Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh
-
Chương 107
Một tay anh bế Bo một tay còn lại anh ôm siết tôi vào lòng anh tôi nghe rõ từng nhịp tim anh đang đập rất mạnh ôm nhau bao nhiêu lâu cũng không đủ nhưng giây phút nào rồi cũng sẽ phải dừng lại…Anh hôn nhẹ lên mái tóc của tôi rồi anh buông tôi ra. Đưa Bo qua cho tôi bế
Anh bẹo má con một cái sau đó mỉm cười, anh nói với con
- Bo ở nhà với mẹ ngoan nhé! đợi ba về nha.
Giọng Bo ngọng nghịu, nói lắp bắp mãi mới nghe ra được Tú một câu.
-- Dạ…mà..Bo…cũng thích ở với ba Tú nữa …Bo không…cho ba…Tú đi đâu
Lần này tôi thấy anh không kìm lại được nữa rồi, trên khóe mắt anh đã rơi xuống một giọt nước mắt. Anh không trả lời con nữa mà quay mặt đi thật nhanh lên lầu thay đồ
Tôi ôm con nhìn theo bóng lưng anh quay đi mà nước mắt tôi lặng lẽ lại rớt xuống đôi chân tôi run run như muốn ngã quỵ
Tiếng Bo khóc đòi Tú bế như đang xé nát lòng tôi.. Trong phút giây này vô thức tôi lại niệm Phật cầu xin phật trời phù hộ độ mạng cho anh của tôi quay về bình an với tôi. Vì tôi biết lần này anh đi lành ít dữ nhiều
Tôi đặt Bo xuống rồi dẫn con đi chầm chậm ra phía ngoài sân ,cu Bo nay đã tuổi tuổi con đi cũng khá cứng rồi chỉ là do chúng tôi thương con nên ẵm con suốt. Chính vì thế mà mỗi lúc cho con đi một mình con khá là nhát, bấu chặt vào tay tôi mà đi từng bước
Tôi dẫn con ra đến gần chỗ xe anh đậu thì trong nhà anh cũng đã đi ra đến nơi Anh mặc nguyên một cây đen trong rất ngầu, tóc vuốt keo thẳng tắp anh đi tới chìa ra trước mặt tôi một cuốn sổ tiết kiệm cùng với một tờ giấy tờ nhà.
Giọng nói anh nhẹ nhàng và ấm áp
--Trong sổ tiết kiệm có 200 triệu em giữ đi. Thật ra anh chẳng giàu có nhiều như nhiều người đã nghĩ đâu, mấy năm qua anh dư được bao nhiêu đã chuộc lại ngôi nhà của ba em rồi nên bây giờ chỉ còn lại một ít, em giữ lại hết đi .
Tôi cầm lấy xong, anh liền bước vào xe rồi cho xe chạy đi liền. Trong đầu tôi nghĩ chắc chắn là anh đang sợ phải nhìn cảnh tôi và Bo tiễn anh mà anh chẳng nỡ rời xa.
Anh đi rồi, tôi vẫn đứng đây chôn c.h.ặ.t c.h.â.n tại chỗ chẳng biết làm gì tiếp theo nữa cả ánh mắt vẫn cứ cứ dán chặt theo hướng xe anh rời đi, cảm giác lúc trước Quân mất đi tôi đau nhưng cũng chẳng bằng cái cảm giác Tú đi như bây giờ
Cảm giác người đi mà tôi chẳng biết có thể quay trở về được nữa không.
Cả nguyên một ngày rồi đến đêm trôi qua ,tôi cứ mãi chờ đợi tin anh trong vô vọng, điện thoại anh dù tôi có gọi cả ngàn cuộc cũng chẳng th́ể nào kết nối được.
Đột nhiên tôi có cảm giác anh xảy ra chuyện xấu rồi.
.
.
.
.
Trong đêm khuya, trên chiếc giường nhỏ. Tôi nằm nghiêng sang bên trái ôm lấy con trai của tôi đang ngủ say mà nỗi nhớ anh cứ quặn thoắt đến đau lòng, nhớ lại khoảng thời gian của mấy năm về trước khi tôi và anh Quân quen nhau, lúc ấy Tú cũng đã lớn hơn tôi hai tuổi nhưng vì khi đó yêu Quân nên tôi đâu bao giờ để ý đến ai?
Thế mà tôi đã không ngờ khoảng thời gian đó Tú đã đứng một bên im lặng yêu tôi nhiều đến vậy. Anh không nói, cũng chẳng lộ diện, rồi nghe kể đến khi nghe Quân kể anh yêu tôi, muốn lấy tôi làm vợ thì Tú lại một lần nữa chọn cách im lặng, vẫn nhất quyết không nói cho Quân biết việc Tú thích tôi, cứ thế vì không muốn phải khó xử khi đối diện Tú đã chọn cách rời đi…Rồi đến sau này lần anh Quân bị tai nạn mất…những chuyện mọi người khác hại tôi….Chuyện Bo gặp tai nạn…. Tất cả đều là Tú đứng phía sau giải quyết và lo cho tôi cả….Anh dành tình yêu cho tôi nhiều đến nỗi dù cho tôi bao lần từ chối, bao lần nói ra những câu phũ phàng với anh, đã dứt bỏ anh để chọn Dũng thế nhưng anh vẫn không hề từ bỏ, vẫn cố chấp vì một tình yêu mù quáng với một đứa chẳng ra gì như tôi mà khắc cốt ghi tâm.
Tôi có nghe đâu đó có người đã bảo rằng
---Điều quan trọng nhất trong tình yêu là
Không phải là yêu nhau bao nhiêu lâu
Càng không phải là đã có với nhau những gì, bởi vì những thứ ấy nó đã quá tầm thường trong cái chuyện tình cảm rồi
Nếu đem so sánh tôi lại thấy hình như Tú là người gần như vậy đó.
chẳng cần ở bên cạnh tôi, chẳng cần tôi phải yêu lại. Chỉ một mực im lặng dõi theo tôi và con một cách âm thầm nhất. Và hơn thế nữa là chỉ cần khi tôi và con gặp khó khăn gì Tú sẽ là người đầu tiên xuất hiện mà bảo vệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook