Vậy là hóa ra ngần ấy năm Tú vẫn luôn ở bên tôi mà tôi chẳng hay biết.

Tôi thừ người ngồi ngây ra một lúc, sau đó tự bật cười cho chính mình.

"Lam ơi mày ngốc quá rồi Lam ơi?

mày nợ Tú quá nhiều rồi. Nợ người ta cả một thời thanh xuân vì mày mà dang dở"

Tôi vừa tự trách mình, đồng thời nước mắt cứ rưng rưng trôi xuống hai bên má. Ko biết bây giờ nhận ra tình cảm này có là quá muộn hay ko nữa.

*******

Tôi ngồi im lặng như thế lặng lẽ như thế cái không gian im lặng đến mức mà tôi có thể nghe rõ từng nhịp đồng hồ đang chạy, trên tay tôi cầm chiếc điện thoại, bấm vào mục tin nhắn, cứ soạn rồi lại xóa chẳng biết bao nhiêu lần nữa muốn nói gì đó với Tú nhưng nửa lại sợ…Và cuối cùng khi nhìn lại tôi cũng chẳng rõ mình nhắn khi nào nhưng tin nhắn đã gửi đi.

Tôi ngồi im ở trong phòng Tú, lắng nghe từng nhịp tim mình đang đập, lắng nghe tiếng con tim đang kêu gào vì nhớ Tú, rồi tôi đợi, rồi lặng lẽ đợi chờ và nắm chắc chiếc điện thoại trong tay, chẳng biết tôi đang mong muốn điều gì nữa, mà cứ liên tục thấp tha thấp thỏm rồi mong đợi.

Tôi ngồi thế đến khoảng độ chừng nửa đêm tôi mệt mỏi quá nên gục xuống bàn ngủ luôn rồi chợt mơ màng tôi phát hiện ra ai đó đang ẵm tôi đi đến bên giường đặt nhẹ tôi xuống, lấy chăn đắp lên ngang n.g.ự.c tôi

Ban đầu tôi cứ nghĩ là mình lại đang mơ nên vẫn cứ nhắm mắt nhưng cho tới khi tôi ngửi được mùi nước hoa quen thuộc thì tôi mới biết hoá ra là mình ko mơ mà là thật rồi

Mở vội đôi mắt lờ mờ tôi thấy Tú đang ngồi cạnh giường nhìn mình, tôi bất ngờ đưa tay lên dụi lấy mắt lần nữa sau đó lại mở ra. Và tôi ko nhìn nhầm trong phòng ánh sáng đèn có chút mờ nhưng tôi vẫn thấy rất rõ gương mặt Tú có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất đẹp trai.

Giờ phút này tim tôi lại đập mạnh, cho dù là sai hay đúng đi nửa tôi vẫn muốn quyết định ḿột lần sống đúng với tình cảm của mình, ko muốn bỏ lỡ Tú một lần nào nữa cả nghĩ thế nên tôi liền ngồi bật dậy rồi lao vào ôm lấy Tú, tựa đầu vào n.g.ự.c Tú một cách tự nhiên nhất. Tú trong giây phút bất ngờ nên chỉ ngồi im cho tôi ôm, chẳng có hành động gì cả làm tôi có hơi hụt hẫng.



Khi giây phút tôi buông tay ra định rời đi thì chợt Tú dang hai tay ôm lấy trọn cơ thể tôi vào lòng chú. Tú dùng lực ko mạnh cũng ko nhẹ vừa đủ để siết chặt lấy tôi.

Cảm xúc tôi chợt vỡ oà lặng lẽ rơi nước mắt trong hạnh phúc, cứ muốn kìm nén cảm xúc lại nhưng ko thể nên chỉ biết úp mặt vào n.g.ự.c Tú mà nấc lên.

Tú đưa tay lên xoa lấy đầu tôi, lồng n.g.ự.c Tú đập rất mạnh như đang cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói khàn khàn nhưng ấm áp lên tiếng đủ cho mỗi mình tôi nghe

-Nín đi mới chỉ vậy thôi đã khóc rồi à? Nhớ tôi rồi đúng ko?

Tôi lắc đầu, ngọ nguậy trong lòng chú lên tiếng dối lòng

--Ai thèm nhớ chú chứ?

-Còn chối à? Vậy là ai cách đây một tiếng nhắn tin vào máy tôi nói nhớ tôi vậy hả?

Nghe Tú nói vậy tôi liền lật đật buông Tú ra rồi nhanh chóng chụp vội lấy cái điện thoại dưới giường mở ra, một cảm giác xấu hổ khiến tôi ngại ngùng mà quay đi chỗ khác, đúng là cái điện thoại vô dụng mà đã xoá rồi vậy mà còn để lọt qua bên Tú mấy câu nói sến súa này làm chi ko biết, ngượng ch.ế.t đi được.

Biết tôi ngại Tú ko chọc nửa chỉ phì cười lấy hai tay kéo người tôi quay lại đối diện với chú, hai gương mặt chúng tôi sát lại gần nhau đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Tú ko nhanh ko chậm Tú liền hôn phủ lên môi tôi.

Tôi ko phản kháng mà có lẽ nói chính xác hơn đã bị Tú dụ dỗ nên chỉ biết ngồi im nhắm mắt lại thưởng thức nụ hôn của Tú thôi.

Biết tôi dần chấp nhận nên Tú ko ngại ngùng mà thăm dò nửa. Đáy mắt tỏ lên sự hài lòng, đưa đầu lưỡi của chú luồn lách vào trong khoang miệng tôi rồi ra vào ngấu nghiến khiến tim tôi đập loạn xạ. Đôi tay tôi cũng vô thức ko tự chủ được mà vòng ra phía sau cào cấu tấm lưng trần của Tú.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương