Nghĩa Nữ Của Thành Vương
-
Chương 75: Có nàng bên cạnh hắn mới yên tâm
Triệu Doãn thấy nàng thẹn quá hóa giận, liền ôm lấy nàng, vùi đầu vào cổ nàng cười rung cả người.
Hai người còn đang náo trong xe, đã nghe tiếng Lạc Phong bẩm:” Vương gia, đã đến phủ.”
Nhược Yên đẩy mạnh Triệu Doãn ra, hung hăng liếc hắn một cái rồi vén màn nhảy xuống.
Triệu Doãn cũng thu lại vẻ cợt nhã vừa rồi, vờ đứng đắn bước xuống theo nàng.
Niên lão được báo vương gia hồi phủ liền chạy nhanh ra đón, nhưng vừa thấy vương gia đứng cạnh một cô nương xin đẹp động lòng người một cách thân mật thì ngây ra, trong lòng tràn ngập thắc mắc nghĩ: Không phải vương gia đi theo hoàng thượng tìm Nhược Yên tiểu thư ư? Sao bây giờ lại đưa mỹ nhân này về phủ?
Triệu Doãn bước xuống xe ngựa liền tiến đến gần Nhược Yên, nắm lấy bàn tay nàng kéo nàng vào phủ. Đi ngang qua Niên lão đang thất thần khẽ vỗ vai ông nói:” Niên lão! Còn thừ người ở đây làm gì, không mau vào chuẩn bị cơm trưa đi, ta và Nhược Nhi cũng đã đói lã rồi đây này!”
-“Nhược... Nhược Nhi? Vương gia nói đây là Nhược Yên tiểu thư ư?” Niên lão không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt nhìn lại mới hỏi.
-“Chuyện này hôm khác ta nói cho ông hiểu sau, giờ vào trong đi.” Triệu Doãn ngắn gọn nói.
Nhược Yên nhìn Niên lão cười gật đầu chào, rồi theo Triệu Doãn về phòng.
Về đến Thanh Thủy Hiên, Nhược Yên liền kéo tay Triệu Doãn hỏi:” Sao chàng có thể nhận ra ta?”
Vì ngay từ đầu Triệu Doãn đã nhận ra và gọi tên nàng, nên Nhược Yên cũng không để ý lắm, đến khi thấy biểu hiện của Triệu Huân và Niên lão như rất khó tin, mới nghĩ đến việc từ mười hai tuổi đến trưởng thành dĩ nhiên sẽ khác, chắc có thay đổi lớn về dung mạo mới khiến họ không nhận ra nàng. Vậy Triệu Doãn nhận ra điều gì lại nhanh chóng khẳng định đó là nàng chứ không phải ai khác?
Triệu Doãn nghe Nhược Yên hỏi, nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của nàng, liền nhịn không được đưa tay sờ lên gương mặt trắng mịn màng, nhìn sâu vào mắt nàng một lúc mới lên tiếng:” Nhược Nhi không biết ánh mắt mình rất thu hút sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt nàng, ta đã phá bỏ quy tắc không xen vào truyện giang hồ mà cứu nàng khỏi tay bọn chúng. Hôm nay cũng vậy, khi nàng vừa xuất hiện, ta chỉ cảm giác được một sự quen thuộc, nhưng không nhận ra được cho đến khi nàng nhìn về phía ta! Khoảnh khắc ấy, ta biết người đó chỉ có thể là nàng, không thể là ai khác.”
Nhược Yên nghe được câu trả lời của Triệu Doãn, cảm giác như mình được vùi vào trong hũ mật, ngọt ngào vô cùng, nên khi thấy đôi môi hắn nhắm thẳng môi nàng mà hướng tới, Nhược Yên không chút phản kháng nào, thậm chí còn nhắm mắt lại để đón nhận nụ hôn của hắn.
Lúc đôi môi nóng bỏng hắn vừa chạm vào môi nàng, chợt Niên Lão đẩy cửa bước vào, Nhược Yên theo phản xạ đẩy mạnh Triệu Doãn ra, lùi lại hai bước, sao đó cúi mặt xuống đất không dám nhìn Niên lão.
Niên lão sau khi bước vào mới thấy hối hận, nhìn vẻ mặt đỏ lự của tiểu thư và gương mặt đen thui của vương gia, lão làm sao không biết mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người khác chứ!
Lúng túng ho khan hai tiếng, Niên lão nói mở miệng hỏi:” Bẩm vương gia, lão nô đã cho người chuẩn bị bữa trưa, không biết vương gia dùng ở đây hay ra tiền thính?”
Mặc dù Triệu Doãn khó chịu vì bị cắt ngang, nhưng cũng không muốn phát tác với Niên lão, chỉ hặm hực nói:” Dọn ở đây đi, cơ thể Nhược Nhi chưa khỏe hẳn, ăn uống xong để nàng ấy nghỉ ngơi sớm một chút tốt hơn.”
-“Vâng, để lão nô cho người dọn lên ngay.” Nói xong bước nhanh ra cửa, người bên ngoài nhìn vào không biết dám tưởng lão đang chạy lũ đấy.
Dùng xong bữa cơm, Triệu Doãn mới nói:” Ta đã cho người đem nước nóng, nàng tắm rửa xong nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, ta cũng về phòng thay đồ rồi qua với nàng.”
Nhược Yên vì ngượng ngùng nên nảy giờ chưa dám nhìn thẳng mắt hắn, nên không phát hiện được sắc mặt Triệu Doãn trở nên xấu đi, vừa nghe được cớ tránh mặt hắn một chút làm mình bình tĩnh lại, liền gật đầu đi vào dục phòng.
Triệu Doãn bước qua Thanh Dật Hiên, bảo Niên lão cho mời Lâm ngự y đến, hắn mở vạt áo ra, quả nhiên máu đã thấm ướt băng vải, từ lúc ăn cơm hắn đã cảm nhận được, nhưng sợ Nhược Yên lo lắng mới vờ như không có việc gì. Lâm ngự y thay thuốc băng bó lại cho hắn xong, đưa chén thuốc đã chuẩn bị sẵn cho hắn uống, khi sắp lui ra Triệu Doãn mới lên tiếng hỏi:” Lâm ngư y, vết thương của ta liệu có để lại sẹo không?”
Lâm ngự y ngẩn ra một lúc, hắn chỉ nghe nói nữ nhân mới sợ sẹo, vương gia làm nam tử uy phong, những vết thương này dù khó coi, nhưng đâu có ảnh hưởng gì? Dù thắc mắc lão nhưng lăn lộn trong cung bao năm, làm gì dám hỏi chuyện của chủ tử chứ, suy nghĩ một lúc mới nói:” Bẩm vương gia, có thì có, nhưng phải ngâm dược mạnh một thời gian da mới liền lại được, còn công dụng của dược thoa sợ không đủ, nếu người cần lão thần lập tức chuẩn bị.”
-“Ta biết rồi, hiện tại chưa cần đâu, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, khi nào thật sự cần ta sẽ gọi người.” Triệu Doãn nói.
Lâm ngự y nghe xong cũng không nói gì, liền cáo lui ra ngoài.
Thật ra không phải hắn sợ để lại sẹo, mà sợ dọa Nhược Yên thôi, lần trước chỉ vết thương nhẹ trên vai mà mỗi lần nàng nhìn thấy đều cau mày ghét bỏ, huống chi vết thương vừa dài vừa ghê gợn lần này, trong lòng hắn cũng lo là nàng chướng mắt thân hình hắn đấy! Vì qua mấy lần thân mật, hắn rút ra một kết luận rằng, nàng không có sức chống cự với cái đẹp! Là một tiểu sắc nữ điển hình, hắn vẫn còn chưa quên ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Mặc Tự Ngôn đâu!
Sau khi thay quần áo chỉnh tề, Triệu Doãn bước về lại Thanh Thủy Hiên, bước vào bình phong thì thấy nàng đang ngồi quấn chăn trên giường... ngủ gật! Có lẽ chờ hắn qua nhưng mệt mỏi quá nên đã thiếp đi.
Hắn thương yêu đỡ nàng nằm xuống, đắp kỹ chăn rồi mới tự mình cởi áo khoát nằm xuống kế bên cạnh, cũng không ngủ mà nằm im đó quan sát nàng.
Dù đã trưởng thành như những thiếu nữ mười sáu tuổi bình thường, nhưng nằm trong lòng hắn vẫn nhỏ gọn như đứa trẻ, vén những sợi tóc mai trên gương mặt nàng, ngón tay ấm nóng của hắn chạm vào làn da mịn màng như nước, làn mi nàng cong vút khí nhắm để lại bóng râm thật dài.
Nhược Yên mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh, liền nhích người áp sát vào người hắn, ôm chặt cánh tay hắn mà dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào, hành động của nàng như một con mèo con, sau đó mới thỏa mãn thở ra một cái rồi ngủ tiếp.
Triệu Doãn nhìn hành động ngây ngô của nàng mà yêu thương không thôi, khẽ hôn lên trán nàng một cái rồi mới ôm lấy nàng cùng ngủ, đã mấy ngày rồi, không có nàng bên cạnh hắn cũng chưa từng ngủ yên được chút nào. Thật may mắn, nàng đã bình an trở về bên hắn.
Hai người còn đang náo trong xe, đã nghe tiếng Lạc Phong bẩm:” Vương gia, đã đến phủ.”
Nhược Yên đẩy mạnh Triệu Doãn ra, hung hăng liếc hắn một cái rồi vén màn nhảy xuống.
Triệu Doãn cũng thu lại vẻ cợt nhã vừa rồi, vờ đứng đắn bước xuống theo nàng.
Niên lão được báo vương gia hồi phủ liền chạy nhanh ra đón, nhưng vừa thấy vương gia đứng cạnh một cô nương xin đẹp động lòng người một cách thân mật thì ngây ra, trong lòng tràn ngập thắc mắc nghĩ: Không phải vương gia đi theo hoàng thượng tìm Nhược Yên tiểu thư ư? Sao bây giờ lại đưa mỹ nhân này về phủ?
Triệu Doãn bước xuống xe ngựa liền tiến đến gần Nhược Yên, nắm lấy bàn tay nàng kéo nàng vào phủ. Đi ngang qua Niên lão đang thất thần khẽ vỗ vai ông nói:” Niên lão! Còn thừ người ở đây làm gì, không mau vào chuẩn bị cơm trưa đi, ta và Nhược Nhi cũng đã đói lã rồi đây này!”
-“Nhược... Nhược Nhi? Vương gia nói đây là Nhược Yên tiểu thư ư?” Niên lão không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt nhìn lại mới hỏi.
-“Chuyện này hôm khác ta nói cho ông hiểu sau, giờ vào trong đi.” Triệu Doãn ngắn gọn nói.
Nhược Yên nhìn Niên lão cười gật đầu chào, rồi theo Triệu Doãn về phòng.
Về đến Thanh Thủy Hiên, Nhược Yên liền kéo tay Triệu Doãn hỏi:” Sao chàng có thể nhận ra ta?”
Vì ngay từ đầu Triệu Doãn đã nhận ra và gọi tên nàng, nên Nhược Yên cũng không để ý lắm, đến khi thấy biểu hiện của Triệu Huân và Niên lão như rất khó tin, mới nghĩ đến việc từ mười hai tuổi đến trưởng thành dĩ nhiên sẽ khác, chắc có thay đổi lớn về dung mạo mới khiến họ không nhận ra nàng. Vậy Triệu Doãn nhận ra điều gì lại nhanh chóng khẳng định đó là nàng chứ không phải ai khác?
Triệu Doãn nghe Nhược Yên hỏi, nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của nàng, liền nhịn không được đưa tay sờ lên gương mặt trắng mịn màng, nhìn sâu vào mắt nàng một lúc mới lên tiếng:” Nhược Nhi không biết ánh mắt mình rất thu hút sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt nàng, ta đã phá bỏ quy tắc không xen vào truyện giang hồ mà cứu nàng khỏi tay bọn chúng. Hôm nay cũng vậy, khi nàng vừa xuất hiện, ta chỉ cảm giác được một sự quen thuộc, nhưng không nhận ra được cho đến khi nàng nhìn về phía ta! Khoảnh khắc ấy, ta biết người đó chỉ có thể là nàng, không thể là ai khác.”
Nhược Yên nghe được câu trả lời của Triệu Doãn, cảm giác như mình được vùi vào trong hũ mật, ngọt ngào vô cùng, nên khi thấy đôi môi hắn nhắm thẳng môi nàng mà hướng tới, Nhược Yên không chút phản kháng nào, thậm chí còn nhắm mắt lại để đón nhận nụ hôn của hắn.
Lúc đôi môi nóng bỏng hắn vừa chạm vào môi nàng, chợt Niên Lão đẩy cửa bước vào, Nhược Yên theo phản xạ đẩy mạnh Triệu Doãn ra, lùi lại hai bước, sao đó cúi mặt xuống đất không dám nhìn Niên lão.
Niên lão sau khi bước vào mới thấy hối hận, nhìn vẻ mặt đỏ lự của tiểu thư và gương mặt đen thui của vương gia, lão làm sao không biết mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người khác chứ!
Lúng túng ho khan hai tiếng, Niên lão nói mở miệng hỏi:” Bẩm vương gia, lão nô đã cho người chuẩn bị bữa trưa, không biết vương gia dùng ở đây hay ra tiền thính?”
Mặc dù Triệu Doãn khó chịu vì bị cắt ngang, nhưng cũng không muốn phát tác với Niên lão, chỉ hặm hực nói:” Dọn ở đây đi, cơ thể Nhược Nhi chưa khỏe hẳn, ăn uống xong để nàng ấy nghỉ ngơi sớm một chút tốt hơn.”
-“Vâng, để lão nô cho người dọn lên ngay.” Nói xong bước nhanh ra cửa, người bên ngoài nhìn vào không biết dám tưởng lão đang chạy lũ đấy.
Dùng xong bữa cơm, Triệu Doãn mới nói:” Ta đã cho người đem nước nóng, nàng tắm rửa xong nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, ta cũng về phòng thay đồ rồi qua với nàng.”
Nhược Yên vì ngượng ngùng nên nảy giờ chưa dám nhìn thẳng mắt hắn, nên không phát hiện được sắc mặt Triệu Doãn trở nên xấu đi, vừa nghe được cớ tránh mặt hắn một chút làm mình bình tĩnh lại, liền gật đầu đi vào dục phòng.
Triệu Doãn bước qua Thanh Dật Hiên, bảo Niên lão cho mời Lâm ngự y đến, hắn mở vạt áo ra, quả nhiên máu đã thấm ướt băng vải, từ lúc ăn cơm hắn đã cảm nhận được, nhưng sợ Nhược Yên lo lắng mới vờ như không có việc gì. Lâm ngự y thay thuốc băng bó lại cho hắn xong, đưa chén thuốc đã chuẩn bị sẵn cho hắn uống, khi sắp lui ra Triệu Doãn mới lên tiếng hỏi:” Lâm ngư y, vết thương của ta liệu có để lại sẹo không?”
Lâm ngự y ngẩn ra một lúc, hắn chỉ nghe nói nữ nhân mới sợ sẹo, vương gia làm nam tử uy phong, những vết thương này dù khó coi, nhưng đâu có ảnh hưởng gì? Dù thắc mắc lão nhưng lăn lộn trong cung bao năm, làm gì dám hỏi chuyện của chủ tử chứ, suy nghĩ một lúc mới nói:” Bẩm vương gia, có thì có, nhưng phải ngâm dược mạnh một thời gian da mới liền lại được, còn công dụng của dược thoa sợ không đủ, nếu người cần lão thần lập tức chuẩn bị.”
-“Ta biết rồi, hiện tại chưa cần đâu, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, khi nào thật sự cần ta sẽ gọi người.” Triệu Doãn nói.
Lâm ngự y nghe xong cũng không nói gì, liền cáo lui ra ngoài.
Thật ra không phải hắn sợ để lại sẹo, mà sợ dọa Nhược Yên thôi, lần trước chỉ vết thương nhẹ trên vai mà mỗi lần nàng nhìn thấy đều cau mày ghét bỏ, huống chi vết thương vừa dài vừa ghê gợn lần này, trong lòng hắn cũng lo là nàng chướng mắt thân hình hắn đấy! Vì qua mấy lần thân mật, hắn rút ra một kết luận rằng, nàng không có sức chống cự với cái đẹp! Là một tiểu sắc nữ điển hình, hắn vẫn còn chưa quên ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Mặc Tự Ngôn đâu!
Sau khi thay quần áo chỉnh tề, Triệu Doãn bước về lại Thanh Thủy Hiên, bước vào bình phong thì thấy nàng đang ngồi quấn chăn trên giường... ngủ gật! Có lẽ chờ hắn qua nhưng mệt mỏi quá nên đã thiếp đi.
Hắn thương yêu đỡ nàng nằm xuống, đắp kỹ chăn rồi mới tự mình cởi áo khoát nằm xuống kế bên cạnh, cũng không ngủ mà nằm im đó quan sát nàng.
Dù đã trưởng thành như những thiếu nữ mười sáu tuổi bình thường, nhưng nằm trong lòng hắn vẫn nhỏ gọn như đứa trẻ, vén những sợi tóc mai trên gương mặt nàng, ngón tay ấm nóng của hắn chạm vào làn da mịn màng như nước, làn mi nàng cong vút khí nhắm để lại bóng râm thật dài.
Nhược Yên mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh, liền nhích người áp sát vào người hắn, ôm chặt cánh tay hắn mà dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào, hành động của nàng như một con mèo con, sau đó mới thỏa mãn thở ra một cái rồi ngủ tiếp.
Triệu Doãn nhìn hành động ngây ngô của nàng mà yêu thương không thôi, khẽ hôn lên trán nàng một cái rồi mới ôm lấy nàng cùng ngủ, đã mấy ngày rồi, không có nàng bên cạnh hắn cũng chưa từng ngủ yên được chút nào. Thật may mắn, nàng đã bình an trở về bên hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook