Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm
-
Chương 41: Đáp lại
Trần Sâm nghe vậy sững sờ, trong đầu lập tức tuôn ra các loại tình tiết cẩu huyết, mà xâu chuỗi kịch bản lại, ánh mắt ông nhìn Mẫu Đan theo thời gian dần thay đổi, mang theo chút đồng tình hỏi: "Thược Dược nha đầu, có phải Phong Hán muốn cô ngậm miệng hay không?"
Lại chuẩn cơ! Nhưng Mẫu Đan nhìn xu thế biến hoá này của ông, làm sao lại thấy có điểm không đúng: "Không có, tôi chỉ cảm thấy mình đã bị ngoại giới quầy rầy quá nhiều, là thời điểm nên ổn định lại tư tưởng nghiên cứu chuyện diễn kỹ."
"Có vấn đề!" Trần Sâm đã đắm chìm trong tình tiết tư tưởng tình của mình: "Trước đó làm sao cô không đi nghiên cứu diễn kỹ, vì cái gì ngay lúc này đột nhiên giác ngộ?" Hai bước tiến lên xích lại gần Mẫu Đan, thấp giọng hỏi: "Có phải Phong Hán ghét bỏ cô rồi?"
Mẫu Đan nhìn chằm chằm Trần Sâm một mặt nghiêm túc một hồi lâu, xác định ông đúng thật là nghiêm túc mới trả lời: "Đạo diễn, trước đó tôi cũng có nghiên cứu diễn kỹ, chỉ là học bá đều cố gắng vào lúc người khác nghỉ ngơi." Nói đến đây cô cũng hơi nghi ngờ: "Chẳng lẽ diễn kỹ của tôi đột nhiên tăng mạnh còn chưa thể nói rõ điểm này?"
"Diễn kỹ đột nhiên tăng mạnh?" Trần Sâm nghĩ đến phân cảnh khóc mất 3 lọ thuốc nhỏ mắt hôm trước, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ai..." Mẫu Đan đã không cần đáp án: "Xem ra tôi còn cần cố gắng thêm mới được." Nói xong cũng chuẩn bị rời đi: "Xoá Weibo là chính xác."
"Ai, không phải!" Trần Sâm lập tức lôi kéo cô: "Cô còn chưa nói làm sao đột nhiên quyết định xoá Weibo rèn luyện diễn kỹ vào lúc này?"
Mồ hôi trên trán lại tụ thành giọt lăn xuống, Mẫu Đan thẳng tay kéo khăn mặt ra: "Có hai nguyên nhân, một là dựa theo kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh, rất nhanh Tuyên Minh Y sẽ phải quay phân cảnh cảm tình sâu đậm, mà thân phận của nàng cũng sắp bị khám phá, tôi không thể tiếp tục che mặt."
"Về phần thứ hai nha, đây không phải chuyện "đi cửa sau vào đoàn" hai ngày trước khiến tôi đột nhiên nhớ tới đạo diễn bộ phim Thầy Giáo Quán Trà Nam tôi nhận là Trương Bình Kinh tiên sinh sao, cho nên không thể tiếp tục nhởn nhơ." Nói xong cô liền nhanh chân chạy.
Trần Sâm cười nhìn theo bóng lưng Mẫu Đan, trách mắng: "Về sau không chuẩn bị thuốc nhỏ mắt cho cô nữa, tôi để cô ngồi mà nặn ra nước mắt." Ở ngay trước mặt ông nói nhởn nhơ trong đoàn làm phim, nha đầu này gan mập rồi đây mà: "Đêm nay chỉnh đốn cho tốt, ngày mai phải xâu uy á* đó."
"Được." Mẫu Đan trở lại chắp tay cúi đầu với Trần Sâm: "Cám ơn."
"Mau đi đi." Trần Sâm làm như ghét bỏ liên tục khoát tay, ông biết Thược Dược nha đầu vì sao lại cảm ơn ông.
Hiện tại ngành giải trí còn nhiều táo bạo, khinh cuồng, thiếu chân thành, cố gắng, nhất là mấy năm gần đây oai phong tà khí không ngừng, bê bối liên tục như thủy triều. Dù thân ở trong đó nhưng ông không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể cam đoan trong đoàn làm phim của ông không có cái gọi là quy tắc ngầm, không có chèn ép với bị chèn ép.
Video "Phong Hán bị chặn tại sân bay Hongkong" cùng "Mẫu Đan bị bao vây bên ngoài khách sạn" tuần tự bị đăng tải lên mạng, #Ảnh đế truyền kỳ Phong Hán rơi vào bể tình với tân nhân Mẫu Đan# đạt đến độ bùng nổ chưa từng có, mà bài "luận văn" #Tình đoạn Dương Lê Đình 8 năm, Phong Hán lại động tâm# trong nháy mắt đẩy Dương Lê Đình càng ngày càng điệu thấp lên đầu sóng ngọn gió.
Đêm đó, Dương Lê Đình góp mặt trong hoạt động của nhãn hiệu nữ trang thậm chí bị số lớn phóng viên giải trí chặn ở sân khấu hoạt động, vấn đề những phóng viên kia hỏi cũng tương đối sắc bén xảo trá, một chút cũng không vì Dương Lê Đình đã chia tay với Phong Hán 8 năm mà buông tha cô.
Dương Lê Đình thấy sắc mặt người bên thương hiệu có chút không tốt, đành phải lên tiếng ứng phó: "Phong tiên sinh rất ưu tú, ánh mắt cũng càng ngày càng tốt, tôi vô cùng vô cùng chúc phúc bọn họ."
Nhưng như vậy làm sao có thể để đám phóng viên giải trí kia hài lòng, bọn họ tìm được chỗ hở liền đào: "Cô nói ánh mắt Phong ảnh đế càng ngày càng tốt, ý là năm đó hai người chia tay vấn đề là ở cô?"
"8 năm trước, sự nghiệp của tôi và cả của anh ấy đều đang trong thời kỳ tăng lên..." Dương Lê Đình cười nhạt một tiếng, hôm nay bài vạch trần kia tới quá đột ngột, cô căn bản không kịp hủy bỏ hoạt động lần này, cho nên tình trạng hiện tại đã ở trong dự liệu của cô: "Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chia tay là rất bình thường."
Cô là thật xuất phát từ nội tâm chúc phúc Phong Hán, Phong Hán là một người đàn ông tốt, chỉ là mối tình 8 năm trước của bọn họ xuất phát từ lợi ích, tình yêu của anh cô không xứng có được.
Mà đã từng cao ngạo như cô, vì cái gọi là mộng tưởng, đau khổ giãy dụa từ tầng đáy của ngành giải trí, nhận bao nhiêu cái liếc mắt khinh thường, đã sớm đã mất đi chính mình lúc ban đầu. Chẳng biết lúc nào cô đã từ bỏ mộng tưởng, thúc đẩy cô tiến lên chính là danh và lợi. Vì danh lợi, ngay cả chính mình cũng bán, làm sao có thể cho người khác hạnh phúc? Phong Hán đáng có được nữ nhân khác tốt hơn, nhưng không phải cô.
"Là bởi vì ngoại tình hay là vì tình cảm phai nhạt?" Một phóng viên nam đeo mắt kính gọng vàng, dựa vào ưu thế về chiều cao đem mic giơ đến tận cằm Dương Lê Đình.
Dương Lê Đình cười khẽ: "Anh muốn thử xem cái cằm này của tôi có phải giả hay không à?" Đẩy chiếc mic kia ra, thái độ không còn mềm mại: "Nơi này là sân khấu hoạt động của nữ trang M.A, còn xin các vị giữ trật tự cho thật tốt."
Đúng lúc này, người đại diện của Dương Lê Đình tiến lên, cười nói: "Các vị cũng không cần vây quanh Lê Đình nhà tôi, Phong tiên sinh đã đáp lại trên Weibo rồi."
Mẫu Đan tắm xong, lại xoa bóp cơ chân, lúc này mới thư thái chút, điện thoại liền vang lên, xoay người leo đến đầu giường xem tên người gọi, lập tức kết nối: "Hello, Mr Feng."
"Xin chào." Trong giọng nói của Phong Hán mang theo rã rời rõ ràng: "Tôi đã đáp lại chuyện của chúng ta, bởi vì có ảnh chụp cho nên không phủ nhận." Việc này anh phải tự mình dặn dò cô.
"Vậy khẳng định sao?" Trải qua một buổi chiều, trong tiềm thức của cô đã tiếp nhận các loại khả năng, dù sao không có chuyện gì có thể khó tiếp nhận hơn việc bắt cô móc ra 1500 vạn.
Phong Hán cười yếu ớt lên tiếng: "Cũng không có hoàn toàn khẳng định, nói chỉ là đây là tình cảm riêng tư, còn xin ngoại giới cho chúng ta không gian."
"Tôi hiểu." Mẫu Đan nằm ngửa, hai chân thẳng hướng lên trần nhà: "Lập lờ nước đôi." Nghĩ đến lúc chạng vạng tối bị chặn ở bên ngoài khách sạn, cô chỉ cảm thấy này thế giới này thật không công bằng: "Anh có xem video trên mạng sao?"
"Xem." Nhắc đến cái này, Phong Hán không thể không nhắc nhở lần nữa nói: "Chính cô nhất định phải chú ý an toàn, còn có thể nói chuyện với đạo diễn Trần Sâm, bảo ông ấy nói với khách sạn một tiếng, gần nhất không cần để một số người lai lịch không rõ vào khách sạn, có chút fans rất điên cuồng, cô hiểu chứ?"
Mẫu Đan cách điện thoại, trịnh trọng nhẹ gật đầu: "Hiểu." Nhưng cô lại không rõ: "Anh nói xem những người kia vì cái gì vẫn luôn hỏi có phải tôi chủ động vạch trần buộc anh thừa nhận chuyện tình cảm hay không vậy? Bọn họ không thể mở rộng tư duy một chút sao, chẳng lẽ tôi dáng dấp xinh đẹp như vậy, liền không thể là anh quy tắc ngầm tôi sao?"
Đầu dây bên kia, Phong Hán lâm vào trầm tĩnh.
"Alo?" Mẫu Đan thấy không có âm thanh, liền đưa điện thoại ra nhìn một chút, còn không có cúp máy: "Hello, anh nghe được tôi nói sao?" Cách 2 giây, vẫn không có âm thanh, cô không khỏi thầm nói: "Chẳng lẽ là bị bắt cóc rồi?" Dù sao phú hào vẫn luôn là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao.
"Nếu như tôi quy tắc ngầm cô, cô chấp nhận sao?" Phong Hán bỗng nhiên lên tiếng, hơn nữa còn rất không giống như là đang nói đùa.
Lần này đến phiên Mẫu Đan im lặng, trong đầu cô hiện lên từng tấm ảnh đám mây hình nấm.
"Alo?" Phong Hán không khỏi cười ra tiếng: "Xem ra tư duy của cô còn chưa mở rộng hoàn toàn."
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai, ngọn lửa vô danh chôn sâu trong nội tâm vốn đã tắt lại bùng lên lần nữa, Mẫu Đan cũng cười ra tiếng, tay trái che lấy trái tim đang đập thình thịch: "Phong lão sư, ngày mai tôi phải xâu uy á."
"Cô sợ độ cao không?" Phong Hán thu liễm cảm xúc: "Nếu không sợ độ cao, trước đó phải chuẩn bị biện pháp phòng hộ an toàn cho tốt, xâu uy á quay phim cũng không phải là rất khó. Nhưng cô phải nhớ kỹ, trước khi quay phim phải ấp ủ cảm xúc cho tốt, tìm người đối diễn với cô đọc qua lời kịch cùng động tác mấy lần..."
Mẫu Đan lắng nghe, bởi vì biết kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh hậu kỳ phải xâu uy á, cho nên nửa tháng trước cô đã bắt đầu học yoga không trọng lực, thích ứng trước một chút, cho tới bây giờ cảm giác cũng không tệ lắm.
Hai người kết thúc trò chuyện đã là nửa giờ sau, Phong Hán nhìn điện thoại, khóe miệng cong cong, sau khẽ lắc đầu, bỏ điện thoại trên giường, đốt điếu thuốc đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía cảng Victoria.
Mà lúc này, trên mạng đã là loạn thành một mảnh, qua 1 tháng, Weibo lần nữa sụp đổ. Phong Hán đáp lại có thể nói đã vượt quá dự đoán của mọi người, mặc dù chỉ là một câu thật đơn giản, nhưng thái độ rất rõ ràng.
Nhưng nhân vật chính còn lại của câu chuyện - Mẫu Đan thủy chung giữ yên lặng, đám dân mạng thương tâm muốn chết, nhao nhao tràn vào Weibo tổng đạo diễn Tuyên Thành Kiếm Ảnh, nhờ ông tag Mẫu Đan.
Trần Sâm cũng bất đắc dĩ, đăng bài: "@ Tất cả mọi người, Thược Dược nha đầu nói muốn một lòng nghiên cứu diễn kỹ, cho nên gỡ cài đặt Weibo, thiên địa chứng giám, đây là thật, một điểm không giả dối."
凸凸凹凹: [Gỡ cài đặt Weibo? Haha, đây là thần tiên tiểu tỷ tỷ gì vậy, trên mạng nhiều người chờ chị vẽ tranh đáp lại như vậy, chị lại gỡ cài đặt Weibo. Bất quá tui ủng hộ, tui quyết định gỡ cài đặt Weibo, học tập cho giỏi.]
Đường gia yên hoả: [Tán thành tán thành, năm nay mị phải thi kiểm tra trình độ giáo viên, quyết định gỡ cài đặt Weibo, cố gắng qua.]
Phong thân muội: [Trời ạ, chị dâu tui quả nhiên chuyện gì cũng có thể làm được. Weibo đến cùng đắc tội chị chỗ nào, chị vậy mà nhẫn tâm xoá nó? Niềm vui của tụi em làm sao bây giờ, chị buông tay mặc kệ?]
Nhìn đám dân mạng kêu gào nói muốn gỡ cài đặt Weibo, càng ngày càng nhiều, Trần Sâm cảm giác mình sắp bị Weibo tag, ông thật không phải là cố tình, ngơ ngác nhìn điện thoại, nếu không ông cũng gỡ cài đặt mấy ngày tránh tai tiếng?
Mẫu Đan được Phong Hán chỉ dẫn, lấy kịch bản ra lật đến đoạn ngày mai phải quay, cầm bút bắt đầu viết, tận lực muốn hoá thân thành "Tuyên Minh Y", chỉ tiếc cô chưa từng yêu đương, không thể khắc sâu cảm giác đau thấu tim gan của "Tuyên Minh Y" trong kịch bản.
Reng...
Đang xem say sưa, điện thoại đặt ở trên đầu giường đột nhiên đổ chuông. Mẫu Đan thần than, hôm nay động tĩnh lớn như thế, Lam Lệ Quyên nữ sĩ chắc cũng nên gọi thăm hỏi.
"Mẹ, đã sắp 10 giờ rồi, mẹ còn chưa ngủ ạ?"
"Làm sao mà ngủ được." Lam Lệ Quyên đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Con với Phong Hán kia là thật sao?"
Mẫu Đan cười gượng: "Họa Họa không báo cáo tình huống thật với mẹ sao, hay là mẹ muốn có con rể đại ảnh đế?" Để bút xuống, ấn mở loa, bắt đầu massage mắt.
"Họa nhi đương nhiên có nói cho mẹ." Lam Lệ Quyên chỉ là có hơi không tin: "Con nói thật với mẹ, con thật không có tâm tư gì à?"
"Tâm tư gì?" Mẫu Đan biết mẹ cô đang chỉ cái gì, nhưng cố ý giả ngu.
Nghe xong lời này, Lam Lệ Quyên ngồi trong chăn mà trái tim cũng lạnh xuống, vỗ đùi: "Xong, lớn đến như vậy rồi mà lại chẳng có tâm tư gì, xem ra mẹ và cha con phải chuẩn bị sẵn tâm lý có thêm một đứa con gái rồi."
"Thêm một đứa con gái?" Mẫu Đan không massage mắt nữa, nhíu mày cười khổ, cô thật bội phục sức tưởng tượng của nữ sĩ Lam Lệ Quyên: "Con thích nam, mong ngài không cần chất vấn điểm này."
Lam Lệ Quyên cầm iPad, lướt qua từng tấm anht chụp của Phong Hán: "Đó là do thẩm mỹ của con không giống người thường."
Phong Hán này nhìn không tồi, mặc dù Mẫu Tuyển nhà bà tướng mạo cũng là siêu quần bạt tụy, đẹp trai ngời ngời, nhưng hai người không cùng thuộc một loại hình.
Mẫu Tuyển ngũ quan tinh xảo, tướng mạo thiên về nhã nhặn, nhưng cả người không gầy yếu chút nào, khí chất thanh lãnh; mà Phong Hán có thể dùng tuấn mỹ để hình dung, ngũ quan vô cùng đẹp, nhất là con mắt, có lẽ là bởi vì con lai, cả người đều lộ ra vẻ cao quý thần bí. Nhưng có thể nhìn ra bọn họ đều rất nội liễm.
"Mẹ!" Mẫu Đan muốn cứu vãn hình tượng của chính mình trong lòng nữ sĩ Lam Lệ Quyên: "Không phải thẩm mỹ của con có vấn đề, mà là đối phương tựa như tuyết liên sinh trưởng trên đỉnh Tuyết Sơn. Vì an toàn, dân chúng bình thường như chúng ta đứng xa nhìn xem là được rồi."
"Tuyết liên thì thế nào?" Lam Lệ Quyên không tán đồng: "Mẹ nghe con nói làm sao lại cảm thấy con nhìn trúng người ta rồi, nhưng có tặc tâm không có tặc đảm?"
Có ai nói con gái nhà mình như vậy không? Mẫu Đan nhíu mày thở dài một hơi: "Trên đầu chữ sắc có một cây đao, còn gái mẹ năm nay mới tròn 26 tuổi, còn có rất rất nhiều thời gian, không muốn tráng niên mất sớm."
Lam Lệ Quyên đã hiểu: "Được rồi, tự con xem mà xử lý đi, dù sao chỉ cần là con nhận định, mẹ và cha con đều không có ý kiến."
Bình tĩnh vượt qua một đêm, ngày 1 tháng 4, trời mới tờ mờ sáng, Mẫu Đan đã rời giường. Đầu tiên là đun một bình nước, sau đó bắt đầu rửa mặt, rót một ly nước nóng, cô giống thường ngày, ấn mở Wall Street Journal.
Lúc lên xe ra buýt khỏi khách sạn, Ngô Thanh phát hiện phóng viên chờ bên ngoài khách sạn chẳng những không ít đi, còn nhiều thêm 10 người, miệng vểnh lên cao, đến bây giờ cô nghĩ lại mà vẫn thấy sợ. Trần Sâm đã sớm liên hệ bảo an khách sạn, đề phòng một số phóng viên cần tin tức không cần mạng xông lên đụng đầu xe buýt.
Đạo diễn Hồ nói đùa: "May là Mẫu Đan quay phim ở đoàn làm phim của ta, nếu không tai ương này thật đúng là khó tránh, đương nhiên đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh chúng cũng vì đây mà được nhiều người biết đến." Quay đầu nhìn về phía Mẫu Đan ngồi ở hàng ghế cuối: "Đêm qua tôi nằm mơ, mơ thấy đạo diễn Trần đem hết phí tuyên truyền Tuyên Thành Kiếm Ảnh cho cô."
Trong xe ồn ào cười to.
"Giấc mơ này của ngài thật chạm đến trái tim tôi đấy." Mẫu Đan cười bất đắc dĩ: "Ngày khác tôi nhất định mời ngài ăn bữa cơm." Cô cũng chỉ nghĩ yên lặng kiếm ít tiền, nhưng mà ai biết vừa vào giới liền có scandal mập mờ không rõ Phong Hán chứ?
"Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều." Trần Sâm gãi gãi đầu: "Không chừng hôm nay còn có thêm chuyện bát quái." Tối hôm qua vợ ông nói Âu gia đang sắp xếp cho Âu Vũ ra mắt, Khương Minh Tịnh thông minh như vậy, khẳng định sẽ chọn lúc có ảnh hưởng nhỏ nhất, công bố chuyện chia tay.
Mọi người trong xe nhất thời sinh hiếu kì, nhưng Trần Sâm ngậm miệng không nói.
Đến phim trường, Mẫu Đan thay đồ hoá trang, liền cầm kịch bản đi tìm Triệu Côn, phân cảnh đầu tiên hôm này phải quay là cảnh Tuyên Minh Y mặc hỉ phục một mình trở về nhà, quỳ xin phụ thân cho nàng từ hôn, lời kịch Mẫu Đan đã ghi nhớ.
"Tôi biết cô sẽ tới, chính đang chờ cô đấy." Triệu Côn cũng đã hoá trang xong, đồ hóa trang bị gãy được xếp chỉnh tề trên ghế.
Còn chưa tới trước mặt, Mẫu Đan đã khom người chào: "Triệu lão sư, tôi lại làm phiền ngài."
"Không có gì đáng ngại không có gì đáng ngại." Triệu Côn tiếp nhận kịch bản trợ lý đưa tới: "Phân cảnh hôm bay trời mưa lớn, Tuyên Minh Y mặc một thân hỉ phục thất hồn lạc phách đi giữa đường núi, theo hướng đi của kịch bản, cơn mưa này chính là một đường phân cách, nó rửa đi tình yêu của Tuyên Minh Y đối với Tiêu Thần."
Mẫu Đan gật đầu: "Đúng vậy." Tối hôm qua cô đã tưởng tượng ra, muốn thay tràng cảnh năm ngoái cô ôm văn kiện rời khỏi JPMorgan Chase vào, cô từ biệt JPMorgan Chase, kết thúc chuyến phiêu lưu, tâm tình lúc đó y hệt như khi Tuyên Minh Y trong kịch bản vứt bỏ tình yêu, tìm về chính mình.
Hai người phân tích kịch bản nửa giờ, liền nghe được nhân viên tổ đạo cụ kêu lên: "Guồng nước đã chuẩn bị xong." Mẫu Đan lập tức bắt đầu ấp ủ cảm xúc, cô hi vọng phân cảnh này có thể một lần qua.
Mưa tí tách tí tách không ngừng rơi xuống, Tuyên Minh Y một thân hỉ phục từng bước từng bước kiên định đi trở về, đôi giày thêu màu đỏ tinh xảo nhuốm bùn, giọt mưa rơi lên khuôn mặt, tẩy sạch trang dung của nàng.
Trần Sâm nhìn chằm chằm ống kính, Mẫu Đan khống chế cảm xúc rất khá, thời điểm đi đến bước thứ 12, chậm rãi nâng mắt, trong đôi đồng tử đen bóng không còn nhu uyển, chỉ thấy ảm đạm sâu không thấy đáy, mà song quyền xuôi ở bên người nắm chặt lại, tiết lộ nỗi hận trong lòng nàng, hận thế đạo bất công, hận Tiêu Thần đa tình.
Trở lại phủ thành chủ Tuyên thành, Tuyên Minh Y một thân ướt đẫm quỳ trên mặt đất: "Nữ nhi bất hiếu, để phụ thân hổ thẹn..."
"Cắt!" Trần Sâm cầm cốc trà lên, xoáy nắp uống một ngụm trà: "Thược Dược nha đầu, tôi cảm thấy cô có thể cài đặt lại Weibo rồi đấy, diễn kỹ này quả thật có chút tiến bộ."
Mẫu Đan đứng lên: "Này còn phải cảm tạ Triệu lão sư chỉ điểm, đương nhiên có thể thuận lợi như vậy cũng không thiếu công lao của đạo diễn ngài được." Chỉ cần hình đúng chỗ, có hồn hay không không quan trọng.
"Mau thay y phục, trang điểm lại." Trần Sâm nghe ra nha đầu này lại nịnh nọt: "Phân cảnh tiếp theo, Hàn Tâm Mộng cùng Tiêu Thần chạy vào hang tránh mưa, bày tỏ nỗi lòng."
Ngô Thanh cầm một chiếc áo choàng chạy tới, trùm lên người Mẫu Đan: "Đan Đan tỷ, hai phút trước Khương Minh Tịnh đăng Weibo, cô ta cùng Âu Vũ bởi vì tính cách không hợp, chính thức chia tay."
"Nhanh thôi, Âu Vũ sẽ công bố tin kết hôn." Mẫu Đan cong cong khóe môi, quay người đi đến phòng hóa trang của mình: "Dính líu đến chữ "dâm" còn muốn gả vào Âu gia hào môn, đó là không có khả năng, trừ phi Âu Vũ có thể tự mình làm chủ."
"Có thể tự làm chủ cũng cần Âu Vũ thật lòng yêu cô ta mới được." Hiện tại tâm tình Ngô Thanh cực kì đẹp: "Đây chính là báo ứng."
Chú thích:
*"uy á": WIA, loại dây thép giúp các diễn viên có thể thực hiện được các màn nhào lộn hoặc hành động trên không trung, thường dùng trong các bộ phim kiếm hiệp.
Lại chuẩn cơ! Nhưng Mẫu Đan nhìn xu thế biến hoá này của ông, làm sao lại thấy có điểm không đúng: "Không có, tôi chỉ cảm thấy mình đã bị ngoại giới quầy rầy quá nhiều, là thời điểm nên ổn định lại tư tưởng nghiên cứu chuyện diễn kỹ."
"Có vấn đề!" Trần Sâm đã đắm chìm trong tình tiết tư tưởng tình của mình: "Trước đó làm sao cô không đi nghiên cứu diễn kỹ, vì cái gì ngay lúc này đột nhiên giác ngộ?" Hai bước tiến lên xích lại gần Mẫu Đan, thấp giọng hỏi: "Có phải Phong Hán ghét bỏ cô rồi?"
Mẫu Đan nhìn chằm chằm Trần Sâm một mặt nghiêm túc một hồi lâu, xác định ông đúng thật là nghiêm túc mới trả lời: "Đạo diễn, trước đó tôi cũng có nghiên cứu diễn kỹ, chỉ là học bá đều cố gắng vào lúc người khác nghỉ ngơi." Nói đến đây cô cũng hơi nghi ngờ: "Chẳng lẽ diễn kỹ của tôi đột nhiên tăng mạnh còn chưa thể nói rõ điểm này?"
"Diễn kỹ đột nhiên tăng mạnh?" Trần Sâm nghĩ đến phân cảnh khóc mất 3 lọ thuốc nhỏ mắt hôm trước, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ai..." Mẫu Đan đã không cần đáp án: "Xem ra tôi còn cần cố gắng thêm mới được." Nói xong cũng chuẩn bị rời đi: "Xoá Weibo là chính xác."
"Ai, không phải!" Trần Sâm lập tức lôi kéo cô: "Cô còn chưa nói làm sao đột nhiên quyết định xoá Weibo rèn luyện diễn kỹ vào lúc này?"
Mồ hôi trên trán lại tụ thành giọt lăn xuống, Mẫu Đan thẳng tay kéo khăn mặt ra: "Có hai nguyên nhân, một là dựa theo kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh, rất nhanh Tuyên Minh Y sẽ phải quay phân cảnh cảm tình sâu đậm, mà thân phận của nàng cũng sắp bị khám phá, tôi không thể tiếp tục che mặt."
"Về phần thứ hai nha, đây không phải chuyện "đi cửa sau vào đoàn" hai ngày trước khiến tôi đột nhiên nhớ tới đạo diễn bộ phim Thầy Giáo Quán Trà Nam tôi nhận là Trương Bình Kinh tiên sinh sao, cho nên không thể tiếp tục nhởn nhơ." Nói xong cô liền nhanh chân chạy.
Trần Sâm cười nhìn theo bóng lưng Mẫu Đan, trách mắng: "Về sau không chuẩn bị thuốc nhỏ mắt cho cô nữa, tôi để cô ngồi mà nặn ra nước mắt." Ở ngay trước mặt ông nói nhởn nhơ trong đoàn làm phim, nha đầu này gan mập rồi đây mà: "Đêm nay chỉnh đốn cho tốt, ngày mai phải xâu uy á* đó."
"Được." Mẫu Đan trở lại chắp tay cúi đầu với Trần Sâm: "Cám ơn."
"Mau đi đi." Trần Sâm làm như ghét bỏ liên tục khoát tay, ông biết Thược Dược nha đầu vì sao lại cảm ơn ông.
Hiện tại ngành giải trí còn nhiều táo bạo, khinh cuồng, thiếu chân thành, cố gắng, nhất là mấy năm gần đây oai phong tà khí không ngừng, bê bối liên tục như thủy triều. Dù thân ở trong đó nhưng ông không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể cam đoan trong đoàn làm phim của ông không có cái gọi là quy tắc ngầm, không có chèn ép với bị chèn ép.
Video "Phong Hán bị chặn tại sân bay Hongkong" cùng "Mẫu Đan bị bao vây bên ngoài khách sạn" tuần tự bị đăng tải lên mạng, #Ảnh đế truyền kỳ Phong Hán rơi vào bể tình với tân nhân Mẫu Đan# đạt đến độ bùng nổ chưa từng có, mà bài "luận văn" #Tình đoạn Dương Lê Đình 8 năm, Phong Hán lại động tâm# trong nháy mắt đẩy Dương Lê Đình càng ngày càng điệu thấp lên đầu sóng ngọn gió.
Đêm đó, Dương Lê Đình góp mặt trong hoạt động của nhãn hiệu nữ trang thậm chí bị số lớn phóng viên giải trí chặn ở sân khấu hoạt động, vấn đề những phóng viên kia hỏi cũng tương đối sắc bén xảo trá, một chút cũng không vì Dương Lê Đình đã chia tay với Phong Hán 8 năm mà buông tha cô.
Dương Lê Đình thấy sắc mặt người bên thương hiệu có chút không tốt, đành phải lên tiếng ứng phó: "Phong tiên sinh rất ưu tú, ánh mắt cũng càng ngày càng tốt, tôi vô cùng vô cùng chúc phúc bọn họ."
Nhưng như vậy làm sao có thể để đám phóng viên giải trí kia hài lòng, bọn họ tìm được chỗ hở liền đào: "Cô nói ánh mắt Phong ảnh đế càng ngày càng tốt, ý là năm đó hai người chia tay vấn đề là ở cô?"
"8 năm trước, sự nghiệp của tôi và cả của anh ấy đều đang trong thời kỳ tăng lên..." Dương Lê Đình cười nhạt một tiếng, hôm nay bài vạch trần kia tới quá đột ngột, cô căn bản không kịp hủy bỏ hoạt động lần này, cho nên tình trạng hiện tại đã ở trong dự liệu của cô: "Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chia tay là rất bình thường."
Cô là thật xuất phát từ nội tâm chúc phúc Phong Hán, Phong Hán là một người đàn ông tốt, chỉ là mối tình 8 năm trước của bọn họ xuất phát từ lợi ích, tình yêu của anh cô không xứng có được.
Mà đã từng cao ngạo như cô, vì cái gọi là mộng tưởng, đau khổ giãy dụa từ tầng đáy của ngành giải trí, nhận bao nhiêu cái liếc mắt khinh thường, đã sớm đã mất đi chính mình lúc ban đầu. Chẳng biết lúc nào cô đã từ bỏ mộng tưởng, thúc đẩy cô tiến lên chính là danh và lợi. Vì danh lợi, ngay cả chính mình cũng bán, làm sao có thể cho người khác hạnh phúc? Phong Hán đáng có được nữ nhân khác tốt hơn, nhưng không phải cô.
"Là bởi vì ngoại tình hay là vì tình cảm phai nhạt?" Một phóng viên nam đeo mắt kính gọng vàng, dựa vào ưu thế về chiều cao đem mic giơ đến tận cằm Dương Lê Đình.
Dương Lê Đình cười khẽ: "Anh muốn thử xem cái cằm này của tôi có phải giả hay không à?" Đẩy chiếc mic kia ra, thái độ không còn mềm mại: "Nơi này là sân khấu hoạt động của nữ trang M.A, còn xin các vị giữ trật tự cho thật tốt."
Đúng lúc này, người đại diện của Dương Lê Đình tiến lên, cười nói: "Các vị cũng không cần vây quanh Lê Đình nhà tôi, Phong tiên sinh đã đáp lại trên Weibo rồi."
Mẫu Đan tắm xong, lại xoa bóp cơ chân, lúc này mới thư thái chút, điện thoại liền vang lên, xoay người leo đến đầu giường xem tên người gọi, lập tức kết nối: "Hello, Mr Feng."
"Xin chào." Trong giọng nói của Phong Hán mang theo rã rời rõ ràng: "Tôi đã đáp lại chuyện của chúng ta, bởi vì có ảnh chụp cho nên không phủ nhận." Việc này anh phải tự mình dặn dò cô.
"Vậy khẳng định sao?" Trải qua một buổi chiều, trong tiềm thức của cô đã tiếp nhận các loại khả năng, dù sao không có chuyện gì có thể khó tiếp nhận hơn việc bắt cô móc ra 1500 vạn.
Phong Hán cười yếu ớt lên tiếng: "Cũng không có hoàn toàn khẳng định, nói chỉ là đây là tình cảm riêng tư, còn xin ngoại giới cho chúng ta không gian."
"Tôi hiểu." Mẫu Đan nằm ngửa, hai chân thẳng hướng lên trần nhà: "Lập lờ nước đôi." Nghĩ đến lúc chạng vạng tối bị chặn ở bên ngoài khách sạn, cô chỉ cảm thấy này thế giới này thật không công bằng: "Anh có xem video trên mạng sao?"
"Xem." Nhắc đến cái này, Phong Hán không thể không nhắc nhở lần nữa nói: "Chính cô nhất định phải chú ý an toàn, còn có thể nói chuyện với đạo diễn Trần Sâm, bảo ông ấy nói với khách sạn một tiếng, gần nhất không cần để một số người lai lịch không rõ vào khách sạn, có chút fans rất điên cuồng, cô hiểu chứ?"
Mẫu Đan cách điện thoại, trịnh trọng nhẹ gật đầu: "Hiểu." Nhưng cô lại không rõ: "Anh nói xem những người kia vì cái gì vẫn luôn hỏi có phải tôi chủ động vạch trần buộc anh thừa nhận chuyện tình cảm hay không vậy? Bọn họ không thể mở rộng tư duy một chút sao, chẳng lẽ tôi dáng dấp xinh đẹp như vậy, liền không thể là anh quy tắc ngầm tôi sao?"
Đầu dây bên kia, Phong Hán lâm vào trầm tĩnh.
"Alo?" Mẫu Đan thấy không có âm thanh, liền đưa điện thoại ra nhìn một chút, còn không có cúp máy: "Hello, anh nghe được tôi nói sao?" Cách 2 giây, vẫn không có âm thanh, cô không khỏi thầm nói: "Chẳng lẽ là bị bắt cóc rồi?" Dù sao phú hào vẫn luôn là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao.
"Nếu như tôi quy tắc ngầm cô, cô chấp nhận sao?" Phong Hán bỗng nhiên lên tiếng, hơn nữa còn rất không giống như là đang nói đùa.
Lần này đến phiên Mẫu Đan im lặng, trong đầu cô hiện lên từng tấm ảnh đám mây hình nấm.
"Alo?" Phong Hán không khỏi cười ra tiếng: "Xem ra tư duy của cô còn chưa mở rộng hoàn toàn."
Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai, ngọn lửa vô danh chôn sâu trong nội tâm vốn đã tắt lại bùng lên lần nữa, Mẫu Đan cũng cười ra tiếng, tay trái che lấy trái tim đang đập thình thịch: "Phong lão sư, ngày mai tôi phải xâu uy á."
"Cô sợ độ cao không?" Phong Hán thu liễm cảm xúc: "Nếu không sợ độ cao, trước đó phải chuẩn bị biện pháp phòng hộ an toàn cho tốt, xâu uy á quay phim cũng không phải là rất khó. Nhưng cô phải nhớ kỹ, trước khi quay phim phải ấp ủ cảm xúc cho tốt, tìm người đối diễn với cô đọc qua lời kịch cùng động tác mấy lần..."
Mẫu Đan lắng nghe, bởi vì biết kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh hậu kỳ phải xâu uy á, cho nên nửa tháng trước cô đã bắt đầu học yoga không trọng lực, thích ứng trước một chút, cho tới bây giờ cảm giác cũng không tệ lắm.
Hai người kết thúc trò chuyện đã là nửa giờ sau, Phong Hán nhìn điện thoại, khóe miệng cong cong, sau khẽ lắc đầu, bỏ điện thoại trên giường, đốt điếu thuốc đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía cảng Victoria.
Mà lúc này, trên mạng đã là loạn thành một mảnh, qua 1 tháng, Weibo lần nữa sụp đổ. Phong Hán đáp lại có thể nói đã vượt quá dự đoán của mọi người, mặc dù chỉ là một câu thật đơn giản, nhưng thái độ rất rõ ràng.
Nhưng nhân vật chính còn lại của câu chuyện - Mẫu Đan thủy chung giữ yên lặng, đám dân mạng thương tâm muốn chết, nhao nhao tràn vào Weibo tổng đạo diễn Tuyên Thành Kiếm Ảnh, nhờ ông tag Mẫu Đan.
Trần Sâm cũng bất đắc dĩ, đăng bài: "@ Tất cả mọi người, Thược Dược nha đầu nói muốn một lòng nghiên cứu diễn kỹ, cho nên gỡ cài đặt Weibo, thiên địa chứng giám, đây là thật, một điểm không giả dối."
凸凸凹凹: [Gỡ cài đặt Weibo? Haha, đây là thần tiên tiểu tỷ tỷ gì vậy, trên mạng nhiều người chờ chị vẽ tranh đáp lại như vậy, chị lại gỡ cài đặt Weibo. Bất quá tui ủng hộ, tui quyết định gỡ cài đặt Weibo, học tập cho giỏi.]
Đường gia yên hoả: [Tán thành tán thành, năm nay mị phải thi kiểm tra trình độ giáo viên, quyết định gỡ cài đặt Weibo, cố gắng qua.]
Phong thân muội: [Trời ạ, chị dâu tui quả nhiên chuyện gì cũng có thể làm được. Weibo đến cùng đắc tội chị chỗ nào, chị vậy mà nhẫn tâm xoá nó? Niềm vui của tụi em làm sao bây giờ, chị buông tay mặc kệ?]
Nhìn đám dân mạng kêu gào nói muốn gỡ cài đặt Weibo, càng ngày càng nhiều, Trần Sâm cảm giác mình sắp bị Weibo tag, ông thật không phải là cố tình, ngơ ngác nhìn điện thoại, nếu không ông cũng gỡ cài đặt mấy ngày tránh tai tiếng?
Mẫu Đan được Phong Hán chỉ dẫn, lấy kịch bản ra lật đến đoạn ngày mai phải quay, cầm bút bắt đầu viết, tận lực muốn hoá thân thành "Tuyên Minh Y", chỉ tiếc cô chưa từng yêu đương, không thể khắc sâu cảm giác đau thấu tim gan của "Tuyên Minh Y" trong kịch bản.
Reng...
Đang xem say sưa, điện thoại đặt ở trên đầu giường đột nhiên đổ chuông. Mẫu Đan thần than, hôm nay động tĩnh lớn như thế, Lam Lệ Quyên nữ sĩ chắc cũng nên gọi thăm hỏi.
"Mẹ, đã sắp 10 giờ rồi, mẹ còn chưa ngủ ạ?"
"Làm sao mà ngủ được." Lam Lệ Quyên đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Con với Phong Hán kia là thật sao?"
Mẫu Đan cười gượng: "Họa Họa không báo cáo tình huống thật với mẹ sao, hay là mẹ muốn có con rể đại ảnh đế?" Để bút xuống, ấn mở loa, bắt đầu massage mắt.
"Họa nhi đương nhiên có nói cho mẹ." Lam Lệ Quyên chỉ là có hơi không tin: "Con nói thật với mẹ, con thật không có tâm tư gì à?"
"Tâm tư gì?" Mẫu Đan biết mẹ cô đang chỉ cái gì, nhưng cố ý giả ngu.
Nghe xong lời này, Lam Lệ Quyên ngồi trong chăn mà trái tim cũng lạnh xuống, vỗ đùi: "Xong, lớn đến như vậy rồi mà lại chẳng có tâm tư gì, xem ra mẹ và cha con phải chuẩn bị sẵn tâm lý có thêm một đứa con gái rồi."
"Thêm một đứa con gái?" Mẫu Đan không massage mắt nữa, nhíu mày cười khổ, cô thật bội phục sức tưởng tượng của nữ sĩ Lam Lệ Quyên: "Con thích nam, mong ngài không cần chất vấn điểm này."
Lam Lệ Quyên cầm iPad, lướt qua từng tấm anht chụp của Phong Hán: "Đó là do thẩm mỹ của con không giống người thường."
Phong Hán này nhìn không tồi, mặc dù Mẫu Tuyển nhà bà tướng mạo cũng là siêu quần bạt tụy, đẹp trai ngời ngời, nhưng hai người không cùng thuộc một loại hình.
Mẫu Tuyển ngũ quan tinh xảo, tướng mạo thiên về nhã nhặn, nhưng cả người không gầy yếu chút nào, khí chất thanh lãnh; mà Phong Hán có thể dùng tuấn mỹ để hình dung, ngũ quan vô cùng đẹp, nhất là con mắt, có lẽ là bởi vì con lai, cả người đều lộ ra vẻ cao quý thần bí. Nhưng có thể nhìn ra bọn họ đều rất nội liễm.
"Mẹ!" Mẫu Đan muốn cứu vãn hình tượng của chính mình trong lòng nữ sĩ Lam Lệ Quyên: "Không phải thẩm mỹ của con có vấn đề, mà là đối phương tựa như tuyết liên sinh trưởng trên đỉnh Tuyết Sơn. Vì an toàn, dân chúng bình thường như chúng ta đứng xa nhìn xem là được rồi."
"Tuyết liên thì thế nào?" Lam Lệ Quyên không tán đồng: "Mẹ nghe con nói làm sao lại cảm thấy con nhìn trúng người ta rồi, nhưng có tặc tâm không có tặc đảm?"
Có ai nói con gái nhà mình như vậy không? Mẫu Đan nhíu mày thở dài một hơi: "Trên đầu chữ sắc có một cây đao, còn gái mẹ năm nay mới tròn 26 tuổi, còn có rất rất nhiều thời gian, không muốn tráng niên mất sớm."
Lam Lệ Quyên đã hiểu: "Được rồi, tự con xem mà xử lý đi, dù sao chỉ cần là con nhận định, mẹ và cha con đều không có ý kiến."
Bình tĩnh vượt qua một đêm, ngày 1 tháng 4, trời mới tờ mờ sáng, Mẫu Đan đã rời giường. Đầu tiên là đun một bình nước, sau đó bắt đầu rửa mặt, rót một ly nước nóng, cô giống thường ngày, ấn mở Wall Street Journal.
Lúc lên xe ra buýt khỏi khách sạn, Ngô Thanh phát hiện phóng viên chờ bên ngoài khách sạn chẳng những không ít đi, còn nhiều thêm 10 người, miệng vểnh lên cao, đến bây giờ cô nghĩ lại mà vẫn thấy sợ. Trần Sâm đã sớm liên hệ bảo an khách sạn, đề phòng một số phóng viên cần tin tức không cần mạng xông lên đụng đầu xe buýt.
Đạo diễn Hồ nói đùa: "May là Mẫu Đan quay phim ở đoàn làm phim của ta, nếu không tai ương này thật đúng là khó tránh, đương nhiên đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh chúng cũng vì đây mà được nhiều người biết đến." Quay đầu nhìn về phía Mẫu Đan ngồi ở hàng ghế cuối: "Đêm qua tôi nằm mơ, mơ thấy đạo diễn Trần đem hết phí tuyên truyền Tuyên Thành Kiếm Ảnh cho cô."
Trong xe ồn ào cười to.
"Giấc mơ này của ngài thật chạm đến trái tim tôi đấy." Mẫu Đan cười bất đắc dĩ: "Ngày khác tôi nhất định mời ngài ăn bữa cơm." Cô cũng chỉ nghĩ yên lặng kiếm ít tiền, nhưng mà ai biết vừa vào giới liền có scandal mập mờ không rõ Phong Hán chứ?
"Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều." Trần Sâm gãi gãi đầu: "Không chừng hôm nay còn có thêm chuyện bát quái." Tối hôm qua vợ ông nói Âu gia đang sắp xếp cho Âu Vũ ra mắt, Khương Minh Tịnh thông minh như vậy, khẳng định sẽ chọn lúc có ảnh hưởng nhỏ nhất, công bố chuyện chia tay.
Mọi người trong xe nhất thời sinh hiếu kì, nhưng Trần Sâm ngậm miệng không nói.
Đến phim trường, Mẫu Đan thay đồ hoá trang, liền cầm kịch bản đi tìm Triệu Côn, phân cảnh đầu tiên hôm này phải quay là cảnh Tuyên Minh Y mặc hỉ phục một mình trở về nhà, quỳ xin phụ thân cho nàng từ hôn, lời kịch Mẫu Đan đã ghi nhớ.
"Tôi biết cô sẽ tới, chính đang chờ cô đấy." Triệu Côn cũng đã hoá trang xong, đồ hóa trang bị gãy được xếp chỉnh tề trên ghế.
Còn chưa tới trước mặt, Mẫu Đan đã khom người chào: "Triệu lão sư, tôi lại làm phiền ngài."
"Không có gì đáng ngại không có gì đáng ngại." Triệu Côn tiếp nhận kịch bản trợ lý đưa tới: "Phân cảnh hôm bay trời mưa lớn, Tuyên Minh Y mặc một thân hỉ phục thất hồn lạc phách đi giữa đường núi, theo hướng đi của kịch bản, cơn mưa này chính là một đường phân cách, nó rửa đi tình yêu của Tuyên Minh Y đối với Tiêu Thần."
Mẫu Đan gật đầu: "Đúng vậy." Tối hôm qua cô đã tưởng tượng ra, muốn thay tràng cảnh năm ngoái cô ôm văn kiện rời khỏi JPMorgan Chase vào, cô từ biệt JPMorgan Chase, kết thúc chuyến phiêu lưu, tâm tình lúc đó y hệt như khi Tuyên Minh Y trong kịch bản vứt bỏ tình yêu, tìm về chính mình.
Hai người phân tích kịch bản nửa giờ, liền nghe được nhân viên tổ đạo cụ kêu lên: "Guồng nước đã chuẩn bị xong." Mẫu Đan lập tức bắt đầu ấp ủ cảm xúc, cô hi vọng phân cảnh này có thể một lần qua.
Mưa tí tách tí tách không ngừng rơi xuống, Tuyên Minh Y một thân hỉ phục từng bước từng bước kiên định đi trở về, đôi giày thêu màu đỏ tinh xảo nhuốm bùn, giọt mưa rơi lên khuôn mặt, tẩy sạch trang dung của nàng.
Trần Sâm nhìn chằm chằm ống kính, Mẫu Đan khống chế cảm xúc rất khá, thời điểm đi đến bước thứ 12, chậm rãi nâng mắt, trong đôi đồng tử đen bóng không còn nhu uyển, chỉ thấy ảm đạm sâu không thấy đáy, mà song quyền xuôi ở bên người nắm chặt lại, tiết lộ nỗi hận trong lòng nàng, hận thế đạo bất công, hận Tiêu Thần đa tình.
Trở lại phủ thành chủ Tuyên thành, Tuyên Minh Y một thân ướt đẫm quỳ trên mặt đất: "Nữ nhi bất hiếu, để phụ thân hổ thẹn..."
"Cắt!" Trần Sâm cầm cốc trà lên, xoáy nắp uống một ngụm trà: "Thược Dược nha đầu, tôi cảm thấy cô có thể cài đặt lại Weibo rồi đấy, diễn kỹ này quả thật có chút tiến bộ."
Mẫu Đan đứng lên: "Này còn phải cảm tạ Triệu lão sư chỉ điểm, đương nhiên có thể thuận lợi như vậy cũng không thiếu công lao của đạo diễn ngài được." Chỉ cần hình đúng chỗ, có hồn hay không không quan trọng.
"Mau thay y phục, trang điểm lại." Trần Sâm nghe ra nha đầu này lại nịnh nọt: "Phân cảnh tiếp theo, Hàn Tâm Mộng cùng Tiêu Thần chạy vào hang tránh mưa, bày tỏ nỗi lòng."
Ngô Thanh cầm một chiếc áo choàng chạy tới, trùm lên người Mẫu Đan: "Đan Đan tỷ, hai phút trước Khương Minh Tịnh đăng Weibo, cô ta cùng Âu Vũ bởi vì tính cách không hợp, chính thức chia tay."
"Nhanh thôi, Âu Vũ sẽ công bố tin kết hôn." Mẫu Đan cong cong khóe môi, quay người đi đến phòng hóa trang của mình: "Dính líu đến chữ "dâm" còn muốn gả vào Âu gia hào môn, đó là không có khả năng, trừ phi Âu Vũ có thể tự mình làm chủ."
"Có thể tự làm chủ cũng cần Âu Vũ thật lòng yêu cô ta mới được." Hiện tại tâm tình Ngô Thanh cực kì đẹp: "Đây chính là báo ứng."
Chú thích:
*"uy á": WIA, loại dây thép giúp các diễn viên có thể thực hiện được các màn nhào lộn hoặc hành động trên không trung, thường dùng trong các bộ phim kiếm hiệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook