Nghịch Hỏa
-
Chương 17
Trong văn phòng, vẻ mặt Đoàn Nghị nặng nề, trong sân có bốn xe cứu hỏa đỗ sẵn, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
"Một ngọn lửa đã bùng phát ở núi An Phong, cách thành phố Thiên Tân 50 km, đội cứu hỏa của thị trấn đang thiếu nhân lực và trang thiết bị nghiêm trọng, họ yêu cầu đội ngũ của chúng ta hỗ trợ." Đoàn Nghị đứng dậy: "Dẫn đội lên đường ngay lập tức."
Phó Thừa còn chưa kịp ngồi xuống: "Vâng!"
Tiết Kỳ An đợi trên xe đã lâu, thấy Phó Thừa chạy tới, cậu ta lo lắng nhưng chưa kịp nói chuyện thì giọng nói của Đoạn Nghị lại phát ra.
"Phó Thừa!" Đoạn Nghị đứng ở cửa sổ văn phòng: "Hãy đưa toàn bộ thành viên trong đội bình an trở về!"
Phó Thừa nhảy lên xe: "Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Họ đã quen với tốc độ làm việc này từ lâu, xe cứu hỏa hòa vào đường chính, các xe xung quanh nhanh chóng nhường đường.
"Đội trưởng Phó, Ngưu Ngưu đâu?" Triệu Lâm vỗ vai Phó Thừa: "Đừng nói anh vội đến mức quên luôn Ngưu Ngưu ở đó nhé?"
Phó Thừa cầm lấy bản đồ địa hình mà Tiêu Cương đưa tới, nói: "Nhóc đang ở nhà Giang Tự Châu."
"Ai cơ?" Đôi mắt tròn xoe của Triệu Lâm mở to: "Ông chủ Giang? Sao anh lại gửi Ngưu Ngưu đến đó?"
"Chuyện dài lắm." Phó Thừa kiệm lời như vàng*.
*Nguyên bản là "Tích tự như kim", ý chỉ người ít nói, khi nói thì chỉ nói lời súc tích có giá trị.
Triệu Lâm tò mò hỏi: "Không phải chứ, không phải anh nói chỉ đi một lát thôi sao? Một buổi sáng thì có thể dài tới đâu được chứ?"
"Uống chút nước đi, giọng khàn rồi kìa." Tiêu Cương vỗ lên đầu gối Triệu Lâm, đưa ly giữ nhiệt trong tay cho cậu ta.
"Ồ," Triệu Lâm nhấp một ngụm nước trong ly nước, sau đó cúi đầu nhận viên ngậm trị đau họng mới bóc vỏ trong tay Tiêu Cương.
Một người lính cứu hỏa ngồi cạnh Tiêu Cương nhìn thấy điều này thì cười nói: "Đội trưởng Triệu, đã bị cảm rồi mà vẫn dùng chung ly với đội trưởng Tiêu à?"
Triệu Lâm đảo viên ngậm trong miệng: "Quan hệ giữa tôi và đội trưởng Tiêu tốt đến mức có thể mặc chung quần áo, uống chung ly nước đó thì sao! Hơn nữa, tôi bị khàn giọng là vì huấn luyện quân sự, không phải bị cảm lạnh!"
Tiêu Cương cầm lấy ly nước, đưa tay gõ lên mũ của Triệu Lâm: "Nghỉ ngơi một lát đi."
"Ồ!" Triệu Lâm dựa vào Tiêu Cương, mỉm cười nhắm mắt lại.
Người lính cứu hỏa bên cạnh lại muốn trêu chọc tiếp, nhưng Tiêu Cương lại lạnh lùng quay lại nhìn cậu ta, người lính cứu hỏa liền ngậm miệng lại.
Lúc Ngưu Ngưu tỉnh dậy đã là buổi chiều, khi mở mắt ra thì phát hiện mình đã ở trong một căn phòng rất lớn, phải rất lâu sau nhóc mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Giang Tự Châu ở trong phòng bếp, Giang Tiêu Viên đang nằm phơi nắng trong sân, Ngưu Ngưu đi xuống lầu, nhìn bốn phía không thấy Phó Thừa đâu thì trong lòng hơi lo lắng.
"Chú Giang ơi." Ngưu Ngưu đi tới phía sau Giang Tự Châu: "Chú Phó đâu rồi?"
Giang Tự Châu đang cầm một cái bát thủy tinh rất đẹp trong tay, cậu nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, cười nói: "Dậy rồi à? Có muốn ăn bánh pudding dâu không?"
Trong bát thủy tinh có bánh pudding màu hồng nhạt hấp dẫn, mới nhìn thôi đã cảm thấy rất ngon rồi, Ngưu Ngưu nuốt nước miếng, rất thành thật gật đầu.
"Chú Phó có nhiệm vụ phải về trước, lát nữa chú đưa cháu về, cháu muốn về đội hay về nhà?"
Ngưu Ngưu đi theo Giang Tự Châu ngồi vào bàn ăn, nhóc dùng thìa xúc một miếng bánh pudding: "Cháu muốn về nhà, ngày mai còn phải đi học."
"Vậy thì chú đưa cháu về nhà." Giang Tự Châu nói.
"Chú ơi, nhà của chú gọi là biệt thự ạ?" Ngưu Ngưu ngây thơ hỏi: "Loại nhà này rất đắt tiền sao ạ?"
Giang Tự Châu suy nghĩ một chút: "Nhà ở thoải mái là tốt rồi, không quan trọng đắt hay không đắt."
"Mẹ cháu cũng nói như vậy đó," Ngưu Ngưu thì thầm, "Mẹ cháu mỗi ngày đều làm việc rất vất vả. Khi cháu lớn lên, cháu cũng muốn mẹ sống trong biệt thự."
Giang Tự Châu tựa người trên bàn, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngưu Ngưu: "Đúng vậy, chỉ cần Ngưu Ngưu học hành chăm chỉ, mẹ của cháu sẽ được sống trong một căn nhà rất đẹp."
Thế giới của trẻ con thật đơn giản và tươi đẹp, Ngưu Ngưu dường như được tiếp thêm động lực, nhóc cười vui vẻ: "Vâng! Mẹ cháu nói bố cháu là anh hùng, cho nên sau này cháu sẽ rất có triển vọng!"
Giang Tự Châu có hơi buồn bực, cậu chợt nghĩ đến xe của Phó Thừa chạy ra khỏi sân lúc nãy rồi biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Họ là anh hùng nhưng cái giá để trở thành anh hùng thật sự quá đắt.
Giang Tự Châu chơi với Ngưu Ngưu một lúc rồi đưa Ngưu Ngưu về nhà.
Trên đường đi, Ngưu Ngưu lo lắng hỏi: "Chú Giang ơi, thỉnh thoảng chú Phó phải đi công tác nhiều ngày, cuối tuần chú ấy có kịp về không ạ?"
Giang Tự Châu là người gốc Thiên Tân, lớn lên trong một gia đình giàu có nên cậu chưa bao giờ đến khu vực ngoại ô và nông thôn. Cậu không quen đường lắm, phải chú ý nhìn định vị nên chỉ lơ đãng lắc đầu: "Chú cũng không biết nữa."
Ngưu Ngưu đang phiền não nhưng Giang Tự Châu thật sự không còn đủ sức để chú ý nhiều đến nhóc. Khi xe chạy hết con đường gồ ghề thì cuối cùng cũng dừng lại ở lối vào một con hẻm rất hẹp, Ngưu Ngưu tựa lên cửa xe: "Tới rồi! Tới nhà cháu rồi!"
Con hẻm quá hẹp, xe của Giang Tự Châu không thể vào được nên cậu phải dừng lại ở ngã tư và dẫn Ngưu Ngưu vào đó.
Ngưu Ngưu dừng lại trước một căn nhà hai tầng, lớp sơn bên ngoài gần như đã bong tróc hết, nhóc dùng chìa khóa đeo trên cổ mở ổ khóa, quay đầu ngượng ngùng nhìn Giang Tự Châu: "Mời chú Giang vào ạ."
Trong nhà bày trí rất đơn giản, chỉ có đồ đạc cơ bản nhất, thậm chí còn không có nổi một cái ghế sofa tươm tất, nhưng lại rất sạch sẽ, Giang Tự Châu nhìn quanh rồi hỏi: "Mẹ cháu không có ở nhà sao?"
Ngưu Ngưu chạy vào bếp rót một ly nước cho Giang Tự Châu: "Mãi đến tối mẹ mới về, cháu ăn cơm ở nhà bà bên cạnh ạ."
Ngôi nhà này và khuôn mặt tươi cười của Ngưu Ngưu thật sự không ăn nhập với nhau. Giang Tự Châu không biết nên nói gì, cậu cảm thấy rất buồn bã, ngồi với Ngưu Ngưu được một lúc thì đứng dậy nói: "Chú Giang phải về quán cà phê, chú phải đi rồi, lần sau chúng ta gặp lại nhé, được không?"
Ngưu Ngưu do dự một lát, sau đó nắm lấy tay Giang Tự Châu năn nỉ: "Chú Giang, cuối tuần sau trường cháu tổ chức hội thao dành cho cha mẹ và con cái, cháu sợ chú Phó không có thời gian, chú có thể đi cùng cháu được không?"
Tuy Ngưu Ngưu mới sáu tuổi nhưng lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt nên nhóc rất sợ gây phiền phức cho người khác, khi nhìn thấy Giang Tự Châu im lặng, nhóc nghĩ rằng mình nên giải thích nhiều hơn.
"Cuối tuần mẹ cháu cũng phải đi làm, chú Phó đã hứa sẽ đi cùng với cháu..." Giọng cậu bé càng lúc càng nhỏ: "Cô giáo nói nếu bố mẹ không đi cùng thì không được tham gia hội thao."
Giang Tự Châu cúi xuống, cậu đặt tay lên đầu Ngưu Ngưu, dịu dàng hỏi: "Hội thao có phải cần mua đồ ăn vặt không? Nói với mẹ cháu là thứ sáu chú sẽ đến đón cháu, chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn trước, chủ nhật chúng ta sẽ cùng nhau tham gia hội thao được không?"
Ngưu Ngưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Thật sao?"
"Thật đó." Giang Tự Châu sờ sờ đầu Ngưu Ngưu: "Thứ sáu gặp lại."
Đã mấy ngày không có tin tức gì từ Phó Thừa, trên đường đến quán, Giang Tự Châu liếc nhìn đội cứu hỏa bên kia đường, bên trong trống không, hình như mọi người đều đã ra ngoài.
Giang Tự Châu lấy điện thoại di động ra và gửi cho Phó Thừa tin nhắn WeChat gồm 4 chữ: Chú ý an toàn.
Tối thứ sáu, theo lời hứa với Ngưu Ngưu, Giang Tự Châu đã đợi trước cổng trường mười phút.
Học sinh lớp một ra khỏi trường đầu tiên, Giang Tự Châu đứng ở chỗ của phụ huynh và lập tức nhìn thấy Ngưu Ngưu đang đứng ở hàng đầu tiên.
Ngưu Ngưu nhìn xung quanh và nhóc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Tự Châu.
"Chú Giang!" Ngưu Ngưu kêu to, chạy về phía Giang Tự Châu rồi nhào vào ngực cậu.
"Có đói không? Đi ăn trước nhé?" Giang Tự Châu đưa tay lấy cặp sách của nhóc.
"Được!" Ngưu Ngưu nhảy lên, đi theo Giang Tự Châu lên xe.
Vừa bước vào siêu thị, Ngưu Ngưu chạy tới lấy xe đẩy trước. Trong siêu thị, có rất nhiều học sinh mặc đồng phục giống Ngưu Ngưu đang kéo tay bố mẹ đi mua đồ ăn vặt chuẩn bị cho ngày mốt.
"Chú Giang, chú Phó đã về chưa?" Ngưu Ngưu hỏi.
Giang Tự Châu cười nói: "Vẫn chưa nữa. Nhưng chú Phó đã gửi tin nhắn là đang trên đường về rồi. Ngày kia chú ấy có thể cùng chú đi hội thao với cháu rồi."
"Tốt quá! Có chú Phó thì cháu nhất định sẽ dành được rất nhiều hạng nhất!" Ngưu Ngưu rất phấn khởi: "Vậy chúng ta cũng mua cho chú Phó đồ ăn ngon nữa!"
Có một dãy kệ bày đồ ăn vặt bắt mắt, cậu vốn tưởng rằng Ngưu Ngưu sẽ lấy rất nhiều rồi chất đầy xe đẩy hàng như hầu hết trẻ con nhưng ai ngờ nhóc chỉ lấy hai túi khoai tây chiên và vài gói kẹo dẻo.
Nhìn đi nhìn lại giỏ xe của những đứa trẻ khác, chỉ có mỗi xe của Ngưu Ngưu là ít đồ nhất.
"Ngưu Ngưu!" Một cậu bé giọng nói trẻ con đi về phía nhóc, cao hơn Ngưu Ngưu nửa cái đầu.
Ngưu Ngưu tất nhiên không muốn nói chuyện với nhóc kia, ánh mắt nhóc lảng tránh, cắn môi không nói một lời.
Đi theo sau cậu bé kia là một người phụ nữ trung niên có vẻ là bảo mẫu, trên tay đẩy một chiếc xe đầy ắp.
"Wow! Sao cậu mua ít thế hả? Còn không đủ để ăn trong nửa tiếng nữa!" Cậu bé kia liếc nhìn xe đẩy hàng trong tay Ngưu Ngưu: "Đừng nói cậu chỉ mang có bao nhiêu đây đến hội thao nhé?"
Giang Tự Châu cau mày, liếc nhìn Ngưu Ngưu đang im lặng, cười hỏi: "Ngưu Ngưu, đây là bạn cùng lớp của cháu à?"
Ngưu Ngưu mấp máy môi, nhưng giọng nói lại không hề có chút tự tin nào: "Đúng ạ."
"Thật trùng hợp," Giang Tự Châu vòng tay qua vai Ngưu Ngưu: "Ở đây ít loại đồ ăn vặt quá, Ngưu Ngưu của chúng ta không thích nên mới không lấy nhiều."
Tay Giang Tự Châu vỗ nhẹ vai Ngưu Ngưu: "Chú đã nói rồi mà, nên đi thẳng đến siêu thị nhập khẩu bên cạnh luôn, cháu thấy chưa, ở đây ít loại đồ ăn vặt như vậy."
Ngưu Ngưu ngơ ngác nhìn Giang Tự Châu rồi bị Giang Tự Châu ôm lấy, xoay người đi về phía quầy thu ngân.
Nhà họ Giang giàu có nhiều tài sản nhưng việc giáo dục lại rất nghiêm khắc, có lần Giang Tự Châu mang một chiếc ô tô đồ chơi do bạn của Giang Uyên tặng đến trường, các bạn cùng lớp rất thích và hỏi cậu mua ở đâu, cậu tự hào nói rằng giá của chiếc ô tô đồ chơi này lên tới 5 con số.
Câu nói này tình cờ bị Giang Uyên nghe được, sau khi về nhà ông liền tịch thu xe, nói với Giang Tự Châu, dù cậu có bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng chỉ là của ba mẹ mà thôi, không phải của riêng cậu.
"Muốn khoe khoang thì tự kiếm đi."
Giang Uyên nói xong thì bắt Giang Tự Châu chỉ mới có mấy tuổi đứng trong sân tự kiểm điểm cả đêm.
Trải nghiệm như vậy khiến Giang Tự Châu cảm thấy cuộc sống của mình cũng chẳng có gì hơn người khác mặc dù hiện tại cậu đang lái xe ô tô sang trọng và sống trong biệt thự.
Đó là lần duy nhất cậu khoe khoang với người khác, hôm nay khi nhìn thấy cậu bé kia, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của bảo mẫu và Ngưu Ngưu im lặng đứng bên cạnh, cậu không nhịn được phải nói vài lời mỉa mai.
Nói xong cậu lại tự thấy buồn cười, bản thân thật quá trẻ con khi đi tranh cãi với một cậu bé mới có mấy tuổi.
"Tổng cộng là 37 tệ*, thanh toán bằng hình thức nào ạ?" Nhân viên thu ngân hỏi.
*37 Nhân dân tệ = 126.491,72 Đồng
Giang Du Châu vừa lấy điện thoại di động ra là Ngưu Ngưu đã móc từ trong túi quần ra một tờ năm mươi tệ* nhàu nát đưa sang: "Tiền mặt, không lấy túi, cảm ơn cô ạ."
*50 Nhân dân tệ = 170.934,76 Đồng
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm tờ năm mươi tệ một lúc, cũng không ngăn nhóc lại.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Giang Tự Châu dẫn Ngưu Ngưu lên xe, đang định đi đến siêu thị nhập khẩu mà cậu vừa nhắc đến thì có một cuộc điện thoại lạ gọi tới.
"Xin chào, xin hỏi đây có phải là anh Giang Tự Châu không ạ?" Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái trẻ.
Giang Tự Châu không nghe ra là ai: "Là tôi đây."
"Tôi là nhân viên của Viện dưỡng lão Thiên Thần. Vừa rồi..."
Điện thoại bị giật đi, giọng nói lo lắng của ông Kha vang lên.
"Tiểu Châu, ông Phó bị ngã trong nhà vệ sinh, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra. Ông Phó rất cố chấp, có làm thế nào cũng không chịu gọi cho Phó Thừa."
Giang Tự Châu kinh ngạc: "Phó Thừa đang đi làm nhiệm vụ, trong thời gian này anh ấy không có mặt ở Thiên Tân, ông Phó được đưa đến bệnh viện nào ạ, cháu tới đó ngay."
Lời editor:
Edit chương này thật sự rất thương Ngưu Ngưu, có những đứa trẻ hiểu chuyện đến mức làm người khác phải chạnh lòng.
"Một ngọn lửa đã bùng phát ở núi An Phong, cách thành phố Thiên Tân 50 km, đội cứu hỏa của thị trấn đang thiếu nhân lực và trang thiết bị nghiêm trọng, họ yêu cầu đội ngũ của chúng ta hỗ trợ." Đoàn Nghị đứng dậy: "Dẫn đội lên đường ngay lập tức."
Phó Thừa còn chưa kịp ngồi xuống: "Vâng!"
Tiết Kỳ An đợi trên xe đã lâu, thấy Phó Thừa chạy tới, cậu ta lo lắng nhưng chưa kịp nói chuyện thì giọng nói của Đoạn Nghị lại phát ra.
"Phó Thừa!" Đoạn Nghị đứng ở cửa sổ văn phòng: "Hãy đưa toàn bộ thành viên trong đội bình an trở về!"
Phó Thừa nhảy lên xe: "Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Họ đã quen với tốc độ làm việc này từ lâu, xe cứu hỏa hòa vào đường chính, các xe xung quanh nhanh chóng nhường đường.
"Đội trưởng Phó, Ngưu Ngưu đâu?" Triệu Lâm vỗ vai Phó Thừa: "Đừng nói anh vội đến mức quên luôn Ngưu Ngưu ở đó nhé?"
Phó Thừa cầm lấy bản đồ địa hình mà Tiêu Cương đưa tới, nói: "Nhóc đang ở nhà Giang Tự Châu."
"Ai cơ?" Đôi mắt tròn xoe của Triệu Lâm mở to: "Ông chủ Giang? Sao anh lại gửi Ngưu Ngưu đến đó?"
"Chuyện dài lắm." Phó Thừa kiệm lời như vàng*.
*Nguyên bản là "Tích tự như kim", ý chỉ người ít nói, khi nói thì chỉ nói lời súc tích có giá trị.
Triệu Lâm tò mò hỏi: "Không phải chứ, không phải anh nói chỉ đi một lát thôi sao? Một buổi sáng thì có thể dài tới đâu được chứ?"
"Uống chút nước đi, giọng khàn rồi kìa." Tiêu Cương vỗ lên đầu gối Triệu Lâm, đưa ly giữ nhiệt trong tay cho cậu ta.
"Ồ," Triệu Lâm nhấp một ngụm nước trong ly nước, sau đó cúi đầu nhận viên ngậm trị đau họng mới bóc vỏ trong tay Tiêu Cương.
Một người lính cứu hỏa ngồi cạnh Tiêu Cương nhìn thấy điều này thì cười nói: "Đội trưởng Triệu, đã bị cảm rồi mà vẫn dùng chung ly với đội trưởng Tiêu à?"
Triệu Lâm đảo viên ngậm trong miệng: "Quan hệ giữa tôi và đội trưởng Tiêu tốt đến mức có thể mặc chung quần áo, uống chung ly nước đó thì sao! Hơn nữa, tôi bị khàn giọng là vì huấn luyện quân sự, không phải bị cảm lạnh!"
Tiêu Cương cầm lấy ly nước, đưa tay gõ lên mũ của Triệu Lâm: "Nghỉ ngơi một lát đi."
"Ồ!" Triệu Lâm dựa vào Tiêu Cương, mỉm cười nhắm mắt lại.
Người lính cứu hỏa bên cạnh lại muốn trêu chọc tiếp, nhưng Tiêu Cương lại lạnh lùng quay lại nhìn cậu ta, người lính cứu hỏa liền ngậm miệng lại.
Lúc Ngưu Ngưu tỉnh dậy đã là buổi chiều, khi mở mắt ra thì phát hiện mình đã ở trong một căn phòng rất lớn, phải rất lâu sau nhóc mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Giang Tự Châu ở trong phòng bếp, Giang Tiêu Viên đang nằm phơi nắng trong sân, Ngưu Ngưu đi xuống lầu, nhìn bốn phía không thấy Phó Thừa đâu thì trong lòng hơi lo lắng.
"Chú Giang ơi." Ngưu Ngưu đi tới phía sau Giang Tự Châu: "Chú Phó đâu rồi?"
Giang Tự Châu đang cầm một cái bát thủy tinh rất đẹp trong tay, cậu nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, cười nói: "Dậy rồi à? Có muốn ăn bánh pudding dâu không?"
Trong bát thủy tinh có bánh pudding màu hồng nhạt hấp dẫn, mới nhìn thôi đã cảm thấy rất ngon rồi, Ngưu Ngưu nuốt nước miếng, rất thành thật gật đầu.
"Chú Phó có nhiệm vụ phải về trước, lát nữa chú đưa cháu về, cháu muốn về đội hay về nhà?"
Ngưu Ngưu đi theo Giang Tự Châu ngồi vào bàn ăn, nhóc dùng thìa xúc một miếng bánh pudding: "Cháu muốn về nhà, ngày mai còn phải đi học."
"Vậy thì chú đưa cháu về nhà." Giang Tự Châu nói.
"Chú ơi, nhà của chú gọi là biệt thự ạ?" Ngưu Ngưu ngây thơ hỏi: "Loại nhà này rất đắt tiền sao ạ?"
Giang Tự Châu suy nghĩ một chút: "Nhà ở thoải mái là tốt rồi, không quan trọng đắt hay không đắt."
"Mẹ cháu cũng nói như vậy đó," Ngưu Ngưu thì thầm, "Mẹ cháu mỗi ngày đều làm việc rất vất vả. Khi cháu lớn lên, cháu cũng muốn mẹ sống trong biệt thự."
Giang Tự Châu tựa người trên bàn, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngưu Ngưu: "Đúng vậy, chỉ cần Ngưu Ngưu học hành chăm chỉ, mẹ của cháu sẽ được sống trong một căn nhà rất đẹp."
Thế giới của trẻ con thật đơn giản và tươi đẹp, Ngưu Ngưu dường như được tiếp thêm động lực, nhóc cười vui vẻ: "Vâng! Mẹ cháu nói bố cháu là anh hùng, cho nên sau này cháu sẽ rất có triển vọng!"
Giang Tự Châu có hơi buồn bực, cậu chợt nghĩ đến xe của Phó Thừa chạy ra khỏi sân lúc nãy rồi biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Họ là anh hùng nhưng cái giá để trở thành anh hùng thật sự quá đắt.
Giang Tự Châu chơi với Ngưu Ngưu một lúc rồi đưa Ngưu Ngưu về nhà.
Trên đường đi, Ngưu Ngưu lo lắng hỏi: "Chú Giang ơi, thỉnh thoảng chú Phó phải đi công tác nhiều ngày, cuối tuần chú ấy có kịp về không ạ?"
Giang Tự Châu là người gốc Thiên Tân, lớn lên trong một gia đình giàu có nên cậu chưa bao giờ đến khu vực ngoại ô và nông thôn. Cậu không quen đường lắm, phải chú ý nhìn định vị nên chỉ lơ đãng lắc đầu: "Chú cũng không biết nữa."
Ngưu Ngưu đang phiền não nhưng Giang Tự Châu thật sự không còn đủ sức để chú ý nhiều đến nhóc. Khi xe chạy hết con đường gồ ghề thì cuối cùng cũng dừng lại ở lối vào một con hẻm rất hẹp, Ngưu Ngưu tựa lên cửa xe: "Tới rồi! Tới nhà cháu rồi!"
Con hẻm quá hẹp, xe của Giang Tự Châu không thể vào được nên cậu phải dừng lại ở ngã tư và dẫn Ngưu Ngưu vào đó.
Ngưu Ngưu dừng lại trước một căn nhà hai tầng, lớp sơn bên ngoài gần như đã bong tróc hết, nhóc dùng chìa khóa đeo trên cổ mở ổ khóa, quay đầu ngượng ngùng nhìn Giang Tự Châu: "Mời chú Giang vào ạ."
Trong nhà bày trí rất đơn giản, chỉ có đồ đạc cơ bản nhất, thậm chí còn không có nổi một cái ghế sofa tươm tất, nhưng lại rất sạch sẽ, Giang Tự Châu nhìn quanh rồi hỏi: "Mẹ cháu không có ở nhà sao?"
Ngưu Ngưu chạy vào bếp rót một ly nước cho Giang Tự Châu: "Mãi đến tối mẹ mới về, cháu ăn cơm ở nhà bà bên cạnh ạ."
Ngôi nhà này và khuôn mặt tươi cười của Ngưu Ngưu thật sự không ăn nhập với nhau. Giang Tự Châu không biết nên nói gì, cậu cảm thấy rất buồn bã, ngồi với Ngưu Ngưu được một lúc thì đứng dậy nói: "Chú Giang phải về quán cà phê, chú phải đi rồi, lần sau chúng ta gặp lại nhé, được không?"
Ngưu Ngưu do dự một lát, sau đó nắm lấy tay Giang Tự Châu năn nỉ: "Chú Giang, cuối tuần sau trường cháu tổ chức hội thao dành cho cha mẹ và con cái, cháu sợ chú Phó không có thời gian, chú có thể đi cùng cháu được không?"
Tuy Ngưu Ngưu mới sáu tuổi nhưng lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt nên nhóc rất sợ gây phiền phức cho người khác, khi nhìn thấy Giang Tự Châu im lặng, nhóc nghĩ rằng mình nên giải thích nhiều hơn.
"Cuối tuần mẹ cháu cũng phải đi làm, chú Phó đã hứa sẽ đi cùng với cháu..." Giọng cậu bé càng lúc càng nhỏ: "Cô giáo nói nếu bố mẹ không đi cùng thì không được tham gia hội thao."
Giang Tự Châu cúi xuống, cậu đặt tay lên đầu Ngưu Ngưu, dịu dàng hỏi: "Hội thao có phải cần mua đồ ăn vặt không? Nói với mẹ cháu là thứ sáu chú sẽ đến đón cháu, chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn trước, chủ nhật chúng ta sẽ cùng nhau tham gia hội thao được không?"
Ngưu Ngưu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Thật sao?"
"Thật đó." Giang Tự Châu sờ sờ đầu Ngưu Ngưu: "Thứ sáu gặp lại."
Đã mấy ngày không có tin tức gì từ Phó Thừa, trên đường đến quán, Giang Tự Châu liếc nhìn đội cứu hỏa bên kia đường, bên trong trống không, hình như mọi người đều đã ra ngoài.
Giang Tự Châu lấy điện thoại di động ra và gửi cho Phó Thừa tin nhắn WeChat gồm 4 chữ: Chú ý an toàn.
Tối thứ sáu, theo lời hứa với Ngưu Ngưu, Giang Tự Châu đã đợi trước cổng trường mười phút.
Học sinh lớp một ra khỏi trường đầu tiên, Giang Tự Châu đứng ở chỗ của phụ huynh và lập tức nhìn thấy Ngưu Ngưu đang đứng ở hàng đầu tiên.
Ngưu Ngưu nhìn xung quanh và nhóc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Tự Châu.
"Chú Giang!" Ngưu Ngưu kêu to, chạy về phía Giang Tự Châu rồi nhào vào ngực cậu.
"Có đói không? Đi ăn trước nhé?" Giang Tự Châu đưa tay lấy cặp sách của nhóc.
"Được!" Ngưu Ngưu nhảy lên, đi theo Giang Tự Châu lên xe.
Vừa bước vào siêu thị, Ngưu Ngưu chạy tới lấy xe đẩy trước. Trong siêu thị, có rất nhiều học sinh mặc đồng phục giống Ngưu Ngưu đang kéo tay bố mẹ đi mua đồ ăn vặt chuẩn bị cho ngày mốt.
"Chú Giang, chú Phó đã về chưa?" Ngưu Ngưu hỏi.
Giang Tự Châu cười nói: "Vẫn chưa nữa. Nhưng chú Phó đã gửi tin nhắn là đang trên đường về rồi. Ngày kia chú ấy có thể cùng chú đi hội thao với cháu rồi."
"Tốt quá! Có chú Phó thì cháu nhất định sẽ dành được rất nhiều hạng nhất!" Ngưu Ngưu rất phấn khởi: "Vậy chúng ta cũng mua cho chú Phó đồ ăn ngon nữa!"
Có một dãy kệ bày đồ ăn vặt bắt mắt, cậu vốn tưởng rằng Ngưu Ngưu sẽ lấy rất nhiều rồi chất đầy xe đẩy hàng như hầu hết trẻ con nhưng ai ngờ nhóc chỉ lấy hai túi khoai tây chiên và vài gói kẹo dẻo.
Nhìn đi nhìn lại giỏ xe của những đứa trẻ khác, chỉ có mỗi xe của Ngưu Ngưu là ít đồ nhất.
"Ngưu Ngưu!" Một cậu bé giọng nói trẻ con đi về phía nhóc, cao hơn Ngưu Ngưu nửa cái đầu.
Ngưu Ngưu tất nhiên không muốn nói chuyện với nhóc kia, ánh mắt nhóc lảng tránh, cắn môi không nói một lời.
Đi theo sau cậu bé kia là một người phụ nữ trung niên có vẻ là bảo mẫu, trên tay đẩy một chiếc xe đầy ắp.
"Wow! Sao cậu mua ít thế hả? Còn không đủ để ăn trong nửa tiếng nữa!" Cậu bé kia liếc nhìn xe đẩy hàng trong tay Ngưu Ngưu: "Đừng nói cậu chỉ mang có bao nhiêu đây đến hội thao nhé?"
Giang Tự Châu cau mày, liếc nhìn Ngưu Ngưu đang im lặng, cười hỏi: "Ngưu Ngưu, đây là bạn cùng lớp của cháu à?"
Ngưu Ngưu mấp máy môi, nhưng giọng nói lại không hề có chút tự tin nào: "Đúng ạ."
"Thật trùng hợp," Giang Tự Châu vòng tay qua vai Ngưu Ngưu: "Ở đây ít loại đồ ăn vặt quá, Ngưu Ngưu của chúng ta không thích nên mới không lấy nhiều."
Tay Giang Tự Châu vỗ nhẹ vai Ngưu Ngưu: "Chú đã nói rồi mà, nên đi thẳng đến siêu thị nhập khẩu bên cạnh luôn, cháu thấy chưa, ở đây ít loại đồ ăn vặt như vậy."
Ngưu Ngưu ngơ ngác nhìn Giang Tự Châu rồi bị Giang Tự Châu ôm lấy, xoay người đi về phía quầy thu ngân.
Nhà họ Giang giàu có nhiều tài sản nhưng việc giáo dục lại rất nghiêm khắc, có lần Giang Tự Châu mang một chiếc ô tô đồ chơi do bạn của Giang Uyên tặng đến trường, các bạn cùng lớp rất thích và hỏi cậu mua ở đâu, cậu tự hào nói rằng giá của chiếc ô tô đồ chơi này lên tới 5 con số.
Câu nói này tình cờ bị Giang Uyên nghe được, sau khi về nhà ông liền tịch thu xe, nói với Giang Tự Châu, dù cậu có bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng chỉ là của ba mẹ mà thôi, không phải của riêng cậu.
"Muốn khoe khoang thì tự kiếm đi."
Giang Uyên nói xong thì bắt Giang Tự Châu chỉ mới có mấy tuổi đứng trong sân tự kiểm điểm cả đêm.
Trải nghiệm như vậy khiến Giang Tự Châu cảm thấy cuộc sống của mình cũng chẳng có gì hơn người khác mặc dù hiện tại cậu đang lái xe ô tô sang trọng và sống trong biệt thự.
Đó là lần duy nhất cậu khoe khoang với người khác, hôm nay khi nhìn thấy cậu bé kia, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của bảo mẫu và Ngưu Ngưu im lặng đứng bên cạnh, cậu không nhịn được phải nói vài lời mỉa mai.
Nói xong cậu lại tự thấy buồn cười, bản thân thật quá trẻ con khi đi tranh cãi với một cậu bé mới có mấy tuổi.
"Tổng cộng là 37 tệ*, thanh toán bằng hình thức nào ạ?" Nhân viên thu ngân hỏi.
*37 Nhân dân tệ = 126.491,72 Đồng
Giang Du Châu vừa lấy điện thoại di động ra là Ngưu Ngưu đã móc từ trong túi quần ra một tờ năm mươi tệ* nhàu nát đưa sang: "Tiền mặt, không lấy túi, cảm ơn cô ạ."
*50 Nhân dân tệ = 170.934,76 Đồng
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm tờ năm mươi tệ một lúc, cũng không ngăn nhóc lại.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Giang Tự Châu dẫn Ngưu Ngưu lên xe, đang định đi đến siêu thị nhập khẩu mà cậu vừa nhắc đến thì có một cuộc điện thoại lạ gọi tới.
"Xin chào, xin hỏi đây có phải là anh Giang Tự Châu không ạ?" Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái trẻ.
Giang Tự Châu không nghe ra là ai: "Là tôi đây."
"Tôi là nhân viên của Viện dưỡng lão Thiên Thần. Vừa rồi..."
Điện thoại bị giật đi, giọng nói lo lắng của ông Kha vang lên.
"Tiểu Châu, ông Phó bị ngã trong nhà vệ sinh, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra. Ông Phó rất cố chấp, có làm thế nào cũng không chịu gọi cho Phó Thừa."
Giang Tự Châu kinh ngạc: "Phó Thừa đang đi làm nhiệm vụ, trong thời gian này anh ấy không có mặt ở Thiên Tân, ông Phó được đưa đến bệnh viện nào ạ, cháu tới đó ngay."
Lời editor:
Edit chương này thật sự rất thương Ngưu Ngưu, có những đứa trẻ hiểu chuyện đến mức làm người khác phải chạnh lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook