm, cho hai ly latte." Một thanh niên trông như sinh viên đại học đứng trước quầy thu ngân, nhìn chằm chằm An Tiểu Mễ và lặp lại lần thứ năm.
"Có ngay, có ngay." An Tiểu Mễ cúi người nhìn ra ngoài cửa kính, toàn bộ sự chú ý của cô nàng đều tập trung vào hai bóng người ở cửa.
Giang Tự Châu vừa đẩy cửa kính bước vào, liền nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của An Tiểu Mễ.
"Anh Châu, đó có phải là anh chàng đẹp trai lần trước đi cùng với cô Đoàn đến đây đúng không?" Tiểu Mễ tinh nghịch hỏi.
Giang Tự Châu liếc nhìn cô nàng: "Ngạc nhiên đến vậy à, anh nhặt được một con mèo con thôi mà, làm gì mà bất ngờ dữ vậy."
An Tiểu Mễ trợn mắt: "Mèo con làm sao mà thu hút anh chàng đẹp trai kia được, anh Châu, anh đào góc tường của cô Đoàn đấy à? Định cưa anh ta hả?"
Giang Tự Châu khó hiểu nhìn cô nàng một cái, cậu cúi người đặt mèo con xuống đất, mèo con lập tức chui vào trong quầy bar.
"Lúc nãy bọn anh vô tình gặp nhau ở viện dưỡng lão, nên mới về chung, góc tường ở đâu ra mà đào", Giang Tự Châu nghiêng người hắt hơi, cậu cúi đầu tìm thuốc cảm.
An Tiểu Mễ thấy lời giải thích này hợp lý nên cô nàng đi pha cà phê với vẻ mặt thất vọng: "Đáng tiếc, em còn tưởng hai người có gì đó chứ."
Giang Tự Châu uống viên thuốc cảm vào, hơi the mát của bạc hà làm đầu óc cậu tỉnh táo hơn. Quả thật ngoại hình và tính cách của Phó Thừa rất hấp dẫn nhưng để bị thu hút và muốn yêu đương với anh lại là chuyện khác.
Phó Thừa không có thói quen ngủ nướng, sáng hôm sau, sáu giờ anh đã dậy, anh tập thể dục một tiếng rồi tắm rửa, sau đó đi ra ngoài. Không có ô tô mà đi xa thì bất tiện nên anh mua một bó hoa ở tiệm hoa dưới nhà rồi gọi taxi đi đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.
Không giống như trung tâm thành phố nhộn nhịp, ở đây yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thấy rõ, Phó Thừa quen đường bước lên bậc đá, đi về phía một ngôi mộ, anh cúi xuống đặt bó hoa hướng dương trong tay trước bia mộ.
"Tuần sau tôi phải đi huấn luyện quân sự ở Đại học Thiên Tân, e rằng không có thời gian đến thăm chị vào ngày sinh nhật của chị được." Phó Thừa thì thầm: "Hôm nay tôi vừa có thời gian nên liền đi mua hoa hướng dương mà chị thích nhất."
Cô gái trong ảnh rất xinh đẹp, khóe mắt hơi cong lên, lông mi dày cong cong, Phó Thừa ngồi xổm xuống, trong đầu anh chợt hiện lên đôi mắt của Giang Tự Châu.
"Dạo này tôi gặp được một người có đôi mắt rất giống chị, nếu không phải khác họ thì tôi còn tưởng rằng đó là người em trai mà chị thường nhắc tới." Phó Thừa dùng ngón tay phủi đi lớp bụi phủ trên tấm ảnh: "An Văn, tôi chưa bao giờ quên lời hứa với chị. Nếu có một ngày tôi gặp cậu ấy, tôi nhất định sẽ thay chị chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Lúc ra khỏi nghĩa trang đã quá giờ ăn trưa, Phó Thừa lập tức quay trở lại đội cứu hỏa.
Phùng Ninh là văn chức, trợ lý đắc lực của Tiết Kỳ An, tính cách hướng ngoại, sôi nổi, tuần này cô cũng đang nghỉ phép, khi gặp Phó Thừa ở cổng thì vẫy tay nhiệt tình chào hỏi: "Đội trưởng Phó!"
"Mới về à?" Phó Thừa dừng lại, đợi cô một lát.
"Đúng ạ, tối qua em ra ngoài đi karaoke với các bạn cùng lớp, giờ buồn ngủ quá." Phùng Ninh giơ ly cà phê trong tay lên: "Em nghe nói chủ quán cà phê này siêu đẹp trai nên mới qua đó mua thử một ly đấy."
Chữ "Ngã Rẽ" được in trên nền đen tuyền của ly cà phê.
"Vậy người ta có đẹp trai không?" Phó Thừa biết cô đang nói đến Giang Tự Châu.
Vẻ mặt Phùng Ninh đầy tiếc nuối: "Không biết nữa, em đâu có gặp được anh ấy, nghe nhân viên nói là hôm qua chủ quán dầm mưa bị cảm lạnh nên hôm nay không đến."
Nói gắn gọn thì trong tình huống này nó có nghĩa là đập chậu cướp hoa
Mưa hè đến nhanh đi nhanh, trước giờ cơm chiều, bầu trời đã quang đãng trở lại. Sau cơn mưa, không khí rất trong lành, sau khi Giang Tự Châu mang hộp cơm vào phòng bếp rửa sạch sẽ rồi cất đi thì hai ông lão mới chuyển bàn cờ ra sân.
Phó Thừa và Giang Tự Châu sóng bước đi về phía cổng.
"Anh đi tới đây bằng gì vậy?" Giang Tự Châu vừa đi vừa hỏi: "Từ Hoài Dương đến đây hơi xa."
"Tàu điện ngầm." Hai người đi gần tới cổng chính, bên phải là bãi đậu xe, sắp đến ngã rẽ, Phó Thừa đi chậm lại.
"Giờ trở về đội à? Để tôi đưa anh về nhé." Giang Tự Châu đứng lại nói.
Lúc trước để ứng phó với các nhiệm vụ đột xuất trong kỳ nghỉ, Phó Thừa đã mua một căn nhà gần làng đại học, anh cũng định ghé qua đó, anh liếc nhìn tay Giang Tự Châu rồi nói: "Vết thương trên tay cậu vẫn chưa được xử lý, hay để tôi lái xe cho."
"Vậy thì làm phiền anh rồi." Giang Tự Châu chớp chớp mắt rồi lấy chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho Phó Thừa.
Vẫn còn một đoạn nữa mới đến chỗ đỗ xe, bước chân của Giang Tự Châu chợt nhẹ lại. Phó Thừa đưa mắt nhìn theo thì thấy một con mèo đen cuộn tròn trên đầu xe thể thao màu trắng, nhìn có vẻ là mèo con, nó đang nhắm mắt sưởi nắng.
Nghe thấy tiếng bước chân, tai mèo con giật giật, chắc là nó không sợ người nên vẫn nằm yên tại chỗ.
Trong mắt Giang Tự Châu hiện lên chút vui vẻ, cậu vươn tay bế mèo con lên.
"Cẩn thận chút." Phó Thừa ngăn cậu lại, anh nắm lấy sau gáy mềm mại của mèo con, thấy mèo con không có ý phản kháng thì mới đặt nó vào trong ngực Giang Tự Châu.
Mèo con trông chỉ mới một hai tháng tuổi, toàn thân nó đen kịt, chỉ có hai tai nhỏ là trắng tuyết, khi được đặt vào vòng tay của Giang Tự Châu thì mèo con mở đôi mắt ướt át nhìn cậu.
"Xấu thế, chắc là mèo hoang không chủ rồi." Phó Thừa sờ sờ mèo con rồi mở khóa xe.
Giang Tự Châu cúi xuống đặt mèo con xuống đất, không ngờ mèo con lại có vẻ không muốn rời đi, nó đứng đó kêu meo meo rồi lại bò vào trong ngực cậu.
Giang Tự Châu thử mấy lần đều không được, đành phải ôm mèo con vào lòng rồi đi vòng đến ghế phụ: "Trong sân có một con mèo cái đang mang thai, chắc đây là con của nó."
Phó Thừa liếc nhìn sang: "Đưa nó về à?"
"Đúng vậy." Giang Tự Châu bình tĩnh nói: "Lúc con mèo cái đó mang thai, tôi đã cho nó ăn rất nhiều đó."
Tiếng động cơ vang lên, ô tô đi khỏi viện dưỡng lão.
"Trong đội cứu hỏa có được nuôi mèo không?" Giang Tự Châu hỏi.
Phó Thừa đã lái xe từ viện dưỡng lão đến làng đại học không biết bao nhiêu lần nên anh không cần bật định vị, lúc ra ngoài anh bật đèn xi nhan: " Trong đội đã có năm con chó cứu hộ rồi."
Giang Tự Châu rất thích nuôi động vật, nghe nói đội cứu hỏa đã có chó cứu hộ, hai mắt cậu sáng lên, nghiêng đầu nhìn Phó Thừa: "Chó cứu hộ?"
"Ừm, đều là đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu với chúng tôi đấy." Phó Thừa nhìn về phía trước: "Có cơ hội thì cậu có thể đến xem."
"Nhất định rồi." Giang Tự Châu nhướng mày: "Vậy thì để mèo con ở quán cà phê đi, khi nào đội trưởng Phó rảnh thì có thể đến xem nó."
Bình thường lái xe về mất gần bốn mươi phút, hai người cứ thế trò chuyện suốt đường đi, khi Phó Thừa đỗ xe trước cửa "Ngã Rẽ", cả hai đều cảm thấy mình vẫn còn chuyện muốn nói.
"Thêm bạn bè nhé?" Giang Tự Châu đưa điện thoại ra: "Có cơ hội thì tôi sẽ gửi ảnh mèo cho anh xem."
Phó Thừa lấy điện thoại ra quét mã, mới phát hiện avatar của họ có điểm tương đồng.
Hình đại diện của Phó Thừa là một chú chó cứu hộ màu đen rất khỏe khoắn, còn hình đại diện của Giang Tự Châu là một con mèo lông ngắn mập mạp với đôi mắt nheo nheo lười biếng.
"Vậy tôi vào trước." Giang Tự Châu lấy chìa khóa xe từ tay Phó Thừa, một tay cậu ôm mèo con, tay kia vẫy chào anh.
"Chủ tiệm, cho hai ly latte." Một thanh niên trông như sinh viên đại học đứng trước quầy thu ngân, nhìn chằm chằm An Tiểu Mễ và lặp lại lần thứ năm.
"Có ngay, có ngay." An Tiểu Mễ cúi người nhìn ra ngoài cửa kính, toàn bộ sự chú ý của cô nàng đều tập trung vào hai bóng người ở cửa.
Giang Tự Châu vừa đẩy cửa kính bước vào, liền nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của An Tiểu Mễ.
"Anh Châu, đó có phải là anh chàng đẹp trai lần trước đi cùng với cô Đoàn đến đây đúng không?" Tiểu Mễ tinh nghịch hỏi.
Giang Tự Châu liếc nhìn cô nàng: "Ngạc nhiên đến vậy à, anh nhặt được một con mèo con thôi mà, làm gì mà bất ngờ dữ vậy."
An Tiểu Mễ trợn mắt: "Mèo con làm sao mà thu hút anh chàng đẹp trai kia được, anh Châu, anh đào góc tường của cô Đoàn đấy à? Định cưa anh ta hả?"
Giang Tự Châu khó hiểu nhìn cô nàng một cái, cậu cúi người đặt mèo con xuống đất, mèo con lập tức chui vào trong quầy bar.
"Lúc nãy bọn anh vô tình gặp nhau ở viện dưỡng lão, nên mới về chung, góc tường ở đâu ra mà đào", Giang Tự Châu nghiêng người hắt hơi, cậu cúi đầu tìm thuốc cảm.
An Tiểu Mễ thấy lời giải thích này hợp lý nên cô nàng đi pha cà phê với vẻ mặt thất vọng: "Đáng tiếc, em còn tưởng hai người có gì đó chứ."
Giang Tự Châu uống viên thuốc cảm vào, hơi the mát của bạc hà làm đầu óc cậu tỉnh táo hơn. Quả thật ngoại hình và tính cách của Phó Thừa rất hấp dẫn nhưng để bị thu hút và muốn yêu đương với anh lại là chuyện khác.
Phó Thừa không có thói quen ngủ nướng, sáng hôm sau, sáu giờ anh đã dậy, anh tập thể dục một tiếng rồi tắm rửa, sau đó đi ra ngoài. Không có ô tô mà đi xa thì bất tiện nên anh mua một bó hoa ở tiệm hoa dưới nhà rồi gọi taxi đi đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.
Không giống như trung tâm thành phố nhộn nhịp, ở đây yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng bước chân cũng nghe thấy rõ, Phó Thừa quen đường bước lên bậc đá, đi về phía một ngôi mộ, anh cúi xuống đặt bó hoa hướng dương trong tay trước bia mộ.
"Tuần sau tôi phải đi huấn luyện quân sự ở Đại học Thiên Tân, e rằng không có thời gian đến thăm chị vào ngày sinh nhật của chị được." Phó Thừa thì thầm: "Hôm nay tôi vừa có thời gian nên liền đi mua hoa hướng dương mà chị thích nhất."
Cô gái trong ảnh rất xinh đẹp, khóe mắt hơi cong lên, lông mi dày cong cong, Phó Thừa ngồi xổm xuống, trong đầu anh chợt hiện lên đôi mắt của Giang Tự Châu.
"Dạo này tôi gặp được một người có đôi mắt rất giống chị, nếu không phải khác họ thì tôi còn tưởng rằng đó là người em trai mà chị thường nhắc tới." Phó Thừa dùng ngón tay phủi đi lớp bụi phủ trên tấm ảnh: "An Văn, tôi chưa bao giờ quên lời hứa với chị. Nếu có một ngày tôi gặp cậu ấy, tôi nhất định sẽ thay chị chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Lúc ra khỏi nghĩa trang đã quá giờ ăn trưa, Phó Thừa lập tức quay trở lại đội cứu hỏa.
Phùng Ninh là văn chức, trợ lý đắc lực của Tiết Kỳ An, tính cách hướng ngoại, sôi nổi, tuần này cô cũng đang nghỉ phép, khi gặp Phó Thừa ở cổng thì vẫy tay nhiệt tình chào hỏi: "Đội trưởng Phó!"
"Mới về à?" Phó Thừa dừng lại, đợi cô một lát.
"Đúng ạ, tối qua em ra ngoài đi karaoke với các bạn cùng lớp, giờ buồn ngủ quá." Phùng Ninh giơ ly cà phê trong tay lên: "Em nghe nói chủ quán cà phê này siêu đẹp trai nên mới qua đó mua thử một ly đấy."
Chữ "Ngã Rẽ" được in trên nền đen tuyền của ly cà phê.
"Vậy người ta có đẹp trai không?" Phó Thừa biết cô đang nói đến Giang Tự Châu.
Vẻ mặt Phùng Ninh đầy tiếc nuối: "Không biết nữa, em đâu có gặp được anh ấy, nghe nhân viên nói là hôm qua chủ quán dầm mưa bị cảm lạnh nên hôm nay không đến."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook