Nghề Vương Phi
-
Chương 6: Hưu thư
Tần Vũ Lâu vui mừng nói: “Tốt quá, được giải thoát rồi. Tốt nhất là Hoàng hậu nương nương hạ chỉ ngay để ngài hưu ta.”
Độc Cô Lam Tranh nghe không rõ Tần Vũ Lâu nói gì, hỏi người hầu bên cạnh: “Nàng nói gì?” Tên người hầu chỉ sợ thiên hạ không loạn liền lập tức đem những lời vừa rồi của Tần Vũ Lâu, thêm mắm thêm muối nói lại cho Độc Cô Lam Tranh nghe.
“Hừ!” Độc Cô Lam Tranh rút từ trong tay áo ra một phong thơ, vứt cho Tần Vũ Lâu: “Bổn vương cho ngươi hưu thư, ngươi cầm lấy rồi mau cút đi.” Tần Vũ Lâu vùng thoát khỏi bàn tay của mẫu thân đang đặt trên vai, đứng dậy nhặt lá thư lên, nhìn từ đầu tới đuôi, cười nói: “Mang giấy và bút mực đến — ta viết cho Vương gia một bản nữa.”
“Theo ý nàng, để miễn cho nàng đổi ý.” Độc Cô Lam Tranh nói: “Mang giấy bút ra cho nàng!”
Chờ giấy bút được mang ra, Tần Vũ Lâu múa bút vẩy mực, viết viết lên tờ hưu thư. Tần Khải Canh thấy thế hoảng hốt đi lại, hét lớn: “Vũ Lâu, con không thể như vậy!”
“Ngươi! Ngươi!” Độc Cô Lam Tranh tuy không thấy rõ hình dạng của Tần Khải Canh, nhưng thấy hắn lảo đảo liền nghĩ không phải người tốt: “Đừng lộn xộn.” Tần Khải Canh không có cách nào, đành phải đứng nhìn nữ nhi viết đầy lên mặt sau tờ hưu thư.
Tần Vũ Lâu viết xong, đưa cho Độc Cô Lam Tranh nói: “Vương gia cầm lấy đi, lần sau trước khi cho người khác hưu thư, thì phải nhớ rõ sửa hết lỗi chính tả đã.” Độc Cô Lam Tranh phân phó người hầu đưa lên tờ hưu thư mình vừa vứt ra, chỉ thấy mặt trên rất nhiều vòng tròn khoanh lỗi chính tả, bên cạnh còn sửa lại rõ ràng. Đảo mắt xem đống văn tự ở mặt sau tờ hưu thư, nhìn hồi lâu, rồi nhíu mày hỏi: “Ngươi viết cái gì đây? Ta… thiếu niên khí phách…nghe lời cha mẹ, lại vừa ngưỡng mộ…… thanh tú, thành toàn cho ý nguyện của vương…”
“Cho Vương gia hưu thư đó, ha ha, ta biết chắc ngài xem không hiểu, có muốn ta dịch lại cho ngài một lần không?” Tần Vũ Lâu che miệng cười đắc ý.
Độc Cô Lam Tranh mím môi, cúi đầu, lúc sau ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất mang theo tiếng khóc nức nở nói: “… Ngươi khi dễ bổn Vương… ô ô ô… Mẫu hậu… Bổn vương muốn đi mách mẫu hậu…”
Tần Vũ Lâu nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
BA~! Chân thị đánh vào đầu Tần Vũ Lâu: “Vô liêm sỉ!”
Tần Vũ Lâu thở dài: “… Con sai rồi…”
“Xin lỗi mau!”
Độc Cô Lam Tranh ủy khuất nói: “Bổn vương… các ngươi khi dễ bổn vương…”
Đang ồn ào bỗng truyền đến thanh âm the thé của thái giám: “Hoàng hậu có chỉ — mọi người tiếp chỉ —”
Vừa dứt lời, một thái giám trang phục nội thị đi đến, mặt trát đầy son phấn, ngoắt ngón tay hình hoa lan (Lan hoa chỉ) nói với mọi người Tần gia đang quỳ trên đất: “Khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, nữ nhi của Binh Bộ Thị Lang Tần Khải Canh – Tần Vũ Lâu hiền lương thục đức, là Vương phi do Bổn cung đích thân lựa chọn. Chuyện phế Phi, không được phép nhắc lại.”
Thanh âm của thái giám rất lớn, Độc Cô Lam Tranh miễn cưỡng cũng nghe rõ ý chỉ của Hoàng hậu, liền xị mặt, khóc thút thít nói: “Không nghe, không nghe, bổn vương không cần nữ nhân này — bổn vương muốn vào cung tìm mẫu hậu —.”
Tên thái giám dường như cũng sớm đoán được Huệ vương sẽ làm như vậy, ngay lập tức làm thành tư thế mời: “Vậy thỉnh điện hạ cùng lão nô hồi cung.”
Độc Cô Lam Tranh bực tức hét lớn đi trước, động tác rất mạnh mẽ, nhưng chưa kịp ra đã đụng ngay phải cánh cửa lớn, ôm trán kêu: “Đau — đau —” người hầu cùng thị nữ của hắn vô cùng căng thẳng, nhanh chân vây lấy xem thương thế của hắn.
Nhìn tình cảnh này, Tần Vũ Lâu có chút không biết nói gì.
Độc Cô Lam Tranh nghe không rõ Tần Vũ Lâu nói gì, hỏi người hầu bên cạnh: “Nàng nói gì?” Tên người hầu chỉ sợ thiên hạ không loạn liền lập tức đem những lời vừa rồi của Tần Vũ Lâu, thêm mắm thêm muối nói lại cho Độc Cô Lam Tranh nghe.
“Hừ!” Độc Cô Lam Tranh rút từ trong tay áo ra một phong thơ, vứt cho Tần Vũ Lâu: “Bổn vương cho ngươi hưu thư, ngươi cầm lấy rồi mau cút đi.” Tần Vũ Lâu vùng thoát khỏi bàn tay của mẫu thân đang đặt trên vai, đứng dậy nhặt lá thư lên, nhìn từ đầu tới đuôi, cười nói: “Mang giấy và bút mực đến — ta viết cho Vương gia một bản nữa.”
“Theo ý nàng, để miễn cho nàng đổi ý.” Độc Cô Lam Tranh nói: “Mang giấy bút ra cho nàng!”
Chờ giấy bút được mang ra, Tần Vũ Lâu múa bút vẩy mực, viết viết lên tờ hưu thư. Tần Khải Canh thấy thế hoảng hốt đi lại, hét lớn: “Vũ Lâu, con không thể như vậy!”
“Ngươi! Ngươi!” Độc Cô Lam Tranh tuy không thấy rõ hình dạng của Tần Khải Canh, nhưng thấy hắn lảo đảo liền nghĩ không phải người tốt: “Đừng lộn xộn.” Tần Khải Canh không có cách nào, đành phải đứng nhìn nữ nhi viết đầy lên mặt sau tờ hưu thư.
Tần Vũ Lâu viết xong, đưa cho Độc Cô Lam Tranh nói: “Vương gia cầm lấy đi, lần sau trước khi cho người khác hưu thư, thì phải nhớ rõ sửa hết lỗi chính tả đã.” Độc Cô Lam Tranh phân phó người hầu đưa lên tờ hưu thư mình vừa vứt ra, chỉ thấy mặt trên rất nhiều vòng tròn khoanh lỗi chính tả, bên cạnh còn sửa lại rõ ràng. Đảo mắt xem đống văn tự ở mặt sau tờ hưu thư, nhìn hồi lâu, rồi nhíu mày hỏi: “Ngươi viết cái gì đây? Ta… thiếu niên khí phách…nghe lời cha mẹ, lại vừa ngưỡng mộ…… thanh tú, thành toàn cho ý nguyện của vương…”
“Cho Vương gia hưu thư đó, ha ha, ta biết chắc ngài xem không hiểu, có muốn ta dịch lại cho ngài một lần không?” Tần Vũ Lâu che miệng cười đắc ý.
Độc Cô Lam Tranh mím môi, cúi đầu, lúc sau ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất mang theo tiếng khóc nức nở nói: “… Ngươi khi dễ bổn Vương… ô ô ô… Mẫu hậu… Bổn vương muốn đi mách mẫu hậu…”
Tần Vũ Lâu nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
BA~! Chân thị đánh vào đầu Tần Vũ Lâu: “Vô liêm sỉ!”
Tần Vũ Lâu thở dài: “… Con sai rồi…”
“Xin lỗi mau!”
Độc Cô Lam Tranh ủy khuất nói: “Bổn vương… các ngươi khi dễ bổn vương…”
Đang ồn ào bỗng truyền đến thanh âm the thé của thái giám: “Hoàng hậu có chỉ — mọi người tiếp chỉ —”
Vừa dứt lời, một thái giám trang phục nội thị đi đến, mặt trát đầy son phấn, ngoắt ngón tay hình hoa lan (Lan hoa chỉ) nói với mọi người Tần gia đang quỳ trên đất: “Khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, nữ nhi của Binh Bộ Thị Lang Tần Khải Canh – Tần Vũ Lâu hiền lương thục đức, là Vương phi do Bổn cung đích thân lựa chọn. Chuyện phế Phi, không được phép nhắc lại.”
Thanh âm của thái giám rất lớn, Độc Cô Lam Tranh miễn cưỡng cũng nghe rõ ý chỉ của Hoàng hậu, liền xị mặt, khóc thút thít nói: “Không nghe, không nghe, bổn vương không cần nữ nhân này — bổn vương muốn vào cung tìm mẫu hậu —.”
Tên thái giám dường như cũng sớm đoán được Huệ vương sẽ làm như vậy, ngay lập tức làm thành tư thế mời: “Vậy thỉnh điện hạ cùng lão nô hồi cung.”
Độc Cô Lam Tranh bực tức hét lớn đi trước, động tác rất mạnh mẽ, nhưng chưa kịp ra đã đụng ngay phải cánh cửa lớn, ôm trán kêu: “Đau — đau —” người hầu cùng thị nữ của hắn vô cùng căng thẳng, nhanh chân vây lấy xem thương thế của hắn.
Nhìn tình cảnh này, Tần Vũ Lâu có chút không biết nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook