Nghĩa Nữ Của Thành Vương
-
Chương 67: Cá chết lưới rách
Nhược Yên còn chưa biết phải làm thế nào, thì đã nghe giọng nói không độ ấm của tên chủ thượng hạ lệnh:” Thụy Ưng, ngươi ra lệnh cho hắn trở về tìm đi, nếu hắn tìm không thấy thì...” Hắn đưa mắt nhìn Nhược Yên, lạnh giọng nói tiếp:” Cái giá mà ngươi dám lừa gạt ta, ngươi trả không nổi đâu!”
Thụy Ưng nghe lệnh, quay qua nhìn Trần Thanh Ảnh đang đứng bất động một bên, lấy trong người một cái lọ màu tím, kề sát mũi hắn một lát, mới mở miệng hạ lệnh:” Trở lại nội viện Thành Vương phủ, tìm lấy sách giải dược được giấu bên trong viện của thành vương về đây cho ta, cố gắng hết sức mình đừng để bị phát hiện! Còn nếu lỡ có bị phát hiện... giết hết cho ta!”
Trong lòng Nhược Yên căng thẳng, bây giờ nàng thật không biết nên cầu nguyện hắn bị phát hiện hay không bị nữa, vì võ công của Trần Thanh Ảnh chỉ thua mỗi Triệu Doãn, nếu hắn bị phát hiện, sẽ theo điều khiển của Thụy Ưng mà hạ sát toàn bộ, như thế hiểu lầm hắn là gian tế càng nặng hơn, không còn cách giải thích.
Trần Thanh Ảnh nghe lệnh xong cũng không nói gì, gật đầu đã biết rồi quay người rời đi, trong phòng đá chỉ còn ba người.
Người đeo mặt nà quan sát biểu tình của Nhược Yên một lúc, muốn tìm sự sợ hãi hay chột dạ nào đó trên mặt nàng, nhưng lại không nhìn ra được gì. Trong lòng cũng yên tâm một chút.
Chợt bên ngoài vang vào nhiều tiếng động thật lớn, lập tức có người chạy vào bẩm báo:” Thưa chủ thượng, có một lượng lớn vệ binh mặc long ngân giáp đã bao vây núi, người chỉ huy là Thành Vương Gia! Hắc Ưng và mọi người bên ngoài đang chống trả.”
Người đeo mặt nạ lập tức nhìn qua Nhược Yên, kêu khẽ:” Thật không ngờ đây là cái bẫy, Thành Vương quả nhiên không dễ đối phó, sớm biết trước chúng ta sẽ bắt đi nàng ta, đã chuẩn bị sẵn để đuổi tới!”
Ngay lập tức tung một đường chân khí điểm vào đại huyệt trên vai Nhược Yên, Nhược Yên biết huyệt này sẽ làm cho nàng mất sức điều khiển cơ thể mình, nên thả lỏng người ngã xuống đất.
-“Thay đổi kế hoạch, đem nàng ta ra ngoài gặp Thành Vương, thử xem thành vương có thật sủng ái nàng ta như lời đồn không!” Hắn phất tay áo bước ra ngoài.
Nhược Yên nhắm mắt thả lỏng người, mặc kệ Thụy Ưng đang nửa nâng nửa kéo nàng ra ngoài, trong lòng đang rối rắm chuyện khác. Vì sao Triệu Doãn biết nàng bị bắt mà đuổi tới đây? Hay chuyện Trần Thanh Ảnh bị khống chế vốn nằm trong kế hoạch của hắn? Từ lâu bọn họ đã lên kế sách đem nàng làm mồi câu bọn hắc y nhân ra ư?
Một sự mất mát dâng tràn trong lòng, cảm giác mình bị lợi dụng trong đấu đá của người khác thật khó chịu.
Bỗng Nhược Yên nhớ đến ánh mắt lưu luyến không rời của Triệu Doãn trước đêm rời đi, sự ôn nhu, cưng chiều không một chút giả dối kia làm nàng bình tĩnh lại. Đúng vậy! Triệu Doãn tuyệt đối sẽ không đem sự an toàn của mình ra mà tính toán. Chắc chắn có dấu vết cho thấy nàng gặp nguy hiểm, nên mới trở về. Không được vì một chút chuyện này mà mất lòng tin vào hắn.
Nghĩ thông suốt những bận tâm trong lòng, Nhược Yên bắt đầu nghĩ cách làm sao thoát khỏi tay bọn chúng trước, không thể để bọn họ đem nàng uy hiếp Triệu Doãn được.
Bị kéo ra đến gần cửa ra vào thạch động, bốn bề được thấp sáng như ban ngày, tiếng va chạm của vũ khí vang lên khắp nơi, Nhược Yên sợ bị phát hiện mình có thể động đậy được, nên chỉ căng tai lắng nghe động tĩnh bốn bề, chứ chưa dám mở mắt ra nhìn tình huống.
Chỉ nghe giọng nói thâm trầm của người đeo mặt nạ nói với Thụy Ưng:” Người kiểm tra thử xem Trần Thanh Ảnh đã lấy được sách giải chưa? Nếu được rồi thì đem nha đầu này làm lá chắn mà rút lui.”
Thụy Ưng lập tức nghe lệnh, vứt Nhược Yên đang mềm nhũn người dựa bên tay nàng ta vào vách đá. Lưng Nhược Yên bị một mảnh đá nhọn đâm phải đau nhói. Liền hé mắt nhìn lên, thì thấy Thụy Ưng tự cắt tay mình, nhỏ máu vào một chiếc bình màu xanh ngọc, sau đó lấy ra một chiếc bình màu tím, rót một ít hòa vào rồi đưa lên môi uống.
Nhược Yên tranh thủ lúc bọn họ lơ là mình, liền mài dây trói nàng vào mảnh đá nhọn sau lưng, dây thuần tuy chắc chắn, nhưng được bện từ nhiều sợi nhỏ thành, mài một lúc là đứt bung ra một phần. Chợt thấy người đeo mặt nạ có dấu hiệu quay người lại, Nhược Yên lập tức dựa người vào vách đá không dám nhúc nhích.
Chợt nghe giọng nói của Thụy Ưng vang lên:” Bẩm chủ thượng, hắn tìm không thấy, đang quay trở về!”
Nắm tay người đeo mặt nạ nắm chặt lại, tung một chưởng vào vách đá nổ rầm một tiếng chấn động, chứng tỏ sự phẫn nộ tột độ của mình, liền quay lại muốn tóm lấy Nhược Yên để trút giận, thì cả hắn cùng Thụy Ưng điều kinh ngạc. Trên vách đá hiện chỉ còn hai người, không thấy bóng dáng nhỏ bé của nàng đâu.
Nhược Yên nhân lúc hắn vừa quay người đi, đã vận công làm đứt dây thừng sớm bị mài bung một ít, sau đó lẳng lặng trốn qua vách đá bên cạnh. Vì đã ra khỏi động, nên xung quanh là núi non hiểm trở, các vách đá san sát nhau che mất tầm nhìn của mọi người. Khi nghe tiếng rầm sau lưng, biết mình đào tẩu đã bị phát hiện, liền vận khinh công phóng lên bệ đá phía trên.
Thấy Nhược Yên thoát khỏi tay mình trong gan tất, người đeo mặt nạ phẫn nộ ra lệnh cho Thụy Ưng:” Sai Trần Thanh Ảnh giết chết Triệu Doãn cho ta, hôm nay khó có đường thoát, coi như cá chết lưới rách vậy!”
Nhược Yên nghe được kinh hoàng nhìn xung quanh, thấy phía trên vách đá cao Triệu Doãn đang tả xung hữu đột với bốn năm hắc y nhân, trên gương mặt hắn xuất hiện vẻ nôn nóng không yên lòng. Đang cố gắng xâm nhập vào trong càng nhanh càng tốt.
Long ngân giáp và hắc y nhân giao chiến khắp nơi ở hai bên sườn núi, lẫn phía dưới, nàng liền phi thân qua vách đá cao, muốn vận công bay lên sườn núi nơi Triệu Doãn đang đứng, chợt tim Nhược Yên như muốn rớt ra ngoài, khi nhìn thấy Trần Thanh Ảnh đang lạnh lùng bước đến gần Triệu Doãn, Triệu Doãn tuy nhìn thấy Trần Thanh Ảnh nhưng trên mặt không có một chút đề phòng nào, Nhược Yên bất chấp bị phát hiện nơi ẩn náo, gào lớn lên cảnh báo:” Triệu Doãn, cẩn thận Trần Thanh Ảnh!”
Triệu Doãn nghe được tiếng la của Nhược Yên, liền quay người đã thấy Trần Thanh Ảnh giơ kiếm nhắm thẳng ngực mình mà đâm tới, liền lách người né tránh, mũi kiếm quét ngang vai hắn để lại một đường máu, Triệu Doãn xoay người dùng mũi chân đá văng thanh kiếm trong tay Trần Thanh Ảnh ra ngoài, nhưng hắn đến là có chuẩn bị, nên vừa mất vũ khí, liền tung một chưởng vào ngực Triệu Doãn, bản thân cũng nhận lấy một chưởng đáp trả, cả hai cũng lăn xuống đất phun máu.
Nhược Yên thấy Triệu Doãn bị trúng chiêu, liền mất bình tĩnh, lập tức phi thân lên sườn núi, không ngờ chân nàng vừa rời khỏi mặt đất, đã bị một thanh đao từ bên hong phóng qua trúng thẳng vào ngực, làm nàng mất đà rơi xuống khe núi sâu.
-“Nhược Nhi!” Triệu Doãn loạng choạng lao qua, muốn nhảy theo thì thấy một bóng màu vàng xuất hiện bên cạnh mình, cảm giác cổ mình đau nhói một cái, liền mất cảm giác ngã xuống mặt đất, ngất đi.
Thụy Ưng nghe lệnh, quay qua nhìn Trần Thanh Ảnh đang đứng bất động một bên, lấy trong người một cái lọ màu tím, kề sát mũi hắn một lát, mới mở miệng hạ lệnh:” Trở lại nội viện Thành Vương phủ, tìm lấy sách giải dược được giấu bên trong viện của thành vương về đây cho ta, cố gắng hết sức mình đừng để bị phát hiện! Còn nếu lỡ có bị phát hiện... giết hết cho ta!”
Trong lòng Nhược Yên căng thẳng, bây giờ nàng thật không biết nên cầu nguyện hắn bị phát hiện hay không bị nữa, vì võ công của Trần Thanh Ảnh chỉ thua mỗi Triệu Doãn, nếu hắn bị phát hiện, sẽ theo điều khiển của Thụy Ưng mà hạ sát toàn bộ, như thế hiểu lầm hắn là gian tế càng nặng hơn, không còn cách giải thích.
Trần Thanh Ảnh nghe lệnh xong cũng không nói gì, gật đầu đã biết rồi quay người rời đi, trong phòng đá chỉ còn ba người.
Người đeo mặt nà quan sát biểu tình của Nhược Yên một lúc, muốn tìm sự sợ hãi hay chột dạ nào đó trên mặt nàng, nhưng lại không nhìn ra được gì. Trong lòng cũng yên tâm một chút.
Chợt bên ngoài vang vào nhiều tiếng động thật lớn, lập tức có người chạy vào bẩm báo:” Thưa chủ thượng, có một lượng lớn vệ binh mặc long ngân giáp đã bao vây núi, người chỉ huy là Thành Vương Gia! Hắc Ưng và mọi người bên ngoài đang chống trả.”
Người đeo mặt nạ lập tức nhìn qua Nhược Yên, kêu khẽ:” Thật không ngờ đây là cái bẫy, Thành Vương quả nhiên không dễ đối phó, sớm biết trước chúng ta sẽ bắt đi nàng ta, đã chuẩn bị sẵn để đuổi tới!”
Ngay lập tức tung một đường chân khí điểm vào đại huyệt trên vai Nhược Yên, Nhược Yên biết huyệt này sẽ làm cho nàng mất sức điều khiển cơ thể mình, nên thả lỏng người ngã xuống đất.
-“Thay đổi kế hoạch, đem nàng ta ra ngoài gặp Thành Vương, thử xem thành vương có thật sủng ái nàng ta như lời đồn không!” Hắn phất tay áo bước ra ngoài.
Nhược Yên nhắm mắt thả lỏng người, mặc kệ Thụy Ưng đang nửa nâng nửa kéo nàng ra ngoài, trong lòng đang rối rắm chuyện khác. Vì sao Triệu Doãn biết nàng bị bắt mà đuổi tới đây? Hay chuyện Trần Thanh Ảnh bị khống chế vốn nằm trong kế hoạch của hắn? Từ lâu bọn họ đã lên kế sách đem nàng làm mồi câu bọn hắc y nhân ra ư?
Một sự mất mát dâng tràn trong lòng, cảm giác mình bị lợi dụng trong đấu đá của người khác thật khó chịu.
Bỗng Nhược Yên nhớ đến ánh mắt lưu luyến không rời của Triệu Doãn trước đêm rời đi, sự ôn nhu, cưng chiều không một chút giả dối kia làm nàng bình tĩnh lại. Đúng vậy! Triệu Doãn tuyệt đối sẽ không đem sự an toàn của mình ra mà tính toán. Chắc chắn có dấu vết cho thấy nàng gặp nguy hiểm, nên mới trở về. Không được vì một chút chuyện này mà mất lòng tin vào hắn.
Nghĩ thông suốt những bận tâm trong lòng, Nhược Yên bắt đầu nghĩ cách làm sao thoát khỏi tay bọn chúng trước, không thể để bọn họ đem nàng uy hiếp Triệu Doãn được.
Bị kéo ra đến gần cửa ra vào thạch động, bốn bề được thấp sáng như ban ngày, tiếng va chạm của vũ khí vang lên khắp nơi, Nhược Yên sợ bị phát hiện mình có thể động đậy được, nên chỉ căng tai lắng nghe động tĩnh bốn bề, chứ chưa dám mở mắt ra nhìn tình huống.
Chỉ nghe giọng nói thâm trầm của người đeo mặt nạ nói với Thụy Ưng:” Người kiểm tra thử xem Trần Thanh Ảnh đã lấy được sách giải chưa? Nếu được rồi thì đem nha đầu này làm lá chắn mà rút lui.”
Thụy Ưng lập tức nghe lệnh, vứt Nhược Yên đang mềm nhũn người dựa bên tay nàng ta vào vách đá. Lưng Nhược Yên bị một mảnh đá nhọn đâm phải đau nhói. Liền hé mắt nhìn lên, thì thấy Thụy Ưng tự cắt tay mình, nhỏ máu vào một chiếc bình màu xanh ngọc, sau đó lấy ra một chiếc bình màu tím, rót một ít hòa vào rồi đưa lên môi uống.
Nhược Yên tranh thủ lúc bọn họ lơ là mình, liền mài dây trói nàng vào mảnh đá nhọn sau lưng, dây thuần tuy chắc chắn, nhưng được bện từ nhiều sợi nhỏ thành, mài một lúc là đứt bung ra một phần. Chợt thấy người đeo mặt nạ có dấu hiệu quay người lại, Nhược Yên lập tức dựa người vào vách đá không dám nhúc nhích.
Chợt nghe giọng nói của Thụy Ưng vang lên:” Bẩm chủ thượng, hắn tìm không thấy, đang quay trở về!”
Nắm tay người đeo mặt nạ nắm chặt lại, tung một chưởng vào vách đá nổ rầm một tiếng chấn động, chứng tỏ sự phẫn nộ tột độ của mình, liền quay lại muốn tóm lấy Nhược Yên để trút giận, thì cả hắn cùng Thụy Ưng điều kinh ngạc. Trên vách đá hiện chỉ còn hai người, không thấy bóng dáng nhỏ bé của nàng đâu.
Nhược Yên nhân lúc hắn vừa quay người đi, đã vận công làm đứt dây thừng sớm bị mài bung một ít, sau đó lẳng lặng trốn qua vách đá bên cạnh. Vì đã ra khỏi động, nên xung quanh là núi non hiểm trở, các vách đá san sát nhau che mất tầm nhìn của mọi người. Khi nghe tiếng rầm sau lưng, biết mình đào tẩu đã bị phát hiện, liền vận khinh công phóng lên bệ đá phía trên.
Thấy Nhược Yên thoát khỏi tay mình trong gan tất, người đeo mặt nạ phẫn nộ ra lệnh cho Thụy Ưng:” Sai Trần Thanh Ảnh giết chết Triệu Doãn cho ta, hôm nay khó có đường thoát, coi như cá chết lưới rách vậy!”
Nhược Yên nghe được kinh hoàng nhìn xung quanh, thấy phía trên vách đá cao Triệu Doãn đang tả xung hữu đột với bốn năm hắc y nhân, trên gương mặt hắn xuất hiện vẻ nôn nóng không yên lòng. Đang cố gắng xâm nhập vào trong càng nhanh càng tốt.
Long ngân giáp và hắc y nhân giao chiến khắp nơi ở hai bên sườn núi, lẫn phía dưới, nàng liền phi thân qua vách đá cao, muốn vận công bay lên sườn núi nơi Triệu Doãn đang đứng, chợt tim Nhược Yên như muốn rớt ra ngoài, khi nhìn thấy Trần Thanh Ảnh đang lạnh lùng bước đến gần Triệu Doãn, Triệu Doãn tuy nhìn thấy Trần Thanh Ảnh nhưng trên mặt không có một chút đề phòng nào, Nhược Yên bất chấp bị phát hiện nơi ẩn náo, gào lớn lên cảnh báo:” Triệu Doãn, cẩn thận Trần Thanh Ảnh!”
Triệu Doãn nghe được tiếng la của Nhược Yên, liền quay người đã thấy Trần Thanh Ảnh giơ kiếm nhắm thẳng ngực mình mà đâm tới, liền lách người né tránh, mũi kiếm quét ngang vai hắn để lại một đường máu, Triệu Doãn xoay người dùng mũi chân đá văng thanh kiếm trong tay Trần Thanh Ảnh ra ngoài, nhưng hắn đến là có chuẩn bị, nên vừa mất vũ khí, liền tung một chưởng vào ngực Triệu Doãn, bản thân cũng nhận lấy một chưởng đáp trả, cả hai cũng lăn xuống đất phun máu.
Nhược Yên thấy Triệu Doãn bị trúng chiêu, liền mất bình tĩnh, lập tức phi thân lên sườn núi, không ngờ chân nàng vừa rời khỏi mặt đất, đã bị một thanh đao từ bên hong phóng qua trúng thẳng vào ngực, làm nàng mất đà rơi xuống khe núi sâu.
-“Nhược Nhi!” Triệu Doãn loạng choạng lao qua, muốn nhảy theo thì thấy một bóng màu vàng xuất hiện bên cạnh mình, cảm giác cổ mình đau nhói một cái, liền mất cảm giác ngã xuống mặt đất, ngất đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook