Nghĩa Tào Khang
C3: Chương 3

9

Ta cười khẽ, dùng giọng điệu thảo mai phản bác: "Chàng còn có thể làm cho một con cá mang thai, ta không có tướng quân, đương nhiên cũng có thể tự mang thai, không phải sao?"

Dung Yên cười ra tiếng, chế nhạo nói: "Tướng quân ra ngoài đánh trận còn lo lắng tỷ tỷ đói bụng, không nghĩ tới, tỷ tỷ ở trong phủ ăn no như vậy nha."

"Ra đây theo ta." Sắc mặt Kỳ Lỗi càng ngày càng đen, hắn túm lấy tay ta, kéo ta ra khỏi sương phòng.

Sắc trời dần tối, trong viện nổi gió, lá rụng lả tả trong không trung.

"Yên Phi, vừa rồi nàng nói đùa đúng không?nàng ra vẻ không quan tâm, thực ra rất để ý bản tướng quân đưa Dung Yên về, cho nên, nàng cố ý nói những lời đó để chọc giận bản tướng quân sao?"

Kỳ Lỗi nhìn chằm chằm vào mắt ta, muốn dựa vào đó tìm sơ hở

Vừa rồi giả bộ mệt chết đi được, lúc này ta cũng lười diễn trò cùng hắn.

Ta lạnh lùng nói: "Ta quả thật đã mang thai, đứa bé trong bụng là của Thái tử điện hạ, mong tướng quân viết cho ta một tờ hưu thư."

Kỳ Lỗi ngữ khí chắc chắn: "Không thể nào, ta tin tưởng nhân phẩn thái tử điện hạ, huynh ấy là chính nhân quân tử, không thể tư thông cùng vợ của thần tử, càng không có khả năng cho khiến nàng mang thai con nối dõi của huynh ấy."

Hắn vừa dứt lời, Sở Thiên đang leo tường phủ tưởng quân, thò đầu ra nhìn ta và Kỳ Lỗi.

Nếu vậy Sở Thiên chắc đã nghe được hết cuộc đối thoại vừa rồi giữa ta và Kỳ Lỗi.

Hắn có chút bối rối: "Khụ khụ..."

Kỳ Lỗi khiếp sợ nhìn Sở Thiên: "Thái tử điện hạ, đã trễ như vậy ngài đến phủ thần, có chuyện gì sao?"

Sở Thiên nhảy từ trên tường xuống, đi về phía ta: "Ta đến tìm Yên Phi."

Thái tử nhìn chằm chằm bụng của ta hỏi: "Thẩm Yên Phi, nàng mới vừa nói nàng mang trong mình đứa bé của ta sao?"


"Qua giờ ngọ hôm nay, trong sân này, điện hạ quên nhanh như vậy sao?" Ta nhướng mày nhìn Sở Thiên.

Hắn sẽ không vì một câu "Thái tử là chính nhân quân tử" của Kỳ Lỗi mà chịu thua chứ?

Đã nói muốn hôn ta trước mặt Kỳ Lỗi mà, có vậy đã lùi bước sao?

"Ta đương nhiên nhớ rõ, nhưng mà..." Sở Thiên ngập ngừng, vừa bực mình vừa buồn cười, "Hôn nhẹ là có thể mang thai sao?"

Kỳ Lỗi mặt mày đen sì, hắn lạnh giọng hỏi Sở Thiên: "Điện hạ, ngài nói thế là có ý gì?"

Sở Thiên giả ngu sững sờ: "Không thể hôn sau lưng ngươi sao? Vậy được, ta hôn trước mặt ngươi."

Hắn nói xong, ôm ta vào trong ngực, hôn vào cánh môi của ta.

10

"Sở Thiên! Huynh khinh người quá đáng!"

Kỳ Lỗi tức điên lên, rút kiếm ra chỉ thẳng về hướng Sở Thiên.

Ám vệ của Thái tử từ bốn phương tám hướng phi tới hộ giá, vây ta và Sở Thiên ở giữa.

Thống lĩnh thị vệ của Sở Thiên tên là Lâm Phong, hắn chĩa kiến về phía Kỳ Lỗi, quát lớn: "Kỳ tướng quân, bình tĩnh chút đi, đừng vô lễ với thái tử."

Kỳ Lỗi không giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày, tức sùi bọt mép:

"Bổn tướng quân bình tĩnh thế nào đây? Ta biết hắn là thái tử, nhưng hắn khinh người quá đáng! Đột nhập vào phủ! hôn phu nhân ta trước mặt ta, ngươi muốn bổn tướng quân bình tĩnh như thế nào đây?"

Lần gần nhất nhìn thấy Kỳ Lỗi tức giận như vậy, là lúc thi thể của Dung Yên được vớt từ hồ sen ra.

Kiếp trước Dung Yên chết trong trạng cực kỳ thảm hại, bụng bị người ta rạch, nội tạng bên trong đều bị lấy ra, thai nhi thì không cánh mà bay.


Cho nên, Kỳ Lỗi kiếp trước mới bị tức giận làm cho mất lý trí, chĩa kiến vào ta.

Nếu như Sở Thiên không đến đúng lúc để bảo vệ ta, chỉ sợ ngày đó ta đã chết dưới kiếm của Kỳ Lỗi rồi.

Kiếp trước, hắn bạc với ta như vậy, hôm nay chỉ vì Sở Thiên hôn mà tức giận đến nỗi dám chĩa kiếm vào Sở Thiên.

Hoàng đế Sở Hạo nổi tiếng bao che, cực kỳ cưng chiều đứa con trai này.

Kỳ Lỗi làm như vậy, thật sự là không muốn sống nữa.

Sở Thiên ôm chặt thắt lưng ta, trong tiếng thở dốc thấp giọng nói: "Chuyên tâm một chút."

Kỳ Lỗi đã đánh nhau với đám thị vệ, Sở Thiên đã không bị quấy rầy lại còn hôn ta không muốn rời.

Thái tử điện hạ, coi như chàng đúng là đại trượng phu.

Nụ hôn kết thúc, ta ghé vào đầu vai Sở Thiên, dịu dàng nói: "Điện hạ, ta muốn gả cho chàng, chàng dám cưới ta không?"

Sở Thiên vỗ nhẹ lưng ta, vui vẻ vô cùng:

"Có gì không dám? Ngày mai ta sẽ đi xin phụ hoàng, bây giờ nàng và Kỳ tướng quân hòa ly đi, ngày mốt ta rước nàng luôn, một ngày ta cũng không muốn chờ nữa."

Kỳ Lỗi thấm mệt, không phân biệt được phải trái, gọi thẳng tên Thái tử: “Sở Thiên, Thẩm Yên Phi, các người coi bản tướng quân đã chết rồi sao?”

"Ngươi có chết hay không ta đều muốn hòa ly, chúc ngươi vui vẻ bên giai nhân, bạch đầu giai lão, sinh thêm nhiều cá con."

Dứt lời, ta nắm tay Sở Thiên, rời khỏi phủ tướng quân.

Sở Thiên đưa ta về nhà mẹ đẻ, hứa hẹn ngày mai sẽ xin ý chỉ phụ hoàng, để ta và Kỳ Lỗi hòa ly.


Trước mắt cha ta dẫn binh đóng ở biên cương, chưa chết trận sa trường.

Thẩm gia chúng ta vẫn có một vị trí trong triều.

Nghe nói, sau khi ta và Sở Thiên nắm tay rời khỏi phủ, Kỳ Lỗi suốt đêm vào hoàng cung bái kiến hoàng thượng.

Nhưng hoàng thượng cũng không gặp hắn, hắn ở ngoài điện đợi một đêm, đến lúc thiết triều mới nhìn thấy hoàng thượng.

Sở Thiên cũng lên triều sớm, thấy Kỳ Lỗi đen mặt, tâm tình hắn rất tốt.

Kỳ Lỗi cố nhịn cơn giận, nhịn đến bãi triều, đi thẳng tới ngự thư phòng cầu kiến hoàng thượng.

11

Kỳ Lỗi bị khinh thường, sau khi hành lễ, đi thẳng vào vấn đề:

"Bệ hạ, Thái tử điện hạ khinh người quá đáng, đêm qua ở trước mặt thần, hắn và phu nhân của thần đã đi quá giới hạn, xin bệ hạ làm chủ!"

Sở Hạo giật mình hồi lâu mới tỉnh táo lại, ông lắc đầu, giọng nói chắc chắn:

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Con trai trẫm nuôi, trẫm biết rõ nhân phẩm của nó, Sở Thiên là người chính trực, nó không thể làm chuyện vô lý thế được! Kỳ ái khanh, chắc là ngươi lo lắng nhiều thôi."

Sở Hạo nói xong, Ngự tiền tổng quản Hoàng công công ghé sát vào hạ giọng bẩm: "Bệ hạ, quả thật có việc này."

"Khụ khụ... "Sắc mặt Sở Hạo khẽ biến, uống một ngụm trà cho đỡ sốc.

Một lát sau, hoàng thượng tỏ thái độ nói:

"Chuyện này ta nghĩ là có hiểu lầm gì đó, Thẩm tướng quân vì quốc lập nhiều công lao, thái tử chiếu cố nữ nhi của ông ấy, cũng là chuyện bình thường."

Kỳ Lỗi nhíu mày: "Bệ hạ, Thái tử điện hạ đã hôn phu nhân thần ngay trước mặt thần, bình thường chỗ nào?"

Sở Hạo khiếp sợ: "Hả... Sở Thiên nó cũng quá đáng quá rồi, sao có thể làm ra chuyện trái với lẽ thường như vậy ở trước mặt Kỳ ái khanh chứ? Nó chắc là phải... khụ khụ, nghịch tử này đáng bị trừng phạt!

Kỳ Lỗi xấu hổ, Hoàng thượng thiên vị Thái tử cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.


Chỉ là thái tử làm ra chuyện quá phận như vậy, bệ hạ vẫn muốn bao che hắn sao?

Kỳ Lỗi quỳ xuống: "Xin bệ hạ thay thần làm chủ!"

Sở Hạo cảm thấy việc này có chút khó giải quyết, hàm hồ nói: "Kỳ ái khanh, ngươi về trước đi, đợi trẫm tìm Thái tử hỏi rõ ràng, nếu thật sự có việc này, trẫm..."

Sở Hạo còn chưa dứt lời, thái giám tiến vào bẩm: "Bệ hạ, Thái tử điện hạ ở bên ngoài cầu kiến."

"Cho nó vào."

Sở Thiên đi vào, thấy Kỳ Lỗi cũng ở đây, trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện:

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

"Bình thân."

Sở Hạo cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm, đang suy nghĩ không biết phải nói chuyện này với Thái tử như thế nào."

Thái tử mở miệng trước: "Phụ hoàng, nhi thần hôm nay tới, là muốn xin cưới con gái cả của Thẩm tướng quân, Thẩm Yên Phi."

"Khụ khụ..." Trà Sở Hạo đưa đến miệng thiếu chút nữa thì phun ra.

Nghĩ thầm, thật sự là không thể khiến trẫm bớt lo.

Kỳ tướng quân còn ở đây, hắn lại thẳng thừng nói như vậy.

Thật sự cho rằng Kỳ tướng quân đã chết sao?

"Thái tử điện hạ, thần còn ở chỗ này, xin người có chừng mực. "

Kỳ Lỗi vừa tức vừa giận, nhưng chung quy là đang ở trước mặt bệ hạ, hắn không dám quá càn rỡ.

"Ta biết ngươi ở đây."Sở Thiên không sợ hãi, trả lời," Kỳ tướng quân, ta và Yên Phi là thanh mai trúc mã, là ngươi dùng đao đoạt ái, nếu ngươi đối xử không tốt với Yên Phi, ta còn chưa tính."

"Ngươi nhìn xem ngươi đã làm chuyện gì, khiến cho giao nhân mang thai cốt nhục của ngươi thì thế nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương