Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch)
-
Chương 1: Tiết Tử (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có người đã từng nói...
Khi sinh mệnh phải đối mặt với thời khắc cực kỳ nguy hiểm, đôi lúc sẽ vượt ra khỏi sự hạn chế của thời gian, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện trong quá khứ mà trí nhớ của mình đã ẩn giấu đi.
Những lời này quả thực rất đúng.
Lúc giọt máu kia rơi xuống, Liễu Bình đã nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong cuộc đời mình, từ lúc bắt đầu đến tận thời khắc cuối cùng này...
Đó là năm Thái Bình 181
Trên bình nguyên vạn trượng.
Thuật pháp đầy trời, tiếng đao kiếm va chạm, hình ảnh máu huyết vương vãi khắp mọi nơi.
Tiếng la giết liên miên không ngừng.
Trận quyết chiến giữa Nhân tộc và yêu ma đang từ từ tiến vào thời khắc căng go nhất.
Thời khắc này.
Các yêu ma sẽ cùng lúc bộc phát ra tiếng gào thét chấn động thiên địa, vang vọng toàn bộ chiến trường.
Các tu sĩ nhân tộc đều cảm nhận được gì đó, không khỏi quay đầu nhìn lại...
Chỉ thấy mấy đại quân yêu ma đang mãnh liệt tiến thẳng vào doanh địa của chủ tướng nhân tộc.
Trực đảo hoàng long! (1)
(1) Trực đảo hoàng long: đánh thẳng vào trung tâm đối thủ, một chiêu phân thắng thua.
Một màn này xảy ra quá mức đột ngột, chỉ thấy đến cả cờ xí của doanh địa chủ tướng cũng đã lung lay sắp đổ.
"Mau tới cứu chủ doanh -- "
Có người hét lớn.
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trận dồn dập như mưa rào, truyền ra từ chủ doanh nhân tộc, truyền khắp toàn bộ chiến trường, phát ra tín hiệu cầu cứu đối với toàn bộ người tu hành.
Người tu hành xung quanh đó đều liều chết ngăn cản, thế nhưng tình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Đám người tu hành lo lắng tới mức trái tim dâng lên tới tận cổ họng.
Thời điểm phân ra thắng bại của trận chiến dịch này đã tới!
Vận mệnh của nhân tộc rất bấp bênh!
Cùng lúc đó.
Ngoài chiến trường, nơi sâu xa trên bầu trời, trên cả những tầng mây trắng.
Một người đàn ông đang nhắm hai mắt đứng trên đám mây, trước mặt người này có một bông hoa trắng.
Người này duỗi một tay ra, ngắt một cánh hoa.
"Không cứu hắn, hắn chết."
"Cứu hắn, ta chết."
"Không cứu hắn, hắn chết."
"Cứu hắn, ta sẽ chết."
Mỗi khi người này nói một câu, đều giật một cánh hoa xuống, thả nhẹ cho nó trôi theo làn gió.
Cuối cùng...
Cánh hoa cuối cùng đã được người này giật xuống.
"Không cứu hắn, cứ để hắn chết đi... xem ra ý trời đã định."
Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.
Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.
Bỗng nhiên...
Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:
"Chủ tướng gặp nguy hiểm!"
"Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!"
"Xong, chúng ta xong thật rồi!"
"Phòng tuyến đã sụp đổ!"
"Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!"
"Cứu chủ tướng!"
Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.
Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.
Nhân tộc, binh bại như núi đổ.
Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:
"Sư phụ..."
Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.
Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.
Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.
Ngay lập tức, có vô số yêu ma đang bay trên không cảm ứng được.
Bọn chúng lao về phía tia sáng đang lao xuống kia...
Bỗng nghe thấy một tiếng hét tức giận từ trong ánh sáng kia truyền ra:
"Kẻ nào cản ta đều phải chết!"
Ngay sau đó, quanh người hắn xuất hiện một vùng sương mù đen.
Sương mù đen ngập trời.
Từng tu sĩ mặc áo đen che mặt lục tục xuất hiện từ trong sương mù, nhanh chóng lao ra ngăn cản những yêu ma đang lao về phía bên này.
Thừa dịp đó, luồng ánh sáng kia linh hoạt như rồng, nhanh chóng xuyên qua thiên la địa võng, lao vút đi, rồi hạ xuống doanh địa của nhân tộc.
Ầm!
Vô số yêu ma bị đánh bật ra ngoài.
Ánh sáng biến mất.
Một nam tu sĩ đeo mặt nạ đứng tại trung tâm doanh địa, cũng không ra tay, chỉ huýt một tiếng dài.
Có người đã từng nói...
Khi sinh mệnh phải đối mặt với thời khắc cực kỳ nguy hiểm, đôi lúc sẽ vượt ra khỏi sự hạn chế của thời gian, nhìn thấy hết thảy mọi chuyện trong quá khứ mà trí nhớ của mình đã ẩn giấu đi.
Những lời này quả thực rất đúng.
Lúc giọt máu kia rơi xuống, Liễu Bình đã nhìn thấy hết thảy mọi thứ trong cuộc đời mình, từ lúc bắt đầu đến tận thời khắc cuối cùng này...
Đó là năm Thái Bình 181
Trên bình nguyên vạn trượng.
Thuật pháp đầy trời, tiếng đao kiếm va chạm, hình ảnh máu huyết vương vãi khắp mọi nơi.
Tiếng la giết liên miên không ngừng.
Trận quyết chiến giữa Nhân tộc và yêu ma đang từ từ tiến vào thời khắc căng go nhất.
Thời khắc này.
Các yêu ma sẽ cùng lúc bộc phát ra tiếng gào thét chấn động thiên địa, vang vọng toàn bộ chiến trường.
Các tu sĩ nhân tộc đều cảm nhận được gì đó, không khỏi quay đầu nhìn lại...
Chỉ thấy mấy đại quân yêu ma đang mãnh liệt tiến thẳng vào doanh địa của chủ tướng nhân tộc.
Trực đảo hoàng long! (1)
(1) Trực đảo hoàng long: đánh thẳng vào trung tâm đối thủ, một chiêu phân thắng thua.
Một màn này xảy ra quá mức đột ngột, chỉ thấy đến cả cờ xí của doanh địa chủ tướng cũng đã lung lay sắp đổ.
"Mau tới cứu chủ doanh -- "
Có người hét lớn.
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trận dồn dập như mưa rào, truyền ra từ chủ doanh nhân tộc, truyền khắp toàn bộ chiến trường, phát ra tín hiệu cầu cứu đối với toàn bộ người tu hành.
Người tu hành xung quanh đó đều liều chết ngăn cản, thế nhưng tình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm.
Đám người tu hành lo lắng tới mức trái tim dâng lên tới tận cổ họng.
Thời điểm phân ra thắng bại của trận chiến dịch này đã tới!
Vận mệnh của nhân tộc rất bấp bênh!
Cùng lúc đó.
Ngoài chiến trường, nơi sâu xa trên bầu trời, trên cả những tầng mây trắng.
Một người đàn ông đang nhắm hai mắt đứng trên đám mây, trước mặt người này có một bông hoa trắng.
Người này duỗi một tay ra, ngắt một cánh hoa.
"Không cứu hắn, hắn chết."
"Cứu hắn, ta chết."
"Không cứu hắn, hắn chết."
"Cứu hắn, ta sẽ chết."
Mỗi khi người này nói một câu, đều giật một cánh hoa xuống, thả nhẹ cho nó trôi theo làn gió.
Cuối cùng...
Cánh hoa cuối cùng đã được người này giật xuống.
"Không cứu hắn, cứ để hắn chết đi... xem ra ý trời đã định."
Người này nắm chặt bông hoa trong tay, thở một hơi thật dài.
Hắn tiện tay vung lên, mở một con đường thời không ra, định chui vào bên trong.
Bỗng nhiên...
Từ dưới mặt đất truyền tới tiếng trống trận như sấm động, vô số tiếng hét lớn cùng lúc đó cũng vang lên:
"Chủ tướng gặp nguy hiểm!"
"Bọn họ tấn công vào doanh trại của chủ tướng!"
"Xong, chúng ta xong thật rồi!"
"Phòng tuyến đã sụp đổ!"
"Có ai không, ai đó hãy tới cứu chúng ta đi!"
"Cứu chủ tướng!"
Người này lại ngừng lại, cúi xuống nhìn về phía mặt đất.
Trong doanh trại chủ tướng, thây chất khắp đồng, tu sĩ còn chống cự càng ngày lại càng ít.
Nhân tộc, binh bại như núi đổ.
Người này vẫn yên lặng quan sát, trên mặt xuất hiện vẻ không đành lòng, lẩm bẩm:
"Sư phụ..."
Lúc này, tiếng trống đã dần dần thưa thớt.
Người này lấy một chiếc mặt nạ bằng ngọc trắng noãn, mỏng như cánh ve ra rồi đeo lên.
Thân thể của hắn chấn động, hóa thành một luồng sáng với tốc độ nhanh như điện chớp, xuyên qua vô số tầng mây, lao về phía tầng trời thấp.
Ngay lập tức, có vô số yêu ma đang bay trên không cảm ứng được.
Bọn chúng lao về phía tia sáng đang lao xuống kia...
Bỗng nghe thấy một tiếng hét tức giận từ trong ánh sáng kia truyền ra:
"Kẻ nào cản ta đều phải chết!"
Ngay sau đó, quanh người hắn xuất hiện một vùng sương mù đen.
Sương mù đen ngập trời.
Từng tu sĩ mặc áo đen che mặt lục tục xuất hiện từ trong sương mù, nhanh chóng lao ra ngăn cản những yêu ma đang lao về phía bên này.
Thừa dịp đó, luồng ánh sáng kia linh hoạt như rồng, nhanh chóng xuyên qua thiên la địa võng, lao vút đi, rồi hạ xuống doanh địa của nhân tộc.
Ầm!
Vô số yêu ma bị đánh bật ra ngoài.
Ánh sáng biến mất.
Một nam tu sĩ đeo mặt nạ đứng tại trung tâm doanh địa, cũng không ra tay, chỉ huýt một tiếng dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook