"Thật sao?" Mẫu Đan đưa tay lấy mũ đội lên, tháo kính ra, ngón tay trái gõ gõ trên tay lái. Ánh mắt chú định vào cô vẫn chưa dời, nhiệt độ trên má vừa rút đi đã trở lại, cô nhẹ nhàng cắn cắn môi, bỗng nhiên cười: "Phong đại nhân, anh còn muốn nhìn bao lâu?"

"Vừa rồi ở Du Nhiên Tiên phường, em nói em có bạn trai..." Phong Hán thừa nhận mình động lòng. Cô rất đẹp, không đơn thuần là ngoại hình, còn có tự tin của cô, khôi hài, thông minh, rất nhiều rất nhiều. Đưa tay vuốt lại sợi tóc tản mạn bên tai cho đúng ý liền không tiếp tục nhìn chằm chằm cô nữa, quay đầu xem kính chiếu hậu.

Họa Họa định nghĩa Phong đại nhân là vật nguy hiểm cấp đặc biệt là một chút cũng không khoa trương, thật sự đã nguy hiểm lại còn dụ hoặc. Nhưng lời vừa rồi của anh là có ý gì, trêu chọc cô sao?

"Đằng sau không còn xe đi theo nữa." Phong Hán hạ cửa sổ xe xuống, từng cơn gió lùa vào, thổi tan ngột ngạt trong xe.

Chiếc SUV màu đen lao nhanh trong màn đêm, dần kéo ngắn khoảng cách với khách sạn đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh ở lại. Trong xe, hai người không nói chuyện nhiều, một người lái xe một người nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần, ai cũng không muốn đi đánh vỡ yên tĩnh lúc này.

Reng...

Phong Hán quay đầu nhìn về phía chiếc túi xách đặt trên tay vịn, Mẫu Đan cũng không động đậy: "Lấy điện thoại ra dùm tôi với." Tin tức sẽ không truyền đi nhanh như vậy đi, bọn họ mới ra khỏi Du Nhiên Tiên phường không đến 20 phút.

"Ừ." Phong Hán cũng không có xích lại gần, cũng không lấy túi xách qua, mà thẳng tay mở túi lấy điện thoại ra đưa cho Mẫu Đan.

Mẫu Đan tiếp nhận điện thoại, nhìn lướt qua tên hiển thị: "Thanh Thanh." Nhấn nghe: "Alo."

"Đan Đan tỷ, chị với idol em bị chụp, lên hotsearch luôn rồi. Hiện tại bên ngoài khách sạn chúng ta tụ họp một đoàn phóng viên." Ngô Thanh chính đang say sưa ngon lành mà xem các loại vạch trần trên Weibo, cười híp cả mắt: "May là em đặt phòng sớm, vừa rồi em có gọi phục vụ, cô ấy nói khách sạn đã không còn phòng trống."

"Chị biết rồi." Mẫu Đan cúp điện thoại, chuyển tay lái dừng xe.

Phong Hán nghi hoặc: "Thế nào?"

"Phong đại nhân, anh xác định đêm nay muốn ở M&H sao?" Mẫu Đan lấy túi xách qua, bắt đầu tìm, nhưng lật tới lật lui lại không tìm được thứ cô muốn tìm: "Xong, thẻ căn cước của tôi vẫn ở trong túi kia."

"Vậy cứ ở M&H đi." Phong Hán đã sớm dự liệu trước: "Những phóng viên kia thần thông quảng đại cực kì, nếu bây giờ chúng ta đi đặt phòng ở khách sạn khác, mặc kệ là dùng thẻ căn cước của em hay là của tôi, kết quả đều như thế."

Mẫu Đan thả túi xách trở lại tay vịn, nhìn về phía Phong Hán: "Thanh Thanh nói phòng khách sạn M&H đã hết phòng."

"Lái xe đi." Đối với loại tình huống này, Phong Hán đã sớm quen: "Trở về khách sạn, vào phòng tôi đều treo biển không làm phiền, mà em lại đặt phòng Tổng thống, một phòng cũng có mấy gian, không cần lo lắng."

Anh đã nói vậy, cô cũng không còn sợ, cầm điện thoại lên gọi cho đạo diễn Trần, bên kia tiếp đến là nhanh: "Alo, Thược Dược nha đầu hả, lúc này làm sao còn có thời gian gọi cho tôi?"

"Haha." Mẫu Đan cười gượng: "Đạo diễn, khoảng 5 phút nữa là tôi với Phong Hán đến M&H, ngài trượng nghĩa lại thiện lương như vậy, hôm nay lại được không lưu lượng, chắc chắn sẽ không để mặc chúng tôi bị phóng viên chặn ở bên ngoài khách sạn một đêm."

Trần Sâm cười hắc hắc: "Đó là đương nhiên, hai người cứ việc về." Nói xong đắc ý: "Tôi dù sao cũng là lão giang hồ, đã sớm đề phòng. Cô vừa ra ngoài, nha đầu Ngô Thanh liền đi đặt phòng Tổng thống, tôi có thể không phát giác ra vấn đề sao, lập tức xuống tay trước bao hết khách sạn này luôn."

"Có đúng không?" Mẫu Đan kinh hỉ, nhìn Phong Hán chớp chớp mắt: "Vậy chúng tôi trở về."

Phong Hán cũng bị vẻ mặt này của cô làm cho vui vẻ, thấy cô cúp điện thoại mới lên tiếng: "Không cần sợ, khách sạn như M&H đều có bảo an."

"Tôi biết." Mẫu Đan khởi động xe: "Nhưng anh biết không, có một số phóng viên giải trí thật sự liều mạng, ngày mà anh công khai tình cảm đó, xe của tôi còn chưa đến cửa khách sạn đã có phóng viên đột nhiên xông lên, làm Thanh Thanh hết hồn phanh gấp."

"Video kia tôi đã xem." Phong Hán ý cười trên mặt phai nhạt: "Em có cảm thấy dính dáng đến tôi rất mệt mỏi không?"

Vừa rồi là ai trêu chọc cô, hiện tại lại bắt đầu lo lắng? Mẫu Đan liếc anh một cái, mang theo một chút ngạo kiều mà chính mình cũng không phát giác nói: "Mệt mỏi thì đúng là hơi mệt một chút, nhưng ngẫm lại cái cát-sê càng tăng lại càng không hợp thực tế kia, tôi liền không có lời oán giận nào, ai bảo tôi năm trước đầu tư thua lỗ, trong một đêm từ thổ hào Đan tỷ biến thành dế nhũi tiểu Đan Đan? Haha..."

Phong Hán nhíu mày cười khổ: "Tại sao tôi lại cảm giác em có chút dụng ý khó dò?" Biết cô đang nói đùa, anh để ý trong ngữ điệu của cô có chút kiều, cái này khiến anh cho là cô đang làm nũng.

"Tôi dụng ý khó dò, vậy anh sợ không?" Mẫu Đan đã thấy bảng led khách sạn M&H, bắt đầu giảm tốc.

"Không sợ." Phong Hán đóng cửa số xe lại: "Nhiều nhất cũng chỉ là bị lừa tài gạt sắc, tài, tôi dùng không hết, về phần sắc, em nói hai ta không ai kém ai."

Mẫu Đan cố ý hừ lạnh: "Lại bắt đầu dụ hoặc thanh niên thời đại mới cái gì cũng tốt là tôi đây đi chệch đường, rắp tâm của anh cũng không đơn giản."

"Bị em phát hiện..."

Lời còn chưa nói hết, ánh đèn flash không ngừng chớp nháy đã đánh tới, Phong Hán lập tức bảo Mẫu Đan dừng xe.

Một đám phóng viên khiêng theo máy quay, máy ảnh, micro ùa lên, trong nháy mắt vây kín chiếc xe: "Phong Hán... Phong Hán, anh đặc biệt đến thăm bạn gái sao... Bạn trai tới thăm mình, Đan mỹ nhân có phải rất vui mừng hay không... Quan hệ của hai người đã tiến triển đến bước nào rồi... First base, second base hay là third base*..."

Tay trái Mẫu Đan nắm chặt tay lái, tay phải lấy điện thoại gọi cho đại diễn Trần, cửa sổ xe bị gõ vang liên tục. Phong Hán vô thức nhìn chăm chú thần sắc trên mặt Mẫu Đan.

Vừa tắt điện thoại, một đám bảo tiêu mặc tây trang đen, đeo kính râm xuất hiện ở cửa, chạy tới phía chiếc xe, mà lúc này, bảo an của khách sạn cũng xuất động.

Nhưng phóng viên giải trí vây quanh nhìn thấy bảo tiêu cùng bảo an khách sạn lại càng thêm kích động, cơ hồ bao kín lấy xe. Bảo tiêu cùng bảo an khách sạn cứng rắn kéo người ra, chiếc SUV màu đen thì nhích lên từng chút một.

Mất tận gần 10 phút, Mẫu Đan mới lái xe được vào garage của khách sạn, lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi, ngồi trên ghế lái thật lâu không động đậy.

Phong Hán xuống xe, mở cốp xe lấy ra một túi du lịch nhỏ, đi đến ghế lái, mở cửa xe, nhìn chăm chú Mẫu Đan đang bình phục nỗi lòng, khẽ hỏi: "Còn ổn chứ?" Anh hơi hối hận hôm nay uống rượu.

"Tôi không sao." Mẫu Đan buông tay lái ra, bỏ mũ lưỡi trai xuống, dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Phong Hán: "Không phải trời tối rồi sao, tôi đang sợ có người ngồi dưới bánh xe, nếu lấn phải thì không xong."

"Sorry." Lúc này anh cũng không biết nên nói gì: "Lần sau chúng ta ra ngoài, tôi sẽ không uống rượu, để tôi lái xe."

Mẫu Đan nhìn chằm chằm khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ của anh một hồi lâu, phát hiện anh thật sự nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút đáng yêu, cười khẽ: "Vậy anh nhớ phải hỏi chủ quán xem có thiêu đao tử loại nặng đến bất tỉnh hay không đấy."

"Nhất định phải nặng đến bất tỉnh mới được sao?" Phong Hán đưa tay sờ mặt cô, ngón tay cái một lần lại một lần vuốt qua bên má hơi sưng lên của cô, như muốn vuốt đi ba dấu tay kia vậy.

Trên mặt hơi ngứa, đáy lòng tê dại, Mẫu Đan khó chịu muốn tránh né nhưng anh lại không cho, cọ trong lòng bàn tay anh mấy lần không thoát được, cuối cùng từ bỏ, đôi mắt hoa đào oán trách trừng lấy nam nhân không có chừng mực trước mặt.

Nhìn cô linh động như vậy, anh không kiềm chế nổi: "Xuống xe thôi." Đã động lòng, vậy anh sẽ không dối gạt mình.

Mẫu Đan không khỏi vì đó mà muốn giở tính trẻ con, quay ngoắt đi, quay lưng về phía anh, trên mặt truyền đến nhiệt độ ấm áp từ tay anh. Đêm nay hết thảy đều như nằm trong sự khống chế của anh, cái này khiến cô cao hứng không nổi.

Giận rồi? Phong Hán cười.

Ting...

Đây là thông báo tin nhắn của điện thoại cô, Mẫu Đan không quá nhẹ nhàng mở túi xách lấy điện thoại, mở ra xem, là Ngô Thanh gửi tin nhắn WeChat cho mình. Là một tấm hình, nhân vật nam, nữ chính trong đó còn là người hết sức quen thuộc: "Hả?"

Phong Hán không muốn xem tin nhắn của cô, chỉ là màn hình vừa khéo đối diện anh. Nháy mắt anh ở trong thang máy nhịn không được cách mũ hôn Peony bị chụp lại.

Ngọn lửa trên mặt Mẫu Đan bùng cháy, lần này cô không dám quay đầu lại, cảm nhận được bàn tay trên má, sự ngượng ngùng mất tích hai mươi sáu năm của cô đột nhiên trở lại, trước mắt tối sầm, vô thức quay đầu, gương mặt của Phong Hán lại xuất hiện trong tầm mắt.

Cái hôn trước đó cô không biết, lần này anh muốn để cô hiểu rõ tâm ý của anh. Tay trái cẩn thận từng li từng tí nâng mặt của cô lên, thấy cô không từ chối, không do dự in xuống một nụ hôn trên trán cô.

Cảm giác được xúc cảm mềm mềm lành lạnh trên trán, Mẫu Đan không nhịn được nín thở, hé miệng, trợn tròn mắt, cách chừng 5 giây mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nháy nháy mắt, cô đây là "đổ" rồi à?

Đáy mắt Phong Hán gợn lên những làn sóng trùng điệp, hôn xong trán cô, không nỡ rời đi, đôi môi chậm rãi hạ xuống trên mi cô, muốn tiếp tục nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một thanh âm đang một mực cảnh cáo anh, không được hù dọa cô. Anh nghe theo.

Hơi thở nóng hổi phả lên mặt, làn da trắng nõn hoàn mỹ nhiễm lên đỏ bừng, tay trái Mẫu Đan không biết từ lúc nào đã bò lên người Phong Hán, nắm chặt lấy vạt áo sweater của anh, giống một người rơi xuống nước. Nhưng vào lúc này bên tai vang lên một câu khiến cô trong nháy mắt thần hồn quy vị: "Cái gì?"

Phong Hán cười, kìm lòng không đậu hôn lên tóc mai của cô: "Anh nói chúng ta trở về phòng."

Lão tài xế nha! Mẫu Đan lập tức đẩy anh ra, cả người co lại trong xe, mặt như trái táo đỏ mặt, dịu dàng hỏi Phong Hán: "Trở về phòng làm gì?"

Thấy cô như vậy, Phong Hán cũng không định giải thích, lần nữa nghiêng người, cố ý đùa nàng, trầm giọng khiến thanh âm trở nên khàn khàn: "Em nói làm gì?" Giúp cô mở dây an toàn, bắt được một tia giãy dụa trong mắt cô, trong lòng xiết chặt, thuận tay chỉnh ghế về phía sau, sải bước lên xe, đóng luôn cửa xe.

"Anh... Anh." Mẫu Đan thấy anh tới gần, theo bản năng đưa tay chống trên lồng ngực anh. Cách lớp áo sweater không dày, cô có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim nhanh chóng của anh, không biết tại sao đột nhiên cô không còn khẩn trương, hoá ra Phong Hán cũng giống mình.

"Peony..." Phong Hán cơ hồ quỳ gối bên chân cô, ở trong một không gian hẹp cùng người mình thích như khiến anh muốn điên, vùng vẫy ở biên giới mất khống chế một hồi lâu, cuối cùng không dám, xích lại gần mặt cô: "Peony, anh không muốn tuỳ tiện buông tay em."

Nghe được câu này, Mẫu Đan rốt cục dám đối mặt anh. Nhưng vừa nhìn vào đáy mắt anh, cô suýt chút thì chìm sâu vào đó. Cô tránh né, nhưng Phong Hán lại không cho cô cơ hội đó, hai tay nâng khuôn mặt cô để cô nhìn anh, thanh âm khàn khàn một lần lại một lần gọi cô: "Peony... Peony."

Mẫu Đan nghẹn họng, nuốt nước bọt. Hai người hiện tại cơ hồ dán chặt lấy nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Ánh mắt từ đôi đồng tử của anh rời dần xuống phía dưới, lướt qua sống mũi thẳng tắp của anh, dừng lại trên môi anh.

26 năm duy nhất một lần động lòng, chính mình dường như cũng không muốn cứ như vậy mad bỏ lỡ, tâm tùy ý động, hơi cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào nhau, cắn lên môi của anh. Mà nháy mắt đó, hình như có thứ gì trong đầu nổ tung, khiến cô lập tức chìm vào hỗn độn, muốn rút về, nhưng anh không cho phép.

Phong Hán một tay giữ lấy gáy Mẫu Đan không cho cô lùi bước, một tay ôm cô vào lòng, làm sâu sắc nụ hôn này, thấy cô từ kinh ngạc đến chậm rãi nhắm hai mắt, anh triệt để chìm vào sự ngọt ngào của cô.

Ngay thời điểm hai người chìm đắm, đột nhiên một chớp sáng lấp lánh lướt qua. Phong Hán một tay ôm lấy Mẫu Đan, quay đầu nhìn phương hướng của chớp sáng, ánh mắt là sự lạnh lẽo hiếm có.

Không tìm được người chụp hình, quay đầu ôn nhu nhìn nữ nhân đang ôm chặt mình, hôn đỉnh đầu cô, giúp cô chỉnh trang quần áo, dịu dàng nói: "Chúng ta vào khách sạn." Anh cần bình tĩnh lại, ôm chặt nàng, mê muội hít sâu mùi hương thuộc về cô.

Mẫu Đan vùi đầu trong ngực Phong Hán thật lâu mới đáp lại: "Ừ." Giọng nói nhỏ như muỗi: "Em... Chúng ta vào khách sạn không được làm gì." Cô đây tuyệt đối không phải bảo thủ, mà là hai người vừa mới xác định mối quan hệ, cô còn chưa chuẩn bị kỹ càng.

"Ừ, không làm gì."

Phí hết một phen công phu, Phong Hán mới đè xuống được nỗi xúc động kia, thật điện thoại của cô vào túi xách, đội mũ lưỡi trai lên đầu cô xong mới mở cửa xe, xuống xe trước.

Chân Mẫu Đan còn có chút mềm, nhưng chớp sáng vừa rồi nói rõ hai người không thể tiếp tục ở nhà để xe, chống lấy cánh tay của bạn trai, cẩn thận xuống xe, đóng cửa.

Phong Hán khóa kỹ xe, xách túi du lịch, ôm vai Mẫu Đan đi hướng thang máy: "Chúng ta qua phòng em trước, em về đó lấy đồ."

"Không phải nói..." Xuống xe, bị Phong Hán ôm lấy, Mẫu Đan mới phát hiện mình thật sự thấp hơn anh rất nhiều, ngửa đầu nhìn anh, nhỏ giọng: "Không phải nói không làm gì?"

"Không làm gì thật..." Phong Hán nắm chặt lấy tay cô: "Nhưng đêm nay em phải ở cùng anh." Anh đặt vé máy bay sáng ngày kia bay về Thân thành, hành trình về sau cũng đã sớm định xong, cho nên phải có một đoạn thời gian rất dài không gặp được cô, anh muốn ở bên cô lâu hơn một chút: "Đêm mai anh lái xe trở lại thành Đại Lý."

"Vậy được." Mẫu Đan nghe anh nói tối muộn mới đi, trong lòng có điểm mừng thầm, nhưng thực tại tàn khốc: "Anh không cần đi muộn như vậy, chiều mai em phải trở lại đoàn làm phim quay phim, buổi chiều anh đi."

Phong Hán không hề nghĩ ngợi từ chối: "Không được." Vào thang máy ấn số tầng lầu: "Chiều mai anh đi tham ban chỗ em."

"Anh không được đi!" Mẫu Đan giật nảy cả mình, chột dạ đến mức lập tức hất tay anh ra, nhưng khí lực làm sao lớn như người ta được, dứt khoát dùng sức đè anh vào thành thang máy: "Em nói cho anh biết, em không cho anh đi cổ thành tham ban." Diễn kỹ lưu manh kia của cô đạo diễn Trần coi như tạm được, nhưng thật sự không vào được mắt anh.

"Anh chỉ đi 10 phút." Phong Hán cúi đầu nín cười, nhìn cô một mặt khẩn trương: "Không đánh giá kỹ xảo của em."

Không đánh giá cũng không được, Mẫu Đan lớn giọng, muốn để anh cảm nhận sâu sắc sự phản đối của cô: "No!" Vừa nói xong lời này, cửa thang máy liền mở ra.

Trần Sâm đứng ở cửa thang máy đã nhấc chân lên, nhưng thấy tràng cảnh bên trong, ông thật sự không biết nên đi vào hay là lùi về sau: "Hai người kết thúc chưa?" Đi đỗ cái xe mất tận 20 phút, ông cũng lo lắng.

"Tôi chỉ muốn thử xem cái thang máy này có bị hỏng hay không, hai người đã đi lên, vậy không sao rồi, cứ tiếp tục... tiếp tục..."

"Tiếp tục cái gì nha?" Mẫu Đan mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại, lập tức buông tha Phong Hán đi giữ cửa, đuổi theo Trần Sâm: "Đạo diễn, ngài nghe tôi giải thích, là anh ấy muốn đi đoàn làm phim của chúng ta tham ban, chuẩn bị nghiền ép diễn kỹ của diễn viên toàn bộ đoàn làm phim chúng ta, tôi mới anh dũng..."

Vốn đang nghênh ngang đi về phía trước, hướng tới thang máy khác, Trần Sâm nghe nói như thế, lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mẫu Đan: "Thược Dược nha đầu, cô vừa nói cái gì? Phong Hán muốn đi đoàn làm phim của chúng ta tham ban?" Ông rất khẳng định lỗ tai của mình không có vấn đề.

Thấy đạo diễn Trần biểu hiện như vậy, chẳng biết tại sao Mẫu Đan sinh ra một loại dự cảm bất tường, vội khoát tay: "Không có, vừa rồi tôi không hề nói gì, ngài tiếp tục quay đầu hướng về phía trước, thang máy ngay ở chỗ cách ngài không đến 200 mét."

"Không, tôi nghe được rõ." Trần Sâm sẽ không ngây ngốc buông tha cơ hội lần này, quay người đối diện Mẫu Đan: "Vừa vặn tôi còn chưa tìm được người thích hợp đóng vai trụ trì quốc tự mà cô xuất gia, tư tưởng của tôi hoàn toàn cho phép ngôi chùa cô xuất gia có một vị trụ trì tương đối bất phàm."

Không cho Mẫu Đan cơ hội lên tiếng, nói đến Phong Hán, ông bắt đầu liệt kê: "Tiên phong đạo cốt, tuấn dật xuất trần, cao thủ tuyệt thế, tài hoa hơn người... Ôn tồn lễ độ lại dãi dầu sương gió... Ôi..." Còn có từ gì nữa không nhỉ, chép miệng, liếc nhìn Mẫu Đan: "Làm sao cô không chen lấy hai câu?"

Mẫu Đan lắc đầu: "Tôi chỉ muốn xem ngài có thể vô nghĩa tới khi nào." Quay đầu nhìn thoáng qua Phong Hán đứng sau lưng mình, quay đầu hỏi: "Ngài xác định những từ ngữ vừa rồi đều có thể quy tụ lại trên người một người, ngài tìm người thật sao?"

"Trong tư tưởng của tôi, trụ trì quốc tự cũng không phải là người bình thường." Trần Sâm không từ bỏ, không nhụt chí, tiến lên mấy bước: "Hắn là một nhân vật... có linh hồn của Tuyên Thành Kiếm Ảnh. Mặc dù chỉ xuất hiện ở thời điểm cô quy y, nhưng... nhưng điểm này đủ có thể nói lên hắn thần bí khó lường, vừa khéo có Phong Hán làm khách mời."

"Đạo diễn!" Mẫu Đan khoanh tay: "Ngài không sợ toàn bộ bộ phim của chúng ta sẽ bị sự nổi bật của anh ấy làm cho ảm đạm phai mờ sao? Còn nữa, tôi đọc hiểu toàn bộ kịch bản, làm sao lại nhớ là tôi xuất gia ở am ni cô?"

Trần Sâm không cảm thấy những cái này là vấn đề: "Phong Hán làm khách mời sẽ chỉ nâng cao hình ảnh của Tuyên Thành Kiếm Ảnh chúng ta, về phần cải biến kịch bản, làm nhà đầu tư tôi hoàn toàn không có ý kiến."

Ông không có ý kiến, nhưng cô có một bụng ý kiến đấy: "Nói, nhóm nam nữ trẻ tuổi đêm nay tôi với Phong Hán gặp ở Du Nhiên Tiên phường có phải ngài sắp xếp hay không?" Ông có đầy đủ động cơ, nhìn xem, chẳng phải bây giờ Phong Hán buộc phải đến khách sạn M&H.

"Tôi định thế." Trần Sâm không che giấu ý đồ của mình: "Nhưng ép hỏi nha đầu Ngô Thanh kia nửa ngày cũng không cạy nổi miệng con bé."

Mẫu Đan xoay người nhìn nhân vật mấu chốt gây nên tranh chấp: "Anh nói xem?" Trong ánh mắt mang theo cảnh cáo nồng đậm, mắt không mù đều có thể nhìn ra.

Phong Hán hắng giọng một cái, cô gái nhỏ nhà anh tính tính hình như rất không nhỏ, cười nhẹ gật đầu với Trần Sâm: "Cảm ơn ngài một mực chiếu cố Peony." Về phần khách mời, chỉ lộ mặt một cái, anh dường như cũng không có lý do từ chối: "Vừa vặn chiều ngày mai đi quý đoàn làm phim tham ban, khách mời ngài có thể an bài."

Nghe nói như thế, khóe môi Mẫu Đan khẽ cong, quay mặt, không muốn nhìn nam nhân mắt mù nào đó.

"Tốt tốt tốt." Trần Sâm kích động, không ngờ linh cơ khẽ động lại kéo Phong Hán vào Tuyên Thành Kiếm Ảnh thật: "Vậy hai người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng tôi cũng không vội, hai người đến trường quay trước lúc trời tối là được."

Nói xong cũng chạy đi. Ông sợ Phong Hán không chống cự nổi uy hiếp của nha đầu Thược Dược, mà cũng chính hôm nay ông mới nhận rõ, thì ra là không chỉ vị lãnh đạo nhà mình tuổi Hổ, nữ nhân nổi tính lên thì đều là hổ, không liên quan gì đến trình độ văn hoá, cũng quan liên quan đến nam nhân kia là ai.

"Haha." Mẫu Đan liếc nhìn Phong Hán: "Đúng lúc nha?" Cầm lấy túi của mình, quay người đi đến phòng mình, mở cửa, cười cười nói với nam nhân đứng ở cửa: "Vừa khéo em cũng cho anh một lý do chia phòng ngủ." Sau đó bịch một tiếng đóng cửa lại.

Phong Hán không phòng bị, chóp mũi gần sát cánh cửa, tâm tình vốn tốt không bị ảnh hưởng chút nào.

Chú thích:

*"first base, second base, third base": thuật ngữ của bộ môn bóng chày.

Còn trong quan hệ giữa nam và nữ:

- first base: nắm tay và hôn môi;

- second base: có đụng chạm da thịt, nhất là phần ngực;

- third base: đụng chạm từ dưới hông trở xuống...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương