Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm
-
Chương 35: Sói
Bởi vì nhân vật tiêu điểm của cả hội trường - Phong Hán đang ở đây, Tiêu Minh lại là người dễ dàng đắc ý, bên chỗ này đã khiến mọi người nhiều lần chú mục.
"Rót đầy rót đầy!" Tiêu Minh cầm hai chai rượu tây đặt trước mặt Phong Hán, chép miệng: "Tôi còn hơi khát." Còn cười trách hai người Mẫu Đan: "Hai người quá biết chơi, để tôi khát luôn rồi đây này."
Sắp lên trời đến nơi rồi! Mẫu Đan thấy Phong Hán rót cho mình đầy một cốc, không khỏi quay đầu lại hỏi: "Anh cũng khát?" Nói liền cầm mấy viên xúc xắc trên đĩa lên: "Tiêu tổng, chơi như thế nào, vẫn là stud sao?"
"Chơi!" Lòng tự tin của Tiêu Minh bùng nổ, giờ phút này nếu ai hỏi hắn Trái Đất theo họ ai, hắn cũng dám nói là theo hắn.
Bốp một tiếng, Mẫu Đan dừng tay, mặc kệ Tiêu Minh lắc xong hay chưa, mở ra trước: "Bốn cái ba, một cái hai."
Tiêu Minh lắc xong: "Ba cái hai, một cái ba một cái năm, tôi có thể lắc thêm một lần." Thấy Mẫu Đan gật đầu, hắn liền thổi tiên khí vào cốc xúc xắc của mình, thì thầm trong miệng: "Mày không thể thấy mỹ nữ liền run chân như ca ca được, chúng ta không thể sợ."
Đáng tiếc lần này hắn không may mắn, Tiêu Minh cũng sảng khoái, bưng chén rượu lên uống. Mẫu Đan cũng không ngăn cản, hai ngón tay trắng nõn thon dài cầm viên xúc xắc lên: "Tiêu tổng, tôi còn có thêm một cơ hội nữa, nếu là ba, anh lại phải uống thêm một cốc."
Tiêu Minh đưa tay mời, ra hiệu cô tiếp tục.
Mẫu Đan cũng không khách khí, chai rượu vang 750ml của cô chỉ còn cái đáy, hiện tại một bụng đều là nước, đầu ngón tay lay cốc xúc xắc, móng tay chăm sóc tỉ mỉ màu trắng nhạt, bộp một tiếng dừng lại, cười hỏi vị vừa uống rượu xong đang lau miệng kia: "Tiêu tổng đoán xem là số nào?"
"Ba!" Tiêu Minh tùy ý chỉ một vị tiểu minh tinh: "Tới rót rượu cho ca." Đêm nay đoá hoa phú quý nhân gian kia không với được, nhưng hắn cũng không muốn một mình.
"Tiêu tổng đã nói vậy..." Mẫu Đan lấy cốc xúc ra: "Vậy thì nhất định phải đến ba." Mở ra, quả thật là ba.
Tiêu Minh chỉ Mẫu Đan: "May mắn, chúng ta tiếp tục." Tiểu minh tinh đã đi tới, đặt mông ngồi xuống bên bàn, cầm lấy rượu tây liền rót cho Tiêu Minh, ỏn à ỏn ẻn bưng chén rượu lên: "Tiêu tổng, người ta khát quá, một ly này chúng ta mỗi người một nửa có được hay không?"
Không đợi Tiêu Minh mở lời, Võ Chiêu đang ôm Tư Mông đã hét: "Được, liều mạng với bọn họ!"
Mẫu Đan không quan tâm, cầm lấy xúc xắc chuẩn bị tiếp tục.
Liên tiếp mười ván, Tiêu Minh chỉ thắng một, chín ván còn lại, có 5 ván là thua lớn, chai rượu tây kia đã sớm hết, lại lấy thêm một chai cũng chỉ thừa non nửa.
"Không được không được!" Tiêu Minh lảo đảo đứng lên: "Tôi không uống được nữa..." Nhưng hắn còn muốn chơi tiếp, một tay giữ áo khoác đã có hơi nhăn nhúm trên người, một tay đút vào túi áo sờ lại sờ, sờ nửa ngày rốt cục rút ra một tấm thẻ đen, đưa cho tiểu minh tinh có vẻ cũng say ở bên cạnh: "Đi rút cho anh 50 vạn."
Mẫu Đan lập tức ngăn cản: "Tiêu tổng, chúng ta uống rượu không làm chuyện phạm pháp."
"Uống thêm một chút cũng không uống nổi..." Tiêu Minh lắc đầu: "Mấy người uống, tôi chơi ít tiền."
"Vậy không được!" Mẫu Đan buông xúc xắc xuống: "Uống rượu xây dựng cảm tình, nhưng đánh bạc là tổn thương cảm tình..." Ánh mắt như vô ý đảo qua nhóm nữ minh tinh đang đứng bên cạnh chờ thời cơ.
Vẫn là Tư Mông thông minh nhất, nữ nghệ nhân ở đây nữ đều là dưới trướng Thiên Ánh, cô nàng xem đã đến lúc: "Tiêu tổng, Đan mỹ nhân đã không chơi tiền, vậy ngài liền phụ cấp mấy chị em ở đây, để bọn họ uống giúp ngài, này chẳng phải đẹp rồi sao?"
Có nữ nghệ nhân không có danh khí gì lại to gan lập tức đưa tới, bắt đầu hống.
Mẫu Đan cũng mặc kệ, Tiêu Minh muốn tiếp tục chơi, vậy cô phụng bồi tới cùng, ai bảo hắn không sợ chết?
Phong Hán nhàn nhã tựa vào ghế sofa đã nửa ngày, thoáng xích lại gần Mẫu Đan hỏi: "Cô chơi xúc xắc rất giỏi?" Trong phòng đã có mấy vị sắp không kiềm chế nổi.
"Làm sao?" Mẫu Đan quay đầu nhìn về phía Phong Hán: "Trước nói rõ, tôi không thu đồ đệ."
Nếu không phải đêm nay có người khiêu khích, cô cũng sắp quên mất ý nghĩ lúc mới vào JPMorgan Chase. Nếu một ngày cô phá sản, liền để lại tiền vé máy bay, bay thẳng tới Las Vegas xông xáo giang hồ.
Phong Hán thấy cô một mặt nghiêm túc, không khỏi cười ra tiếng, hai tay sờ mặt: "Yên tâm, tôi không muốn làm khó dễ cô." Đã có thể thu đồ, vậy hẳn là chơi rất giỏi: "Cứ tiếp tục."
Tiêu Minh vẫn lấy 50 vạn, mặc dù hắn say nhưng cũng không ngốc, không có thẳng tay đưa tiền cho những nữ nghệ nhân kia, mà là xếp tiền trên bàn, ai uống thay hắn ba chén liền có thể lấy 1 vạn.
"Có phải anh giả say hay không?" Mẫu Đan cảm thấy Tiêu Minh này rất thanh tỉnh.
"Lần này không chơi stud nữa." Tiêu Minh cũng nếm đủ rồi: "Chúng ta chơi sicbo." Câu này vừa ra, mấy vị nam sĩ đã sớm muốn tham gia ở bên cạnh lập tức chuyển ghế tới: "Tới tới tới, chúng tôi nữa, sicbo chơi nhiều người mới vui."
Mẫu Đan không có ý kiến: "Vậy chơi cùng đi."
Yến Thanh đeo tai thỏ, đi đến bên cạnh Phong Hán, đẩy đẩy cánh tay anh: "Hàng xóm của tớ chơi được không?" Cậu vừa hỏi xong, chỉ thấy Mẫu Đan một tay giữ cốc xúc xắc nghiêm trang nói.
"Trước hết tôi phải nói rõ, trên chiếu bạc không có tình cảm, các vị tốt nhất thừa dịp hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh đi lên lầu đặt phòng, xong thì chúng ta chơi."
Tiêu Minh kích động, một tay đập lên bàn: "Này còn cần em lo lắng, tổng bộ của anh đã chuẩn bị xong lâu rồi!" Nói liền tiện tay mò hai vạn tiền mặt ném tới trước mặt Mẫu Đan trước mặt: "Cái này cho em với Phong Hán thuê phòng."
Mẫu Đan liếc qua tiền kia, sau đẩy trở lại: "Chúng tôi sẽ đi ra khỏi Mục Vân hiên."
"Không nhịn nổi nữa!" Võ Chiêu dẫn đầu ồn ào: "Đêm nay một đám chúng tôi còn không tin, tới tới tới, chúng ta cùng chơi, không say không về."
"Thần nói đây là điếc không sợ súng!" Mẫu Đan hít mũi một cái: "Vậy thì bắt đầu đi."
Một ông anh đeo kính còn nheo mắt, vừa nhìn đã biết cận nặng cười hỏi: "Là thần nào nói điếc không sợ súng vậy?"
Ông anh đừng nghiêm túc như vậy được không? Cô nói nhăng nói cuội thôi mà. Mẫu Đan nháy nháy mắt: "Thần Chết." Cầm từng viên xúc xắc trên bàn bỏ vào cốc: "Nói trước nhé, tôi chỉ giết không chôn, muốn đi đặt phòng thì tranh thủ thời gian, chờ các người nằm xuống hết, tôi liền mang Phong Hán về nhà."
"Cái gì?" Yến Thanh ngồi xổm, kéo Phong Hán: "Câu cuối cùng cô ấy nói cái gì?" Mang Phong Hán về nhà, rốt cuộc đêm nay cậu đã bỏ qua bao nhiêu chuyện?
Phong Hán chỉ chỉ chai Lafite chỉ còn đáy kia: "Tửu lượng tính từ chai kia trở lên."
"Không cần cô lo lắng, chúng tôi không ở khách sạn, lái xe còn chờ ở dưới lầu." Một người đàn ông cao to, giữ chòm râu dê trêu ghẹo nói: "Có phải cô chiếm cổ phần khách sạn trên kia đúng không?"
"Đã thế thì tôi an tâm." Mẫu Đan bắt đầu nói quy tắc: "Năm viên khác điểm nhau coi như cháy, về không..."
"Được!" Bọn họ đã chờ từ sớm, nhìn cái cách bọn họ lắc xúc xắc là biết ngày thường chơi không ít.
Đợi nhóm đạo diễn Trương nói chuyện phiếm xong đi tới, thấy tình huống trong phòng, Giang Họa chỉ muốn bụm mặt trực tiếp rời đi. Trước đó đến cùng cô đang lo lắng cái gì nha? Trong phòng đã quần ma loạn vũ, hơn nữa còn đều là cương thi tay chân không linh hoạt.
Mẫu Đan chống tay trên bàn, ngáp một cái nhìn mấy vị đến giờ còn chưa từ bỏ: "Nếu không hôm khác tái chiến, hôm nay muộn quá rồi." Cô uống 1 chai Lafite 6 vạn trước đó tiêu hết rồi.
Lời này vừa nói xong, mấy vị kia liền nằm xuống: "Không... không chơi nữa..." Có một vị còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Mẫu Đan, nhìn rất lâu: "Tôi nhớ kỹ cô, về sau nếu lại chơi, chỉ cần có cô, chúng ta làm một đội."
Một vị tinh anh nam theo tiếng nhạc nhảy disco đã nửa ngày lập tức phản đối: "Cậu không được, tôi đến."
Giang Họa đến gần, thò hai ngón tay ra trước mặt Mẫu Đan: "Đây là cái gì, còn nhận ra chứ?" Cô đến xác nhận một chút.
"Ngón trỏ với ngón giữa." Mẫu Đan đứng dậy, một tay chống eo của, xoa xoa cổ: "Kết thúc."
"Hoa Mẫu Đan!" Giang Họa cười khổ hỏi: "Trước khi đi, mẹ liên tục dặn dò cậu cái gì?" Cũng không đợi cô đáp lại đã nói tiếp: "Đừng có uống đến tự đẩy mình vào chỗ chết như thế, cậu..."
"Lời này của cô thật như đâm vào tim người ta..." Một người đàn ông mặc áo len cao cổ đứng khỏi ghế, chỉ vào Giang Họa, nghiêm mặt: "Cô ấy... cô ấy căn bản là không uống chút nào có được không? Người uống là chúng tôi."
Mẫu Đan liếm liếm môi: "Họa nhi, nếu như tớ nói tớ vô tội, cậu tin không?" Là bọn họ muốn chuốc cô quá chén, mà cô chỉ là vì biểu thị sự tôn trọng với bọn họ, lúc chơi xúc xắc không có nhường mà thôi: "Cậu chứng kiến đó, thiên tài như tớ luôn may mắn."
"Ngậm miệng!" Giang Họa nhìn về phía Phong Hán vẫn ngồi ở trên ghế sofa: "Làm sao ngài lại không ngăn cản con bé một chút?"
"Không có việc gì." Phong Hán cảm thấy như vậy rất tốt: "Yến Thanh đã xuống dưới chào hỏi tài xế của bọn họ, hôm nay mọi người đều rất cao hứng." Không có quá nhiều tràng diện lõi đời, đùa nghịch náo nhiệt, cả anh cũng cười theo mấy lần.
"Đúng đúng đúng!" Tiêu Minh coi tiểu minh tinh thành cây cột mà ôm, đưa một tay ra lắc lư: "Đan tỷ uy vũ, về sau em chính là em gái của tiểu vương đánh bài anh."
Trên ghế salon còn có 3, 4 người nằm co quắp, không khỏi cười to: "Đây là uống đến mơ màng rồi?"
Mẫu Đan cũng không biết trả lời làm sao, cô chơi vui lắm, cả đám cùng chủ nhà Võ Chiêu đều không qua được, cầm chai rượu tây uống như uống nước. Thực ra cô muốn đề nghị bọn họ uống rượu vang, Lafite ở đây không tồi, là hàng thật.
Tiêu Trung Quốc vỗ vỗ vai Mẫu Đan: "Lần trước chú nghe lão thủ trưởng nói con uống với ông ấy một bình Mao Đài, lúc ấy chú đã cảm giác con trời sinh lăn lộn trong cái giới này."
"Tiêu thúc, chú quá khen rồi." Cô vẫn cảm thấy giới tài chính càng thích hợp cô hơn.
"Mẫu Đan a!" Đạo diễn Trương đạo vẫy vẫy tay với Phong Hán: "Đi ra trước, tôi có lời muốn nói với hai người."
Hôm nay vốn muốn nói chuyện Thầy Giáo Quán Trà Nam, nào nghĩ sẽ bị Võ Chiêu bắt gặp, bọn họ yên tĩnh hết rồi, vừa vặn tha cho ba người nói mấy câu.
Ba người đi đến đình nhỏ trong khu ăn uống, đạo diễn Trương để hai người ngồi xuống: "Phong Hán đã ký hợp đồng..." Nói liền nhìn về phía Mẫu Đan: "Sáng mai sẽ có hợp đồng của cô, về phần cát-sê, tôi đã thương lượng với Giang Họa."
Mẫu Đan nhìn thoáng qua Phong Hán, sau đó lại nhìn về phía đạo diễn Trương ở đối diện, cô cảm thấy mình tốt nhất nên thành thật một chút: "Họa nhi có nói với ngài về diễn xuất của tôi không?"
Phong Hán ho nhẹ một tiếng, quay mặt sang một bên.
"Không cần cô ấy nói rõ." Trương đạo cười: "Đêm nay tiết mục của cô với Phong Hán tôi có xem, trong lòng cảm thấy cũng được." Diễn kỹ quả nhiên là vừa giả lại thái quá, nhưng cũng không trách, cô cũng không phải xuất thân chính quy, điểm ấy ông không bắt buộc.
Vậy cô an tâm, Mẫu Đan bảo đảm nói: "Cũng xin ngài yên tâm, tôi đã nhận bộ phim này, vậy nhất định sẽ cố gắng hết sức thể hiện nhân vật."
"Điểm này tôi tin tưởng." Mắt nhìn người của đạo diễn Trương vẫn rất chuẩn: "Ở đây tôi cũng nói luôn với cô, đêm nay sau khi gặp cô, tôi đột nhiên cảm thấy vợ của thầy giáo trong kịch bản có nhiều ôn nhã, nhưng lại thiếu điểm linh tính, cái này tôi khả năng muốn cải biến một chút, cô không ngại chứ?"
Mẫu Đan lắc đầu, đùa: "Ngài mà để tôi diễn như bản sắc, tôi liền không lo lắng."
"Cái này có chút khó." Trương đạo nhìn hai người đối diện: "Nếu tuyển diễn viên thuận lợi, đại khái tháng sáu đoàn làm phim sẽ tới Thiệu thành, quán trà nam đang được xây dựng, hai người phải sắp xếp hành trình cho tốt."
"Tôi không có vấn đề." Kể từ khi rời Thiên Ánh, hành trình của anh cũng không gấp như vậy nữa.
Mẫu Đan phụ họa: "Tôi cũng không bận gì."
"Vậy được." Đạo diễn Trương cũng không còn việc gì muốn bàn giao: "Mẫu Đan a, trong phim có 90% phân cảnh cô đều diễn cùng Phong Hán, diễn xuất của Phong Hán cô cũng rõ ràng, cô xem một chút có cần..."
"Đạo diễn, cái này không được đâu!" Mẫu Đan trêu ghẹo chính mình: "Có đồ đệ như tôi, anh danh một đời của Phong lão sư sợ khó mà bảo toàn?"
Trương đạo cười to: "Nói cái gì đó, tôi chỉ là muốn để cô ngày mai ký hợp đồng xong, cầm kịch bản về tự mình thường xuyên thỉnh giáo Phong Hán, hỏi một chút lý giải của cậu ấy với nhân vật này."
"Ồ ồ." Hoá ra là cô nghĩ nhiều: "Tự mình liên hệ?" Bọn họ ngoại trừ follow Weibo hình như cũng không có phương thức liên lạc khác.
"19956..." Phong Hán nói ra một dãy số: "Đây là số điện thoại của tôi, cô có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi."
"Không có WeChat sao?" Đạo diễn Trương cũng là xuất phát từ suy nghĩ bình thường: "Thêm cái WeChat dễ dàng hơn."
Mẫu Đan nhìn về phía Phong Hán: "19888... Đây là số điện thoại của tôi, WeChat thì cứ tìm số đó là được."
"Số của cô rất dễ nhớ." Đạo diễn Trương lấy điện thoại di động ra: "Tôi thêm cô trước."
Đúng lúc này, Yến Thanh dẫn một đám đàn ông cơ hồ tất cả đều mặc tây trang màu đậm vào Lộng Hà đường, thẳng đến khu giải trí: "Đều ở bên trong, mấy người tìm cho cẩn thận, đừng nhận sai chủ tử."
Mẫu Đan thấy thế đứng dậy, rót cho cậu một chén trà: "Vất vả."
"Chân nhân bất lộ tướng nha!" Yến Thanh tiếp lấy chén trà, uống một ngụm: "Hàng xóm, cô nói cho tôi biết có phải cô gian lận rồi không?" Ông tướng này đêm nay cũng thua 4 ván.
"Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tôi gian lận kiểu gì?" Mẫu Đan cũng thật bội phục trí tưởng tượng của anh.
Yến Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy sao ván nào cô cũng thắng?"
"Sở dĩ chơi sicbo tôi ván nào cũng thắng là bởi vì tôi giỏi Toán, hơn nữa còn học qua Tâm lý học, gần đây còn đang nghiên cứu biểu cảm ngoài mặt." Cô dùng bản lĩnh của chính mình mà thắng: "Về phần stud..." Khóe miệng cong cong: "Đó là tuyệt học độc môn của tôi, không truyền ra ngoài."
"Tôi bái sư được sao?" Yến Thanh hết sức cẩn thận quyết định.
Mẫu Đan lắc đầu: "Tuyệt học này là gia truyền, truyền nữ không truyền nam." Nói đùa cái gì, cô thắng stud chỉ là bởi vì cách sắp xếp xúc xắc, đương nhiên mấu chốt vẫn là cách lắc xúc xắc, anh ta thật sự cho rằng cô có thể nghe ra?
Lái xe của các nhà dẫn chủ tử đi, Mẫu Đan xác định không có ai thừa lại mới ra khỏi Lộng Hà đường. Giang Họa nhìn chiếc cổng vòm tinh xảo kia, không khỏi cảm thán: "Vốn tưởng rằng sẽ là đầm rồng hang hổ, kết quả lại là sói vào bãi nhốt cừu."
Mấy người cười to nhìn Mẫu Đan.
"Ví von kiểu gì vậy?" Mẫu Đan cũng không thừa nhận mình chính là con sói kia: "Tôi..."
"Chào ngài!" Một người phụ nữ cao gầy mặc âu phục tiến lên đón, đem một tấm thẻ thủy mặc đưa tới trước mặt Mẫu Đan: "Đây là một tấm thẻ khách quý của Mục Vân hiên, về sau còn xin quang lâm nhiều hơn." Một đêm uống hết một tháng kinh doanh của bọn họ, cô có thể không hi vọng vị này thường tới sao?
Mẫu Đan nhìn xem tấm thẻ thủy mặc kia, tâm tình phức tạp...
"Rót đầy rót đầy!" Tiêu Minh cầm hai chai rượu tây đặt trước mặt Phong Hán, chép miệng: "Tôi còn hơi khát." Còn cười trách hai người Mẫu Đan: "Hai người quá biết chơi, để tôi khát luôn rồi đây này."
Sắp lên trời đến nơi rồi! Mẫu Đan thấy Phong Hán rót cho mình đầy một cốc, không khỏi quay đầu lại hỏi: "Anh cũng khát?" Nói liền cầm mấy viên xúc xắc trên đĩa lên: "Tiêu tổng, chơi như thế nào, vẫn là stud sao?"
"Chơi!" Lòng tự tin của Tiêu Minh bùng nổ, giờ phút này nếu ai hỏi hắn Trái Đất theo họ ai, hắn cũng dám nói là theo hắn.
Bốp một tiếng, Mẫu Đan dừng tay, mặc kệ Tiêu Minh lắc xong hay chưa, mở ra trước: "Bốn cái ba, một cái hai."
Tiêu Minh lắc xong: "Ba cái hai, một cái ba một cái năm, tôi có thể lắc thêm một lần." Thấy Mẫu Đan gật đầu, hắn liền thổi tiên khí vào cốc xúc xắc của mình, thì thầm trong miệng: "Mày không thể thấy mỹ nữ liền run chân như ca ca được, chúng ta không thể sợ."
Đáng tiếc lần này hắn không may mắn, Tiêu Minh cũng sảng khoái, bưng chén rượu lên uống. Mẫu Đan cũng không ngăn cản, hai ngón tay trắng nõn thon dài cầm viên xúc xắc lên: "Tiêu tổng, tôi còn có thêm một cơ hội nữa, nếu là ba, anh lại phải uống thêm một cốc."
Tiêu Minh đưa tay mời, ra hiệu cô tiếp tục.
Mẫu Đan cũng không khách khí, chai rượu vang 750ml của cô chỉ còn cái đáy, hiện tại một bụng đều là nước, đầu ngón tay lay cốc xúc xắc, móng tay chăm sóc tỉ mỉ màu trắng nhạt, bộp một tiếng dừng lại, cười hỏi vị vừa uống rượu xong đang lau miệng kia: "Tiêu tổng đoán xem là số nào?"
"Ba!" Tiêu Minh tùy ý chỉ một vị tiểu minh tinh: "Tới rót rượu cho ca." Đêm nay đoá hoa phú quý nhân gian kia không với được, nhưng hắn cũng không muốn một mình.
"Tiêu tổng đã nói vậy..." Mẫu Đan lấy cốc xúc ra: "Vậy thì nhất định phải đến ba." Mở ra, quả thật là ba.
Tiêu Minh chỉ Mẫu Đan: "May mắn, chúng ta tiếp tục." Tiểu minh tinh đã đi tới, đặt mông ngồi xuống bên bàn, cầm lấy rượu tây liền rót cho Tiêu Minh, ỏn à ỏn ẻn bưng chén rượu lên: "Tiêu tổng, người ta khát quá, một ly này chúng ta mỗi người một nửa có được hay không?"
Không đợi Tiêu Minh mở lời, Võ Chiêu đang ôm Tư Mông đã hét: "Được, liều mạng với bọn họ!"
Mẫu Đan không quan tâm, cầm lấy xúc xắc chuẩn bị tiếp tục.
Liên tiếp mười ván, Tiêu Minh chỉ thắng một, chín ván còn lại, có 5 ván là thua lớn, chai rượu tây kia đã sớm hết, lại lấy thêm một chai cũng chỉ thừa non nửa.
"Không được không được!" Tiêu Minh lảo đảo đứng lên: "Tôi không uống được nữa..." Nhưng hắn còn muốn chơi tiếp, một tay giữ áo khoác đã có hơi nhăn nhúm trên người, một tay đút vào túi áo sờ lại sờ, sờ nửa ngày rốt cục rút ra một tấm thẻ đen, đưa cho tiểu minh tinh có vẻ cũng say ở bên cạnh: "Đi rút cho anh 50 vạn."
Mẫu Đan lập tức ngăn cản: "Tiêu tổng, chúng ta uống rượu không làm chuyện phạm pháp."
"Uống thêm một chút cũng không uống nổi..." Tiêu Minh lắc đầu: "Mấy người uống, tôi chơi ít tiền."
"Vậy không được!" Mẫu Đan buông xúc xắc xuống: "Uống rượu xây dựng cảm tình, nhưng đánh bạc là tổn thương cảm tình..." Ánh mắt như vô ý đảo qua nhóm nữ minh tinh đang đứng bên cạnh chờ thời cơ.
Vẫn là Tư Mông thông minh nhất, nữ nghệ nhân ở đây nữ đều là dưới trướng Thiên Ánh, cô nàng xem đã đến lúc: "Tiêu tổng, Đan mỹ nhân đã không chơi tiền, vậy ngài liền phụ cấp mấy chị em ở đây, để bọn họ uống giúp ngài, này chẳng phải đẹp rồi sao?"
Có nữ nghệ nhân không có danh khí gì lại to gan lập tức đưa tới, bắt đầu hống.
Mẫu Đan cũng mặc kệ, Tiêu Minh muốn tiếp tục chơi, vậy cô phụng bồi tới cùng, ai bảo hắn không sợ chết?
Phong Hán nhàn nhã tựa vào ghế sofa đã nửa ngày, thoáng xích lại gần Mẫu Đan hỏi: "Cô chơi xúc xắc rất giỏi?" Trong phòng đã có mấy vị sắp không kiềm chế nổi.
"Làm sao?" Mẫu Đan quay đầu nhìn về phía Phong Hán: "Trước nói rõ, tôi không thu đồ đệ."
Nếu không phải đêm nay có người khiêu khích, cô cũng sắp quên mất ý nghĩ lúc mới vào JPMorgan Chase. Nếu một ngày cô phá sản, liền để lại tiền vé máy bay, bay thẳng tới Las Vegas xông xáo giang hồ.
Phong Hán thấy cô một mặt nghiêm túc, không khỏi cười ra tiếng, hai tay sờ mặt: "Yên tâm, tôi không muốn làm khó dễ cô." Đã có thể thu đồ, vậy hẳn là chơi rất giỏi: "Cứ tiếp tục."
Tiêu Minh vẫn lấy 50 vạn, mặc dù hắn say nhưng cũng không ngốc, không có thẳng tay đưa tiền cho những nữ nghệ nhân kia, mà là xếp tiền trên bàn, ai uống thay hắn ba chén liền có thể lấy 1 vạn.
"Có phải anh giả say hay không?" Mẫu Đan cảm thấy Tiêu Minh này rất thanh tỉnh.
"Lần này không chơi stud nữa." Tiêu Minh cũng nếm đủ rồi: "Chúng ta chơi sicbo." Câu này vừa ra, mấy vị nam sĩ đã sớm muốn tham gia ở bên cạnh lập tức chuyển ghế tới: "Tới tới tới, chúng tôi nữa, sicbo chơi nhiều người mới vui."
Mẫu Đan không có ý kiến: "Vậy chơi cùng đi."
Yến Thanh đeo tai thỏ, đi đến bên cạnh Phong Hán, đẩy đẩy cánh tay anh: "Hàng xóm của tớ chơi được không?" Cậu vừa hỏi xong, chỉ thấy Mẫu Đan một tay giữ cốc xúc xắc nghiêm trang nói.
"Trước hết tôi phải nói rõ, trên chiếu bạc không có tình cảm, các vị tốt nhất thừa dịp hiện tại hoàn toàn thanh tỉnh đi lên lầu đặt phòng, xong thì chúng ta chơi."
Tiêu Minh kích động, một tay đập lên bàn: "Này còn cần em lo lắng, tổng bộ của anh đã chuẩn bị xong lâu rồi!" Nói liền tiện tay mò hai vạn tiền mặt ném tới trước mặt Mẫu Đan trước mặt: "Cái này cho em với Phong Hán thuê phòng."
Mẫu Đan liếc qua tiền kia, sau đẩy trở lại: "Chúng tôi sẽ đi ra khỏi Mục Vân hiên."
"Không nhịn nổi nữa!" Võ Chiêu dẫn đầu ồn ào: "Đêm nay một đám chúng tôi còn không tin, tới tới tới, chúng ta cùng chơi, không say không về."
"Thần nói đây là điếc không sợ súng!" Mẫu Đan hít mũi một cái: "Vậy thì bắt đầu đi."
Một ông anh đeo kính còn nheo mắt, vừa nhìn đã biết cận nặng cười hỏi: "Là thần nào nói điếc không sợ súng vậy?"
Ông anh đừng nghiêm túc như vậy được không? Cô nói nhăng nói cuội thôi mà. Mẫu Đan nháy nháy mắt: "Thần Chết." Cầm từng viên xúc xắc trên bàn bỏ vào cốc: "Nói trước nhé, tôi chỉ giết không chôn, muốn đi đặt phòng thì tranh thủ thời gian, chờ các người nằm xuống hết, tôi liền mang Phong Hán về nhà."
"Cái gì?" Yến Thanh ngồi xổm, kéo Phong Hán: "Câu cuối cùng cô ấy nói cái gì?" Mang Phong Hán về nhà, rốt cuộc đêm nay cậu đã bỏ qua bao nhiêu chuyện?
Phong Hán chỉ chỉ chai Lafite chỉ còn đáy kia: "Tửu lượng tính từ chai kia trở lên."
"Không cần cô lo lắng, chúng tôi không ở khách sạn, lái xe còn chờ ở dưới lầu." Một người đàn ông cao to, giữ chòm râu dê trêu ghẹo nói: "Có phải cô chiếm cổ phần khách sạn trên kia đúng không?"
"Đã thế thì tôi an tâm." Mẫu Đan bắt đầu nói quy tắc: "Năm viên khác điểm nhau coi như cháy, về không..."
"Được!" Bọn họ đã chờ từ sớm, nhìn cái cách bọn họ lắc xúc xắc là biết ngày thường chơi không ít.
Đợi nhóm đạo diễn Trương nói chuyện phiếm xong đi tới, thấy tình huống trong phòng, Giang Họa chỉ muốn bụm mặt trực tiếp rời đi. Trước đó đến cùng cô đang lo lắng cái gì nha? Trong phòng đã quần ma loạn vũ, hơn nữa còn đều là cương thi tay chân không linh hoạt.
Mẫu Đan chống tay trên bàn, ngáp một cái nhìn mấy vị đến giờ còn chưa từ bỏ: "Nếu không hôm khác tái chiến, hôm nay muộn quá rồi." Cô uống 1 chai Lafite 6 vạn trước đó tiêu hết rồi.
Lời này vừa nói xong, mấy vị kia liền nằm xuống: "Không... không chơi nữa..." Có một vị còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Mẫu Đan, nhìn rất lâu: "Tôi nhớ kỹ cô, về sau nếu lại chơi, chỉ cần có cô, chúng ta làm một đội."
Một vị tinh anh nam theo tiếng nhạc nhảy disco đã nửa ngày lập tức phản đối: "Cậu không được, tôi đến."
Giang Họa đến gần, thò hai ngón tay ra trước mặt Mẫu Đan: "Đây là cái gì, còn nhận ra chứ?" Cô đến xác nhận một chút.
"Ngón trỏ với ngón giữa." Mẫu Đan đứng dậy, một tay chống eo của, xoa xoa cổ: "Kết thúc."
"Hoa Mẫu Đan!" Giang Họa cười khổ hỏi: "Trước khi đi, mẹ liên tục dặn dò cậu cái gì?" Cũng không đợi cô đáp lại đã nói tiếp: "Đừng có uống đến tự đẩy mình vào chỗ chết như thế, cậu..."
"Lời này của cô thật như đâm vào tim người ta..." Một người đàn ông mặc áo len cao cổ đứng khỏi ghế, chỉ vào Giang Họa, nghiêm mặt: "Cô ấy... cô ấy căn bản là không uống chút nào có được không? Người uống là chúng tôi."
Mẫu Đan liếm liếm môi: "Họa nhi, nếu như tớ nói tớ vô tội, cậu tin không?" Là bọn họ muốn chuốc cô quá chén, mà cô chỉ là vì biểu thị sự tôn trọng với bọn họ, lúc chơi xúc xắc không có nhường mà thôi: "Cậu chứng kiến đó, thiên tài như tớ luôn may mắn."
"Ngậm miệng!" Giang Họa nhìn về phía Phong Hán vẫn ngồi ở trên ghế sofa: "Làm sao ngài lại không ngăn cản con bé một chút?"
"Không có việc gì." Phong Hán cảm thấy như vậy rất tốt: "Yến Thanh đã xuống dưới chào hỏi tài xế của bọn họ, hôm nay mọi người đều rất cao hứng." Không có quá nhiều tràng diện lõi đời, đùa nghịch náo nhiệt, cả anh cũng cười theo mấy lần.
"Đúng đúng đúng!" Tiêu Minh coi tiểu minh tinh thành cây cột mà ôm, đưa một tay ra lắc lư: "Đan tỷ uy vũ, về sau em chính là em gái của tiểu vương đánh bài anh."
Trên ghế salon còn có 3, 4 người nằm co quắp, không khỏi cười to: "Đây là uống đến mơ màng rồi?"
Mẫu Đan cũng không biết trả lời làm sao, cô chơi vui lắm, cả đám cùng chủ nhà Võ Chiêu đều không qua được, cầm chai rượu tây uống như uống nước. Thực ra cô muốn đề nghị bọn họ uống rượu vang, Lafite ở đây không tồi, là hàng thật.
Tiêu Trung Quốc vỗ vỗ vai Mẫu Đan: "Lần trước chú nghe lão thủ trưởng nói con uống với ông ấy một bình Mao Đài, lúc ấy chú đã cảm giác con trời sinh lăn lộn trong cái giới này."
"Tiêu thúc, chú quá khen rồi." Cô vẫn cảm thấy giới tài chính càng thích hợp cô hơn.
"Mẫu Đan a!" Đạo diễn Trương đạo vẫy vẫy tay với Phong Hán: "Đi ra trước, tôi có lời muốn nói với hai người."
Hôm nay vốn muốn nói chuyện Thầy Giáo Quán Trà Nam, nào nghĩ sẽ bị Võ Chiêu bắt gặp, bọn họ yên tĩnh hết rồi, vừa vặn tha cho ba người nói mấy câu.
Ba người đi đến đình nhỏ trong khu ăn uống, đạo diễn Trương để hai người ngồi xuống: "Phong Hán đã ký hợp đồng..." Nói liền nhìn về phía Mẫu Đan: "Sáng mai sẽ có hợp đồng của cô, về phần cát-sê, tôi đã thương lượng với Giang Họa."
Mẫu Đan nhìn thoáng qua Phong Hán, sau đó lại nhìn về phía đạo diễn Trương ở đối diện, cô cảm thấy mình tốt nhất nên thành thật một chút: "Họa nhi có nói với ngài về diễn xuất của tôi không?"
Phong Hán ho nhẹ một tiếng, quay mặt sang một bên.
"Không cần cô ấy nói rõ." Trương đạo cười: "Đêm nay tiết mục của cô với Phong Hán tôi có xem, trong lòng cảm thấy cũng được." Diễn kỹ quả nhiên là vừa giả lại thái quá, nhưng cũng không trách, cô cũng không phải xuất thân chính quy, điểm ấy ông không bắt buộc.
Vậy cô an tâm, Mẫu Đan bảo đảm nói: "Cũng xin ngài yên tâm, tôi đã nhận bộ phim này, vậy nhất định sẽ cố gắng hết sức thể hiện nhân vật."
"Điểm này tôi tin tưởng." Mắt nhìn người của đạo diễn Trương vẫn rất chuẩn: "Ở đây tôi cũng nói luôn với cô, đêm nay sau khi gặp cô, tôi đột nhiên cảm thấy vợ của thầy giáo trong kịch bản có nhiều ôn nhã, nhưng lại thiếu điểm linh tính, cái này tôi khả năng muốn cải biến một chút, cô không ngại chứ?"
Mẫu Đan lắc đầu, đùa: "Ngài mà để tôi diễn như bản sắc, tôi liền không lo lắng."
"Cái này có chút khó." Trương đạo nhìn hai người đối diện: "Nếu tuyển diễn viên thuận lợi, đại khái tháng sáu đoàn làm phim sẽ tới Thiệu thành, quán trà nam đang được xây dựng, hai người phải sắp xếp hành trình cho tốt."
"Tôi không có vấn đề." Kể từ khi rời Thiên Ánh, hành trình của anh cũng không gấp như vậy nữa.
Mẫu Đan phụ họa: "Tôi cũng không bận gì."
"Vậy được." Đạo diễn Trương cũng không còn việc gì muốn bàn giao: "Mẫu Đan a, trong phim có 90% phân cảnh cô đều diễn cùng Phong Hán, diễn xuất của Phong Hán cô cũng rõ ràng, cô xem một chút có cần..."
"Đạo diễn, cái này không được đâu!" Mẫu Đan trêu ghẹo chính mình: "Có đồ đệ như tôi, anh danh một đời của Phong lão sư sợ khó mà bảo toàn?"
Trương đạo cười to: "Nói cái gì đó, tôi chỉ là muốn để cô ngày mai ký hợp đồng xong, cầm kịch bản về tự mình thường xuyên thỉnh giáo Phong Hán, hỏi một chút lý giải của cậu ấy với nhân vật này."
"Ồ ồ." Hoá ra là cô nghĩ nhiều: "Tự mình liên hệ?" Bọn họ ngoại trừ follow Weibo hình như cũng không có phương thức liên lạc khác.
"19956..." Phong Hán nói ra một dãy số: "Đây là số điện thoại của tôi, cô có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi."
"Không có WeChat sao?" Đạo diễn Trương cũng là xuất phát từ suy nghĩ bình thường: "Thêm cái WeChat dễ dàng hơn."
Mẫu Đan nhìn về phía Phong Hán: "19888... Đây là số điện thoại của tôi, WeChat thì cứ tìm số đó là được."
"Số của cô rất dễ nhớ." Đạo diễn Trương lấy điện thoại di động ra: "Tôi thêm cô trước."
Đúng lúc này, Yến Thanh dẫn một đám đàn ông cơ hồ tất cả đều mặc tây trang màu đậm vào Lộng Hà đường, thẳng đến khu giải trí: "Đều ở bên trong, mấy người tìm cho cẩn thận, đừng nhận sai chủ tử."
Mẫu Đan thấy thế đứng dậy, rót cho cậu một chén trà: "Vất vả."
"Chân nhân bất lộ tướng nha!" Yến Thanh tiếp lấy chén trà, uống một ngụm: "Hàng xóm, cô nói cho tôi biết có phải cô gian lận rồi không?" Ông tướng này đêm nay cũng thua 4 ván.
"Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tôi gian lận kiểu gì?" Mẫu Đan cũng thật bội phục trí tưởng tượng của anh.
Yến Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy sao ván nào cô cũng thắng?"
"Sở dĩ chơi sicbo tôi ván nào cũng thắng là bởi vì tôi giỏi Toán, hơn nữa còn học qua Tâm lý học, gần đây còn đang nghiên cứu biểu cảm ngoài mặt." Cô dùng bản lĩnh của chính mình mà thắng: "Về phần stud..." Khóe miệng cong cong: "Đó là tuyệt học độc môn của tôi, không truyền ra ngoài."
"Tôi bái sư được sao?" Yến Thanh hết sức cẩn thận quyết định.
Mẫu Đan lắc đầu: "Tuyệt học này là gia truyền, truyền nữ không truyền nam." Nói đùa cái gì, cô thắng stud chỉ là bởi vì cách sắp xếp xúc xắc, đương nhiên mấu chốt vẫn là cách lắc xúc xắc, anh ta thật sự cho rằng cô có thể nghe ra?
Lái xe của các nhà dẫn chủ tử đi, Mẫu Đan xác định không có ai thừa lại mới ra khỏi Lộng Hà đường. Giang Họa nhìn chiếc cổng vòm tinh xảo kia, không khỏi cảm thán: "Vốn tưởng rằng sẽ là đầm rồng hang hổ, kết quả lại là sói vào bãi nhốt cừu."
Mấy người cười to nhìn Mẫu Đan.
"Ví von kiểu gì vậy?" Mẫu Đan cũng không thừa nhận mình chính là con sói kia: "Tôi..."
"Chào ngài!" Một người phụ nữ cao gầy mặc âu phục tiến lên đón, đem một tấm thẻ thủy mặc đưa tới trước mặt Mẫu Đan: "Đây là một tấm thẻ khách quý của Mục Vân hiên, về sau còn xin quang lâm nhiều hơn." Một đêm uống hết một tháng kinh doanh của bọn họ, cô có thể không hi vọng vị này thường tới sao?
Mẫu Đan nhìn xem tấm thẻ thủy mặc kia, tâm tình phức tạp...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook