Nghe Thời Gian Nói
-
Chương 4: 4: Phù Dung Trắng
Lão bánh quẩy bắt nạt kẻ yếu nhưng sợ kẻ mạnh, cho rằng tên nhóc và nhỏ con gái này dễ đối phó, nhưng đối với Đường Lâm Thâm, hắn lại không dám, lời nói ra cũng không có đủ tự tin: "Đừng có bao đồng xen vào chuyện của người khác!"
Đường Lâm Thâm gật gật đầu: "Không tính chuyện bao đồng."
Lộ Đinh toát mồ hôi khắp người, cảm thấy lạnh, càng rung rẫy dữ dội hơn.
Cậu không dám nhìn vào mắt ai, nhìn xuống bậc cầu thang, từng hình ảnh lần lượt xuất hiện trong đầu cậu, làm không thể đứng yên, não cậu bị k1ch thích bởi những tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Lộ Đinh lắc lư, ngã về phía Tống Ý Xán.
"Đinh Đinh!" Tống Ý Xán đỡ Lộ Đinh dẫn vào phòng, đi được nửa đường, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngừng lại, quay đầu nhìn Đường Lâm Thâm.
Tống Ý Xán không biết nên gọi Đường Lâm Thâm như thế nào, dứt khoát không gọi nữa, nhưng nói chuyện vẫn lễ phép, "Chú chờ một chút, đừng để gã đó đi!"
Đường Lâm Thâm: "...."
Chú?
Đường Lâm Thâm bị cách xưng hô này làm nghẹn lại, ánh mắt của hắn nhìn theo Lộ Đinh, có chút lo lắng, tất cả phản ứng của Lộ Đinh rất không giống một người bình thường.
Đi sâu vào trong cửa hàng hoa, có một căn phòng, cửa mở ra, ánh sáng chiếu vào sáng đến mức khiến sắc mặt Lục Đình càng thêm trắng bệch.
Đường Lâm Thâm đang có tâm trạng không tốt, nhưng người đàn ông này vẫn tiếp tục nói lớn.
"Người anh em, chúng ta mở tiệm buôn bán làm ăn, nói bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, cửa hàng này lại muốn quỵt nợ, thật là thất đức, sớm muộn gì cũng đóng cửa!"
Đường Lâm Thâm không nói gì, ánh mắt hướng ra bên ngoài, nhìn chằm chằm vào khoang xe tải.
Người đàn ông thấy chột dạ, di chuyển thân thể, cố gắng che đi cửa xe.
Tống Ý Xán đi ra, nghe thấy lời của anh, chửi ầm lên: "Ông nói láu!"
Đường Lâm liếc nhìn cô gái một cái, thầm nghĩ tính cách cô nhóc này khá tốt, có bản lĩnh và gan dạ.
"Lúc tôi vừa tới đã nhìn thấy, trong xe của anh có một bó hoa, màu vàng, lá cây và rễ cây đều bị ép nát.
là hoa hướng dương có phải không?"
Giọng chất vấn của Đường Lâm Thâm tuy không lớn, nhưng đủ áp bức.
Nghe nói như thế, sắc mặt gã ta hết xanh rồi lại đỏ một trận.
Kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội của Tống Ý Xán không đủ, muốn xông lên xe kiểm tra lập tức.
Bị Đường Lâm Thâm chặn lại.
"Thật ra thì không có mấy đồng, cậu cũng nói, làm ăn có bầu trời rộng mở, lấy trung thực làm gốc." Đường Lâm Thâm trật tự rõ ràng, "Ông anh, anh cũng chỉ là người giao hàng, chúng tôi cũng tính số tiền này với anh mà sẽ trực tiếp liên hệ với ông chủ, kiểm tra sổ sách, bát cơm này của anh có chắc còn giữ được không?"
Người đàn ông vẫn cứng cổ, "Ông chủ là con trai tôi!"
Đường Lâm Thâm khinh miệt cười, "Vậy thì được rồi."
Đến cuối cùng Tống Ý Xán cũng không nghe rõ là chuyện gì xảy ra, người đàn ông giao hàng chửi rủa rời đi, cửa hàng hoa không bị tổn thất, còn Đường Lâm Thâm là người giải quyết chuyện này.
Nhưng Tống Ý Xán không biết Đường Lâm Thâm, cô trầm tư quay sang nhìn cánh cửa đang khép hờ, không chắc là Lộ Đinh có nhận ra hay không.
Trời đang mưa to, Tống Nhất Can kéo tay nắm cửa kính, cẩn thận nhìn Đường Lâm Thâm, "Chú, chú có muốn vào ngồi một lát không?"
Đường Lâm Thâm rất muốn đem xưng hô này bỏ đi, hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Mười bảy."
Đường Lâm Thâm: "..."
Được.
Tâm tư Đường Lâm Thâm không ở trên người Tống Nhất Can, ánh mắt đảo qua bên trong cửa hàng hoa, nhìn thấy khe cửa bị đẩy ra một chút, ánh sáng lọt vào nhiều hơn, bên cửa có một bóng người đang lắc lư đứng ở cạnh cửa.
Đường Lâm Thâm không tự chủ được mà nở nụ cười, "Không ngồi nữa, tôi muốn mua hoa, mở cửa chưa?"
"Ồ," Tống Ý Xán bối rối gật đầu, "Mở rồi, vừa mới mở cửa luôn, mời vào!"
Lộ Đinh không có ý định đi ra, Đường Lâm Thâm cũng ngượng hỏi, hắn không rành về hoa nên tuỳ tiện chọn một đoá, quay đầu hỏi Tống Ý Xán đây là loại hoa gì? Tống Ý Xán cũng không biết, lạch bạch chạy về phía căn phòng nhỏ, cách khe cửa nói chuyện với Lộ Đinh.
Giọng nói của Lộ Đinh rất nhỏ, con thú nhỏ đang sợ hãi vẫn chưa kịp bình tĩnh lại.
Nhưng Đường Lâm Thâm đã nghe rất rõ, Lộ Đinh nói đoá hoa này là hoa phù dung trắng.
Dù sao hoa luôn mang ý nghĩa tốt đẹp, Đường Lâm Thâm cầm hoa cũng không đặt trở về, chỉ cầm một đoá hoa duy nhất cũng không có ý định chọn thêm để kết thành bó hoa, trông có vẻ đơn độc.
Vốn dĩ ban đầu Đường Lâm Thâm tới chỉ muốn nhìn người một chút, nhưng bây giờ thời gian không cho phép, hắn sắp đi làm trễ rồi.
Tống Ý Xán thấy hơi ngại khi chỉ có một đoá hoa mà cũng lấy tiền, vì vậy cô đề nghị tặng hắn không cần trả tiền.
Đường Lâm Thâm không đồng ý, lấy một tờ tiền ra nói là đây coi như hôm nay mở hàng cho cửa hàng.
Ngược lại làm cho Tống Ý Xán thấy khó xử, chỉ có một đoá hoa thôi, thu bao nhiêu tiên mới hợp lý đây.
Đường Lâm Thâm nhìn cô thật sâu, bình tĩnh hỏi: "Hay là cô đi hỏi thử đi?"
"Hả?" Tống Ý Xán không kịp phản ứng, "Hỏi ai?"
Đường Lâm Thâm giơ ngón tay lên, cười cười chỉ vào cửa phòng phía sau.
Tống Ý Xán vỗ trán một cái, "Ồ đúng rồi! Chú chờ một chút!"
"...." Đường Lâm Thâm vẫn không quen với cách xưng hô này, hắn nhẹ nhàng nhắc nhở, "Tôi họ Đường."
Đầu óc Tống Ý Xán cứng đờ, không hiểu có ý gì, "Chú Đường?"
Đường Lâm Thâm không còn lời gì để nói, không muốn tiếp tục đề tài này, "Được rồi, đi hỏi đi."
Tống Ý Xán chạy một mạch đến phòng, gõ nhẹ cửa.
Khe cửa được mở rộng ra thêm một chút, giọng nói của Lộ Địn cũng đã bình tĩnh không ít.
"Làm sao vậy?" Lộ Đinh hỏi.
Tống Ý Xán quay đầu liếc mắt nhìn Đường Lâm Thâm một cái, cảm thấy hắn hơi kì lạ, hơi khó đoán.
Cô hạ giọng hỏi: "Đinh Đinh, anh có biết hắn ta không?"
Lộ Đinh lắc đầu, thấy cũng không đúng rồi theo bản năng gật đầu.
Chắc là đã gặp qua cách đây không lâu rồi.
Mặc dù Lộ Đinh không thể đối diện bình thường với người khác, nhưng thiện ý cùng sự ấm áp trong ánh mắt của Đường Lâm Thâm quá chân thành, có thể làm cho người ta rất an tâm.
Tống Ý Xán là người thiếu kiên nhẫn, có nhận ra hay không cũng không liên quan gì đến cô.
Thấy Đường Lâm Thâm còn đứng ở đó chờ mà mình lại ở đây nói chuyện này trước mặt hắn, có vẻ không được lịch sự, Vì vậy cô thò đầu vào trong khe cửa thì thầm nói tiếp.
Đường Lâm Thâm kiên nhẫn chờ, cảm thấy hình ảnh này thật thú vi, nhưng đáng tiếc rằng hắn không thấy được bóng dáng của Lộ Đinh, đột nhiên trong lòng sinh ra nhớ nhung.
Tư vị này thật sự không thể giải thích được, chờ đến khi Đường Lâm Thâm phản ứng lại, cảm thấy mình thật lỗ m ãng.
Sai khi Tống Ý Xán nói chuyện xong với Lộ Đinh, tâm tình lại vui vẻ quay trở về, cô trả lại tờ một trăm cho Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm cũng đã dự đoán được kết quả, muốn mở miệng từ chối hai câu, Tống Ý Xán liền lắc đầu nói, "Không cần nhiều nhiều vậy đâu, trong cửa hàng không có tiền lẻ, tôi tìm không ra."
Đường Lâm Thâm sửng sốt, thuận miệng hỏi: "Vậy bao nhiêu?"
Tống Ý Xán quơ quơ ngón trỏ: "Một đồng tiền xu, chú có không?"
Đường Lâm Thâm nhìn chằm chằm ngón tay cô, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phía căn phòng đằng sau, "Cậu ấy nói như vậy à?"
"Đúng vậy, ông chủ đặt ra quy tắc mà!" Tống Ý Xán ranh mãnh trả lại toàn bộ tiền.
Đường Lâm Thâm buồn cười, "Ông chủ còn nói gì nữa?"
"Ông chủ nói chỉ nhận tiền xu, còn thứ khác thì không nhận.
Lần này không có cũng sao, lần khác tới trả lại."
Đường Lâm Thâm không chắc đấy có phải là cái cớ để Lộ Đinh không lấy tiền hay không, hắn đưa tay sờ túi, đột nhiên mỉm cười, "Tôi có."
Tống Ý Xán: "Hả?"
Sáng nay Đường Lâm Thâm định bắt xe buýt đi làm, trước khi ra khỏi cửa tiện tay cầm mấy đồng xu, bây giờ chúng còn đang leng keng trong túi hắn.
Đường Lâm Thâm chọn ra một đồng xu mới toanh, phản chiếu dưới ánh đèn, đưa cho Tống Ý Xán.
Tống Ý Xán hai tay cầm đồng xu, trông vô cùng ngoan ngoãn, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Đường Lâm Thâm đẩy cửa chuẩn bị rời đi.
"Chú Đường," Tống Ý Xán cao giọng nói: "Hoan nghênh lần sau lại đến!"
Đường Lâm Thâm hơi nghiêng đầu, cười nói được.
Lộ Đinh từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện, điều này làm Đường Lâm Thâm vô cùng tiếc nuối.
Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, dường như không muốn tạnh, Đường Lâm Thâm đang suy nghĩ làm thế nào để trở về đi làm.
Hắn không sợ mình bị ướt, chỉ sợ hoa bị ướt.
Đường Lâm Thâm muốn đem phù dung trắng giấu vào trong áo gió, động tác rất cẩn thận từng li từng tí, cũng không kịp suy nghĩ gì, thật sự không còn đủ thời gian để hắn kiểm tra.
Vì thế chuẩn bị nhấc chân rời đi, quần áo ở thắt lưng bị kéo lại.
Cẩn thận kéo kéo lại.
Đường Lâm Thâm quay đầu lại, hắn nhìn thấy Lộ Đinh, tim đột nhiên đập nhanh, bát phong* bất động bị hành động bất ngờ này là cho nhịp điệu bị rối loạn một chút.
(bát phong*: Bát phong có nghĩa là tám ngọn gió, thổi rất mạnh làm cho cuộc sống con người bị xáo trộn, ảnh hưởng đến đời sống, nếu con người không bị tám ngọn gió này làm dao động thì cuộc sống rất bình thường.
nguồn: chuahoangphap.com.vn)
Đường Lâm Thâm bình tĩnh lại, hắn không biết nên gọi Lục Đình là gì, hắn và cậu chưa giới thiệu bản thân, cũng chưa biết tên nhau.
Còn đang trong giai đoạn là người xa lạ, hắn trực tiếp bỏ qua xưng hô, nhẹ nhàng lễ độ, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Đinh cuối đầu, tầm mắt vẫn không đặt trên người Đường Lâm Thâm, tựa như con chuồn chuồn vẫy nước, khuấy lên gợn sóng rồi vội vã rời đi.
Đường Lâm Thâm chỉ có thể nhìn thấy mái tóc trên đỉnh đầu của Lộ Đinh, gió nhẹ nhàng lướt qua, sợi tóc của cậu khẽ khàng lay động.
Ngay cả tiếng mưa rơi cũng mê người.
Đường Lâm Thâm âm thầm thở dài, hắn nhìn Lục Đinh quai hàm căng chặt, đôi môi đỏ thẳm mím lại, biết cậu lại căng thẳng.
Đường Lâm Thâm cũng không thúc giục cậu, chỉ yên lặng đợi cậu trả lời.
"Tôi..."
Lộ Đinh dường như không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, luôn bị vấp.
Đường Lâm Thâm nhìn bộ dáng của cậu, như có điều suy nghĩ, hắn giương mặt lên nhìn, thấy vẻ mặt lo lắng Tống Ý Xán hận không thể thay Lộ Đinh nói ra ở trong cửa hàng hoa.
Đường Lâm Thâm cũng không quan tâm lắm, hắn thu hồi ánh mặt lại, tiếp tục tập trung nhìn Lộ Đinh.
"Không sao," Đường Lâm Thâm quá mức dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Tôi không vội, cậu cứ từ từ nói."
Lộ Đinh lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo có chút luống cuống nhẹ nhàng chạm ánh mặt với Đường Lâm Thâm, tựa như một ngôi sao băng giữa màn đêm vô tận, thắp sáng cả bầu trời đêm, nhưng chỉ lướt qua giây lát.
Trời tối trở lại.
Lộ Đinh rất đơn thuần, cậu không có ý gì khác, Đường Lâm Thâm lại muốn hồi tưởng lại nhưng hắn lại không bắt kịp bước chân chạy trốn của Lộ Đinh.
Đường Lâm Thâm không có ý định rời đi, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tôi sắp trễ giờ làm rồi."
Lộ Đinh giật mình, trong tay cầm thứ gì đó, lòng bàn tay dùng sức xoa tạo ra tiếng vang.
Đường Lâm Thâm nhìn kỹ, hình như là một chiếc ô màu hồng hình con thỏ.
Đường Lâm Thâm thầm nghĩ, cái này là đưa cho mình sao? suy nghĩ lần hai, hắn có nên lấy cái đó che không?
Phong cách không thích hợp lắm.
Chưa nghĩ xong, Lục Đinh đưa ô tới, "Cho anh."
"Cảm ơn." Đường Lâm Thâm nói cảm ơn, sắc mặt tự nhiên mà nhận lấy ô, gạt nhưng suy nghĩ vừa nãy sang một bên.
Mở ô ra, mưa rơi dọc theo ô xuống.
Chiếc ô màu hồng bao quanh hai người đột nhiên tạo ra bầu không khí ngoài ý muốn, làm người dưới ô cũng bị phản chiếu ra một màu hồng dịu dàng.
Đường Lâm Thâm khen: "Đáng yêu quá."
Chắc là khen chiếc ô nhỉ?
Lộ Đinh ngơ ngác, nghe Đường Lâm Thâm nói mà sửng sốt một lúc lâu, lỗ tai từ từ chuyển sang ửng hồng, cậu bóp bóp đầu ngón tay, xoay người bỏ chạy.
Cửa kính lại bị kẹt không mở ra được, Lộ Đinh chạy quá nhanh làm trán đập vào cửa kính, âm thanh rất lớn, cậu "a" một tiếng rồi lấy tay che trán, cảm thấy bộ dạng này quá mất mặt, cậu che luôn cả mặt lại.
"Có đau không?" Đường Lâm Thâm dở khóc dở cười, một tay cầm ô cầm hoa, tay còn lại đẩy cửa giúp Lộ Đinh, "Cẩn thận một chút, đừng nóng vội."
Tai Lộ Đinh càng đỏ hơn, cậu nhìn đường qua kẽ tay, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Tống Ý Xán ở trong cửa hàng nhìn ra, dậm chân đấm ngực, gấp muốn bốc hoả, hai tay cô vỗ mạnh một cái, tiếng vang thanh thuý, "Ayda.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook